Đừng nghĩ đến chuyện ly hôn


Mưa như trút nước, giông gió đầy trời, Bá Sương nằm phê pha theo làn khói thuốc phiện. Đêm nay hắn ngủ bên ngoài, trời mưa gió thế này về nhà làm gì. Ở đây có thuốc để hút, có sòng bạc để chơi,còn gì bằng.

Trí nhìn hai gã đàn ông thô kệch trước mặt thần tình trắng bệch. Cậu bị lừa rồi, chồng cậu không có ở đây.

- Tôi xin các người, tôi có tiền. Tôi đưa cho hai anh. Làm ơn cởi trói cho tôi. Tôi là người nhà họ Cao !

- Bọn tao không cần tiền. Bọn tao cần thân thể của mày.

- Không, đừng . Tôi xin các người mà, tôi là người đã có chồng rồi.

- Bọn tao biết. Và mày không được cậu Hai Cao ngó ngàng đến. Chi bằng để bọn tao chơi đùa vui vẻ một chút vậy.

- Không, không..tôi xin hai người.

Tiếng kêu thất thanh xé tan màn đêm mưa gió trong con hẻm nhỏ không một bóng người. Minh Trí vùng vẫy cố thoát khỏi hai gã đàn ông thô kệch kia. Cậu đang mang thai không dám làm liều thí mạng của mình. Nhưng nghĩ đến viễn cảnh bị cưỡng hiếp cậu làm sao sống nổi đây.

- Đừng để nó chạy, đuổi theo nó.

Chiếc áo bà ba màu lam bị xé rách cúc áo, Trí dùng tay mình giữ lại và cắm đầu chạy. Đôi chân trần giẫm lên nước mưa mà cứ chạy đến không định được phương hướng. Trời mưa giông gió như thế này có ai ra đường đâu. Đôi mắt cậu đỏ chạch vì nước mưa tạt vào mặt nghe đau rát. Cậu chạy rẽ vào một con đường bên phải để trốn. Lúc nãy chạy chân trần cậu giẫm đinh đến tứa máu, lúc rút cây đinh ra máu tuôn đỏ theo dòng nước mưa, cả người đều ướt sũng lạnh buốt.

Cậu đi lùi vào phía trong con hẻm với một chân cà nhắc. Gót chân bị đinh đâm thủng một lỗ đau đến xương. Bây giờ không biết làm sao mà về. Bất chợt cậu thấy chiếc xe quen thuộc của chồng mình. Là Cao Bá Sương, chồng của cậu đánh bài ở đây. Cậu có người để cầu cứu rồi.

- Cậu Hai tính đưa người ta đi đâu vậy ?

- Đến nhà nghỉ. Hay em muốn làm trên xe ?

- Hổng chịu đâu, người ta thấy thì sao ?

- Vậy thì lên xe !

Bá Sương tay ôm tay dìu đưa một gái làng chơi lên xe. Tài xế vội vã bung cây dù che cho hắn khỏi ướt. Chiếc xe lăn bánh, khi chạy ngang qua chỗ Minh Trí đứng, bánh xe cán nước mưa dội lên người của cậu. Cậu lấy tay che miệng để không phải bật khóc. Chồng của cậu còn qua đêm với gái làng chơi. Nước mắt từ bao giờ hòa lẫn với nước mưa nghe mặn đắng. Cậu chợt nhớ một bài hát cũ trên radio mà mỗi thứ Bảy cậu hay nghe hát.

"Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón em buồn
Em mang, em mang
...
Trời còn làm mây
Mây trôi lang thang
Sợi tóc em bồng
Trôi nhanh, trôi nhanh"

Đêm đó khi cậu trở về nhà chồng, cậu phát sốt. Trên cánh tay và ngực còn in nhiều vết đỏ tím do lúc cậu chống cự hai gã đàn ông kia. Cậu không biết bé con trong bụng có bị gì không, chuyện này cậu không dám kể với ai, cũng không biết ai là người hại cậu. Mới gả đến đây chưa được hai tháng mà cậu nếm trải biết bao nhiêu buồn tủi. Cậu cũng chỉ mới 18 tuổi thôi mà, đã hiểu gì về chuyện đời, chuyện người. Cậu chỉ biết cậu là vợ cậu Hai Cao, cậu cố gắng chu toàn bổn phận, nhưng chồng không thương, gia đình chồng hắt hủi, cậu còn biết dựa vào đâu để tìm sự an ủi đây ?

Bá Sương lái xe về nhà là sáng hôm sau. Trời vẫn còn âm u nhưng không thấy mưa giông như hôm qua nữa. Mưa đúng lớn mà. Cả đêm hắn ở bên Diễm, được người đẹp hầu hạ mà sảng khoái làm sao. Cái gì cũng vậy, có tiền mua tiên cũng được.

- A, cậu về rồi. Em dọn thức ăn sáng lên cho cậu nha.

Tố Như vừa thấy Bá Sương đi vào sân đã vội vàng ra đón.

- Ăn trên chợ rồi. Em pha cho tôi ly cafe đi. Nói Minh Trí gặp tôi.

- Trí...

- Có chuyện gì mà ấp úng ?

- Có chuyện này em không biết có nên nói với cậu không. Em sợ nghĩ oan cho em Trí thì tội.

- Nói đi !

- Trí rời khỏi nhà từ chiều hôm qua, đến nửa đêm mới về. Giờ vẫn chưa thức dậy.

- Đi đâu ? Ngày hôm qua giông gió như thế ?

- Em không biết. Nhưng em thấy lúc về cả người ướt sũng, áo quần xộc xệch !

- Mẹ nó, muốn cắm sừng tôi sao?

- Cậu ơi đừng nóng. Hay để em một lát nữa hỏi thăm Trí xem sao. Lỡ như nghĩ oan cho em ấy.

- Chắc gặp gỡ tình lang ngày trước rồi. Mẹ nó !

Cao Bá Sương đập tay xuống bàn, đẩy cửa đi ra ngoài tìm Minh Trí. Trời giông gió như thế còn đi hẹn hò với đàn ông khác, thứ lăng loàn lang chạ.

Minh Trí bị sốt làm cho mơ hồ. Cậu cảm nhận có một lực tay rất mạnh xé rách chiếc áo bà ba màu trắng, sau đó là một cái tát rõ đau cùng lời mắng chửi.

- Mẹ mày, thằng điếm. Mày là vợ tao mà đi lang chạ bên ngoài sao ? Trên người mày mấy dấu tím xanh này ở đâu mà có hả ? Đêm qua mày ăn nằm với thằng nào ?

Hắn nổi điên nắm lấy tóc Minh Trí dọng lên đầu giường. Cậu vừa bị sốt vừa bị bạo hành nên không còn sức để giải thích một điều gì hết. Cậu chỉ biết van xin trong nước mắt.

- Em đau lắm, cậu ơi đừng đánh em ! Em đau lắm..

- Mày biết đau ? Mày mà biết đau thì đâu có qua đêm bên ngoài như thế. Tao cưới mày về làm vợ chứ không cưới mày về làm đĩ điếm.

- Em không có, cậu ơi !

- Mẹ mày, những dấu xanh tím trên người mày là gì đây hả ? Mày hẹn hò với thằng Linh, mày mang bầu là con của nó ? Có phải không?

- Không phải ! Cậu ơi, con là con của cậu mà !

- Mày nhìn đi, tao không có mù. Trí à mày là thứ đĩ điếm hèn mạc. Mày làm nhục danh dự của tao ? Thứ lăng loàn. Tao đánh chết mày, đánh chết mày !

Bá Sương cầm cây chổi lông gà, trở cán chổi quất túi bụi lên người của Minh Trí. Cậu co cụm người trên giường, lấy hai cánh tay bọc lấy thân thể mình mà chịu trận đòn roi ghen tuông vô lý.

- Đừng đánh nữa cậu ơi, có gì từ từ nói.

Tố Như vội chạy vào phòng can ngăn, giữ chặt cây chổi lông gà trên tay của hắn, miệng không ngừng khuyên ngăn

- Em ấy đang mang thai đó cậu ơi. Dừng tay đi cậu, chết người đó.

- Tố Như, em tránh ra. Tôi đánh chết thứ lăng loàn lang chạ này.

Bà ba Thu nghe ồn ào cũng chạy sang can ngăn. Bà không hiểu đứa nhỏ này gây nghiệp gì mà cứ hai , ba ngày lại xảy ra chuyện một lần. Bà cũng muốn nói nếu như Bá Sương không ưng bụng Minh Trí thì cứ ly hôn chứ có lý đâu ngày một ngày hai là kiếm cớ đánh đập như thế này thì da thịt nào chịu nổi.

- Cậu Hai đừng đánh Trí nữa. Nếu như cậu không ưng bụng thằng bé thì cứ ly hôn để nó về với tía của nó. Chứ cậu đánh đập như thế này tội cho nó.

- Ly hôn để thiên hạ cười trên đầu tôi lấy vợ về mới hai tháng đã cắm sừng tôi sao ? Không bao giờ tôi ly hôn, tôi xem nó lăng loàn trơ trẽn đến cỡ nào. Mẹ nó, muốn chơi tôi sao ? Đừng có mơ dễ dàng như vậy !..

                                         

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top