Chương 93: Thư thái


Vào đêm ngày 1 tháng 1, trong khi chủ đề người bạn thân nhất vẫn đang được nhấp liên tục trên thanh tìm kiếm, ​​【Y giả nhân tâm】 đăng một đoạn video giới thiệu giữa hai nhân vật Trầm Lý của Nam Vinh Kỳ và Sở Dịch Tân của Cố Nại.

Tuyên truyền kiểu này, điều quan trọng nhất là thời điểm.

Có lẽ khi một thiết lập được chấp thuận, thì cho dù điều gì xảy ra đi chăng nữa cũng chẳng đáng để làm nên phiền phức.

Quần chúng ăn dưa nhìn thông báo, Trầm Lý chống tay đẩy Sở Dịch Tân vào cửa phòng phẫu thuật, lạnh lùng nói với cậu ta: "Cậu là bác sĩ, không phải nhà từ thiện."

Sở Dịch Tân ngu ngơ gật đầu.

Trầm Lý mỉm cười, cúi đầu hôn lên mắt cậu.

Sở Dịch Tân không né tránh, cũng không kinh ngạc, chỉ có vẻ mặt là bất lực.

Sau đó, khung cảnh ttrở nên lộn xộn với những câu thoại được chỉnh sửa.

Giọng nói của Sở Dịch Tân xuất hiện đầu tiên, "Trầm Lý, là người như thế nào."

Ngay sau đó, là đáp án của mọi người.

"Thiên tài."

"Anh ta có khả năng biến phân rã thành ma thuật."

"Kẻ lang thang."

"Tôi đã nhìn thấy anh ấy không thay quần áo trong một tuần."

"Nhất định có thể tìm được hắn trong quán bar."

"Hôn môi cuồng ma!"

"Số người anh ta đã hôn không phải chín trăm cũng là một nghìn người! Trưởng khoa! Bác sĩ! Y tá! Bệnh nhân! Dì dọn dẹp!"

"... Ngàn lần. Đừng để vẻ ngoài của anh ta đánh lừa."

Cuối cùng, Trầm Lý cũng xuất hiện trong video. Anh mặc bộ vest trắng, thắt cà vạt đang từ từ bước đến máy quay. Đôi giày da của anh ấy phát ra âm thanh lạch cạch trên sàn. Anh cười khúc khích và đưa ngón tay ra trước môi. "Suỵt, đừng nói tôi là một bác sĩ."

〖Mẹ kiếp, chết tiệt! Đoạn giới thiệu này rất thú vị!〗

〖muốn xem! ! ! Vinh Kỳ quá đẹp trai! Làm sao chỉ là nam thứ tư! Thiết lập nhân vật nam chính thích hợp hơn!〗

〖ha ha ha, tôi là bác sĩ, tin tôi đi, thực tế không có bác sĩ nào đẹp trai như vậy đâu.〗

〖Ăn mặc như thế này trong bệnh viện có khó chịu không?〗

〖a a a a a a chịu không nổi a! Sự bùng nổ hormone! 〗

Đúng như dự đoán của Hồng Ảnh, ban đầu người hâm mộ và người qua đường phản đối hai người họ dần dần chấp nhận sự kết hợp này, những bình luận ghê tởm như đồng tính ghê tởm cũng dần giảm đi.

Sau khi Nam Vinh Kỳ và Cố Nại dành hai ngày ở Thành phố A, họ bắt đầu tuyên truyền cùng đội ngũ Y giả nhân tâm. Tuyên truyền này không gì khác ngoài thực hiện một số hoạt động và trình chiếu trên các chương trình tạp kỹ. Nam Vinh Kỳ là vai nam thứ tư. Anh không cần và không phải tuyên truyền công khai nhưng mức độ nổi tiếng hiện tại của anh có xu hướng mơ hồ vượt qua Cố Nại, vì vậy đội ngũ Y giả nhân tâm đã gửi lời mời hợp tác tuyên truyền đến anh.

Nói là mời nhưng thực tế giống một yêu cầu hơn.

Cùng với Cố Nại, Nam Vinh Kỳ rất sẵn lòng. Nhưng anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Dư Thành An muốn nhờ anh giúp đỡ về vấn đề công việc, vì vậy Nam Vinh Kỳ phải gấp rút trở về thành phố B. Anh không thể tham gia tuyên truyền Y giả nhân tâm được.

Cố Nại lúc này đối mặt với Nam Vinh Kỳ ngoan ngoãn vô cùng, lại rất thông cảm cho anh, không những không hỏi nhiều mà còn giúp thu dọn hành lý.

Sau khi Nam Vinh Kỳ trở về thành phố B, Dư Thành An đã lái xe đến đón anh.

"Nhìn anh khá hơn nhiều." Nam Vinh Kỳ nhìn chiếc xe của anh ta, ước tính nó có giá 5 triệu tệ, ở thành phố B không có nhiều xe như vậy.

"Đây không phải để đàm phán công việc sao, ông chủ lên xe đi, để tôi đưa anh đến nhà máy của chúng ta."

Sau khi từ chức ở Hoàng Phát, Dư Thành An dựa vào mối quan hệ và kinh nghiệm làm ăn nhiều năm của mình, cùng với bug Nam Vinh Kỳ này, đã nhanh chóng tìm ra cách để tăng gấp đôi số tiền 1 tỷ.

Đó chính là thời trang.

Chi phí sản xuất quần áo thấp kèm theo tỷ suất lợi nhuận lớn. Ở giai đoạn này, chi phí sản xuất một bộ quần áo cho một thương hiệu nổi tiếng là khoảng 30, và giá thành là 300 hoặc thậm chí cao hơn. Nếu như có thể thành lập một thương hiệu thuộc về mình, như vậy tương lai phát triển các lĩnh vực khác mới có thể nhanh và tiện.

Dư Thành An dành vài tháng để mua một xưởng may bỏ hoang ở ngoại ô thành phố B. Tìm những nhà sản xuất nguyên phụ liệu có chất lượng tốt và đáng tin cậy, đồng thời thuê nhiều nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trong và ngoài nước để sản xuất những lô hàng đầu tiên của quần áo cao cấp.

Nhưng vấn đề đang đến, Dư Thành An không có khả năng tạo ra một chuỗi cửa hàng bán quần áo trong thời gian ngắn. Việc bán hàng trên mạng sẽ làm giảm tính truyền tải kiểu dáng cách điệu của quần áo. Vì vậy, lúc này anh nghĩ đến Nam Vinh Kỳ.

Việc mời người nổi tiếng làm đại diện thương hiệu thời trang của riêng mình là điều rất bình thường của một số nhãn hàng. Mặc dù những thương hiệu thời trang này đắt tiền, chúng dường như là phiên bản cải tiến của một số mẫu Taobao phổ biến cộng với hình tượng độc đáo của người nổi tiếng. Bất kể chất lượng đến tay nghề đều không quá vượt trội nên chỉ có người hâm mộ của những người nổi tiếng mới mua nó.

Vì vậy, Dư Thành An không có ý định đặt kiểu nhãn hiệu quần áo này lên người Nam Vinh Kỳ, anh ta chỉ muốn nhờ Nam Vinh Kỳ làm người phát ngôn, là người phát ngôn duy nhất.

Ban đầu, Dư Thành An không có ý định làm phiền Nam Vinh Kỳ. Dù sao Nam Vinh Kỳ vẫn là một người khó hiểu trong mắt anh ta. Anh ta cũng đã kiểm tra rằng Nam Vinh Kỳ không có bất kỳ xác nhận đại ngôn nào. Vì lý do này, dự định đi cửa sau nhờ vả ông chủ nổi tiếng của Dư Thành An đã bị dập tắt. Anh ta và một số nhà thiết kế trong công ty đã nghiên cứu trong một thời gian dài, còn ai có biểu đạt tốt vẻ đẹp quần áo hàng hiệu của họ, ai mà nhìn qua có thể mang đến khuynh hướng cảm xúc rất cao cấp, ai có thể mang đến một nhóm người mua.

Sau ba ngày thảo luận, tên của Nam Vinh Kỳ được treo trên hotsearch trong ba ngày vì vụ việc ở Washington.

Cuối cùng, nhóm bọn họ đã đi đến kết luận rằng trừ khi Nam Vinh Kỳ xác nhận đại ngôn, thương hiệu của họ sẽ không thể tạo nên tên tuổi gì nhiều.

Dư Thành An chật vật gần mười ngày, thật sự không có cách nào mới gọi cho Nam Vinh Kỳ.

Trước sự ngạc nhiên của anh ta, Nam Vinh Kỳ rất vui vẻ đồng ý, gần như không do dự.

Dư Thành An ở tuổi sắp 40, thiếu chút nữa cảm động khóc lên.

Oh SHIT! Trên đời có một ông chủ tốt như vậy! Thực sự là phần mộ tổ tiên của anh ta hun hút khói xanh!

Nam Vinh Kỳ ngồi trên xe của Dư Thành An đến nhà máy ở ngoại ô thành phố B. Nhà máy có quy mô lớn và trông rất sạch sẽ, gọn gàng. Nam Vinh Kỳ đi theo Dư Thành An đến văn phòng của nhà máy, chỉ có một bàn và một ghế trong phòng làm việc, bên cạnh có nhiều giàn treo bày biện quần áo.

"Thương hiệu của chúng tôi có tên là Cổ Lâm, logo là một chiếc lá cây bồ đề tượng trưng cho sự sống, trí tuệ, ý thức, cây xanh và bảo vệ môi trường. Thiết kế quần áo chủ yếu là đơn giản và phóng khoáng, đồng thời cũng có những thiết kế độc đáo phù hợp với trẻ em."

Nam Vinh Kỳ lấy một chiếc áo sơ mi trắng tương đối rộng rãi trên kệ xuống. Cổ áo được thắt nút theo kiểu phổ biến nhất năm nay. Có một hàng tua ở sau lưng và một chiếc lá xanh biếc ở vai trái.

Nhìn thấy Nam Vinh Kỳ đang nhìn chằm chằm vào chiếc lá, Dư Thành An vội vàng giới thiệu, "Đây là logo thương hiệu, tất cả đều được thêu tay. Ở vị trí này, nó sẽ xuất hiện đơn giản mà không mất đi cá tính."

"Rất đẹp mắt." Nam Vinh Kỳ nói, quay đầu cười với Dư Thành An, "Ít nhất, tôi rất thích."

Vì vậy, vấn đề Nam Vinh Kỳ đại ngôn cho Cổ Lâm đã được giải quyết. Dư Thành An đã sớm liên hệ với mọi người, ngày mai có thể bắt đầu quay quảng cáo.

Vì muốn quay chụp những bức ảnh tĩnh và video clip, Nam Vinh Kỳ buộc phải ở lại thành phố B vài ngày. Một tòa nhà đang được xây dựng gần nhà anh, mùa đông mà vẫn gấp rút làm việc, đẩy nhanh tốc độ tranh thủ kết thúc trước Tết. Nam Vinh Kỳ không thể quay về đó chỉ có thể đến nhà Thư Viễn Sâm ở tạm.

Trước khi đến nhà Thư Viễn Sâm, Nam Vinh Kỳ đã đến phòng đấu giá của Vương Thanh Việt trước.

Vương Thanh Việt nhìn thấy anh như thể nhìn thấy quỷ, "Yo ha, khách quý của tôi."

"Hiếm thấy sao?"

"Rất hiếm thấy, sao anh lại ở đây?"

Nam Vinh Kỳ nở nụ cười, "Mua chút đồ cổ và vân vân, mở bán được chưa?"

"Cửa có thể mở, miễn là có tiền." Vương Thanh Việt cười hỏi anh, "Làm sao vậy, người bán đồ cổ ra bên ngoài lại nghĩ đến việc mua về sao?

"Hiếu kính cha vợ."

? ? ?

Vương Thanh Việt thực sự sửng sốt một chút, "Cha vợ? Anh đừng nói với tôi là ba của Cố Nại nha."

"Chính xác."

Nam Vinh Kỳ đã chọn một cái bình năm màu trị giá 30 triệu trong kho đồ cổ của Vương Thanh Việt và rất hài lòng, "Chỉ cái này."

Vương Thanh Việt liếm môi một cái, ngước mắt lên hỏi anh, "Anh nghĩ gì về thời hoàng kim của chúng ta?"

Nam Vinh Kỳ bị anh ta chọc cười, anh nghĩ Vương Thanh Việt thật là hài hước, "Uống một chút đi?"

"Anh gầy như thế, phải uống chút."

Vương Thanh Việt càng lớn tuổi, tửu lượng của anh ta càng tốt, Nam Vinh Kỳ uống với anh ta cả trưa đến tối mới dậy.

Lúc đến nhà Thư Viễn Sâm đã hơn tám giờ tối, ngay khi Nam Vinh Kỳ bước vào, trong nhà chỉ có Thư Viễn Sâm.

So với Vương Thanh Việt, Thư Viễn Sâm còn kinh ngạc hơn khi nhìn thấy anh, "Cậu quay lại khi nào?"

"Ngày hôm nay bận ít chuyện, mấy ngày nay sẽ ở nơi này cùng anh." Sau một ngày quăng quật, Nam Vinh Kỳ mệt đến mức ngã trên sô pha, "Úc Vũ Hủy đâu?"

"Đang cấp ba phải nắm chắc việc học, hiện tại còn đang ở trường."

"Vất vả như vậy?"

Thư Viễn Sâm rót cho anh một cốc nước, cười nói: "Đúng vậy, đang phấn đấu học tập cho giỏi. Nó có kế hoạch trở thành một người đại diện trong tương lai."

Nam Vinh Kỳ gật đầu, "Rất vừa vặn."

Thư Viễn Sâm nhìn hộp gấm anh thản nhiên đặt ở cửa, "Cái gì vậy?"

"Quà tôi mua cho ba của Cố Nại, trước để tôi gửi chỗ anh hai ngày."

Thư Viễn Sâm sửng sốt, không dám tin tưởng, "Cố Nại, ba cậu ta? Cậu... Cậu đã gặp cha mẹ cậu ta?"

Vẻ mặt của Thư Viễn Sâm có vẻ kỳ lạ nhưng anh không nghĩ nhiều, "Đúng vậy, ba mẹ em ấy đã biết chuyện của chúng tôi."

"Ý của cậu không phải là ba cậu ta, là, chính là thủ trưởng thủ đô... đồng ý sao?"

Vừa nhắc tới chuyện này Nam Vinh Kỳ rất vui vẻ, trong ánh mắt đều là ý cười, "Hai vợ chồng họ khá thông tình đạt lý."

"Như vậy sao..." Thư Viễn Sâm kéo lên nụ cười cứng ngắc, "Vậy tôi đi cất ngay... mất công Úc Vũ Hủy làm vỡ."

Thư Viễn Sâm cất hộp gấm vào trong tủ làm việc, sau đó nhìn chiếc giường bên cửa sổ thuộc về Nam Vinh Kỳ, ngẩn người một lúc lâu, sau đó đột nhiên cúi đầu mỉm cười.

Anh cho rằng chỉ cần anh chờ đợi, một ngày nào đó chuyện giữa Nam Vinh Kỳ và Cố Nại sẽ được cả thế giới biết đến. Danh tính và danh vọng của họ vốn đã bị áp lực nặng nề, chưa kể Cố Nại lại được sinh ra trong loại hình gia đình truyền thống, tình cảm của họ có thể bị xóa mờ bởi áp lực và trở ngại. Khi đó, anh có thể bước vào một cách hèn mọn, chẳng cần gì cả chỉ vì có cơ hội cho tình cảm của mình.

Nhưng thời gian trôi qua, Thư Viễn Sâm dần hiểu rằng anh đã bỏ lỡ cơ hội đó.

Diêu Thuấn và Tôn Diệu Quang đều từng là những người sắp chết, Diêu Thuấn lựa chọn cho Nam Vinh Kỳ tương lai, Tôn Diệu Quang lựa chọn trở thành tương lai đợi Nam Vinh Kỳ.

Ba nghìn năm sau, anh gặp Nam Vinh Kỳ sớm hơn Cố Nại, có lẽ đó là một cơ duyên mà ông trời đã ban cho anh.

Nhưng mọi thứ đã được định sẵn.

Giờ đây, anh ấy muốn kể lại những cảm xúc ngông cuồng của mình.

Thư Viễn Sâm quay lại, chẳng biết Nam Vinh Kỳ đã đứng sau lưng anh ấy từ lúc nào.

"Anh đang nhìn cái gì vậy?" Giọng anh nhẹ nhàng nhưng trong mắt lại có chút nghi ngờ.

"Khi cậu vừa ra khỏi mộ, cậu đã ngủ trên chiếc giường đó. Tôi đã luôn giữ lại."

"Vừa lúc, hiện tại tôi có thể ngủ." Nam Vinh Kỳ như hiểu ra điều gì đó, khóe mắt đuôi mày lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thư Viễn Sâm nhìn Nam Vinh Kỳ cười khẽ, vẫn là công tử ôn nhu văn nhã, "Tôi thích cậu, cậu biết không?"

Nam Vinh Kỳ đối mặt với Thư Viễn Sâm như vậy, trái lại rất bình tĩnh, "Tôi vừa mới phát hiện ra."

Trong mắt anh ấy có sự lưu luyến khi nhìn chiếc giường, người ta chỉ cần nháy mắt đã có thể thấy được tâm tình sâu đậm.

"Nếu như, tôi nói điều này trước khi Cố Nại xuất hiện, chúng ta sẽ ở bên nhau chứ?"

"Vậy bây giờ chúng ta sẽ không đứng cùng nhau như thế này nữa." Nam Vinh Kỳ nói xong, nhìn anh rồi khẽ cười, "Tôi đã hứa với em ấy rồi, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, những lời này anh đã dạy tôi."

"Như vậy, trước khi Tôn Diệu Quang xuất hiện thì sao?"

"Tôi vẫn luôn coi anh như anh cả." Nam Vinh Kỳ nhìn chăm chú vào ánh mắt của anh ấy, và nghiêm túc trả lời, "Tôi mong muốn, vĩnh viễn đều là như thế này."

Thư Viễn Sâm đi tới, cười vỗ vỗ bờ vai của anh, "Cám ơn cậu, nếu đã nói như vậy tôi sẽ chết tâm, cũng dễ dàng buông bỏ."

Tảng đá mất mát ôm trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng bị người đặt ở đó lấy đi.

——–

Tác giả có điều muốn nói: Thiết lập của Thư Viễn Sâm thực ra rất thông minh, anh ấy là một người con trai hiền lành tốt bụng, anh ấy thích Nam Vinh Kỳ. Đối với người hai lần bỏ lỡ vẫn canh cánh trong lòng nên mới làm ra chuyện xấu xí muốn tìm cách xấu xí. Thế nhưng một khi Nam Vinh Kỳ từ chối anh ấy một cách dứt khoát, anh ấy sẽ không tiếp tục vướng vào.

Tui cảm thấy rằng kỹ năng viết của mình vẫn cần được củng cố và tui chưa viết ra những vướng mắc của quá khứ và hiện tại. Thành thật mà nói, tui thực sự suy nghĩ rất kỹ về điều này ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top