Chương 17: Muốn đi cùng ta thì đừng hối hận
Phát hiện Bạch Chỉ Hi đi tới, ba con ma thú đều một bộ hưng phấn chạy đến. Xích Mâu Thố cùng tiểu Kim Thử kêu lên hai tiếng liền lao thẳng vào lòng Bạch Chỉ Hi, lực đạo mạnh đến mức khiến nàng không kìm được lùi ra sau hai bước, kêu rên một tiếng.
Giờ thì hay rồi, miệng vết thương cuối cùng cũng nứt ra.
Bạch Chỉ Hi bất đắc dĩ sờ đầu trấn an hai tiểu ma thú, sau đó đi đến trước Xích Diệm Hung Sư nhìn qua một lượt, cười nói: "Không tệ, có thể nhanh như vậy hoàn thành tiến giai, chúc mừng ngươi."
Xích Diệm Hung Sư vẫy vẫy bộ lông vàng bóng mượt của mình, rất muốn như hai tiểu ma thú đưa đầu qua cọ Bạch Chỉ Hi, đáng tiếc nó vẫn nhịn lại, hít hít cái mũi, nói.
"Chủ nhân, ngươi bị thương, hiện tại cần phải chữa trị."
Trong không khí tản ra mùi máu tươi rất nồng, hơn nữa còn mang theo một loại mùi máu mà Xích Diệm Hung Sư vô cùng chán ghét, điều này khiến nó có chút hưng phấn cùng với không hài lòng, việc giết Hắc Phong Báo nên là tự tay nó động thủ, có điều nếu đã như vậy thì cũng không thể nào làm gì được nữa, dù sao có cũng hơn không.
Xích Diệm Hung Sư nghĩ nghĩ, chậm rãi theo Bạch Chỉ Hi đi đến cạnh linh hồ, ánh mắt có chút không rõ nhìn qua mái tóc bạc trắng của Bạch Chỉ Hi, nó nhớ rõ lúc người này cứu nó thì mái tóc kia vẫn còn là màu đen, không ngờ chỉ một thời gian mà đã thay đổi như thế này. Tuy có chút nghi hoặc nhưng mà Xích Diệm Hung Sư vẫn lựa chọn im lặng, phong cách của nó không phải là tò mò nhiều chuyện.
Bạch Chỉ Hi ngâm cả người dưới linh hộ, tận hưởng loại cảm giác thoải mái đến mức lỗ chân lông nở ra, không kìm được thở phào một hơi. Sau đó nàng liền cảm nhận được mấy tầm mắt nóng bỏng đang nhìn mình, mở mắt ra mới phát hiện hai tiểu ma thú đang hứng thú mà nhìn chằm chằm nước của linh hồ, tựa như đó là báu vật quý hiếm vậy.
Mà nghĩ lại thì đây xác thực là một báu vật quý hiếm ngàn năm khó cầu.
"Muốn thử không?" Bạch Chỉ Hi ngồi đối diện với ba chỉ ma thú, cười hỏi.
Hai tiểu ma thú mắt sáng rực lên, vừa nhìn liền biết muốn vô cùng, còn Xích Diệm Hung Sư lại tiếc nuối lắc đầu. Nó vừa mới thăng cấp, hiện cần nhất là ổn định thực lực, dù cho có muốn cỡ nào thì cũng không thể đi xuống, chỉ có thể nằm yên nhìn hai tiểu ma thú chơi vui vẻ.
Bên trong không gian mọi thứ đều yên ả, bên ngoài lại bắt đầu rơi vào hỗn loạn.
Đêm hôm đó, trong lúc mọi người đã đi vào giấc ngủ, phủ thành chủ xảy ra chính biến.
Lấy ba vị đại trưởng lão, tam trưởng lão và ngũ trưởng lão dẫn đầu, một đám người tranh thủ lúc thành chủ Lam Hanh đi đến đế đô nhận lệnh triệu tập hàng năm một lần đem phủ thành chủ chiếm đóng, muốn nhân cơ hội này diệt trừ đại tiểu thư Lam Vân cùng phe phái nhị trưởng lão và tứ trưởng lão, đáng tiếc là không thành công. Cuối cùng, đại tiểu thư Lam Vân dưới sự trợ giúp của thân tín mà phụ thân để lại đã liều mình mở một con đường máu, trốn đi, hiện tại vẫn không biết tung tích.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Chỉ Hi theo thường lệ chạy đến Cảnh Nguyên Sâm Lâm, vết thương do Hắc Phong Báo gây ra đã được băng bó cùng thượng dược kĩ lưỡng, tuy nhiên vẫn không thể hoạt động quá mạnh, vì vậy nàng chỉ có thể một đường đi bộ, có điều như vậy cũng rất thú vị, dọc đường đi nàng còn tranh thủ mua chút đồ ăn sáng đi ăn dọc đường.
Hai tiểu ma thú mỗi con đứng ở một bên vai xuyên qua áo choàng hào hứng nhìn ra xung quanh, thế giới của nhân loại đối với ma thú đều tựa như một loại dị thứ nguyên tràn ngập những điều mới lạ, cho nên dọc đường Bạch Chỉ Hi có thể cảm nhận được hai cục bông bên vai không ngừng chuyển động, cái loại lông mềm mềm liên tục quát bên tai này quả thực là không thể nào nhịn nổi, Bạch Chỉ Hi hai tai ngứa ngứa, dần dần đỏ lên, cả người run run, phải cố gắng lắm mới có thể nhịn xuống không để tiếng kêu rên toát ra khỏi miệng.
Cái lỗ tai... Cái lỗ tai...
Bạch Chỉ Hi tay đang cầm bánh bao hơi run, cuối cùng vẫn không kìm được mà dùng tay còn lại vỗ vỗ hai tiểu tử trên vai, ra hiệu cho cả hai yên tĩnh xuống, ít nhất đừng có không ngừng đụng đến tai của nàng, nếu không sẽ có chuyện không tốt xảy ra, nhất là đối với nàng.
Hôm nay có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó, bên ngoài người tuy không nhiều nhưng rất là náo nhiệt, nói chuyện không ngừng, Bạch Chỉ Hi có thể nghe loáng thoáng mấy từ 'phủ thành chủ', 'đại tiểu thư', 'trưởng lão', 'truy nã' cùng với một cái tên mà nàng cảm thấy khá quen thuộc.
'Lam Vân'.
Đại tiểu thư của Lam gia, Lam Vân.
Nghe sơ qua, có vẻ như phủ thành chủ có chuyện rồi.
Bạch Chỉ Hi không để ý lắm lướt qua mọi người, đi thẳng đến Cảnh Nguyên Sâm Lâm, sau đó chạy đến chỗ hôm qua đánh nhau với Hắc Phong Báo, đem Xích Diệm Hung Sư thả ra.
Có vẻ như giữa nó và Hắc Phong Báo có rất nhiều chuyện cũ, cho nên hôm qua liền nháo biệt nữu muốn Bạch Chỉ Hi đưa mình đến đó, Bạch Chỉ Hi không lay chuyển được đành phải cho nó đi.
Vừa ra khỏi không gian, Xích Diệm Hung Sư liền nhịn không được đem uy áp thả ra, rống lớn một tiếng, sau đó thành công thu được một cái trừng mắt của chủ nhân nhà mình.
Xích Diệm Hung Sư: Oa oa oa, nó quên mất chủ nhân vẫn còn bị thương, oa oa oa oa, nó rõ ràng không cố ý mà, đừng có trừng nó mà, oa oa oa oa.
Bạch Chỉ Hi mặc kệ con mắt ủy khuất của Xích Diệm Hung Sư, im lặng để mặc nó ở đó, đi đến chỗ mà nàng đã tìm thấy tiểu Kim Thử, sau đó cố gắng ở đó tìm đồ.
Nếu ngày hôm qua nàng nhìn không nhầm thì ở vách thân cây mà tiểu Kim Thử có một thứ mà nàng nhìn thấy trong sách y dược ở thư phòng, là một loại thực vật không hề có trong không gian, có thể trộn làm thuốc mê loại hai mà nàng muốn thử, đúng thứ mà nàng đang cần đến.
Hai tiểu ma thú lung tung nhảy xuống đất, không hiểu nhìn Bạch Chỉ Hi đang cố gắng chui vào trong hốc cây, cả hai đều tròn xoe mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể kêu vài tiếng rồi im lặng.
Bạch Chỉ Hi sờ một hồi liền cảm giác được bản thân đụng phải thứ gì đó mềm mềm có dạng cỏ, nàng không chút do dự đem đồ nhổ lên, lôi ra.
Đó là một loại cỏ dài tầm một ngón tay rưỡi, màu xanh sẫm pha chút nâu, từ bên ngoài nhìn vào rất khó phát hiện, may mà nàng tinh mắt, nếu không có lẽ đã bỏ lỡ mất cây Ngụ Thảo này.
Ngụ Thảo là một loại cỏ bình thường, không mang theo linh khí, cũng không có tác dụng đặc biệt gì, chỉ giúp những người khó ngủ dễ đi vào giấc ngủ hơn, có điều do mùi vị không quá bình thường cho nên không được mọi người để ý nhiều lắm, còn chưa kể đến chuyện loại cỏ này sinh trưởng ở những hốc cây, rất khó kiếm.
Bạch Chỉ Hi không kìm được chậc lưỡi một tiếng, nhanh chóng cất đồ vào trong không gian, sau đó hơi cúi người xuống, nhìn hai tiểu ma thú dưới chân, cười nói: "Được rồi, hai đứa nhanh trở về đi, cẩn thận đừng để bị tấn công nữa."
Hôm nay nàng đến Cảnh Nguyên Sâm Lâm chỉ để đưa hai tiểu ma thú trở về, còn chuyện lấy thảo dược cùng Xích Diệm Hung Sư chỉ là nhân tiện, dù sao thì nơi này mới chính là nhà của Xích Mâu Thố cùng tiểu Kim Thử.
Xích Mâu Thố nghe thế liền kêu lên một tiếng, không chút do dự lao tới ôm chặt lấy chân của Bạch Chỉ Hi, tiểu Kim Thử còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ là thấy tiểu đồng bọn làm gì thì làm theo, cả hai ôm lấy Bạch Chỉ Hi kêu lên thảm thiết, tựa như nàng là một kẻ tra nam đang muốn vứt bỏ tình nhân vậy.
Không, nhìn lại thì hành động này của nàng chính là đang muốn vứt bỏ hai đứa chúng nó.
Bạch Chỉ Hi vô lực xoa trán, cuối cùng vẫn không chống cự được hai manh vật phía dưới. nàng cúi người đem cả hai ôm lên, bất đắc dĩ nói: "Nếu đã muốn đi cùng ta thì đừng có hối hận đấy."
Xích Mâu Thố nghe vậy lấy lòng cọ cọ mặt của nàng, cả ba người nháo đến vui vẻ, Xích Diệm Hung Sư ở không xa nhìn mà ngứa cả răng, rõ ràng về tình về lí thì nó mới là sủng vật đầu tiên của chủ nhân có được không, nó cũng muốn cọ a, chết tiệt.
Vừa nghĩ vừa giận, Xích Diệm Hung Sư không kìm được giận chó đánh mèo với cây cối cùng ma thú xung quanh, sau đó nó bỗng nhiên phát hiện trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi của nhân loại, rất nhạt, dường như đã cố gắng để che dấu, đáng tiếc là vẫn không qua được cái mũi cực nhạy của nó.
Xích Diệm Hùng Sư không chút do dự chạy tới nói cho Bạch Chỉ Hi chuyện này, tranh thủ không dấu vết cọ lên người nàng. Bạch Chỉ Hi cũng không để ý, hơi trầm tư một chút rồi lấy thanh chủy thủ lần trước dùng để giao tranh với Hắc Phong Báo, một đường đi theo Xích Diệm Hưng Sư đến cách đó không xa.
Đó là một bụi cây rậm rạp cao tới thắt lưng của nàng, màu xanh tươi tốt, lá nhỏ hình răng cưa, trên thân không có chút gì lạ thường. Bạch Chỉ Hi nhìn hồi lâu liền phát hiện có một đoạn thân cây bị người bẻ gãy, dấu vết còn rất mới, khoảng từ hơn hai canh giờ trước, có lẽ do đoạn thân cây kia bị dính phải máu nên người bị thương kia vì để tránh bị phát hiện mà đem đoạn thân cây này bẻ đi. Mùi của loại cây này rất kì quái, rõ ràng không nồng lắm nhưng lại khiến người khác có cảm giác như nó đang át đi mùi hương của mọi thứ xung quanh.
Xích Diệm Hung Sư hơi dừng lại, nói: "Chủ nhân, người bên trong bị thương khá nặng, đấu khí không ổn định lắm, đang không ngừng toát ra."
Lúc nãy khoảng cách không gần, nó chỉ ngửi thấy mùi máu, hiện tại đứng ở đây lại cảm giác được loại đấu khí điên cuồng này đang không ngừng rò rỉ ra, lúc thì mãnh liệt, lúc lại yên lặng, chứng tỏ người này đã bị thương rất nặng, có vẻ như đang rơi vào tình trạng bán hôn mê.
Bạch Chỉ Hi đem hai tiểu ma thú đặt xuống, cẩn thận lấy ra từ trong giới chỉ một bình thuốc tê, nhúng hai ngón tay của mình vào, đề phòng trường hợp xấu.
Loại thuốc này gọi là TX1, thuốc tê loại mới nhất mà nàng nghiên cứu ra được, cũng là thứ công hiệu nhất nàng có hiện nay không làm tổn thương đến sinh mệnh, dù sao nàng và người ở bên trong không có thù oán, hiện tại chỉ là tò mò muốn xem xem, không cần thiết hạ độc thủ, như vậy rất tốn thuốc của nàng.
Chuẩn bị xong xuôi, Bạch Chỉ Hi hít một hơi, đè thấp hơi thở, kéo mũ áo choàng lên, nhẹ nhàng gạt lá ra một bên...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top