Rỗng rang để phát ra âm thanh trong trẻo

Hồi bé, có lần tôi được tặng chiếc trống cơm be bé và chiếc lồng đèn hình con trâu vào dịp Tết Trung Thu. Người tặng có nói rằng do bên trong ruột trống rỗng rang nên chiếc trống mới có thể phát ra âm thanh tung tung giúp vui tai mọi người.
Dường như lòng mình cũng cần rỗng rang như thế, để có thể phát ra những "thanh âm" trong trẻo của thương yêu, tha thứ, để đến với mọi người.
Khi lòng mình chất chứa một khối đau, một khối sầu, khối giận, khối hận, một khối tính toán thiệt hơn trăm chiều thì chẳng đến được với ai nữa.
Cái mà ta gọi là "thương mình", để mình không thiệt thòi ấy thực ra lại là cái làm khổ mình. Do vậy, bậc trí hay mắng những người còn trầm luân trong những suy nghĩ quẩn quanh cho lợi ích cá nhân là người điên, người mê, người say.
Vì mê (chưa ngộ) nên mình cứ nghĩ, nói, làm những chuyện để hơn thua và trả đũa. Mình cứ nghĩ làm thế thì mình sẽ hả giận, nhưng thực ra mình chẳng thể hả được, bởi cơn giận như cái đôi của mụn nhọt, cắm rễ vào trong tâm mình. Nên, mình chỉ có thể thực sự hả giận khi mình thương người, thương mình, hỷ xả mọi thứ để có thể bước về phía trước - phía có ánh sáng của lòng độ lượng và tình thương không ngăn ngại bởi bất cứ thành vách nào.
Hãy nhắc mình cố gắng để hơn chính mình hôm qua, hôm kia - trong ý nghĩa bình an hơn, vững chãi hơn, nhẹ nhàng hơn, an lạc hơn giữa phong ba bão táp cuộc đời vốn dĩ. Hãy để lòng rỗng rang để nở nụ cười. Bởi cuộc đời có bao lâu mà cứ hơn thua!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top