Chương 98: Thẹn
Ngày mà Cố Nại và Nam Vinh Kỳ công khai với công chúng là ngày 9 tháng 1, vào ngày 10 tháng 1, có một sự kiện tuyên truyền 【Y giả nhân tâm】. Địa điểm là trong khán phòng của trường đại học y hàng đầu ở Trung Quốc, Đại học Y khoa Hoa Trung. Giới truyền thông, sinh viên và người hâm mộ có mặt không chỉ chật kín khán phòng mà còn đứng ôm chầm lấy nhau, thậm chí một chỗ ngồi chật cứng đến ba người, ngay cả bên ngoài khán phòng cũng chật kín người, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Những người đến tham dự sự kiện vượt xa sức tưởng tượng.
Cố Nại vẫn luôn bình tĩnh, từng bước tiến hành các hoạt động, không hề nhắc đến chuyện hôm qua. Một khi các cuộc phỏng vấn truyền thông đề cập đến sự cố trực tiếp giữa hai người, họ sẽ nhanh chóng bị người dẫn chương trình cắt ngang, "Xin lỗi, mời phỏng vấn câu hỏi liên quan về 【Y giả nhân tâm】."
Cố Nại cũng chỉ cười và không phản ứng gì nhiều.
Cho đến phần giao lưu với người hâm mộ trên khán đài, người dẫn chương trình đã chọn một cô sinh viên trường Y, một cô gái có vẻ hiểu biết và ít nói. Cô gái được chọn đã bình tĩnh đứng dậy và cầm lấy chiếc micro từ tay người dẫn chương trình, "Cố Nại, em là fan của anh và em luôn thích anh rất nhiều. Sau khi anh công khai mối quan hệ của mình với Vinh Kỳ vào ngày hôm qua, em thực sự rất đau lòng ..."
Cô nói đến đây, người dẫn chương trình muốn xen vào nhưng lại bị Cố Nại ngăn lại, cậu cười nhẹ nhìn fan nữ, "Không sao đâu, nói tiếp đi."
Nước mắt lưng tròng, cô gái nghẹn ngào nói: "Em muốn thoát fan và không muốn thích anh nữa, vì hôm nay anh đến trường của chúng em, nên em muốn nói lời chia tay với anh. Bây giờ đứng ở đây em muốn hỏi anh một câu, hy vọng anh có thể trả lời em một cách thẳng thắn."
Cố Nại gật đầu, "Cô hỏi đi."
"Anh sẽ chia tay với Vinh Kỳ chứ?"
"Không." Cố Nại không do dự chút nào. "Tôi đã chọn công khai, đó là quyết định tôi đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, là quyết định tôi đưa ra sau khi được sự đồng ý của bố mẹ, nó được đưa ra sau khi tôi vô cùng tin tưởng Vinh Kỳ sẽ nắm tay tôi đi đến suốt cuộc đời. Ừ, nếu nói đến đây, tôi sẽ nói vài lời nữa. Lúc đầu, tôi tham gia vào show tuyển tú và hát trước mọi người, đó là hoàn toàn là sở thích và đam mê của riêng tôi. Thật may mắn là tôi đã nhận được rất nhiều tình cảm của người hâm mộ. Tôi rất biết ơn. Tôi nhìn thấy sự ủng hộ và đồng hành của các bạn và cảm nhận nó từ trong trái tim mình. Tôi không biết làm cách nào để đền đáp các bạn. Vì vậy, khi các bạn nói rằng các bạn muốn xem tôi diễn, tôi sẽ đi diễn. Các bạn nói rằng các bạn muốn thấy tôi trong một chương trình tạp kỹ, tôi sẽ tham gia tạp kỹ. Nhìn thấy các bạn vui vẻ, tôi nghĩ dù có mệt một chút nhưng nó đáng giá."
Theo lời của Cố Nại, các fan trên khán đài đã rơm rớm nước mắt, bản thân Cố Nại cũng rất khó chịu, xoa mũi hít thở sâu, "Thật ra tối qua tôi có xem một số bình luận trên mạng và nói rằng không có gì đáng buồn, rằng tôi không quan tâm đó là giả. Đúng, nhưng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Nếu tình cảm của nhau cuối cùng sẽ trở thành ràng buộc lẫn nhau, tôi không nghĩ điều đó là không cần thiết ... Bạn có thể thoải mái đứng đây và nói lời tạm biệt với tôi và tôi cũng có thể thành tâm cầu chúc những ngày sau bạn sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Có lẽ nhiều năm sau bạn có con cháu vui vẻ hạnh phúc, vô tình nghe đến cái tên Cố Nại người này, bạn vẫn sẽ bày tỏ với thế hệ con cháu rằng trước đây bạn đã từng ngưỡng mộ tôi cũng không chừng."
Cố Nại thì cười, nhưng fan nữ thì đã khóc không thành tiếng rồi.
Tất cả mọi người nói, những người theo đuổi ngôi sao đều chỉ là những kẻ theo đuổi ngôi sao, là một fan hâm mộ họ sẽ luôn muốn giữ ngôi sao yêu thích cho riêng mình. Vì người đó mệt gần chết cày số liệu, vì người đó xài tiền như nước, phí hết tâm tư vượt qua ngàn dặm có lẽ cũng không thấy được người đó một lần. Thỉnh thoảng còn vì người đó gây chuyện mà tìm cách khắc phục hậu quả, quan trọng nhất là, bạn yêu người đó, chưa chừng lúc nào đấy người đó ở ngay trước mặt bạn cùng người khác khoe ân ái.
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy mọi thứ không còn quan trọng nữa, cô chỉ thích những bài hát của Cố Nại, thích Cố Nại diễn trò, và mọi thứ về cậu ấy.
"Cố Nại! Em sẽ luôn ủng hộ anh! Vĩnh biệt con mẹ nó chia tay khốn nạn! Em yêu anh !!!"
Cố Nại cười ha hả nhìn cô, "Vậy thì em có thể làm điều này nó cả đời."
Sau khi sự kiện kết thúc, video này đã được tải lên Internet, đứng đầu trong tìm kiếm nóng.
Có rất nhiều câu chuyện ngắn như thế này trên Weibo.
〖 Mẹ bán mẻ, hôm nay chúng tôi đi thi, bác bảo vệ vừa đeo tai nghe vừa xem điện thoại, vừa xem xong đã khóc, cứ gọi là Cố Nại, Cố Nại! Hmm ... hơi xấu hổ 〗
〖 ha ha ha ha, chuyện gì xảy ra hôm nay vậy, mười phút sau khi tan học, mười hai trong số 18 nữ sinh trong lớp chúng tôi ngồi khóc ở đó. Thật sự rất đáng sợ. Tôi nghĩ rằng tôi đã đụng phải một ác linh. 〗
〖 Chị gái tôi là một fan hâm mộ của Cố Nại. Chị ấy đã khóc kể từ khi Cố Nại tiết lộ mối quan hệ của cậu ấy vào ngày hôm qua. Hôm nay chị ấy bất ngờ hồi phục và nói là muốn mua cho tôi một chiếc máy tính mới. Tôi phải làm gì đây? Tôi rất hoảng loạn. Chị ấy sẽ tự tử, phải không? Online chờ gấp! 〗
〖mẹ của tôi ơi! Lời nói của Cố Nại là hình mẫu cho mối tình công khai của một ngôi sao! Trí tuệ cảm xúc này thực sự rất cao! 〗
Cố Nại trực tiếp trở về nhà sau khi rời trường Đại học Y khoa Hoa Trung.
Vừa về đến nhà, Nam Vinh Kỳ đang cùng hai bạn nhỏ chơi ném bóng đồ chơi trong sân thì thấy một chiếc ô tô đậu ở cửa, anh liền ném quả bóng rồi sải bước chạy tới.
Cửa sổ xe mở ra là Hồng Ảnh, cô nhìn Nam Vinh Kỳ và tức giận hỏi anh: "Chơi rất vui vẻ đi."
Nam Vinh Kỳ không hiểu sao cô lại dùng thái độ này để nói chuyện với mình, anh có chút bối rối. Bên kia Cố Nại mở cửa xe bảo mẫu, hậm hực nhảy xuống, "Chị Ảnh, xuống đi, vào trong nhà ngồi chơi~ "
"Tôi... Tôi không thể, tôi sợ ba của cậu..."
Dù Cố Nại có nói gì, Hồng Ảnh vẫn không muốn xuống xe, Cố Nại không còn cách nào khác ngoài vẫy tay chào tạm biệt cô.
Nam Vinh Kỳ cầm lấy vali trong tay cậu, nghiêng đầu hỏi: "Em về nhanh vậy."
"Em có một kỳ nghỉ dài hạn, hehehe, bốn mươi ngày."
"Bốn mươi ngày? Thật là dài." Nam Vinh Kỳ tâm tình tốt nhưng có chút nghi hoặc, "Biểu hiện của Hồng Ảnh vừa rồi là thế nào?"
"Hôm nay anh không online à?"
"Còn chưa, ở nhà mất điện."
Trách không được cùng Tướng Quân & Nhị Bảo chơi đùa...
"Không có gì đâu chỉ là bàn tán trên mạng, ừm, nói anh không xuất hiện hay sao đó, đừng lo lắng về điều đó."
Nam Vinh Kỳ chợt nhận ra điều đó, anh chăm sóc tình cảm của đôi vợ chồng già ở nhà, sợ họ nhận những lời đàm tiếu của người trong khu biệt thự mà quên mất người trên mạng.
Việc Cố Nại về nhà khiến ba và mẹ Cố rất vui, "Cuối cùng cũng có người chung tay chơi mạt chược."
"..."
Đôi vợ chồng già trước đây không nghiện mạt chược đến vậy, nhưng kể từ khi họ toàn thắng trước Nam Vinh Kỳ thì họ cứ nghĩ mãi đến việc chơi mạt chược. Cố Nại thậm chí không kịp nói một vài lời nồng nhiệt về tiết kiệm, bàn mạt chược đã được thiết lập.
Đánh một lần cho đến khi trời tối, nếu không phải buổi chiều có điện thì chắc chắn ba Cố sẽ thắp nến quanh bàn.
Hai vợ chồng quá sung sức.
"Mẹ, con đói ..." Cố Nại chịu không nổi nữa, nằm trên bàn.
Mẹ Cố nhìn con trai kêu đói, liền liếc nhìn thời gian, "Vậy ta nấu cơm, ăn xong tiếp tục chiến đấu."
Nam Vinh Kỳ bật cười thành tiếng.
Theo tình hình này, có lẽ là đánh cả đêm.
Cái này không thể được.
Cậu có việc, phải làm vào ban đêm, không thể chơi mạt chược được.
Mười phút sau, mẹ Cố mang đến một nồi cơm rang trứng, ba Cố không có gì phàn nàn, Nam Vinh Kỳ và Cố Nại cũng không dám phàn nàn, họ hoàn thành bữa ăn một cách vội vàng.
Sau khi đợt mạt chược thứ hai bắt đầu, biểu hiện của Nam Vinh Kỳ trở nên nghiêm nghị hơn rất nhiều, tính toán cẩn thận từng quân bài. Anh muốn làm cho ba Cố và mẹ Cố không muốn chơi nữa nhưng lại không chịu áp lực của người thua cuộc. Vì vậy, anh đã cố gắng mọi thứ có thể để hỗ trợ Cố Nại.
Nam Vinh Kỳ liếc nhìn bài của mình, "Tam vạn."
Cố Nại cười, "Bính!"
"Ngũ vạn."
"Cống!"
"Cửu vạn."
"Ù! Cùng ù, tam đại, thuần một màu, trả thù lao cho con a~ "
Lão thủ trưởng sờ hai quân bài mở to hai mắt, vươn tay đẩy bài của Nam Vinh Kỳ, "Con, con gian lận, con đánh vào cửa tuyệt hết! Giở trò lừa bịp!"
Nam Vinh Kỳ rất vô tội nhìn ông, "Con không có, con cũng muốn ù một màu rồi."
"Không chơi không chơi!" Mấy tay rồi, mất hơn 5.000 khiến lão thủ trưởng hết sức bực mình.
Nam Vinh Kỳ và Cố Nại nhìn nhau cười.
Trở lại phòng, Cố Nại nằm thoải mái ở trên giường nói lầm bầm, "Cuối cùng cũng xong hết rồi, thắt lưng em đau quá."
Nam Vinh Kỳ cầm lấy ghế ngồi ở bên cạnh cậu, "Có mệt không?"
"Có một chút, em nằm chút là được rồi, mà này, điện thoại di động của em đâu?" Sau khi chơi mạt chược với ba mẹ, Cố Nại mới nhớ lên mạng. Dù sao cậu đã làm ra một động thái lớn như vậy, chắc chắn phải lo lắng về những biến chuyển mới nhất trên Internet.
"Ở chỗ anh này." Nam Vinh Kỳ lấy điện thoại di động của Cố Nại từ trong túi ra, không trực tiếp đưa cho cậu mà là mở ra xem.
Đúng như dự đoán, tên của họ vẫn nằm trong top tìm kiếm nóng hổi.
Nam Vinh Kỳ mở ra nhìn một vòng, không có tin gì quá phận, tất cả là do Liên minh chiến lược duy trì.
Còn tên của Trâu Tiến thì hoàn toàn biến mất.
Nghĩ đến Trâu Tiến, Nam Vinh Kỳ nhớ tới những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, "Đúng rồi, ngày hôm qua Cố Triết đến, nói là nhà xưởng cũng bị niêm phong, phải trả một số tiền lớn phí bồi thường vi phạm hợp đồng."
Cố Nại lấy điện thoại di động của mình, thản nhiên nói: "Đây mới chỉ là bắt đầu."
Nam Vinh Kỳ cười nhẹ.
Cố Nại nhướng mắt nhìn anh, "Anh có cho rằng em đã làm chuyện gì kinh khủng?"
Cậu hy vọng mình sẽ luôn là một người đơn giản, tốt bụng và hiền lành trong trái tim Nam Vinh Kỳ. Điều này đã xảy ra từ ba nghìn năm trước. Nếu có thể, cậu không muốn Nam Vinh Kỳ nhìn thấy phần đen tối trong trái tim mình, dù chỉ là một chút xíu.
Nam Vinh Kỳ lắc đầu, "Nhất định phải làm như vậy, bằng không anh ta sẽ phản công lại."
Được người yêu tha thứ, điều này khiến Cố Nại rất mãn nguyện.
Về điểm tin tưởng vô điều kiện, Nam Vinh Kỳ vĩnh viễn luôn tốt hơn trong tiểu thuyết, thế là đủ.
Mặc dù câu chuyện của họ huyền thoại như trong tiểu thuyết nhưng họ không có những thăng trầm và đau buồn do hiểu lầm gây ra.
Cố Nại cảm thấy mình thực sự rất hạnh phúc.
"Này."
"Hả?"
"Em yêu anh."
Nam Vinh Kỳ không thể chịu nổi kiểu này, anh chỉ cảm thấy tê dại, tê dại đến nỗi không thể duỗi thẳng các ngón tay của mình.
Nếu không phải yêu Cố Nại, Nam Vinh Kỳ nhất định có một trái tim thẳng nam sắt thép.
"Em nên làm một cái gì đó thiết thực hơn."
Cố Nại rất xấu hổ, "Thiết thực như thế nào? Giường nhỏ như vậy... Tòa nhà này cách âm không tốt..."
Nam Vinh Kỳ buồn cười, anh bóp chặt mặt của Cố Nại, "Em đừng đen tối như vậy được không?"
Cố Nại nghĩ sai rất là xấu hổ lao đầu vào chăn gối.
"Kỳ thực, ý nghĩ của em cũng không tệ, nhỏ giọng một chút là không thành vấn đề."
Cố Nại vẫn luôn mặt dày trong những chuyện như vậy nhưng hôm nay lại đỏ bừng mặt xấu hổ, "Anh đừng nói vậy!"
Nam Vinh Kỳ nhìn cậu ngượng ngùng như vậy, đột ngột đứng lên, "Anh đi tắm trước, sau khi xong thì em đi tắm."
Cố Nại vùi đầu dưới gối, một giọng nói bị bóp nghẹt phát ra, "Ừm..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top