In my hand
Harry chết lặng, cổ họng khô khốc không thể phát ra tiếng, đôi mắt trừng lớn nhìn vào mảng trắng đỏ loang lổ trong tầm mắt bị nhòe nhoẹt bởi nước. Bàn tay run rẩy cầm đũa phép, hoảng sợ lấn át hết mọi giác quan, khiến anh ta chỉ có thể phát ra vài câu với bức tranh loang màu trước mắt mình "Tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý. Tôi không biết, tôi không biết tác dụng của câu thần chú đó. Tôi không biết.."
Chỉ giây sau khi Snape xông vào, những vết đỏ hòa lẫn với nước dần thôi đậm màu, ngừng xối xả thấm lên những sợi trắng cuối cùng trên hình bóng run rẩy dữ dội kia. Đối mặt với những câu hỏi dồn dập của vị giáo sư, Harry thật sự hoảng loạn, về nguyên do anh ở đây, về người kia, về cuộc đấu của hai người và, về câu thần chú. Snape giũ tung cặp anh xuống nền đất, ông nhìn quyển sách độc dược rồi cay nghiệt nhìn Harry, ông biết chắc anh đã tráo quyển sách của hoàng tử lai với quyển sách của Ron nhưng không có bằng chứng nên ông chỉ gằn giọng cảnh cáo và quyết định cấm túc anh vào mỗi thứ 7 đến hết niên học.
Harry bị bỏ lại một mình, anh vẫn chưa hết run rẩy trước bức tranh loang lổ sắc đỏ trắng trên nền đen lạnh lẽo của đá trong tâm trí, hiện rõ về một màu xám thiếu sức sống, tưởng như trong khoảnh khắc nó đã gần như biến mất, anh cúi xuống thu dọn đồ đạc cho lại vào trong cặp, tìm một đường vòng trở về ký túc xá. Lúc này anh chỉ muốn ở một mình.
Harry ngồi trên giường, cuộn gối lại và liên tục lặp lại từng thước đoạn hình ảnh trong tâm trí. Anh với lấy cuốn sách độc dược, tìm đến câu chú và nhìn vào nó một cách kinh hãi 'chỉ dành cho kẻ thù' đó là những gì được viết ngắn gọn bên dưới. Harry gập mạnh quyển sách, ném xuống cuối giường miệng mấp máy lẩm bẩm "Tôi không cố ý... tôi không cố ý... tôi không cố ý... tôi không cố ý... tôi không cố ý..."
Đến nửa đêm Harry bừng tỉnh, cả người toát mồ hôi sợ hãi, giấc mơ chỉ càng đem đến cho anh nỗi bất an chồng chất, anh đã thấy ánh sáng tắt hẳn trong trong đôi mắt xám nhìn anh đầy trách móc, căm hờn, chỉ còn lại một màu xám lạnh lẽo, vô hồn, cùng dòng máu đỏ tươi trào ra từ hai tròng mắt, Harry trong mơ sợ hãi định quay đầu chạy thì phát hiện dưới chân mình, một màu đỏ sóng sánh đã ngập đến đầu gối, ấm nóng và đậm đặc. Trước khi kịp phát ra bất cứ tiếng kêu nào anh hụt chân, chìm hẳn xuống dòng nước đỏ cùng những con mắt xám láo liên tìm anh không ngừng với đầy phẫn nộ và oán giận.
Harry bật dậy, chạy vào nhà vệ sinh vốc nước đầy tay té thẳng lên mặt mình. Anh thở dốc nhìn vào trong gương, mái tóc ướt nước nhỏ xuống không ngừng với đôi mắt đỏ vằn máu rung lên sợ hãi. Harry lao ra khỏi nhà vệ sinh cũng vội như lúc lao vào, lục tìm lấy áo choàng tàng hình rồi chạy thẳng ra khỏi ký túc xá.
Những bước đi như chạy trên hành lang đá có thể khiến anh bị bắt bất cứ lúc nào, nhưng anh không thể dừng lại, nếu chỉ đi chậm chút thôi có thể anh sẽ bị đôi mắt xám ấy nuốt chửng bất cứ lúc nào. Đứng trước cửa bệnh xá, anh hít thở khó nhọc, khẽ mở cửa ngó vào bên trong. Không khó để anh nhìn thấy chiếc giường duy nhất được buông rèm che xung quanh.
Harry biết đó là cái anh cần tìm.
Anh nhanh chóng lách vào trong, đóng cửa lại và gỡ áo choàng tàng hình xuống, cuốn vội lại nhét vào trong áo chùng. Harry đứng nhìn tấm màn trắng im lìm trước mắt, nhờ ánh sáng trăng lành lạnh chiếu le lói, anh có thể thấy rõ bóng xám mờ mờ phía bên kia tấm trắng. Anh dợm bước trên nền đá lạnh, tiếng giày va đập với sàn đá tạo thành tiếng cộp nho nhỏ vang vọng khắp không gian trống, dội thẳng trở lại tai Harry khiến cả người anh rung lên nhè nhẹ. Cảm giác như có luồng gió lạnh dưới chân thổi qua ống quần xộc thẳng lên da thịt trần trụi đẩy bước chân của anh tiến nhanh đến trước bức màn trắng. Rùng mình trước cơn gió lạnh trên da thịt, Harry đặt tay lên tấm rèm, trái tim phát ra âm thanh đùng đùng đập mạnh trong tai, anh thở mạnh đến nỗi những mạch máu như muốn trồi ra khỏi cơ thể, xé toạc lớp da kìm kẹp mình để giải phóng khỏi sự căng cứng tích tụ từ lâu.
Tấm màn trắng lại nhòe đi, ngón tay Harry siết chặt lấy tấm vải mỏng đến trắng bệch, anh chớp mắt vài lần, gió lạnh không biết từ đâu chẳng ngừng dồn dập len lỏi đến từng tế bào, nhưng anh không thể ngừng ra mồ hôi, đúng rồi, là do những giọt mồ hôi tràn vào mắt mới khiến cho cảnh vật chẳng chút rõ ràng. Harry lấy ống tay áo bên tay trái quệt đi những giọt mồ hôi đang chực chờ tràn vào hai hộc mắt của anh. Tiếng kêu nheo nhéo của bà Norris đột ngột vọng lại từ bên ngoài cửa khiến Harry giật mình, anh đứng im bất động đợi cho tiếng kêu xa dần mới chậm rãi vén bức màn chắn trước mặt.
Điều đầu tiên đập vào mắt Harry là mái đầu vàng kim lập lờ dưới ánh trăng mờ ảo, tiếp đến đôi mắt nhắm nghiền rồi đến cả khuôn mặt quen thuộc hiện ra. Anh mạnh bạo bước qua tấm rèm đứng nhìn người trên giường với con mắt trừng lớn, đỏ vằn mệt mỏi.
Harry đang tìm kiếm dấu hiệu của sự sống.
Cả khuôn ngực được băng vải trắng xóa, khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy nó hơi nhô lên hạ xuống theo nhịp chậm rãi, yếu ớt. Đôi chân như mất sức quỳ sụp xuống dưới nền, nước mắt sinh lý ứa ra khỏi con ngươi màu lục, toàn bộ không gian lắng đọng lại. Trước khi kịp suy nghĩ, anh đã đan tay mình vào đôi tay lạnh để lạc trên tấm nệm trắng tinh. Từng mạch đập vang vọng giữa những kẽ ngón tay của Harry khiến cơn gió lạnh lùi xa, không gian tăm tối chỉ còn độc tiếng thở nhẹ nhõm và tiếng đập từ những ngón tay gầy guộc lành lạnh truyền đến anh.
Malfoy vẫn còn sống.
Lần kế tiếp khi Harry thức dậy, anh thấy con ngươi màu xám đang nhìn vào vô định. Anh vẫn đan chặt tay mình với đôi tay lạnh, vì anh cần một sự chứng thực qua những nhịp đập mỏng manh anh cảm nhận được từ kẽ ngón tay. Harry nhìn một hồi, anh chờ đợi, đợi, đợi điều gì, đợi sự căm phẫn, đợi lời mắng chửi, hay đợi sự tha thứ, mà ai có thể tha thứ cho anh nếu anh thậm chí còn không mở lời xin lỗi, nhưng liệu lời xin lỗi có bao giờ đủ cho điều anh đã làm với chính đôi tay của mình.
"Mày đã suýt giết chết tao" Tiếng Malfoy phát ra nhỏ như tiếng muỗi kêu, khô khốc và nặng nề. Harry không thể phát ra tiếng nào, trong khoảnh khắc, anh như mất hết quyền điều khiển ngôn ngữ, chỉ biết nhìn trân trân vào đôi môi khô nhợt nhạt, đợi chờ.
"Và giờ mày ở đây" Malfoy quay đầu, nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt xám mỏi mệt, nhưng trong nó không mất đi sự sống, Harry thầm nghĩ với trái tim đập rộn. Chỉ với thế anh đã có thể nói ra những từ mà anh không thể chỉ mới phút trước
"Tao xin lỗi"
Malfoy không đáp, nó chỉ phát ra một tiếng cười cứng nhắc rồi thôi.
"Kể ra chết luôn cũng là một cách hay, mày có giết tao thì tao cũng chẳng oán đâu." Malfoy lẩm bẩm trong cuống họng, nhưng không gian quá yên tĩnh, và mọi giác quan của Harry đang dành toàn bộ sự tập trung cho Malfoy nên những lời ấy vẫn trọn vẹn được nghe thấy đầy đủ. Lúc này anh mới nhìn thấy trong đôi mắt ấy, dù sự sống vẫn còn đó nhưng sự sinh động đã thoi thóp tắt lịm từ bao giờ. Nó chỉ còn tồn tại, nó không sống. Harry một lần nữa hoảng hốt, anh vô thức siết chặt lấy bàn tay Malfoy, ép bản thân cảm nhận những mạch đập giữa kẽ ngón tay một cách tuyệt vọng
"Tao chưa bao giờ muốn hại mày đến mức này, tao không biết tác dụng của câu thần chú, tao chưa bao giờ muốn và sẽ không bao giờ có thể... giết mày."
Malfoy vẫn không phàn nàn gì cái nắm tay của Harry, nó chỉ nhìn lên trần, cổ họng phát ra tiếng ho nho nhỏ, Harry lúc này mới nhận ra điều gì. Anh buông tay Malfoy và đi tìm nước. Cầm cốc nước trên tay, Malfoy nhìn Harry đứng bên giường chờ đợi. Anh đặt cốc nước xuống bên tủ thấp cạnh giường, ghé người xuống muốn đỡ Malfoy ngồi dậy, nó quàng tay lên vai anh để gượng lên, Harry nhanh tay vơ lấy cái gối để kê đằng sau lưng cho nó, rồi quay người tìm cốc nước đưa cho Malfoy. Malfoy cầm lấy cốc nước một cách tự nguyện. Cả quá trình anh chẳng dám nhìn vào đôi mắt xám, nỗi sợ Malfoy không còn vẫn chưa dứt hẳn, nó vẫn quẩn quanh đeo bám như oan hồn còn vương lại ai oán.
Đôi bàn tay trắng gầy chìa ra trước khuôn mặt đang cúi gằm xuống của Harry, anh tần ngần khẽ khàng nắm lấy, gọn ghẽ đan tay vào sao cho thật khớp năm ngón. Từng mạch đập lại lần nữa vang vọng giữa các kẽ ngón tay.
Harry vẫn cúi đầu, tập trung nghe rõ tiếng nước chảy xuống cổ họng thon dài của Malfoy theo từng đợt trước khi nó ngừng hẳn. Anh không nói, nó cũng không nói, đến khi Harry ngó mắt nhìn đã thấy Malfoy ngủ gục, trên tay vẫn cầm gọn cốc nước, tay còn lại vẫn đan lấy những ngón tay của Harry. Trăng hắt lên gò má vuốt ve làn da trắng mệt mỏi đi vào giấc ngủ. Harry gỡ chiếc cốc đã uống hết quá nửa trong tay Malfoy ra đặt lại lên tủ, tay còn lại vẫn nắm lấy bàn tay của Malfoy không rời. Anh nhìn người, vừa muốn đỡ nằm xuống trở lại giường, vừa lo làm nó tỉnh giấc, nên anh chẳng di chuyển mà giữ nguyên tư thế đến gần sáng. Khi phát hiện ra ánh trăng đã trượt khỏi đôi má cao, Harry mới lặng lẽ rời tay Malfoy, loay hoay đỡ nó nằm trở lại giường, đắp chăn, để sẵn bình nước đầy cùng cốc trên tủ thấp cạnh giường rồi trở về ký túc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top