Chương 9

Đêm khuya ở Hồng Liên Thuỷ Tạ, trong viện im ắng, chỉ có vài ngọn đèn lẻ loi phát sáng, trong bồn cây có một thân cây thô to, lá úa vàng chi chít rơi đầy trên mặt đất, hầu như nhìn không thấy nhánh cây, những cánh hoa chồng chéo trộn lẫn vào nhau, ở trong sân không có một bóng người chỉ có mưa gió đang ào ào không dứt.

Trong phòng không đốt đèn, ở khoảng trống trên chiếc giường lớn có một thân ảnh màu đen.

Mặc Nhiên một mình nằm thẳng trên giường ở Hồng Liên Thuỷ Tạ, tưởng tượng về thân thể của Sở Vãn Ninh, trong lòng cùng cơ thể đều trống rỗng. Lấy chăn phủ lên mặt nhẹ nhàng ngửi một chút, có thể như có như không cảm nhận được mùi hương của hoa hải đường. Giống như mùi hương chính mình ngửi được bên cổ Sở Vãn Ninh lúc y động tình, khiến hắn say mê trong đó, hắn mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.

Trong mộng, đẩy cửa Hồng Liên Thuỷ Tạ ra, hắn đều có thể nhìn thấy thân thể Sở Vãn Ninh xoay lưng đứng ở giữa những cây hoa, ánh mặt trời sặc sỡ chiếu xuống bộ y phục trắng dài, hiện ra nhiều ánh sáng, hắn đi đến, ôm chặt lấy Sở Vãn Ninh. Rất nhanh cưỡng chế được y, giống như là muốn đem Sở Vãn Ninh bóp nát, sau đó khảm vào thân thể mình.

Sau đó hắn giữ chặt tay Sở Vãn Ninh mang y vào trong phòng, đem y áp đảo ở trên giường. Hai tay chống trên giường, đem Sở Vãn Ninh khoá chặt chẽ ở phía dưới thân thể mình, nhìn mặt của y, cúi mình xuống, hôn môi y, giữ lấy y...

Trong mộng ngọt ngào mà ôn nhu, bọn họ chính là như vậy, nóng bỏng mà triền miên.

Nhưng mà vừa tỉnh lại, cái gì cũng đều không có.

Nhìn thấy trong phòng trống không, Mặc Nhiên đột nhiên cảm giác được một trận sợ hãi tràn ngập đến làm hắn hít thở không thông, loạng choạng chạy đi, đi đến trong sân, hắn cúi người chống khuỷu tay xuống đất ôm đầu.

Giai đoạn này là thời gian thống khổ khiến hắn khó chịu, hắn trở nên càng ngày càng mẫn cảm.

Chỉ cần phát ra một chút thanh âm, chẳng hạn như tiếng gió nửa đêm, ngẫu nhiên truyền đến tiếng vang trên cửa gỗ, hắn đều có thể cảm thấy là Sở Vãn Ninh đã trở lại.

Chỉ cần có một ít dấu vết để lại, hắn sẽ liều mạng đi tìm.

Ở thời gian dài khốn đốn không có hy vọng, thân thể hắn sớm mỏi mệt không chịu nổi, chỉ dựa vào niềm tin Sở Vãn Ninh sẽ không rời bỏ hắn.

Nhưng sự thật lần lượt làm hắn thất vọng, lần lượt phá tan mộng đẹp, làm cho hắn đau khổ khó nhịn.

Trong mộng có bao nhiêu đẹp, lúc tỉnh lại chỉ có thêm nhiều thống khổ. Bóng tối lần lượt ăn mòn hắn.

Dần dần hắn bắt đầu sợ hãi đi đến Hồng Liên Thuỷ Tạ.

Hắn sợ mở cửa ra thấy lá rụng đầy đất, cùng với trên giường không có một bóng người, hắn cũng sợ lâm vào mộng, cuối cùng người vẫn không trở về.

Vu Sơn Điện đã muốn ngủ say, trừ bỏ gió nhẹ nhàng thổi, trừ bỏ cung nhân ngẫu nhiên đi ngang qua có một dấu vết nhỏ của tinh quang, thì chính là Vu Sơn Điện vắng vẻ yên lặng không một tiếng động. Chung quanh trừ bỏ ánh trăng yên tĩnh, thì cũng giống như hàn khí đem cảnh vật cách trở. Màn đêm đen kịt, giống như vết mực dày đặc nặng nề mà vẽ loạn ở phía chân trời không giới hạn, ngay cả ánh sáng nhạt màu của những ngôi sao trên cao cũng không có. Giữa màn đen lộ ra một mảnh xanh thẳm mênh mang hướng về phía xa xa.

Mặc Nhiên ngồi ở Vu Sơn Điện không một bóng người uống rượu, bên người để đầy Lê Hoa Bạch. Hắn cau mày, ánh mắt tan rã, không biết suy nghĩ cái gì.

Hắn vẫn không ngừng uống, cửa điện lặng lẽ bị đẩy ra, một bóng người nhẹ nhàng thong thả bước đến bên người hắn. Khoác áo choàng trắng sạch, người tới sinh ra đúng là cực đẹp, y vừa tiến vào, hoàn toàn rực rỡ.

Là Sư Muội.

Mặc Nhiên không có đáp lại, cũng không có quay đầu. Chính là máy móc cầm lấy bầu rượu, bông hoa đỏ vờn quanh ngón tay thon dài, một ngụm lại một ngụm.

Sư Muội đi đến bên cạnh hắn, chậm rãi ngồi xuống, áo choàng trắng tản ra xung quanh.

Y nhẹ giọng nói gì đó với Mặc Nhiên,

Mặc Nhiên cũng không có tâm tình nghe lấy.

"A Nhiên, ngươi đừng khổ sở."

Hắn không quay đầu lại. Hắn hiện tại tựa như một vật đã chết, điều gì cũng không thể kích thích nổi một gợn sóng trong lòng hắn.

"Mặc Nhiên, ta bồi ngươi."

Đột nhiên, một câu này. Đánh trúng tâm Mặc Nhiên,

Hắn đột nhiên ngẩng đầu một cái, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu, tựa như một con ưng mạnh mẽ bắt được con mồi.

"Ngươi gọi ta là gì?" Hắn một tay bắt lấy cổ tay trắng noãn của Sư Muội.

"A Nhiên?" Sư Muội cả kinh, giãy ra thối lui về sau.

"Không."

"Ngươi gọi ta là Mặc Nhiên."

Mặc Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, mắt đột nhiên trợn to, ánh mắt hung ác.

"Sư Muội sẽ không gọi ta là Mặc Nhiên."

Cảm giác bất an mãnh liệt xông lên đầu, hắn kích động đến mức đáy mắt một mảnh đỏ tươi.

Những lời này giống như là Sở Vãn Ninh nói.

"Ngươi là ai!!"

"Ngươi là ai?"

Hắn sợ hãi giữ chặt y không ngừng hỏi, bàn tay dùng sức nắm chặt cổ tay Sư Muội.

"A Nhiên, buông."

Sư Muội đột nhiên dùng sức một cái, từ trong lòng bàn tay hắn rút ra, cấp tốc lui về phía sau.

Bỗng nhiên bàn tay vững chắc truyền vào linh lực, ngưng ra một cái dây sắt, hướng tới phía của Sư Muội vẫy qua.

Nhưng cái dây sắt kia lại không khoá được thân ảnh của y, xuyên qua thân thể của Sư Muội, phá thành một thân ảnh vặn vẹo, sau đó thân ảnh đầy đủ xuất hiện ở phía khác.

Tập hợp hoàn chỉnh thành một Sư Muội im lặng, vẫn như cũ là nét mặt cười tươi như hoa, nhìn hắn ôn nhu, mắt hoa đào cong lên, giống như hồ nước nửa đêm.

Một màn quỷ dị này, làm cho Mặc Nhiên sợ hãi như sét đánh bên tai, một loại cảm giác sợ hãi mà bất an kích thích hắn, làm cho hắn vừa phẫn nộ lại mờ mịt.

Mặc Nhiên nắm chặt bàn tay, linh lực nháy mắt tăng vọt, triệu hồi ra mạch đao, một đao đánh nát bóng dáng kia.

Trong điện bị linh lực cường hãn này nổ thành một mảnh phế tích, bụi đất bay lên, đột nhiên hắn thấy ở dưới có một con sâu màu đen đang nhúc nhích.

Hắn đi qua bắt được con sâu kia, nheo mắt lại quan sát một hồi.

Đột nhiên nhớ tới, trên bàn của Hoài Tội cũng thấy một con sâu như vậy, trong đầu giống như núi đá sụp đổ, có một âm mưu gì đó thật lớn đã lộ ra một chút.

Bất chấp lúc này chỉ còn lại một phế tích, hắn nhanh chóng đến bên trong Tàn Thư Các lật xem thiên thư.

Thật lâu sau, hắn rốt cục mở một quyển thiên thư cổ xưa viết Kì Trùng Mãnh Thú được ghi chép lại.

Ngón tay vuốt ve trang sách, xẹt qua một tờ câu văn miêu tả sâu đen. Quyển thiên thư cổ xưa, hắn cũng không dễ dàng đọc được, hơn nữa Mặc Nhiên vốn là không có nhiều tri thức tích luỹ, nhưng hắn vẫn là cố gắng lý giải.

Người đứng đầu, sinh tại quần đảo Đông Doanh, thân như côn trùng, màu đen kịt, thức ăn là tim người, thiên về quỷ thuật. Súc vật ăn tim, có thể nuôi.

Thiên về quỷ thuật.

Ăn...tim người.

Hắn đem mấy chữ kia đọc đi đọc lại nhìn rất nhiều lần.

Trong đầu sớm đã là một mảnh hỗn loạn, hắn nỗ lực lý giải tình huống hiện tại. Lông tóc dựng đứng lên, trên người là một mảnh mồ hôi lạnh.

Hắn bắt được con sâu kia, nheo mắt lại, ngón tay run rẩy rất nhỏ.

Cảm giác được trong thân thể nó có một tia linh lực chống đỡ.

Hắn miễn cưỡng duy trì chính mình không run rẩy, đứng lên hướng tới ngọn nguồn linh lực kia nhìn lại quá khứ.

Ở trên núi phía sau thấy một nam tử đeo mặt nạ đang đứng dưới tàn cây, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn, một vòng trăng sáng chiếu rọi phía sau hắn.

Hắn giờ phút này đã quá giận dữ, không phân biệt nặng nhẹ nắm lấy cổ người kia, giống như Tu La sống.

"Sở Vãn Ninh đâu?"

Nam tử kia nở nụ cười, ý cười điên cuồng lộ ra chút tàn nhẫn.

Mặc Nhiên tức giận, bỗng chốc nhảy lên như một con báo săn, mạch đao đánh tới, cảnh vật chuyển động dưới thần võ uy vũ, linh lực cường đại được dẫn vào trong đao, trong nháy mắt hoa cỏ cây cối xung quanh đều bị huỷ hoại.

"Nói." Hắn giận dữ hét lên.

Cả người hắc y nhân bị bao phủ trong linh lực cường đại đang bổ xuống, muốn tránh cũng không thể tránh, đế quân ra tay, hiển nhiên là không ai có thể kháng cự.

Mặc Nhiên túm lấy cổ áo nam tử, chỉ thấy người kia, giống như một món đồ chơi bình thường bị hắn tuỳ ý chơi trên tay.

Hắn một đao bổ mặt nạ của người nọ ra, ánh mắt đột nhiên trợn to.

"Là ngươi, Từ Sương Lâm."

"Ngươi là vì Nho Phong Môn báo thù...?"

Từ Sương Lâm đứng ở giữa gió lạnh phần phật, mắt nâng lên đồng tử tối đen, tựa như ma quỷ đến từ địa ngục, trong ánh mắt vừa có trào phúng, vừa có khinh thường.

"Nho Phong Môn, đó là cái gì? Cái nơi đám người nhu nhược tụ tập sớm nên diệt môn."

"Là Diệp Vong Tích a, ngươi giết nàng, còn một kiếm xuyên thấu xương bả vai của nàng."

"Ta vốn là đi tìm Hoài Tội để hắn trọng sinh nàng, nhưng là Hoài Tội không muốn cứu nàng, ta đã giết hắn."

Mặc Nhiên cũng không muốn nghe những thứ này, hắn giờ phút này tâm đã muốn đại loạn.

"Ngươi đã làm gì Sở Vãn Ninh, ngươi đã làm gì y?"

"Ngươi chẳng lẽ...??"

"Giết" một chữ này,

Hắn nửa ngày cũng chưa nói ra được.

"Ngươi nếu là báo thù vì Diệp Vong Tích, vì sao không tìm bổn toạ, lại tìm Sở Vãn Ninh."

Vì sao không đến tìm bổn toạ

Đừng đi tìm Sở Vãn Ninh a.

"Đế quân bệ hạ, ngài đang nói cái gì thế?" Gã phun ra một ngụm máu, tươi cười vặn vẹo.

"Sở Tông Sư, là tự nguyện."

"Cái gì?" Mặc Nhiên giống như là không có nghe thấy.

"Ta nói với Sở Tông Sư, ta phải lấy tim hắn."

"Như thế nào có thể, Sở Vãn Ninh, như thế nào có thể, y như thế nào có thể đáp ứng." Mặc Nhiên gần như là tuyệt vọng, giờ phút này hắn tựa như một con rồng bị rút đi vảy ngược, máu chảy như nước.

"Đủ rồi."

Từ Sương Lâm tự nhiên sẽ không câm miệng, gã gần như biết được chân tướng tàn nhẫn của Mặc Nhiên, nghiến răng nghiến lợi, từ giữa miệng nghiền ra một câu.

"Hắn đồng ý rồi, bởi vì ta nói với hắn, ta có thể dùng tim hắn cứu sống Sư Minh Tịnh."

Giống như là dao nhỏ lạnh như băng,

"Ta dùng mạng của hắn đổi lấy mạng của Sư Minh Tịnh."

Một đao lại một đao đâm trúng tim hắn.

"Bất quá có lẽ ngươi cũng biết. Căn bản không có cái gọi là đổi mạng cứu người. Chẳng qua chỉ là một cái ảo thuật, một cái ảo ảnh."

"Ngươi." Mặc Nhiên nổi giận, đáy mắt đã bị tức giận nhuộm thành một mảnh đỏ tươi.

"Bất quá ngài biết không, bệ hạ, kỳ thật ta làm đều không phải không có dấu vết gì, nhưng mà Sở Tông Sư lại tin, ngài biết, đây là vì sao không?"

"Ngài đoán hắn tin vì cái gì?"

Lời này vừa nói ra, như bóp nát hắn, Từ Sương Lâm bắt đầu điên cuồng cười ha hả.

"Đạp Tiên Quân, ngươi cảm thấy chúng ta có cái gì khác nhau đâu, tay đầy máu tanh, chết không hết tội."

Yết hầu Mặc Nhiên lăn lộn lên xuống, hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm người trước mặt, một đao chém tới thân thể nam nhân.

Sau đó như là chống đỡ không được nữa, quỳ rạp trên đất, giống như bị rút cạn hết toàn bộ khí lực.

Thật sự không ai có thể hoàn toàn hy sinh vì một người khác mà không nhận được cái gì.

Bất quá khẳng định sẽ không phải là ngươi.

Bởi vì bổn toạ hiểu rõ ngươi là người như thế nào.

Sẽ không phải là ngươi, sẽ không phải là ngươi.

Sở Vãn Ninh, ngươi sẽ không hy sinh chính ngươi, bổn toạ biết rõ ngươi là người như thế nào.

Ngươi không thể hy sinh chính ngươi.

Van cầu ngươi, ngươi đừng đi.

Sư tôn, van cầu ngươi, đừng đi.

Sư tôn.

Vãn Ninh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top