Chương 55 Ở lại
Rất nhanh hai người các nàng đã đến được nơi cần đến.... Và nơi đó không đâu khác chính là doanh trại của binh lính Thiên Long đóng tại biên quan.
Bây giờ hai người đã đứng trước cổng trại...
"Thanh nhi tỷ giải thích cho ta ngay và luôn... chuyện này là sao? Tại sao lại đến doanh trại làm gì?" Bỗng nhiên Minh Nguyệt dừng lại cước bộ hỏi.
"Ừ thì người ta cần muội cứu ở đây mà! Không đến đây thì đến đâu chứ?" Nàng ấy trả lời tỉnh queo mà không hề biết núi lửa sắp phun trào...
"Kẻ đó chính là Hàn vương của Thiên Long quốc Long Nhật Hàn đúng không?"
"Đúng vậy a! Chính là huynh ấy, sao... muội biết huynh ấy sao?"
" NAM CUNG TRÚC THANH.... sao tỷ không nói sớm người cần cứu là cái tên thối tha Long Nhật Hàn đó hử...mmm " Minh Nguyệt rít tên nàng ấy qua từng kẽ răng... Nàng đã cảm thấy nghi nghi từ khi nàng ấy miêu tả tình trạng của tên đó rồi mà, rất giống với lần nàng vô tình cứu hắn ở chân núi Thất Phong lần đó. Bây giờ nhận được câu trả lời từ nàng ấy đã giải đáp được thắc mắc của nàng.
"Ừ thì.... thì... thì tại ta không muốn tiết lộ thân phận của huynh ấy sớm thôi mà.... Muội đừng giận nha... nha.... nha.. Minh Nguyệt yêu dấu...." Kèm theo đó là hành động nháy nháy mắt. Đã rất lâu rồi nàng ấy không bị Minh Nguyệt hét lên như vậy, điều đó chứng tỏ giờ muội ấy đang rất tức giận. Vậy nên cách duy nhất chính là bày ra bộ dạng lấy lòng này để nhận chút sự thương cảm, tránh bị phát hoả thôi.
" Vô ích thôi... chiêu đó của tỷ trong trường hợp này không có tác dụng với ta. Ai ta cũng có thể suy nghĩ việc nên cứu hay không nhưng riêng cái tên Hàn vương đó thì không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có. Cho nên tỷ hãy tìm người khác y thuật cao minh mà cứu hắn... Ta lực bất tòng tâm." Nói song chưa kịp để ai đó ú ớ thêm câu nào nàng đã quay lưng rời đi. Nàng không muốn gặp mặt người mình không muốn gặp.
Vị Nam Cung tiểu thư nhà ta thì đứng trôn chân tại chỗ chưa kịp tiêu hoá hết những gì Minh Nguyệt nói... Sau khi phản ứng lại thì nàng đã quay lưng bỏ đi liền vội vang đuổi theo...
" VƯƠNG PHI....... xin dừng bước"
Đang đi thì Minh Nguyệt chợt khựng người lại vì tiếng gọi này, đã ba năm rồi chưa từng có ai dám gọi nàng như vậy, nếu hôm nay không nghe lại lần nữa có khi nàng cũng quên luôn không trừng.
Ở phía xa Bạch Hổ lập tức chạy tới với tốc độ bình sinh... dáng người đó, cách cư sử đó khí chất đó chỉ xuất hiện trên người vương phi thôi chứ còn ai. Hắn cùng Gia đã tìm kiếm mất bao lâu nhưng lại không thấy, không ngờ hôm nay lại vô tình gặp được trong hoàn cảnh này... Éo le thay Gia hắn bây giờ..... haizzzz.
Bằng với tốc độ chỉ trong cái nháy mắt Bạch Hổ đã đứng trước mặt nàng thở hào hển.
" Vương phi! quả thật là người. Người có biết Gia tìm người lâu lắm không.... " Bạch Hổ xúc động chỉ còn thiếu nước bế tung nàng lên rồi hô "vạn tuế" mà thôi.
" Ngươi gọi nhầm rồi, ta bây giờ đã không còn là Hàn vương phi nữa rồi, cho nên hãy xưng hô sao cho đúng." Nàng lạnh nhạt đáp lại
"Vương phi người đừng như vậy, từ khi người bỏ đi vương gia đã rất đau khổ, ngay cả trong mơ cũng gọi tên người... Xin hãy cho ngài ấy cơ hội. Hiện giờ tình trạng của vương gia không biết có qua nổi kiếp nạn lần này hay không, thuộc hạ cầu xin người hãy cứu gia đi, trong thiên hạ này cũng chỉ có người mới cứu được thôi... lần trước khi gia phát độc gặp nguy hiểm ở chân núi Thất Phong chính người đã ra tay cứu nguy còn gì. Chỉ lần này nữa thôi, cầu xin người hãy cứu vương gia" Ngay sau đó "bụp" một tiếng, Bạch Hổ vậy mà quỳ xuống cầu xin nàng đi cứu hắn. Một trong tứ đại hộ pháp của Dạ Ám các vậy mà quỳ xuống trước mặt nàng, từ trước đến nay ngoài chủ tử của mình Bạch Hổ hắn chưa từng quỳ gối trước bất cứ ai, hôm nay phá lệ quỳ xuống chỉ xin nàng ra tay cứu chủ tử.
"Ngươi đang làm gì vậy, tại sao lại quỳ ta, chúng ta có quen biết hay sao? Chuyện không liên quan đến ta, vậy nên ngươi làm gì cũng đều vô ích thôi, ta và hắn đã kết thúc lâu rồi. Từ ba năm trước khi ta rời khỏi Hàn vương phủ của hắn thì đã cắt đứt tất cả rồi. Hắn sống hay chết không hề liên quan gì đến ta."
" Vương phi.… thuộc hạ cầu người, hãy cứu vương gia, Vương phi..."
Trúc Thanh đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người mà khuôn mặt đần ra luôn. Nàng không hiểu gì hết à nha, sao hộ vệ bên người sư huynh lại gọi muội ấy là vương phi????
Sau khi liên kết tất cả sự việc lại với nhau, bằng trí thông minh thượng thừa vốn có của mình, chất xám dùng hết không còn một mống thì Nam Cung tiểu thư cuối cùng đã rút ra một kết luộn mà ai cũng đã biết... đó là " Minh Nguyệt và Long Nhật Hàn có ....'gian tình' ...."
"Vương Phi... à không, Phượng tiểu thư, vương gia ngài ấy sao rồi? Bạch Hổ suýt lỡ lời bèn sửa lại.
Nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ, sử dụng hết khả năng ăn nói, cuối cùng tốn sức lực chín trâu hai hổ hắn mới thuyết phục được Minh Nguyệt đồng ý cứu cái tên ngu ngốc nào đó.
Trong lòng còn có Long Nhật Hàn cùng với sự thuyết phục của Bạch Hổ cộng thêm ánh nhìn long lanh đầy hy vọng của vị tỷ tỷ ngây thơ nào đó. Nàng đã đồng ý cứu Long Nhật Hàn thêm lần nữa.
Sau khi rút ra cây ngân châm cuối cùng nàng mới từ tốn trả lời.
"Hắn chưa chết được nhưng tỉnh lại hay không thì ta không biết và cũng không quan tâm. Nếu hắn tỉnh lại được thì việc phát sinh thêm biến cố là rất lớn, chuẩn bị tinh thần trước đi. Hết việc của ta rồi, cáo từ"
Nói rồi nàng toan phất áo đứng lên thì bất ngờ cổ tay bị một bàn tay lạnh toát nắm chặt ko buông.
"Nguyệt....uyệt.... Nguyệt nhi...iii ! Đừng đi, đừng bỏ ta...." Một giọng nói yếu ớt, vô lực nhưng bên trong kèm theo cả sự nỉ non, lưu luyến cất lên.
Nhìn thấy gia nhà mình tỉnh lại Bạch Hổ cũng rất thức thời lui ra ngoài nhường lại không gian riêng tư cho hai người.
Long Nhật Hàn nằm trên giường bệnh sắc mặt xanh xao thiếu sức sống, hàng mi rung rung cố gắng mở ra nhìn thật kĩ người đối diện. Gắng gượng người ngồi lên. Hắn rất sợ tất cả chuyện này đều là ảo giác, hắn sợ nàng biến mất, sợ nàng lại bỏ rơi hắn như 3 năm trước. Bàn tay nắm cổ tay nàng càng thêm dùng sức như thể sợ nàng tan biến ngay trước mặt.
" BUÔNG TAY!" Thanh âm rít gào qua kẽ răng Minh Nguyệt vang lên
"Không! Nguyệt...nhi... nàng đừng.. bỏ ta, đừng rời xa ta.. lần nữa, xin nàng..." Long Nhật Hàn nói từng câu ngắt quãng, hơi thở yếu ớt như thể...
Nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, gương mặt yêu nghiệt đốn tim bao nữ nhân trước đây bây giờ nhợt nhạt như kẻ đã bước một chân vào Quỷ Môn quan.
Không hiểu sao trái tim nơi lồng ngực nàng rất đau, đau lắm nó đau như muốn vỡ vụn ra vậy. Nàng cảm thấy bản thân mình bây giờ rất yếu đuối, sống mũi đã bắt đầu cay cay. Nhìn hắn như vậy nàng cũng đau lắm chứ, nhưng không muốn hắn nhìn thấy mình yếu đuối, nàng không muốn, hoàn toàn không muốn vậy.
Lấy lại bình tĩnh, nàng là Phượng Minh Nguyệt mà, không thể tỏ ra yếu đuối mà khóc thút thít trước mặt người khác được.
Nhìn vào bàn tay đang cố giữ lấy tay mình, ngước lên thêm chút nữa, chạm vào đáy mắt ai kia. Trong đó đều là sự hy vọng, áy náy và buồn bã.
Trước ánh nhìn như vậy, nàng không có sức chống cự nữa, nàng thật sự không thể nhẫn tâm mà từ chối yêu cầu ấy được.
"Được! ta không đi, ngươi nằm xuống đi, còn nếu muốn chết thì cứ ngồi đó, ta cũng không cấm". Đồng ý ở lại nhưng Minh Nguyệt vẫn không quên buông thêm một câu nói phũ phàng cho tên ngốc nào đó.
Nghe nàng nói vậy hắn cũng chỉ im lặng. Hắn biết nàng hận hắn, chán ghét hắn, nàng chưa tha thứ cho hắn, nhưng chỉ cần nàng đồng ý ở lại cho dù bị đối xử lạnh nhạt thế nào đi nữa hắn cũng cam nguyện. Chỉ cần nàng không bỏ hắn đi lần nữa là được.
Cứ như vậy hắn ngủ thiếp đi nhưng bàn tay nắm cổ tay nàng vãn khư khư không chịu buông, như thể sợ buông ra thì nàng sẽ đi mất. Không thể gỡ được cánh tay hắn ra. Minh Nguyệt cũng đành ngồi xuống bên cạnh giường. Nhìn tuấn nhan yên tĩnh, thanh thản khi ngủ của hắn mà trong lòng nàng cũng nhẹ vơi đi không ít, cứ như vậy nàng thiếp đi bên cạnh hắn lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top