5. Huynh đệ mục tình ở trung
Hơn một tháng rồi không gặp hôm nay rảnh rỗi trả nợ cho mọi người ~ Sau đó lại tiếp tục lặn tiếp. Cảm ơn mọi người đã đọc nha (≧◡≦) ♡
Huynh đệ mục tình ở trung
Thời điểm Tần Xuyên bước vào phòng, Long Kiệt đã đến cực hạn thống khổ duy trì bị phạt tư thế, mồ hôi cùng máu loãng cùng nhau chảy, cảm nhận được có người bước vào cũng không dám run run nửa phần, đem hết khí lực cố gắng duy trì tư thế bị phạt.
"Buông đi." Tần Xuyên đẩy cửa, đi đến phía sau Long Kiệt nói.
"Tần Xuyên ca." Mặc dù Long Kiệt không cần duy trì tư thế bị phạt nhưng đứng thôi cũng thấy toàn thân đau đớn.
"Ngồi đi." Tần Xuyên cầm lấy dược ý bảo Long Kiệt ngồi vào ghế sô pha, nhìn thấy Long Kiệt ngồi xong bản thân cũng cầm dược ngồi đến bên cạnh Long Kiệt, nhìn vết thương trên người Long Kiệt rồi sau đó đem dược bôi lên những vết thương, xoa nhẹ, nói: "Nhẫn cùng tàn nhẫn vào lúc đó, ngươi cuối cùng lại lựa chọn nhẫn." Tần Xuyên không biết rằng, nếu việc đó xảy ra trên người đại ca hay đệ đệ mình, Long Kiệt sẽ lựa chọn tàn nhẫn.
Vết thương trên người Long Kiệt bị Tần Xuyên từng cái từng cái đem máu tụ đánh tan, đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cũng cảm thấy được một trận hạnh phúc ấm áp, có lẽ là tâm bị một câu "ngươi đi đi" của đại ca trực tiếp đóng băng, mà bây giờ chỉ với một chút hành động ấm áp nho nhỏ của Tần Xuyên cũng làm cho mình cảm thấy một tia cảm giác hạnh phúc.
"Tần Xuyên ca thất vọng với Kiệt nhân rồi đi?" Long Kiệt nhất thời cảm thấy ảm đạm, yên lặng cúi đầu, chịu đựng Tần Xuyên giúp bản thân thượng dược.
Tần Xuyên cũng không nói điều gì, chỉ tỉ mỉ mà đem máu bầm trên vết thương toàn thân Long Kiệt đánh tan, thời điểm xử lý vết thương dưới cánh tay thấy Long Kiệt đau đến run rẩy mới giảm nhẹ một chút lực đạo, đương nhiên là biết vết thương của hắn quá sâu, lại không thể bỏ được, làm cho hắn lại một lần thừa nhận đau đớn.
"Chân nâng qua đây." Tần Xuyên nói xong, thuận thế giúp đỡ đem chân Long Kiệt đưa lên đùi mình.
Long Kiệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tần Xuyên, sau đó mặt đỏ lên, hơi hơi cúi đầu, mình thế nào lại để hai chân lên đùi Tần Xuyên ca, động tác chỉ có hài từ nhỏ tuổi mới làm, giống như Long Phi, Long Hiên thời điểm làm nũng sẽ làm ra. Long Kiệt vừa điều chỉnh cảm xúc gương mặt, vừa hưởng thụ cảm giác ấm áp, cũng đã sớm quên cảm giác đau nơi đầu gối.
Thời điểm Tần Xuyên giúp Long Kiệt thượng dược đầu gối, Long Kiệt đột nhiên cảm thấy chấn động, sau đó cảm nhận đầu gối truyền đến một trận đau nhức, đau đến Long Kiệt liên tiếp nhăn mặt nhăn mày.
"Như thế nào ở quán bar một mình uống rượu như thế, đại ca ngươi mà biết lại không ngoan giáo huấn ngươi một chút." Tần Xuyên vừa xoa đầu gối Long Kiệt vừa nói.
"Đại ca đem Kiệt nhân đuổi ra khỏi nhà." Long Kiệt một nửa là cáo trạng một nửa là tố khổ, nói xong, cúi đầu không dám nhìn Tần Xuyên, bộ dạng vô cùng đáng thương lại vô cùng đáng yêu. Ai cũng biết Tần Xuyên luôn duy trì gia đình đoàn kết, phương pháp đuổi ra khỏi nhà này Tần Xuyên không thể chấp nhận.
"Úc?" Tâm tình Tần Xuyên có vẻ tốt lắm, nhìn thấy Long Kiệt đáng yêu như vậy, khiêu khích nói: "Nguyên lai Long Tuấn ủy khuất Kiệt nhân như vậy, nếu ta biết sớm ta sẽ thay Kiệt nhân giáo huấn hắn mấy cái, nếu không bây giờ Tần Xuyên ca trở về đem hắn bắt tới đánh mấy gậy." Nói xong, Tần Xuyên đem chân Long Kiệt đã xử lý xong đặt xuống đất.
"Tần Xuyên ca không cần, đều là Kiệt nhân lỗi." Long Kiệt vội nói.
"Ngươi a, thân sở hảo, lực vi đủ, thân sở ác, cẩn vi đi." Tần Xuyên nhìn Long Kiệt chậm rãi nói.
"Dạ, Kiệt nhân hiểu được." Long Kiệt đột nhiên hiểu được Tần Xuyên ca vừa rồi trêu chọc là muốn cho hắn hiểu được bản thân là đệ đệ, nhất thời mặt lại đỏ lên.
"Tốt lắm, đem sự việc kia quên đi, ngươi vẫn như cũ là đệ đệ Long Tuấn, Long Tuấn vẫn là đại ca yêu quý của ngươi."
"Ân, Kiệt nhân đã biết, Kiệt nhân sẽ cùng đại ca giải thích rõ ràng."
"Lúc đó huynh đệ không có giải trừ được ngăn cách, nguyên nhân chính là do ngươi thiếu dũng khí và tin tưởng." Khó có được Tần Xuyên nói nhiều lời với Long Kiệt, ngữ khí lại mang theo ý tứ răn dạy, rất nhiều việc tuy xa xôi nhưng lại đẹp đẽ, chỉ có thể cố gắng theo đuổi, rất nhiều việc đẹp đẽ nhưng lại xa xôi, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài tức giận, không phải bởi vì xa xôi mà buông tha, chính là bởi buông tha nên mới xa cách, tình cảm huynh đệ trong lúc đó không phải là xa cách như vậy.
"Dạ, Kiệt nhân đã biết." Long Kiệt cung kính đứng lên trả lời .
"Hảo hảo nghỉ ngơi đi." Tần Xuyên ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại, bỏ lại trong phòng Long Kiệt vẫn đang ngây ngốc hạnh phúc , quên hết đau đớn trên người, quên đại ca tổn thương mình thế nào, chỉ còn tâm hưởng thụ sung sướng tốt đẹp, tin tưởng vững chắc rằng đại ca khẳng định là yêu chính mình, khẳng định là đau lòng chính mình.
. . . . . . Phân cách tuyến. . . . . .
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống thần kì chữa khỏi đau đớn ngày hôm qua, Long Kiệt vừa mới rời giường, theo thói quen ra ngoài ban công, ngắm nhìn bầu trời trong xanh điểm xuyết những đám mây trắng trắng, sáng sớm thời tiết oi bức, hiếm khi lại có được cơn gió nhẹ thổi qua.
Long Kiệt dựa vào lan can thoải mái ngắm phong cảnh, lơ đãng nhìn đến ga ra thấy được một nhóm người đang đứng.
"Không ngờ hai người các ngươi còn có thể đứng lên, quả thật là trưởng thành, sức chống cự cũng rất tốt ." Tần Xuyên tán thưởng nói.
Trần phong cùng Long tuấn cũng nhẫn vô cùng vất vả, Long Tuấn vẫn là làm theo tiêu chuẩn Tần Xuyên yêu cầu khi đứng, cung kính hỏi : "Ca ngay cả ở lại ăn cơm trưa cũng không có thời gian sao?"
Tần Xuyên nhìn thoáng qua Long tuấn, tuy rằng không có ý tứ khiển trách, nhưng thời điểm ánh mắt chạm tới Long Tuấn không khỏi làm cho Long Tuấn một trận run lên.
"Hai ngày đi đến đây đã buông bỏ rất nhiều công việc, phụ thân đêm qua hạ lệnh mệnh ta trở về, không thể chần chừ."
"Đều là lỗi của Tuấn nhi, ca giúp Tuấn nhi hướng bá phụ vấn an." Long Tuấn có chút áy náy.
"Ân" Tần Xuyên vẫn như cũ lạnh lùng, xoay người lên xe, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Tần Xuyên như có như không vô tình hướng về phía người đang đứng ở ban công Long Kiệt, Long Tuấn đương nhiên là chú ý đến động tác của Tần Xuyên, lại như cũ cùng Trần Phong cung kính đứng ở một bên.
Tần Xuyên đem ánh mắt chuyển đến trên người hai người, nói: "Các ngươi nên nhớ rõ ta nói gia đình là phải đoàn kết với nhau." Nói xong, từ trên xuống dưới từ trái sang phải xem xét hai người.
Hai người đồng thời oán thầm, không phải chỉ là nói qua, còn làm cho chúng ta chép lại ngàn lần.
"Dạ" hai người vội vàng cúi đầu trả lời .
"Lái xe" Tần Xuyên không để ý đến hai người nữa, nói với lái xe phía trước, rõ ràng là nói các ngươi tự giải quyết cho tốt.
Trần Phong cùng Long Tuấn cung kính đứng tại chỗ nhìn theo xe Tần Xuyên rời khỏi Long Hinh Viên. Lúc sau, Long Tuấn căm giận nhìn về phía phòng Long Kiệt, vừa lúc nhìn thấy Long Kiệt thật nhàn nhã đem tay dựa vào lan can thong thả ngắm phong cảnh.
Long Kiệt nhìn thấy đại ca, đã biết đại ca nhìn thấy mình, cũng tự giác buông tay, nhẹ giọng kêu một tiếng đại ca.
Long Tuấn trừng mắt nhìn Long Kiệt căm giận nghĩ, chờ thương trên người ta tốt lên một chút xem ta xử lý ngươi thế nào, ta chắc chắn sẽ đánh ngươi một trận, ngươi dám ở sau lưng cáo trạng, lá gan càng lúc càng lớn.
"Nếu ngươi dám đánh Long Kiệt, ta tuyệt đối không tha cho ngươi." Trần Phong giống như nhìn thấu tâm tư Long Tuấn, nói.
"Vẫn là câu nói kia, ít quản chuyện nhà của ta." Long Tuấn một bụng tức giận không thèm cùng Trần Phong khách khí, hừ một tiếng xoay người bước đi, cũng mặc kệ vết thương trên đùi, dùng lực xoay người lát sau trên đùi truyền đến một trận đau nhức, băng gạc cũng truyền đến một chút ấm áp, không cần nhìn cũng biết là miệng vết thương vỡ tan, cắn răng chịu đựng, nghỉ một chút thấp giọng nén giận một câu ca vẫn là như vậy ngoan lúc sau mới chậm rãi nâng chân bước đi.
Trần Phong buồn cười nhìn thoáng qua sau đó quay trở về xe mình, ngồi trên ghế lái, không ngoài ý muốn đầu gối truyền ra một trận đau nhức, giật giật môi nói một câu ca quả thật vẫn là như vậy ngoan. Một lúc sau mới dùng một tay đánh vô lăng một vòng, lui xe rời khỏi Long Hinh Viên.
"Đại ca" Long Tuấn vừa mới đi đến phòng khách liền nhìn thấy Long Thước từ vài bậc cầu thang nhảy xuống.
"Đi đứng kiểu gì vậy, ngã sấp xuống thì làm sao." Long Tuấn cố ý làm mặt lạnh nói xong.
"Làm thế nào dễ dàng ngã được." Long Thước đứng ở trước mặt Long Tuấn nhỏ giọng nói thầm .
"Gần đây học tập thế nào?" Long Tuấn xoa đầu Long Thước hỏi.
"Còn có thể thế nào, liền vẫn như vậy." Long Thước chú ý vừa rồi bị Long Tuấn giáo huấn , không có chút tính tình đùa giỡn nói.
"Đại ca." Trái ngược với Long thước, Long Vũ chậm rãi từ trên cầu thang bước xuống, Long thước nhìn thấy Long vũ liền ngẩng đầu nhìn Long tuấn như muốn khoe, nói: "Đại ca, vừa rồi Ngũ Ca đáp ứng làm mứt táo cho tiểu thước ăn, còn có sữa chua nữa." Long thước nói xong, tính tình trẻ con mười phần.
"Đại ca bị thương?" Long vũ nhìn thấy quần Long Tuấn đã có một mảng lớn dính vào da.
Long Tuấn cũng vẻ mặt hắc tuyến, cái gì gọi là bị thương.
"Tiểu thước đi vào phòng ngũ ca lấy hòm thuốc lại đây."
"Không cần." Long Tuấn chịu đựng đau đớn nhấc chân đi lên lầu, vô luận như thế nào cũng không muốn ở trước mặt tiểu đệ lộ ra bộ dạng yếu ớt.
"Đại ca." Long vũ chặn ở trước mặt Long tuấn, dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn
"Không sao, cũng không quá nghiêm trọng." Long Tuấn nói xong bỏ qua Long vũ, bước đi.
"Đại ca." Long vũ đã muốn che ở trước mặt Long Tuấn, nói với Long thước còn đang ngốc ở cầu thang: "Tiểu thước, còn không mau đi."
"Nga" Long thước như vừa tỉnh mộng vội nói.
"Đại ca, tiểu vũ đỡ người trở về phòng." Long vũ nói xong, tay liền vòng qua cánh tay Long Tuấn.
Long Tuấn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, khiến cho người kia làm loạn một trận, không để cho hắn làm hắn còn lo lắng đến khi nào, Long tuấn để Long vũ đỡ đến trên giường, nhìn Long vũ chậm rãi cuộn ống quần lên, nhìn thấy hắn khi nhìn thấy băng gạc đã dính đầy máu tươi liền nhíu mày, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia thống khổ, nhìn thấy hắn chậm rãi mở một lần rồi một lần băng gạc, hốc mắt đã chứa ánh lệ.
"Đại ca" Khi Long vũ nhìn thấy vết thương thật sâu trên đùi Long tuấn, nước mắt theo tiếng khóc, nhìn Long Tuấn kêu một tiếng.
"Không đau, thật sự." Long Tuấn lấy tay xoa nhẹ hai má Long vũ, mỉm cười nói.
Long thước mang theo hòm thuốc đi đến trước mặt Long vũ, ngoan ngoãn đem hòm thuốc đưa cho Long vũ, xoay người nhìn thấy vết thương trên người Long Tuấn liền ngây người một chút, lập tức ngồi xổm bên giường Long Tuấn, bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ miệng vết thương, nói: "Đại ca rất đau đi?"
"Không đau." Long Tuấn cười cười nhìn Long thước nói: "Tiểu thước đi ra ngoài trước đi, để ngũ ca giúp đại ca thượng dược."
"Tiểu thước ở đây nhìn." Long thước nói xong, hai mắt nhìn chằm chằm vết thương, trên mặt thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ chịu đựng đau đớn.
"Có gì đẹp mà xem."
"Sẽ xem." Long thước gắt gao ngồi nhìn về phía vết thương.
"Đại ca, cần gây tê." Long vũ biết Long tuấn từ trước đến nay không thích dùng thuốc gây tê, nhưng nhìn bộ dạng này chính mình liền không dám xuống tay, ngoan tâm, không trưng cầu ý kiến đại ca, thừa dịp Long tuấn không chú ý liền tự chủ trương ở miệng vết thương dùng thuốc tê, sau đó không dám ngẩng đầu nhìn đại ca, tỉ mỉ đem miệng vết thương rửa sạch, xử lý tốt toàn bộ mới đem một chén nước đưa cho Long tuấn.
"Đại ca" Long Kiệt đưa tay gõ nhẹ ngoài cửa.
"Nhị ca" Long vũ, Long thước đồng thời kêu một tiếng.
"Tiểu vũ tiểu thước đi ra ngoài trước, Nhị ca cùng đại ca nói một chút chuyện."
"Nhị ca hảo hảo chiếu cố đại ca." Long vũ ngẩng đầu nhìn Long Kiệt nói, hoàn toàn là một tấm gương đệ đệ tốt.
"Ân, đi thôi."
Giúp Long vũ Long thước đóng cửa phòng, Long Kiệt đứng ở trước mặt Long Tuấn không biết nói cái gì.
Đại ca, đứng ở trước mặt Long Tuấn, Long Kiệt lại không thể nào nói ra tiếng, yết hầu giống như bị cái gì đó chặn lại, tâm co lại thành một khối, có chút rối rắm, thậm chí có xúc động muốn rơi lệ, Long Kiệt rất hiếm khi ở trước mặt Long Tuấn rơi lệ, ngay cả ý niệm khóc cũng không có trong đầu.
"Tìm ta chuyện gì." Long Tuấn nhìn Long Kiệt mở miệng hỏi.
"Đại ca." Long Kiệt cúi đầu nhẹ giọng kêu một tiếng.
"Qua đây" Long tuấn dùng tay mang ly nước đặt lại trên bàn nhẹ giọng nói.
Long Kiệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Long tuấn, sau đó ngoan ngoãn đi đến trước mặt Long tuấn.
"Ba" một tiếng, Long tuấn giơ tay hướng trên mặt Long Kiệt đánh, "Ta nói rồi, ngươi có thể gọi ta một tiếng đại ca sao?"
"Đại ca" Long Kiệt hoảng sợ nhìn Long tuấn một cái, lại lập tức cúi đầu hạ xuống, đại ca thật sự không chấp nhận Kiệt nhân sao. Kiệt nhân cũng muốn giống như tiểu hài tử ở bên cạnh đại ca, được đại ca yêu thương, Kiệt nhân không có như người tưởng tượng trưởng thành, Kiệt nhân chỉ muốn làm một người đệ đệ tốt, vì gia đình này gánh vác một chút trách nhiệm.
"Ngẩng đầu lên." Long Tuấn ra lệnh.
Long Kiệt vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy Long tuấn hướng về phía mình mắng lớn: "Ngươi thật sự ngu ngốc, bản thân mình dù chịu bao nhiêu thương tổn đều không sao cả, một khi người nhà chịu một chút thương tổn ngươi liền không chịu nổi , ta khi nào dạy ngươi như vậy."
Long Tuấn tức giận đến rống giận , thanh âm có một chút run rẩy, Long Kiệt cũng không dám làm gì, theo hướng Long Tuấn nói hơi hơi ngửa ra sau cổ, bộ dáng giống như trẻ nhỏ làm sai chuyện bị cha mẹ giáo huấn, đợi cho Long tuấn mắng xong, còn hơi hơi cười trộm một chút.
"Chửi còn cười, cười cái gì?"
"Không" Long Kiệt cắn môi cúi thấp đầu.
"Khi nào thì học được đem mọi chuyện cất giấu ở trong lòng?" Long Tuấn nhìn gương mặt không có chút nào thành thục của Long Kiệt, mới phát hiện đệ đệ sáng sủa như ánh mặt trời trước kia dần dần trở nên ngày càng trầm mặc, ngay cả ở trước mặt mình cũng thật cẩn thận.
Long Tuấn vươn tay sờ đến mấy vết đỏ trên mặt Long Kiệt vuốt ve một chút, nhẹ giọng nói: "Càng ngày càng không cùng đại ca thân cận."
"Đại ca" Long Kiệt lại một lần nữa kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt ảm đạm bất chợt sáng lên, đại ca thật sự vẫn là đau lòng mình.
"Hôm trước ở quán bar uống rượu ?" Long Tuấn nhẹ giọng hỏi, không hề nghe ra ý tứ trách cứ, Long Kiệt đột nhiên có một dự cảm xấu, vẻ mặt ủy khuất nhìn Long tuấn, tim đập nhanh bịch bịch.
"Đại ca, Kiệt nhân, Kiệt nhân chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì?" Ngữ khí Long Tuấn rõ ràng lạnh thêm một chút.
"Chỉ là tâm tình không tốt." Long Kiệt cúi đầu nhỏ giọng nói một câu.
"Thế mà ngươi cũng dám nói, mượn rượu giải sầu, ai dạy ngươi?" Long Tuấn như trước nằm dựa ở trên giường, ngữ khí cũng không quá mức nghiêm khắc, chỉ giống như ngữ khí bình thường nói chuyện.
"Kiệt nhân biết sai lầm rồi." Long Kiệt ủy ủy khuất khuất cúi đầu thừa nhận sai lầm.
"Biết sai lầm rồi còn dám ủy khuất, ngươi xem ta hiện tại không xử lý được ngươi đi." Long Tuấn vươn ngón trỏ chạm vào cằm Long Kiệt, Long Kiệt hơi nghiêng đầu né tránh ngón tay Long Tuấn, không biết tốt xấu nói thầm một câu: "Không có chuyện gì đại ca không thể làm được, muốn xử lý tiểu đệ không phải là một chuyện nhỏ sao."
Long Tuấn buồn cười nhìn hắn, đứa nhỏ này như thế nào trưởng thành, vẫn là tiểu đệ chính mình, chỉ là chính mình khắc nghiệt yêu cầu làm cho hắn càng ngày càng cứng cỏi, huống chi bản thân mình cũng đâu có trưởng thành, làm gì có tư cách yêu cầu hắn trưởng thành?
"Có hay không trách đại ca đối xử với ngươi như vậy?" Long Tuấn ngẩng đầu nhìn Long Kiệt hỏi.
"Không trách." Long Kiệt thực kiên định trả lời sau đó gương mặt lập tức hiện lên một tia ưu thương, nhẹ giọng hỏi: "Đại ca thật sự rất muốn đem Kiệt nhận đuổi ra khỏi nhà sao?" Long Kiệt có chút oán giận nói xong.
"Đi ra ngoài một chuyến trở về lá gan đúng là to ra không ít." Long Tuấn ngồi dậy xem kỹ một phen Long Kiệt.
"Không dám."
"Không dám? Ngươi còn dám ở sau lưng ta cáo trạng."
"Ai bảo đại ca nhẫn tâm đuổi ta ra khỏi nhà." Long Kiệt rốt cuộc vẫn là dám ở trước mặt Long tuấn đùa giỡn lòng dạ hẹp hòi, đáng thương hề hề nhìn Long tuấn nói: "Về sau vô luận Kiệt nhân phạm vào cái gì sai, cho dù đại ca có đánh chết Kiệt nhân cũng đừng đem Kiệt nhân đuổi ra khỏi nhà có được không?"
Long Kiệt lần này thật sự bị Long tuấn dọa rồi, ở bên ngoài lưu lạc cả ngày, mới hiểu được, chính mình như thế nào cũng không thể rời khỏi đại ca cùng tiểu đệ, nhìn đại ca ngồi ở trên giường không nói cái gì, vội vàng nói: "Kiệt nhân đáp ứng đại ca về sau sẽ không tùy ý giết người."
"Ân, đại ca đã biết." Long Tuấn làm sao nghĩ muốn đem Long Kiệt đuổi ra khỏi nhà, vừa đau đớn lại không có ý nghĩa giáo huấn, con người ở thời điểm mất đi mới có thể hiểu được nhiều chuyện, nếu không hi sinh thì sẽ không thể đi đến đích, chỉ cần chịu qua được đau đớn này, thời điểm vượt qua được, tâm không khỏi cứng rắn đi vài phần.
"Về sau nếu ngươi còn dám nâng cốc như nước uống, đừng trách ta thấy trà giải rượu cho ngươi thay cơm ăn."
"Dạ" Long Kiệt đương nhiên sẽ không nghĩ đến Long Tuấn đang cùng chính mình nói giỡn.
"Nằm sấp xuống." Long Tuấn di chuyển chân trên giường rời ra một chút không gian ý bảo Long Kiệt ghé vào trên đó.
"Đại ca" Long Kiệt không tự giác lùi về phía sau từng bước, không thể tin được nhìn Long tuấn, Long tuấn cũng không nói gì, chỉ lạnh mặt nhìn lại Long Kiệt, quả thật là trưởng thành lá gan cũng lớn theo, mới trước đây ta kêu ngươi nằm sấp xuống ngươi nào dám không nằm sấp xuống.
Long Kiệt cuối cùng cũng không chịu nổi ánh mắt Long Tuấn lẳng lặng nhìn mình, chậm rãi đi về phía giường, tự giác đem tay đặt ở bên hông, gương mặt nổi lên một trận lửa nóng, sau đó vẫn là ngoan ngoãn cởi quần nằm sấp trên giường. Mặt vừa lúc hướng về phía Long tuấn, ánh mắt khẽ di động đáng thương hề hề nhìn Long tuấn.
"Tự mình hảo hảo kiểm điểm." Long Tuấn không có ý tứ muốn dạy huấn Long Kiệt, cầm lấy tờ báo trên bàn đọc.
Mới bắt đầu Long Kiệt vẫn còn rối rắm tư thế này, thời điểm mười tuổi bị đại ca đè ghé vào trên giường phạt cảm thấy không có gì, nhưng hôm nay lớn như vậy còn bị đại ca phạt, nghĩ thế nào cũng không thoát khỏi có chút rối rắm, muốn phải kháng nhưng lại không dám.
"Ngươi nếu không hảo hảo kiểm điểm ta cho ngươi nằm sấp đến muộn." Long Tuấn ngay cả báo cũng không buông chậm rãi nói ra một câu, lập tức làm cho Long Kiệt tiến vào suy nghĩ kiểm điểm, trên mặt cũng là bộ dáng vô cùng thành khẩn.
Thời gian từng chút một trôi qua, Long Tuấn lật báo qua lại, như muốn xem hết toàn bộ lớn nhỏ tin tức báo chí. Long Kiệt lúc đầu vẫn tập trung suy nghĩ một giờ sau liền bắt đầu phân tâm nghĩ đến Trung Quốc ngàn năm lịch sử, sau đó liền mở to hai mắt nhìn chằm chằm Long tuấn đang cầm tờ báo đọc.
Long Tuấn mới vừa thu báo, Long Kiệt nhanh chóng nhắm mắt. Sau đó một cái tát lập tức hướng phía sau Long Kiệt hung hăng rơi xuống, phía sau truyền đến một trận đau đớn làm cho gương mặt Long Kiệt một trận đỏ ửng, nhắm chặt mắt không dám mở ra.
Long Tuấn cũng mặc kệ Long Kiệt xấu hổ tiếp tục đánh, không chút lưu tình ba mươi hạ làm cái mông Long Kiệt sưng đỏ một mảng, cái mông vừa đau vừa nóng làm cho Long Kiệt không khỏi ngượng ngùng, cái đau này không bằng đằng điều hay thước, chỉ là tra tấn nội tâm người, Long Kiệt tình nguyện để đại ca dùng đằng điều đánh hắn.
"Tốt lắm, đứng lên đi."
"Tạ ơn đại ca, Kiệt nhân về sau sẽ ngoan ngoãn." Nói xong, Long Kiệt xấu hổ đến không biết như thế nào là tốt.
Long Tuấn nhìn hắn nở nụ cười một chút, người này thế mà không quên giáo huấn xong phải nói câu này, lần đầu tiên là mình uy hiếp hắn nói ra.
"Tốt lắm, làm việc của mình đi."
"Dạ, đại ca hảo hảo nghỉ ngơi." Long Kiệt khom người trở ra, trong lòng một trận vui vẻ, đóng cửa cửa phòng sau cũng không khỏi nén giận một câu đại ca thật là.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top