chap7: trổ tài
Tắm rửa thay đồ xong rồi xuống phòng ăn. Vừa mở cửa, tôi lại thấy bản mặt đáng ghét đó. Không thèm nhìn mặt, tôi đi thẳng xuống nhà bếp.
Khi vừa đặt "1 ngón chân" xuống nền gạch nhà bếp, tất cả mọi người đều quay lại nhìn tôi. À mà con người thì đâu ai đứng bằng "1 ngón chân" được, nên tất nhiên là tôi đặt hẳn "1 bàn chân" xuống rồi đưa mắt nhìn họ kiểu ngơ ngác. Bác quản gia lại từ đâu đó xuất hiện hỏi tôi cần gì. Nhiều lúc, tôi nghĩ bác ấy là thần tiên chứ không phải người. Tôi đi đâu bác ấy cũng biết, rồi lại hỏi cái câu đó. Đây là chuyên nghiệp hay là... đề phòng tôi "đi nhằm chỗ"?
Thôi, không nghĩ nữa, tập trung việc chính nào.
"Cô cần gì sao?"
"Cháu muốn nấu ăn ạ!"
Lúc nãy đi ngang qua bàn ăn của tên nhóc kia mà thấy thèm, nào là sơn hào hải vị mùi thơm quyến rũ bày đầy ra cả bàn, vừa nhìn thấy đã muốn ăn. Nhưng tiếc rằng bây giờ tôi lại đang bị "dị ứng" với khuôn mặt của nó nên đành next nhẹ thôi. Mà tôi cũng không cần, tôi có thể tự nấu ăn mà, đảm bảo ngon hơn mấy món ăn trên bàn đó luôn! Chờ coi!
"Cô muốn ăn gì cứ bảo đầu bếp nấu, không cần phải đích thân xuống đây đâu!"
Bác quản gia cười hiền.
"Được mà! Được mà! Bác không cần phải lo đâu!"
Tôi "trấn an" bác quản gia rồi chạy nhanh xuống dưới bếp, mở tủ lạnh lấy ra một số nguyên liệu rồi xào xào nấu nấu. Mùi thơm từ món ăn theo các giai đoạn cũng bắt đầu lan tỏa ra khắp căn phòng. Cuối cùng tôi đặt một chiếc đĩa đã được trang trí đẹp mắt lên trước mặt mọi người, lấy một đôi đũa cầm 2 tay hướng về phía bác Dương.
"Bác ăn thử đi, xem tay nghề cháu thế nào?"
Bác Dương không ngần ngại liền nhận lấy đôi đũa trong tay tôi bắt đầu gắp đồ ăn và thưởng thức. Mọi người xung quanh, kể cả tôi cũng hồi hộp, tò mò không biết bác Dương sẽ nhận xét như thế nào, đặc biệt là 5 vị đầu bếp có mặt từ nãy đến giờ.
Nhìn kĩ mới thấy, dáng ăn của bác Dương rất quí phái, giống như một vị quí tộc danh giá. Từ sắc thái, cách cầm đũa đến cách thưởng thức thật sự khiến tôi cũng có chút cảm thấy cách ăn của mình thật thấp kém. Sau khi đảm bảo thức ăn đã thấm đủ mùi vị trong miệng, bác Dương mới nhẹ nhàng đặt đũa xuống, lại nhìn tôi cười hiền hậu.
"Món ăn bày trí rất đẹp, hương vị cũng rất vừa miệng. So với 5 vị đầu bếp 5 sao ở đây có lẽ còn hơn rất nhiều. Không biết... ai đã dạy cho cô vậy?"
Bác Dương dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi. Tôi có hơi ngạc nhiên nhưng không biểu lộ ra mặt, vẫn cười tươi trả lời.
"Là mẹ cháu ạ!"
"Vậy sao?"
Bác ấy thu lại ánh mắt nhìn tôi sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn 5 vị đầu bếp kia, giọng nói có chút lạnh lẽo.
"Các vị qua thử xem như thế nào?"
Tuy đây là một lời đề nghị nhưng nghe ra giống như 1 mệnh lệnh không cho phép từ chối hơn.
5 vị đầu bếp mặt tái nhợt, từng người bước đến trước đĩa đồ ăn, gắp 1 miếng rồi bỏ vào miệng, bắt đầu thưởng thức. Khuôn mặt họ vẫn không khá hơn là mấy sau khi nuốt thức ăn xuống dạ dày. Điều đó khiến tôi nổi giận. Những món ăn tôi nấu đều được làm bằng một công thức đặc biệt, mục đích của nó là đem đến niềm vui cho người thưởng thức vậy mà họ lại có thể vừa ăn vừa biểu cảm như vậy. Chẳng lẽ " món đó " dở tệ sao?
Tôi nhăn mặt, cầm đũa nếm thử. Thức ăn vừa bỏ vào miệng thì lập tức lưỡi đã cảm nhận được mùi vị. Nó được nấu vừa chín tới, lại được tẩm thêm gia vị đặc biệt khiến cho mùi vị và độ mềm có thể nói là đạt đến cực hảo, ai ăn cũng cảm thấy ngon và ấm áp. Nhưng mà cớ sao mặt 5 vị đầu bếp kia lại như vậy? Tôi nhìn họ đầy khó hiểu.
Họ nhìn bác quản gia, mặt cúi xuống, một trong số 5 người bước lên trước mặt bác ấy, ngước ánh mắt đầy lo sợ lên nhìn.
Trước cảnh tượng này, tôi chỉ biết đặt một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu. Sao họ lại có vẻ sợ bác ấy như vậy? Đặc biệt là sau khi bác ấy đưa ra nhận xét cho món ăn của tôi.
"Quả thật nó rất ngon! Rất hoàn hảo!"
Người đầu bếp ấy nhận xét nhưng mặt vẫn giữ nguyên vẻ sợ hãi.
"Vậy đã biết phải làm gì chưa?"
Bác Dương lạnh lùng hỏi. Đồng loạt năm người đều ngước lên nhìn bác ấy, mặt càng biến sắc hơn. Ngay cả những người giúp việc xung quanh cũng đã bắt đầu sợ hãi.
"Bác Dương! Không cần phải làm vậy đâu! Họ vẫn còn có thể dùng được mà!"
"Cậu chủ!"
Bác Dương xoay lại nhìn nó. Mà khỏi cần nói mấy bạn cũng biết cậu chủ ở đây là ai rồi nhỉ? Phải! Chính là tên Khánh đó! Cứ nhìn thấy nó là tôi lại bực hết cả mình, đành quay mặt sang chỗ khác. Nó không để ý đến biểu hiện của tôi, cứ chậm rãi đi từ từ đến dĩa thức ăn, nhìn ngắm một hồi rồi cầm đũa lên, ăn thử 1 miếng. Chắn chắc sẽ chê! Chắc chắn là như vậy! Dù quen nhau chưa được một ngày nhưng tôi biết tổng, nó mà mở miệng khen ai được chứ? Hứ!
Sau khi nếm thử, nó quay sang hỏi tôi.
"Ai dạy cô nấu vậy?"
Lại câu hỏi này! Bọn họ có vẻ quan tâm người dạy tôi nấu nhỉ?
"Mẹ!"
Tôi trả lời trống không, không thèm nhìn mặt nó.
"Vậy sao?"
Nó hỏi lại, câu hỏi giống y hệt bác Dương sau khi nghe tôi nói mẹ dạy mình.
"Tin hay không thì tùy!"
Tôi dửng dưng.
Nó suy nghĩ vài giây rồi tuyên bố.
"Vậy được rồi! Từ nay cô sẽ phụ trách các bữa ăn của tôi, chỉ riêng mình tôi thôi.Còn 5 người thì lo chuẩn bị bữa ăn cho những người khác trong nhà. Ok?"
Nó vừa nói, vừa chỉ 5 vị đầu bếp.
5 vị đầu bếp: No comment.
Tôi: KHÔNG ĐỜI NÀO!!!
"Tại sao?"
Tôi sửng cồ. Khi không tôi lại phụ trách bữa ăn của nó. Tôi có phải con ở đâu!
"Tạo sao gì? Cô là hôn thê của tôi, việc này đương nhiên là cô làm rồi!"
Nó nói như đúng rồi.
"Hôn thê? Không phải là giao kèo rồi sao?"
Tôi trợn mắt.
"Phải! Nhưng đó là khi tôi 24tuổi, còn bây giờ thì cô vẫn là hôn thể của tôi."
Nó thản nhiên nói.
"Em... Chị không làm đấy! Làm gì nhau?"
"Tùy cô! Không làm thì tiền ăn, ở, ngủ, nghỉ ở đây cô phải thanh toán hằng tháng cho tôi. Tính sơ sơ chắc cũng mấy trăm đô, nhỉ?!"
Nó sờ cằm vẻ đăm chiêu.
Tôi đến tức chết với nó. Nếu không phải anh trai tôi ( ai mọi người sẽ biết sau )đi công tác xa, không để chìa khóa mấy căn hộ của ảnh lại cho tôi thì tôi đâu lâm vào cảnh này. Tôi thầm lầm bẩm : " Mẹ à, anh trai à sao nỡ để con bơ vơ thế này." Khốn thật!
Tôi không trả lời, tức giận đi ra khỏi nhà bếp.
"Cô không nói gì coi như đồng ý rồi nhé!"
Nó nói với theo. Tôi không quan tâm!
Admin: Linh
Fb.com/khanh.my.couple.ciu.ciu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top