CHƯƠNG 8 (phần II)
Chương 8 (phần II)
Khả Ân chạy mãi,chạy mãi,trời bỗng dưng đổ mưa to,cô cũng mặc kệ,bất chấp cơn mưa như bão táp vào mặt đau điếng,khi cô trở về Trác gia thì quần áo đã ướt sũng,không phân biệt được đâu là mưa và nước mắt.Khả Ân dựa vào tường,ngay cả sức kêu lên cũng không có, cô nhắm mắt lại,dần dần mê man.
~~~oOo~~~
Khi Khả Ân tỉnh dậy,phát hiện mình đang nằm trong căn phòng thân thuộc,hóa cô sốt mê man suốt ba ngày liền.Trong ba ngày này, Trác Viêm dường như không có về nhà lần nào,anh ngủ lại ở công ty,cần tài liệu thì nhờ thư kí lấy giúp,chính mình cũng không có về nhà.Đến ngay cả cô gọi điện cũng không thèm bắt máy.Dì Hà an ủi cô đừng bận tâm,là do anh bận quá thôi !
Khả Ân buồn bực trong lòng,anh đây chắc chắn là muốn tránh mặt cô kia mà,làm gì có người bận suốt ngày suốt đêm,không có thời gian nghe điện thoại thế kia chứ >< !!!Huhu Trác Viêm giận cô thật rồi !
Nghĩ nghĩ,Khả Ân quyết định đi nhận lỗi với anh,rốt cục cũng là cô sai trước.Nhưng mà, ai bảo anh tát cô cơ chứ,đến cả ba mẹ còn không dám làm vậy với cô nha~
~~~oOo~~~
Tập đoàn Haio,phòng Tổng giám đốc.
"Reng..reng..reng..."-Trác Viêm day day trán mệt mỏi,với tay nghe điện thoại :
-Alo.
-A ,Trác tổng,có người cần gặp anh...
-Không gặp.
-Nhưng,nhưng cô ấy đã chờ từ sáng đến giờ rồi,cô ấy nói tên là Khả Ân.
Trác Viêm nhíu mi,trầm ngâm một lát :
-Cho vào đi.
~~~oOo~~~
Khả Ân được tiếp tân đưa đến phòng của anh,cô không thèm gõ cửa mà trực tiếp đi vào.Căn phòng này tuy rộng lớn nhưng bài trí cực kỳ đơn giản :bức tường chỉ gồm hai gam màu trắng đen hòa lẫn,ngoài ra có một chiếc bàn làm việc,kệ sách và bàn tiếp khách,dường như không có bất kỳ vật dư thừa nào cả.Đang tập trung đánh giá,chợt nghe giọng của anh sau lưng :
-Có việc gì ?
Khả Ân lon ton đứng trước mặt anh,cúi thấp đầu :
-Anh,sao dạo này không về nhà thế !
-Bận.
-Nói dối,anh rõ ràng là muốn tránh mặt em.
-Ừ,vậy em đến đây làm gì.-Trác Viêm buồn cười nhìn cô.
-Ưh, em biết sai rồi,anh đừng giận nữa có được hay không ?
Anh đưa tay xoa xoa vết đánh trên mặt cô,vệt bàn tay đỏ ửng hiện lên mồn một ,lòng không khỏi đau xót,nhưng vẫn cố dùng giọng nghiêm khắc :
-Được rồi,ba ngày nay em đã suy nghĩ được những gì ,em biết mình sai chỗ nào chưa?
"..."
-Em đang đùa với anh đấy hả Ân Ân ?
-Ách,em là không có biết mà.
-Vậy anh hỏi em,tại sao lại nói như vậy với ba mẹ ?
Nhắc đến ba mẹ,Khả Ân cúi đầu thật thấp,hai tay cọ cọ vào nhau,kể lại cho anh tất cả những gì mình suy nghĩ.Sau đó,Trác Viêm đập mạnh bàn làm cô giật mình,ánh mắt anh lạnh lùng nhìn thẳng vào cô :
-Em nghĩ anh là người như vậy à, cái gì gọi là xấu hổ,cái gì là quê mùa cỗ hữu hả ?-Dừng một chút,anh lại nói tiếp :
-Bọn họ dù có thế nào đi chăng nữa cũng là ba mẹ em. Ba mẹ hết mực thương yêu thế nhưng em lại đối xử với họ như vậy,anh thật thất vọng về em lắm Ân Ân.
Khả Ân cúi đầu,cố gắng tiếp thu lời dạy bảo của anh.Lòng cô bỗng cảm thấy thập phần hối hận.
-Những gì có thể anh đều nói hết rồi,nếu em vẫn không chịu hiểu thì không cần đến đây nhận lỗi đâu.
-Đừng mà,em biết sai rồi,em...
-Tốt lắm,quỳ lên sofa đi.
Khả Ân bước đến sofa ngoan ngoãn làm theo lời anh,hai tay cô để trên thành ghế,người cúi thấp xuống.Trác Viêm rút dây lưng,vút một đường vào không khí khiến cho cô sợ run cả người.
-Tội của em hôm nay rất nặng,cởi váy ra.
-Anh cứ đánh đi,bao nhiêu em đều chịu được,đây..đây là ở công ty...anh đừng...-Cô ngại lắm nha~, năm nay cô đã 18 tuổi rồi,nếu ai nhìn thấy cảnh này chắc cô độn thổ mất thôi.
-Em còn biết xấu hổ ? Vậy suy nghĩ thử xem ba mẹ em có cảm thấy xấu hổ khi em nói những lời xúc phạm bọn họ hay không ?
-Em...-Khả Ân mím môi, từ từ cởi váy gấp sang một bên.Trác Viêm đặt dây lưng trên mông cô nhịp nhịp :
-Em có lỗi gì,kể hết ra .
-Em hỗn với bố mẹ..
Vút...Á...đau quá...
-Tiếp tục đi .
-Hức...em cãi lời anh...
Vút...Á...
-Còn gì nữa ?
-Hết...hết rồi cơ mà...-Dứt lời,lại một roi đánh xuống.
Vút...Huhu...anh ơi đau lắm,tha cho em...
Khả Ân ngồi bật dậy,ôm mông cầu xin.Trác Viêm lạnh lùng nhìn cô :
-Trở về chỗ cũ,hay muốn anh trói em lại.
-Hức...em quỳ...em quỳ mà...-Đùa gì thế,cô không muốn bị trói đâu.huhu...
Trác Viêm lại tiếp tục động tác nhịp dây lưng, mở giọng :
-Hết rồi ? Vậy anh hỏi em,tại sao lại bị bệnh ?
-Em..em mắc mưa...
-Em giỏi lắm,có biết trời mưa to lắm không?tại sao không gọi tài xế đến đón?Còn dám dầm mưa,em không xem sức khỏe của mình ra gì à ?
"..." == Rõ ràng là trời đột nhiên mưa to,tại sao lỗi lại đổ sang người cô rồi,huhu !!!
-Tổng cộng là ba tội,anh đánh 10 roi,cộng thêm hai roi lần trước nợ nữa, đếm to cho anh,mong em ghi nhớ trận đòn này mà không tái phạm.
Vút...Á...một-chưa đợi cô trả lời,dây lưng lại vút xuống,mặc dù đau đớn nhưng cô vẫn không quên đếm số.
Vút...Hai...
Vút...Ba...huhu-Lần này anh đánh thẳng tay khiến cho người mới khỏi bệnh như cô đau điếng người, đến roi thứ ba nước mắt đã chảy ra,chân đạp đạp loạn xạ.
Vút...hức...đau quá anh ơi !
-Em quên anh dặn gì rồi hay sao ?
-Huhu..em không có..bao nhiêu rồi nhỉ...hức !
-Là bốn,em tập trung cho anh.
Vút...Á...n...ăm...em chừa rồi,không dám nữa đâu...
Vút...Sáu...
.
.
.
Vút...BẢY...Á..Uida....oaoaoaoa...
Kết thúc bảy roi, Trác Viêm nhìn mông cô đã chuyển sang màu tím bầm,run lên từng cơn, dừng lại không đánh nữa,lại qua bên bàn làm việc lấy một cây thước gỗ ,vỗ vỗ vào ghế :
-Ngồi xuống,duỗi hai chân ra.
Khả Ân lau lau nước mắt,mặc dù thắc mắc nhưng chỉ là để trong lòng.Trác Viêm kéo ghế ngồi đối diện cô, trầm giọng :
-Chân nào của em đạp cuốn Album,duỗi thẳng ra cho anh.
Khả Ân nghĩ nghĩ,đưa chân trái ra,sau đó thấy anh trừng mắt nhìn mình,mím môi đưa tiếp chân còn lại.
Trác Viêm nghiêm khắc nhìn cô :
-Mỗi chân 3 roi,trong khi đánh không được rút chân về,nếu không sẽ đánh lại từ đầu.
Vút...Á..ĐAU-Roi đầu tiên,Khả Ân hét toáng lên,quên hết lời anh dặn vội rụt chân thì phát hiện đã bị giữ chặt lại,cô chỉ có thể bấu chặt lấy gối ôm,phải công nhận một điều, lòng bàn chân đánh đau hơn mông ngàn vạn lần nha~.
Vút...
Vút...-Chừa đi biết chưa ?,chân là dùng để đi chứ không phải để đạp đồ?Lần sau nếu còn làm như vậy nữa anh sẽ đánh gãy chân em !
Vút...Huhu..đau..em biết rồi...
.
.
.
Vút....-Ai dạy em như vậy hả,có phải chiều quá sinh hư phải không ?
Vút...
Sau khi kết thúc 6 roi,hai bàn chân của cô trở nên tê cứng,đau nhức như bị kim đâm,,cô đưa hai tay xoa xoa ,thổi thổi mong giảm bớt cảm giác đau điếng ấy.
Trác Viêm gọi điện dặn dò thư ký vài việc,chưa đầy 15p sau,những thứ anh cần chuẩn bị đều được mang lên đầy đủ.Anh bước đến bên Khả Ân đang khóc nấc,nhíu mi đưa thuốc cho cô kèm một cốc nước :
-Đừng khóc,uống thuốc nào,em đang còn bệnh đấy.
Khả Ân nấc lên hai tiếng,Trác Viêm đưa tay vỗ lưng để cô điều hòa nhịp thở, cô ngoan ngoãn uống phần thuốc đắng ngắt,vốn dĩ định ói ra ngoài nhưng cái nhìn sắc lẻm của anh làm thuốc trở lại khoang miệng.
Trác Viêm lấy lọ thuốc xoa đều lên mông tím bầm của cô,xong lại đưa tay sờ trán Khả Ân,thấy cô đã bớt sốt mới an tâm được đôi phần :
-Khi nào hết bệnh,anh đưa em đến xin lỗi ba mẹ.
-Vâng.
Thuốc ngấm vào làm Khả Ân mê man,mi mắt sụp xuống,sau đó dần chìm vào giấc ngủ.Thấy cô ngủ say trong lòng mình,Trác Viêm nhẹ nhàng bế ngang người cô để Khả Ân nằm nghiêng xuống ghế đệm.Sau đó đặt lên trán cô nụ hôn ngọt ngào!
~~~oOo~~~
Ngày hôm sau,cô được Trác Viêm đưa đến nhà mình.Mẹ Ân ra mở cửa,thấy con gái cưng thì hoảng hốt :
-Ân Ân,mẹ xin lỗi con,đáng ra mẹ nên nghe lời con,mẹ sẽ cố gắng sửa đổi để không làm con mất mặt nữa,con đừng giận mẹ....
Khả Ân cảm thấy sóng mũi cay cay,cô tiến đếm ôm mẹ,khóc nức nở :
-Mẹ a~,mẹ không cân thay đổi gì cả,mẹ vẫn luôn là người mẹ tuyệt vời nhất,hôm đó con đã cư xử không đúng,mẹ tha lỗi cho con.
-Ân Ân à,con đừng nói vậy..mẹ...
Ba Ân từ trong nhà bước ra,vừa hay thấy được cảnh này,ông vội vàng chen vào :
-Này,hai mẹ con định bỏ rơi ba đấy à,không được đâu nhé.
-Ông này,mẹ con tôi đang hạnh phúc mà...
-Ba mẹ đừng cãi nhau nữa,con yêu cả hai người mà ><...!!!!!
~~~oOo~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top