Chương 28: Trở về
Những ngày cao điểm của mùa hè, Lee Kangdae bưng một mâm dưa hấu mát lạnh qua nhà Go YN.
Thiếu niên mập mạp mới chỉ bò lên lầu ba đã mệt như một con nghé con, thở dốc. Hắn gõ cửa. Bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Go YN ló ra. Go YN mới ngủ trưa dậy, đang chuẩn bị làm bài tập.
Mặt Lee Kangdae vốn dĩ đã hồng nhuận nay càng đỏ hơn, hắn khó khăn mà mở miệng: "Trong xưởng của bố tớ phát dưa hấu nên bảo tớ mang qua cho nhà cậu ăn."
"Cảm ơn cậu nha Kangdae." Go YN nhận lấy rồi nói: "Cậu vào ngồi đi, sáng nay tớ vừa làm thạch, cậu ăn thử nhé?"
Lee Kangdae vừa nghe có thạch ăn thì lập tức không khách khí mà tiến vào ngồi ở trên sô pha.
Lúc Go YN vào lấy thạch, Lee Kangdae đột nhiên lên tiếng: "YN, cậu có nhớ Park Jihoon không?
Go YN nói: "Có, rất nhớ."
Lee Kangdae hạ giọng nói: "Tớ cũng nhớ Heejin, hồi nhỏ cậu và Park Jihoon thân thiết vậy mà lớn rồi sao cậu ta không liên lạc với cậu? Hừ, tớ đã biết cậu ta chính là đồ sói con vong ân bội nghĩa."
Go YN bưng thạch cho hắn rồi cười nói: "Ừ, cậu nói đúng." Park Jihoon lớn lên bỗng thật xa cách và lạ lẫm, trong một chút gì đó vẫn hung hãn lạnh nhạt, chẳng phải con sói con thì là gì.
Lee Kangdae mất tự nhiên nói: "Tớ không cố ý nói xấu cậu ta đâu."
Càng lớn thì đám nhỏ trong tiểu khu càng ít. Có đứa dọn đi giống Bang Heejin, hoặc là vì cha mẹ bị điều đi công tác xa Busan mà rời đi. Điều này khiến trong lòng Lee Kangdae buồn bã.
Go YN mở quạt cho hắn.
Đám trẻ trong tiểu khu không xấu, điều này cô hiểu rõ. Khi còn nhỏ Lee Kangdae không hiểu chuyện, nhưng khi trưởng thành rồi sẽ không tổn thương người khác nữa. Thiếu niên này vì hình thể của mình mà bị cười nhạo không ít lần, giờ hắn đã hiểu cảm giác cơ thể có khiếm khuyết là thế nào.
Năm này nhà Go YN chưa có tủ lạnh, thạch cô làm xong thì đặt vào trong nước lạnh, không bao lâu sau thì lấy ra ăn được, rất ngon.
Go YN đem dưa hấu bỏ vào đĩa nhà mình, rồi trả đĩa cho Lee Kangdae. Lee Kangdae mỹ mãn ăn xong một chén thạch sau đó lại hịch hịch mà xuống lầu.
Đến dưới lầu hắn lại gặp một người ngoài ý muốn. Đó là em kế của Park Jihoon, Cho Gayeong.
Cho Gayeong xách một chai rượu, nhìn hạt dưa hấu còn dính trên đĩa rồi nhìn Lee Kangdae nói: "Anh đưa dưa hấu cho Go YN hả?"
Lee Kangdae miễn cưỡng mở miệng nói: "Ừ."
Cho Gayeong che giấu ánh sáng trong mắt, vui đùa nói: "Anh đối xử với cô ấy thật tốt nha, khi nào cũng cho em một miếng dưa hấu nếm thử đi."
Lee Kangdae nhíu nhíu mày, nói: "Vậy em đợi chút, anh đi lên lấy."
Hắn không phải chỉ mang dưa hấu cho mỗi nhà Go YN. Đám bạn cùng chơi khi còn nhỏ đều được hắn tặng một phần. Tuy nói hiện giờ Go YN trổ mã cực kỳ động lòng người, nhưng trong lòng Lee Kangdae cũng không thiên vị. Chẳng qua hắn cũng giống các thiếu niên khác, hắn không thích đứa con gái của Cho Jiwoo lắm, thế nên không muốn biếu dưa.
Hắn nói xong thì không đợi Cho Gayeong phản ứng đã chạy về nhà mình. Cho Gayeong ôm một lọ rượu, trong lòng sinh ra chút tủi thân. Cô ta nhìn về hướng nhà của Go YN thì thấy một đám hoa tường vi nở rộ, dây thường xuân vào mùa hè xanh tốt. Thực vật cũng thiên vị mỹ nhân, chỉ muốn nở rộ bên cửa sổ của Go YN.
Cho Gayeong thấp giọng nói: "Một đứa con gái nghèo quỷ thôi mà."
Mọi người trong tiểu khu đều biết điều kiện nhà Go YN không tốt. Cậu của Go YN gây rắc rối, thiếu rất nhiều tiền, hơn nửa của cải của Bae Juhyeon đã dành để lấp cái động không đáy đó.
Gia đình có điều kiện tốt nhất trong khu là nhà họ Park. Cha dượng của cô ta năm nay được thăng lên làm đội trưởng đội cảnh sát rồi nên càng tốt hơn. Trước đó tuy Park Ho Bin không quan tâm đến gia đình mấy nhưng về mặt công tác thì vẫn cần cù, thật thà lại đáng tin cậy, lập rất nhiều công lao. Vì thế ông ta cứ một đường thăng chức, hiện giờ ai gặp cũng phải gọi một tiếng đội trưởng Park.
Park Ho Bin cũng đã mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, chỉ chờ người nhà rảnh rỗi là sẽ dọn qua đó.
Park Ho Bin có tình cảm với tiểu khu nhưng Cho Gayeong lại không có bất luận tình cảm gì. Cô ta nghe nói chú Park mua nhà mới vừa lớn vừa đẹp, trong hoa viên còn có bể bơi thì chỉ muốn rời đi nhanh chóng.
Hơn nữa....
Cho Gayeong cong cong môi. Chú Park có một đứa con trai, là người thừa kế thứ nhất. Đáng tiếc tên kia lại là một kẻ tàn phế, sau khi lên cấp ba cũng không về nhà. Hiện giờ chú Park đối xử với mẹ con hai người rất tốt, tên đó tốt nhất đừng trở về.
Nhà họ Park có tiền, trước kia cô ta chỉ có thể mặc mấy cái váy rẻ tiền nhưng bây giờ cũng có thể mặc mấy kiểu dáng tinh xảo xinh đẹp thế này. So với Go YN đến nay còn ngẫu nhiên mặc váy cũ của chị họ thì Cho Gayeong thoải mái hơn nhiều.
Mặt trời chói chang, trên trán Cho Gayeong ứa ra mồ hôi, trong lòng cô ta cố nén giận. Vốn đã không trắng, sao có thể phơi nắng thế này chứ? Cô ta trốn đến chỗ thảm cỏ xanh, trong lòng muốn chờ miếng dưa hấu kia. Dựa vào cái gì mà Go YN có mà cô ta lại không có? Vì nghĩ như thế nên Cho Gayeong một hai phải chờ đến cùng.
Kết quả Lee Kangdae còn chưa trở về thì lại có một thiếu niên dáng dấp cao ráo đi đến.
Ánh mắt Cho Gayeong ngưng lại đó.
Tháng tám, bầu trời xanh ngắt vô bờ, không có một áng mây. Ánh mặt trời treo cao, tất cả đều chiếu vào trên người hắn. Thiếu niên mặt không biểu tình, đút tay vào túi mà bước đi thong dong.
Hắn mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần đen. Trong ngày tháng tám nóng như thế này, hắn giống như cảnh mùa thu mát mẻ. Khí chất trên người hắn hết sức lạnh nhạt, nhưng bởi vì khuôn mặt anh tuấn kiên nghị khiến hắn vô cùng hấp dẫn.
Lần đầu tiên Cho Gayeong nhìn thấy một thiếu niên đẹp trai như vậy trong tiểu khu nên ánh mắt ngơ ngẩn ngừng trên người hắn.
Thiếu niên nhìn cành hoa mai trần trụi trước cửa tiểu khu, ánh mắt sau đó chậm rãi chuyển qua cửa sổ lầu ba đối diện. Nơi đó tường vi nở rộ, giống như thiếu nữ đang lúc rực rỡ nhất. Dây thường xuân xanh biếc đánh bạo ghé vào cửa sổ nhà cô, lại cũng xấu hổ vài phần mà chui ra.
Hắn thu hồi ánh mắt, đi về phía nhà mình.
Cho Gayeong ngây người, rõ ràng cô ta đang mặc cái váy tốt nhất, nhưng thiếu niên kia lại không thèm liếc lấy một cái, giống như cô ta không hề tồn tại. Cô ta nghẹn đỏ mặt, trong lòng bị sự thờ ơ của thiếu niên mới gặp kia làm cho xấu hổ, cảm giác chồng chất.
Nhưng cô ta không quen người này, vì thế chẳng có lý do gì mà gọi hắn, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn đi lên lầu nhà mình.
Lúc này Lee Kangdae mới cắt xong dưa hấu đưa xuống: "Dưa đây."
Hắn thật sự chỉ cho một miếng, đợi mười phút nhận được một miếng này khiến Cho Gayeong tức hộc máu. Trong lòng cô ta thầm mắng nhưng trên mặt lại không thể không tươi cười nói: "Cảm ơn nhé." Sau đó cầm dưa hấu đi luôn.
Lee Kangdae cũng lười không thèm để ý đến cô ta, mà đến nhà Kim Taeyang đưa dưa hấu.
~
Cho Gayeong đẩy cửa ra đã thấy một thiếu niên ngồi trên ghế sô pha. Cô ta ngẩn người nhìn về phía mẹ mình đang co quắp trong phòng khách.
Trên mặt Cho Jiwoo hiện lên xấu hổ và bối rối: "Cháu chờ chút nhé, bố cháu mới đi làm thôi."
Thiếu niên kia mang thần sắc lãnh đạm nói: "Ừ."
Hắn cong chân ngồi đó, nghe thấy Cho Gayeong đã trở lại cũng không quay đầu. Sau đó hắn đứng lên đi thẳng đến phòng mình.
Cho Jiwoo tiến lên vài bước: "À, cái này...." Rốt cuộc bà ta cũng ngượng ngùng nói ra.
Cho Gayeong theo bản năng nói: "Đó là phòng của tôi!"
Thiếu niên rốt cuộc mới có phản ứng. Hắn quay đầu lại, môi mỏng hơi cong lên hỏi: "Cô?"
Trong lòng Cho Gayeong có chút e ngại, nhưng cô ta vẫn nói: "Hiện tại là của tôi, anh đi vào thì không tốt lắm?"
Park Jihoon muốn đốt một điếu thuốc nhưng hắn nghĩ đến mục đích mình trở về nên chỉ lạnh lùng nói: "Cô dọn ra ngoài ngay."
Cho Gayeong cho dù ngu xuẩn đến mấy cũng hiểu rõ người trước mặt chính là anh kế vắng mặt lâu ngày của mình. Cô ta khiếp sợ mà nhìn xuống chân hắn, trong mắt là thần sắc trắng trợn không hề che giấu. Cho Jiwoo từng trải hơn nên thấp giọng quát: "Gayeong!"
Lúc Cho Gayeong phản ứng lại thì vội để rượu lên bàn, không nhìn Park Jihoon nữa.
Cho Jiwoo nói: "Ngại quá Ji-Jihoon à, dì và bố cháu đều nghĩ rằng cháu sẽ không về, cái phòng kia ánh sáng tốt, nên...."
Ai cũng hiểu được ý bà ta.
Căn hộ trong tiểu khu có ba phòng. Một phòng là của Park Ho Bin và vợ trước, một phòng ngày trước là của Bùi Xuyên, còn một phòng có ánh sáng không tốt lắm thì dùng làm phòng đựng đồ.
Cho Gayeong không ở phòng chứa đồ mà lại vào ở phòng ngủ có ánh sáng tốt của Park Jihoon.
Cho Jiwoo thấy mặt hắn không biểu tình thì xấu hổ nói: "Là chúng ta suy xét không tốt, bây giờ để Gayeong dọn ra ngoài không tiện cho lắm, để buổi tối dọn được không?" Khi đó Park Ho Bin đã về, tình hình cũng sẽ không xấu hổ đến thế này.
Park Jihoon cười nhạt một tiếng: "Được thôi."
Hắn không mở cửa căn phòng đó. Căn phòng đó nhất định hắn phải lấy về. Nơi đó đối diện với phòng của cô, là nơi cách cô gần nhất.
Hắn vậy mà... lại từ bỏ nơi đó một năm. Một năm không thấy tường vi nở hoa, không thấy dây thường xuân xanh um.
~
Thấy Park Jihoon đi ra ngoài, Cho Gayeong lập tức tủi thân nói: "Mẹ, con không muốn ở phòng chứa đồ đâu."
Cho Jiwoo trừng mắt liếc cô ta một cái: "Im ngay, biết nên nói gì, không nên nói gì hay không? Dù sao nó cũng là con trai ruột của chú Park."
"Nhưng người một năm nay tận hiếu chính là con mà!"
"Người được lợi cũng là con còn gì!" Cho Jiwoo lạnh lùng nói: "Còn muốn ở nhà họ Park sống những ngày êm đẹp thì phải nghe lời mẹ!"
Cho Gayeong sợ hãi, lúng ta lúng túng không nói nữa. So với một cái phòng không quan trọng thì cô ta càng quyến luyến cuộc sống áo cơm vô lo hơn. Cô ta thật sự sợ nghèo lắm rồi.
Cho Jiwoo lại nghĩ nhiều hơn so với cô ta. Đổi phòng hay không vẫn còn là vấn đề. Park Ho Bin không nhất định sẽ nhường con mình, rốt cuộc một năm nay không biết thằng con mất hút kia đã làm gì.
Park Jihoon cũng nói với trong nhà là hắn học ở SM, kết quả Park Ho Bin đến SM tìm người lại tìm không thấy. Ngày hôm sau ông ta nhận được một cái tin nhắn: Đi rồi, không cần nhớ.
Hắn vừa đi là một năm.
Park Ho Bin theo manh mối con trai để lại tìm đến nơi thì chỉ thấy một vé máy bay đến Ulsan. Lúc này Park Ho Bin mới phải bỏ cuộc.
Người Hàn Quốc không nhiều nhưng cũng chẳng ít, biết đi đâu để tìm một thiếu niên hành tung bất định chứ? Năm nay tuy Park Ho Bin có mất ngủ lúc đầu, lăn qua lộn lại vì lo lắng nhưng trong lòng cũng có oán trách với Park Jihoon. Người nhà mà hắn nói không cần là không cần, giống kẻ máu lạnh bạc tình, sao có thể trông cậy hắn báo hiếu mình chứ?
Cho Gayeong lại dùng giọng nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ, hắn từ đâu ra vậy? Sao tự nhiên lại trở về thế?"
"Mẹ đâu biết."
"Mẹ thấy một kẻ tàn...." Cho Gayeong vội ngậm miệng dưới cái nhìn cảnh cáo của mẹ mình, không dám nói ra từ kia mà tiếp tục hỏi: "Hắn cũng không mang theo tiền, sinh hoạt phí không có thì một năm nay hắn sống thế nào chứ?"
Cho Jiwoo cũng nhíu nhíu mày: "Chắc làm thuê gì đó."
Trong lòng Cho Gayeong khó tránh khỏi dâng lên một tia khinh thường. Trách không được Park Jihoon trở về lại mặc một cái áo sơ mi trắng bình thường, hóa ra là nghèo, chắc không cố được nữa nên mới trở lại.
Cho Gayeong từng đi làm thuê, cô ta biết lao động trẻ em vất vả thế nào. Đến nay tay cô ta vẫn thô ráp, vừa đến mùa đông còn xấu xí nứt da chính là bởi vì trước đó rửa bát quá nhiều. Nghĩ đến cuộc sống của Park Jihoon hơn một năm qua, Cho Gayeong cảm thấy sự kinh diễm khi mới gặp hắn quả nhiên là buồn cười.
Sao cô ta lại bị một người như thế làm cho kinh ngạc chứ? Nói không chừng thì tên anh kế đã sớm "bỏ học" này cả đời cũng chỉ có thể dựa vào dượng.
Nhớ tới cái này lại khiến cô ta bực bội. Trong nhà lại nhiều thêm một miệng ăn, nói không chừng về sau hắn còn phải dựa vào cô ta. Trong lòng Cho Gayeong rất là không thoải mái.
~
Park Jihoon dựa vào mặt tường có dây thường xuân xanh um tươi tốt.
Hắn ích kỷ bất kham nên cuối cùng vẫn lựa chọn con đường ti tiện này. Hắn muốn cướp, muốn đoạt một phần mười nghìn khả năng đó.
Park Jihoon gọi điện thoại, đầu dây bên kia thấp giọng nói: "Đã xử lý xong."
Park Jihoon "Ừ" một tiếng.
Lòng bàn tay hắn sượt qua di động, có chút thất thần. Khi còn nhỏ, trong sách giáo khoa có kể câu chuyện anh nông dân và con rắn. Anh nông dân cứu con rắn, nhưng nó lại lấy oán trả ơn nuốt mất người nông dân kia.
Hiện giờ hắn chính là con rắn độc đang nhe nanh kia. Hắn muốn đi làm chuyện xấu xa nhất trên đời này.
YN, nếu có một ngày em biết hết mọi thứ, rằng việc làm bạn, rồi biệt ly đều là do anh trăm phương ngàn kế ác độc bày ra thì mặc dù không thể yêu anh, cũng mong em đừng hận anh có được không?
Hắn nhắm mắt dựa vào dưới lầu nhà cô.
Ánh mặt trời tháng 8 nóng cháy, mặt tường này đón ánh mặt trời nên dây thường xuân mới phát triển tốt như thế. Bởi vì dây thường xuân xanh um khiến cho cảnh sắc thêm mỹ lệ đồ sộ, nên dân cư của tiểu khu cũng không muốn phá nó đi.
Mồ hôi của Park Jihoon chảy theo mái tóc đen xuống dưới, một đường làm ướt nhẹp cái áo sơ mi giá rẻ, nhưng hắn lại không hề để ý.
Chờ đến buổi tối thì trò hay sẽ diễn ra. Đã một năm nay hắn không gặp Park Ho Bin, cũng không biết có phải hắn trời sinh máu lạnh hay không mà trong một năm qua hắn đã mất đi toàn bộ chờ mong với người cha này.
So với việc này, anh càng lo lắng đến phản ứng của Go YN hơn.
~
Bae Juhyeon vui vẻ về nhà. Lúc ngồi trên bàn cơm bà khụ khụ một cái rồi trịnh trọng nói: "Nhiều năm như vậy cái công ty quần áo keo kiệt của em rốt cuộc cũng phát phúc lợi!"
Từ năm 2003 về sau, xưởng may quần áo của bọn họ chuyển thành công ty, Triệu Chi Lan cũng trở thành cán bộ quản lý cấp thấp của bộ phận thiết kế.
Go YN ăn một miếng cà tím, tò mò mà nhìn mẹ mình đang rất vui vẻ.
Bae Juhyeon móc một tờ giới thiệu từ trong túi ra , đắc ý nói: "Không nghĩ tới xưởng quần áo có thể hào phóng thế này. Chắc là năm ngoái công ty kiếm được không ít lãi."
Go YN cầm đọc thì thấy đó là một phiếu miễn phí tham gia "Trại hè thanh xuân".
Bên trên ghi là phong cảnh đẹp, đãi ngộ, đi lại, nghỉ ngơi cái gì cũng tốt.
Bae Juhyeon nói: "Trong công ty rất ít người nhận được đãi ngộ này. Bae Soo thèm lắm, nhưng công trạng năm ngoái của mẹ tốt hơn cô ấy nên được thưởng. Mẹ nghe nói nếu tự đi thì toàn bộ chi phí một chuyến trại hè bảy ngày này những ba mươi lăm ngàn won đó! Cái này so với đi du lịch còn đắt hơn. YN nhà chúng ta trước đây cũng chưa từng tham gia cái này, lần này rốt cuộc đã có cơ hội."
Go YN nói: "Con có thể không đi không?"
"Sao lại không đi?"
Go YN mở to đôi mắt trong trẻo nói: "Nếu phần thưởng này đáng giá như thế thì chúng ta đem bán đi? Ít nhất cũng phải được mười bảy ngàn."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top