CHƯƠNG 399-401
CHƯƠNG 399: CÔ KHÔNG XỨNG LÀM DÂU HỌ LẠC
Ông ta nhìn tôi với thái độ cao ngạo, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn tôi giống như kẻ vừa trộm đồ gì vậy.
Tôi luôn cảm thấy sợ Lạc Kiến Ba, bây giờ thật sự càng sợ hơn.
Dựa vào lý mà nói ông ta là bố của Lạc Mộ Thâm, là bậc trưởng bối của tôi, nhưng tôi nhìn ông ấy, không có chút gì hiền từ và nhân hậu và bậc tiền bối nên có.
Ông ta vẫn toát ra là người trẻ trung, phong độ, chăm sóc sức khỏe quá tốt, liếc qua còn nghĩ rằng chỉ là nam trung niên khoảng hơn bốn mươi, còn bố của tôi, mặc dù nhỏ tuổi hơn ông ấy, nhưng nhìn già hơn nhiều vì cuộc sống phải lăn lộn, vất vả.
Ông ta nhìn tôi, sau đó không nói gì, thong thả tao nhã dùng chiếc thìa bạc nhỏ từ từ ngoáy đều trong tách cà phê đậm đặc hương thơm ngào ngạt đó, vẫn im lặng.
Ông ta hình như thuận tay trái, tôi nhìn thấy ông ta dùng tay trái nâng tách cà phê, trên ngón tay của ông ta đeo một chiếc nhẫn kim cương cao cấp dày nặng, ánh sáng lấp lánh lóe lên màu sắc giống như băng đá, giống như con người của ông ta....
Ông ta không nói gì, tôi càng căng thẳng, tại vì tôi thật sự nhìn không ra con người đa mưu túc trí như Lạc Kiến Ba rốt cuộc muốn làm gì, rốt cuộc muốn nói gì với tôi.
Trầm lặng một hồi lâu, ông ta vẫn không nói, tôi cảm thấy tôi gần như sắp phát điên rồi.
Nếu như có thể, tôi thật sự rất muốn nhảy lên nhảy xuống, tại vì bầu không khí này khiến tôi cảm thấy quá ngột ngạt, quá buồn bực.
Lúc này, nhân viên phục vụ lại gõ cửa bước vào, đặt tách cà phê lotte đó trước mặt tôi, sau đó lại lễ phép lùi ra.
" Chú Lạc , chú gọi cháu đến có việc gì thế ạ?" Tôi quả thật không nhịn được nữa, đành chủ động nói. Tôi không thể đợi được nữa, nếu không, tôi sẽ bị lão hồ ly này dọa cho đến hồn bay phách lạc mất.
Lạc Kiến Ba ngẩng cái đầu cao quý của mình lên, đôi mắt sâu xa đó nhìn tôi, tôi phát hiện ông ta quá giống Lạc Mộ Thâm, có lẽ ba mươi năm trước, ông ta cũng giống như Lạc Mộ Thâm bây giờ, hoặc là nói, ba mươi năm sau, Lạc Mộ Thâm cũng chính là bộ dạng này chăng? Gen của người nhà này thật sự quá mạnh rồi, bốn anh em họ Lạc bao gồm cả ông già này giống như đúc từ một khuôn ra vậy, nếu không phải phong cách của mỗi người khác nhau, thì thật khó mà phân biệt được!
Có điều giữa bốn anh em họ, hành động của Lạc Mộ Thâm hay tác phong làm việc vẫn giống ông ta nhất, cho nên mới lấy được lòng ông già này nhất chăng?
Bây giờ, anh ấy càng ngày càng trở nên khác trước, thế thì lão hồ ly Lạc Kiến Ba sẽ còn thích anh ấy không?
Đầu tôi hơi loạn lên, nghĩ ngợi linh tinh.
" Cô Tô, cô không đi làm à?" Lạc Kiến Ba bất ngờ nói, đôi mắt lạnh đó nhìn chằm chằm khiến sống lưng tôi lạnh toát như bị trúng gió độc vậy...
" Vâng, chú Lạc, là thế này ạ, mấy ngày trước gặp phải một số chuyện nên cháu bị bệnh, bây giờ sức khỏe không được tốt lắm, cho nên Lạc.....Lạc Tổng cho cháu nghỉ, để cho ở nhà nghỉ ngơi vài ngày ạ." Tôi vội vàng nói.
"Là việc liên quan đến ma túy bị công an điều tra sao?" Lạc Mộ Thâm thong thả nói, đôi mắt đẹp giống mắt Lạc Mộ Thâm lóe lên nét gì đó khinh khỉnh.
" ....Chú Lạc, cháu là bị oan, bây giờ đã điều tra rõ ràng rồi, không phải cháu, cháu không liên quan gì đến ma túy, là có người đang hại cháu." Tôi ra sức thanh minh cho mình.
Vụ việc đó, tôi thật sự bị oan, Lạc Kiến Ba không thích tôi, tôi thật sự không hy vọng ông ta vì việc đó mà càng không thích tôi.
Tại vì tôi luôn nỗ lực muốn tiến đến hôn nhân với Lạc Mộ Thâm, nếu như bố của anh ấy không thích tôi, như thế cũng sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân của chúng tôi, thử hỏi, nếu như ngày tổ chức hôn lễ, không có bố mẹ thật tâm chúc phúc và động viên, như thế có cảm thấy đầy đủ mỹ mãn không?
Dù cho chúng tôi yêu thương nhau, trong lòng vẫn như có gai đâm vậy.
Có lẽ một lúc nào đó, chiếc gai này sẽ chọc vỡ huyết quản của chúng tôi, khiến chúng tôi phải chảy máu.
" Bất kể cô có phải bị oan hay không, chúng tôi cũng bị vạ lây, dùng ngôn ngữ của thanh niên các cô mà nói, chính là Lạc Thị chúng tôi là nằm cũng bị trúng đạn. Tại vì cô, Lạc Thị đã bị ảnh hưởng rất lớn, đến cổ phiếu cũng tụt giảm, rất nhiều người không rõ chân tướng đều bàn luận con dâu tương lai của nhà họ Lạc chúng tôi là một người có liên quan đến ma túy, bao nhiêu bạn cũ đều cười vào mặt tôi, có phải Lạc Kiến Ba tôi gia tài bạc triệu, đến người con dâu phù hợp cũng không tìm được, cô xuất thân từ gia đình bình thường thì cũng không sao, nhưng cô lại xuất hiện liên tục những tai tiếng xấu trên báo chí tin tức, cô bảo tôi chấp nhận cô thế nào? Cô khiến tôi, khiến Lạc Mộ Thâm, khiến cả nhà họ Lạc phải xấu hổ, cô có biết không?" Lạc Kiến Ba lạnh lùng nói.
Lời nói của ông ta, lạnh lùng sắt thép, giống như một tấm kính thủy tinh sắc nhọn đâm thẳng vào tai tôi.
Hai tay tôi ôm chặt lấy túi xách, tôi biết, tôi biết ảnh hưởng của việc này quá lớn, nhưng đó không phải điều tôi muốn mà, đó cũng không phải lỗi của tôi!
Tôi há mồm, muốn mở miệng giải thích cho mình, nhưng Lạc Kiến Ba không để tôi nói, ông ta bình tĩnh ngắt lời tôi.
" Tôi cũng biết, dù cho Lạc Mộ Thâm cố gắng giải oan gột sạch tội cho cô, xóa hết tất cả những tin tức bất lương trên báo chí, ảnh hưởng mà cô tạo ra đã không thể thu hồi lại, rất nhiều người không quan tâm Lạc Mộ Thâm làm sáng tỏ thế nào, bọn họ vẫn cho rằng bạn gái của Lạc Mộ Thâm có liên quan đến ma túy, điều này quả thật ảnh hưởng rất xấu đến Lạc Thị chúng tôi. Vốn dĩ tôi trước nay không thích Mộ Thâm tìm người con gái xuất thân từ gia đình bình thường như cô, nhưng nó thích, cho nên tôi cảm thấy có thể quan sát cô xem thế nào, nhưng bây giờ xem ra, cũng chẳng cần quan sát nữa, cô Tô, tôi thật sự cảm thấy cô không xứng làm dâu nhà họ Lạc chúng tôi, cũng không xứng làm vợ của Lạc Mộ Thâm, cô Tô, tôi không quan tâm Lạc Mộ Thâm là thật lòng hay giả vờ với cô, tôi bây giờ muốn nói với cô là, từ phía tôi, cô không có cách nào thông qua tôi được, cô Tô, tôi hy vọng cô chia tay với Lạc Mộ Thâm, đương nhiên, Lạc Kiến Ba tôi không ác với cô đến thế, chỉ cần cô buông Lạc Mộ Thâm ra, tôi sẽ giúp cô tìm một nơi, tìm cho cô một nơi làm việc lương cao bắt đầu một cuộc sống mới, hoặc là nói, tôi cũng sẽ cho cô một số tiền bồi thường, đủ để cô sống vui vẻ ung dung cả đời này, dù sao cô ở cùng con trai tôi thời gian dài như thế, kể cả tiêu tiền gọi con gà, cũng phải đưa cho người ta tiền chứ! Tôi coi như ra giá giúp con trai tôi trả giá một con gà có giá trị mà thôi!" Lạc Kiến Ba lạnh lùng nói, tôi nhìn thấy trong đôi mắt tinh anh của lão hồ ly đó như đang thăm dò tôi, ông ta thậm chí còn nói những lời nói hạ thấp tôi. Gọi một con gà sao?
" Chú Lạc, chú không thể sỉ nhục người khác như thế. Sao có thể gọi cháu là gà chứ? Cháu là bạn gái là con trai chú đường đường chính chính theo đuổi." Tôi ngước đầu lên, cố nhẫn nhịn những giọt nước mắt mà nói.
Con của gia đình giàu có như nhà các người thì được coi là con, còn con của gia đình bình thường như chúng tôi thì không phải là con sao?
Tôi muốn có tình yêu chân chính mà cũng bị ông sỉ nhục thế sao?
" hừm, sỉ nhục sao? Đây coi là sỉ nhục sao? Nếu như cô còn tiếp tục ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm, thì còn nhiều thứ hơn sỉ nhục này nhiều, tôi không phải dọa cô đâu, cô Tô, tranh thủ bây giờ tâm trạng tôi còn tốt, tốt nhất cô biết điều một chút, tôi đã nói rõ với cô rồi, tôi sẽ không để cô gả cho Lạc Mộ Thâm! Mãi mãi không bao giờ! Chỉ cần tôi còn sống, cô đừng mơ bước một bước vào nhà họ Lạc!" Lạc Kiến Ba cay nghiệt vô tình nói.
CHƯƠNG 400: CÔ CÓ TIN TÔI GIẾT CHẾT CÔ KHÔNG
Mỗi câu ông ta nói, tim tôi lại run lên, tôi cảm thấy mình giống như đang bị phán quyết xét xử trước tòa vậy.
Còn Lạc Kiến Ba, như là người đang phán quyết tử hình tôi, đến cơ hội hoãn thời gian chấp hành cũng không có.
Tôi cắn chặt môi. Răng của tôi gần như cắn sâu vào môi sắp bật máu ra rồi.
Giống Tô Tư Nhụy như tôi, đã từng ung dung tự tại, đó cũng là thời khắc vui vẻ, nhấc lên không được mà đặt xuống chẳng xong, đối với người và việc không thuận mắt, tôi có thể tức giận mà đập bàn chửi mắng, lúc càng tức giận tôi cũng có thể động tay.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến Tô Tư Nhụy tôi sẽ có ngày như thế này, đối diện với người cực kỳ xem thường tôi thế này, tôi thậm chí đến dũng khí chửi ông ta cũng không có, chỉ là tại vì ông ta là bố của người tôi yêu.
Tại vì ông ta là bố của người tôi yêu, ông ta có thể không tôn trọng tôi thế sao?
" Cô Tô, chúng ta làm việc trao đổi, cô thấy thế nào? Nếu như cô dựa theo lời tôi nói mà làm, tôi sẽ không để cô thiệt đâu!" Nhìn tôi không nói gì, giọng điệu Lạc Kiến Ba trở nên ấm áp hơn, gần như giải tỏa không khí căng thẳng trong căn phòng tao nhã này.
" Trao đổi?" Tôi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Lạc Kiến Ba, trao đổi gì thế?
Lạc Kiến Ba bình thản cười, ông ta gật gật đầu, kéo chiếc túi công văn đẹp đẽ đó, từ trong túi công văn đó lấy ra mấy tờ chi phiếu, lấy ra cái bút: " Cô Tô, nội dung trao đổi chính là tôi muốn mua đứt tình cảm của cô với Lạc Mộ Thâm, thứ tôi có là tiền, tôi bây giờ có thể bồi thường cho cô, cô đưa ra giá đi."
Tôi suýt chút nữa bật cười đau khổ, vừa nãy lúc ở trên giường xem tiểu thuyết, tôi nhìn thấy có đoạn như thế này, cô gái lọ lem bị nhà giàu mua đứt tình cảm, không ngờ tình tiết đó lại thật sự ứng trên người tôi.
Nghêj thuật thật sự đến từ cuộc sống mà!
Tôi thật sự không ngờ, tôi bây giờ kiếm tiền lại dễ như thế, nhiều người muốn đưa chi phiếu cho tôi như thế.
Lẽ nào, lẽ nào tình cảm thật sự có thể dùng tiền để mua được sao?
Mười ngón tay trên hai bàn tay của tôi nắm chặt lại, xương rất đau, nhưng mặc dù đau đến mấy cũng không đau bằng trái tim tôi.
Môi tôi run bần bật.
" Cô Tô, tôi đã nói rồi, cô đưa giá đi, chỉ cần cô đưa ra, Lạc Kiến Ba tôi chắc chắn không thay đổi, chỉ cần cô rời xa Lạc Mộ Thâm, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa cho cô, số tiền này, sẽ khiến cô vui vẻ sống mấy đời cũng tiêu không hết đời, cả đời này của cô, sống cũng không uổng, đời người thế cũng được coi là viên mãn rồi có phải không?" Ánh mắt khinh ghét coi thường của Lạc Kiến Ba nhìn tôi, tôi thở dài.
Tôi vẫn không nói gì.
" Được, cô không nói, thế thì tôi giúp cô nói, tôi cho cô một nghìn vạn thì thế nào? Tôi đã nói rồi, dù sao cô cũng là người ở cạnh con trai mà tôi yêu quý nhất thời gian qua." Lạc Kiến Ba lạnh lùng nói.
Một nghìn vạn.....
Tôi vẫn không nói gì.
" Được, hai nghìn vạn....người trẻ như cô, cô nghĩ xem, hai nghìn vạn, cả đời cô có kiếm nổi không? có hai nghìn vạn, cái gì cô cũng có, cô có thể làm nhà giàu rồi, có thể báo hiếu bố mẹ, có thể mua mấy cái nhà, lại có được tình yêu mới, không phải là tốt sao? Cô Tô, tôi khuyên cô đừng tham quá. Cô đừng để mất cả chì lẫn chài, cửa giàu, không phải con gái các cô có thể tùy tiện mà bước vào." Lạc Kiến Ba lạnh lùng nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lạc Kiến Ba với ánh mắt không vui, tôi cảm thấy cơn tức giận dường như đang tỏa ra khắp người, tôi giống như sắp thành quả khí cầu đầy khơi vậy, bay lên trên trần nhà, nếu không phải tôi đang cố gắng nhẫn nhịn, nếu không phải ông ta là bố của Lạc Kiến Ba, tôi thật sự muốn hất cốc càphê lotte đó vào khuôn mặt tao nhã đó của ông ta.
Ông khinh thường người khác thế sao?
Tôi là con gái gia đình bình thường thì sao chứ? Tôi yêu công tử nhà giàu nhà các người là trèo cao sao?
Tôi chỉ là kẻ tham tiền nhà các người sao?
" Được, tôi lại cho cô thêm một nghìn vạn, tổng là ba nghìn vạn," Lạc Kiến Ba dùng bút viết vài chữ rồng bay phượng múa lên mấy tờ chi phiếu đó, sau đó xe ra, đưa cho tôi, " Tô Tư Nhụy, cầm lấy số tiền này, rời khỏi thành phố A, rời khỏi Lạc Mộ Thâm, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa."
Ông ta kinh ghét ném mấy tờ chi phiếu đó đến trước mặt tôi.
Tôi chầm chậm nhặt mấy tờ chi phiếu đó, bình thản nói: " nếu như nói cháu không động lòng với ba nghìn vạn này, đó chắc chắn là giả, không chỉ cháu, bố mẹ cháu, cộng thêm cả họ nhà cháu cộng lại, cả một đời hai đời cũng không nhìn thấy số tiền nhiều thế này, nhưng chú Lạc, tiền không thể mua được tình cảm của cháu, tình cảm của cháu với Lạc Mộ Thâm là thật, cháu không cần ba nghìn vạn này, cháu cũng sẽ không rời xa Lạc Mộ Thâm. Trừ phi anh ấy rời xa cháu!"
Hai tay tôi cầm chặt, xé nát mấy tờ chi phiếu ba nghìn vạn đó.
Đây là sự sỉ nhục đối với tôi.
Tôi yêu anh ấy, dùng tiền khiến tôi rời khỏi Lạc Mộ Thâm, đừng có mơ.
Hành động của tôi khiến Lạc Kiến Ba rất ngạc nhiên, ông ta lạnh lùng nhìn tôi, tôi nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lùng sâu xa giống mắt của Lạc Mộ Thâm có nét gì đó băng giá.
" uhm, tôi vốn dĩ vẫn đang thấy lạ, tại sao Lạc Mộ Thâm lại bị mê hoặc bởi người con gái tầm thường như cô, bây giờ xem ra, quả nhiên là có tài." Lạc Kiến Ba lạnh lùng nói, " dã tâm của cô thật sự rất lớn, cô biết sau khi được gả cho Lạc Mộ Thâm, ba nghìn vạn coi là cái gì chứ? Ba triệu, ba triệu nghìn đều có, nha đầu, tôi thật sự đáng giá thấp cô rồi. cô muốn nhiều hơn đúng không?"
Tôi khẽ nói: " đã ghét thì đến cái móng tay cũng ghét, chú Lạc, chú coi thường cháu, cháu làm gì chú cũng đều coi thường, cháu làm gì trong mắt chú cũng đều có mưu đồ, thế thì cháu có thể giải thích được gì chứ? Cháu và Lạc Mộ Thâm thật lòng yêu nhau, cháu không cần tiền của chú, là tại vì cháu không muốn nó làm dây bẩn tình cảm của cháu, nếu như chú nói Lạc Mộ Thâm bỏ rơi cháu, thế thì cháu sẽ quay người đi ngay. Một tí tiền cháu cũng không cần? Nhưng điều kiện là, anh ấy nói anh ấy không cần cháu, muốn rời xa cháu!"
Giọng nói của tôi hùng hồn như thế, không có chút gì ngập ngừng.
Lạc Kiến Ba cười khẩy nói, khẽ nghiêng người, tiến sát gần tôi, ông ta lạnh lùng trừng mắt nhìn vào mặt tôi, lạnh lùng nói: " Nha đầu tham lam, cô biết ở trước mặt tôi tính toán thiệt hơn thì sẽ nhận hậu quả gì không, cô có tin tôi có thể dễ dàng giết chết cô không?"
Tim tôi run lên, nhưng trong khoảnh khắc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tôi ngẩng đầu, dũng cảm nhìn Lạc Kiến Ba, bình tĩnh nói: " Chú Lạc, việc liên quan đến thuốc phiện lần này, là chú làm phải không?"
Lạc Kiến Ba hừ một tiếng lạnh lùng: " Không phải tôi, mặc dù tôi rất muốn giết chết cô, nhưng tôi sẽ không làm tổn hại đến Lạc thị, cô cho rằng, cô muốn làm người phụ nữ của Lạc Mộ Thâm, chỉ có mình tôi muốn giết chết cô sao?"
Tôi hít một hơi thật sâu: " kể cả chết, cháu cũng sẽ không rời xa Lạc Mộ Thâm, hơn nữa Lạc Mộ Thâm đã từng nói với cháu, nếu như cháu chết, anh ấy cũng chết theo cháu!"
Tôi bây giờ đang đối kháng với Lạc Kiến Ba rồi.
Đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Lạc Kiến Ba nhìn trừng trừng trên mặt tôi, rất lâu rất lâu, ông ta gật đầu nói: " Trần An An nói quả nhiên không sao, cô đúng là một con nha đầu rất khó đối phó, có điều, gừng càng già càng cay, khi Lạc Kiến Ba tôi tung hoành giang hồ, cô vẫn quấn tã đấy! Nhà họ Lạc vẫn là do tôi quyết, tôi không để cô bước chân vào nhà họ Lạc, Lạc Mộ Thâm cũng chẳng có cách nào, trừ phi, nó cùng cút đi với cô! Có điều, tôi hiểu con trai của tôi, nó trước nay không phải là đứa thấy người đẹp mà vứt bỏ giang sơn, con người nó, ưu điểm lớn nhất là lí trí, nha đầu thối, cô cứ đợi xem, đến lúc đó khi Lạc Mộ Thâm đá cô, tôi hy vọng cô đừng hối hận vì quyết định ngày hôm nay."
CHƯƠNG 401: TÔI LÀ TRỞ NGẠI CỦA ANH ẤY
Ông ấy hầm hàm vứt chiếc thìa bạc sáng bóng đang cầm trong tay lên bàn, gấp lại tập chi phiếu, quay người rời đi.
Tôi đờ đẫn ngồi ở đó, nghe 'dingdang' một tiếng cửa mở, Lạc Kiến Ba quay người đi ra, tôi không kìm được cười đau khổ, sau này, những tháng ngày của tôi khó sống rồi.
Trong lời nói của Lạc Mộ Thâm kể với tôi, Lạc Kiến Ba là một con hồ ly xảo quyệt hơn nữa là một thương nhân sành sỏi nguy hiểm, ông ta không có tình cảm thân thiết gì với con trai của mình, đối với vợ mình cũng chẳng quan tâm, ông ta chỉ quan tâm gây dựng giang sơn Lạc Thị.
Ông ta chọn Lạc Mộ Thâm là người kế nhiệm mình, đó là vì Lạc Mộ Thâm giống ông ta nhất, kiên cường mà lạnh lùng độc ác, ông ta có thể khiến Lạc Thị phát triển không ngừng, Lạc Mộ Thâm nói đúng, ông ta giống như người cổ đại nuôi con sâu độc, hy vọng có thể nuôi được con sâu vua độc ác nhất, mà chưa bao giờ nghĩ xem con trai mình có hạnh phúc hay không.
Dù cho con trai mình cả đời không hạnh phúc, ông ta cũng chẳng quan tâm, ông ta chỉ hy vọng sự nghiệp của mình sẽ phát triển không ngừng mà thôi.
Trở thành ông chủ lớn trên toàn quốc, là mơ ước của ông ta, hoàn toàn đánh bại Lạc Thị là mục tiêu của ông ta.
Vì mục tiêu này, ông ta không từ bỏ thủ đoạn, hợp tác với người Nhật Bản để đấu lại Lạc Thị.
Nếu như không gặp tôi, tôi nghĩ Lạc Mộ Thâm cũng sẽ đi đúng con đường băng giá mà bố anh ấy đã thiết kế lên, lạnh lùng tuyệt tình, vì đạt được mục tiêu, không từ thủ đoạn!
Còn Lạc Mộ Thâm bây giờ sau khi gặp tôi, anh ấy trở nên nhẹ nhàng ấm áp, hoặc là nói thực ra anh ấy luôn ấm áp mà mềm mại, chỉ là vẻ mềm mỏng ấm áp của anh ấy được giấu bên trong vỏ sò kiên cứng lạnh băng đó.
Còn khi tôi xuất hiện, đã phá vỡ chiếc vỏ sò này, chính vì như thế, Lạc Mộ Thâm trở nên đáng yêu, anh ấy từ chối hợp tác với người Nhật, từ bỏ cơ hội đánh bại Lạc Thị, cho nên, điều này khiến Lạc kiến Ba gần như sắp phát điên rồi.
Cho nên, ông ta hận tôi, ông ta sẽ không để tôi ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm, chỉ có tôi rời xa, Lạc Mộ Thâm mới có thể trở lại là Lạc Mộ Thâm lạnh lùng tuyệt tình như ban đầu.
Tôi, đối với Lạc Kiến Ba mà nói, chắc chắn là vật trở ngại của Lạc Kiến Ba.
Là chướng ngại vật của anh ấy. Là chướng ngại vật của Lạc Thị!
Nhưng, Lạc Mộ Thâm, nếu như anh muốn em rời đi, em sẽ đi, nếu như anh không bảo em rời xa anh, anh vẫn luôn ôm chặt em, em sẽ mãi mãi bên cạnh anh......
Nghĩ đến đây, tôi cúi đầu uống cốc cà phê lotte đó, truyện cười, cà phê hơn một nghìn tệ này mà không uống, thật là lãng phí!
Nói đến, tách cà phê đắt thế này so với cà phê Starbucks cũng ngon không kém mà, người có tiền, thật sự đúng là thánh!
Tôi uống một hơi vào bụng hết tách càphê đắt đỏ đó.
Tôi uống hết cà phê, lại trầm lặng suy nghĩ hồi lâu, mới xách túi đi ra khỏi quán cà phê, chầm chậm đi đến nơi đỗ chiếc BMW của mình.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên, khi giọng nói của Lạc Mộ Thâm vang lên trong điện thoại, không biết tại sao, vừa nghe thấy giọng nói của anh ấy, tôi liền cảm thấy như được an ủi phần nào.
" Này, em làm gì thế? Có nằm trên giường nghỉ ngơi không đấy?" Lạc Mộ Thâm khẽ nói, trong giọng nói đầy vẻ chiều chuộng yêu thương.
" Em....đang ở ngoài!" Tôi cười nói.
" Sao lại ra ngoài thế? Không phải đi hẹn trai đẹp sau lưng anh đấy chứ?" Lạc Mộ Thâm cười nói.
Sao lại đi ra ngoài, bố anh hẹn đấy.
" Thật sự là hẹn trai đẹp đấy, sao thế? Anh ghen rồi sao?" Tôi cố nhẫn nhịn những gì không vui trong lòng, cười nói.
" A ha, em là người con gái háo sắc, đã theo anh rồi còn muốn trăng hoa à, có tin anh trói em lại, chốt chặt vào không?" Lạc Mộ Thâm nửa đùa nửa thật nói.
Tôi cười nói: " Anh thật là tàn nhẫn, em nằm trên giường rất chán, cho nên ra ngoài đi dạo chút, lâu lắm rồi không đi dạo, em muốn đi mua sắm."
Đây là nói thật, đối với phụ nữ mà nói, mua sắm có thể khiến tâm trạng thoải mái rất nhiều.
Trước đây tôi rất muốn đi mua đồ, chỉ là không có tiền mà thôi.
" Thế thì mua nhiều vào, anh không phải làm thẻ cho em rồi sao? Tùy ý quẹt nhé." Lạc Mộ Thâm cười nói.
" vâng, em sẽ quẹt hết sức, em cố làm cho thẻ của anh bại sản." Tôi cố gắng cười thoải mái, thực ra, trong lòng tôi rất buồn bực, bây giờ, Lạc Mộ Thâm chiều tôi như ngọc quý vậy, không biết từ bao giờ, có lẽ, sau khi anh ấy hết cảm thấy tôi tươi mới, không chừng sẽ đối đãi giống mấy người minh tinh người mẫu trước kia, dừng thẻ của tôi, đến lúc đó, cô bé lọ lem như tôi lại bị quay về nguyên hình cũng không biết chừng?
Tôi lại nghĩ đến lời nói của Lạc Kiến Ba cay nghiệt nói với tôi: Khi Lạc Mộ Thâm đã cô, tôi hy vọng cô đừng hối hận quyết định ngày hôm nay.
Lời của Lạc Kiến Ba sẽ thành thật sao?
Lạc Mộ Thâm sẽ có một ngày chán tôi sao?
Anh ấy thật sự sẽ đá tôi, lúc đó khiến tôi hối hận vì tôi đã không nhận ba nghìn vạn ngày hôm nay sao?
Tôi nhẹ thở dài một hơi.
Nếu như thật là như thế, tôi sẽ không hối hận chứ?
Chỉ cần tôi nỗ lực, dù cho tôi không thể trở thành vợ của Lạc Mộ Thâm, dù cho không thể ở bên cạnh của anh ấy, tôi cũng vẫn sẽ mỉm cười.
Nhưng, bây giờ, chỉ cần anh ấy vẫn yêu tôi, tôi sẽ không lùi bước.
Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười nói: " Anh Đại Thâm, em yêu anh."
" Ôi, tại sao đột nhiên em lại nói lời này, nói đi, có phải chột dạ, có phải đang đi dạo cùng tên đàn ông nào không?" Lạc Mộ Thâm cười nói, mặc dù anh ấy nói như thế, nhưng tôi có thể nghe thấy trong giọng nói của anh ấy vẫn mang đầy sự vui vẻ.
" Nói linh tinh. Em đi một mình, anh có thể qua đây mà xem." Tôi cười nói, anh ấy lo lắng cho tôi như thế, khiến tôi rất vui.
" Anh còn phải họp nữa, có điều, em nói như thế cũng nhắc nhở anh, anh phải hỏi kiến trúc sư của công ty, xem xem có thể đặt ở trên người em thiết bị gì không, bất cứ lúc nào có thể báo cáo động hướng của em, như thế anh mới yên tâm." Lạc Mộ Thâm cười nói.
" Hứ, Lạc Mộ Thâm, anh đừng có quá đáng như thế được không, em là bạn gái của anh, em không phải là vật phẩm của riêng anh, em cũng cần phải có không gian riêng, em cũng muốn hít thở?" Tôi tức lẩm bẩm nói.
" Ôi, nhớ em rồi, nếu không phải lát nữa phải họp, anh thật sự rất muốn đi dạo với em." Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
" Tấm lòng của anh em nhận rồi, tiêu tiền của anh là được rồi." Tôi cười nói.
" Đúng là đồ ham tiền." Lạc Mộ Thâm mắng yêu tôi, " được rồi, tận tình mà mua, anh phải xem xem em có thể khiến anh phá sản được không?"
" Tuân lệnh." Tôi cười nói.
" Anh phải họp rồi, anh tắt nhé." Lạc Mộ Thâm hôn tôi một cái trong điện thoại, " Anh tắt đây."
" Anh tắt đi." Tôi khẽ hôn lại trong điện thoại, nhưng lại cảm thấy mũi mình có gì đó cay cay.
Không biết tại sao, tại sao tôi có dự cảm chúng tôi thật sự không có tương lai chứ?
Tôi đang suy nghĩ đa cảm, đột nhiên nghe thấy có người gõ vào cửa kính xe của tôi, tôi ngạc nhiên nhìn về hướng đó, lập tức nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đó, là Lạc Mộ Thâm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top