Không gian

Ánh trăng trên cao bị mây mù che khuất, không tỏa ra chút ánh sáng nào, bầu trời đêm nay bỗng nhiên nhiều sao, rồi lại đột nhiên bị mây mù che phủ, bầu trời ngày mai sẽ như thế nào, không ai đoán được.

Về chuyện hợp tác mà Lưu Thù Hiền đã đề xuất, thật ra trong lòng Trương Hân hiểu rất rõ, nói là hợp tác, chẳng bằng nói là tìm người phối hợp.

Người này có thể là bất kỳ ai trong số họ, mà Lưu Thù Hiền lại tìm Trương Hân đơn giản là vì không có cách nào để xác định những người còn lại có đáng tin cậy hay không.

Đêm đầu tiên lẽ ra phải nên xao động mạnh mẽ, nhưng đối với bọn họ mà nói, cho đến bây giờ dường như vẫn chưa có động tĩnh gì.

Trên sân thượng có một tầng mái, cầu thang đã đóng bụi từ lâu lại được dùng, Trương Hân chọn cho mình một chỗ ẩn nấp, vì đã đồng ý tạm thời không tiết lộ mục đích hợp tác nên hai người không chọn ở cùng nhau, Lưu Thù Hiền dự định trở về phòng trước, trong khi Trương Hân sắp xếp lại mọi thứ ở cầu thang.

Không biết đã chờ ở bên trong được bao lâu, tiếng thông báo tin nhắn cuối cùng cũng phá vỡ sự yên tĩnh, Trương Hân lập tức căng thẳng, rồi lại buông lỏng cảnh giác khi nhìn thấy người gửi tin nhắn.

Tin nhắn Viên Nhất Kỳ gửi đến không có gì nhiều, chỉ sử dụng một từ "Nguy", Trương Hân không biết nguy hiểm xảy ra ở đâu, cũng không biết người gây ra nguy hiểm là ai, nhưng bất kể đáp án có là gì thì không thể tách rời được việc kia.

Trương Hân không có ý định trả lời Viên Nhất Kỳ, vì cô không biết bọn họ đang ở trong tình huống nào, cô sợ mình sẽ gây thêm rắc rối không cần thiết, vậy nên sau 5 phút cân nhắc, cô vẫn quyết định tự mình đi xem thử.

Tôn trọng tinh thần hợp tác không che giấu lẫn nhau, cô cũng đã báo trước cho Lưu Thù Hiền về vấn đề này, sau khi xác định được hướng hành động liền xoay người mở cửa.

Nhưng đúng lúc này, cô lại thấy một bóng người quen thuộc đi về phía sân thượng, dường như nghe được động tĩnh ở phía sau mình nên dừng bước lên cầu thang, rất có ý định xoay người lại xem xét.

Trương Hân giật mình, toát cả mồ hôi lạnh, chưa kịp nhìn rõ người kia là ai liền vội vàng đóng cửa lại, thở hổn hển, vừa sợ bị phát hiện lại vừa có chút chột dạ.

Có thể nói cô rất quen thuộc với bóng lưng của người đó, nhưng cô cảm thấy từ quen thuộc không thích hợp lắm, hình như nên nói là một người bạn bình thường không có nhiều giao thoa, chỉ đủ để có thể mô tả.

Tiếng bước chân ngoài cửa nhanh chóng đi xuống cầu thang, sau đó cách cầu thang càng lúc càng gần, Trương Hân vô thức nắm lấy tay nắm cửa, tận lực áp người vào tường, như vậy thì khi mà cửa mở ra, cô có thể trốn sau cửa, ẩn nấp một cách hoàn hảo.

Nhưng phép thử của người ngoài cửa cũng không làm hại được ai, tiếng bước chân dừng lại trước cửa, sau đó chỉ lẳng lặng đứng yên, không nâng tay gõ cửa, cũng không có ý định phá cửa xông vào.

Khoảng một phút sau, người ngoài cửa dần dần đi xa, cho đến khi nghe thấy tiếng chân lên cầu thang lại vang lên, Trương Hân mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vô lực trượt dọc theo bức tường ngồi xuống đất.

Bởi vì chỉ nhìn thoáng qua sau lưng, cô không thể xác định người đó là ai, đương nhiên cũng không nhìn ra được có phải là người thay thế hay không, nhưng dựa theo một số hành vi mà phân tích thì đó hẳn là một người bình thường có thể suy nghĩ, có ý thức độc lập, nếu không thì sẽ không chọn rời đi sau khi phát hiện ra cô.

Còn về phần tại sao có thể chắc chắn là mình đã bị phát hiện, Trương Hân vẫn cho rằng là do giác quan thứ sáu của bản thân.

Sau một hồi nghỉ ngơi để lấy lại bình tĩnh, Trương Hân lại đứng dậy nắm lấy tay nắm cửa, đang định nhấn xuống để mở cửa thì tiếng chuông khó chịu trong túi lại vang lên, khiến cả người cô tê dại.

Cô chợt cảm thấy hơi sợ âm thanh này.

"Alo! Đoàn Nghệ Tuyền! Sao lại gọi cho tớ vào giờ này?"

Trương Hân liếc nhìn thông báo cuộc gọi đến, khẽ cau mày, định cúp máy nhưng tay lại như không nghe lời, vẫn nhấn vào nút trả lời màu xanh lục, vậy nên dù cho bất đắc dĩ đến đâu thì cũng phải nhận cuộc gọi này trước.

"Cái gì! Cậu đã đi ra ngoài lâu như vậy rồi sao còn chưa quay lại? Nồi lẩu đã sôi luôn rồi, Dương tỷ đang rửa rau, muốn tớ gọi cho cậu hỏi chừng nào cậu mới về?"

Ra ngoài, nồi lẩu, từng câu từng chữ bay vào trong tai Trương Hân, như đạn pháo công kích đang không ngừng tấn công tuyến phòng thủ cuối cùng, cô chợt cảm thấy chân tay có chút bủn rủn.

Bây giờ đang là rạng sáng, không phải lúc cô đi ra ngoài mua nguyên liệu, hơn nữa cô còn nhớ rõ bản thân từ nhà trở về trung tâm như thế nào, rồi lại nói chuyện hợp tác với Lưu Thù Hiền như thế nào, cô có thể xác định tất cả những thứ này không phải là mơ, càng không thể là vì bản thân đang mắc kẹt trong một vòng lặp, vì thời gian không giống nhau chút nào.

Cô vội vàng kết thúc cuộc gọi với Đoàn Nghệ Tuyền, thay vào đó gọi cho Lưu Thù Hiền, tạm thời cô không thể đến chỗ của Viên Nhất Kỳ, chỉ có thể nhờ Lưu Thù Hiền đi xem một chút, còn bản thân phải đến phòng của Đoàn Nghệ Tuyền để xác nhận một chút xem nàng còn ở đó hay không.

Bây giờ cô không thể lo lắng nhiều như vậy, thực ra dù Đoàn Nghệ Tuyền có ở trong phòng hay không thì cô vẫn có thể kết luận rằng Hứa Dương Ngọc Trác đang gặp nguy hiểm, nếu Đoàn Nghệ Tuyền có ở trong phòng, vậy thì người vừa gọi điện thoại cho cô là ai? Nhưng nếu nàng không có ở đó, vậy người thay thế sắp xuất hiện vào đêm nay là ai, cô nghĩ đã có thể xác định.

Lưu Thù Hiền có lẽ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì vậy mà tìm một cái cớ đi ra ngoài, Hồ Hiểu Tuệ không biết về sự hợp tác của cả hai và Lưu Thù Hiền cũng không có ý định cho nàng biết, cô không muốn lại mất đi một điều mà cô đã từng mất một lần.

Căn phòng 327 của Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ cách 336 của Thẩm Mộng Dao khoảng ba bốn căn phòng.

Cô bước đi thật nhanh, dọc đường cũng không quên quan sát, có lẽ là do di chứng lần trước, bây giờ cô luôn vô thức quan sát hoàn cảnh xung quanh, dù sao đêm Mobius kia đã để lại một cái bóng không thể xóa nhòa trong cô.

Đứng trước cửa 336, cô ghé sát tai vào khe cửa, với cách âm của trung tâm thì cô có thể nghe rõ mọi động tĩnh bên trong, nhưng Lưu Thù HIền lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Theo lời của Trương Hân, lúc này bọn họ đang gặp phải nguy hiểm, làm thế nào mà trong phòng lại không có bất kỳ động tĩnh gì, hơn nữa. . . nguy hiểm ở đâu? Hàng lang này rõ ràng rất an toàn.

Lưu Thù Hiền nhận ra có gì đó không ổn, vốn định quay trở về phòng bằng con đường cũ, dựa theo kinh nghiệm trước đó, bây giờ cô phải đi dọc theo vách tường, cố gắng không để lộ lưng, quan sát cả hai bên để có thể kịp thời phản ứng.

Dựa vào tình huống hiện tại mà nói, cô tạm thời không gặp gì nguy hiểm, có lẽ là đã tiến vào một không gian khác, tương tự như lần hoán đổi không gian lúc trước, nhưng bây giờ cô không thể nhận ra không gian này đang nằm trong trạng thái gì, cơ hội để phá giải nó là gì.

Nhưng hiện tượng này cũng đủ để chứng minh rằng người thay thế nhất định đang ở gần đây, nếu không có trong không gian này thì vẫn đang ở trong không gian gốc, vậy nên Trương Hân đã đúng, bên Viên Nhất Kỳ thực sự đang gặp rắc rối, còn là một rắc rối lớn.

Không biết có nghe được suy nghĩ của Lưu Thù Hiền hay không, Vương Dịch cảm thấy lúc này mình thực sự đang gặp một rắc rối rất lớn, nhưng rắc rối này không phải là tiếng gõ cửa liên tục bên ngoài mà là Viên Nhất Kỳ đang sững sờ một chỗ không có động tác gì.

Cũng không biết là đã trúng phải tà gì, Vương Dịch đã gọi cậu vài lần nhưng cậu vẫn đứng yên một chỗ như vậy, như không nghe thấy tiếng gọi, miệng không ngừng lặp lại "Là ai", làm người xem nhất thời hoảng hốt.

Thấy cánh cửa sắp không trụ vững được nữa, Vương Dịch đành phải xoay người cõng Thẩm Mộng Dao trên lưng, kéo Viên Nhất Kỳ rời đi.

Không ngờ cậu lại đột nhiên hất tay Vương Dịch ra, lập tức đi về phía cửa, trong mắt lộ ra một tia hung dữ, như có thể giết người bất cứ lúc nào, khiến người ta nhất thời khó hiểu.

"Em đi làm gì! Em có thể đối phó được với thứ bên ngoài sao??!"

Vương Dịch không còn cách nào khác ngoài việc đặt Thẩm Mộng Dao xuống trước, quay sang kéo Viên Nhất Kỳ, thậm chí còn không để ý tiếng gõ cửa đã dừng lại, đến khi Viên Nhất Kỳ ngăn cậu lại thì cậu mới nhận ra điều này.

"Tiếng gõ cửa dừng lại! Chẳng lẽ đã đi rồi sao? Hay là. . ."

Vương Dịch có chút kinh ngạc, dựa trên hiểu biết của cậu về người thay thế, chúng sẽ không bao giờ dễ dàng thả con mồi đi như vậy, trừ khi. . . là bị thu hút bởi thứ khác, hay có thể nói là, có người dụ nó rời đi.

"Chị nghĩ không phải Trương Hân. . . chị ấy sẽ không sử dụng một phương pháp im lặng như vậy, rất có thể sẽ dựa vào âm thanh của mình để dụ nó đi. . . trong tình huống hiện tại, chị cảm thấy có người đã chui đầu vào lưới rồi thì đúng hơn. . ."

Viên Nhất Kỳ quay lại đưa mắt nhìn Thẩm Mộng Dao, ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm, không ngây ngốc như lúc đầu, bây giờ ánh mắt lại gian xảo như mắt hồ ly.

"Có lý! Từ những gì em biết về chị ấy. . . chị ấy đúng thực là. . ."

"Khoan. . .! Làm sao chị biết Trương Hân sẽ dụ người thay thế đi như thế nào. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top