Chap 4: Đau....????
Cung Điện Hoàng Cung Tokyo
Hoàng Thượng khẽ nhíu mày trước yêu cầu của quá đỗi bất ngờ của Thái Tử - người nắm giữ vận mệnh tương lai của cả vương quốc, nghiêm nghị nói:
Con đúng thật là muốn như vậy?
Xin Phụ Hoàng ân chuẩn._Thái tử chắp tay khẩn cầu.
Con có biết như vậy là quá nguy hiểm không? Trẫm không nghĩ con lại thiếu suy nghĩ đến vậy. Con thử nói lý do cho Trẫm xem.
Thứ nhất, Hoàng Nhi chắc chắn chuyện này không phải do Lâu Nguyệt Cát đề ra mà đang có kẻ giật dây phía sau. Lần này hắn nhắm thẳng đến Hoàng Nhi và Kaito chứng tỏ hắn đã bắt đầu hành động. Chúng ta không thể khinh xuất. Thứ hai, nếu Hoàng Nhi không xuất đầu lộ diện thì Nguyệt Âm sẽ tìm mọi cách xâm nhập Hoàng Cung. Như vậy an nguy của Phụ Hoàng và Mẫu Hậu sẽ khó bảo toàn. Thứ ba, Hoàng Nhi còn có chuyện nhất định phải giải quyết trên giang hồ. Hoàng Nhi khẩn cầu Phụ Hoàng phê chuẩn._Thái tử điềm tĩnh nói.
An nguy của Trẫm và Hoàng Hậu không quan trọng bằng an nguy của con. Con là Thái tử, là người kế ngôi duy nhất của Trẫm. Trẫm sao có thể an tâm để con đi điều tra Tổ chức Sát Thủ hàng đầu này chứ.
Phụ Hoàng yên tâm. Lần này Kaito và Hattori sẽ cùng đi với Hoàng Nhi. Hoàng Nhi nhất định sẽ cẩn thận hơn.
Thôi được rồi. Trẫm sẽ phái người bí mật bảo vệ con._Hoàng Thượng lắc đầu nói. Chưa lần nào ông thắng nổi một khi Thái tử đã kiên quyết.
Tạ ơn Phụ Hoàng._Thái tử khẽ cười nói.
Bỗng nhiên, một tiểu nữ tử từ đâu chạy đến sà ngay vào lòng Hoàng Thượng, nũng nịu nói:
Phụ Hoàng cho Hoàng Nhi theo Hoàng Huynh xuất Cung đi. Hoàng Nhi muốn ngao du giang hồ.
Không được. Hoàng Huynh con là đi điều tra Lâu Nguyệt Cát. Quá nguy hiểm. Trẫm không thể để con xuất Cung._Hoàng Thượng vuốt ve mái tóc của cô tiểu công chúa bướng bỉnh này, ân cần nói.
Phụ Hoàng cho Hoàng Nhi đi đi. Hoàng Nhi nhất định sẽ bám sát theo Hoàng Huynh. Không rời Hoàng Huynh nửa bước. Phụ Hoàng từng hứa là sẽ cho Hoàng Nhi xuất Cung mà. Vua một nước không được nuốt lời đâu._Tiểu công chúa vẫn nài nỉ, lắc lắc cánh tay của Hoàng Thượng, đôi mắt long lanh ngấn lệ như sắp bất khóc đến nơi. Đây là chiêu cuối cùng của nàng, Phụ Hoàng luôn luôn đồng ý khi nàng dùng chiêu này và nàng đã đúng.
Thôi được rồi. Hai huynh đệ các người lúc nào cũng dồn ép Trẫm. Trẫm thua rồi đó._Hoàng Thượng mỉm cười. Tiểu công chúa cười tươi, ôm chầm lấy Hoàng Thượng đáp:
Tạ ơn Phụ Hoàng. Phụ Hoàng là tốt nhất trên đời này. Hoàng Nhi yêu Phụ Hoàng nhất nhất luôn.
Con không quậy phá tan hoang Hoàng Cung này là Trẫm mừng rồi. Thôi. Hai con lui xuống đi.
Tuân lệnh Phụ Hoàng._Thái tử và tiểu công chúa đồng thanh, chắp tay lui xuống.
Ra khỏi Cung Điện, Shinichi bèn nói:
Muội thực sự muốn xuất Cung?
Đúng vậy. Rất thích là đằng khác. Mà sao huynh lại hỏi thế?_Sonoko tròn mắt.
Lần này đi chỉ có huynh, đại ca và tam đệ. Toàn là nam nhân. Muội là nữ nhi, đi theo bọn huynh không phải là bất tiện lắm sao?_Shinichi nheo mắt nói.
Bình thường muội vẫn đi được mà. Sao hôm nay lại không được?_Sonoko thắc mắc.
Tiểu muội muội ngốc của ta ơi. Bình thường chỉ ra khỏi Cung vài canh giờ hoặc vài ngày còn lần này là đi điều tra đấy. Có khi phải mất cả năm trời._Shinichi xoa đầu Sonoko, cười nói. Sonoko ra chiều suy nghĩ, một lúc sau nàng bỗng reo lên sung sướng:
Đúng rồi. Muội sẽ rủ Ran tỷ cùng đi. Như vậy là được chứ gì?
Nhắc đến cái tên Ran không hiểu sao Shinichi có chút cảm giác hồi hộp xen lẫn thích thú. Chàng đang làm sao thế này? Sao lại cảm thấy vui vui khi biết nàng sẽ cùng tham gia vào hành trình nguy hiểm này. Mặc dù trong thâm tâm chàng không hề muốn nàng sẽ gặp bất cứ nguy hiểm nào. Rốt cuộc lòng chàng như thế nào đây?... Shinichi khẽ cười nói:
Cũng được. Nếu muội thuyết phục được muội ấy. Huynh không nghĩ là muội ấy sẽ đồng ý đâu.
Nhất định là tỷ ấy sẽ đi mà. Tài thuyết phục của muội huynh còn không rõ sao. Ngay cả Phụ Hoàng muội còn nịnh được huống chi là tỷ ấy. Tỷ ấy hiền lắm._Sonoko tươi cười nói chắc như đinh đóng cột. Shinichi cũng chỉ biết lắc đầu bó tay với tiểu công chúa tinh nghịch này... Trong lòng chàng không hiểu sao lại có cảm giác mong đợi được gặp nàng lần nữa kể từ sau buổi tối hôm ấy.....
Lăng Xuyên Thành, 10 ngày sau.....
Lăng Xuyên Thành là nơi phồn thịnh, sầm uất vào hàng bậc nhất Vương quốc Tokyo chỉ sau Kinh Thành mà thôi. Nơi đây tập trung rất nhiều khách điếm, tửu quán, thanh lâu,....và đây cũng là nơi trao đổi, buôn bán của Tổ chức Sát Thủ Lâu Nguyệt Cát. Lăng Xuyên Thành chỉ cách Kinh Thành vài trăm dặm, cưỡi ngựa khoảng 2 ngày đường là tới....Một giọng nói lanh lảnh vang lên trong bầu không khí náo nhiệt của khu chợ, không lẫn vào đâu được:
Đại ca, Nhị ca, Tam ca. Mau lại đây xem đi. Miếng ngọc bội này đẹp lắm. Đại ca. Huynh mua cho muội đi._Tiểu công chúa cầm một miếng ngọc bội bạch ngọc hình phượng hoàng, kéo tay Kaito lại nài nỉ. Kaito khẽ nhíu mày:
Muội có biết từ sáng đến giờ muội đã mua bao nhiêu thứ không? Chúng ta là đang đi điều tra chứ đâu phải là đi chơi như muội.
Muội muốn mua cái này tặng cho Shiho tỷ giúp huynh mà. Nếu huynh không mua thì thôi vậy. Muội cũng không cần._Sonoko làm bộ giận dỗi nói, nàng biết thể nào chỉ cần nhắc đến Shiho tỷ thì đại ca nhất định sẽ chiều nàng mà. Kaito cũng đành buông xuôi:
Được rồi. Huynh mua. Đừng lấy Shiho ra làm bia đỡ đạn cho muội nữa.
Đại ca đừng chiều muội ấy như vậy. Đáng lẽ ra chúng ta nên nghe lời Ran._Hattori lắc đầu ngán ngẩm.
Ran tỷ nói gì vậy tam ca?_Sonoko thắc mắc.
Tất nhiên là bảo bọn huynh đừng dắt muội theo điều tra và nhất là ra khu chợ sầm uất này. Nhất định bọn huynh sẽ bị muội làm phiền cho đến cuối ngày thôi.
Ran tỷ nói vậy thật sao? Tỷ ấy đúng là có con mắt nhìn trước tương lai. Muội vô cùng khâm phục tỷ ấy._Sonoko cười tươi nói khiến cho ba chàng phải tròn mắt bất ngờ. Shinichi khẽ hắng giọng:
Muội biết rõ vậy mà vẫn làm à? Xem ra bọn huynh đã dạy hư muội thật rồi._Rồi chàng quay sang chủ tiệm_Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền vậy?
Shinichi vừa nói vừa cầm một miếng ngọc bội hình nhật nguyệt màu xanh ngọc bích tuyệt đẹp đưa ra. Miếng ngọc bội hình tròn tượng trưng cho mặt trăng, bên trong là hoa văn hình mặt trời. Nhật và Nguyệt bao bọc, che chở lẫn nhau.... Không hiểu sao nhìn thấy miếng ngọc bội này chàng không thể kìm lòng được. Chàng muốn mua nó nhưng mua nó để tặng ai? Ngay cả chàng vẫn không có câu trả lời...
Công tử thật có mắt nhìn. Miếng ngọc bội này là hàng quý hiếm đó. Nó có tên là Nhật Nguyệt Liên. Trên đời này chỉ có một cái duy nhất. Tiểu nhân lấy công tử 10 lượng bạc mà thôi._Chủ tiệm cười tươi nói.
Được rồi. Lấy cho ta cái này.
Nói rồi Shinichi lấy ra 10 lượng bạc trả cho chủ tiệm trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người. Họ thực sự không thể tin vào mắt mình người đứng trước mặt chính là vị Thái tử cao cao tại thượng thường ngày của họ. Không ngờ chàng cũng có lúc giống như một nam nhân bình thường...Sonoko lắp bắp nói:
Nhị ca. Có thật là huynh không vậy? Huynh mua cái này tặng cho ai? Khai ra mau.
Huynh...Huynh thấy nó đẹp nên mua thôi. Làm gì mà mọi người bất ngờ thế._Shinichi nhăn mặt nói, một chút lo sợ dấy lên trong lòng trước ánh mắt truy vấn của tất cả bọn họ.
Huynh khai đi. Là ai? Huynh mua cái này tặng cho ai?_Sonoko vẫn không chịu buông tha, bất giác nàng khẽ tròn mắt nói:
Là Shiho tỷ.....
Làm gì có. Muội đừng có đoán mò._Shinichi chộp dạ, không hiểu sao trong lòng chàng lúc đó lại không nghĩ đến Shiho.
Là Shiho tỷ thật mà._Sonoko vẫn bướng bỉnh.
Huynh đã nói là không phải. Huynh thích nên mua thôi._Shinichi có vẻ hơi bực mình. Sonoko bỗng nhiên quay mặt lại nói:
Không phải. Ý muội nói Shiho tỷ đang ở trong tửu quán kia kìa.
Vừa nói Sonoko vừa chỉ tay về phía tửu quán bên cạnh. Bên trong là một nữ nhân toàn thân một màu hồng phớt, xinh đẹp như hoa như ngọc, khí khái hơn người đang ngồi thưởng thức những món ăn được bày biện đầy trên bàn với một thanh y nữ tử cũng nghiêng nước nghiêng thành không kém. Shinichi không hiểu sao lại có cảm giác hơi lo sợ, giống như là chàng đang bị bắt gặp phản bội nàng vậy.... Nhìn thấy Shiho, Kaito và Sonoko quên ngay cái điều thắc mắc khi nãy vội chạy vào tửu quán, Sonoko nhanh chóng ôm chầm lấy Shiho:
Shiho tỷ tỷ. Lâu quá rồi không gặp. Muội nhớ tỷ lắm lắm luôn á.
Shiho bất ngờ quay lại nhìn tiểu nữ tử trước mặt. Nàng có cảm giác trái tim mình đang đau nhói. Khẳng định là chàng đang ở đây. Nàng có thể bình thản đối xử với chàng như trước kia sao? Nàng lặng lẽ nhìn ra cửa. Đúng là chàng...Đã 3 tháng rồi nàng không gặp được chàng. Chàng vẫn anh tuấn, phiêu dật với một thân bạch y như trước, trên tay vẫn luôn mang theo Long Huyết Kiếm...Nàng nhớ chàng..Nàng muốn chạy ngay đến bên chàng nhưng nàng sợ...nàng sợ chàng sẽ phát hiện ra sự thật... nàng chính là đại công chúa của vương quốc Osaka...Nàng phải làm sao đây? Nàng phải chính miệng nói ra cho chàng biết sao?....Lòng nàng rối bời trăm mảnh, nàng cố trấn tĩnh, khẽ mỉm cười nói:
Thật tình cờ. Không ngờ mọi người cũng ở cả đây. Nào. Ngồi xuống đi._Nàng quay về phía chưởng quầy gọi._Tiểu nhị, mang thêm bát đũa đến đây.
Kaito mỉm cười lặng lẽ, chàng biết trong lòng nàng chỉ có Shinichi, ánh mắt nàng chỉ hướng về Shinichi nhưng chàng không cách nào từ bỏ mối tình này... vội lấy lại khuôn mặt lãng tử thường ngày, chàng tươi cười nói:
Đã lâu không gặp. Hai muội vẫn xinh đẹp như xưa nhỉ?
Huynh đừng có đùa bọn muội chứ._Shiho lắc đầu cười nói.
Hattori từ khi bước vào tửu quán không hề rời mắt khỏi vị cô nương ngồi bên cạnh Shiho. Chính là nàng...Cuối cùng chàng đã gặp lại nàng...Nhưng sao lòng chàng lại đau đến vậy...Chàng khẽ cười nói:
Kazuha. Ngọn gió nào đưa muội đến đây vậy?
Kazuha cũng bất ngờ không kém khi gặp lại chàng. Người mà nàng tưởng là sẽ không bao giờ còn cơ hội gặp lại. Nhưng tại sao chàng lại đi cùng với Thái tử Shinichi...Chẳng lẽ chàng cũng là.... Nàng lo lắng nói:
Là huynh sao? Trùng hợp thật. Mà huynh với hai huynh ấy có quan hệ gì vậy?
Huynh là sư đệ của đại ca và nhị ca. Huynh rất ít khi có mặt ở Dương Đình Thiên nên muội chưa gặp là phải. Muội là sư muội của Shiho phải không?
Này. Hattori. Huynh quen tiểu muội của muội sao?_Shiho thắc mắc hỏi.
Đúng vậy. Chỉ là có một chút cơ duyên. Mà muội ấy là tiểu muội của muội thật sao?_Hattori lo lắng, "Làm ơn đừng nói đó là sự thật?"
Không sai. Là tuổi muội ruột của muội đấy. Mà sao sắc mặt huynh khó coi đến vậy._Shiho vẫn vô tư nói mà không biết Hattori và Kazuha đã biến sắc, họ nhìn nhau không thể nói nên lời... Shinichi nhẹ nhàng cắt ngang:
Hai tỷ muội đến đây có chuyện gì sao?
Shiho tỷ. Hay là hai tỷ cùng đến khách điếm của bọn muội luôn đi. Như vậy sẽ vui lắm._Sonoko hào hứng nói.
Muội chỉ đưa Kazuha đi ngao du sơn thủy thôi. _Nàng nhẹ nhàng đáp lời, rồi quay sang Sonoko nói._Tỷ thuê quán trọ ở gần đây. Nếu muốn muội có thể đến bất cứ lúc nào.
......
Thế rồi cả bọn hàn huyên tâm sự đến tận tối mịt mới chia tay. Mỗi người đều có một nỗi lòng riêng nhưng lại dùng vẻ mặt vui tươi giả tạo để che đậy. Đến bao giờ họ mới có thể thoát khỏi vỏ bọc của mình? Đến bao giờ họ mới là chính họ, được thể hiện tình cảm, được là chính mình.......???
Thuyên Vãn Lâu....
Trời đã dần về đêm, vầng trăng đã khuyết nhưng vẫn đủ rọi sáng vào cửa sổ phòng nàng...nàng đang lo lắng...Tại sao đến giờ này mà bọn họ chưa về? đã xảy ra chuyện gì sao? Nơi này gần như là sào huyệt của Lâu Nguyệt Cát đáng lý ra nàng không nên để họ tự mình đi điều tra như vậy? Lỡ như chàng bị Hỏa Long ám sát...Lỡ như Lâu Nguyệt Cát phát hiện ra tung tích của chàng thì phải làm sao đây? Nàng đã quá sơ sót...Rốt cuộc họ đã đi đâu?...
Tiếng cười nói vang lên làm nàng bình tĩnh lại, thì ra là họ vẫn ổn...có phải nàng đang nghĩ nhiều quá không?...nàng khẽ cười cho sự lo lắng không đâu của mình rồi lặng lẽ khép cửa sổ trở vào giường. nàng vẫn chưa dám trực tiếp đối diện với chàng nên nàng cứ mãi tìm cách tránh mặt. Nhưng nàng càng tránh thì chàng lại càng không buông tha.....Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ...Nàng vội ngồi dậy khẽ mở cửa...Là chàng...trái tim nàng bỗng đập loạn nhịp...Nàng mỉm cười nói:
Các huynh đi đâu mà giờ này mới về? Mà có chuyện gì khiến huynh đích thân đến tìm muội vậy?
Kaito khẽ cười đáp lại nàng:
Cũng không có gì quan trọng lắm. Huynh có thể vào phòng được chứ?
Được. Huynh vào đi.
Ran khẽ khép cửa lại rồi bước vào sau Kaito. Nàng vừa rót trà vừa nói:
Huynh có chuyện gì cần muội giúp sao?
Đúng vậy. Muội thật là tinh ý._Kaito đón lấy chén trà nhẹ nhàng nói.
Vậy có chuyện gì mà khiến một lãng tử như huynh phải ấp úng từ nãy đến giờ thế? Nếu giúp được muội sẽ làm hết sức.
Chuyện này huynh nghĩ là nằm trong khả năng của muội._Kaito vẫn dò xét.
Được rồi. Huynh nói mau đi. Đừng ấp úng nữa._Ran khẽ mỉm cười khích lệ nhưng nụ cười của nàng chợt hóa đá khi nhận được câu trả lời.
Huynh muốn nhờ muội đóng giả làm người yêu của huynh có được không? Huynh rất thích một người nhưng trong lòng nàng hình như không có huynh. Huynh muốn kiểm chứng thử xem. Nếu nàng có một chút tình cảm với huynh thì huynh sẽ giữ chặt nàng đến cùng còn nếu không thì huynh sẽ buông tay. Muội giúp huynh được chứ? Chỉ có muội là nàng chưa gặp nên nàng nhất định sẽ tin._Kaito buồn rầu nói mà không nhận ra đôi mắt tím biếc của Ran đã ngấn lệ. Nàng vội vàng quay mặt ra cửa, cố che giấu giọt nước mắt sắp rơi kia, lặng lẽ nói:
Tất nhiên là được rồi. Muội nhất định sẽ giúp huynh mà.
Kaito như trút một gánh nặng, đứng lên nở nụ cười quyến rũ, vui mừng nói:
Đa tạ muội. Ngày mai nhé. Ngày mai huynh sẽ hẹn nàng ấy tại Điệp Hồ. Muội nhớ đến nha. Thôi. Huynh không làm phiền muội nữa. Cảm ơn muội rất nhiều.
Huynh làm gì mà vui dữ vậy. Muội hơi ganh tị rồi đó nha. Huynh yên tâm. Muội nhất định sẽ đến mà._Ran cố gắng đùa giỡn lại rồi tiễn Kaito ra khỏi phòng.
Vừa khép cửa lại nàng đã không thể đứng vững nữa...Cảm giác đau buốt không gì tả nổi nhói lên trong trái tim nàng....Nàng cảm thấy rất đau, rất thống khổ,....Nhưng nàng lại khẽ mỉm cười...Chàng thực sự đã quên nàng...chàng thực sự đã tìm được một nữ nhân tri kỉ để trao gửi trái tim...Nàng nên vui mừng mới đúng...Nàng làm sao còn tư cách để ở bên cạnh chàng...Nàng nên vui, phải vui và vui.....Nàng cười khẽ trong khi hai hàng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi........
Tại một phòng khác trong khách điếm mang tên Thuyên Vãn Lâu....
Hattori không biết đã đưa tay lên bao nhiêu lần định gõ cửa nhưng không hiểu sao chàng lại chần chừ, do dự...Chàng rốt cuộc có nên cho Thái tử biết sự tình không?...Một tiếng nói lãnh đạm phát ra từ căn phòng đóng kín:
Hattori. Có chuyện gì mà thấp thỏm không yên vậy. Đệ vào đi. Cửa không hề chốt đâu.
Hattori cắn răng bước vào, chàng khẽ xoay người đóng kín cửa lại. Shinichi chau mày trước thái độ bí mật của Hattori, chàng khẽ nói:
Có chuyện gì phải không?
Thái tử. Thần có chuyện này muốn bẩm báo.
Đừng khách sáo như vậy. Ngồi xuống rồi nói.
Xin thái tử tha cho thần tội biết mà do dự không bẩm báo._Hattori quỳ xuống nói, gương mặt lo lắng không yên.
Được rồi. Đứng lên đi. Mau nói cho ta biết là có chuyện gì?_Shinichi hình như đã mất kiên nhẫn trước thái độ ấp a ấp úng của Hattori, chàng lạnh giọng nói.
Thái tử có biết vị tiểu thư tên Kazuha đó là ai không?
Muội ấy là muội muội của Shiho, là môn hạ của phái Minh Xuân. Có gì không ổn sao?_Shinichi nhận thấy được sự nghiêm trọng trong đôi mắt của Hattori. Hattori khẽ hít một hơi nói:
Không sai. Nhưng nàng còn Kazuha Miyano, là nhị công chúa của Vương quốc Osaka. Điều đó có nghĩa là....
Nghĩa là Shiho chính là Shiho Miyano, là đại công chúa của Osaka sao? Sao có thể như vậy?
Shinichi thất kinh..Nàng là đại công chúa lừng danh cả vương quốc Osaka sao?...trái tim chàng bỗng nhiên đau đớn không gì tả nổi...Tại sao số phận lại trêu đùa họ như vậy...Tại sao chàng lại là Thái tử của Tokyo cơ chứ? Nàng và chàng tại sao lại đến nông nỗi này..Chàng phải làm sao đây? Chàng phải đối diện với nàng thế nào đây?...Tiếng Hattori phá tan bầu không khí tĩnh lặng:
Thái tử. Xin thái tử lấy quốc gia làm trọng. Thần chỉ có một câu nói này thôi. Thần xin cáo lui.
Nói rồi Hattori lặng lẽ ra khỏi phòng khép cửa lại ...Chàng hiểu chứ...Chàng hiểu Thái tử đang đau khổ thế nào chứ...Nhưng chàng phải làm sao đây? Ngay cả chàng cũng lâm vào số phận như vậy....Chuyện của chàng đơn giản hơn rất nhiều so với Thái tử nhưng chàng vẫn không thể nào giải quyết thì làm sao chàng giúp được Thái tử bây giờ?.... Chàng chỉ còn cách nhắc nhở Thái tử...cũng chính là đang nhắc nhở chàng.......
Điệp Hồ...Ngày hôm sau.....
Ran bước từng bước chậm rãi....Nàng thực sự phải dứt bỏ được mối tình không lối thoát này. Đây là cơ hội của nàng...Nhưng nàng cảm thấy đau...Trái tim của nàng đau lắm...Tại sao người chàng chọn lại chính là nàng? Tại sao lại để nàng biết vị cô nương đang chiếm giữ trái tim chàng? Tại sao chàng lại nhẫn tâm nhờ nàng một chuyện như thế cơ chứ?....Mà không...Nàng với chàng có là gì đâu? Chỉ là huynh muội bình thường mà thôi...Đâu có gì là quá đáng.....Nàng nhất định phải hoàn thành thật tốt vai diễn này...Xem như là món quà báo đáp ơn cứu mạng của chàng năm xưa.....
Những nhành liễu khẽ phất phơ trong gió, rung động mặt hồ tĩnh lặng...Nàng chìm đắm trong khung cảnh tuyệt đẹp, thanh nhã của Điệp Hồ từ lâu đã vang danh khắp thiên hạ...Chàng đúng là chọn một nơi rất lí tưởng....Tiếng Kaito vang lên kéo nàng ra khỏi dòng suy tưởng:
Muội đến rồi à? Chúng ta mau đi thôi. Nàng đang đợi ở Phong Chúc Đình. Muội nhớ giúp huynh diễn cho khéo vào nhé.
Huynh yên tâm. Gì chứ diễn kịch là nghề của muội đó._Ran khẽ cười đáp lại. Kaito nheo mắt tỏ vẻ không tin:
Có thật không đó? Huynh cứ tưởng muội là một nữ nhi chính trực, hiền lành, chưa từng biết nối dối chứ.
Thì huynh cứ xem những gì muội thể hiện hôm nay sẽ biết liền mà._Ran nháy mắt tinh nghịch nói.
Cử chỉ của Ran bây giờ làm chàng chợt dâng lên một cảm giác bồi hồi xao xuyến...Nàng trước nay vô cùng lạnh lùng, rất ít khi nở nụ cười nhưng với một Ran Mori luôn cười nói, điệu bộ đáng yêu như bây giờ khiến chàng nhớ đến nàng ấy...Nàng ấy cũng có một nụ cười trong sáng không vướng chút bụi trần...Chàng khẽ lắc đầu xua tan quá khứ buồn nhưng hạnh phúc ấy...Người mà chàng để tâm bây giờ chỉ có Shiho mà thôi....
Hai người vẫn lặng lẽ sánh bước bên nhau đến Phong Chúc Đình. Phong Chúc Đình tọa lạc ở bên cạnh Điệp Hồ. Ngồi ở đây có thể quan sát toàn diện cảnh sắc tuyệt mĩ, thanh nhã của Điệp Hồ. Những cành cây dương liễu khẽ lay nhẹ trong gió sà xuống mặt hồ, những nụ hoa màu đỏ máu thấp thoáng trong tán liễu xanh mát, những cánh bướm nhẹ nhàng khoe sắc dưới ánh ban mai,....Một thanh y nữ tử diễm lệ, kiêu sa đang nâng chén trà thưởng thức. Khung cảnh thật là hoàn mĩ....Kaito mỉm cười bước đến ngồi đối diện với thanh y nữ tử:
Muội chờ lâu chưa?
Không đâu. Muội vừa mới tới thôi. Nàng ấy là....._Thanh y nữ tử khẽ chau mày thắc mắc. Trước mắt nàng là một bạch y nữ tử xinh đẹp mĩ miều, đôi mắt long lanh đẹp như nước hồ thu, gương mặt sắc sảo, điềm tĩnh đến bất ngờ. Bạch y nữ tử khẽ cười nói:
Muội là Ran Mori, là tiểu muội của Hattori ca. Chắc tỷ là Shiho tỷ - người mà Sonoko luôn nhắc đến.
Muội ấy là người mà huynh đã nói với muội đấy._Kaito nhanh chóng thêm vào. Một sự ngỡ ngàng toát lên trong đôi mắt của Shiho. Nàng bất ngờ quan sát người nữ nhi trước mặt. Có đúng nàng ấy là người mà Kaito đang thầm để ý không?.....Ran nở nụ cười tuyệt mĩ nhìn thẳng vào mắt Kaito, giả vờ nghiêm nghị nói:
Huynh nói xấu gì muội với Shiho tỷ phải không? Muội mà biết huynh lén giấu muội chuyện gì là muội sẽ không tha thứ cho huynh đâu nha.
Kaito nhìn sắc mặt của Ran mà khẽ toát mồ hôi, giống như là chàng đang có chuyện giấu nàng vậy, chàng khẽ xua tay nói:
Huynh làm gì có. Muội cứ nghĩ lung tung. Huynh chỉ nói với muội ấy là ....._Kaito ngập ngừng lén nhìn sắc mặt của Shiho, nàng vẫn lạnh lùng như trước, không hề có chút biến chuyển nào cả. Lòng chàng khẽ thất vọng.....
Là gì? Huynh nói đi chứ._Ran ra vẻ nũng nịu, dễ thương vô cùng. Shiho nhìn cảnh tượng trước mắt mà mỉm cười trong lòng. Rốt cuộc Kaito đã tìm được một người nữ nhân đáng yêu, xinh xắn như vậy. Nàng cũng thanh thản hơn, nàng biết trước kia Kaito có chút tình cảm với nàng nhưng lòng nàng chỉ hướng đến mỗi mình chàng, nàng không thể chấp nhận ai khác nữa. Bây giờ, nhìn thấy hai người cười cười nói nói, vui vẻ như vậy nàng cũng yên lòng. Shiho khẽ cười nói:
Muội đừng ép huynh ấy nữa. Để tỷ nói cho nhé.
Không được._Kaito và Ran đồng thanh nói. Ran quay lại liếc Kaito một cái sắc lẻm:
Ai cho huynh nói theo muội? Bây giờ huynh mà không nói cho muội biết thì đừng hòng có lần sau.
Được rồi. Huynh nói. Huynh nói với muội ấy, muội là người mà huynh thầm để ý. Chỉ có thế thôi._Kaito nhăn mặt nói một hơi. Chàng lại liếc nhìn Shiho nhưng nàng chỉ nở nụ cười gần như là mãn nguyện.
Nước mắt của Ran chợt òa ra...Nàng biết trong lòng Kaito chỉ có Shiho nhưng sao bây giờ trái tim nàng lại đau đến thế...Chàng nói những lời đó mà không nhìn nàng lấy một lần..Ánh mắt của chàng chỉ hướng về Shiho.... Nàng đã chuẩn bị rất kĩ tâm lý khi đến đây nhưng sự thật đó làm nàng không thể ngăn được dòng nước mắt....Nàng vừa yêu vừa hận chàng đến thấu tâm can...Nhưng nàng làm gì có lý do để hận chứ?......Nhìn thấy dòng nước mắt đang chảy trên gương mặt Ran, không hiểu sao lòng Kaito lại khẽ nhói đau, chàng hốt hoảng đưa tay lau nhẹ những giọt lệ đang không ngừng rơi kia:
Ran. Muội sao vậy? Tại sao lại khóc? Huynh nói gì sai phải không? Huynh xin lỗi.
Ran khẽ ngoảnh mặt tránh bàn tay của Kaito, cố nặng ra nụ cười hạnh phúc nhất:
Không sao. Muội không sao. Muội chỉ không ngờ là huynh lại nói như vậy. Muội vui lắm. Muội thực sự rất hạnh phúc.
Kaito khẽ thở phào nhẹ nhõm...Ran đúng thật là diễn viên xuất chúng...Nàng diễn y như thật làm chàng cũng phải ngỡ ngàng...Nhưng sao trái tim chàng lại cảm thấy đau đớn như có ai đó bóp chặt khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng...Rốt cuộc là tại sao?....
Muội phải tin tưởng huynh ấy chứ. Huynh ấy là người rất tốt. Tỷ tin chắc hai người sau này sẽ rất hạnh phúc đấy._Shiho cười tươi nói. Cảnh tượng trước mắt làm nàng khẽ nhói lòng...Đến khi nào nàng với chàng có thể đạt được hạnh phúc như họ...Có lẽ mãi mãi cũng không thể....
Vâng ạ. Cảm ơn tỷ. À. Mà muội có việc phải làm. Xin phép cáo từ trước. Ngày sau nhất định muội sẽ tìm tỷ hàn huyên tâm sự._Ran đứng lên cúi đầu nói.
Để huynh đưa muội về._Kaito cố gắng làm tròn trách nhiệm, mặc dù lòng chàng vẫn muốn ở lại trò chuyện với Shiho thêm một chút nữa. Ran nhẹ nhàng mỉm cười nói:
Không cần đâu. Muội tự về được mà. Huynh ở lại trò chuyện với tỷ ấy đi.
Nói rồi nàng quay lưng trở về...nói là trở về nhưng thực ra nàng là đang trốn tránh....nàng trốn tránh cái hiện thực phũ phàng trước mắt...Nàng đã không còn tư cách ở bên chàng nhưng ngay cả yêu chàng nàng cũng không thể nữa rồi...
Đêm đã khuya.....Một mình ngồi trong căn phòng vắng lặng nàng chợt cảm thấy cô đơn...Từ trước đến nay mỗi khi ở một mình nàng đều tưởng tượng ra chàng...đều nghĩ rằng chàng đang ở bên cạnh chở che, bảo vệ cho nàng nhưng giờ đây nàng mới phát hiện ra...tất cả chỉ là hư vô....Nàng lặng lẽ mang Tương Cầm đặt trên chiếc bàn nhỏ ngoài khuôn viên tĩnh lặng....Những chiếc lá trúc khẽ lay nhẹ nhàng trong gió như chia sẻ nỗi lòng của nàng......
http://www.esnips.com/displayimage.php?pid=34263839
Tiếng sáo chính là nơi để nàng giãi bày tâm sự...để nàng mặc sức thỏa lòng mong nhớ chàng...Nhưng giờ đây nàng muốn gảy đàn...Nàng muốn mang nỗi lòng của mình trải ra trên từng cung bậc khác nhau của mười sáu dây đàn thanh mảnh....Nàng muốn mang bao nỗi ưu tư của mình trở về trong sâu thẳm trái tim nàng...Chôn chặt nó..Không bao giờ để nó thoát ra nữa...Vì nàng chính là sát thủ......Kí ức năm xưa lại chợt hiện về...Chỉ một lần này nữa thôi...Nàng chỉ cần một lần này nhớ về nó nữa thôi...Rồi sau đó nó sẽ mãi mãi bị chôn vùi.......
15 năm trước....
Nàng chợt mở mắt tỉnh dậy sau cơn ác mộng nhưng là sự thật đó...Người nàng thấm đẫm mồ hôi....Nàng đang nằm dưới một bóng cây râm mát...Xung quanh không có một bóng người. Nàng khẽ chau mày...Phải chăng tiểu tử đó chỉ là giấc mơ...Chàng không hề hiện diện trên đời này....Trong lòng nàng dâng lên một nỗi mất mát. Nàng đã mất đi người Nhũ mẫu thương yêu nàng nhất trên đời này....Nhũ mẫu vì nàng mới bị người nữ nhân độc ác đó giết chết...Không đúng...Là nàng...Nàng mới chính là kẻ sát hại Nhũ mẫu... Nhũ mẫu là chết bởi chính đôi tay nàng...Nếu nàng không bướng bỉnh muốn rời khỏi Lâu Nguyệt Cát thì Nhũ mẫu đã không vong mạng.... Nàng giơ đôi bàn tay đã thẫm đẫm máu của Nhũ mẫu lên nhưng kì lạ thay...tay nàng đã không còn một chút vết bẩn...Nàng nhìn khắp thân thể nàng...Các vết thương đều được băng bó rất tỉ mỉ...Là ai? Là ai đã băng bó cho nàng?...Không lẽ là chàng sao? Chàng thực sự tồn tại trên đời này sao? Chàng là có thực...Nàng vội vàng quay xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn không có một bóng người...Nàng cảm thấy thất vọng tràn trề...Chàng đã hứa là sẽ bảo vệ nàng bằng cả tính mạng nhưng xem ra chàng đã thất hứa mất rồi...Nhưng dù sao nàng cũng rất hạnh phúc vì chàng vẫn lo lắng, săn sóc còn băng bó vết thương cho nàng...Như vậy là đã quá đủ...Nàng lặng lẽ cười....Bỗng nhiên một tiếng nói vọng ra từ ngọn cây trên cao:
Nàng tỉnh rồi à? Nàng cảm thấy thế nào?
Nàng thực sự bất ngờ không thốt nên lời...Thì ra chàng vẫn còn ở đây...Chàng vẫn bảo vệ cho nàng....
Sao vậy? Sao nàng không nói gì cả?_Tiểu tử nọ nhẹ nhàng nhảy từ cành cây xuống, lay nàng thoát khỏi dòng suy nghĩ:
Muội....Huynh vẫn còn ở đây sao? Muội ngất đi bao lâu rồi?
Muội tưởng huynh đi rồi hả? Huynh đã hứa thì phải giữ lời mà. Muội ngủ một ngày đêm rồi đấy. Muội sao rồi? Khỏe chưa?_Tiểu tử nọ gãi đầu mỉm cười nói.
Huynh yên tâm. Chút vết thương này không nhằm nhò gì muội đâu._Nàng khẽ cười đáp lại. Tiểu tử nọ trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi vui vẻ nói:
Nếu vậy thì huynh dẫn muội đi chơi nha. Nơi này tuyệt lắm. Huynh mới phát hiện ra nhưng chưa dám đi. Sợ muội tỉnh dậy không thấy ai sẽ khóc nhè mất.
Muội làm gì dễ khóc như vậy chứ. Đi thì đi. Muội không sợ huynh đâu._Nàng bĩu môi nói.
Ngày hôm đó nàng và chàng rong rủi khắp nơi trong khu rừng. Chàng đưa nàng đến thác nước hùng vĩ, trong xanh....Chàng đưa nàng đến đồng cỏ xanh mơn mởn đầy ắp những cành hoa dại đủ loại màu sắc....Chàng đưa nàng đến những hang động tuyệt đẹp nằm tận sâu trong khu rừng, ăn những trái cây rừng, uống nước suối mát rượi, đùa nghịch bên dòng suối,.....Đứng bên dòng thác hùng vĩ chàng thổi sáo cho nàng nghe...Khúc sáo tuyệt mĩ nhất mà nàng từng biết đến...Nàng nằng nặc đòi chàng dạy thổi sáo...Chàng khẽ cười tận tình chỉ dạy.....Đây là lần đầu tiên trong 8 năm qua nàng cười nhiều đến thế, nàng hạnh phúc đến thế.......
Cho đến khi nàng chợt phát hiện ra bà ta đã theo dõi nàng từ rất lâu...Nàng chợt hoảng sợ...Nàng dù thế nào cũng được..có chết cũng chả sao...Nhưng chàng thì không được...Chàng không được có bất cứ mệnh hệ nào...Nàng không thể để chàng gặp nguy hiểm....Xem như nàng đã được sống một ngày trên thiên đường thì nàng phải trả giá bằng cả cuộc đời sống trong địa ngục cũng không sao...Chỉ cần ở bên cạnh chàng dù chỉ là hai ngày ngắn ngủi cũng là hạnh phúc lắm rồi.....Nàng lặng lẽ mỉm cười chia tay chàng:
Muội phải đi đây. Muội rất vui vì được làm bằng hữu với huynh dù chỉ là hai ngày.
Muội đi đâu? Tại sao lại đi? Chúng ta đang chơi rất vui vẻ mà._Tiểu tử nọ thắc mắc hỏi dồn.
Muội có việc phải đi. Hẹn ngày sau tương ngộ._Nàng lặng lẽ quay mặt đi, một giọt nước mắt khẽ rơi nhẹ trên gương mặt xinh xắn nhưng đượm buồn...Có lẽ đây là lần cuối cùng nàng gặp chàng...Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa..càng xa....Nàng bất ngờ quay lại hét lên:
Muội chưa biết tên huynh. Huynh có thể cho muội biết được không?
Tiểu tử nọ dù rất muốn níu giữ nàng, nhìn thấy bóng hình lẻ loi của nàng khi ra đi làm lòng quặn thắt...tiểu tử nọ cũng hét lại:
Huynh tên là Kaito Kuroba. Còn muội thì sao? Muội tên gì?
Nhưng đáp lại tiếng nói của tiểu tử nọ chỉ là khoảng không tĩnh mịch..Nàng đã biến mất như chưa hề tồn tại....Cái tên này..dung mạo này..nàng mãi mãi khắc ghi trong sâu thẳm.....
Quá khứ đã qua nhưng lại là niềm hạnh phúc lớn nhất trong nàng...là kỉ niệm mà nàng mãi không bao giờ có thể xóa nhòa...Chàng chính là niềm tin để nàng có thể sống sót đến tận bây giờ....Nàng thực sự đã mất chàng thật rồi...Ngày đó quay lưng đi nàng đã biết trước là sẽ có kết cục như thế này nhưng nàng không ngờ là nó lại đau đến vậy...lại sầu ai đến vậy...Đến khi nào nàng mới có thể rũ bỏ nó đây...Không..Nàng sẽ không bao giờ rũ bỏ nó...sẽ không bao giờ....
http://www.esnips.com/displayimage.php?pid=34263843
Một tiếng sáo vang lên kéo nàng ra khỏi trầm tư....Nàng dừng tiếng đàn lại khẽ lắng nghe khúc sáo trầm buồn đó....Là ai đêm khuya lại thổi sáo? Là ai lại có tâm sự giống nàng?...Nàng ngước mặt nhìn về hướng phát ra tiếng sáo...Một bạch y nam tử đang đứng lặng lẽ bên cành trúc.....Là Thái tử...Tại sao chàng lại thổi sáo vào giờ này?...Tiếng sáo của chàng tuy không hoàn mĩ nhưng chất chứa biết bao tâm tình của chàng...Chàng là đang nghĩ đến ai? Phải chăng chàng đang tương tư người nữ nhân mà chàng đã vì nàng mà tạo ra vườn Thượng Uyển đầy hoa Tử Đằng đó.....Tình yêu của chàng thật vĩ đại...Một tình yêu bất diệt không phai theo năm tháng...Một sự chờ đợi dài lâu giống như sắc tím mãi không phai của hoa Tử Đằng....Người nữ nhân nào lại hạnh phúc đến vậy???.....
Tiếng sáo vừa dứt đã nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của Shinichi:
Muội thấy sao? Không làm Đệ Nhất Tài Nữ phải thất vọng tràn trề chứ? Huynh chỉ mới tập thôi, vẫn chưa thuần thục lắm đâu._Shinichi xoay nhẹ cây sáo trúc trong tay tiến lại ngồi đối diện với Ran. Ran khẽ nói:
Huynh có tâm sự gì sao? Có vẻ như huynh và muội có cùng một tâm tình nhỉ?
Có vẻ như vậy thật. Đều không có khả năng ở bên cạnh. Chỉ còn cách đứng nhìn họ từ xa hoặc trong kí ức mà thôi.
Huynh có thể nói cho muội nghe không?_Ran mỉm cười nói. Lần đầu tiên nàng cười với một nam nhân mà không phải là chàng. Không hiểu sao nàng rất tò mò về chàng.
Muội thực sự muốn nghe?_Shinichi nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Ran. Ran khẽ gật đầu. Lòng chàng không hiểu sao lại bình yên đến vậy. Ở cạnh nàng, chàng luôn có cảm giác gần gũi, thân thiết. Chàng lặng lẽ nói:
Năm đó huynh khoảng chừng mười tuổi, lần đầu tiên trong đời huynh có cảm giác muốn che chở bảo vệ cho một tiểu cô nương. Huynh không còn biết tung tích gì về muội ấy kể từ lần đầu gặp gỡ đó. Muội ấy chính là người nữ nhân chiếm giữ trái tim huynh suốt một thời gian dài.Cho đến khi huynh gặp nàng. Nàng giống như một đóa hoa mai tỏa sáng rực rỡ trong ánh dương. Nàng mang đến cho huynh cảm giác ấm áp, an toàn, dần dần huynh có thể chôn chặt hình bóng của tiểu cô nương ấy vào trong sâu thẳm. Huynh cứ ngỡ cuộc đời còn lại của huynh chỉ có nàng nhưng không ngờ ...nàng lại là đại công chúa của Vương quốc Osaka...Huynh lại là Thái tử của Tokyo...Thực sự huynh chưa thể quyết định được điều gì....
Chuyện tình cảm của huynh muội không thể nói gì được. Muội tin huynh sẽ đưa ra quyết định đúng đắn. Nếu huynh cần muội giúp thì muội sẽ cố gắng hết sức._Ran khẽ nói, thì ra chuyện tình cảm của Shinichi lại phức tạp đến vậy. Nàng thật tâm muốn giúp chàng. Nàng rất cảm động trước tấm chân tình này.
Huynh vừa nghĩ ra một cách có thể buông tay tất cả. Chuyện này chỉ có muội mới giúp được huynh._Sau một hồi suy nghĩ Shinichi bèn lên tiếng, chàng đã đưa ra quyết định của mình. Ran khẽ cười buồn nói:
Huynh muốn muội giả làm nữ nhân huynh yêu để tỷ ấy nghĩ huynh phụ bạc. Như vậy dù đau lòng nhưng tỷ ấy sẽ không phải thống khổ khi biết sự thật. Muội nói đúng chứ?
Sao muội biết?_Shinichi ngạc nhiên hỏi.
Vì nếu là muội muội cũng sẽ làm như vậy. Được rồi. Muội đồng ý. Huynh hẹn tỷ ấy đi. Thực ra muội có kinh nghiệm trong chuyện đóng giả này rồi đấy._Ran nở nụ cười khích lệ Shinichi, cũng là nụ cười khích lệ nàng. Shinichi cũng khẽ cười đáp lại. Hai con người cùng chung suy nghĩ, cùng chung tình cảm, cùng một nỗi lòng tương tư ấy sẽ đi về đâu? ....Họ không biết.... Họ chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau...lặng lẽ nhìn vầng trăng khuyết đang soi sáng khắp nơi...Trăng dù khuyết nhưng vẫn rất đẹp....Họ không là của nhau nhưng trái tim vẫn luôn dành cho nhau......
.......
Hai ngày sau, tửu quán Phúc An....
Shinichi và Ran cùng sánh bước vào tửu quán. Chàng đã hẹn Shiho ở đây, chàng muốn kết thúc ở nơi đông người, ở nơi náo nhiệt để nếu Shiho có đau lòng thì nàng cũng vì không muốn làm khó mọi người mà cố kiềm nén...Có lẽ nàng sẽ bớt đau hơn... Nàng là như vậy...Luôn nghĩ cho người khác, luôn cố gắng che giấu cảm xúc bản thân....Hi vọng nàng sẽ không quá đau lòng.....
Ran khẽ mỉm cười khích lệ Shinichi, không hiểu sao lòng nàng lại chợt cảm thấy đau nhói...Nàng là đang buồn vì điều gì?...Nàng đang cảm thông cho chàng hay là vì cái gì khác?....Nàng mãi không hiểu được trái tim nàng.....
Bên trong đã có một lam y nam nhân và hồng y nữ tử chờ sẵn...Trái tim nàng như vỡ ra từng mảnh...Tại sao lại là Kaito và Shiho cơ chứ? Tại sao người mà cả hai chàng đều yêu lại là Shiho?...Tại sao Kaito lại đi chung với Shiho?....Trăm ngàn câu hỏi hiện lên trong lòng nàng..Nàng khẽ xoay sang Shinichi cầu cứu nhưng Shinichi có lẽ còn kinh ngạc hơn nàng...Chàng cố nén nỗi lòng dắt tay Ran ngồi xuống bàn:
Muội và đại ca nhanh thật đấy. Đi trước huynh một bước nhỉ?
Chẳng phải huynh cũng đi trước muội sao?_Shiho lạnh giọng nói. Nàng thực sự bất ngờ khi nhìn thấy Ran cùng Shinichi bước vào, rốt cuộc mối tơ vò này là sao đây? Chẳng phải Ran là người mà Kaito giới thiệu với nàng hôm trước sao? Nàng chỉ nhờ Kaito diễn kịch với nàng thôi. Không lẽ Shinichi cũng đang diễn kịch với nàng sao? Chẳng lẽ chàng đã biết nàng là đại công chúa Osaka....
Đệ và Ran khi nào vậy? Thực làm huynh bất ngờ đó._Kaito cũng lên tiếng nói, một sự khó chịu hiện lên trong mắt chàng. Shinichi khẽ cười đáp:
Huynh và Shiho cũng có nói cho đệ đâu. Huynh và Shiho quen nhau lâu chưa?
Tất nhiên là lâu hơn đệ và Ran rồi. Huynh và muội ấy là cơ duyên trời sinh mà._Kaito cười nói.
Đủ rồi.
Ran đứng bật dậy...Nàng không thể kiềm nén cảm xúc trước sự thật trớ trêu này nữa....Tại sao số phận nàng lại khổ đến vậy....Nàng tại sao phải giúp Kaito đến với Shiho để rồi lòng nàng xé thành trăm mảnh....Nàng tại sao lại đi giúp Shinichi chia tay với Shiho để rồi chứng kiến mối tơ vò không lối thoát này...Nàng chịu hết nổi rồi...Nàng vùng bỏ chạy ra khỏi tửu quán.....Nàng chạy mãi chạy mãi...Nàng chạy giống như cái ngày đó 15 năm trước....không xác định phương hướng...không cần biết trước mặt là gì?...chỉ cần nàng thoát khỏi nơi đó...Chỉ cần nàng biến mất khỏi nơi đó...Nàng lại khóc...Tại sao nàng ngu ngốc đến vậy...Tại sao nàng phải giúp đỡ họ để trái tim nàng tan nát như thế này...Nàng trở về phòng đóng chặt cửa lại...Nàng cố gắng nén lòng mình...Nàng là đang đau lòng vì cái gì? Tại sao lần này nàng không thể hoàn thành xuất sắc vai diễn như lần trước?..Tại sao lần này lại đau hơn lần trước rất rất nhiều?..Tại sao nàng lại bật khóc thành tiếng?....Nàng đang đau lòng vì ai?...Vì Kaito sao? Không phải nàng đã biết trước rồi sao? Nàng cũng đã chôn chặt hình bóng ấy?..Vậy nàng đau là vì ai? Vì Shinichi sao?...Không..Nàng chỉ mới quen chàng chưa được bao lâu? Tại sao lại đau lòng vì chàng?....Rốt cuộc tình cảm của nàng, trái tim của nàng là dành cho ai???.....
Shinichi quá đỗi bất ngờ trước thái độ của Ran...Nàng là đang rơi nước mắt sao? Nàng tại sao lại khóc? Không phải nàng đã nhận lời với chàng rồi sao? Chàng đã làm gì sai, đã nói gì sai sao?...Tại sao nàng lại chạy đi....Bóng dáng nàng lúc đó sao lại giống hệt tiểu cô nương ấy? Trái tim chàng đau nhói không nói nên lời...Chàng vùng đuổi theo nàng...Nàng chạy đi đâu?... Nàng tại sao lại khóa cửa phòng? Nàng là đang giận chàng sao?...Chàng đành bất lực đứng nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt...Bên trong còn vang vọng tiếng nấc nghẹn ngào của nàng........
Kaito và Shiho cũng bất ngờ không kém...Họ không ngờ Ran lại tỏ thái độ như vậy...càng không ngờ Shinichi lại đuổi theo....Phải chăng họ đúng là một cặp???......
Bốn con người...bốn nỗi đau...nhưng cùng chung một mối tình rắc rối....Tình cảm, số phận của họ rồi sẽ đi về đâu????...............................................................................................................................
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top