CHƯƠNG 396-398

CHƯƠNG 396: PHƯƠNG PHÁP GIẢM ĐAU ĐẶC BIỆT

Anh ấy khẽ nhíu mày lại, tôi vội vàng dùng ngón tay ấn nhẹ lên môi của anh ấy.

Nhưng Lạc Mộ Thâm nắm chặt lấy tay của tôi, bàn tay của anh ấy, ấm áp như thế.

" Nhụy Tử, anh thật sự sợ em sẽ rời ra anh, hơn nữa, anh nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ cũng quan tâm em như thế, anh thật sự rất lo lắng cậu ta sẽ cướp em đi mất." Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

Tôi khẽ mỉm cười.

" Không đâu, mặc dù đó là tại vì người phụ nữ của anh gặp phải rất nhiều tai vạ, em cũng không sợ, em đã từng nói, yêu anh khiến em dũng cảm, em dũng cảm thừa nhận chọn lựa của em, Dạ Thiên Kỳ đối với em rất tốt, nhưng em thật sự chỉ coi anh ấy là người bạn tốt nhất của em mà thôi." Tôi nhẹ nhàng nói, nhìn vào đôi mắt đẹp đó.

Lạc Mộ Thâm cầm ngón tay nhỏ nhắn của tôi đặt lên môi anh ấy, khẽ hôn một cái: " có lẽ thật sự là quá yêu, cho nên mới sợ mất đi như thế!"

" Anh sẽ không mất em đâu." Tôi cười, nhìn lên khuôn mặt tuấn tú đó của Lạc Mộ Thâm.

" Cho một minh chứng khiến anh an lòng có được không?" Lạc Mộ thâm giống như một đứa trẻ vậy.

" Minh chứng gì chứ?" Tôi nghi ngờ nói.

" Đầu lợn, anh rất nhớ em." Lạc Mộ Thâm ấm áp nói.

Tôi lập tức hiểu ra tên được coi là động vật thân dưới này rốt cuộc đang nghĩ gì.

Tôi lập tức đỏ mặt lên: " Hứ, em là người bệnh, bây giờ yếu ớt không có sức nữa."

Tôi đột nhiên nhớ ra mỗi buổi tối tôi đều phải hầu hạ tên bá vương này mấy lần, bây giờ bị bệnh là cơ hội nghỉ ngơi tốt nhất, tôi chưa bao giờ thích bị bệnh như lúc này.

" Bệnh của em bây giờ giống như một con mèo bé nhỏ, nếu như," Lạc Mộ Thâm đột nhiên cố ý dán sát vào mặt tôi, " Nếu như lúc này anh dùng sức mạnh, có lẽ em không còn năng lực phản kháng đâu nhỉ?"

Khuôn mặt khôi ngô đó dán sát vào mặt tôi như thế, hơi thở tươi mới đó gần như bao trùm lấy tôi, hơi thở của anh ấy giống như làn gió mùa xuân vậy.

" Anh......" Tôi ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Lạc Mộ Thâm, " anh đừng có lợi dụng lúc người ta yếu đuối thế chứ."

" Cái đó không nói trước được, dù sao anh cũng không phải là quân tử gì. Anh phải xa em thời gian dài như thế rồi." trên mặt Lạc Mộ Thâm không nhịn được cười nói.

" Cẩn thật em đạp anh đấy, em cũng không phải kiểu phụ nữ ủy mị gì, anh quên rồi sao? Em cũng khỏe không kém đấy." Tôi nói lại anh ấy.

" Nếu như là trước đây, anh tin, nhưng bây giờ có lẽ em cũng không còn khỏe như thế." Lạc Mộ Thâm cười hết sức cuốn hút.

"........." Tôi cắn môi, nhìn chằm chằm vào Lạc Mộ Thâm.

" Được rồi, đùa em ấy, anh cũng không có hứng thú ép buộc một người bệnh." Lạc Mộ Thâm đưa tay đặt lên vai tôi, tay kia vuốt nhẹ lên sống mũi tôi, " Thật là, lúc nào em cũng phòng bị anh như một tên háo sắc vậy."

" Anh chính là một tên háo sắc, Dạ Thiên Kỳ người ta mới là chính nhân quân tử!" Tôi nhẹ cau mày nói.

" Ai ya, anh bị oan quá, anh cũng là chính nhân quân tử mà!" Lạc Mộ Thâm ấm ức nói.

Tôi không kìm được cười phá lên, như thế cảm thấy mình đỡ hơn nhiều rồi. ở bên cạnh anh ấy, tôi cảm thấy mình rất thoải mái.

Thế là, Lạc Mộ Thâm luôn ở bên cạnh giường của tôi nói chuyện với tôi, sau khi theo dõi thêm một ngày, anh ấy đưa tôi về nhà.

Tôi thật sự không thích nổi môi trường và cái mùi đặc trưng của bệnh viện đó, tôi luôn cảm thấy trong bệnh viện, kể cả người khỏe cũng dễ bị ốm.

Thế là, dưới sự năn nỉ của tôi, Lạc Mộ Thâm làm thủ tục cho tôi xuất viện.

Trong căn phòng nơi tôi ở.

Lạc Mộ Thâm bế tôi lên giường, sau đó, anh ấy nhoài người lên trước người tôi, chăm chú nhìn tôi.

Anh ấy sát gần tôi như thế, khiến tôi cảm thấy hết sức không tự do, hai má tự dưng đỏ bừng lên.

Vốn dĩ hai má đã nóng rồi, lại cộng thêm cảm giác ngại ngùng, khiến má tôi giống như hai quả táo đỏ tươi ngon xinh đẹp gợi cảm vậy.

Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu như biển đó của Lạc Mộ Thâm, đôi mắt này, quả thật tôi nhìn không hiểu, đôi mắt này có lúc lạnh lùng vô tình, có lúc tình cảm sâu sắc.

" Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?" Lạc Mộ Thâm chớp mắt nhìn tôi.

" Mọi chỗ đều bình thường, chỉ là bây giờ em cảm thấy hơi đau đầu." Thái dương hơi nhức, đầu hơi váng, tôi khẽ cau đôi lông mày lại, tôi cảm thấy đầu mình giống như đã không còn là của mình nữa, không có cảm giác khác ngoài cảm giác đau.

Thật ra từ nhỏ tôi đã có tật nhỏ là hay đau đầu, nhiều năm rồi mà vẫn không khỏi, mỗi lần bị cảm sốt gì đó đều dẫn đến đau đầu.

" Đau đầu sao?" Lạc Mộ Thâm lập tức hỏi.

" Vâng." Tôi nghiến răng nói.

" Anh gọi bác sĩ đến? Hay là em uống thuốc nhé?" Lạc Mộ Thâm nói.

" ....Không cần đâu, em chính là bác sĩ, chính là do sốt mà bị, đau kiểu này cũng chẳng có cách nào, đau vẫn cứ đau thôi. Rất nhanh sẽ khỏi." Tôi khẽ nói.

" Thế thì làm thế nào?" Lạc Mộ Thâm cũng cau mày lại, anh ấy thật sự xót cho người phụ nữ bé nhỏ của mình.

" Chẳng có cách nào. Em cũng quen rồi." Tôi dùng ngón tay nhẹ day day thái dương của mình.

" Hay là, chuyển sang sự chú ý khác?" Lạc Mộ Thâm khẽ nói, " em muốn xem tivi hay xem sách?"

Tôi bất lực lắc lắc đầu, kiểu đau đầu này khiến tôi không muốn làm bất cứ việc gì.

Hai ngón tay của tôi ấn chặt vào thái dương, cố gắng để bản thân kiên cường một chút, cố gắng chịu đựng.

Tôi cắn chặt răng vào môi gần như khiến bờ môi sắp bật máu ra rồi.

" Anh có cách rồi."Lạc Mộ Thâm khẽ nói, " Anh sẽ chuyển sự chú ý em sang cái khác."

" Uhm?" Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm.

" Có một lần anh bị thương rất nặng." Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch môi nói, " rất nặng, em biết anh nhẫn nhịn thế nào không?"

" nhẫn nhịn thế nào?" đôi mắt to của tôi giống như khói lạnh Tây Hồ mùa đông chăm chú nhìn Lạc Mộ Thâm.

Trên khuôn mặt tài năng xuất chúng của Lạc Mộ Thâm lộ ra nụ cười nham hiểm: " Anh gọi ba người đẹp đến, họ chơi với anh cả một đêm, cho nên, cơn đau qua đi. Đến lúc đó, anh cảm thấy không đau nữa."

Nói xong, anh ấy vẻ hưng phấn nhìn tôi.

Mặt của tôi càng đỏ hơn, tôi biết tên ác quỷ này đang nghĩ cái gì rồi.

" Có muốn thử không? Phương pháp này thật sự rất có tác dụng." Giọng nói Lạc Mộ Thâm trở nên ấm áp, anh ấy đưa tay ra, đặt dưới chiếc cằm nhỏ của tôi.

" Biết ngay anh cũng chẳng tốt gì mà." Tôi lẩm bẩm nói.

" Gì mà không tốt chứ, anh bây giờ là đang chăm sóc người bị thương đấy?" Lạc Mộ Thâm mỉm cười nói.

Tôi cố gắng nuốt miếng nước bọt, sau khi tự hút một hơi thật sâu, dưới ánh mắt chăm chú của anh ấy nhìn tôi, tôi cảm thấy mình giống như rơi vào vòng lốc xoáy vậy, không còn năng lực mà phản kích.

Hoặc là nói, tôi cũng không muốn phản kháng sức cuốn hút của anh ấy.

Lạc Mộ Thâm nhẹ dựa sát vào tôi, càng lúc càng gần, tôi đã có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng trên người anh ấy, hơi thở rất phực táp, lúc thì lạnh lúc lại nóng, đôi mắt đó dường như mơ hồ, mê muội đi......

" Anh tránh ra đi." Tôi ra sức đẩy Lạc Mộ Thâm ra.

" Lẽ nào không tin anh sao, phương pháp giảm đau như thế thật sự rất có hiệu quả đấy." Anh ấy khẽ nói, giọng nói trầm xuống như đá tảng, đủ để chèn ép trái tim người khác.


CHƯƠNG 397: ANH SẼ CHẾT CÙNG EM

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh ấy.

Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười quyến rũ không thường thấy nở trên môi, sau đó, anh ấy đưa cánh tay ôm người tôi vào lòng, áp vào bộ ngực nóng hổi của anh ấy.

Mùi thơm nhè nhẹ phảng phất trên người tôi, như xuyên qua khoảng cách giữa chúng tôi, mùi thơm đó nhẹ đưa vào mũi Lạc Mộ Thâm, dường như thức tỉnh lục phủ ngũ tạng của anh ấy vậy.

" Thử chút nhé, phương pháp này thật sự rất tốt, em yêu, có gan dám thử không?" giọng nói của Lạc Mộ Thâm trầm xuống mà lại dễ nghe, bàn tay dày rộng ấm áp trượt trên eo tôi, hơi thở gấp gáp phả bên tai nhạy cảm của tôi. Hơi thở này khiến người khác phải mê muội theo.

" Em còn lâu mới thử phương pháp này, anh là kẻ háo sắc, nhu cầu dục vọng quá lớn, chỉ tìm cơ hội để chiếm đoạt em." Tôi muốn thoát khỏi cái ôm của Lạc Mộ Thâm, đề phòng né tránh anh ấy, nhưng hơi thở đàn ông đó khiến tôi cũng khó có thể kiềm chế được.

Nhưng đó chỉ là ý nghĩ là tôi muốn làm, trên sự thật, thân thể tôi cũng mềm ra, cơ bản thoát không ra nổi vòng tay của anh ấy.

Lạc Mộ Thâm cũng chẳng để cho tôi cơ hội đó, mà càng dính sát vào cơ thể tôi hơn, bờ môi ấm nóng ướt át trượt trên cổ tôi.

Tôi cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, trong người cũng như có luồng điện, rạo rực chạy khắp cơ thể, khiến tôi hơi run rẩy.

" Lạc Mộ Thâm, anh bỏ em là......em là bệnh nhân đấy, người bệnh mà anh cũng tha sao?" Tôi muốn đẩy anh ấy ra, tại vì tim tôi lúc này đang hoảng loạn. Tên đàn ông này, thật sự quá khủng bố, đặc biệt là hơi thở trên người anh ấy, giống như là thuốc độc vậy, rất dễ lôi cuốn người khác.

Hơn nữa tôi bây giờ đang bị bệnh, chẳng có cách nào tập trung sức lực mà đối kháng được sức cuốn hút của anh ấy.

" Lẽ nào không có gan để thử sao? Chỉ là giảm đau mà thôi! Đừng để anh chê cười em gan bé nhé." Lạc Mộ Thâm nở nụ cười trên bờ môi mỏng gợi cảm đó.

Nụ cười của anh ấy mê người như thế. Tôi gần như bị mơ hồ chìm đắm trong nụ cười của anh ấy.

Anh ấy ôm cơ thể mềm mại của tôi, giống như ôm một tấm lụa mềm mại quý giá vậy.

Hơi thở thơm mát nhè nhẹ quen thuộc trên người anh ấy phả vào trong mũi tôi, sau đó mơn man lan trong lồng ngực, tỏa ra khắp tứ chi xương cốt của tôi, khắp nơi toàn thân đều bị mùi thơm đặc biệt của anh ấy làm cho hưng phấn. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, mùi cơ thể của một người lại có thể dễ dàng khiến cơ thể tôi hưng phấn như thế.

" Anh không phải là kẻ háo sắc đâu đấy, em biết là anh đang giúp em mà, không phải tìm cơ hội để chiếm đoạt em mà! Có anh rồi, em mới quên đi tất cả nỗi đau khổ. Anh là thuốc giảm đau của em." Giọng điệu hồn nhiên từ mồm anh ấy thốt ra, thể hiện tình cảm sâu sắc nhất giữa đôi tình nhân, khiến toàn thân tôi cũng phải nổi da gà.

Tôi quở trách anh ấy, bĩu môi nói: " Lạc Mộ Thâm, anh là một tên háo sắc!"

Trên môi Lạc Mộ Thâm lại xuất hiện nụ cười, trong mắt mang đầy vẻ đắc ý.

Cánh tay rắn chắc càng ôm chặt lấy vòng eo nhỏ bé của tôi, hơi thở nguy hiểm bao trùm lấy tai và cổ tôi.

Anh ấy hôn nhẹ nhàng lên má tôi.

Mỗi một nụ hôn đều nhẹ nhàng tình cảm như thế.

Tôi không thể thẳng được lưng mình, cảm giác có gì đó chạy dọc khắp người khiến tôi hơi cong người lại....

Tôi nhắm mắt lại, đôi lông mi dài dường như làm mắt tôi mơ hồ hơn, toàn thân run rẩy, ham muốn dục mọng như trỗi dậy.

Hôn, như một sự trừng phạt vậy, vồ vập trên đôi môi nhỏ của tôi, đồng thời cũng gần như muốn thôn tính tất cả ý chí của tôi vậy! Nụ hôn của anh ấy rạo rực, hơi thở hổn hển, gấp gáp dường như muốn chiếm trọn cả người tôi vậy!

Tôi cố gắng hít thở, hít vào lồng ngực đều là hơi thở của anh ấy.......

Đôi bàn tay nhỏ của tôi cũng bị đôi tay của anh ấy đan vào giống như bị gông cùm xiềng xích vậy.

Tôi bất lực phản kháng sự ngang ngược của anh ấy, cũng bất lực ngăn cản cảm giác của anh ấy.....

Tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt của anh ấy, mơ màng say mê, giống như đang mơ vậy.....

Hơi thở trên môi anh ấy gấp gáp hơn, như muốn sục sạo tìm kiếm để thỏa mãn ham muốn của mình.....

Cái cảm giác vừa tê vừa đau vừa chua vừa ngứa, phức tạp như một món ăn ngũ vị, chiếm trọn cơ thể tôi...người tôi run rẩy, dường như đến sức lực run rẩy cũng sắp hết rồi!

Quả nhiên, tôi hoàn toàn đã quên đi cảm giác đau đầu của mình.

Sau một lúc, Lạc Mộ Thâm mới ngẩng đầu lên, lúc này mới thả cho hai tay tôi được tự do.

Trong đôi mắt tôi, cảm giác hài lòng hưởng thụ nụ hôn của anh ấy, những vệt màu đỏ giống như hoa mai hằn lại trên chiếc cổ trắng ngần của tôi.

" không đau nữa, đúng không?" Anh ấy lẩm bẩm hỏi, giọng nói bình thản quan tâm tôi, mang theo ma lực hấp dẫn. Ngọt ngào như nựng đứa trẻ không hiểu chuyện uống thuốc vậy, đáng tiếc là, đứa trẻ bây giờ quá thông minh rồi, vừa nhìn là biết đường thì ngọt mà thuốc thì vẫn đắng.

Còn con ngươi của Lạc Mộ Thâm, cũng dần dần chìm sâu như biển.

Tôi không nói gì, chỉ ôm chặt anh ấy đầy tình cảm.

Lạc Mộ Thâm nói không sai, như thế, tôi thật sự quên đi cảm giác đau của mình rồi.

ở bên cạnh anh ấy, tôi luôn được hưởng cảm giác hạnh phúc và yêu chiều, không có đau khổ.

" Anh ấy à, sớm muộn gì em cũng chết trong tay anh." Tôi ôm lấy cổ anh ấy mà trách yêu.

" nếu như em chết, anh cũng chết cùng em." Lạc Mộ Thâm kiên định nói.

Tôi nhìn thấy vẻ kiên định trong đôi mắt sâu của anh ấy.

" Nếu như em nửa chết nửa sống, biến thành người thực vật thì sao?" Tôi cười nói, đưa ngón tay đặt lên trên môi anh ấy.

" Thế thì anh cũng bảo Phương Trạch Vũ bọn họ đánh anh cho liệt nửa người, anh cùng nằm với em." Lạc Mộ Thâm cười nói, " dù sao đời này, anh cũng chọn em rồi, em đừng mong chạy thoát khỏi anh."

Anh ấy cười nằm bên cạnh tôi, đưa cánh tay ra, ôm chặt lấy người tôi: " Ngoan, ngủ một giấc đi, dậy sẽ khỏe lại thôi."

Tôi nhắm mắt lại, hít hà mùi cơ thể của anh ấy, nghe tiếng trái tim đang đập trong lồng ngực của anh ấy, sau đó, tôi chìm vào giấc mơ......

......

Tại vì vừa từ trại giam ra, thân thể tôi không phải đã hoàn toàn khỏe mạnh, cho nên, Lạc Mộ Thâm để tôi ở nhà nghỉ ngơi, anh ấy còn giao cho một bảo mẫu đến chăm sóc cho tôi.

Anh ấy để tôi nghỉ ngơi khỏe hẳn rồi mới đi làm lại. ít nhất tôi phải ở trong nhà nghỉ ngơi cả một ngày.

Thực ra tôi cảm thấy cơ thể mình không bị ảnh hưởng gì lắm, tôi chỉ là bị dọa cho một trận, tôi đâu có yếu ớt như thế chứ?

" Nghe lời anh, đi làm không phải chỉ một ngày hai ngày, em nghỉ ngơi cho tốt rồi đi làm sau, nhé, ngoan, nếu như không ngoan, đừng trách anh đáng mông em đấy." Lạc Mộ Thâm nhẹ ôm eo tôi, đôi mắt đẹp sâu đó nhìn tôi nói, " Anh tan làm sẽ về với em ngay."

" vâng, anh nói đấy nhé." Tôi khẽ nói.

" Đương nhiên." Lạc mộ thâm cúi đầu, hôn nhẹ lên má tôi, " Được rồi, thắt càvạt cho anh."


CHƯƠNG 398: ÔNG TA TÌM TÔI LÀM GÌ

Tôi thích thú trong lòng, nhẹ thắt cà vạt cho Lạc Mộ Thâm, chiếc càvạt Hermes này là quà tôi tặng cho Lạc Mộ Thâm, anh ấy cực kỳ thích, mấy ngày này thậm chí chỉ dùng một cái này. Thậm chí chẳng cần quan tâm có hợp với các bộ vest khác không.

May là, càvạt tôi mua vẫn rất hợp, con mắt thẩm mỹ của tôi cũng không đến nỗi nào mà.

Tôi nghĩ, dù cho tôi tặng anh ấy một sợi dây thừng, anh ấy cũng sẽ vui vẻ mà đeo nó mỗi ngày chăng?

Tôi thật sự cực kỳ thích cảm giác này, thắt càvạt cho chồng yêu, lau giày da, sau đó, tiễn anh ấy ra cửa, thực ra, giữa tôi và Lạc Mộ Thâm chỉ còn thiếu mỗi việc kết hôn thôi đúng không?

Hơn nữa, tôi tin Lạc Mộ Thâm sẽ thực hiện lời hứa của mình, anh ấy nhất định sẽ kết hôn với tôi.

" Ngoan ngoãn ở nhà nhé." Lạc mộ Thâm vỗ nhẹ vào mông tôi, anh ấy quay người đi ra cửa.

Dường như anh ấy vừa đi, trong phòng như trở nên vắng lặng vậy.

Bảo mẫu ra ngoài mua thức ăn rồi, tôi nghiêng người trên giường, cầm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, dựa vào đầu giường đọc truyện.

Ôi, thật chẳng thú vị chút nào, tôi rất muốn cùng đi làm và tan làm với anh ấy.

Mặc dù chỉ là xa nhau thời gian ngắn thôi, tôi đã rất nhớ anh ấy rồi, làm thế nào đây?

Ôi, bây giờ, chỉ có thể dựa vào việc đọc tiểu thuyết mà giết thời gian rồi.

Đọc sự hợp tan vui buồn trong tiểu thuyết ngôn tình, đột nhiên tôi cảm thấy con đường tình yêu giữa tôi và Lạc Mộ Thâm cũng giống như một cuốn tiểu thuyết tình yêu vậy.

Chỉ là không biết tình yêu của chúng tôi sẽ đi về đâu, là vui buồn hay là li hợp.

Tôi đang đọc sách, đột nhiên điện thoại réo chuông lên, tôi cầm lấy điện thoại, nhưng nhìn số hiển thị trên điện thoại lại là dãy số rất lạ.

Đây là ai thế?

Tôi thuật tay ấn nút nghe: " Alo, xin chào, tôi là Tô Tư Nhụy."

Đầu dây bên kia là giọng nói rất có ma lực lại rất dễ gây sự chú ý: " Cô Tô, tôi là Lạc Kiến Ba."

Lạc Kiến Ba?

Tôi cảm thấy dường như có một quả bom nổ ngay trên đầu tôi vậy, lập tức tai tôi cảm giác lùng bùng, quyển sách trong tay rơi xuống đất, có trời mới biết, tôi sợ con người cao sang Lạc Kiến Ba này biết bao nhiêu.

Ông ta là thái thượng hoàng của Lạc thị, là bố của người tôi yêu, quan trọng là, ông ta vốn dĩ khinh thường tôi, không thích tôi, ông ta không thích tôi và Lạc Mộ Thâm ở bên nhau, ánh mắt ông ta nhìn tôi, giống như nhìn một đống bùn bẩn thỉu vậy.

Tại sao ông ta lại gọi điện cho tôi chứ?

Có lẽ không phải do biết tôi bị vu oan mà gọi điện đến động viên an ủi tôi đấy chứ?

Tôi tin ông ta cũng không lương thiện như thế đâu.

Tôi tim đập chân run, vội vàng chuyển tư thế sang ngồi quỳ trên giường, thở sâu một hơi, cuống quýt nói: " ..... Chào Chủ Tịch."

" Cô Tô, cô vẫn đang nghe phải không?" giọng nói lúc này của Lạc Kiến Ba ở đầu dây bên kia rất bình tĩnh, nghe không ra bất cứ ý gì khác, thậm chí vẻ ghét bỏ với tôi cũng không có, rốt cuộc ông ta muốn gì đây!

" Chủ tịch, chú nói đi ạ, cháu vẫn đang nghe ạ." Tôi vội vàng nói.

" Cô Tô, tôi muốn gặp cô một lát, cô có thể ra ngoài được không?" Lạc Kiến Ba khẽ nói.

Tôi lập tức căng thẳng trở lại, ông ta muốn gặp tôi?

" Cháu.....cháu có thể." Tôi đành phải nói, trời mới biết, tôi không muốn gặp ông ta biết bao nhiêu.

" Được, quán cà phê Dragon ở gần quảng trường thành phố phía Nam, cô có biết không? Tôi ở đó đợi cô." Lạc Kiến Ba bình thản nói.

" Cháu biết, nhưng, nếu như bây giờ cháu đến đó, cũng phải mất hơn bốn mươi phút." Tôi khẽ nói.

" Không sao, tôi sẽ ở đó đợi cô. Lát nữa gặp." Lạc Kiến Ba bình thản nói, còn chưa đợi tôi nói thêm gì nữa, ông ta đã tắt máy rồi.

Tôi đờ đẫn nhìn điện thoại trong tay, Chủ Tịch Lạc này muốn hẹn gặp tôi sao? Ông ta muốn nói gì với tôi?

Tôi có phải gọi điện cho Lạc Mộ Thâm không, chưng cần ý kiến của anh ấy?

Tay tôi trượt trên điện thoại mấy lượt, khi tên nhìn thấy cái tên quen thuộc đó, tôi lại từ bỏ, thôi vậy, tôi không nên khiến anh ấy phải lo thêm nữa.

Tại vì việc của tôi, tôi biết Lạc Mộ Thâm có định kiến với bố của mình rất lớn, là bạn gái của anh ấy, tôi không nên chia rẽ mối quan hệ của bố con họ mới phải.

Lại nói, Lạc Kiến Ba có thể làm được gì tôi chứ?

Mặc dù tim tôi thật sự nhấp nhỏm không yên, thậm chí rất căng thẳng, tôi thật sự không biết lần này gặp Lạc Kiến Ba là vui hay buồn nữa.

Thôi vậy, dù cho là cửa âm phủ, tôi vẫn nên đi xem thế nào?

Tôi nhảy xuống giường, nhanh chóng chải đầu tóc lại, tôi tương đối đơn giản, rửa mặt đơn giản, bôi một ít kem bb, sau đó cột tóc thành đuôi ngựa, tôi khoác bên ngoài một chiếc áo lông vũ mỏng màu vàng nhạt, bên dưới mặc chiếc quần bò màu xám bạc, giày da đen, xách túi đi ra khỏi cửa.

Do dự mấy lần, tôi không lái chiếc xe thể thao Mc Laren, mà lái chiếc BMW trước đây, tôi đến thẳng quán cà phê Dragon đó.

Tôi biết đó là một quán cà phê cao cấp sang trọng, bình thường với mức lương nhân viên một tháng cũng không mua nổi mấy cốc càphê ở đó, nhưng môi trường bên trong cực kỳ thích, là một nơi nói chuyện hết sức lý tưởng, tôi trước đây đi qua nhìn vào cửa sổ đó mấy lần, nhưng chưa bao giờ vào đó, vừa nghĩ đến cầm mấy nghìn tệ đi mua mấy tách cà phê, tôi không khỏi xót xa.

Sau nửa tiếng, tôi đến quán cà phên Dragon đó, dừng xe xong, tôi đi bộ vào quán càphê.

Quả nhiên, môi trường ở đây thật sự thanh nhã, yên tĩnh, người bên trong không nhiều, mùi thơm cà phê nhè nhẹ sực vào mũi.

Tôi vừa đi vào, một nhân viên phục vụ mặc tạp dề màu đỏ kính cẩn chào hỏi: " Xin hỏi cô đi mấy người ạ."

Tôi vội vàng nói: " Tôi tìm người, đã hẹn với một người có tuổi rồi."

" Ồ," nhân viên phục vụ đó nhìn tôi, " Xin hỏi cô có phải là cô Tô Tư Nhụy không ạ?"

" Vâng, tên tôi là Tô Tư Nhụy." Tôi vội vàng nói.

" Ồ, chủ tịch Lạc đang đợi cô." Nhân viên phục vụ đó mỉm cười đưa tay ra, " Cô Tô, mời đi theo tôi."

Tôi đi theo nhân viên phục vụ đó, đi thẳng đến một căn phòng tao nhã.

Nhân viên phục vụ đó kính cẩn đẩy cửa, tôi nhìn thấy, quang cảnh bên trong phòng hết sức tinh tế, quả nhiên, Lạc Kiến Ba toàn thân toát ra dáng vẻ người đàn ông trưởng thành ngồi ở bên trong đang từ từ thưởng thức cà phê.

" Chủ tịch Lạc , cô Tô đến rồi." Nhân viên phục vụ đó kính cẩn lễ phép nói.

" Chú....Lạc, cháu đến rồi." Tôi do dự một lát, tôi nghĩ vẫn nên gọi là chú Lạc thì hơn. Mặc dù ông ta không thích tôi, nhưng tôi vẫn hy vọng kéo gần quảng cách với ông ta hơn, tôi thật sự đang cố gắng.

Lạc Kiến Ba gật gật đầu: " Mời ngồi, đừng đứng ở đó."

Tôi cẩn trọng ngồi vào phía đối diện với Lạc Kiến Ba, nhìn chung quanh, căn phòng này thật sự rất đẹp, cũng rất yên tĩnh, là một nơi nói chuyện rất hợp.

" Cô Tô uống gì? Lạc Kiến Ba nói.

Tôi nhìn thấy đôi mắt thăm dò đó của ông ta lướt qua mặt tôi, không biết tại sao, mỗi lần ông ta nhìn tôi, tôi lại cảm thấy toàn thân mình nổi hết da gà lên.

" Cháu uống một tách lotte là được ạ.' Tôi nhanh nhảu trả lời.

" Một tách lotte." Lạc Kiến Ba nói.

Nhân viên phục vụ đó vội vàng lui xuống, đóng cửa lại.

Tôi đặt túi xách xuống, hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại, tôi chầm chậm ngẩng đầu, hết sức bình tĩnh nhìn Lạc Kiến Ba.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top