Chap 5: Nguy Hiểm....
Đã hai ngày trôi qua...nàng vẫn nhốt mình trong căn phòng yên tĩnh nhưng toát ra sự lạnh lẽo, cô độc...Nàng đã suy nghĩ hàng trăm hàng ngàn lần...Nàng đã dặn lòng mình hàng trăm hàng ngàn lần là sẽ từ bỏ chàng nhưng đến bây giờ nàng vẫn không thể....."Từ bỏ"...Hai từ này nói rất dễ dàng nhưng làm được hay không lại là một thử thách quá lớn...Nàng thực sự còn luyến tiếc điều gì sao? Tại sao nàng lại không thể buông tay?......Nhưng dù nàng có luyến tiếc, có không nỡ, có đau lòng như thế nào thì nàng cũng phải chấp nhận sự thật trước mắt....nàng và chàng chỉ là bèo nước gặp nhau, trôi qua nhau rồi sẽ vĩnh viễn li biệt...Vì vậy nàng không thể mãi chìm đắm trong mối tình không lối thoát này nữa...Nàng phải mạnh mẽ...phải sống cho ra sống...phải sống sao cho xứng đáng với ơn cứu mạng của chàng...
Nàng rời khỏi chiếc giường đã thấm đẫm nước mắt của nàng, tự chọn cho nàng một bộ lam y tuyệt đẹp...Nhìn dung mạo tiều tụy của nàng qua chiếc gương đồng, nàng khẽ mỉm cười lặng lẽ...Thật không ngờ nàng lại biến thành bộ dáng này chỉ trong vòng hai ngày...Nàng lắc đầu như rũ bỏ hết mọi muộn phiền...phớt nhẹ lên gương mặt của nàng một chút son phấn...Kể từ bây giờ nàng sẽ là Ran Mori...một Ran Mori biết cười, biết vui, biết làm nũng, biết khóc,....Nàng sẽ là một nữ nhi bình thường như bao người khác trong thiên hạ.....
Nàng đẩy nhẹ cánh cửa phòng đã đóng chặt từ hai ngày trước....những tia sáng ấm áp của ánh ban mai khẽ lướt qua thân ảnh của nàng...Nàng mỉm cười thật tươi chào đón bình minh xuất hiện....Ánh dương sáng chói khó nắm bắt hơn ánh trăng dìu diệu rất nhiều nhưng ánh dương lại mang đến cho nàng một cảm giác ấm áp, an toàn đến lạ...khác hẳn với sự thanh tĩnh, bình yên do ánh trăng mang lại....Nàng bước ra khỏi phòng...Đập vào mắt nàng là bóng hình chàng đang ngồi lặng lẽ trên chiếc bàn đá trước phòng nàng...Ánh mắt cương nghị của chàng ẩn chứa sự mệt mỏi vì đã lâu không được chợp mắt...Chàng mỉm cười nói:
Muội cuối cùng đã ra khỏi phòng rồi.
Muội xin lỗi. Đừng nói là huynh đã ở đây suốt hai ngày chứ?_Ran ngồi xuống trước mặt Shinichi, áy náy nói.
Ngốc này._Shinichi cười khẽ cốc đầu Ran một cái rồi nói._Huynh mới là người xin lỗi mới đúng. Huynh không biết tại sao muội lại như vậy nhưng nếu huynh không kéo muội vào mối tình cảm rắc rối của huynh thì muội cũng sẽ không buồn. Huynh xin lỗi.
Không phải lỗi tại huynh đâu._Ran lắc đầu nói. Lòng nàng không hiểu sao lại ấm áp vô cùng. Chàng là lo lắng cho nàng nên đã ngồi đợi trước phòng nàng suốt hai ngày đêm sao? Trái tim nàng không hiểu sao lại yên bình đến thế, nó đã không còn bỏng rát như trước nữa rồi. Vậy mà nàng lại không thể giúp chàng cho đến khúc cuối.... Shinichi mỉm cười nói:
Muội đang tự trách mình vì đã không giúp được huynh phải không? Không sao đâu. Dù sao huynh....
CẨN THẬN!!!.
Tiếng Ran hốt hoảng cắt ngang câu nói của Shinichi...Một tiếng gió rít xoẹt qua bên tai....Shinichi nhanh chóng lách người qua phải..."PHẬP"...Chiếc phi tiêu hình ngọn lửa cắm thẳng vào thân cây trúc diệp phía sau Shinichi....Những chiếc lá trúc bay xào xạc khắp nơi sau cơn chấn động...Shinichi và Ran vội vàng nhìn về hướng chiếc phi tiêu bay tới...Một hắc y nhân vừa biến mất nhanh chóng trên mái nhà của khách điếm.... Shinichi tiến lại quan sát kĩ chiếc phi tiêu, lặng lẽ nói:
Hỏa Long.
Huynh không sao chứ?_Ran lo lắng nói.
May mà muội nhắc nên huynh không sao.....Nhưng muội biết võ công đúng không?_Shinichi nghiêm nghị hỏi. Đây là điều mà từ nãy đến giờ chàng đang thắc mắc.
Không có. Muội chỉ...muội chỉ..._Ran hoảng hốt không biết nên nói thế nào. Hỏa Long tấn công từ phía sau nàng, nàng làm sao có thể nói là đã nhìn thấy. Nàng càng không thể nói là nàng có võ công.
Khoảng cách từ muội đến hắn là rất xa. Nếu không phải võ công cao cường thì muội không thể nào phát giác ra được có ám khí. Ngay cả huynh còn chậm hơn muội một bước. Muội thực sự là biết võ công đúng không?_Shinichi chất vấn.
Muội...muội...._Ran hoang mang vô cùng không biết phải trả lời Shinichi như thế nào, bỗng nhiên một cảm giác bất an dâng lên....Hỏa Long xuất hiện....Không xong rồi...Kaito...
Ran hốt hoảng quay mặt chạy đi. Dường như Shinichi cũng vừa nhận ra được điều đó. Cả hai vội vàng chạy đến phòng Kaito. Ran đẩy mạnh cửa bước vào, lo sợ nói:
Kaito. Huynh không sao chứ?
Trả lời nàng chỉ là sự yên tĩnh,trong phòng không một bóng người..Nàng lục tung mọi thứ nhưng vẫn không tìm thấy chàng... Nàng thực sự hoảng sợ tột cùng...Chàng đã bị Hỏa Long ám toán rồi sao?...Một giọt nước mắt khẽ rơi nhẹ....Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên ở phía sau Ran và Shinichi:
Mới sáng sớm đệ và Ran làm gì trong phòng huynh vậy? Có chuyện gì sao?_Kaito vừa bước vào phòng vừa nói.
Trái tim Ran bỗng vỡ òa..Nàng vui mừng chạy đến ôm chầm lấy Kaito. Nước mắt không hiểu sao rơi xối xả không ngừng...Nàng sợ mất chàng..sợ chàng sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc...Kaito ngỡ ngàng trước thái độ quá đỗi bất ngờ của Ran, chỉ biết đứng lặng im....Shinichi khẽ chau mày, một sự khó chịu hiện lên trong lòng chàng, chàng lặng lẽ quay đi nói:
Đại ca gọi Tam đệ tới phòng đệ ngay. Cả muội nữa. Ran. Ngay lập tức.
Nói rồi chàng quay trở về phòng, lòng chàng không thể nào thoát khỏi hình ảnh Ran ôm chặt lấy Kaito như sợ đánh mất một thứ gì đó quá quan trọng. Bây giờ chàng đã hiểu tại sao ngày hôm đó Ran lại có thái độ như vậy. Chàng còn tưởng đó là do chàng nữa chứ...lòng chàng bỗng nhiên bứt rứt không yên...
Nhị ca. Có chuyện gì vậy?_Hattori trố mắt nhìn thái độ trầm ngâm của Shinichi, tò mò nói. Shinichi chộp dạ vội vàng chuyển hướng suy nghĩ của chàng về chuyện Hỏa Long. Chàng lấy trong người ra chiếc phi tiêu hình ngọn lửa đặt nhẹ lên bàn. Hattori kinh ngạc nói:
Hỏa Long? Hắn đã đến đây sao?
Đúng vậy. Nhưng người hắn ám sát lại là huynh. Nhất định là có ẩn tình bên trong._Shinichi lạnh giọng nói.
Cái gì? Hắn ám sát huynh sao? Huynh không sao chứ?_Hattori lo lắng.
Huynh không sao._Shinichi trầm tĩnh nói. Chàng khẽ liếc nhìn Ran và bắt gặp ánh mắt long lanh tím biếc ấy. Chàng đã quyết định là không nhắc đến sự giúp đỡ của Ran, một mình âm thầm điều tra về người nữ nhân bí ẩn này.
Người mà hắn đáng ra phải tìm là huynh mới đúng. Sao lại ra tay với đệ? Không lẽ có chuyện gì xảy ra với Nguyệt Âm nên hắn thế thân sao?_Kaito lên tiếng thắc mắc.
Không có khả năng đó đâu. Nguyệt Âm là Đệ Nhất Sát Thủ Lâu Nguyệt Cát. Cái danh này không phải là để chơi. Vả lại nàng ấy chưa ra tay lần nào với đệ. Sao có thể xảy ra chuyện gì được?
Vậy hắn làm thế là có ý gì? Ran. Muội thử nói ý kiến của mình xem._Kaito quay sang Ran nói. Ran khẽ nhìn Shinichi rồi lạnh giọng:
Là cảnh cáo... Hắn cảnh cáo chúng ta không được điều tra Lâu Nguyệt Cát nữa. Và chính thức thông báo cuộc truy sát đã bắt đầu.
Muội chắc chắn?_Kaito nghi ngờ hỏi lại. Ran khẽ mỉm cười:
Đây chỉ là suy luận của muội thôi. Không có gì là chắc chắn cả. Nhưng muội có thể khẳng định hành tung và mục đích mà các huynh đến đây đã bị Lâu Nguyệt Cát nắm được. Chúng ta phải đề ra phương án phòng ngự trước khi bọn chúng bắt đầu cuộc truy sát này.
Có vẻ như muội rất hiểu Lâu Nguyệt Cát nhỉ?._Shinichi nhìn thẳng vào mắt Ran trầm lặng nói.
Huynh đang nghi ngờ muội phải không?_Ran lạnh lùng nhìn thẳng vào Shinichi. Hai người yên lặng quan sát đối phương, đánh giá lời nói của nhau..... Bỗng nhiên Shinichi cười xòa nói:
Huynh là đang khen muội đó. Muội đừng đa nghi như vậy. Thôi được rồi. Tạm thời chúng ta bàn đến đây thôi. Đi ăn trưa chứ.
Nói rồi Shinichi đứng lên ra khỏi phòng. Mọi người cũng lặng lẽ theo sau. Ran đi được mấy bước thì bỗng nhiên nàng thấy hoa mắt, chóng mặt vô cùng...có lẽ là do đã hai ngày rồi nàng không ăn gì cả. Nàng suýt nữa ngã lăn ra sàn nhà nếu không có một bàn tay ấm áp đỡ nàng lại. Một giọng nói trầm ấm vang lên:
Muội không sao chứ? Sắc mặt của muội không tốt lắm. Đã hai ngày muội không ăn gì rồi đó._Shinichi nhẹ nhàng để Ran tựa vào lòng. Chàng đi trước nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo nàng. Nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của nàng, chàng biết là nàng sắp ngất đến nơi nên vội vàng chạy đến đỡ nàng. Nhưng Ran lại gắng gượng gạt tay Shinichi ra, lạnh lùng nói:
Mặc kệ muội. Không cần huynh phải bận tâm. Muội chết thì huynh càng vui chứ sao. Khỏi mắc công nghi ngờ muội này nọ.
Huynh đã nói là không phải rồi mà. Muội vào phòng đi. Huynh sẽ mang thức ăn đến cho muội. Coi như là tạ lỗi nhé._Shinichi bối rối nói. Nhưng Ran lại quay mặt đi thẳng, bỏ lại một câu nói làm trái tim chàng xốn xan:
Không cần huynh lo. Muội có chân. Tự đi ăn trưa được. Huynh liệu mà bảo vệ cái mạng của huynh đi. Hỏa Long sẽ không tha cho huynh đâu.
Nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng, giận dỗi của nàng, chả hiểu sao chàng vừa lo mà vừa cảm thấy vui vui. Chàng vội vàng chạy theo đỡ nàng, nhưng nàng lại gạt ra....đỡ nàng nhưng nàng lại gạt ra... Cứ như vậy cho đến khi ngồi vào bàn ăn mới yên chuyện.....Hattori chỉ khẽ mỉm cười trước sự thay đổi quá đỗi bất ngờ của vị Thái tử mà chàng vô cùng kính trọng đó. Không ngờ cũng có lúc chàng nhìn thấy cảnh Thái tử phải đi dỗ dành tiểu muội muội hiền lành của chàng. Chàng cũng không hiểu sao tiểu muội thường ngày dịu dàng, nhút nhát lại có thể giận dữ đến vậy.....
Kaito thì cảm thấy một cơn khó chịu trong lòng không biết từ đâu ập đến. Rốt cuộc chàng bị làm sao thế này? Đáng lí ra chàng phải châm chọc hay giễu cợt Shinichi như thường ngày chứ tại sao chỉ biết im lặng khó chịu nhìn cảnh tượng đó. Liệu trái tim chàng có phải đang chuyển hướng không?.....
Khi bọn họ đến nơi thì Sonoko, Shiho và Kazuha đã đợi sẵn từ trước. Mọi người lặng lẽ ngồi vào bàn. Không khí yên lặng bao trùm khắp bàn ăn. Cả Ran, Shinichi, Kaito và Shiho đều không nói lời nào, chỉ ngại ngùng nhìn nhau....Cuối cùng người lên tiếng phá tan không khí gượng gạo này vẫn là Sonoko, nàng chỉ vào Ran nói:
Shiho tỷ. Kazuha tỷ. Tỷ ấy là Ran. Là muội muội của tam ca đó.
Ran khẽ giật mình mỉm cười nói:
Rất vui được gặp Shiho tỷ và Kazuha.... Mà thôi. Mọi người gọi thức ăn đi chứ. Muội đói lắm rồi.
Shinichi chợt nhớ đến Ran đang rất mệt vì đã nhịn đói rất lâu, chàng vội vàng kêu:
Tiểu nhị.
Dạ. Khách quan dùng gì ạ?_Tiểu nhị lon ton chạy lại.
Shinichi nhanh chóng đọc tên các món ăn.... Chỉ một lúc sau trên bàn đã kín đầy thức ăn đủ loại. Tổng cộng hơn mười món khác nhau. Sonoko mỉm cười nói:
Huynh gọi nhiểu món thế này chúng ta làm sao ăn hết?
Muội cứ ăn đi. Đừng nói nhiều. Hôm nay coi như là huynh đãi.
Sonoko và mọi người tuy hơi bất ngờ trước thái độ kì quặc của Shinichi nhưng vẫn cầm đũa gắp thức ăn, đã quá ngọ rồi nên họ vô cùng đói...Shinichi vô tư gắp thức ăn bỏ vào trong chén Ran mà vô tình quên để tâm nhìn đến sắc mặt của Shiho. Nàng đang rất buồn..Nhìn cử chỉ lo lắng, săn sóc Ran của chàng, nàng có thể chắc chắn Shinichi có tình cảm với Ran...Bỗng nhiên tiếng nói lo sợ của Ran làm mọi người dừng lại:
Mọi người không ai được ăn.
Shinichi khẽ chau mày nói:
Tại sao? Muội vẫn giận huynh hả?
Ran khẽ lắc đầu, nói nhanh:
Muội không nhỏ nhen như vậy đâu. Trong thức ăn có độc.
Lời nói của Ran làm tất cả mọi người hốt hoảng, Hattori hét lên:
Cái gì? Sao có thể như vậy? Huynh đã kiểm tra rất kĩ rồi mà.
Loại độc này có tên là Thiên Sơn Ngân Khung. Nếu bình thường ăn phải thì sẽ không sao, càng không phải là độc dược nhưng nếu kết hợp với Ngũ Sắc Hương và Thủy Mộc Khuyết thì sẽ trở thành một loại độc dược có độc tính cực kì mạnh. Nếu trúng phải thì sẽ vong mạng chỉ trong vòng ba canh giờ._Ran nhẹ nhàng nói. Shinichi vội vàng hỏi:
Nhưng ba thứ độc đó nằm ở đâu? Tam đệ đã kiểm tra rất kĩ mà.
Ngũ Sắc Hương nằm hoàn toàn trong căn phòng này. Huynh hãy nhìn xung quanh mà xem. Có 5 loại hoa và màu sắc khác nhau: Vinh Sương màu trắng, Hóa Khuyên màu vàng, Bạch Đạm Dung màu hồng, Liên Phong Xích màu đỏ và Trung Ánh Lan màu xanh. Năm loài hoa này tạo thành Ngũ Sắc Hương. Chính là một vị trong phương độc Tam Trùng Độc Tán.
Tam Trùng Độc Tán sao? Vậy còn Thiên Sơn Ngân Khung và Thủy Mộc Khuyết nằm ở đâu?_Hattori chau mày hỏi.
Thủy Mộc Khuyết chính là chất liệu làm nên những chiếc bàn ở đây. Khi huynh ăn thì nhất định phải động tay vào bàn. Vả lại chỉ cần có hương của Thủy Mộc Khuyết là đủ rồi.
Còn Thiên Sơn Ngân Khung sẽ được cho vào thức ăn của chúng ta._Shiho khẽ tiếp lời. Kaito ngỡ ngàng hỏi:
Làm sao muội biết?
Phương độc này xuất xứ từ Osaka là vương quốc của bọn muội. Muội đã từng nghe đến tên loại độc này nhưng không ngờ ở đây lại có người dùng đến nó._Kazuha nhanh chóng nói.
Giống như Ran nói. Lâu Nguyệt Cát đã bắt đầu hành động. Chúng ta cần phải đề phòng hơn._Shinichi lạnh giọng nói. Một tiếng hét thất thanh vang lên làm mọi người hốt hoảng:
AAAAAA..._Sonoko bỗng nhiên ngã lăn xuống sàn nhà, đau đớn, thống khổ. Shinichi vội vàng đỡ Sonoko lo lắng hỏi:
Muội sao vậy?
Muội ...muội...lúc nãy khi mới bưng thức ăn ra, muội có lén ăn một chút...Muội..muội..._Sonoko thều thào nói. Cả người nàng nóng rừng rực, mồ hôi túa ra không ngừng. Ran vội vàng chạy đến lấy trong người ra một viên thuốc màu trắng cho vào miệng Sonoko, nói:
Mau đưa muội ấy ra khỏi nơi này. Càng ở lâu trong không gian nhiễm độc, chất độc càng dễ phát tác.
Mọi người vội vàng ra khỏi tửu điếm...Shinichi dùng khinh công bế Sonoko chạy về phòng....nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.....Từ khi uống viên thuốc đó, Sonoko bớt đau đớn hơn và đã thiếp đi. Shinichi quay sang Ran hỏi:
Bây giờ phải làm sao?
Viên thuốc lúc nãy muội đưa cho Sonoko là Bạch Hồng Đan, nó chỉ có tác dụng ngăn chất độc không xâm nhập vào những nơi quan trọng trong cơ thể. Có thể kéo dài cho muội ấy khoảng một ngày đêm là cùng._Ran buồn bã nói.
Không còn cách nào cứu chữa sao?_Shinichi lo lắng. Ran chỉ lặng lẽ nói:
Phương độc này có tên là Tam Trùng Độc Tán thì phương giải của nó phải là Tam Trùng Giải Dược. Lúc nãy muội chưa nói với huynh là Ngũ Sắc Hương chính là tập hợp của năm loại hoa quý hiếm và khó tìm đồng nghĩa với việc Ngũ Trùng Vị cũng quý hiếm và khó tìm không kém. Thủy Mộc Khuyết là loài cây nằm sâu dưới lòng biển khoảng 100 năm, hấp thụ linh khí của nước biển, mới được đem về đẽo thành những mặt bàn, tương ứng với nó là Hỏa Thổ Viên được lấy từ ngọn núi lửa đã tắt 100 năm, loài cây này cũng phải chôn sâu trong lớp đất đá ngần ấy thời gian. Còn Thiên Sơn Ngân Khung thì cực kì khó tìm, nó là một loài thảo mộc mọc trên lớp băng tuyết nghìn năm ở đỉnh Thiên Sơn, tương ứng với nó là Phong Động Bàn Quyên là loài hoa chỉ mọc ở Động Bàn Quyên cách đây không xa, nhưng 100 năm mới có một cây và mọc ở nơi có gió dữ dội nhất. Vì vậy khi trúng phải Tam Trùng Độc Tán thì coi như hoàn toàn không có khả năng giải được. Muốn tìm tất cả những loại giải dược đó chỉ trong vòng ba canh giờ là việc bất khả thi.
Nghe xong, Shinichi bật lực ngồi phịch xuống giường...Chàng không nên đưa Sonoko đi đến cái nơi nguy hiểm này....Không được. Bằng mọi cách chàng phải cứu được Sonoko....Chàng đứng bật dậy chạy ra khỏi phòng nhưng Ran đã nhanh chóng cản đường chàng, nàng lạnh giọng nói:
Huynh muốn đi tìm Hỏa Long? Tìm Lâu Nguyệt Cát sao? Huynh muốn nộp mạng cho bọn chúng hả? Huynh biết bọn chúng ở đâu không? Một mình huynh đấu lại với cả Lâu Nguyệt Cát không? Huynh hành động ngốc nghếch như vậy chỉ chuốc lấy kết cục là chết trong tay bọn chúng mà thôi.
Vậy muội nói huynh phải làm thế nào? Đứng nhìn tiểu muội của mình dần dần chết đi sao?_Shinichi kích động đẩy Ran ra một bên. Lực đẩy của Shinichi quá mạnh làm Ran va phải thành bàn ngã phịch xuống sàn nhà...Cho đến bây giờ nàng vẫn chưa ăn gì cả...Nàng dù có tài giỏi đến mấy vẫn không thể nào trụ vững được....Đôi mắt nàng long lanh ngấn lệ...Tại sao lúc nhìn thấy Shinichi đau lòng nàng lại đau đớn đến nghẹt thở?...Một giọt nước mắt khẽ rơi....Shinichi hốt hoảng vội chạy đến đỡ Ran dậy nhưng đã bị Hattori gạt ra:
Nhị ca. Đệ biết tâm trạng của huynh hiện giờ nhưng huynh cũng phải hiểu tâm trạng của đệ chứ. Ran đã không ăn không uống mấy ngày qua, lại còn cố gắng tìm cách giải độc cho Sonoko. Huynh có cần phải đối xử với Ran như vậy không?
Ran. Huynh xin lỗi. Huynh không cố ý. Huynh..._Shinichi hoang mang nói. Chàng cực kì hối hận về hành động quá khích của mình. Hattori đỡ Ran đứng dậy ngồi vào ghế, nàng nhẹ nhàng gạt nhẹ giọt nước mắt, mỉm cười nói:
Muội hiểu mà. Không sao đâu. Mà tại sao huynh không chịu nghe hết lời muội nói chứ? Muội có nói là không còn cách nào giải độc sao?
Shinichi vui mừng, nắm chặt tay Ran nói:
Có thật là còn cách không? Muội mau nói đi.
Huynh lại kích động nữa rồi.
À. Huynh xin lỗi._Shinichi vội vàng thả tay Ran ra, gãi đầu nói. Ran khẽ cười trước hành động trẻ con ấy, nàng bình lặng nói:
Như muội đã nói muốn giải độc phải cần đủ ba loại là Ngũ Trùng Vị, Hỏa Thổ Viên và Phong Động Bàn Quyên. Trong tay muội hiện giờ đã có Ngũ Trùng Vị và Hỏa Thổ Viên. Chỉ cần chúng ta tìm được Phong Động Bàn Quyên nữa là sẽ cứu được Sonoko. Muội không chắc là sẽ tìm thấy nó vào lúc này nhưng chúng ta chỉ còn cách phó mặc cho ý Trời thôi.
Vậy chúng ta cùng đi._Mọi người đồng thanh. Ran lắc đầu nói:
Phong Động Bàn Quyên mọc ở nơi có gió rất dữ dội và rất khó tìm ra nó. Người canh giữ Động Bàn Quyên một ngày chỉ cho duy nhất hai người lên đó. Tính tình ông ta rất kì quái, đấy là quy tắc bất di bất dịch của ông ta. Vả lại nếu tất cả chúng ta cùng đi thì Sonoko nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Mọi người cần phải hành động cẩn thận. Bọn chúng sẽ ám toán bất kì lúc nào có khả năng đấy.
Vậy để huynh đi với muội._Kaito nhanh chóng nói.
Không. Nhị ca sẽ đi với muội. Huynh hãy chăm sóc Sonoko và Shiho tỷ, Ca ca sẽ lo cho Kazuha. Như vậy là ổn rồi._Ran cười buồn nói. Lúc này nàng thực sự không muốn chạm mặt Kaito một chút nào cả. Shinichi nhẹ nhàng lại gần Ran nói:
Được rồi. Chúng ta mau đi thôi.
Ran gật đầu đứng dậy nhưng vừa đứng lên thì nàng đã phải ngồi xuống. Nàng không còn sức lực để bước tiếp. Shinichi nhanh chóng bế Ran lên trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, chàng nghiêm giọng nói:
Trước tiên, huynh phải đưa muội đi ăn cái gì đã. Muội thật là quá bướng bỉnh. Lần này mà không chịu ăn giống như hai ngày trước huynh để cơm ở trước cửa phòng muội thì muội không xong với huynh đâu.
Nói rồi Shinichi bế Ran đi. Nàng thực sự bất ngờ trước hành động kì lạ này của chàng. Trái tim nàng khẽ đập thình thịch..Nàng làm sao thế này?....Chàng vì nàng mà ngồi trước cửa phòng nàng suốt hai ngày đêm...Chàng vì nàng mà luôn mang cơm để ngay trước cửa phòng nàng rồi gõ nhẹ cửa sau đó biến mất...Nàng có mở cửa nhưng khi thấy mâm cơm nàng lại đóng cửa quay vào...Chàng đã âm thầm quan sát, chăm sóc, lo lắng cho nàng trong suốt thời gian dài như vậy sao?...Chàng tại sao lại đối tốt với nàng như thế? Chàng có biết nàng cảm động và ấm áp lắm không? Chàng tốt nhất đừng làm trái tim nàng thổn thức như vậy nếu không giữa chúng ta chỉ là bi kịch mà thôi........
Chàng tại sao lại tốt với Ran như vậy? Chàng đã có cảm tình với Ran rồi đúng không? Tại sao từ nãy đến giờ chàng không quay lại nhìn nàng lấy một lần. Trong mắt chàng lúc nào cũng chỉ có Ran thôi sao? Tại sao chàng lại đột ngột thay đổi như vậy?....Kazuha có nói là rất có thể chàng đã biết thân phận thực sự của nàng vì Hattori.... Nhưng hành động của chàng không phải là đang cố tình xa lánh nàng mà nhìn vào đôi mắt chàng nàng hiểu....những gì chàng đang làm đều là thật tâm như vậy.....Nàng thực sự rất đau lòng chàng có biết không?.............
Tại sao chàng lại đau lòng đến vậy? Vì Shinichi tỏ thái độ lạnh lùng làm Shiho đau lòng hay tại vì Shinichi quan tâm đến Ran? Tại vì Ran chấp nhận đi với Shinichi và từ chối chàng sao?....Giây phút Ran từ chối chàng chính là giây phút chàng cảm thấy trái tim mình như ngừng đập...Chàng biết kể từ hôm đó nàng luôn lản tránh chàng..Làm chàng cực kì bất an...Nhưng tại sao chàng lại như vậy? Chàng là đang đau lòng vì điều gì?... Nhìn Shinichi lo lắng, ngồi suốt ngày trước cửa phòng Ran không hiểu sao chàng lại ước người làm điều đó là chàng chứ... Hai ngày qua hình bóng Ran vẫn khắc trong tâm trí chàng... Chàng đang làm sao thế này?......
Rốt cuộc hành trình tìm kiếm Phong Động Bàn Quyên của Shinichi và Ran sẽ như thế nào? Sonoko có được cứu không? Lâu Nguyệt Cát có dừng lại cuộc truy sát này ở đây không?.....Tình cảm của họ đã dần dần thay đổi...liệu đến khi nào họ mới nhận ra được tình cảm thực sự của mình? ..........Tất cả vẫn là một bí ẩn..............................
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top