Chương 87

  "Nếu như hủy khuôn mặt này mà có thể khiến cho nàng muốn có con với ta, vậy thì nàng muốn khắc bao nhiêu dao trên mặt ta cũng được"

— Hàn Chỉ —

"Không được! Lão đại, bây giờ chúng ta thật sự không có cách nào nữa rồi, huynh tự xử đi!" Diệp Khuyết mang vẻ mặt lực bất tòng tâm nhưng trong lòng lại đang cười đến không thở được, kẻ ngu cũng có thể nhận ra lần này Vân Liệt Diễm là giận thật sự.

Hàn Chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, đứng lên.

"Ta nghĩ Diễm nhi chỉ nhất thời không thể chấp nhận thôi, ngươi hãy cho nàng một chút thời gian để nàng suy nghĩ cẩn thận đi" Vân Phụng Khải nghĩ chuyện này cũng không trách được Diễm nhi tức giận, người từng khiến cho nàng thống khổ bây giờ lại đang ở bên cạnh nàng, lại còn phu quân mới cưới, làm sao nàng có thể không khó chịu chứ?

Hàn Chỉ đi thẳng ra ngoài, hai hàng chân mày nhíu chặt.

Đứng trước cửa phòng Vân Liệt Diễm thật lâu, rốt cuộc cũng quyết tâm đẩy cửa đi vào.

Vân Liệt Diễm đang ngồi trên giường đếm cánh hoa, nàng nghĩ nát óc cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.

Nghe thấy tiếng động, Vân Liệt Diễm ngẩng đầu lên. Nhìn thấy là Hàn Chỉ, nàng lại cúi đầu xuống đếm cánh hoa.

"Diễm nhi!" Hàn Chỉ đi đến bên cạnh Vân Liệt Diễm, ngồi xuống, sắc mặt có chút ngưng trọng: "Chuyện lúc đầu ta thật sự cũng không biết. Đêm đó ta nhớ rất rõ, ta bị tẩu hỏa nhập ma, sau đó cái gì cũng không nhớ, khi tỉnh lại thì chính là đang nằm trên giường của mình, cho nên ta vốn dĩ không biết đã xảy ra chuyện gì"

Tuy vẫn một mực xác định Vân Thiểm Thiểm chính là con trai của hắn, nhưng hắn thật sự không biết nó từ đâu mà có.

"Này, ngươi đi ra ngoài trước được không?" Vân Liệt Diễm cúi đầu, sắc mặt dị thường rối bời.

Nàng quả thật rất rối, nhưng không phải là rối chuyện đêm đó giữa nàng và Hàn Chỉ. Hàn Chỉ không nhớ rõ, chính nàng cũng đâu có nhớ, cho nên nàng cũng không muốn so đo với hắn chuyện này.

Nàng so đo chính là tại sao Hàn Chỉ lại giống với Vân Thiểm Thiểm như vậy?

Hàn Chỉ quả thật chính là bản sao phóng to của Vân Thiểm Thiểm, ngoại trừ hắn thành thục cùng bá đạo hơn một chút nhưng đôi mắt màu tím, dung nhan hoàn mỹ đến không từ nào mô tả được, còn có ánh mắt tà mị kia nữa, đều giống nhau như đúc. Khác biệt lớn nhất chính là Vân Thiểm Thiểm kế thừa đôi mắt hoa đào của nàng, mà Hàn Chỉ lại là đôi mắt phượng.

Nàng bối rối chính là những điểm này!

Nàng biết Vân Thiểm Thiểm trước, Vân Thiểm Thiểm cũng lắc lư trước mặt nàng bảy năm nay, đột nhiên lại xuất hiện ra một Hàn Chỉ giống với Vân Thiểm Thiểm đến bảy phần.

Vừa nhìn thấy hắn, nàng liền nhớ đến Vân Thiểm Thiểm.

Còn có chuyện bọn họ đã làm tối hôm qua nữa, nàng lại cảm thấy rất không tự nhiên. Muốn nàng từ nay về sau phải ân ái với một nam nhân giống con trai mình như vậy, tại sao nàng có cảm giác như bị sét đánh? Ô ô, quá xấu xa rồi!

Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu, không nên, không nên, nhất định không được, quá rối bời. Khinh hắn thì chẳng khác gì đang khinh con trai mình, không phải sao? Không ai có thể tiếp nhận được chuyện này.

"Ta nghĩ, hay là chúng ta ly hôn đi?" Hơn nửa ngày, Vân Liệt Diễm mới run sợ nhổ ra mấy chữ.

"Ly hôn là cái gì?" Hàn Chỉ ngồi một bên, nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Vân Liệt Diễm, thật sự không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, còn có ly hôn là cái gì?

"Chính là chuyện thành thân của chúng ta, không tính nữa" Vân Liệt Diễm cúi đầu làm đà điểu, có chút xấu hổ: "Đương nhiên ngươi vẫn là phụ thân của Thiểm Thiểm, vị trí này không cách nào rung chuyển được. Hơn nữa, Thiểm Thiểm cũng thích ngươi, nó nhất định sẽ nhận người phụ thân như ngươi"

Về phần nàng, coi như xong đi!

Cảm giác này, thật quá xấu xa!

"Không tính nữa?" Hàn Chỉ híp mắt, cuối cùng cũng nghe rõ Vân Liệt Diễm đang nói cái gì.

Vân Liệt Diễm cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Hàn Chỉ. Nàng đương nhiên không phủ nhận chuyện mình có cảm giác với hắn, hơn nữa bọn họ cũng rất hợp nhau, nhưng nàng vẫn không thể đối mặt với hắn. Nếu như giống trước kia, khi nàng nhìn thấy gương mặt của Hàn Chỉ mà không phải là Vân Thiểm Thiểm thì nàng sẽ không bối rối như vậy, nhưng vấn đề lúc này là nàng phải đối mặt với gương mặt của Vân Thiểm Thiểm. Thế cho nên... cho nên nàng thật sự không biết nên đối mặt với Hàn Chỉ như thế nào.

Hàn Chỉ nắm lấy cánh tay của Vân Liệt Diễm, thanh âm lạnh lùng: "Lý do?"

"Lý do... lý do chính là... chính là ngươi giống Thiểm Thiểm như vậy, ta... ta nhìn ngươi thì lại có cảm giác như đang nhìn Thiểm Thiểm. Cảm giác này, ngươi không biết là rất không được tự nhiên hay sao?" Vân Liệt Diễm đột nhiên có dũng khí, nói hết những chuyện nàng không thể thích ứng ra.

"Cho nên bởi vì khuôn mặt này mà nàng muốn rời bỏ ta?" Thanh âm của Hàn Chỉ có chút lạnh lẽo.

Bọn họ rất khó khăn mới có thể ở bên nhau, bây giờ chỉ vì khuôn mặt này mà nàng muốn rời khỏi hắn sao?

"Ách, cũng không phải là ý này, chính là... là..." Vân Liệt Diễm lại không nghĩ ra vế sau.

"Ta lại đeo mặt nạ, được không?" Hàn Chỉ quay đầu đi tìm mặt nạ của mình.

"Đừng! Dù sao ta cũng đã nhìn thấy dung nhan thật sự của ngươi rồi, cho dù ngươi có đeo mặt nạ thì ta cũng sẽ không tự chủ được mà nhớ lại" Vân Liệt Diễm yếu ớt nói một câu: "Cho nên, ta cảm thấy chúng ta tách ra là tốt nhất"

Hàn Chỉ cảm thấy khó thở, hắn thật sự không hiểu tại sao nàng lại có ý nghĩ này, lại vì một lý do hoang đường mà muốn rời bỏ hắn.

Hắn buông tay Vân Liệt Diễm ra, không quay đầu mà đi ra ngoài.

Cho đến khi Hàn Chỉ đi được một lúc lâu, Vân Liệt Diễm mới ngẩng đầu nhìn ra.

Chuyện này cũng không thể trách nàng, ai bảo hắn lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung làm chi. Nàng nhìn khuôn mặt kia của Vân Thiểm Thiểm nhiều năm như vậy, bây giờ gặp phải phụ thân cũng y chang nó, phản ứng đầu tiên chính là không được tự nhiên.

Vân Liệt Diễm mím môi, xoay người đi ngủ.

Không được! Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không được tự nhiên, cho dù có là cha con thì cũng đừng có giống nhau như vậy được không? Nhất là đôi mắt kia, nhìn thế nào cũng có cảm giác câu hồn, cứ nhìn hắn là nàng lại nhớ đến Vân Thiểm Thiểm. Thật đáng sợ, nửa đêm giật mình tỉnh dậy, vừa nhìn thấy gương mặt của phu quân mình giống y như con trai, thật sự là rất kinh khủng!

Vân Liệt Diễm làm đả điểu trong phòng cả ngày, cho đến khi trời tối. Mộc Miên nhịn không được nên đến gọi nàng ra ăn cơm.

Vân Liệt Diễm lắc đầu, không được, không được! Quá xấu hổ! Phu quân cùng con trai giống nhau như vậy, tối hôm qua bọn họ còn làm chuyện đó, quả thật xấu hổ chết người rồi!

"Tiểu thư, người cùng cô gia có duyên như vậy, nghe nói lúc trước cô gia chỉ là bị tẩu hỏa nhập ma, cũng không phải cố ý. Hơn nữa, từ khi hai người gặp nhau, cô gia vẫn luôn đối xử tốt với người, chưa từng đi tìm những nữ nhân khác. Cô gia cũng tốt với Thiểm Thiểm, cả nhà ở bên nhau chính là một chuyện rất hoàn mỹ, nói không chừng bây giờ trong bụng người lại có một đứa nhỏ nữa, Thiểm Thiểm vẫn luôn muốn có một muội muội đó!" Lúc đầu, Mộc Miên cũng hận Hàn Chỉ thấu xương, hận hắn lúc trước đã chà đạp tiểu thư. Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bọn họ gặp nhau cũng do duyên phận, cho dù thế nào thì Hàn Chỉ yêu thương Vân Liệt Diễm là thật, mọi người đều có thể nhìn thấy.

"Nói bậy! Không nên, không nên! Ngươi mau nghĩ cách tìm thuốc tránh thai cho ta đi, ta không muốn mang thai con của hắn" Vân Liệt Diễm cuống quít lắc đầu.

Nàng không biết, Hàn Chỉ đứng ngoài cửa đang định vào lại nghe thấy câu này, hắn yên lặng xoay người đi khỏi đó.

"Tại sao vậy tiểu thư?" Mộc Miên thật sự không hiểu Vân Liệt Diễm đang nghĩ cái gì.

"Ô ô, nếu sinh ra một đứa nhỏ lại giống y chang như Hàn Chỉ thì làm sao bây giờ? Ngươi nhanh lên đi, bọn ta đều khỏe mạnh, hơn nữa cũng không có bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào, lỡ như thật sự có thì làm sao bây giờ? Lúc trước không phải chỉ một lần là đã có sao? Ô ô, không nên, không nên! Ta vừa nhìn thấy khuôn mặt giống với Thiểm Thiểm liền cảm thấy rất không được tự nhiên, phu quân của mình lại giống với con trai mình, cảm giác này thật sự rất xấu xa..." Vân Liệt Diễm thấp giọng lắc đầu. Không nên, không nên, nhất định không thể sinh!

Khóe miệng Mộc Miên co rút, đáng thương cho tiểu thư rối bời cả ngày lại không phải là chuyện ngày trước, mà là bộ dạng giống nhau của cô gia cùng Thiểm Thiểm. Nàng, thật sự là phục tiểu thư sát đất!

"Tiểu thư, người ta đều nói con trai phải giống phụ thân, con gái sẽ giống mẫu thân, không phải sao? Nếu tiểu thư sinh một đứa con gái thì sẽ giống người, sẽ nói chuyện với người, lại có thể xinh đẹp giống người, như vậy không phải là tốt sao? Giống như lúc trước tiểu thư yêu thương Thiểm Thiểm vậy, không phải chính người nói sinh con là để cho người đùa giỡn hay sao?" Mộc Miên ân cần giảng giải: "Cho nên, tiểu thư nhất định phải ăn thật no, sau đó sinh một đứa con gái, như vậy thì cũng sẽ không nhàm chán nữa. Với lại dù sao cũng không thể đến đại lục Thần Chi ngay lúc này, vậy thì thừa cơ hội nuôi một đứa nhỏ không phải tốt hơn sao? Đợi đến lúc gặp lại Thiểm Thiểm thì nó cũng đã trưởng thành, không thể làm tri kỷ với tiểu thư nữa, nhưng con gái lại không giống như vậy, con bé vĩnh viễn đều là tri kỷ của mẫu thân!"

Vân Liệt Diễm bán tín bán nghi nhìn Mộc Miên, thế nào cũng cảm thấy mình đang bị dụ dỗ.

Tuy nhiên, nếu sinh con gái thì con bé có lẽ sẽ không giống Hàn Chỉ, mà là giống nàng!

Nghĩ tới đây, Vân Liệt Diễm rốt cuộc cũng tìm được một chút thăng bằng.

"Tiểu thư, đi ăn cơm thôi, mọi người đều là đang chờ người đó! Người tự nhốt mình cả ngày, tất cả mọi người đều rất lo lắng" Mộc Miên quyết tâm rèn sắt khi còn nóng.

"Ta... ta vẫn nên ăn ở trong phòng đi!" Đi ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ cười chết nàng. Vân Liệt Diễm cảm thấy mình thật sự rất ngây thơ, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất mất mặt.

"Tiểu thư, người vẫn nên ra ngoài ăn đi, làm gì có tân nương nào ngày đầu tiên về nhà chồng lại làm ổ trong phòng, không chịu đi ra ngoài chứ? Như vậy sẽ khiến cho người ta hiểu lầm, người là..." Mộc Miên nói chưa hết câu, Vân Liệt Diễm đã đứng bật dậy, xuống giường thay đồ chuẩn bị đi ra ngoài.

Mộc Miên mỉm cười, đi theo sau Vân Liệt Diễm.

Đến phòng ăn, Vân Liệt Diễm rất bình tĩnh chào hỏi cùng mọi người, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mọi người cũng giả vờ giả vịt phối hợp với nàng. Sau đó Vân Liệt Diễm mặc kệ bọn họ, cúi đầu buồn bực ăn cơm, tiếp tục làm đà điểu.

Đợi đến lúc Vân Liệt Diễm ăn no, lại đột nhiên nghe thấy Mộc Miên hỏi một câu: "Mọi người có ai nhìn thấy cô gia không? Đã tìm khắp nơi rồi mà không thấy, ngay cả thị vệ cũng nói chưa gặp cô gia"

"Không phải lão đại đau lòng cho nên tìm chỗ khóc đó chứ?" Diệp Khuyết cười nói, cả đời lão đại mang danh anh hùng, hôm nay xem như mất hết mặt mũi. Được rồi, hắn vẫn không dám cười nhiều, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng lão đại bị đuổi ra khỏi phòng tân hôn, hắn lại không nhịn cười được.

"Chúng ta chia nhau đi tìm đi!" Vân Phụng Khải đặt chén cơm xuống. Còn tưởng rằng Mộc Miên đã bưng thức ăn qua phòng cho Hàn Chỉ rồi, xem tình huống này Hàn Chỉ với Diễm nhi vẫn còn giận nhau.

Vân Liệt Diễm tiếp tục cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không nhìn thấy một đám người đang nhìn mình chằm chằm.

Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhưng không một ai chán sống bắt chuyện với Vân Liệt Diễm, đành phải tập trung nhìn nàng ăn cơm xong, sau đó nghênh ngang trở về phòng.

"Tại sao ta lại cảm thấy đại tẩu không giống như đang giận lão đại vậy?" Diệp Khuyết sờ cằm, đại tẩu muốn giận lão đại thì cũng không phải như thế này. Theo tính cách của đại tẩu thì nhất định sẽ làm một trận ra trò với lão đại, nhưng tại sao đại tẩu lại an tĩnh như thế?

"Đúng đó, ta cũng cảm thấy Diễm tỷ tỷ không phải giận, mà giống như trốn tránh Hàn đại ca" Phượng Lạc Vi gật gật đầu, nhìn qua hướng Vân Liệt Diễm vừa rời khỏi. Diễm tỷ tỷ rốt cuộc làm sao vậy?

"Các ngươi có thời gian ngồi đây thảo luận chuyện này, còn không bằng mau đi tìm người đi!" Phượng Lăng Tiêu hết chỗ nói, hai người bọn họ mấy ngày nay quả thật rất ăn khớp nhau.

"A! Hàn đại ca có thể nghĩ quẩn hay không?" Phượng Lạc Vi đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng bật dậy.

"Cho ta xin đi, làm sao trong não lão đại lại có mấy cái ý nghĩ ngu xuẩn đó? Ta nói cho nàng biết, đừng có nhìn thấy bộ dạng quần áo chỉnh tề của lão đại mà nghĩ nhầm, thật ra hắn chính một lão sói xám đó!" Diệp Khuyết đi theo Hàn Chỉ lâu như vậy, làm sao không hiểu con người của Hàn Chỉ. Đại tẩu mà muốn đấu với lão đại, vẫn cần tu luyện nhiều hơn.

Cho nên, một chút hắn cũng không lo lắng!

Bên này, Mộc Miên cùng Vân Phụng Khải chia nhau đi tìm, nhưng hỏi ai cũng nói là không nhìn thấy Hàn Chỉ. Đến đây Mộc Miên với Vân Phụng Khải mới cảm thấy không đúng.

Mộc Miên vội vàng xông vào phòng Vân Liệt Diễm, phát hiện nàng vậy mà vẫn còn làm đà điểu ngồi đếm cánh hoa.

"Tiểu thư, thật sự đã xảy ra chuyện rồi, không thấy cô gia đâu cả!" Mộc Miên túm lấy đống hoa hồng trong tay Vân Liệt Diễm, chợt nhận ra tất cả đều có vết nát do bị vò xéo.

"Không thấy thì không thấy, một người lớn như vậy mà còn đi lạc sao?" Đùa à? Hắn còn có thể đi nơi nào? Thêm nữa, với võ công của hắn thì ai có thể gây chuyện với hắn?

"Ách, tiểu thư nói cũng đúng, nhưng mà người thật sự bỏ mặc cô gia sao? Tuy dung mạo của hắn giống với Thiểm Thiểm, nhưng cũng chỉ vì bọn họ là cha con, cha con đương nhiên là phải giống nhau rồi. Nếu sau này tiểu thư sinh con gái, vậy thì con bé cũng có khả năng giống người mà. Chẳng lẽ cũng bởi vì như vậy mà cô gia sẽ không thích người, hoặc Thiểm Thiểm sẽ không thích người hay sao? Tiểu thư, người suy nghĩ cho kỹ đi, trước kia lúc cô gia đeo mặt nạ, không phải người cũng rất thích hắn sao? Chẳng lẽ không còn mặt nạ nữa thì người sẽ không thích sao? Người thích chính là cô gia, hay là mặt nạ của cô gia?" Mộc Miên lắc lắc đầu, nàng thật sự hết chỗ nói với cách nghĩ dị thường của tiểu thư nhà mình, nào có ai lại có suy nghĩ đó chứ?

Đợi đến lúc Mộc Miên đi rồi, Vân Liệt Diễm lại chọt chọt những cánh hoa hồng lên một lần nữa. Rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì đây?

Thời gian trôi qua ba ngày, Hàn Chỉ vẫn chưa trở về. Lúc này, những người khác lại an tĩnh nhưng Vân Liệt Diễm đã không còn bình tĩnh được nữa.

Hắn tức giận sao? Cho nên đã bỏ đi rồi? Sẽ không trở lại nữa?

Gì vậy? Sao lại nhỏ mọn như thế chứ? Vân Liệt Diễm thấp giọng nhủ thầm, nhưng vẫn nhịn không được thỉnh thoảng nhìn ra phía cửa.

Tức chết nàng!

Vân Liệt Diễm nghĩ thầm, đợi nàng tìm được hắn, nàng nhất định phải dạy dỗ hắn một trận, một nam nhân lớn đến từng ấy tuổi rồi mà còn náo loạn đến mất tích. Dựa vào giác quan thứ sáu mãnh liệt của mình, Vân Liệt Diễm cũng không biết giác quan này đến từ đâu, nhưng cảm giác này rất mạnh mẽ nói cho nàng biết Hàn Chỉ đang ở đâu.

Quả nhiên, đi về phía Tử Vong Sơn Mạch, đến một ngọn núi phủ tuyết trắng, nàng nhìn thấy từng tia sáng màu tím hiện lên.

Có người!

Mà người kia, Vân Liệt Diễm dù có nhắm mắt lại cũng biết là ai.

Không nói một tiếng đã bỏ đi, thì ra là hắn trốn đến nơi này luyện công. Thật đúng là nhàm chán!

Vân Liệt Diễm đi đến, từ xa hô lên một tiếng: "Đi về!"

Sau đó nàng xoay người chuẩn bị rời đi, không ngờ lại bị một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm lấy.

"Này...!" Vân Liệt Diễm vừa định nói gì nhưng đã bị nụ hôn cuồng dã của Hàn Chỉ che lấp. Tuyết bay đầy trời, giữa vùng núi là một mảnh trắng xoá.

Vân Liệt Diễm bị Hàn Chỉ hôn đến chóng mặt. Dường như mấy ngày nay hắn chưa từng rửa mặt chải đầu, trên cằm còn lún phún râu. Vân Liệt Diễm định vươn tay đẩy hắn ra, nhưng hắn lại không hề có ý dừng nụ hôn này lại. Bàn tay lớn di chuyển lên trên, lưu loát cởi áo nàng, sau đó quen việc lần mò vào lên trong, xoa nắn phần mềm mại trước ngực nàng.

Vân Liệt Diễm cảm thấy cả người nóng dần lên, đầu óc lập tức trống rỗng.

"Này! Ngươi muốn ta chết cóng à?" Vân Liệt Diễm vất vả lắm mới hít vào được một chút không khí, vội vàng quát Hàn Chỉ. Nơi đây là núi tuyết, nàng lại không mặc nhiều quần áo, tuy nàng không sợ lạnh nhưng cũng không thể bị tra tấn như vậy.

"Sẽ nóng lên nhanh thôi" Thanh âm khàn khàn có một chút khô khốc của Hàn Chỉ thổi tới bên tai Vân Liệt Diễm, lại khiến cho nàng khẽ run.

Vân Liệt Diễm không còn phản ứng kịp nữa, đã bị Hàn Chỉ đè giữa trời tuyết. Sau đó, hắn bắt đầu điên cuồng chiếm đoạt.

Suốt một ngày một đêm, Vân Liệt Diễm không biết đã ngất đi bao nhiêu lần mới được hắn bỏ qua. Hắn ôm nàng vào một sơn động, đốt lửa.

Khi Vân Liệt Diễm tỉnh lại, Hàn Chỉ đang nấu thức ăn cho nàng. Bên trong sơn động này vậy mà có một chiếc giường lớn, chăn mền cũng đều đầy đủ.

"Đây là nơi ta ở khi bế quan trước kia" Hàn Chỉ nhìn thấy Vân Liệt Diễm tỉnh lại liền nhỏ giọng giải thích.

Vân Liệt Diễm giật giật thân thể, nhe răng trừng mắt với Hàn Chỉ. Tên điên này, thật sự không biết hoạt động điều độ là thế nào sao?

Hàn Chỉ đem chén súp đến trước mặt Vân Liệt Diễm, ôm nàng vào ngực, một tay cầm thìa, một tay cầm chén, từng muỗng từng muỗng đút cho nàng ăn.

Tuy hắn biết thể chất của Vân Liệt Diễm không sợ lạnh, nhưng nàng nhất định sẽ đói bụng. Một khoảng thời gian dài không uống nước, cổ họng nhất định sẽ rất khô.

Vân Liệt Diễm cũng lười phải so đo với hắn, nàng thật sự đói bụng, ăn hết súp một cách nhanh chóng. Thế nhưng không biết giữa núi tuyết trắng xóa này, hắn tìm được cá ở đâu. Hơn nữa, nhìn bộ dạng không biết gì của hắn, vậy mà hương vị chén súp này cũng không tệ lắm.

Cho đến khi cảm thấy thoải mái hơn, Vân Liệt Diễm mới hung dữ trừng mắt hắn: "Ngươi phát điên cái gì vậy?"

Hàn Chỉ mím môi, sắc mặt vẫn không được tốt. Hắn đi đến trước mặt Vân Liệt Diễm, cỡi giày trèo lên giường, từ phía sau lưng ôm nàng vào trong ngực, nói: "Nếu nàng không thích khuôn mặt này, ta có thể hủy"

"Đồ điên!" Vân Liệt Diễm vội vàng xoay người lại, nhưng Hàn Chỉ đã dùng dao găm rạch một đường lên mặt. Máu đỏ chảy xuống từ làn ra trắng nõn của hắn, có chút mê hoặc.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Vân Liệt Diễm nắm lấy dao: "Ngươi cố ý phải không?"

"Ừ!" Hàn Chỉ rất thành khẩn, gật đầu.

Vân Liệt Diễm chỉ cần liếc mắt cũng đã biết là hắn cố ý, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, nàng vẫn cảm thấy đau lòng.

Cũng không biết từ khi nào nàng đã quen có người này bên cạnh. Đôi khi hắn còn ngang ngạnh hơn cả Vân Thiểm Thiểm, nhưng lúc yêu thương nàng thì lại hận không thể yêu đến tận xương. Mặc dù hắn rất ít nói, nhưng hắn lại làm tất cả vì nàng, nàng đều nhìn thấy, đều cảm nhận được.

"Nếu như hủy khuôn mặt này mà có thể khiến cho nàng muốn có con với ta, vậy thì nàng muốn khắc bao nhiêu dao trên mặt ta cũng được" Hàn Chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vân Liệt Diễm, hắn đang đánh cược, cược nàng sẽ không đành lòng. Ngày đó khi đứng bên ngoài nghe thấy nàng nói không muốn có con với hắn, hắn thật sự gần như phát điên.

Bảo hắn rời khỏi nàng là chuyện không thể, cho nên hắn phải nghĩ cách khiến cho nàng cam tâm tình nguyện chấp nhận hắn.

Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng cũng nghĩ được một cách, chính là dùng phương thức giống với lần đầu tiên của hai người. Lần đó, không ai trong hai người biết rõ mọi chuyện, chỉ biết duy nhất một điều là hắn bị tẩu hỏa nhập ma, sau đó cưỡng bức nàng. Nàng vốn không biết hắn là ai nhưng vẫn nguyện ý sinh con của hắn, không có lý do gì bây giờ nàng sẽ không chấp nhận đứa nhỏ. Vì vậy hắn không cần phân trần, cứ đưa nàng đến sơn động này, dù sao có hắn ở đây thì nàng nhất định không chạy được, đợi đến lúc nàng hoài thai rồi thì nhất định không thể trốn hắn nữa.

Hàn Chỉ suy nghĩ một cách gian ác, từ lâu đã biết đối với nàng không thể chỉ có mềm, đôi khi còn cần đến cứng.

"Ngươi nghe thấy lời nói ngày đó của ta với Mộc Miên sao?" Vân Liệt Diễm cảm thấy đau đầu, khó trách hắn sẽ trốn chạy, thì ra là vì câu nói này. Quả thật, những lời nàng đã nói kia cũng có một chút quá đáng.

Thế nhưng Vân Liệt Diễm vẫn nghi ngờ liếc nhìn Hàn Chỉ. Tâm tình của hắn không tốt khi nghe thấy lời nói của nàng hay hắn còn mục đích khác?

"Nàng là thê tử của ta, phải sinh con cho ta. Cho nên ta quyết định, nương tử, trước khi nàng mang thai, chúng ta sẽ không rời khỏi nơi đây. Ta nhất định sẽ cố gắng!" Hàn Chỉ nhếch môi, lộ ra một nụ cười đắc ý.

"Mẹ nó! Đồ điên!" Vân Liệt Diễm đưa chân đạp Hàn Chỉ, nhưng chưa đạp tới đã bị hắn đè lại.

"Nương tử, nếu nàng còn sức như vậy thì... chúng ta có thể tiếp tục, ta rất thích loại vận động này"

Vân Liệt Diễm hoa hoa lệ lệ quýnh quáng, nam nhân quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Nhớ ngày đó, nàng trêu chọc như vậy mà hắn vẫn không thực hiện được ý đồ, bây giờ hắn lại quá rành trong chuyện này. Năng lực học tập của hắn có phải là quá siêu phàm hay không?

"Chúng ta quyết đấu, ngươi thua thì để ta xuống núi" Vân Liệt Diễm cắn môi, nàng biết nói đạo lý với hắn tuyệt đối vô dụng, cho nên vẫn nên dùng một vài phương pháp đặc thù để xử lý.

"Không được!" Hàn Chỉ rất bình tĩnh bác bỏ lời đề nghị của Vân Liệt Diễm, bàn tay to lớn xoa xoa bụng của nàng: "Lỡ như nơi đây đã có con của ta rồi, nàng động mạnh chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao?"

"Mẹ nó! Ngươi đừng có ấu trĩ như vậy được không?" Vân Liệt Diễm tức điên, cho dù có thai thì cũng không thể chỉ một hai ngày là có thể nhận ra. Vân Thiểm Thiểm chết tiệt, muốn cái gì mà muội muội chứ? Đơn giaản chỉ vì nó muốn kiếm người chơi thôi! Có bản lĩnh thì tự mình sinh một muội muội đi!

"Ấu trĩ cỡ nào cũng không thể để thê tử của mình chạy mất. Từ giờ trở đi, ta sẽ giam lỏng nàng!" Hàn Chỉ xoay người đè Vân Liệt Diễm, nói tiếp: "Cho đến khi mang thai mới thôi"

"Tên điên này! Ngươi..." Vân Liệt Diễm điên cuồng gào thét, nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ đang dần phóng đại trước mắt, nhủ thầm rằng nàng nhất định phải sinh ra một đứa con gái, lớn lên phải giống nàng như đúc. Tức chết hắn!

"Nương tử, trước kia không phải nàng luôn nói muốn hưởng tuần trăng mật sao?" Hàn Chỉ mỉm cười tà mị.

Tim Vân Liệt Diễm khẽ run lên, nụ cười của hắn so với yêu nghiệt còn yêu nghiệt hơn!

Nàng chết lặng, gật gật đầu.

"Ừ! Vậy nàng cứ coi như đang hưởng tuần trăng mật đi. Đúng lúc, chúng ta cùng cố gắng sinh một cục cưng tuần trăng mật" Hàn Chỉ cúi đầu hôn lên trán Vân Liệt Diễm.

Khóe miệng Vân Liệt Diễm tiếp tục co rút. Cục cưng tuần trăng mật, hắn thật sự không phải là xuyên không tới đó chứ? Làm sao có thể 'học một biết mười' như vậy?  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top