Chương 15

Ánh bình minh ló dạng, như mở ra một chương mới trong bi kịch của Ma cung. Thanh Vân dẫn đầu nhóm tu sĩ trung thành – những người con cũ của chính đạo – qua những lối mòn bí mật, qua rừng cổ âm u và bầu không khí đầy u sầu.
Trong tiếng gió rít qua từng tán lá, lời hô của đồng đội vang lên như lời thề không bao giờ khuất phục:
"Chúng ta phải lấy lại chính đạo, bảo vệ Tiên giới khỏi bọn kẻ đen tối!"
Thanh Vân đứng trước một cánh cửa cổ, được khắc họa bởi những ký hiệu linh thiêng của một thời huy hoàng đã qua.
Trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng sớm, nàng nhẹ nhàng vỗ tay lên bề mặt đá lạnh, như gọi mời linh hồn của tiền nhân trở lại giúp đỡ.
"Hôm nay, ta sẽ khiến mọi thứ thay đổi."
Lời ấy vang lên quyết liệt, mang theo cả niềm tin và nỗi đau đã chôn vùi.
Bên ngoài, đội quân của Ma Tôn – dưới quyền của Lê Sương – vẫn đang phân tán khắp Ma cung, tự mãn và bất ngờ khi nghe tin rằng có một cuộc khởi nghĩa âm thầm từ bên trong.
Những tiếng bước chân rộn ràng, những tiếng kiếm chém vang vọng bên ngoài dần tạo nên một bầu không khí căng thẳng, như lời báo trước của một trận chiến sắp bùng nổ.
Thanh Vân cùng đồng đội dừng lại trước cánh cửa sắt cổ, nơi họ từng giữ gìn những bí mật của chính đạo.
Trong khoảnh khắc ấy, từng người đều nhớ về những giây phút huy hoàng của quá khứ, khi ánh sáng của chính đạo chiếu rọi khắp mọi miền đất trời.
Họ biết rằng, chỉ có sự đoàn kết và lòng kiên trì mới có thể đẩy lùi bọn phản bội và cứu lấy linh hồn của Tiên giới. Một luồng khí linh thiêng bỗng tràn vào cánh cửa, từ từ mở ra như lời mời gọi của quá khứ.
Nhóm tu sĩ, với bao niềm hy vọng và cả nỗi đau của một thời đã mất, lao vào bên trong.
Mỗi bước chân là một lời thề, một quyết tâm không bao giờ buông tay. Họ không chỉ chiến đấu vì sự sống còn của Tiên giới, mà còn vì linh hồn của chính đạo – vì những giá trị vĩnh cửu mà thế gian không bao giờ nên quên. Ở bên ngoài, tiếng báo động vang lên, báo hiệu rằng trận chiến sắp đến.
Những đội quân của Ma Tôn đang chuẩn bị đổ bộ, quyết định bảo vệ vương quốc đen tối của Lê Sương.
Trong lúc đó, bên trong tòa thạch điện, Thanh Vân cúi đầu, hít vào một hơi thật sâu, như hứa với chính mình:
"Dù phải hy sinh cả mạng sống, ta cũng sẽ làm cho chính đạo trỗi dậy. Ta sẽ bảo vệ Tiên giới, cho đến hơi thở cuối cùng."
Ánh mắt nàng trở nên rực lửa, như ngọn lửa thiêng liêng bùng cháy giữa đêm tối.
Đó là bước đầu của cuộc phản công quyết định – một cuộc chiến không chỉ là giữa Ma và Tiên, mà là cuộc chiến của lòng trung thành, của niềm tin và của chính nhân gian.
Thanh Vân dẫn theo nhóm tu sĩ bí mật tiến vào khu vực cấm địa trong Ma cung, nơi từng là nơi lưu giữ những điển tịch của chính đạo. Nàng tin rằng đây sẽ là nơi mang lại công bằng cho cả hai giới.
Nhưng khi ánh mắt nàng lướt qua những dòng chữ cổ xưa trên vách đá, tim nàng như chững lại. Những ghi chép ấy... không hề giống những gì nàng đã từng tin tưởng.
"Năm đó, để tiêu diệt Ma Tôn tiền nhiệm, chính đạo đã lợi dụng một 'thánh nữ' để làm mồi nhử."
"Cuộc chiến kết thúc, thánh nữ bị phế bỏ tu vi và đưa trở lại chính đạo, nhưng để bịt miệng, nàng bị giam lỏng, chịu dày vò suốt đời."
Thanh Vân giật mình, bàn tay khẽ run rẩy khi nhận ra sự thật.
Nàng lật tiếp những trang điển tịch bị phủ bụi, mỗi dòng chữ như một nhát dao cứa sâu vào tâm can nàng.
"Sau này, để đảm bảo Tiên giới mãi mãi không bị Ma tộc uy hiếp, chúng ta chấp nhận thao túng, tiêu diệt những kẻ mang dòng máu lai tạp. Thánh nữ chỉ là một trong số những 'vật hi sinh' mà thôi."
Lạnh lẽo.
Tim Thanh Vân đập loạn, hơi thở nàng như bị chặn lại.
Nàng nhớ lại những gì chính đạo đã từng nói với mình...
Thánh nữ mà những dòng chữ cổ đó ghi chép... có lẽ là Lê Sương, vậy tại sao?
"Ma đạo là tội ác, là nơi chất chứa những linh hồn dơ bẩn, là nơi mà chúng ta cần thanh trừng."
Nhưng giờ đây, khi đối diện với sự thật, nàng mới nhận ra ai mới thực sự là kẻ thao túng.
Không có chính nghĩa tuyệt đối.
Không có công bằng tuyệt đối.
Từ đầu đến cuối, nàng chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ bị lợi dụng.
Họ lại dùng cách này trên người nàng sao? Họ lại đẩy nàng vào vòng xoáy chiến tranh, chỉ để nàng đối đầu với Lê Sương.
Nàng cắn chặt răng, cảm thấy máu trong
Thanh Vân đứng trước cửa đá của mật thất, từng trang điển tịch trong tay dường như nặng trĩu hơn cả ngàn tấn.
Tâm trí nàng quay cuồng giữa những dòng chữ khắc nghiệt, giữa quá khứ và hiện tại, giữa sự thật và những lời dối trá mà chính đạo đã tiêm nhiễm vào nàng suốt bao năm qua.
Chính đạo, thứ mà nàng đã trung thành cả đời, hóa ra chỉ là một ván cờ mà nàng là con tốt thí.
Tay nàng siết chặt tấm điển tịch cũ, đôi mắt đỏ lên vì phẫn nộ.
"Từ đầu đến cuối... ta chỉ là một kẻ ngu ngốc bị lợi dụng."
Thanh Vân bật cười. Một tiếng cười đầy cay đắng và tuyệt vọng.
Nàng nhớ lại ngày nàng rời khỏi Ma cung, mang theo nỗi thù hận với Lê Sương.
Nhưng rốt cuộc, ai mới là kẻ phản bội thật sự?
Nàng nhớ lại ánh mắt bi thương của Lê Sương, nhớ lại những lần nữ nhân ấy nhìn nàng, nhẫn nhịn, lặng lẽ chịu đựng, mặc cho nàng cầm kiếm chĩa vào yết hầu mà chưa từng phản kháng.
Nhớ lại lần nàng rời đi, Lê Sương chỉ đứng đó, không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần trong mưa.
Bây giờ, nàng đã hiểu rồi.
Nàng thả rơi cuốn điển tịch, xoay người bước đi.
Bước chân đầu tiên còn chần chừ.
Bước thứ hai đã nhanh hơn.
Đến khi Thanh Vân ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nàng chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất trở về bên cạnh Lê Sương.
Những tu sĩ chính đạo kia cũng lặng lẽ theo nàng rời khỏi, sau đó lại tản ra, không một ai có thể ngờ chính đạo mà họ tôn sùng lại có thể làm những việc đáng khinh đến vậy!
Ma cung – Tẩm cung của Ma Tôn.
Lê Sương ngồi lặng lẽ trên ngai vàng hắc ngọc, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống đám thuộc hạ đang quỳ dưới điện.
Ma đạo những ngày này sóng ngầm dâng trào, chính đạo đã có động tĩnh, nhưng trong lòng nàng lại không có một chút tâm tư nào đặt vào đại cục.
Nàng ấy có khỏe không?
Nàng ấy có hận ta không?
Từng đêm, nàng đều mơ thấy Thanh Vân.
Mơ thấy nàng ấy giơ kiếm về phía mình.
Mơ thấy nàng ấy ngoảnh mặt rời đi mà không hề quay lại.
Từ lúc nào, một Ma Tôn tàn nhẫn như nàng lại trở nên yếu đuối đến vậy?
"Lê Sương."
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ma Tôn chấn động, cả điện lập tức rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Không ai dám thở mạnh, chỉ có đôi mắt Lê Sương khẽ run lên, rồi từ từ ngẩng đầu.
Trước mặt nàng, Thanh Vân đứng đó, trên bộ y phục bạch sắc vương chút bụi đường, đôi mắt không còn lạnh lẽo nữa mà mang theo một thứ gì đó còn mãnh liệt hơn cả hận thù.
"Ta trở về rồi."
Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng trái tim Lê Sương như vỡ vụn rồi lại ghép lại thành một hình hài mới, mang theo đau đớn và hạnh phúc đến điên cuồng. Không cần biết Thanh Vân trở về vì điều gì.
Chỉ cần nàng trở về, thế giới này, bất kể đúng sai, đều không còn quan trọng nữa.
Từ nay về sau, Thanh Vân là Ma Hậu.
Từ nay về sau, Lê Sương sẽ yêu nàng đến tận cùng, dù có phải hủy thiên diệt địa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top