Chương 94: Ngoài dự liệu


Như trong mộng mới tỉnh, Thư Viễn Sâm nghĩ về những gì mình đã nói với Cố Nại vào ngày sinh nhật hôm ấy và cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Lúc đó, anh như bị kẹt trong một đầm lầy, càng vùng vẫy thì càng chìm sâu hơn. Vì vậy anh chọn cách túm lấy góc áo của Cố Nại, mong cậu kéo mình ra ngoài hoặc mình kéo Cố Nại xuống, chưa bao giờ cân nhắc ý nghĩ của Cố Nại.

Thư Viễn Sâm rất lo lắng rằng Cố Nại sẽ sinh ra ngăn cách với anh ấy vì việc này, dù sao thì từ lần đó Cố Nại cũng không đến đây nữa.

Nhưng anh vẫn hèn nhát và không đủ dũng khí để thổ lộ với Nam Vinh Kỳ về hành vi xấu xa của chính mình.

Cho đến khi anh và Nam Vinh Kỳ đi đón Úc Vũ Hủy từ trường về, trên đường đi đến trường, điện thoại của Cố Nại gọi đến.

Bên trong xe rất yên tĩnh, anh ấy có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của Cố Nại.

"Anh đang ở đâu vậy? Có tiện gọi video không?"

Nghe được những lời này, trong lòng Thư Viễn Sâm có hơi thấp thỏm, lo lắng cầm chặt vô lăng lại lén lút nhìn Nam Vinh Kỳ, hoàn toàn là áy náy.

"Anh đang cùng Viễn Sâm đón Úc Vũ Hủy từ trường về. Học cấp ba thật sự rất vất vả."

Giọng nói của Cố Nại cũng không thay đổi, cười hỏi: "Anh lái xe hay là anh ấy lái xe?"

"Anh ấy lái, đừng lo lắng, khi nào bất đắc dĩ anh mới lái xe."

"Vậy là tốt rồi, em hoạt động xong vừa trở về khách sạn đã mệt lừ, chị Ảnh nói..."

Bên cạnh đang trò chuyện đầy nhiệt tình, Thư Viễn Sâm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi cười nhạo sự ngu ngốc của chính mình.

Hai người họ hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, anh ấy vậy mà suy nghĩ sớm muộn gì họ cũng sẽ chia lìa.

Rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

Thư Viễn Sâm không thể giải thích được cảm thấy rằng anh ấy đã theo Nam Vinh Kỳ "Trưởng thành" cũng "Lớn lên".

"Ừm, chị Ảnh nói đúng, em có thể giúp anh nói với chị ấy, anh muốn đại ngôn một nhãn hiệu quần áo, để chị ấy thao tác một chút."

Cố Nại sửng sốt cầm chặt điện thoại, "Đại ngôn? Anh nghĩ thế nào mà đại ngôn? Nhãn hiệu quần áo nào? Không phải là sản phẩm ba không đi?"

"Ở trong mắt em anh là một kẻ ngu si sao?"

"Làm sao có thể! Trong mắt em anh là người thông minh nhất thế giới nhưng dù sao anh mới gia nhập xã hội, lòng dạ con người nham hiểm. Em lo lắng anh sẽ bị lừa gạt."

Nam Vinh Kỳ mỉm cười, "Em có nhớ Dư Thành An không, anh tài trợ cho công ty thời trang mà anh ta thành lập."

"Ồ, em hiểu rồi, em có thể giúp gì cho anh?"

"Anh sẽ tìm em nếu cần."

"Tại hạ nghĩa bất dung từ."

Sau khi đến trường, Nam Vinh Kỳ cúp điện thoại, cùng Thư Viễn Sâm ngồi trong xe đợi Úc Vũ Hủy.

Thư Viễn Sâm không còn có ý định nói chuyện với Nam Vinh Kỳ về chuyện ngày sinh nhật của mình nữa. Khi có cơ hội, anh sẽ tự mình nói rõ với Cố Nại.

Khoảng hai phút sau, Úc Vũ Hủy bước ra từ cổng trường, theo sau là một cậu trai rất thanh tú với đôi mắt to, đôi môi đỏ và hàm răng trắng.

"Đó là?"

Thư Viễn Sâm nghiến răng nghiến lợi, "Bạn trai nhỏ."

Nam Vinh Kỳ ngạc nhiên quay đầu lại, "Sao anh có thể đồng ý cho cô ấy quen bạn trai vào thời điểm cuối cấp quan trọng như thế này?"

"Làm sao tôi có thể ngăn được?" Thư Viễn Sâm bất lực, "Tên kia là học trưởng, đứng đầu khối cuối cấp. Trong khoảng thời gian này điểm của Úc Vũ Hủy cũng được nâng lên, tăng hơn mười hạng, vì vậy tôi cũng đành mắt nhắm mắt mở mà thôi."

Nam Vinh Kỳ lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy cậu bé đẹp trai trả lại cặp sách của Úc Vũ Hủy cho cô ấy và cười ngượng ngùng với cô, không biết nói gì có vẻ như khiến Úc Vũ Hủy khó chịu và đá vào chân cậu ấy.

Chàng trai cũng không giận, mỉm cười vẫy tay chào cô rồi chào tạm biệt.

"Tốt lắm, xem ra rất có khí chất."

"Được thôi."

Có thể làm cho người này khống chế nói ra một câu tàm tạm, xem ra là rất khá.

Nam Vinh Kỳ bỗng nhiên nghĩ đến ba ngàn năm trước người bên cạnh Diêu Cơ hình như cũng có tính khí như vậy. Hắn từng nghe Tôn Diệu Quang nói qua, trước khi cưới Diêu Cơ đã cùng một người giả tu trong chùa giao du pha trộn, sau khi thành hôn người giả tu kia bị Diêu gia đưa đến tận bên trong thôn Lý trang. Tôn Diệu Quang biết đến chuyện này, y vẫn cưới Diêu Cơ nhưng sau này mặc kệ.

Sau đó Tôn Diệu Quang thống nhất tứ quốc làm thiên tử, Diêu gia cũng là dùng người giả tu đó uy hiếp Diêu Cơ mới khiến Diêu Cơ hạ độc Tôn Diệu Quang. Liên quan với những việc này, trên sử sách không có bất kỳ ghi chép nào, Diêu Thuấn niên thiếu chết bệnh tự nhiên cũng sẽ không biết việc này.

Số phận, thật đúng là kỳ diệu.

Úc Vũ Hủy mở cửa xe, nhìn thấy Nam Vinh Kỳ ngồi bên ghế tài xế, cô sửng sốt một hồi mới nhanh chóng leo lên rồi đóng cửa xe lại, "Ai u, khách quý tới!"

Nam Vinh Kỳ thấy rằng anh thực sự rất hiếm.

"Bạn trai của cô tên gì?"

Nhắc đến bạn trai nhỏ của mình, Úc Vũ Hủy người thường lộ liễu, không khỏi có chút ngượng ngùng, "Sao anh lại hỏi thế này ..."

Nam Vinh Kỳ nổi da gà khắp mặt, anh thực sự không thích ứng với những lời nói như thế này của Úc Vũ Hủy.

Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng sau khi yêu, Úc Vũ Hủy đã trưởng thành hơn rất nhiều, lời nói và hành động của cô cũng không còn kiêu ngạo như trước nữa.

Tiếng còi xe 'đô đô'.

Điện thoại di động của Úc Vũ Hủy vang lên một tiếng, cô quay ra lấy điện thoại ra nhìn, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào.

Tâm hồn đồn thổi bát quái trỗi dậy trong lòng Nam Vinh Kỳ, đây là lần đầu tiên anh tò mò về một việc như vậy.

Vì vậy, Nam Vinh Kỳ tự nhiên giật điện thoại của cô sau khi Úc Vũ Hủy mở khóa điện thoại, giống như Úc Vũ Hủy đã từng giật điện thoại của anh để xem lịch sử trò chuyện giữa anh và Cố Nại.

"A! Anh trả cho tôi!"

Nam Vinh Kỳ nhanh chóng nhìn lướt qua giao diện điện thoại di động của cô.

Biệt danh của bạn trai nhỏ lại là Lâm muội muội.

Úc Vũ Hủy: Buổi trưa ăn tiểu lung bao nha!

Lâm muội muội: Không phải cậu nói nhân thịt ở tiểu lung bao không ngon sao?

Úc Vũ Hủy: Tớ ăn thịt nhân, cậu ăn bánh bao da

Lâm muội muội: Được rồi...

21:05

Lâm muội muội: Úc ca, tớ để vở toán vào ngăn nhỏ trong cặp sách của cậu, về nhà nhớ đọc lại nhé. Tớ đã dùng bút dạ để note lại các điểm chính. Sau khi đọc xong nhớ làm bài kiểm tra hôm nay, sau đó chụp giấy kiểm tra và nhớ gửi qua cho tớ.

Nhìn thấy Nam Vinh Kỳ đọc tin nhắn trò chuyện của hai người, Úc Vũ Hủy đỏ mặt, cúi gằm mặt trên ghế sau không nói gì.

Nam Vinh Kỳ ném điện thoại cho cô và nghiêm túc nói: "Hảo hảo quý trọng, hiếm khi đụng phải một người mù."

Đây được gọi là gì, loại nồi nào đi với nắp vung đó.

Sáng sớm hôm sau, Dư Thành An sẽ đến tiểu khu đón anh đến địa điểm quay.

Nam Vinh Kỳ chưa có thói quen dậy sớm nên cảm thấy buồn ngủ nhưng không nói gì, chỉ mặc quần áo tử tế rồi đi xuống lầu.

"Ông chủ dậy sớm! Anh ăn sáng chưa? Tôi mới mua xong này, lên xe ăn là được."

"Ừ." Nam Vinh Kỳ mặc áo khoác ba-đờ-xuy chui vào trong xe. Lúc này ở thành phố B rất lạnh, trên cành cây có một lớp sương muối phủ lên, gió thổi vào mặt như bị tát mấy cái. Đau quá.

Dư Thành An xoa xoa lòng bàn tay rồi lên xe, "Lạnh thật, lạnh thật, thật sự không có cách nào, một giờ nữa sẽ có thêm người tập thể dục buổi sáng trong tiểu khu nhưng lúc đó không dễ làm đâu."

"Làm sao anh biết rõ ràng như vậy?"

"Không phải tôi vừa mới làm việc này trước đây sao? Hiểu sinh kế và điều kiện của người dân là điều cơ bản nhất."

Dư Thành An đúng là một nhân tài, người có thể làm tốt bất kể anh ta làm gì.

Địa điểm chụp ảnh tĩnh tạm thời được thuê, khi Nam Vinh Kỳ đến nơi thì đã chuẩn bị xong, anh bị kéo thẳng vào phòng thay đồ.

Chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu đều là những người có thâm niên trong ngành này hơn mười năm, họ cũng đã từng hóa trang cho những ngôi sao hàng đầu nên không ngạc nhiên lắm khi thấy Nam Vinh Kỳ, họ bắt đầu bôi trét lên mặt anh một cách bài bản.

Nhưng thật ra có một nhóm thanh thiếu niên trốn trong phòng thay đồ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào anh, vô cùng phấn khích.

Dư Thành An giới thiệu, "Đây là những nhà thiết kế của Cổ Lâm do chúng tôi thuê. Mặc dù tuổi tác cũng không lớn nhưng họ rất tài năng."

Nam Vinh Kỳ nhìn những người trẻ tuổi trong gương và cười, "Xin chào."

Nam Vinh Kỳ nở nụ cười, bởi vì Dư Thành An, một người cả đời thực hiện các công trình xây dựng, tự nhiên cũng đánh giá được người khác có tài năng hay không.

Với nụ cười của anh, mấy cô gái đã ồ lên phấn khích, "Vinh Kỳ, tôi là fan của anh, chút nữa tôi có thể chụp ảnh với anh được không?"

Nam Vinh Kỳ gật đầu, "Đương nhiên có thể."

Dư Thành An nói nhanh, "Đây được tính là phúc lợi của nhân viên."

Sau khi Dư Thành An bị một số nhà thiết kế liên tục chỉ trích, anh ta lặng lẽ nói với Nam Vinh Kỳ, "Tôi đã nói với họ rằng trong tương lai, anh sẽ mặc quần áo do họ thiết kế, vậy mà họ tràn đầy năng lượng ngay lập tức, tối hôm qua mọi người đều tăng ca thiết kế tới khuya."

Này là kẻ già đời.

Có tổng cộng 20 bộ quần áo để chụp, một bộ phải chụp hàng trăm bức ảnh. Nam Vinh Kỳ từng thấy Cố Nại chụp bìa tạp chí rất dễ dàng bây giờ đến lượt anh, cuối cùng anh cũng biết nó khó như thế nào.

Chưa nói đến chuyện khác, tạo dáng thực sự rất khó.

Địa điểm chụp là một căn phòng rộng và trống trải với tiếng nhạc nhịp nhàng trong phòng, tổng cộng có ba tấm rèm, màu trắng tinh, xanh lục và xám.

Tính đến nhu cầu định hình phong cách tươi mát, đơn giản và thoải mái của rừng cổ thụ, tất cả các bức ảnh quảng cáo chủ yếu dựa trên ba hệ màu này.

Người quay phim thấy Nam Vinh Kỳ không có kinh nghiệm chụp ảnh tĩnh, cũng không yêu cầu quá cao, cứ để anh tự do tạo kiểu.

Trên thực tế, Nam Vinh Kỳ thực sự là một người khiến tất cả những người quay phim hài lòng về thể chất lẫn tinh thần. Anh có dáng người đẹp, ngoại hình phong độ và tư thế tao nhã. Cảnh quay nào cũng là bom tấn, chỉ đơn giản là không quá ngầu.

Nam Vinh Kỳ cũng nhanh chóng thích nghi với nhịp quay và tìm được cảm giác, hoàn thành cảnh quay năm bộ quần áo trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ.

"Nghỉ ngơi chút đi." Nhiếp ảnh gia nói xong liền nhìn đến ảnh chụp trên máy tính ở bên cạnh, "Không cần chỉnh ảnh..."

Nam Vinh Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi thả mình ngồi xuống sô pha, Dư Thành An đưa qua một chai nước, "Cực khổ."

"Không sao đâu."

Ngay khi Nam Vinh Kỳ dứt lời, chuyên viên trang điểm cầm điện thoại di động đi tới, "Điện thoại của anh."

Nam Vinh Kỳ nhìn thoáng qua và thấy đó là Hồng Ảnh.

Đoán chừng là vì chuyện đại ngôn.

Nam Vinh Kỳ trả lời điện thoại, gần như điếc cả tai.

"Vinh Kỳ! ! !"

"Sss ——" Nam Vinh Kỳ dời điện thoại sang một bên, "Sao cô lại lớn tiếng vậy."

"Tôi ầm ĩ! Anh còn nói tôi ầm ĩ! Tôi vừa nhận được tin hai ngày qua truyền thông sẽ tiết lộ một thông tin chấn động về anh! Chấn động! Liên quan tới tính hướng! Chấn động!"

Tính hướng? Chấn động?

Đó chẳng qua là chuyện giữa anh và Cố Nại.

Nam Vinh Kỳ rất thoải mái, "Đừng kích động như vậy, chị đã quên chị là một cô nương đoan trang thục nữ sao?"

"Đại ca, anh là ăn quả cân sao? Y giả nhân tâm còn chưa phát sóng, hôm qua Cố Nại nói rằng anh muốn đại ngôn ... Quên đi, cho tôi hỏi, anh và Cố Nại gần đây không có ra ngoài hay có hành động thân mật quá mức chứ, tôi hỏi Cố Nại mà cậu ấy còn không nhớ rõ!"

Nam Vinh Kỳ suy nghĩ một chút, "Không có."

"Có thật không?"

"Thật."

Hồng Ảnh thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi, anh cứ chờ vất vả đi."

Về mặt này, Hồng Ảnh vẫn tương đối tin tưởng Nam Vinh Kỳ, anh và Cố Nại rất thận trọng khi ở chung với nhau, cho dù có chó săn chụp ảnh cũng có thể phát hiện trước tiên.

Hai ngày sau, buổi chụp hình đại ngôn bước vào giai đoạn cuối cùng. Khu phố thương mại lúc 5 giờ sáng vắng tanh trông có chút trầm mặc, lối kiến ​​trúc Châu Âu rất sang trọng và lộng lẫy, mang một vẻ đẹp trái ngược. Mà Nam Vinh Kỳ đang mặc chiếc áo khoác xám đen, nằm nghiêng bên lề đường dưới ngọn đèn đường vẫn còn sáng, trên tay cầm tách cà phê bốc khói nghi ngút.

À, vốn dĩ không có tách cà phê này, đó là do bàn tay của Nam Vinh Kỳ lạnh muốn đông cứng và anh đã giật lấy nó từ người quay phim.

Quay một đoạn video ngắn dễ hơn nhiều so với chụp một bức ảnh khó. Bạn chỉ cần đi lại và chỉnh sửa trong phần hậu kỳ. Nói trắng ra, trước ống kính chỉ cần giả vờ đẹp trai.

"OK!"

Khi quá trình quay phim kết thúc, Nam Vinh Kỳ nóng lòng mặc áo khoác và bước vào xe.

"Vinh Kỳ! Chờ một chút!"

Nam Vinh Kỳ quay đầu lại, trợ lý nhiếp ảnh, một cô gái mới ngoài hai mươi tuổi, "Anh, anh ..."

Cô gái có vẻ rất khẩn trương, nói không được rõ, tất cả mọi người đều nhìn cô.

Nam Vinh Kỳ cười, "Không nóng nảy, từ từ nói."

Cô gái mặt đỏ bừng, không nói được nên đưa điện thoại di động cho Nam Vinh Kỳ.

"Cái gì?" Nam Vinh Kỳ nhận lấy, sắc mặt thay đổi khi nhìn thấy nội dung trên điện thoại.

Bái ngu ca ca: Có người quen nói, Vinh Kỳ là GAY. Anh ta và Trâu Tiến ở bên nhau nhiều năm trước khi trở nên nổi tiếng. Sau đó vì để tuyên truyền phim điện ảnh 【Trì mộ】 mà sao tác CP với Cố Nại. Hiện tại muốn vứt bỏ Trâu Tiến. Vài ngày trước trong bữa tiệc đêm giao thừa, Trâu Tiến đến tìm Vinh Kỳ để năn nỉ nhưng bị từ chối phũ phàng.

Trong ảnh, Trâu Tiến đang hôn má Nam Vinh Kỳ, biểu cảm của Nam Vinh Kỳ thiếu kiên nhẫn, một tra nam sống động.

Ngay cả khi hầu hết mọi người vẫn đang ngủ, Weibo này đã phá vỡ 10.000 lượt đăng lại trong vòng 20 phút.

Nam Vinh Kỳ sững sờ khi nhìn thấy bức ảnh, không kịp đọc bình luận gì, anh trả lại điện thoại của trợ lý camera, cấp tốc lấy điện thoại mình ra bấm số của Cố Nại.

Cố Nại vẫn còn đang ngủ, nghe thấy nhạc chuông độc quyền dành riêng cho Nam Vinh Kỳ, miễn cưỡng buộc mình mở mắt ra, "Này ... Xảy ra chuyện gì sao?"

Nếu không phải là một vấn đề rất quan trọng, Nam Vinh Kỳ sẽ không bao giờ gọi cho cậu vào lúc này.

"Có việc." Đôi mắt nhợt nhạt của Nam Vinh Kỳ ánh lên tia nghiêm nghị dưới ánh mặt trời mọc.

Dư Thành An bí mật nhìn ông chủ đầy hào quang, bị sốc bởi khí thế chấn động tỏa ra khắp người anh.

Sau đó.

Anh ta nghe thấy ông chủ với hơi thở đầy cứng rắn, đối với người bên kia điện thoại ... làm nũng.

"Anh bị người khi dễ, anh Cố che chở cho anh."

Cố Nại mơ mơ màng màng bị anh chọc cười, "Đừng hoảng sợ, chuyện gì cũng có anh Cố đây."

——–

Tác giả có chuyện muốn nói: Hừ, đếm ngược đến cuối cùng cũng sắp kết thúc, kim chủ ba ba muốn trốn chuyện chuyên mục có được không! Tui sẽ đăng bài viết mới bù lại!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top