Chương 88: Viếng thăm tận nhà


Nam Vinh Kỳ thề rằng anh thật sự không có nói dối Cố Nại, chỉ là muốn gặp Tướng Quân & Nhị Bảo, hai đứa nhỏ đã xa anh năm tháng, sao mà không muốn gặp cho được.

Vì vậy, anh muốn đi nhìn một cái.

Nhân tiện, thực hiện điều ước sinh nhật của Cố Nại vào ngày sinh nhật của cậu.

"Anh không thể tự đi! Chờ qua giao thừa sau đó em và anh cùng nhau!"

"Được rồi được rồi, nhà của em không phải là đầm rồng hang hổ. Chơi cho tốt. Hẹn gặp lại ở thành phố A. Nhớ giúp anh lấy vé dự tiệc giao thừa."

Nam Vinh Kỳ nói xong liền cúp điện thoại.

Quá trình quay của 【Thành phố lầm lỗi】 đã đến. Anh muốn đẩy nhanh tốc độ hoàn thành phim trước đêm giao thừa. Đoàn phim sẽ đốt tiền nếu họ kéo dài thêm một ngày, hay lửa trong lòng Cố Nại không thể đợi được lúc đó.

Khi anh ngẩng đầu lên, anh bắt gặp ánh mắt tò mò của Triệu Quan, "Anh định đi nhà của ai?"

"Nhà của Cố Nại."

Triệu Quan sững sờ.

"Nhà ai? ? ?"

Nam Vinh Kỳ rất bất lực, lẽ nào ngạc nhiên sẽ gây mất thính lực.

Anh đã không lặp lại lần thứ hai.

"Anh định tới nhà Cố Nại? Để làm chi? Đi gặp ba mẹ của anh sao? Mẹ nó không phải anh chứ!"

Nam Vinh Kỳ không trả lời.

Triệu Quan coi như anh cam chịu, tiếp tục hỏi, "Cố Nại, nhà cậu ấy rốt cuộc làm gì?"

Nam Vinh Kỳ liếc anh ta một cái, "Anh muốn biết như vậy?"

Triệu Quan, một người đàn ông trung niên bụng bia, mở to mắt nói: "Mẹ nó nhân gia cực kỳ muốn biết có được không?"

"Đi chết đi."

Khi đến khách sạn, Nam Vinh Kỳ đã đi tắm, khi anh từ phòng tắm bước ra, trên điện thoại di động có 18 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Cố Nại.

Hơn năm mươi tin nhắn trên WeChat cũng là từ Cố Nại.

Bảo bối: Nam Vinh Kỳ! Đừng tưởng rằng em không biết anh đang nghĩ gì!

Bảo bối: Nếu anh dám đến nhà em, em sẽ tự tử!

Bảo bối: Anh không nhận cuộc gọi của em, anh xong rồi!

...

Bảo bối: Đại ca anh ơi, em sai rồi được chưa, chúng ta có chuyện cần bàn bạc, anh không nghe máy bộ có chuyện gì sao?

Bảo bối: Anh muốn đi thì đi, nhưng chỉ nhìn Tướng Quân & Nhị Bảo là tốt rồi có được hay không?

Bảo bối: Em rất nhớ anh a ~

Bảo bối: Trả lời điện thoại đi, em trai bị ủy khuất ở nước ngoài, anh trai sẽ an ủi em.

Nam Vinh Kỳ nhìn hai chữ an ủi, liền biết cuộc gọi này nhất định không được đáp lại.

Vì vậy, anh đã trả lời WeChat.

Nam Vinh Kỳ: Anh mới vừa đi tắm, đừng lo lắng, anh thực sự chỉ đi nhìn Tướng Quân & Nhị Bảo thôi, đã muộn rồi em nên đi ngủ sớm đi.

Cố Nại đang coi chừng điện thoại, nên trả lời chỉ trong vài giây.

Bảo bối: Em tin anh, anh đừng lừa dối em.

Nam Vinh Kỳ: Không lừa em.

Tất nhiên, nếu chẳng may bị phát hiện, anh cũng chẳng thể làm gì được.

Nam Vinh Kỳ có linh cảm giấu kín trong lòng rằng mối quan hệ của anh và Cố Nại không thể che giấu trong tết âm lịch năm nay. Lần trước anh tới nhà Cố, thái độ của ba Cố với anh cũng không đúng lắm, nói không chừng đã phát hiện manh mối.

Để Cố Nại gánh chịu sự trách móc và giận dữ của ba mẹ, anh không đành lòng.

Sáng hôm sau, Nam Vinh Kỳ nhận được một chuyển phát nhanh từ thành phố B, và người gửi là Thư Viễn Sâm.

Về việc đến nhà Cố Nại, Nam Vinh Kỳ đã lên kế hoạch từ lâu.

Anh mở chuyển phát nhanh ra, trong đó có một bộ đồ dùng đựng rượu thời Chiến Quốc được bảo quản rất tốt, chưa kể dùng để sưu tập, dùng hàng ngày cũng không có vấn đề gì.

Để mua được lòng người, không thể thiếu những viên đạn bọc đường.

Khi Nam Vinh Kỳ mang theo các loại quà tặng đến trước cửa nhà của Cố Nại, cặp vợ chồng già đang trêu đùa chú chó trong sân trông rất hạnh phúc.

Hai tiểu tử kia vẫy đuôi chạy quanh ba Cố cũng rất ra sức lấy lòng.

Nam Vinh Kỳ ở trong lòng ghi cho chúng nó một đại công.

Đi, trở về thì tìm cho mỗi đứa một lão bà, nhất định phải lựa chó nổi tiếng.

Mẹ Cố đã lâu không thấy Nam Vinh Kỳ liền nhiệt tình đi về phía anh, "Đây không phải là Tiểu Vinh sao, tới cửa sao con không vào?"

Vừa nói bà vừa nhìn ra cửa.

Nam Vinh Kỳ biết bà đang tìm gì, "Bác ơi, Cố Nại đang quay phim chưa trở về."

"A, vậy hả, mau vào đi."

Nam Vinh Kỳ bước vào, hơi khom lưng quy củ gọi ba Cố một tiếng bác trai đàng hoàng.

Ba Cố liếc anh một cái, "Mang nhiều đồ như vậy, có chuyện gì sao?"

Phản ứng đầu tiên của ba Cố là Nam Vinh Kỳ tới đây để cầu ông làm điều gì đó nhưng khi Nam Vinh Kỳ lắc đầu, biểu hiện của ông ấy thay đổi một vài lần, cuối cùng nhìn anh và nói: "Vào nhà trước đi."

Tướng Quân & Nhị Bảo thấy chủ nhân, nhìn chằm chằm vào Nam Vinh Kỳ với đôi mắt to đen, đuôi vẫy như sắp rụng. Mặc dù vậy, nhớ lại những gì Nam Vinh Kỳ đã dặn, bọn nó bước vào nhà theo sát chân của ba Cố.

Biểu hiện của bọn nó lấy lòng ba Cố, làm sắc mặt của lão thủ trưởng tốt hơn rất nhiều.

Một người đàn ông và hai người vợ.

Nam Vinh Kỳ nghĩ thầm trong lòng.

Vào phòng, ba Cố và mẹ Cố ngồi trên ghế sô pha, Nam Vinh Kỳ đứng trước mặt họ mỉm cười và đặt những đông tây mà anh mang theo lên trên bàn trà, "Đột ngột đến thăm, con mang một số quà cho bác trai và bác gái. Con cũng không biết hai bác thích gì, đành tự chủ trương đem những món này."

Lão thủ trưởng quanh năm suốt tháng quen nhận quà, có thể gom lại chất đầy một cái phòng. Ông không thèm nhìn, cũng không nói chuyện nhưng mẹ Cố đã thân thiết hỏi, "Tiểu Vinh là tới gặp Tướng Quân & Nhị Bảo sao?"

Nam Vinh Kỳ không ngạc nhiên khi mẹ Cố biết Tướng Quân & Nhị Bảo là chó riêng của anh. Dù sao thì đôi vợ chồng già nhất định sẽ xem các chương trình về Cố Nại, bao gồm cả Sinh tồn trên đảo hoang không người.

"Đúng vậy, bởi vì công việc tương đối bận rộn, cho nên để bọn nó ở đây cho bác gái chăm sóc lâu như vậy, thật sự là phiền phức cho bác." Dáng vẻ cung kính của Nam Vinh Kỳ có thể so sánh với cách đối xử của những người đứng đầu trong đội Thiếu niên Tiền phong Võ Đang đang đối đãi với sư trưởng trong trường học.

Vẻ ngoài bảnh bao của anh đã truyền cảm hứng cho tình mẫu tử của mẹ Cố, "Làm sao có thể phiền phức được, từ khi con trai lớn của bác dẫn đứa cháu gái nhỏ đi, cuộc sống đã nhàm chán rồi. Ít nhiều là nhờ có hai đứa nhỏ này, đừng nói là ở lại đây nửa năm, cho dù ở đây cả đời chúng ta cũng đồng ý. "

Mẹ Cố ở bên cạnh ba Cố nhiều năm như vậy, cho dù chữ nghĩa không cao bằng nhưng đối nhân xử thế cũng không tồi, lời nói của bà đều biểu lộ ý tứ để lại hai tiểu tử Tướng Quân & Nhị Bảo này bầu bạn.

Nam Vinh Kỳ mỉm cười, "Có thời gian nên để Cố Nại trở về bồi hai bác mới đúng."

Nghe đến đó, ba Cố ho khan hai tiếng, nói với mẹ Cố, "Bà đi pha trà đi, tôi có chuyện muốn nói với Vinh Kỳ."

Sau khi mẹ Cố đứng dậy đi vào phòng bếp, Nam Vinh Kỳ cười mở hộp quà đựng đồ dùng đựng rượu thời Chiến Quốc, "Bác trai, cái này tặng cho bác."

Lão thủ trưởng ánh mắt đột nhiên trừng lớn.

Điều thu hút ông không phải là giá trị, mà là sự quý hiếm của bộ đồ uống. Hiện giai đoạn khai quật đồ đồng thau thời Chiến quốc đều để lại hư tổn rất lớn, vả lại đều là đơn lẻ, cho nên mặc dù niên đại xa xưa thì giá cũng thấp.

Bộ của Nam Vinh Kỳ là độc nhất vô nhị, các bộ sưu tập trong Bảo tàng Quốc gia đều không thể so sánh.

"Cái này... Quá quý trọng đi..." Lão thủ trưởng nói xong cầm một cái chén lớn lên xem kỹ, càng nhìn càng thấy sáng ngời.

Nam Vinh Kỳ biết ông sẽ thích, dù sao thì ông chủ Lý sống cách đó không xa cũng thích những thứ này. Một đám lão tổ đã về hưu, bọn họ có thể ngồi so sánh đủ mọi thứ ở trên đời. Ông chủ Lý tốn nhiều công sức như vậy để sưu tập đồ cổ ở thành phố B, điều đó đủ chứng minh rằng ông ta muốn những thứ này nhiều hơn nữa.

Ngoài ra, khi Nam Vinh Kỳ sống ở đây một thời gian trước, anh đã từng nhìn thấy một chiếc cốc cổ trên bàn trong phòng làm việc của ba Cố. Đánh giá từ vị trí của nó, nhất định là thường được cầm trong tay thưởng thức.

Từ đó trở đi, anh đã chuẩn bị cho ngày hôm nay.

"Không thể nói là quý giá. Với quan hệ của con và Cố Nại, con cảm thấy nhẹ như lông hồng."

Đôi mắt sắc bén của lão thủ trưởng đảo qua đây, Nam Vinh Kỳ không sợ hãi nghênh đón.

"Anh cùng Cố Nại có quan hệ thế nào?"

Nam Vinh Kỳ mím môi một cái, "Cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ, quan hệ tốt."

"Tốt... Còn tốt hơn?"

Nam Vinh Kỳ không trả lời, tiến lên vài bước, nhận lấy khay trà từ mẹ Cố, "Để con cầm cho."

Ba Cố hừ một tiếng, siết cốc nước không buông, tiếp tục nhờ mẹ Cố, "Mấy giờ rồi, bà đi hàng tạp hóa mua đồ ăn đi."

"Không phải vừa ăn xong sao, hơn nữa trong nhà vẫn còn đồ ăn thừa."

"Nói bà đi thì bà cứ đi."

Mẹ Cố trừng mắt liếc ông, cười híp mắt nhìn về phía Nam Vinh Kỳ, "Tiểu Vinh ngồi nói chuyện đi. Trưa nay cứ ăn cơm ở đây, bác cho con nếm thử món tủ của bác."

Nam Vinh Kỳ biết nghe lời phải, ngồi xuống sô pha, "Làm phiền bác gái."

"Không sao không có việc gì."

Mẹ Cố bước ra cửa, lấy một chiếc túi vải trên tường, nói với Tướng Quân & Nhị Bảo: "Hai đứa, đi mua thức ăn với mẹ."

Bọn này...

Quên đi, từ nay bọn nó sẽ là em trai của anh.

"Nói đi, cái rất tốt."

Nam Vinh Kỳ lấy điện thoại ra, nhìn thời gian, tiện tay đặt điện thoại di động lên bàn trà.

Ba Cố nhìn chằm chằm vào hình nền điện thoại di động, mặt từ đỏ thành trắng, cuối cùng chuyển thành xanh.

Nam Vinh Kỳ thầm ngưỡng mộ, dù sao ông đã ở địa vị cao nhiều năm, năng lực chịu đựng của trái tim khác hẳn người thường.

Trên hình nền điện thoại di động của Nam Vinh Kỳ là hình ảnh Cố Nại hôn lên má anh.

"Đương nhiên chúng con chỉ là bạn rất tốt ..." Nam Vinh Kỳ nói nửa chừng, như vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại di động của mình sáng lên, bỗng kinh hãi trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn về phía ba Cố.

Bởi vì con trai út, lão thủ trưởng cũng trở thành cư dân mạng thâm niên, ông nhìn Nam Vinh Kỳ, trong lòng có một câu nói.

Mụ nội nó, đóng kịch hay đấy!

"Anh! Anh!" Đôi tay tức giận của vị lão thủ trưởng đều run run, còn không bằng trực tiếp nói cho ông biết, để lửa giận trong lòng ông phát thoải mái một chút.

"Xin bác bớt giận, bình tĩnh hơi thở..." Nam Vinh Kỳ ân cần đứng dậy, rót cho ba Cố một tách trà nóng, đưa đến tay ông.

Anh biết, tách trà này thực sự được rót cho chính mình.

Quả nhiên, ngay khi vừa tiếp xúc với tách trà, ba Cố liền cầm lấy đập thẳng vào mặt anh. Nam Vinh Kỳ không né tránh, để cho trà nóng đập vào mặt, khuôn mặt trắng trẻo của anh lập tức đỏ bừng.

Nam Vinh Kỳ là từ trong mộ thất đi ra ngoài, da vốn trắng mềm, dù cho đây không phải là nước sôi, nhưng vẫn khiến mặt của anh nhìn qua rất dọa người.

Ba Cố nhìn khuôn mặt của anh, tỉnh táo hơn rất nhiều.

"Cố Nại nhà chúng tôi từ nhỏ đã nổi loạn, từ nhỏ đã có chủ kiến ​​của mình. Cho dù ở bên cạnh anh cũng chỉ là tính tình trẻ con, do nó nhất thời vui vẻ mà thôi, cho nên anh... tốt hơn hết đừng kỳ vọng quá nhiều và hãy tự lên kế hoạch cho bản thân mình đi."

Nam Vinh Kỳ cúi thấp đầu, chậm rãi nói, "Nếu như không có một ngày như vậy, bác sẽ làm sao."

Ba Cố thái độ kiên quyết không chừa một chút chỗ trống nào cho Nam Vinh Kỳ, "Nhất định phải có một ngày như vậy."

Nam Vinh Kỳ siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, cau mày một lúc, đột nhiên duỗi ra, hai chân hơi co lại, chậm rãi quỳ trên sàn.

Trong đời, anh chưa bao giờ cúi đầu trước ai như thế này.

Dưới cái nhìn của ba Cố, anh đã nói câu cổ hủ nhất, ít đổi mới nhất, một câu xuất hiện thường xuyên nhất trong cảnh này trong các bộ phim truyền hình, "Con cầu xin bác thành toàn cho con và Cố Nại."

——–

Tác giả có chuyện muốn nói: a a a a a, chính mình viết cái gì, tui thực xin lỗi tướng quân!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top