như là tình cờ 2
Sáng nay, thầy dạy môn động vật phát cho mỗi nhóm ba người gồm kim tiêm, lọ aldehit và hộp đựng tiêu bản. Thầy bảo chúng tôi sẽ thực tập sưu tầm, phân loại mẫu bướm. Yêu cầu bộ sưu tập phải nguyên vẹn, nếu đẹp, lạ thì càng tốt. Tôi thiểu mỗi nhóm năm mẫu. Ðiểm sẽ tính như kiểm tra một tiết.
Sau khi hướng dẫn chúng tôi cố định bướm để chích formol, thầy cho lớp tôi nghỉ sớm. Một điều vô cùng hiếm khi học giờ của thầy.
Tôi chạy đến chỗ hai tên trong nhóm, không khỏi lo lắng:
- Chết rồi, đó giờ An đâu biết bắt bướm.
Phúc Châu đùa:
- Biết hái hoa thôi hả ?
Tôi trề môi:
- Hoa ai mà không biết hái. Nó ở một chỗ chứ có bay tùm lum như bướm đâu. Hai người có biết không?
- Thì bây giờ biết, dễ ợt.
Tôi nghi ngờ:
- Thiệt không đó. Bướm chứ không phải chuồn chuồn đâu mà dễ bắt nghe.
- Giờ cô nương về may cho cái vợt đi, còn bướm thì để tụi này lo.
- Hai người tìm ở đâu?
- Về quê Châu, Tây Ninh thiếu gì bướm đẹp.
Tôi cười chúm chím:
- Vậy mà tưởng mấy người nói tìm trong sở thú chứ.
Chợt thấy tên Tân có vẻ tần ngần, tưởng hắn không muốn đi tôi bèn chận trước:
- Tân sợ lên Tây Ninh nắng cháy da phải không? Da Tân đen như vậy nắng nào mà ăn cho nổi. Lo chi cho ốm người vậy ?
Phúc Châu nhìn Thanh Tân rồi vỗ vai hắn:
- Ði đi mày. Sẵn tao dẫn đi tìm sính lễ về ra mắt nàng luôn. Coi như một công đôi việc.
Mới đầu tôi không để ý lắm, tưởng hắn cũng đang đùa nên cười theo khoái chí. Nhưng rồi thấy tên Châu cứ liếc chừng tôi hoài, tôi hơi tá hỏa biết hắn không chỉ có đùa. Tôi bèn cười ít lại và từ từ nín luôn.
- An ơi, về chưa?
Nghe giọng Hoa Xinh, tôi mừng như má đi chợ về. Tôi hấp tấp gom tập nói lớn:
- Về, về liền nè. Thôi cho mấy người ở lại nghe, tôi về trước à.
Hoa Xinh đứng chờ tôi ở đầu cầu thang, vừa thấy mặt tôi nó đã mát mẻ:
- Ủa, chịu về rồi sao?
- Mới có chút xíu.... Nhỏ Thiên Lý đâu?
- Về rồi, nhóm rủ nhau đi chợ.
- Chi?
- Mua lưới may vợt chứ chi.
Tôi tiếc rẻ:
- Vậy m à không đợi ta với. Ta cũng phải may vợt nữa. Còn mi khỏi hả ?
- Nhà của tên Hoàng nhóm ta bán cá cảnh, vợt thiếu gì. Khỏi may khỏi mệt.
- Sướng dữ vậy.
Hoa Xinh quạu đeo:
- Sướng gì, bù lại hắn bảo không lãnh trách nhiệm tìm bướm kìa.
Tôi bình phẩm:
- Ðúng là một tên con trai "no gentleman".
Nghe tôi nói bồi Hoa Xinh hơi mỉm cười, nghĩ nghĩ giây lát nó khiêu khích:
- Mi dám nói vậy trước mặt hắn không?
- Nói lén đủ rồi mắc gì phải nói trước mặt.
- Cũng nhát gan há.
- Ta đâu có chung nhóm với hắn, không dính dáng gì hết, phát biểu linh tinh chi cho mất đoàn kết.
Hoa Xinh lầm bầm:
- Xui gì đâu, nhè cái tên lười nhất, vô trách nhiệm nhất đó mà chung nhóm.
Nghe nó than trời như vậy tôi mới thấy mình sao hên quá. Vậy mà sém tí còn tính xin đổi nhóm chứ. Không gì, tôi chỉ ngại chuyện tên Tân thôi. Tôi đang cố tránh để không tiếp xúc nhiều với hắn. Giờ nghĩ lại mới thấy hai tên đó thuộc loại dễ thương quá sức. Con trai là phải vậy chứ, sưu tầm phải chịu xông xáo đi đây đi đó mới có mẫu lạ. Chứ xung quanh trường tôi bướm đâu có thiếu, có điều ít hoa thơm cỏ lạ hay sao mà con nào cũng giống con nào. Nhìn riết cũng mắc chán luôn.
Nghĩ vậy nên tôi mới an ủi nó:
- Ráng đi. Tại mi giỏi mới gặp người lười, vậy mới là bù qua sớt lại. Chứ xếp nhằm ta thì thế nào ba người cũng chia nhau chín điểm.
- Thà vậy đi, đỡ tức. Ðàng này bắt phải chung xuồng với hắn mi coi có oan ức không?
- Mi dám bỏ đại không?
Mặt Hoa Xinh nặng như đeo đá:
- Phải thầy lấy điểm như kiểm tra mười lăm phút là ta dám liền. Một tiết sao dám. Biết thi học kỳ có kéo nổi không?
Tôi bỗng nổi máu anh hùng:
- Hay để mai mốt có mẫu lạ ta nhường bớt cho mi. Nhưng phải khi nào dư à nha. Chứ thiếu thì thôi à.
Hoa Xinh như vừa chụp được cái phao, nó mừng quýnh:
- Dư mà, thế nào nhóm mi cũng có dư cho xem. Nhường bớt cho ta đi, ta chỉ cần sáu điểm thôi. Nghe Thục An. Ðổi lại mi lấy vợt của nhóm ta, khỏi may.
- Ừ. Cũng được.
Thấy nó lo lắng quá tôi hứa đại vậy thôi, chứ trong bụng cũng thấy mình hơi liều. Còn phải hỏi ý hai tên kia nữa chi, rủi nhóm tôi vừa đủ chi tiêu thì sao? Thôi kệ, tới đâu hay tới đó. Biết đâu trời cũng thương người chịu làm phước.
... Sáng thứ hai đi học, Thanh Tân và Phúc Châu đợi tôi trong sân trường, trên tay người nào cũng cầm cái hộp.
Nhìn Thanh Tân mà tôi không nín được cười. Ðen phải nói là vượt bực so với sáng thứ bảy. Chỉ mới cuối tuần trước đến tuần này chứ mấy. Bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Ðen chi mà đen nhanh dữ vậy. Giống y như là con chí.
Phúc Châu lườm tôi:
- Từ xa đã thấy An cười rồi. Cười hoài. Không lo hỏi thăm hai anh đi đứng ra sao.
Tôi lấy tập che mặt lại:
- Ðó. Cười vậy là hỏi rồi đó. Muốn gì nữa.
Miệng nói, tay tôi lo chụp cái hộp của Tân đang cầm, nhưng hắn không chịu.
- Sao vậy ?
- Hộp của thằng Châu kìa, hộp này khác. - Hắn chỉ qua Phúc Châu.
Tôi nghiêng ngó:
- Bướm trong đó hả ? Hay bò cạp ?
Phúc Châu kêu tôi:
- Coi đây nè cô nương.
Hắn mở hộp ra cho tôi nhìn. Trời ơi! Ðẹp chưa từng thấy luôn. Thiếu điều tôi muốn nhảy lên vì mê tít, nhưng nhớ mình đang đứng dưới sân không thể nhảy lung tung, nên chỉ xuýt xoa.
- Ðó giờ tôi mới thấy... đẹp thiệt đó nghe. Mấy người bắt ở đâu mà đẹp dữ vậy. Công nhận... đẹp quá trời luôn!
Phúc Châu và Thanh Tân sướng phổng mũi:
- Nghe An khen là hết mệt liền. Có dang nắng cháy da cũng đáng.
- Dám dang nắng một tuần nữa hôn?
- Hỏi thằng Tân kìa. Châu mà sợ gì.
Tôi ngắm nghía hoài hộp hộp bướm, càng nhìn càng thấy nó đẹp.
- Không biết chấm điểm rồi thầy có trả lại không ta. Ðẹp như vầy mà giao hết uổng quá. Thế nào nhóm mình cũng được chín điểm.
Hai tên kia đứng im. Bỗng Tân đưa hộp của hắn cho tôi:
- Cái này... của An nè.
Tôi lườm hắn một cái, sao không giữ luôn đi. Cái gì trong này vậy ? Tôi định lắc thứ nhưng hắn đã cản:
- Ðừng lắc. Hư hết.
Hắn làm tôi tò mò quá, vội vã mở hộp ra.
Cha mẹ ơi! Một con bướm đẹp và lạ hơn cả mấy con bên hộp của Phúc Châu. Nếu nói con bướm này là... nữ hoàng của mấy con kia cũng không có gì quá đáng. Thầy mà thấy mầu này chắc phải cho nhóm tôi mười điểm mới xứng. Và nghĩ tới việc phải đem nộp tôi tiếc đức gan đứt ruột.
Thanh Tân hỏi nhỏ:
- Ðẹp không An?
Tôi trầm trồ:
- Quá sức tưởng tượng.
Tôi nhìn hai người đó, cười lấy lòng:
- Con bướm này đẹp quá, cho An làm kỷ niệm đi nghe. Nộp mấy con bên kia đủ rồi.
Phúc Châu ngó lơ:
- Ai biết. Hỏi thằng Tân kìa. Nó quý con bướm đó lắm à.
- Dữ vậy hả. Cho An được không Tân?
Thanh Tân cười ngượng ngùng:
- Mình cố ý tặng An đó. An giữ đi.
Lần này thì tôi nhảy lên thiệt:
- Cho An thiệt hả. Cám ơn lắm nghe.
Phúc Châu kể công:
- Nó bắt tôi dẫn tới gần biên giới để kiếm đó. Nhìn nè, đen thê thảm chưa? May cho An đó.
- May gì ?
- Thằng Tân kìa. Nó đòi rủ An đi chung cho vui.
Tôi nhìn tên Tân và la:
- Không dám đâu. Cho An xin đi. Lên đó cho về má tôi nhìn không ra luôn hả. Nhìn mấy người là đủ sợ rồi. Như ông đó thấy chưa. Tưởng ăn nắng vậy là đủ đô rồi chứ. Ai dè cũng còn đen thêm được. Xứ gì mà nghiệt dễ sợ.
Phúc Châu hù:
- Khoan chê nghe. Coi chừng sau này có chồng ở Tây Ninh đó.
Tôi ngoe nguẩy:
- Cái ông này, bộ hết chuyện nói rồi hả ? Chuông reng rồi kìa. Tôi lên trước à.
Nói xong tôi ba chân bốn cẳng phóng đi. Tay vẫn khư khư giữ cái hộp của tên Tân cho. Phải giấu kỹ trưa về phòng mới dám khoe. Không thì tụi nó giành coi một hồi "nữ hoàng" của tôi có nước tan xác.
Ðang chạy sầm sầm lên cầu thang, bỗng có người đi xuống và chặn ngang tôi, làm tôi giật mình sém rớt cái hộp. Tức quá tôi la lên:
- Ði gì kỳ cục vậy ?
Rồi tôi lủi qua chỗ khác đi tiếp, nhưng người đó vẫn dí theo để chặn. Lần này tôi không thấy ức mà chỉ ngạc nhiên. Ðến khi nhìn mặt anh ta thì tôi tròn mắt:
- Ủa. Anh Hải, vậy mà em tưởng ai.
- Tính chửi rồi phải không?
- Ðâu có.
- Sao đi học trễ ?
Tôi vừa bước hai bậc thang một vừa ngoái lại trả lời:
- Em đứng dưới sân nãy giờ chứ bộ.
- Tay hết đau chưa?
- Hết rồi.
- Sáng nay học mấy tiết ? - Anh ta hỏi với theo.
- Ba tiết. Thôi, em vô lớp nghe.
Tôi vẫy vẫy tay và chạy nhanh về lớp. Hú vía. May mà thầy chưa tới.
Hổm nay, từ nhỏ Xuân Hiếu rủ rê, phòng tôi bị cuốn vào trò chơi cầu cơ. Nếu không nói là cực kỳ lậm.
Thực tình tôi cũng không rõ hư thực thế nào. Vì tụi nó có bao giờ cho tôi đặt tay vào đồng xu đâu ( mà nếu có chắc gì tôi đã dám). Những chuyện như thi cử môn này môn kia mấy điểm vì chưa thì nên chưa thể biết. Hỏi chuyện người yêu người iếc (chủ yếu nhất) thì cứ mơ mơ hồ hồ, từ từ bạch mã hoàng tử sẽ xuất hiện. Còn tương lai... Ôi trời, hơn bốn năm nữa mới có thể kiểm chứng. Biết tới ra trường tụi tui có ai nhớ nổi đến không.
Vậy mà mê lắm, tin lắm, cả phòng hầu như ai cũng răm rắp mới là lạ chứ.
Trong đó có chuyện tôi sắp có người yêu. Tụi nó cứ một hai là tui sẽ có, sắp có và gần có. Cơ đã nói thì làm sao mà sai cho được (?). Ai cũng nghĩ mặc nhiên là người chết thì phải biết được mọi chuyện. Không biết tụi nó cuồng tín một cách vô tình hay là cố tình để chọc tôi. Ðối với tụi nó, hoặc là cái anh chàng từng đá lông nheo hoặc là cái tên Thanh Tân. Dứt khoát phải là một trong hai người đó. Tôi đã từng hỏi tại sao thì đều thấy những cái mặt nghênh nghênh trả lời là tại... cơ, do cơ và dĩ nhiên là phải nghe theo... cơ!
Tên Tân thì rõ ràng quá nên tôi không thể cải chính. Còn anh Hải kia mới là oan ức. Khi không lại bị lôi luôn vào cuộc. Mấy con nhỏ này đã chọc thì có trừ ai, trong khi tôi đã giãi bày bao nhiêu lần. Này nhé, năm khi mười họa anh ta mới lên trường một lần, mà cũng thỉnh thoảng lắm tôi với anh ta mới ngẫu nhiên gặp nhau. Có lúc chỉ mới có nói dăm ba câu thì đã goodbye mất tiêu. Có ai yêu nhau mà như vậy không. Nói hết lời mà vẫn không tin. Mấy nhỏ này ngộ thiệt!
Rồi tới "cô bói" Mỹ Oanh nữa chứ. Nhất định bắt tôi đọc tên anh ta trong lúc xào bài. Và kết quả là tim hai người đang hướng vào nhau. Ngoài nó ra thì cả phòng có ai biết bói toán gì đâu nên nó bảo sao thì cứ biết vậy. Tôi không chịu nhận thì nó bảo là tôi giả bộ dối lòng. Giấu ai được chứ đừng hòng giấu nó, một người coi bói chí công vô tư nhất vì không lấy tiền. Nó còn dám thề nói không đúng sẽ bị thi lại môn xác suất hoặc môn Ðộng vật. Tưởng gì, phải nó thề môn nào còn tin, chứ hai môn đó ấy à, không thi lại thuộc hàng... của hiếm. Hơn nữa, cơ cũng phán nó thi lại Ðộng vật, giờ có thề cũng không ngại miệng.
Còn tôi. Vốn sơ là tin cơ lắm chỉ riêng chuyện này thì hơi hơi... không lắm mấy. Bằng chứng là cơ đã đoán sai tôi hết một lần. Nhưng cũng không dại dột chống án, rủi cơ giận bày ra trò trừng phạt tôi thì sao. Như lần vừa rồi nhỏ Kim Mai với Liên Hoa đó, giỡn giỡn làm sao mà bị cơ giận. Bắt cả hai phải lập tức đi ra vườn điều. Cả phòng xúm vô năn nỉ quá trời mà cơ nhất quyết không chịu. Thậm chí xin đi theo cũng không cho. Báo hại hai đứa nó đi mà mặt mày xanh lè xanh lét. Tụi nó đi rồi còn lại bốn đứa tôi run muốn chết, cả đám cầu trời khẩn phật không ngớt. Nhất là tôi, cứ "Nam mô a di đà phật" cho đến lúc tụi nó về. Mà có xảy ra gì đâu... mặt hai đứa nó tươi như hoa, hí ha hí hửng. Thì ra vừa tới đầu đường đã gặp hai anh thú y K8, sau khi biết lý do hai cô đi lạc loài ra đây bèn tội quá dẫn cho đi ăn chè. Ăn xong hộ tống trở về... còn muốn gì nữa.
Nhưng lần đó về sau, mỗi lần có ai đề xướng cầu cơ là mọi người lơ lơ, dần dần quên luôn. Người mừng nhất là tôi chứ còn ai. Không lợi dụng cơ bảo thế này phán kia những chuyện tình cảm lăng nhăng sẽ bị cho vào xó xỉnh. Và những câu hỏi " khiếm nhã, tò mò" quá mức đại loại như "ảnh có nói gì với mi chưa?" sẽ không ai nhớ để lâu lâu nhai lại... Quả thật là phúc cho tôi lắm thay!
Hoa Xinh vừa đi đâu về, đứng nhìn tôi thật lâu mới lại giường ngồi. Sau đó thở vắn thở dài cả buổi mới nói:
- Ta nói cái này mi đừng giận ta nghe An.
Chưa biết chuyện gì nhưng tôi đã căng người chuẩn bị tinh thần liền. Gì chứ nhìn điệu bộ rón rén như mèo không giống ngày thường của nói là đủ lo rồi.
Hoa Xinh cứ ngập ngừng mãi:
- Thầy Tuấn... đang triển lãm mấy con bướm của mi bên trại.
Tôi tưởng như bên công trường phá đá vừa nổ một cái ầm:
- Thiệt không đó mi?
- Thiệt...
Tôi nhổm người:
- Vậy giờ làm sao?
Hoa Xinh ấp úng:
- Ta không biết... Ðịnh về hỏi mi coi tính sao.
Tôi dở khóc dở cười:
- Hoa Xinh ơi là Hoa Xinh. Mi giết người không gươm đao rồi.
Hoa Xinh buồn rầu:
- Thiệt, ta đâu có ngờ như vậy.
Tôi bực mình xẵng giọng:
- Vậy sao bữa hổm mi nói chắc lắm.
Hoa Xinh ngồi im, tôi vùng vằng:
- Ta không biết đâu. Mi tính sao thì tính đi.
Hoa Xinh rụt rè:
- Hay để ta qua xin lỗi hắn nghe.
Nghe ồn ào Liên Hoa thò đầu xuống:
- Gì vậy tụi mi?
Tôi liếc mắt về phía Hoa Xinh:
- Thì chuyện mấy con bướm đó. Ta đã nói không mà ráng mượn cho được. Giờ thầy đem ngay mẫu đó triễn lãm bên trại rồi kìa.
- Chết chưa. Qua xin lại liền, được không? - Liên Hoa mách nước.
Tôi nhìn Hoa Xinh hy vọng, nhưng nó đã lắc đầu, nói nhỏ:
- Không kịp đâu, hắn thấy rồi, trước ta nữa.
Tôi muốn đứng tim. Chết thật rồi! Phen này đừng hòng tên Tân ngó đến mặt tôi. Hắn sẽ cho là tôi coi thường hắn. Dám đem cho người khác mượn quà của hắn tặng. Làm sao bây giờ ? Tôi vò đầu bứt tóc và cả buổi vẫn không nghĩ ra cách gì cứu vãn. Khổ ơi là khổ!
Liên Hoa cũng nhiếc Hoa Xinh phụ tôi:
- Mi đúng là nghiệt thiệt đó Hoa Xinh. Biết là quà của người ta mà cứ ỉ ôi mượn hoài. Không cho thì buồn vui đủ thứ. Thế nào tên Tân cũng giận nói cho coi.
- Vậy giờ ta đi xin lỗi...
Liên Hoa liếc nó:
- Xin lỗi thì phải xin rồi, nhưng bảo đảm hắn không hết giận đâu.
Rồi nói còn quay qua "mắng" luôn cả tôi nữa:
- Ðã cản rồi mà không chịu nghe. Cứ sợ bạn thấp điểm, sợ bạn buồn... sợ không đáng cũng sợ. Mấy tên nhóm nó không lo thì thôi mắc gì đến mi. Giờ nhóm nó tám điểm đó, mi với nó vui nổi không?
- Thi ai mà biết. Hỏi mi chứ thấy mấy con bướm đã ít mà còn xấu. Ðem nộp thầy cho chừng... năm điểm là cùng. Rủi nó bị dưới trung bình rồi sao chịu nổi.
- Vậy giờ nó tám điểm mi vui lắm há.
Tôi cáu kỉnh:
- Nó vui chứ mắc gì bắt ta vui.
Hoa Xinh buồn xo:
- Bữa đem nộp ta tính đợi thầy chấm xong rồi xin lại liền. Nhưng thầy bảo đem về khoa chấm chứ không chấm tại lớp. Bởi vậy ta đâu có dám nói. Ai ngờ thầy lại chọn trúng mẫu đó... xui gì đâu.
Liên Hoa lườm:
- Ðợi tới mi ngờ là hết cách cứu.
- Giờ tụi mi nghĩ phụ ta phải ăn nói làm sao cho hắn đừng có giận nè. Rầu quá! - Tôi rầu rĩ.
Hoa Xinh bỗng tươi nét mặt:
- Biết đâu lại hay mi. Xưa giờ mi cũng đâu có định ưng hắn, sẵn dịp này coi như trả lời.
Tôi hoảng hồn la lên:
- Mi đoản hậu cũng vừa thôi nghe. Bộ hết cách trả lời rồi hả ? Tình cảm của người ta mi làm như giỡn chơi được vậy.
Liên Hoa đế thêm:
- Nhỏ này chắc muốn bị ăn đòn.
Hoa Xinh hơi hoảng:
- Ủa, không được hả. Ai biết.
Tôi lại thở dài thườn thượt:
- Làm sao giờ ta. Chiều nay có tiết học hè. Mặt mũi nào mà dám gặp hắn.
Liên Hoa chép miệng:
- Thôi thì cứ nói thiệt chứ sao bây giờ. Hắn có giận thì ráng năn nỉ. Mua cóc, ổi, xoài, mận đem lại để chứng tỏ mình có thành ý. Hay kẹo cũng được.
Tôi lườm:
- Ở đó mà giỡn.
- Chứ sao nữa. Mi từng nói hắn con nít lắm mà. Dỗ bằng kẹo là phải quá chứ lị.
Tôi nhăn mặt. Liên Hoa hỏi ướm:
- Hay là bây giờ mi đã thấy hắn... hết giống con nít ?
Tôi nhìn nó lạ lùng:
- Mi nói vậy là sao?
- Là mi... cảm động.
Hai đứa nó ngó tôi lom lom, chờ coi tôi phản ứng thế nào. Tôi bực mình không thèm nói nữa mà ngó chỗ khác. Nhỏ Hoa Xinh này đúng là... đại ác. Nỡ nào đẩy tôi vào hoàng cảnh khó xử thế nào. Giận nó xong tôi lại giận mình, nhẹ dạ làm chi cho giờ hối hận.
Thời gian gần đây tôi biết tên Tân dành nhiều cảm tình cho tôi lắm. Nhưng không lẽ hắn chưa nói gì mình đã lo trước ? Mà đợi hắn ngỏ ý thì cũng không ổn. Từ chối dù khéo đến đâu cũng làm người ta buồn. Nghĩ một người phải buồn vì mình là tôi sợ quá, nên cố tránh không để cho hắn biết. Lúc nào tôi cũng để ý không tên này thì cũng nhỏ kia che chắn, chứ không còn dám đứng riêng với hắn như dạo trước. Ở trên lớp hay đâu cũng vậy, tôi hy vọng riết rồi hắn sẽ chán và sẽ tự hiểu, như thế nhẹ nhàng hơn nhiều. Tôi với hắn sẽ không ai bị khó xử.
Nhưng giờ lại xảy ra chuyện vầy. Thế nào hắn cũng cho là tôi không thực bụng quý món quà của hắn. Vì không quý mới dám cho người khác mượn. Mà khi đã không quý quà thì cũng sẽ không quý người... Chắc chắn là hắn sẽ nghĩ như vậy.
Nếu hắn chỉ nghĩ đến vậy còn đỡ cho tôi. Chỉ sợ hắn cho rằng tôi cố tình chà đạp tình cảm của hắn. Không đáp lại thì thôi chứ nỡ nào làm cho hắn bẽ mặt trước bạn bè. Rồi đây hắn sẽ giận tôi đến không thèm nhìn mặt cho coi. Tại sao trước khi cho Hoa Xinh mượn không hỏi qua hắn một tiếng? Hắn không chịu thì cũng có nơi đổi thừa... Chao ơi! Giờ thì con bướm với cả tâm tình của hắn đang đậu ngờ ngờ ở phòng triển lãm. Có là đá ngây ngô cũng phải biết giận... Hoa Xinh ơi là Hoa Xinh. Phải chi đừng than thở ỉ ôi cho ta nghe đi, thì giờ này ta đâu có mang tâm trạng như là tội phạm? Giải thích làm sao với hắn chuyện bướm đã chích formol mà còn biết bay hở trời!
Phải nói là khổ tâm chưa từng thấy!
Lúc này tên Tân giận tôi thiệt rồi. Thấy tôi từ xa hắn đã lo lẩn chỗ khác mất dạng. Mấy lần tôi canh đợi hắn tan học, mà lần nào cũng như lần nào. Tôi đứng cửa trên hắn về cửa dưới. Tôi ngồi lại lớp thì hắn ra ngoài. Lúc trước đứng đâu cũng có thể gặp ánh mắt hắn, còn giờ thì đừng có hòng. Hắn tránh tôi như trẻ con tránh gặp bác sĩ. Hắn làm tôi vừa buồn cười cũng vừa bực mình. Tôi muốn gặp hắn để giải thích, để xin lỗi, đầy lòng thiện ý mà nỡ nào hắn hết tránh lại né hoài.
Phúc Châu bảo với tôi là hắn tự ái, không muốn nhìn thấy tôi nữa. Nghe mà muốn... tự ái theo hết sức. Thấy chưa, tôi nói hắn giống con nít có đúng ghê chưa! Cũng may hắn là con trai, là con gái vừa con nít vừa nhỏng nhẽo như vậy có nước... mấy anh khóc hết.
- Vừa phải thôi cô nương. - Phúc Châu gườm gườm nhìn tôi. - Ðừng giỏi nói người ta. Lỗi của mình to như cái đình kìa.
Tôi xụ mặt xuống liền:
- Ai mà không biết, bởi vậy mới lo xin lỗi nè. Mà có gặp đâu.
Phúc Châu làm ra vẻ ngạc nhiên lắm:
- Ủa. Cũng biết xin lỗi nữa hả?
- Châu làm như tôi ngang ngược lắm vậy. Làm gì không biết. Tại tôi cả nể bạn bè chứ bộ.
- Sao An không hỏi nó trước?
- Nếu nghĩ ra thì đâu có gì để khổ. - Tôi thở dài. - Mà bữa đó cũng hơi quýnh quáng, muốn hỏi cũng chưa chắc kịp.
- Vậy sao không lấy bớt mẫu của nhóm? Dư nhiều lắm mà.
Tôi thú nhận:
- Còn đúng năm mẫu chứ dư gì. An làm rách hết mấy mẫu rồi.
Phúc Châu trố mắt:
- Chỉ còn đúng năm mẫu?
Tôi làm thinh gật đầu. Phúc Châu nhìn tôi thở ra đến mấy lượt:
- Thiệt tình là cô nương à. Thằng Tân nó giận An là đúng rồi.
Tôi cố vớt vát:
- Nhưng mấy mẫu đó đâu có đẹp bằng...
- Ðâu phải là việc chấm điểm... Vậy mà đi chê người ta con nít.
- Hổm nay An rầu muốn chết luôn. Phải gì giải thích được cũng còn đỡ. Ðàng này... - Tôi lại thở dài.
Phúc Châu sốt ruột:
- Thôi đừng than nữa. Thằng Tân nó cũng không sướng hơn đâu. Nó buồn gấp mấy lần An nữa kìa.
Tôi dáo dác:
- Gì dữ vậy. Châu biết An buồn bao nhiêu không mà đòi gấp mấy lần.
Phúc Châu giải thích:
- Như An thì chỉ gọi là ngại, là... rầu gì đó chứ không phải buồn. Biết chưa?
Tôi cãi:
- Buồn thiệt chứ bộ. Không tin Châu hỏi tụi phòng An coi.
Phúc Châu tặc lưỡi:
- Châu cũng buồn như An đó.
Tôi cong cớn:
- Mắc gì Châu phải buồn?
- Châu... buồn cười.
Tôi ngó lơ:
- Vậy cứ cười đi. Còn An cười không nổi đâu.
Phúc Châu bỗng nghiêm giọng:
- An biết vì sao thằng Tân buồn không?
- Biết.
- Nói đi.
Tôi nói một mạch:
- Tại An lấy quà Tân tặng cho Hoa Xinh mượn, như vậy là không tôn trọng Tân nên Tân giận.
- Giỏi quá hén. Còn tại sao nó buồn?
- Thì giận quá... hóa buồn.
- Còn gì nữa?
- Hết rồi. Bộ chưa đủ hả?
- Chưa. Còn một cái nữa. Quan trọng nhất.
Tôi nghiêng đầu, rồi lắc. Chịu thôi. Cái quan trọng nhất tôi đã nói rồi, không lẽ còn quan trọng A hay quan trọng B nữa sao?
Phúc Châu đành nói:
- Thằng Tân buồn vì nó biết... An không nghĩ gì đến nó hết.
Tôi thở dài.
Phúc Châu nói tiếp:
- Nó không phải tiếc con bướm đâu. Có điều nó nghĩ An cố tình làm vậy để cho nó hiểu, nó thấy hết hy vọng...
Tôi phân trần:
- Mai mốt Châu nói với Tân giùm. Không phải An cố tình đâu. Tại Hoa Xinh năn nỉ quá mà An thấy nó tội nghiệp, nhóm nó hai tên kia không ai chịu lo gì hết. Với lại tưởng thầy chấm điểm xong thì tranh thủ xin lại, ai mà dè... An cũng áy náy lắm chứ bộ.
- Ừ, thì An áy náy, nhưng chỉ tới mức áy náy thôi.
Tôi hiểu ý của Phúc Châu nên không trả lời mà nhìn sang chỗ khác.
Giọng của Phúc Châu hơi e dè:
- An không nghĩ đến nó chút nào hết hả?
- An coi Tân như bạn bình thường thôi hà.
- Chứ An nghĩ đến ai?
- Bộ phải nghĩ đến ai mới được sao. An mới học năm thứ nhất mà, nghĩ đến chuyện đó là sớm dữ lắm. Khỏi học luôn á. - Tôi lườm.
Phúc Châu thăm dò:
- Thằng Tân nó nghĩ chắc An có anh nào rồi...
Tôi giẫy nẩy:
- Anh nào đâu. Nói gì ác đức vậy. Mất duyên con người ta rồi sao.
Phúc Châu phì cười:
- Vậy thằng Tân có quyền hy vọng rồi há?
Tôi ngơ ngác:
- Hy vọng gì?
- Thì hy vọng... chờ An.
Tôi xua tay rối rít:
- Thôi, thôi. Làm ơn để An sống thanh thản với. Hổm nay bị tụi trong phòng khủng bố chuyện đó hoài, sợ tới giờ chưa hết nè.
Phúc Châu cười:
- Không vui thì thôi chứ gì phải sợ.
Tôi vẫn lắc đầu lia lịa:
- Vui kiểu đó hồi hộp, dễ đau tim lắm. Châu thích thì vui một mình đi, đừng có rủ rê.
- An làm Châu muốn đau tim luôn.
- Cái gì cũng đòi theo tôi hết vậy. Mệt Châu quá nghe.
Rồi tôi lại dặn dò:
- Nhớ nói giùm An nghe. Nói là An xin lỗi rồi, đừng có giận nữa.
- Sao An không nói thẳng với nó?
- Hỏi nghe hay chưa. Tân có chịu gặp mặt An đâu.
- Thì viết thư. Nó có ý chờ thư An đó.
Thì ra là vậy. Tôi vỡ lẽ, hắn tránh gặp mặt ý muốn để tôi viết thư. Nhưng nhè tôi thuộc loại thậm dốt không thể hiểu nổi thâm ý sâu xa đó.
- Còn thư chi nữa. Hồi nãy nói vậy là hết ý rồi. - Tôi nhìn Phúc Châu đắn đo.
- Chủ yếu với nó kìa. Chứ nói với tôi thì nhằm gì.
- Châu về nói lại giùm đi, làm ơn làm phước mà.
Phúc Châu nhìn đâu đâu, không gật cũng không lắc. Chắc hắn đang buồn cho cái trò hòa giải không tới đâu của mình. Tôi định năn nỉ hắn vài câu nữa cho xuôi nhưng chuông đã réo lên inh ỏi. Mừng quá, tôi đứng lên sau khi bấm tay hắn nhắn nhẹ:
- Nhớ nói giùm như vậy nghe. Mốt tạ ơn cho cục kẹo.
Quét được một đỗi, tôi chống chỏi đứng nhìn phần nào thành quả của mình. Nãy giờ mỏi tay mỏi lưng gần chế mà mới hơn nửa thành lang. Cư xá gì mà dãy hành lang dài thấy mà ngán, đứng ở đầu này nhìn sang đầu kia thấy ai cũng có tí tẹo.
Cũng hên cho tôi hết sức, chủ nhật này cư xá vắng hoe. Chỉ có mấy người cùng tầng qua lại nhìn tôi cười thông cảm vậy thôi, chưa thấy bóng anh chàng nào thấp thoáng. Phải nói là cực kỳ may. Mọi khi ấy à, cư xá nữ sáng chủ nhật cứ gọi là nườm nượp. Dĩ nhiên sẽ gây phiền phức rồi.
Nhưng ông trời đã thương mà không chịu thương cho trót. Tự nhiên đang quét, tôi bỗng ngẩng lên và thấy anh ta đứng đó tự hồi nào. Miệng nở nụ cười bí ẩn như nàng Monalisa.
Quê quá trời nhưng tôi vẫn làm bộ tỉnh queo:
- Nhìn gì. Quét nhà chứ gì mà nhìn!
-....
Tôi ngừng tay giậm chân:
- Anh Hải đi chỗ khác đi, đừng có đứng đó.
- Anh đứng thôi mà, có phá gì đâu.
Tôi nói ngang:
- Không phá nhưng anh nhìn vậy em quét không được.
Anh ta bước đến:
- Vậy thì đổi chỗ. Cô người lớn nhìn, còn anh thì quét.
Tôi tròn mắt nhưng cũng đưa chổi cho anh ta, không quên thách thức:
- Anh dám quét thiệt hôn?
Anh ta cười lớn:
- Có gì mà không dám. Lại kia đứng coi anh biểu diễn nghe.
Rồi anh ta cầm chổi quét thiệt. Không những nhanh mà còn kỹ nhưng không hề qua quýt. Giỏi như bất kỳ cô con gái đảm đang nào.
Ðứng nhìn một lát, tôi hỏi:
- Anh Hải mỏi tay chưa?
- Chưa.
- Mỏi lưng chưa?
- Chưa. Chưa mỏi gì hết. Chừng nào quét xong mới mỏi.
Tôi nhìn tới nhìn lui rồi chắt lưỡi:
- Thôi, anh Hải trả chổi đây cho em. Nhìn anh quét thấy tội nghiệp quá. Rủi có ai thấy kỳ chết.
Anh ta thản nhiên:
- Cô người lớn sợ thì vô phòng đi. Khi nào xong anh kêu ra bàn giao.
Tôi giẫy nẩy:
- Ai làm kỳ cục vậy. Em sợ kỳ cho anh chứ đâu phải cho em. Với lại em bị phạt mà để anh Hải quét thì lương tâm cắn rứt đau lắm. Thôi, anh Hải trả đây. Lại kia đứng đi.
- Sao cô người lớn bị phạt vậy hả?
Tôi hơi ngần ngừ:
- Em sử dụng bếp điện.
Anh ta bật cười thành tiếng:
- Hồi nào?
- Mấy ngày nay rồi. Chị Cẩm nói lần đầu nên cho chủ nhật vắng người mới thì hành án. - Tôi cười theo.
Anh ta hỏi lại:
- Lần đầu bị bắt gặp hay lần đầu mới nấu bếp?
Tôi nhún vai:
- Dĩ nhiên là lần đầu bắt gặp. Chứ từ hồi ở cư xá tới giờ tụi em ngày nào mà không sử dụng.
Anh ta ngạc nhiên:
- Nấu ăn thôi hả?
- Ðủ hết. Nấu ăn, ủi đồ... Bữa ban tự quản bắt gặp là em đang ủi đồ. Xui chưa từng thấy.
Anh ta lạ lùng:
- Ủi đồ trên bếp điện?
Tôi cũng thấy lạ không kém:
- Ủa. Anh Hải không biết thiệt hả? Nướng bàn ủi trên bếp rồi ủi.
Anh ta gật gù:
- Sáng tại quá há. Sao không nhờ mấy bạn trong lớp sửa giùm?
Tôi kể khổ:
- Có chứ sao không. Nhưng điện cư xá lúc mạnh lúc yếu mà tụi em thì ủi nhiều quá. Riết rồi cũng làm biếng nhờ. Tự ra chợ mua điện trở về thay luôn. Thay sao mà dư ốc vít quá trời. Bởi vậy phải nướng mà ủi chứ đâu dám cắm. Tôi cười khúc khích.
Anh ta "khen":
- Vậy cũng giỏi rồi đó.
Mãi nói chuyện mà anh ta quét xong từ đời nào tôi cũng chẳng hay. Ðến chừng nghe anh ta nhắc:
- Gọi chị Cẩm nghiệm thu được chưa, xong rồi nè.
Tôi ngạc nhiên:
- Ủa. Sao anh quét nhanh quá vậy?
Anh ta ra vẻ rất sẵng sàng:
- Vậy anh quét lại lần nữa nghe?
- Thôi. Sạch lắm rồi. Ðể em đi cất chổi. - Tôi cười xòa.
Tôi cúi đầu điệu đàng:
- Cám ơn anh Hải nhiều thật nhiều.
Ðang đi tôi chợt khựng lại:
- Nãy giờ em quên, anh Hải qua tìm ai vậy?
- Anh tìm cô người lớn.
Tôi hơi nghi ngờ:
- Thiệt hôn? Bữa nay chủ nhật mà anh cũng lên trường sao? Hình như mấy chị khóa anh ở tần A mà.
- Vậy... Cô người lớn không định mời anh vô phòng hả?
Tôi vội trả lời:
- Có, có chứ. Phòng em đàng kia kìa. Anh Hải vô chơi đi. Còn em với nhỏ Liên Hoa ở lại hà.
Tôi đẩy cửa phòng lớn, rồi vào phòng sáu:
- Liên Hoa ơi, phòng mình có khách nghe.
Liên Hoa đang nằm học bài trên giường, nghe kêu nó vội nhổm dậy. Chợt nó tròn mắt khi vừa thấy anh Hải bước vào. Tôi tưởng nói thấy anh lạ thì ngạc nhiên nên không để ý.
Tôi giới thiệu:
- Anh Hải này học Kinh tế 5 đó mi. Còn Liên Hoa chung phòng em đó anh Hải.
Anh ta tằng hắng:
- Chào Liên Hoa.
Liên Hoa leo từ giường trên xuống, mặt mũi ngơ ngác:
- Dạ.
Tôi mời:
- Anh Hải ngồi chơi nha.
Tôi mời rồi mà anh ta vẫn đứng hoài ngoài cửa. Mắt trợn lên nhìn những dây điện giăng ngang giăng dọc. Mãi đến lúc ấy tôi mới phát hiện, nếu anh ta vào phòng mà không cúi xuống, sẽ có một sợi dây điện ngáng cho vào cổ.
Tôi và Liên Hoa thấy mắc cười quá, phải đứng khụt khịt cả buổi mới giải thích được:
- Bữa hổm kê giường lại tụi em tự mắc điện luôn. Tụi em đứa nào cũng lùn hết. Ai biểu anh Hải cao quá chi.
Anh ta tặc lưỡi, cẩn thận cúi người dưới rừng dây điện thấp tè:
- Ðúng là phòng của mấy cô...
-...Lùn. - Tôi rụt cổ lén nói tiếp, ý là nhỏ xíu vậy mà anh ta cũng nghe được.
Anh ta vội cải chính:
- Anh chỉ nói vậy thôi chứ không có chê lùn gì đâu nghe. Ðừng đổ thừa cho anh đó.
Tôi với Liên Hoa ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến muốn nấc cụt...
Anh ta ngó hai đứa tôi:
- Mặt anh Hải dính lọ hả?
- Ðâu có. - Tôi vội trả lời, suýt nữa đã bị sặc vì ráng nín cười mà nín không nổi. - Anh Hải ngồi chơi đi.
Anh ta tần ngần nhìn khắp phòng một lúc:
- Ðể anh về mượn đồ qua mắc dây điện lại cho.
Ra đến cửa anh ta còn ngoái lại:
- Ghê quá, phòng của mấy cô giăng bẫy ghê quá!
Tôi vội chạy theo cản anh ta lại:
- Tụi em ai cũng... ngắn ngủn hà, không sao đâu anh Hải ơi. Mắc công anh lắm, anh cứ ngồi chơi với tụi em đi.
- Có gì mà mắc công. Mốt nhớ đãi chè anh nghe.
Nói xong, anh ta nháy mắt với tôi một cái rồi khép cửa lại. Tôi mang vẻ mặt áy náy quay trở vào phòng:
- Tội nghiệp ảnh quá Liên Hoa ơi. Ta với ảnh có thân gì đâu... ngại quá!
Tôi bỗng thấy Liên Hoa nhìn mình chằm chằm:
- Cái anh mà mi nói đá lông nheo đó phải không?
- Ừ. Ảnh đó! Sao vậy? Có gì không mi? - Tự nhiên tôi thấy hơi sợ.
- Mi không biết ảnh là ai hả?
Tôi ngạc nhiên:
- Ảnh nói học Kinh tế 5. Thì ta biết vậy. Mi quen hả?
Mặt Liên Hoa bỗng giãn ra, nó cười tủm tỉm:
- Rồi, vậy là mi bị gài bẫy...
- Nói nghe ghê quá mi. Ai gài bẫy ta vậy? - Tôi hết hồn.
Liên Hoa cười bí mật nhưng lại nói:
- Không gì đâu. Thế nào mi cũng biết hà.
- Nói ta nghe với, mi làm ta hồi hộp quá. - Tôi chụp tay nó năn nỉ.
Liên Hoa lắc đầu quầy quậy:
- Nói cho mi biết để ta bị chửi hả. Thôi đi, đừng bắt ta làm tà lanh.
Nói vậy rồi nó leo trở lên giường nằm dài. Cố tình nghêu ngao hát trước cặp mắt đầy "ngổn ngang trăm mối" của tôi. Tức quá tôi bèn lấy cây viết chọt lên mấy khe giường chỗ nó nằm, nhỏ cong người la oai oái:
- Làm cái gì vậy. Ðau mi.
Tôi mím môi không thèm nói, cứ canh chỗ nào có nó là chọt. Liên Hoa lăn lộn trên giường cười sằng sặc. Chừng chịu hết nổi nó phải phóng xuống đất. Trồi tru tréo:
- Con này coi vậy mà ác...
Tôi vênh mặt lên:
- Nói đi, hết ác liền.
Liên Hoa vẫn ngoan cố:
- Khi không bắt ta nói là sao? Kỳ cục chưa. Mi hỏi anh Hải thử coi.
Tôi ngờ ngợ nhưng vẫn nói:
- Hỏi làm sao? Có mi đây hỏi trước rồi tới ảnh sau.
- Rủi ta nói sai thì sao. Thôi đi.
Tôi trở lại giọng năn nỉ:
- Làm ơn giùm đi Liên Hoa. Mi làm ta lo muốn chết nè. Mi không chịu nói là thành độc á hồi nào không hay đó.
Liên Hoa suy nghĩ:
- Ta cho mi biết một chút thôi nghe. Không thắc mắc nữa, chịu không?
Tồi ừ đại. Kệ, biết được chút nào hay chút đó.
- Mi hỏi nhỏ Xuân Hiếu đi.
Tôi muốn xù lông lên:
- Mi giỡn với ta đó hả Liên Hoa?
- Thiệt chứ bộ. Mi cứ hỏi đi rồi nó nói cho mà nghe.
Nói xong nó vọt nhanh ra cửa:
- Ta qua mấy chị chơi à. Mi ở nhà tiếp khách một mình đi.
Tôi chưa kịp kêu nó đã đóng cửa lại cái rầm. Tức quá tôi định tông cửa chạy để níu áo nó. Nhưng vừa ra tới phòng lớn đã thấy anh ta kềm kéo lỉnh kỉnh đang chờ ngoài cửa. Còn Liên Hoa đang đứng phía sau nhấm nháy chọc tôi. Không làm gì được, tôi bèn dứ dứ nắm tay về phía nó:
- Cho mi biết nghe. Một cái dứ bằng ba cái đấm đó.
Nó lè lưỡi rồi mới bỏ chạy, không quên quăng lại câu nói:
- Anh Hải coi chừng bị nó ăn thịt nghe. Nó là bà chằn của phòng em đó.
Trời! Nghe nó nói chưa. Ác gì mà ác dễ sợ.
Thấy tôi cứ lo trợn mắt ngó theo, anh ta gõ cộp cộp vào cửa:
- Anh vào phòng được chưa?
Tôi giật mình, rối rít đẩy rộng cửa:
- Ý quên, anh Hải vô đi.
Anh ta vừa đi và nói bâng quơ:
- Hiền vậy mà bị chọc là bà chằn. Tội nghiệp dữ hôn.
Anh ta làm tôi mủi lòng hết sức, sém tí nữa là đã sụt sịt:
- Nhỏ đó chuyên môn vừa ăn cướp vừa la làng đó anh Hải. Anh ta đồng tình:
- Ừ. Tội nghiệp cô người lớn ghê. Vậy mà anh Hải không giúp được gì hết.
Mà sao Liên Hoa bị cô người lớn rượt chạy dữ vậy?
-Hồi nào. Em có rượt gì đâu. Tại nó bỏ chạy em phải chạy theo kêu lại đó chứ. - Tôi nói giọng vô tội.
- Lát anh Hải về cô người lớn đừng rượt theo vậy nghe, anh nhát lắm đó.
- Xí! - Tôi nguýt dài. - Tay anh kềm búa đủ thứ vầy mà ai dám rượt.
- Vậy hả. Vậy thì anh yên tâm... Anh cúp cầu dao nghe, có đang nấu nướng gì không đó?
- Dạ không. Anh Hải cứ cúp đi.
Rồi tôi mặc nhiên làm thợ phụ cho anh ta, lúc đưa kềm, lúc phụ kéo dây, lúc đứng ngắm nghía. Trời càng lúc càng nóng, nhìn lưng áo anh dần đẫm mồ hôi mà thấy nao lòng sao đâu. Việc đâu mà như trên trời rơi xuống, mắc cho xong hết những sáu bóng đèn đến sáu giường, rồi sửa bàn ủi... thế nào cũng phải tới trưa. Nghĩ ngơi một tí trời đã chiều. Vậy là hết cả một ngày chủ nhật. Tự nhiên tôi thấy mình sao mà tội lỗi, nỡ nào đi cướp trắng một ngày chủ nhật của người ta... Người dưng thôi mà chứ có họ hàng chi đâu mà hành người ta dữ vậy...
... Nhưng còn cái anh này nữa, cũng lạ đời chưa. Ai bảo qua đây làm chi rồi giành làm giành sửa, báo hại tôi phải bị lương tâm cắn rứt. Mà đã hết đâu, chỉ tối nay hay cùng lắm là sáng, thế nào lũ lau nhau đó cũng hỏi này nọ, hoạnh họe đủ thứ cho coi. Và dĩ nhiên là lờ béng chuyện phải cám ơn. Tôi còn lạ gì tụi nó nữa, có người có việc để chọc là tụi nó mừng còn hơn cho ăn kẹo, ở đó mà ơn iếc cho.
Nghĩ tới nghĩ lui một lát, tự nhiên thấy có gì không ổn, tôi bèn gọi:
- Anh Hải ơi!
Ðang căng kéo gì đó nghe tôi kêu anh ngẩng lên:
- Gì đó cô người lớn?
Nhìn mồ hôi đang đọng từng giọt trên trán anh, tôi bỗng thấy nao lòng quá. Anh ta giỏi giang và tử tế thế kia biết trả ơn sao cho vừa?
Tôi lẳng lặng đi xuống cổng cư xá, mua vài trái chanh và cục nước đá. Qua phòng 4 cặm cụi làm cho anh ly nước. Nếu có café đá chắc anh sẽ thích hơn, nhưng làm sao tôi có thể qua căntin bê café về? Chủ nhật chứ bên cư xá lúc nào cũng có vài kẻ ngó ra cửa sổ, sẵng sàng réo lên inh ỏi khi có bất kỳ cô nàng nào đi ngang. Cho vàng tôi cũng không dám nộp mạng đâu.
Khi tôi bê ly đá chanh trở qua, anh ta đã xong mọi việc và đang ngắm ngó gì đó trên giường tôi:
- Giường của cô người lớn đây phải không?
- Dạ phải. Sao vậy anh Hải.
- Có sao đâu. Tại thấy hoa hòe sói quá nên đoán của cô người lớn vậy mà. - Anh ta chỉ tay dọc bức tường.
Tôi nguýt dài, đặt ly nước xuống bàn:
- Anh Hải uống nước chanh nghe.
- Cám ơn cô người lớn.
Tôi bỗng nhớ điều Liên Hoa đã làm mình thắc mắc, nhưng lại băn khoăn không biết có nên hỏi anh ta không. Anh ta có biết hay là không biết?
- Anh Hải? - Tôi lại gọi.
Anh ta nhương mắt chờ nghe tôi nói. Tôi ngập ngừng giây lát:
- Anh Hải biết Liên Hoa phải không?
- Cô bạn hồi nãy đó hả?
- Dạ.
- Thì cô người lớn giới thiệu đó.
- Không phải, ý em hỏi là anh Hải có quen nó trước không?
- Không.
- Vậy... Xuân Hiếu?
Anh ta ngạc nhiên hơn:
- Xuân Hiếu nào vậy? Bạn cô người lớn làm sao anh biết?
Tôi chau mày. Vậy là sao ta? Người thì không biết, người lại không chịu nói? Không lẽ phải đợi Xuân Hiếu lên mới hỏi được? Rủi nó cũng ấm ớ thì tôi biết hỏi ai nữa? Nhỏ Liên Hoa này coi vậy mà cũng ác, biết gì thì cứ nói đại cho người ta nghe. Bày đặt giấu giấu khó ưa muốn chết.
Thấy tôi cứ nhăn mày nhíu trán hoài, anh ta cũng sốt ruột:
- Chuyện gì hả cô người lớn, nói cho anh nghe với.
Tôi nhìn anh phân vân:
- Em không biết. Tại hồi nãy nhỏ Liên Hoa hỏi em biết anh Hải không. Em nói không, vậy rồi nó nói em bị gài bẫy. Kêu em hỏi nhỏ Xuân Hiếu nữa. Em tưởng anh Hải biết nên hỏi thử vậy mà. Thôi, đợi nhỏ Xuân Hiếu lên em hỏi cũng được.
Anh ta cười xòa:
- Vậy mà tưởng có chuyện gì làm anh cũng hết hồn.
Tôi nghi hoặc:
- Anh Hải có gì mà phải hết hồn?
Anh ta trả lời:
- Tính anh hay vậy lắm. Vui sau cái vui của thiên hạ. Nhưng lo theo cái lo của thiên hạ. Con cháu của Nguyễn Trãi phải vậy mới được.
Tôi bật cười:
- Anh Hải nói chuyện vui ghê. Sao hồi đó anh không chọn văn mà theo kinh tế chi vậy, khô khan thấy mồ.
- Cô người lớn thấy anh có khôn khan không?
Tôi suy nghĩ một chút:
- Chắc là.... không. Còn em? Anh Hải thấy sao? - Hỏi rồi tôi mới thấy mắc cỡ. Khi không đi hỏi kỳ cục.
Anh ta trả lời không chút suy nghĩ:
- Thấy cô người lớn như là con nít chứ sao.
Tôi ngớ ra:
- Em á hả? Anh Hải nói thiệt không vậy?
- Không.
Tôi nhìn sững anh ta, rồi lườm:
- Nói chuyện với anh Hải riết em không biết đường nào luôn nữa. Anh Hải ngộ thiệt đó. Anh ta nhướng mắt:
- Ngộ thiệt không?
Tôi quả quyết:
- Thiệt.
Anh ta chợt cười:
- Vậy mà anh lại thấy cô người lớn ngộ thôi chứ. Cô người lớn nhớ lúc gặp anh ở nhà ăn không?
Tôi gật đầu. Nhưng nghĩ ngợi rồi lại đỏ mặt. Lần đó anh ta đá lông nheo tôi chứ đâu.
Anh ta nhìn tôi mà mắt mơ màng như đang nhớ về kỷ niệm xưa nào ấy:
- Anh nhớ hồi đó trông cô người lớn buồn cười lắm. Ai đời là sinh viên mới, lại là con gái. Trong khi mấy cô nữ kia hay nghiêm trang, hoặc e ấp ngượng ngùng khi đứng giữa nơi đông người. Thì cô người lớn cứ lo nghiêng qua ngó lại, ngắm này ngắm kia. Như thể mình là đàn chị không còn biết sợ là gì.
Anh ta bật cười, chút xíu nữa đã xoa đầu tôi:
- Trông "láo" không chịu được.
Tôi rụt vai lại, le lưỡi:
- Bởi vậy anh mới định trừng mắt đe dọa cho bỏ ghét chứ gì?
- Nhìn thôi chứ đâu có trừng.
- Phải à! - Tôi dài giọng. - Nhìn mà mắt phát lửa thấy ghê luôn.
- Nhưng cô người lớn đâu có sợ.
- Ghét chứ ở đó mà sợ.
Anh ta cười trêu tôi:
- Tưởng dạn dĩ lắm. Vậy mà lúc bị anh chọc, mặt cứ nghệch ra, y như cô ngố.
Tôi ấp hai tay lên mặt:
- Tại anh Hải đó, bởi vậy tụi trong phòng mới chọc em...
- Chọc sao? Kể anh Hải nghe với. - Anh ta trở giọng như dụ khị.
Tôi lắc đầu nguây nguẩy, hai mắt cụp xuống. Có họa bị điên mới dám kể cho anh ta nghe.
- Kể đi. Lát anh Hải dẫn đi mua bánh nè, hay mua búp bê...
Tôi cười ngoặt nghẹo:
- Thôi đi. Anh Hải làm như em là con nít mới ba tuổi.
- Vậy chứ anh phải làm sao cô người lớn mới chịu kể?
Tôi dẫu môi:
- Không kể. Không bao giờ kể.
- Nhất định?
- Nhất định. Tôi quả quyết.
Chưa bao giờ tôi trông nhỏ Xuân Hiếu như mấy ngày này. Phải nói là mòn mỏi cả người. Phát tức lên được. Dám cúp học từ thứ hai đến giờ, không đơn xin phép cũng chẳng một tiếng nhắn gửi. May cho nó là hai ngày nay ít buổi ít tiết, bài vở không nhiều và cũng không có kiểm tra. May quá là may, chứ nếu không phen này cho nó chết ngắc cũng chẳng ai thèm thương xót.
Tôi trông Xuân Hiếu đa phần tại nhỏ Liên Hoa. Không trong tầm mắt thì thôi, chứ mỗi lần nhìn nó một cái là y như rằng nó... mím chi cọp, ra vẻ khoái chí gì lắm. Tôi biết chắc chắn là có một chuyện "mờ ám" mà nó sắt đá không thèm để lộ. Một hai bảo tôi cứ hỏi Xuân Hiếu. Mà cô nàng Ðặng Thị Xuân Hiếu thì.... hỡi ôi, lặn gì đến hai ngày nay không chịu ló mặt lên trường.
Có lần chắc thấy tôi tội nghiệp quá, Liên Hoa cũng có an ủi:
- Mi làm gì mà như sốt vó vậy. Bình thường lại đi mà.
Tôi không cảm ơn lời an ủi của nó mà còn liếc cho một cái sắt lẻm:
- Không biết ta tội tình gì mà phải học chung với mi vậy nữa. Con người độc ác nhất trong những người độc ác.
Liên Hoa vênh mặt, lên giọng kẻ cả nhìn thấy phát ghét:
- Ai biểu mi sốt ruột chi, chuyện gì rồi từ từ cũng biết chứ gì. Ðó giờ không biết cũng có sao đâu.
Tôi đài giọng:
- Phải à. Ðừng tưởng giỏi nghe cưng. Mai mốt vái trời cho tới phiên mi đặng ta cười cho đã.
Mặt nó vẫn nhơn nhơn:
- Bởi vậy ta lo tranh thủ cười trước nè. Hổm rày hổng thấy hả.
- Cười đi. Coi ai mòn răng cho biết.
- Ý! Xuân Hiếu lên kìa.
Có tiếng ai reo lên ngoài cửa sổ. Tôi vội bổ ra cửa nhìn xuống. Ðúng là nhỏ Xuân Hiếu lên thật. Nhưng sao nó đi cà lê cà nhắc y như khúc gỗ vậy?
Tôi rối rít chạy xuống cổng đón Xuân Hiếu, nó đang chờ bên bàn trực. Nhìn cái chân bị băng của nó biết là đau lắm nhưng tôi cứ thấy mắc cười.
- Sao vầy nè. Trặc giò rồi hả? Tội nghiệp chưa.
Rồi cả phòng ào xuống tíu tít, mỗi người một tay gần như "ẵm" Xuân Hiếu lên cầu thang. Ðược "ẵm" vậy mà Xuân Hiếu mặt nhăn như khỉ đói bụng. Nó cứ la oai oái đòi được thả xuống. Từ ngoài cửa cư xá lên phòng có một tầng lầu chứ mấy, mà cả đám vừa khênh vừa rúc rích nên è ạch cả buổi mới lên tới giường. Báo hại Xuân Hiếu cái chân không chỉ đau mà còn muốn xụi luôn. Thiệt là đứt hết trơn gan ruột!
Xuân Hiếu xoay trở cho đỡ đau, tự động giải thích trước bao cặp mắt dò hỏi:
- Ta té cầu thang, trặc chân. - Nó nói vắn tắt.
Và thấy tôi đứng xớ rớ bèn nhờ vả:
- Mi xuống cổng xách đồ lên giùm ta đi, Thục An.
- Sao hồi nãy không chịu nói cho người ta xách luôn. - Tôi cằn nhằn rồi hỏi trổng. - Ðể đâu?
- Mi xuống dưới là thấy liền.
Tôi chạy trở xuống cổng cư xá, chưa kịp thấy giỏ xách của Xuân Hiếu đâu là đã thấy anh Hải, anh ta ngồi trên xe mắt ngó ngó lên cửa sổ phòng tôi. Nghĩ là anh ta qua tìm mình, tôi vội chạy đến:
- Anh Hải.
Anh ta cười, và đưa hai túi xách cho tôi. Tôi tròn mắt. Túi này là của Xuân Hiếu mà. Tôi nhìn anh ta không hiểu:
- Sao kỳ vậy?
- Có gì kỳ đâu? - Anh ta tỉnh bơ.
- Bộ anh có quen Xuân Hiếu phòng em hả?
- Ừ. Quen.
- Hồi nào?
- Hồi... xưa rồi. Lúc Xuân Hiếu mới sinh. - Anh ta cười lấp lửng.
Tôi ngơ ngẩn:
- Vậy là sao?
Anh ta quay xe trở lại:
- Ðùa đó. Thấy Xuân Hiếu bị trặc chân tội nghiệp anh cho quá giang, chứ có quen biết gì đâu. Thôi anh đi nghe, bận lắm. Tối anh ghé.
- Dạ.
Tôi ôm giỏ đồ chạy ào lên tìm Xuân Hiếu. Khi tôi lên tới nơi, chưa kịp nói gì hết đã thấy cả phòng nhìn tôi cười rộ lên. Tôi hơi ngơ ngác, đến giường Xuân Hiếu ngồi xuống:
- Gì cười vậy? Ðồ của mi nè Xuân Hiếu.
Liên Hoa nháy tôi:
- Mi gặp ai đó, biết chưa?
- Gặp. Anh Hải chứ ai. Ảnh nói thấy Xuân Hiếu bị trặc chân nên cho nó quá giang.
Tôi quay qua Xuân Hiếu, nói như khoe:
- Anh đó là anh ta gặp ở nhà ăn đó mi. Bữa hổm ảnh mắc dây điện lại cho phòng mình nữa đó.
- Vậy hả. - Xuân Hiếu cười cười.
Tụi nó lại cười rộ trêu tôi:
- Quê quá đi cô nương ơi.
- Gì mà quê. Phải kể cho nó biết mà cám ơn chứ. Ta cũng kể cho tụi mi nghe vậy. - Tôi hơi nóng mũi.
Hoa Xinh cười ruồi:
- Mi biết anh ta là ai không?
Thiên Lý chọc:
- Mai mốt Xuân Hiếu nó kêu nhỏ An bằng chị, phải không tụi mi?
- Ủa! Sao vậy? - Tôi thấy mắt mình chấp chới. - Tự dưng lại đi làm chị con bà chằn này. Muốn bị nó nhai xương hay sao vậy?
Cả đám tụi nó nhao lên um trời. Liên Hoa thất vọng:
- Nói vậy mà cũng chưa biết nữa.
- Dốt gì dốt dữ...
- Con này nó không có tư duy trừu tượng...
Liên Hoa thiếu điều muốn xách tai tôi lên để hét vào:
- Anh Hải của mi là anh ba của Xuân Hiếu đó, biết chưa?
Tôi dáo dác, anh ta là anh ba của Xuân Hiếu thiệt hả? Sao đó giờ không nghe nó kể?
- Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của tôi, tụi nó lắc đầu:
- Mi nói cho nó biết đi Xuân Hiếu, để nhìn mặt nó thấy chán quá!
Xuân Hiếu "xác nhận":
- Anh ba ta thiệt đó...
Tôi vẫn thấy có gì đó nhưng không ổn. Nhưng... chợt tôi thấy đầu óc mình lóe sáng lên như bóng đèn. Tôi nhìn một lượt qua hết tụi nó rồi... la bài hãi:
- Cái gì vậy. Tụi mi chọc ta với anh của nó hả?
Cả phòng lại cười rần rần cho sự hiểu biết muộn màng của tôi. KhôNg biết phải làm sao, tôi nhào qua Xuân Hiếu lôi tay n'o lắc lấy lắc để. Xuân Hiếu cố giằng ra, nhăn nhó:
- Ðau. Ðau. Con khỉ này.
Tôi mím môi:
- Tại mi tụi nó mới chọc ta. Ai biểu...
Thiên Lý cười:
- Tụi mi coi nó đỏ mặt rồi kìa.
Liên Hoa đắc chí:
- Ðó. Ðiều bí mật của Xuân Hiếu là vậy đó, mi hết thắc mắc chưa?
Kim Mai làm giọng hay:
- Nhỏ An này dở, chứ gặp ta, ta đoán từ khuya rồi.
Liên Hoa bĩu môi:
- Còn lâu mới đoán nổi. Tại ta thấy ảnh chở nó lên trường hồi đầu năm, chứ nếu không cũng như nó hà. Mi có biết mặt anh nó trước không mà nói hay?
Kim Mai hùng hồn:
- Không biết. Nhưng có thể đoán.
Hoa Xinh cướp lời:
- Ý mi muốn nói là đoán bằng linh tính con gái chứ gì?
- Ừ. Với lại phải nhạy bén và để ý một chút.
Thiên Lý lắc đầu:
- Ðể ý chỗ nào? Tụi mi còn không ai biết mà nói chi nó.
Kim Mai cố cãi:
- Nếu ta ở trường hợp nó, biết chứ sao không.
Thiên Lý nhún vai nhìn Xuân Hiếu:
- Công nhận anh em nhà mi kín kẽ thiệt đó Xuân Hiếu.
Xuân Hiếu chối biến:
- Tại ảnh dặn ta đừng nói chứ bộ.
Rồi nó kể khổ:
- Tụi mi tưởng không nói dễ lắm hả. Ngứa miệng muốn chết luôn.
Tôi bỗng nhìn Xuân Hiếu chằm chằm, thấy mình đi từ điểm sáng này đến điểm sáng khác:
- Vậy mấy cái vụ cầu cơ cũng là mi luôn?
Xuân Hiếu ngó lơ, không gật không lắc. Ðừng nói chi tôi, cả tụi nó cũng phải sửng sốt.
- Vậy là sao? - Mặt của Kim Mai nghệch ra. - Vậy là cơ không có thiệt hả?
Tôi háy Xuân Hiếu:
- Hỏi nó nè.
Hoa Xinh cũng giống như mới tỉnh dậy, nhưng còn bán tín bán nghi:
- Ta thấy đồng xu chạy rõ ràng mà... Không lẽ. - Nó quay qua nhìn Xuân Hiếu chằm chằm. - Mi đẩy hả Xuân Hiếu?
Xuân Hiếu chun mũi... cười. Kim Mai thì trợn tròn, nó đưa tay chận ngay chỗ tim:
- Trời! Vậy mà nào giờ ta cứ tưởng là thiệt...
Sau khi biết được sự thật, tụi nó quay sang Xuân Hiếu hùng hổ. Nhưng người xưa nói quả không sai, trong họa có phúc. Nếu Xuân Hiếu không kịp đưa ra cái chân thương tích, không biết đời nó sẽ như thế nào (?). Ðiêu tàn là cái chắc. Ðúng là gan cóc tía, dám xỏ mũi cả đám năm đứa con gái dắt đi vòng vòng.
Bây giờ Thiên Lý mới chợt... nhớ đủ thứ:
- Hèn gì, không có nó đặt tay là không cầu được. Mi nhớ không Hoa Xinh, bữa trưa trên phòng 4 đó. Ta đọc muốn trẹo hàm luôn mà có ai thăng giám gì đâu.
Hoa Xinh nhiếc móc:
- Hỏi thì nó đổ thừa tụi mình nặng bóng vía quá ma nhập không nổi. Nặng nè. - Nó nghiến răng nhéo cho Xuân Hiếu một cái muốn đứt từng mảng da thịt luôn.
Xuân Hiếu biết thân ngồi im thin thít, chỉ dám cười khoái chí thôi.
Liên Hoa tố thêm:
- Bởi vậy, hỏi mấy vụ thi cử gì đó là cứ "Thiên cơ bất khả lậu". Ðố ai dám hó hé gì nữa.
Kim Mai lắc đầu:
- Còn bày trò mà đói nữa chứ. Thiệt... hết biết mi luôn.
Thiên Lý thở dài:
- Thôi, tha cho nó đi, giờ tố tới mai cũng chưa hết tội nó nữa.
Hoa Xinh mím miệng:
- Tội lội sông hết tội. Bữa nào qua trại xô nó xuống mấy cái ao cho lội với cá một bữa...
Xuân Hiếu vội la lên:
- Ê! Ðừng ác nghe mi.
Hoa Xinh sừng sộ:
- Ác hả. Chưa bẻ răng mà la ác hả.
Xuân Hiếu quay sang tôi cầu cứu:
- Cứu "em" với chị An...
- "Cú" nè. - Tôi liền thò tay qua cú đầu nó cái cốc.
- Ðể đó cho tụi ta. Mi đừng có manh động. Nó mà méc anh Hải thì chết mi đấy. - Liên Hoa cản tay tôi lại.
Xuân Hiếu cũng chu mỏ:
- Mi ỷ làm chị rồi ăn hiếp ta hả.
- Con khỉ này!
Tôi đỏ mặt định quýnh thêm cái nữa nhưng Liên Hoa đã kịp giựt tay tôi.
- Ðã bảo đừng mà. Mi muốn quýnh nó chứ gì. Ðể đó cho ta.
Và Liên Hoa nắm vành tai Xuân Hiếu vặn qua vặn lại:
- Vầy được chưa? Vừa bụng mi chưa?
Mặt Xuân Hiếu như cái lá héo. Nó xoa tai lia lịa:
- Ác. Tụi mi thuộc loại đại ác. Ðại vô ơn nữa. Bày trò cho chơi không biết cám ơn mà còn mắng nhiếc sỉ vả.
Thấy tụi tui im lặng, nó được thế vùng lên kể công:
- Với lại nhờ ta kể ảnh mới biết mà lên sửa điện, sửa bàn ủi... đủ thứ. Ðó, thấy công chưa?
Hoa Xinh trề môi:
- Chứ không phải mi tạo điều kiện cho anh mình hả? Ảnh không sửa cũng có người khác sửa hà.
- Nhưng anh ba tao khéo tay hơn. - Xuân Hiếu vênh váo.
Thiên Lý lại can thiệp:
- Ðã nói thôi mà, nói hoài. Mà sao mi phải giấu tụi ta, giấu mình nó được rồi.
Xuân Hiếu xụi lơ:
- Ta sợ tụi mi xầm xì nó nghi.
- Nó mà nghi. Trời! - Liên Hoa kêu lên. - Ta cũng lạy trời cho nó chịu nghi.
- Thôi, đừng vặn vẹo nữa, để nó kể từ đầu nghe thử coi. Cũng ly kỳ chứ bộ. Kể đi Xuân Hiếu. - Kim Mai đề nghị.
- Thì có gì đâu. Anh ba ta gặp nó hồi mới nhập học, thấy nó ngộ ngộ, mới để ý. Hết rồi.
Cả đám chưng hửng, nhất là tôi. Vậy là chuyện này bắt đầu từ tận đầu năm học?
- Ảnh nói học Kinh tế 5, đúng không? - Thiên Lý hỏi.
- Ðúng và đang làm đề tài.
- Mi có cung cấp thông tin về Thục An cho ảnh không?
Liên Hoa lườm:
- Vậy cũng hỏi. Làm sao khỏi.
Tôi chen vào:
- Nhưng chuyện cầu cơ thì ai bày, mi hay ảnh?
Xuân Hiếu cười tự đắc:
- Ta gợi ý trước chứ ảnh làm gì biết.
Rồi bực mình quá, nó la lên:
- Không hỏi nữa nghe. Hỏi gì như hỏi cung người ta, mệt muốn chết hà.
Tôi cũng la theo:
- Nhưng ta hỏi chưa xong, còn ấm ức nè.
Liên Hoa trêu tôi:
- Ấm ức gì vậy há?
Xuân Hiếu cũng phẩy tay:
- Vậy đợi gặp anh ba ta đi, hỏi rồi ảnh nói cho nghe. Tối nay ảnh ghé đó.
Nó bỗng trớ giọng dỗ ngọt:
- Nói không phải khen anh mình chứ, anh ba ta tuyệt vời lắm nghe mi. Không phải ai ta cũng chịu làm mai vậy đâu. Thiệt đó. Mi ưng đi...
Tôi đỏ hết cả mặt, vùng vằng bỏ về giường mình:
- Ăn nói gì kỳ cục quá.
Cả phòng cười ré lên:
- Ðỏ mặt mắc cỡ là... có vấn đề đó nha.
- Coi chừng tim bị nhảy ra ngoài nghe An.
- Tối nay anh ba mi qua phải không Xuân Hiếu?
- Ừ.
Hoa Xinh dán mắt vào tôi, giả vờ vuốt ngực:
- Trời ơi! Run quá, run quá tụi mi ơi!
Tôi quay ngoắt vô tường, lấy cái gối che mặt mình lại để khỏi dòm tụi nó. Mấy đứa này đã chọc thì ai mà chịu cho nổi.
... Còn cái anh ba của nhỏ Xuân Hiếu này nữa. Chừng nào muốn qua thì qua, tự nhiên nói trước chi vậy... Kỳ thấy mồ luôn! Tôi dụi mặt mình vào trong gối, nghe nó nóng nóng sao đó lạ lắm...
Tác giả: Khánh Di
Hôm nay lớp tôi bàn việc tổ chức liên hoan, Thanh Tân sẽ chia tay với lớp để đi học nước ngoài.
Cuối giờ, tôi thấy hắn không về mà đứng một mình nơi cửa sổ. Thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn tôi.
Tần ngần một chút tôi bước lại chỗ hắn. Hơi lo lắng sợ hắn còn muốn tránh mặt...
Hắn đón tôi bằng một nụ cười như chỉ nhếch môi.
Tôi hỏi:
- Chừng nào Tân mới đi?
- Chưa đâu. Còn lo giấy tờ...
- Nhưng mai Tân không lên trường nữa hả?
Hắn nhìn xa xa:
- Ừ. Hồ sơ mình cắt xong rồi.
Tự dưng tôi thấy có chút ngậm ngùi:
- Qua đó Tân nhớ viết thư về cho... lớp nghe.
Thật ra tôi định nói là cho tôi nhưng lại không dám.
Hắn im lặng.
Tôi hơi lúng túng, cảm giác như mình muốn nói gì đó nhiều lắm nhưng nghĩ hoài chẳng biết phải nói gì. Ðành hỏi:
- Tân buồn lắm hả?
-...
- Mai mốt Tân có bạn mới thế nào cũng vui lại hà.
Trời ơi! Tôi muốn cắn lưỡi mình hết sức. Nói gì mà giống hệt con dở hơi.
Mà sao hắn cứ im ru hoài vậy. Bắt tôi độc thoại từ nãy đến giờ. Tôi ngó xuống đất:
- Tân qua bên đó rồi... đừng nhớ chuyện con bướm mà giận An nữa nghe. Cho An xin lỗi.
Hắn cười buồn hiu, vẫn không nói.
Tôi ngần ngừ một hồi:
- Thôi. Tân đi khỏi nghe. Ðừng quên lớp mình đó.
Tôi vừa quay đi đã nghe hắn gọi khẽ:
- Thục An.
Tôi quay lại, nhìn hắn chờ đợi. Hắn nhìn tôi thật lâu mới nói:
- An có viết thư cho mình không?
Tưởng gì. Tôi gật đầu liền, hăng hái:
- Viết chứ sao không. Tân nhớ cho An địa chỉ nghe.
Hắn chỉ thở dài và quay lưng đi.
Không nghe hắn nói gì nữa, tôi đành bỏ đi. Cũng hơi bực mình. Nói tôi dở hơi hắn còn gấp mấy lần như vậy. Tự dưng hỏi người ta có viết thư không, người ta nhiệt tình nói có. Vậy rồi quay mặt chỗ khác thở dài. Kỳ cục thiệt. Ðố ai mà hiểu cho nổi. Ai bảo con gái là khó hiểu đâu!
Ðúng là oan ức cho kiếp con gái!
Tôi bước đi lòng suy nghĩ thật nhiều về Thanh Tân vẫn còn giận tôi hay có tâm sự chi khó nói nên lời? Người ta nói con gái phức tạp. Tôi thấy con trai còn phức tạp hơn.
Thanh Tân đi du học, nghĩa là lâu lắm mới có thể gặp lại nhau. Sao hắn không có lời lẽ gì cho riêng tôi? Hay là nào giờ những ưu ái nho nhỏ hắn dành cho tôi chỉ là chút tình cảm ban đầu ở tuổi mới lớn, để rồi trôi qua thật nhanh như gió lướt, như mưa rơi?
Mà thôi. Thế cũng được. Tôi coi đó là kỷ niệm đẹp trong đời sinh viên.
Còn anh Hải nữa! Anh cũng là một kỷ niệm đẹp. Như là tình cờ, như là định mệnh? Ai biết được! Tấ cả còn đang ẩn náu ở phía tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top