Chương 16: Mùa tuyết tan

Trời mưa tầm tã suốt mấy ngày liền. Bó gối trong nhà mãi cũng chồn chân, tôi cứ ngồi ở cửa sổ nhìn ra ngoài, mong cho trời hửng nắng để chạy ra ngoài chơi cùng lũ bạn. Huy sẽ thả con diều làm từ những mảnh giấy học trò đơn giản và điều khiển nó bay cao nhất có thể. Tôi và thảo sẽ chạy theo sau. Thảo lúc nào cũng muốn tự cầm diều để làm nó bay lên nhưng chưa bao giờ thành công. Còn tôi chỉ mê mẩn nhìn con diều như mỗi lúc càng gần bầu trời hơn. Bầu trời xanh ngắt như trải rộng mênh mang. Nhưng khi mưa dứt, nắng lên, tôi chẳng còn thiết tha gì nữa.

Con đường trước nhà đã lầy lội. Nước đọng thành vũng to, vũng nhỏ. Lớp đất còn lại thì nhão nhoẹt, trơn như bôi mỡ, dính vào đế dép nặng trịch. Đi không cẩn thận rất dễ trượt chân ngã. Nắng lên được hơn nửa ngày thì chúng khô cứng lại. Mặt đường gồ ghề những ổ gà, ổ vịt.

Tôi ở trong nhà chơi banh chuyền một mình, chờ bố mẹ đi làm về. Đến chiều thì thấy Huy chạy sang, mang cho tôi một rổ ổi sẻ. Những quả ổi nhỏ nhắn, vỏ xanh hơi sần sùi nhưng cắn vào lớp thịt lại có màu đỏ hồng. Vị chua ngọt ngọt. Ổi sẻ thoang thoảng một mùi thơm không thể nhầm lẫn và dễ chịu. Chưa thấy bóng Huy đâu nhưng tôi đã ngửi thấy mùi ổi thoang thoảng trong gió. Rất nhiều lần sau này trong đời, mỗi khi nhớ về hương vị thân thương ấy không còn gặp lại nữa, tôi cảm thấy một nỗi bồi hồi.

- Tớ mang cho đằng ấy ít ổi.

- Hái trộm à?

- Đâu. Ổi nhà bà nội tớ đấy. Hôm nay nó bị chặt rồi. Những quả cuối cùng đấy.

- Có để phần cho Thảo chưa?

Huy ngẩn ra, rồi gãi đầu gãi tai cười trừ. Cậu nói cụt ngủn "Quên" rồi rủ tôi tối trăng lên ra sông chơi. Cả Thảo nữa. Tôi gật đầu đồng ý, để riêng phần nhỏ bạn mấy quả ổi sẻ. Nhỡ nhỏ biết mình không có phần lại buồn. Từ trước đến nay vẫn vậy.

Tôi, Huy và Thảo rất thân nhau. Cũng chẳng biết ừ khi nào và tại sao, nhưng ba đứa cùng nhau học và cùng nhau chơi. Nhà Thảo khá giả hơn nhiều so với tất cả những đứa khác trong lớp. Nhỏ chưa bao giờ thiếu thốn bánh kẹo hay bất cứ thứ gì, nhưng lại hay ghen tị với bất kỳ thứ gì Huy mang cho tôi. Quả na còn chưa chin, quả xoài cát chin cây hay bó hoa đồng nội tiện tay ngắt vội trên đường tan học. Bất kỳ thứ gì. Đôi khi tôi nghĩ thảo thi thoảng khó chịu với mình có lẽ vì những thứ nho nhỏ như vậy.

Tối ấy, chúng tôi ra bờ sông ngắm trăng lên. Gió mang theo hơi nước mát rượi. Trăng tròn vành vạnh sáng rõ trên đầu và phủ lên mọi thứ một màu vàng mơ huyền ảo. Mặt sông được dát một lớp vàng sóng sánh, lấp lóa. Khung cảnh huyền ảo như một giấc mơ cổ tích. Huy ném những viên sỏi xuống lòng sông. Mỗi khi nghe tiếng viên sỏi chạm vào mặt nước, ánh trăng sẽ vỡ ra rồi nhanh chóng liền lại, chỉ còn những vòng tròn nước lan ra đều đặn. Thảo cũng nhặt những viên sỏi ném xuống. Đom đóm bay lập lòe, chầm chậm, lẩn khuất trong những đám cỏ. Tôi giữ được một cin trong lòng bàn tay, định đem về nhốt trong lọ thủy tinh. Nhưng cuối cùng tôi thả nó đi, vì Huy nói đừng cướp đi tự do của nó.

Tôi đã nghĩ những ngày tháng ấy sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Nhưng hóa ra tôi nhớ nhầm.

Khi ấy, cả tôi, Huy và Thảo đều là những đứa trẻ mười ba tuổi lắm dại khờ.

***

Năm lớp 12 chúng tôi bắt đầu chọn ngã rẽ cho mình. Con đường bằng phẳng trước giờ cũng đã đi hết. Dù muốn dù không, chúng tôi cũng phải suy tính cho tương lai. Những buổi chiều cả ba đứa ngồi ở nhà Thảo học bài, chúng tôi sôi nổi bàn về dự định của mình. Thảo đăng ký cùng trường đại học với Huy.

Tôi đăng ký một trường đại học khác và chuyên tâm vào nó. Tôi học hành cần mẫn. Bỏ lại sau lưng tất cả những hờn giận ngây ngô. Cả ánh mắt da diết khi Huy tặng tôi một cành hoa bằng lăng tím thẫm đầu mùa. Cậu ấy không nói một lời. Nhưng tôi đọc được điều sâu kín mà cậu ấy gìn giữ trong ánh mắt. Chỉ là tôi vờ như khong biết mà thôi. Tôi cũng bỏ qua ánh mắt buồn long lanh lẫn cái mím môi tủi thân của Thảo. Tôi không đủ thời gian để quan tâm đến những hờn giận của người khác. Mà đó cũng đâu phải là lỗi của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top