Chương 18: Hỉ Yến

Yến Hoài Phong thức dậy khi bên người đã lạnh, cả chiếc giường to chỉ có mình hắn nằm giữa đệm chăn, sắc trời đã không còn sớm, chỉ nghe một trận tiếng động xôn xao ngoài cửa sổ, giống như Thiên Chử thành trong một đêm đã có thêm rất nhiều người.

Hắn không yên lòng xốc lên góc chăn, đang suy nghĩ quần áo ngày hôm qua có lẽ không thể tái mặc, bất chợt lại phát hiện ra một bộ hoa phục mới tinh được đặt ở bên cạnh gối đầu.

Xiêm y tản mát mùi thơm nhàn nhạt, giống như đã được cẩn thận xông qua hương.

Có người đẩy cửa tiến vào, Sở Việt cầm một cái khay bước vào cửa, đem những thứ gì đó trên khay cẩn thận đặt lên bàn: một đĩa hoa quỳnh mật đông lạnh, một đĩa ngọc bích đậu cao, một chén cháo hạt sen, một chén hòe diệp lãnh đào, còn có sữa đậu nành, một bát cơm trắng, nhìn qua thập phần ngon miệng.

Sắc mặt y nhìn qua không tốt lắm, quanh mắt có một vòng đen, môi cũng không có chút huyết sắc, Yến Hoài Phong không khỏi nhìn y lâu một chút, nhưng thấy tinh thần y cũng không phải tệ lắm, vì vậy cũng không hỏi nhiều.

Đi theo phía sau Sở Việt chính là Mai Yên miệng cười mím chi, vừa thấy Yến Hoài Phong nét cười càng thêm sáng lạn, "Hàn đại ca mau đứng lên, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, Lý minh chủ cùng Tạ tỷ tỷ chuẩn bị bái đường rồi." Dứt lời liền chạy tới ngồi vào bàn giữa, trông thấy điểm tâm tinh xảo mê người trên bàn, ánh mắt liền không thể dời đi.

Yến Hoài Phong đã mặc quần áo chỉnh tề, chờ Sở Việt hầu hạ hắn rửa mặt xong, liền cùng Mai Yên chào hỏi, "Mai cô nương đã dùng qua điểm tâm sáng chưa?"

Mai Yên gật gật đầu, lại như trước nhìn đĩa hoa quỳnh mật đông lạnh kia đến xuất thần. Điểm tâm màu hổ phách bán trong suốt, khéo léo chất ở trong chén, phi thường khơi mào thèm ăn, nàng kinh ngạc nói: "Khách điếm này có thể làm được đồ ăn tốt như vậy sao? Vừa rồi rõ ràng chỉ có cháo trắng bình thường."

"Thích liền dùng một chút cũng không sao."

Yến Hoài Phong cầm lấy chiếc đũa nhìn đồ ăn trên bàn, trên đường trốn chạy còn có thể ăn sáng ngon như vậy đúng là đáng quý, hắn gắp một khối hoa quỳnh mật đông lạnh bỏ vào trong miệng, mùi thơm của hoa quỳnh cùng vị thanh ngọt của mật ong giao hòa hoàn mỹ, vô cùng ngon miệng.

Hắn gật gật đầu, hướng Sở Việt vẫy tay, "Xem ra đầu bếp ở khách điếm này quả thật không tồi. A Việt, ngươi cũng đến ăn chút đi."

Sở Việt lắc đầu, "Thuộc hạ đã ăn rồi."

Yến Hoài Phong cũng không miễn cưỡng, hắn ăn cũng không nhiều, mỗi món trên bàn đều chỉ nếm qua một chút liền buông đũa xuống. Nhưng Mai Yên vẫn nhịn không được ăn thêm vài khối mật đông lạnh cùng đậu cao, nếu không phải còn có Yến Hoài Phong ngồi bên cạnh, chỉ sợ còn muốn ăn thêm nhiều hơn.

Việc vặt chuẩn bị xong, ba người xuất phát đi đến nơi náo nhiệt nhất Thiên Chử thành hiện giờ, võ tràng lộ thiên ở thành Nam. Nơi đó vốn là nơi giang hồ nhân sĩ luận võ quyết đấu, lại bị Lý Nghị muốn nổi bật nên đem nơi này bố trí thành hỉ đường.

Sở Việt vừa nghe địa điểm đại hôn tổ chức ở thành Nam, mi tâm khẽ nhúc nhích, nghĩ đến khi y ở trên nóc nhà đêm qua phát hiện những người đó đều hướng phương Nam hội tụ, mơ hồ cảm thấy hôn lễ lần này chỉ sợ cũng không thể yên ổn.

Người trong thành quả nhiên so với mấy ngày trước nhiều lên không ít, đại bộ phận đều là nhân sĩ giang hồ bên hông đeo bội kiếm, vô luận quen biết hay không quen biết trên mặt đều là một mảnh vui sướng, cùng nhau hàn huyên về hôn lễ kinh thế hãi tục lần này.

Lý Nghị làm ra hôn lễ này quả nhiên còn có tâm tư riêng, người giang hồ tuy rằng không có đủ loại quy củ như kẻ làm quan, nhưng cũng câu nệ mười phần, đoàn người hội tụ đầy cả võ tràng lộ thiên, còn nối đuôi ra khắp chiều dài con phố.

Ngày vui nên mọi người có thể tùy ý an vị tùy ý ăn uống, cho dù gặp được người có hiềm khích ngày xưa cũng không nhiều so đo.

Mai Yên tuổi không lớn lắm, lại lần đầu tiên gặp trường hợp long trọng như vậy, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, mang theo Yến Hoài Phong cùng Sở Việt ở trong đám người chen chút đi lên phía trước, thẳng đến khi tiến gần võ tràng mới dừng lại.

Những bàn gần đó sớm đã ngồi đầy người, một chỗ trống cũng không có. Mai Yên lại không muốn ngồi ở vị trí xa, đang lúc nan giải, liền thấy vài người bộ dáng như thuộc hạ mang tới thêm mấy cái bàn, đặt ở hai bên đài luận võ, còn đặt lên bàn mấy đĩa rau trộn cùng bầu rượu chén rượu. (Lôi Uyển: đám cưới ăn rau trộn uống rượu, đỡ tốn a~)

Mai Yên thấy người xung quanh đi qua đi lại, nhưng không có ai ngồi vào mấy cái bàn trống kia, còn tưởng rằng vì mọi người không phát hiện mấy cái bàn vừa đem đến này, liền vội lôi kéo hai người Yến Hoài Phong tới cái bàn gần đài luận võ nhất ngồi xong, tò mò nhìn xung quanh trên đài.

Chẳng được bao lâu, lại có thêm một người đến ngồi ở bàn bên cạnh bọn họ. Yến Hoài Phong giương mắt nhìn sang, chỉ thấy người tới là một nam tử ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, một thân trường bào màu đen, ngoài ra không có đeo thêm bất kỳ đồ trang sức gì, trên người cũng không mang binh khí.

Thấy đám người Yến Hoài Phong nhìn hắn, hắn hơi hơi vuốt cằm nhẹ nhàng mỉm cười, khí phái toàn thân ôn nhuận nho nhã, dung nhan tao nhã tựa như nhân vật trong một bức tranh thuỷ mặc, động tác làm cho người ta cảm thấy tựa như mộc xuân phong.

Mai Yên nhìn hắn, lại nhìn sang Yến Hoài Phong, tựa hồ đang âm thầm đem hai người so sánh, trông phút chốc hai bên đều yên lặng.

Yến Hoài Phong cùng nam tử kia nhìn nhau, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng khí độ tao nhã không thể nào che giấu, rõ ràng không phải nhân vật bình thường.

Hai người đều nhìn thấy trong mắt đối phương thần sắc thưởng thức, Yến Hoài Phong thân thủ cầm lấy bầu rượu châm một ly, giơ lên hướng đối phương tỏ ý mời, hai người ăn ý đều tự cạn một chén, không có lên tiếng chào hỏi, lại giống như quen biết đã lâu, buông ly rượu, sau đó liền song song đem lực chú ý đặt trở lại trên đài luận võ.

Trên đài treo đầy lụa hồng, dán đầy hỉ tự, không còn là võ tràng máu tươi ba thước ngày trước nữa. Không lâu, ở những bàn nhỏ hai bên đài luận võ cũng lục tục có người an vị, Yến Hoài Phong mắt lạnh nhìn lại, đều là những nhân vật quyền cao chức trọng.

Lúc này các dây pháo treo cao đã bắt đầu nổ, âm thanh đinh tai nhức óc, giữa tiếng hoan hô của mọi người hai đạo hồng ảnh từ hai bên võ tràng đi lên đài luận võ, hướng mọi người dưới đài chắp tay hành lễ, sau đó nhìn nhau cười.

Nam tử kia nhìn qua tuổi còn rất trẻ, ấn theo lời đồn trên giang hồ là một vị "Thư sinh thi rớt thích mặc thanh sam ái niệm toan thơ [thơ chua xót, thương tâm]", hiện giờ mặc hỉ bào đỏ thẫm, cổ toan khí kia liền nhìn không ra, cũng rất có khí khái anh hùng thống lĩnh bạch đạo.

Nàng kia một thân hồng y tươi đẹp như lửa, không giống như tiểu thư khuê các thường dùng hỉ khăn che mặt, nàng để lộ ra khuôn mặt búp bê kiều ngọt động lòng người, ý cười trong suốt sóng mắt lưu chuyển, cười rộ lên ẩn ẩn có một má lúm đồng tiền, giống như tính trẻ con ngây thơ vẫn chưa phai mờ, quả nhiên là vị giai nhân xinh đẹp.

Thế nhưng thanh danh của vị giai nhân này không tốt lắm, Tầm Trâm Các vốn không phải là môn phái bạch đạo, thanh danh "Huyết Đồ Nữ" Tạ Ngữ Đồng lại vang dội, đừng nhìn bộ dạng nàng tinh khiết lương thiện mà lầm, trước đây cũng từng là một chủ tử tâm ngoan thủ lạt, ra tay không chừa đường sống, cho nên mới có được cái ngoại hiệu "Huyết Đồ Nữ" hung thần ác sát như vậy.

Cũng không biết như thế nào mà hai người kia lại có duyên kết liễu với nhau, Tạ Ngữ Đồng vì Lý Nghị mà cam tâm tình nguyện buông bỏ thân phận phó Các chủ quyền cao chức trọng mà Tầm Trâm Các dành cho, đơn độc theo hắn rời đi Tầm Trâm Các.

Mà Lý Nghị cũng không phụ giai nhân thâm tình, đứng vững giữa áp lực đến từ khắp nơi trong bạch đạo, không chỉ quang minh chính đại cưới Tạ Ngữ Đồng, còn chuẩn bị một hôn lễ lớn thế này.

Thế nhưng xem buổi đại hôn hôm nay, các trưởng lão của bạch đạo liên minh không một ai đến chúc mừng, liền biết vị minh chủ phu nhân Tạ Ngữ Đồng này nhận được bao nhiêu sự không chấp thuận từ trưởng bối.

Nhưng mà Huyết Đồ Nữ đương nhiên cũng không cần mấy thứ này, mà Lý Nghị tựa hồ cũng không quan tâm. Hắn nắm tay Tạ Ngữ Đồng, chờ pháo đốt xong, ra dấu ý bảo mọi người im lặng, sau đó thanh thanh cổ họng bắt đầu nói chuyện.

"Các vị —— các vị anh hùng hào kiệt đến từ ngũ hồ tứ hải, cảm tạ chư vị không quản xa ngàn dặm tới tham gia hôn lễ của Lý mỗ cùng Đồng Đồng, Lý mỗ không biết lấy gì báo đáp, lấy một chén rượu biểu thị lòng biết ơn, người tới, dâng rượu."

Tiếng nói vừa dứt, đã có người đưa lên khay đựng ba chén rượu lớn, Lý Nghị không nói hai lời toàn bộ uống sạch, đem chén tùy ý ném xuống đất, liền sau đó là một mảnh tiếng reo hò ủng hộ, người bên dưới đều giơ lên chén rượu cùng một hơi cạn sạch.

Rất nhiều người đều là lần đầu tiên gặp vị minh chủ tuổi trẻ này, trước kia chỉ nghe thấy hắn một thân hủ nho khí [mục nát], hiện giờ được diện kiến đều thay đổi suy nghĩ, chỉ cảm thấy hắn cũng là một người dũng cảm.

Nhưng Lý Nghị sau khi uống rượu xong, ở trước mắt bao người từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau đi rượu bên khóe miệng, sau đó ho khan hai tiếng mở miệng lần nữa nói: "Chính cái gọi là quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu [Quan quan kìa tiếng thư cưu, bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy, u nhàn thục nữ thế này, xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên]. Ta cùng với Đồng Đồng ngày đó mới gặp, Đồng Đồng tựa như Hằng Nga ngẫu nhiên lạc đến thế gian, thánh nhân có nói, thực sắc tính dã [ý là ham ăn uống và ham tình dục đều là hai thiên tính bẩm sinh, là bản chất nguyên thủy của con người], ta đương nhiên cẩn thận tuân theo lời thánh nhân nói. Nếu như Đồng Đồng đã là nữ tử phù hợp, tiểu sinh may mắn nhất định sẽ coi trọng..."

Khi Lý Nghị vừa mới bắt đầu nói thì mọi người còn thật sự lắng nghe, khi nghe được một nửa đã có không ít người lộ ra thần sắc cổ quái, châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ, chờ một lát sau nữa, đã có người buồn ngủ, mọi người lúc này mới kiến thức được sự lợi hại của vị minh chủ này.

Mắt thấy Lý Nghị còn muốn thao thao bất tuyệt "Ẩm thực nam nữ nhân chi đại dục" giảng đến "Biết háo sắc tắc mộ thiểu ngả, có thê tử tắc mộ thê tử", Tạ Ngữ Đồng vội vàng một phen kéo hắn, lấy tay che miệng hắn lại hướng phía dưới thản nhiên cười nói: "Giờ lành tới rồi, hành lễ đi."

Lúc này mọi người mới một lần nữa giữ vững tinh thần, trong lòng khen ngợi, Huyết Đồ Nữ không hổ là Huyết Đồ Nữ, cũng chỉ có như vậy mới trị được Lý Nghị.

Người điều khiển chương trình nhìn sắc trời, rõ ràng cái gọi là giờ lành còn chưa tới, nhưng nhìn nhìn lại một đống người giang hồ không dễ chọc ghẹo bên dưới, vội đem câu phủ nhận trong miệng nuốt trở về, cổ họng ra sức hô: "Giờ lành đến, tân nhân bái đường......"

Bên dưới lập tức yên lặng, gánh hát diễn tấu bắt đầu diễn tấu sáo và trống, giai điệu vui mừng đầy tai. Tạ Ngữ Đồng lúc này mới buông ra Lý Nghị, lui về phía sau từng bước sửa sang quần áo.

Lý Nghị nhìn nàng mỉm cười, rõ ràng là đã quen, cũng không so đo.

"Nhất bái hoàng thiên hậu thổ......" Hai người cúi thân thật sâu.

"Nhị bái các lộ anh hùng......" Lý Nghị cùng Tạ Ngữ Đồng đều không có phụ mẫu, cho nên liền đổi thành bái tạ mọi người đến tham sự hôn lễ.

"Phu thê giao bái....."

Người điều khiển chương trình lời còn chưa dứt, tiếng hô còn đang kéo dài trong không khí, Lý Nghị cùng Tạ Ngữ Đồng chuyển hướng đối diện nhau, vừa định khom người, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng quát trong trẻo, "Khoan đã!"

Hai người ngẩn ra, trong nháy mắt, một bóng lam ảnh nhanh nhẹn hạ xuống, dừng lại trên đài luận võ, cây quạt trong tay chỉ vào Lý Nghị.

Dưới đài lập tức một mảnh ồ lên.

Người tới là một nam nhân trẻ tuổi, chỉ thấy hắn nhìn chung quanh mọi người một vòng, bỗng nhiên cất cao giọng nói: "Tạ cô nương, tại hạ Thánh Môn Yến Hoài Phong, ngưỡng mộ cô nương đã lâu. Vị Lý huynh bạch đạo minh chủ này bất quá chỉ là một tên nghèo kiết hủ lậu hủ nho, giai nhân như Tạ cô nương như thế nào có thể gả cho một bao cỏ như vậy? Cô nương hôm nay chỉ cần đi theo ta, Hoài Phong nhất định cam đoan ngươi sẽ có cuộc sống tốt hơn vạn lần so với theo hắn!"

-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top