2


"Hương Tóc Nơi Nghĩa Trang"

Bối cảnh: Câu chuyện diễn ra tại một ngôi làng nhỏ, nơi có một nghĩa trang cổ kính rợp bóng cây xanh. Mùa thu, những chiếc lá vàng rơi lả tả, tạo nên bầu không khí trầm lắng, đầy nỗi buồn. Những buổi chiều hoàng hôn nhuốm màu đỏ cam, chiếu sáng lên những ngôi mộ, mang đến một vẻ đẹp bi thương.

Nhân vật:

Adrian (21 tuổi): Một chàng trai nhạy cảm, yêu thiên nhiên và có tâm hồn nghệ sĩ. Cậu thường đến nghĩa trang để tìm cảm hứng cho những bài thơ và bức tranh của mình. Adrian mang trong mình nỗi buồn mất mát khi mẹ cậu qua đời cách đây không lâu.

Oliver (22 tuổi): Một chàng trai bí ẩn, thường xuyên ghé thăm nghĩa trang để thăm mộ của người yêu đã mất. Oliver có vẻ ngoài cuốn hút nhưng luôn mang trong mình nỗi đau và những bí mật không ai biết.

---

Nghĩa trang cổ kính

(Adrian đứng bên mộ của mẹ mình, ánh mắt đượm buồn. Cậu nhẹ nhàng đặt một bó hoa cúc lên bia mộ, đôi tay run rẩy.)

Adrian: (Thì thầm) Mẹ, con vẫn nhớ mẹ từng nói, “Cuộc sống là những sắc màu mà chúng ta tạo ra”. Nhưng con không biết làm thế nào để tô màu cho cuộc đời mình khi nỗi đau này luôn ở đây...

(Đột nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo những chiếc lá vàng bay lượn. Adrian quay lại và thấy Oliver đứng ở một ngôi mộ gần đó, đôi mắt sâu thẳm như biển cả. Cả hai ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc im lặng.)

Oliver: (Khẽ gật đầu) Cậu cũng đến đây để nhớ về người đã khuất?

Adrian: (Ngập ngừng) Ừ, tôi đến thăm mẹ. Còn cậu…?

Oliver: (Ngập ngừng) Tôi đến thăm người yêu. Cô ấy đã ra đi cách đây một năm.

(Adrian cảm nhận được nỗi buồn trong giọng nói của Oliver, một sự đồng cảm không thể chối cãi. Họ đứng đó, lặng lẽ chia sẻ những nỗi đau thầm kín.)

---

Tình bạn nảy nở

(Sau những lần gặp gỡ tại nghĩa trang, Adrian và Oliver bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Họ chia sẻ những kỷ niệm về những người đã khuất, và dần dần hình thành một tình bạn sâu sắc.)

Adrian: (Ngồi trên một băng ghế đá, nhìn vào ánh hoàng hôn) Tôi thường viết thơ về mẹ. Mỗi câu chữ đều là một cách để tôi giữ gìn ký ức về bà.

Oliver: (Gật đầu) Tôi cũng vậy. Viết giúp tôi giải tỏa nỗi đau, khiến nó trở nên nhẹ nhàng hơn. Nhưng đôi khi, sự mất mát quá lớn khiến tôi cảm thấy mình không còn là chính mình nữa.

Adrian: (Thở dài) Cảm giác đó thật sự tồi tệ. Như thể chúng ta đang sống trong một giấc mơ mà mọi thứ đều mờ mịt.

(Hai người cùng nhìn về phía hoàng hôn, những tia nắng cuối cùng của ngày như một lời nhắc nhở về vẻ đẹp và sự mong manh của cuộc sống.)

---

Những cảm xúc chớm nở

(Khi mùa thu trôi qua, mối quan hệ giữa Adrian và Oliver trở nên sâu sắc hơn. Họ không chỉ chia sẻ nỗi buồn mà còn tìm thấy sự an ủi trong nhau. Những buổi chiều bên nhau tại nghĩa trang trở thành những khoảnh khắc quý giá.)

Oliver: (Nhìn vào mắt Adrian) Cậu có tin rằng những người đã khuất vẫn dõi theo chúng ta không?

Adrian: (Gật đầu) Tôi tin là có. Họ vẫn sống trong trái tim chúng ta, trong những kỷ niệm đẹp đẽ.

(Đột nhiên, Oliver nắm lấy tay Adrian, ánh mắt chân thành.)

Oliver: (Khẽ thì thầm) Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy có một điều gì đó đặc biệt giữa chúng ta. Cảm giác như… chúng ta đã tìm thấy nhau trong những nỗi đau.

Adrian: (Tim đập nhanh) Tôi cũng cảm thấy như vậy… Có thể tình bạn của chúng ta là điều gì đó lớn lao hơn.

(Hai người nhìn nhau, một khoảnh khắc tĩnh lặng bao trùm, trước khi một cơn gió nhẹ thổi qua, như thể thiên nhiên đang chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng này.)

---

Tình yêu chớm nở

(Mùa đông đến, nghĩa trang trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng tình cảm giữa Adrian và Oliver vẫn ấm áp. Họ bắt đầu thổ lộ tình cảm của mình cho nhau.)

Adrian: (Ngồi bên mộ, ánh mắt lấp lánh) Có một điều tôi không dám nói với cậu… tôi cảm thấy rất đặc biệt mỗi khi ở bên cậu.

Oliver: (Đôi mắt sáng lên) Tôi cũng vậy. Cậu mang lại cho tôi cảm giác mà tôi đã không tìm thấy kể từ khi cô ấy ra đi.

(Adrian ngần ngại, rồi nắm chặt tay Oliver. Họ chia sẻ nụ hôn đầu tiên, dưới ánh trăng sáng giữa không gian tĩnh lặng, mọi thứ xung quanh như biến mất. Họ chỉ còn lại nhau, trong khoảnh khắc đầy cảm xúc.)

---

Nỗi đau và sự chấp nhận

(Một buổi chiều, khi Adrian đang viết một bài thơ, Oliver bất ngờ ngã quỵ. Adrian vội vàng chạy đến, đôi tay run rẩy khi thấy Oliver không thể đứng dậy.)

Adrian: (Hoảng loạn) Oliver! Cậu sao vậy?

(Oliver nhắm mắt, gương mặt tái nhợt. Bác sĩ xác nhận Oliver bị bệnh nặng, thời gian sống không còn nhiều. Adrian cảm thấy như cả thế giới sụp đổ, nhưng cậu vẫn quyết tâm ở bên Oliver.)

Adrian: (Nắm chặt tay Oliver, nước mắt lăn dài) Tôi sẽ không rời xa cậu. Chúng ta đã tìm thấy nhau, tôi không thể mất cậu một lần nữa.

Oliver: (Gượng cười) Đừng khóc, Adrian. Đó là điều tôi không muốn thấy. Hãy sống thật tốt và tiếp tục viết thơ. Đừng để nỗi đau chiếm lấy cậu.

---

Cuối cùng

(Ngày tháng trôi qua, Oliver nằm trên giường bệnh, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi. Adrian đọc cho Oliver nghe những bài thơ của mình, từng câu chữ như một lời hứa, một cách để gìn giữ những kỷ niệm.)

Adrian: (Đọc thơ) “Trong nỗi đau, tôi tìm thấy ánh sáng. Tình yêu chúng ta sẽ không bao giờ tắt…”

(Oliver mỉm cười, nhưng đôi mắt cậu đã lấp lánh những giọt nước mắt. Khi một ngày nọ, khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, Oliver khẽ nhắm mắt lần cuối cùng, bàn tay Adrian vẫn nắm chặt.)

Adrian: (Nấc nghẹn) Không, đừng rời xa tôi… Tôi không thể sống nếu thiếu cậu.

---

Một năm sau

(Một năm sau cái chết của Oliver, Adrian quay lại nghĩa trang, nơi mà cả hai đã trải qua nhiều kỷ niệm đẹp. Cậu đặt một bó hoa cúc vàng lên mộ Oliver, lòng đầy tiếc nuối.)

Adrian: (Thì thầm) Cậu vẫn sống trong tim tôi, Oliver. Tôi sẽ không bao giờ quên cậu. Tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi tồn tại…

(Hai tay cậu cầm lấy quyển sổ tay, bắt đầu viết những dòng thơ mới, như một cách để sống tiếp và giữ gìn ký ức về Oliver. Dưới bầu trời đầy sao, nơi mà cả hai đã cùng nhau mơ ước, Adrian cảm nhận được sự hiện diện của Oliver bên cạnh mình, trong từng câu chữ, từng nét vẽ.)

---

Dưới ánh trăng sáng, nơi tình yêu, nỗi đau và sự chấp nhận hòa quyện vào nhau. Adrian đã tìm thấy ánh sáng trong bóng tối, và dù Oliver đã ra đi, tình yêu của họ vẫn sống mãi trong những dòng thơ, trong trái tim của người còn lại.

---

hope.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #sad