Thế giới 2: "Mạt thế hoang đường" (5)


Đương nhiên là Cửu Cửu không phải bỗng nhiên tốt bụng mà nhớ ra thằng anh của mình. Mấy cái nó đánh hồ ly cậu vẫn còn thù đấy. Cậu chờ đến gần tối mới "nhớ ra" người anh em lạc trôi ngoài xã hội bươn chải của mình. Mà buổi tối thì tất nhiên..."Cửu Cửu ngoan, sáng mai chúng ta mới có thể ra ngoài được. Ban đêm tang thi hoạt động càng mạnh mẽ hơn, chúng ta chỉ có hai người khó lòng phòng bị."

Hí hí cậu biết ngay mà.

Thật ra Đinh Trung Phong nói dối, mặc dù ban đêm tang thi linh hoạt hơn, hắn vẫn có thể đánh lại. Nhưng thêm một Cửu Cửu yếu đuối, hắn sợ có điều bất trắc. Dị năng bên người mới tỉnh lại cũng chưa được tập luyện thuần thục, hắn khóng dám mạo hiểm.

Vì thế, Cửu Cửu ăn no uống kĩ ngủ thêm một đêm trong biệt thự. Đinh Trung Phong nhìn số đồ ăn ít ỏi còn lại cậu có thể ăn mà cực kì đau lòng. Rốt cuộc vì mình mà em ấy phải chịu khổ như vậy. Thật ra đống đồ ăn to đùng bị cậu ăn hết sạch rồi, bao ngày ở biệt thự vừa ăn vừa đọc tiểu thuyết hao đồ ăn lắm.

Đinh Trung Phong dời đôi mắt thèm thuồng của bản thân khỏi cơ thể non mềm của Cửu Cửu, dằn lòng mình không được dọa cậu ấy rồi đắp chăn cho cậu. Cổ áo hở hết thế kia, em ấy không có tí ý thức nào cả. Không, có lẽ là do em ấy quá tin tưởng mình mà thôi.

Cửu Cửu nhìn nam chính chật vật rời khỏi phòng, trong lòng nở nụ cười ranh mãnh. Đáng đời đêm qua làm mông mình sưng.

Đêm đó Cửu Cửu ngủ trong biệt thự đến là thơm ngọt, Đinh Trung Phong lại dồn hết sức lực phát tiết lên mấy con tang thi xấu số bên ngoài, tiện thể tìm kiếm thêm tí thực phẩm mai đút no Cửu Cửu. Mặc dù nhiều ngày đã trôi qua nhưng may mắn vẫn còn nhiều nơi có thể tìm được đồ ăn ngoài siêu thị, nhà bếp gia đình, khách sạn...

Sau một đêm vật lộn, Đinh Trung Phong chở một đống chiến lợi phẩm trên con xe việt dã của mình.

Cửu Cửu thảnh thơi mặc một bộ đồ theo nam chính công tay xách nách mang lên ô tô. Hết cách rồi, cậu vốn là thằng con cha không thương mẹ không yêu, lúc dọn đến cũng có cái gì giá trị đâu. Được duy nhất con điện thoại ghẻ cũng tự tay tiễn em nó đi luôn rồi, thành ra đúng trở về giai cấp vô sản luôn.

Nam chính đại nhân thì tiếc thương thân hình mảnh mai của cậu, bị hắn đυ. chết đi sống lại thì mới một hôm sao mà khỏe được. Vì thế giữa tận thế người người chật vật khổ cực, Cửu Cửu như một hoàng tử nhỏ được nâng niu. Dù cậu một đạp có thể đạp nát sọ một con tang thi đi nữa thì cậu cũng không muốn.

Có người bảo kê ngu gì vất vả.

Hai người đi ròng ra cả ngày trời, dùng xe húc bay tang thi cô đơn đi một mình. Trường hợp nào mà đông quá thì Đinh Trung Phong xuống xe bắn dị năng vèo vèo. Cửu Cửu lúc này ngây lập tức lộ vẻ mặt hâm một lại sùng bái khiến hắn sướиɠ tê cả người, càng đánh càng hăng.

Cửu Cửu cũng biết thừa anh trai yêu Cửu Dương của mình chắc chắn còn sống, lại còn sống dai là đường khác. Dù sao sau này thằng cha này cũng phải ngáng đường với ra vẻ đành hanh trước mặt nam chính thụ cơ mà. Cậu chỉ mong rằng bọn họ gặp người muộn một tí, cho hắn ta khổ sở thêm mấy hôm rồi hãy hội ngộ.

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, mới được hai hôm đi xe, bọn họ đã gặp Cửu Dương trông như thằng ăn mày ở trạm thu phí trên đường.

Cửu Cửu: Ha ha đậu má cuộc đời.

Tình cảnh cực kì xấu hổ. Rõ ràng mới mấy hôm trước, Cửu Dương còn hùng hổ tuyên bố thằng em ngu xuẩn của mình đợi hiến thân vào mồm tang thi đi. Thế quái nào bây giờ gặp lại, mình thì nhếch nhác rách rưới, đã thế còn vì giành giật đồ ăn với người khác mà thâm tím khắp người.

Hắn trốn chui trốn nhủi cùng những người khác, vừa đói vừa bẩn. Còn Cửu Cửu cách mấy hôm trước gặp lại bây giờ trông còn xinh đẹp hơn, gương mặt nõn nà như búng ra sữa.

Nhìn là biết mấy ngày qua sống còn tốt hơn trước tận thế. Dựa vào cái gì?

Đến khi nhìn thấy Đinh Trung Phong bên cạnh, dị năng sấm sét mạnh mẽ bắn chíu chíu như không cần tiền, hắn còn không rõ điều gì nữa. Mẹ kiếp, thằng đũy ăn bám vụ hôn phu của tao!

Cửu Dương bây giờ hối hận đến xanh cả ruột. Đáng lẽ hắn không nên bỏ đi sớm như vậy, để cho thằng ngu kia hưởng lợi. Không sao, bây giờ vẫn còn cơ hội.

Cửu Dương không biết rằng Đinh Trung Phong không giống như có dị năng bình thường, hôn mê không biết gì về thế giới bên ngoài. Đừng nói những gì Cửu Dương đã nói, đến cả hắn vụt Cửu Cửu bao nhiêu roi hắn cũng biết đấy.

Đám người trốn ở trạm thu phí đã được hai ba hôm nay, điện nước của cái trạm rách này đã sớm cắt từ hôm tận thế. Nếu không phải trạm thu phí này an toàn thì ai mà thèm ở đây. Trốn bao nhiêu ngày thì bấy nhiêu ngày bọn họ chưa tắm, nước uống cũng không đủ mà uống. Đáng lẽ những ngày đầu tận thế, chỉ cần nhanh nhẹn dũng cảm một chút là không khó để no bụng.

Cơ mà nếu bọn họ mà có lòng can đảm như vậy đã không trốn chui nhủi ở đây.

Vốn đám người bọn họ thấy có xe chạy qua, trong lòng cũng không hy vọng quá nhiều. Đường cao tốc này chỉ có trạm thu phí này là an toàn. Bao nhiêu xe đi qua đây đều bị số lượng lớn tang thi ăn thịt hoặc đồng hóa thành đồng loại.

Thế nhưng đến một lời cảnh cáo hay khuyên nhủ bọn họ cũng không thèm nói, tâm lý lại còn có chút vặn vẹo chờ xem kịch vui rồi cướp đi đồ ăn của người bị nạn.Giờ thấy một người dị năng mạnh mẽ tiêu diệt tang thi, cả đám lập tức lao ra cầu cứu.

"Làm ơn.. làm ơn cho chúng tôi đi cùng."

"Tôi đã mấy ngày chưa được ăn no, mau đưa đồ ăn ra đây."

Cửu Cửu ngồi trong xe hút sữa bị đám đông tuôn ra dọa cho ngây người. Mé, nãy có thấy ma nào đâu, xong việc là tràn ra nhiều thế.

Cửu Dương thân hình to lớn dũng mãnh xông lên trước đám người, lập tức xông đến trước mặt nam chính Đinh Trung Phong, tự cho là lê hoa đái vũ Dương Qúy Phi mà khóc rống lên.

"Anh Trung Phong, cuối cùng anh cũng tỉnh dậy. Anh mau mang em đi đi, anh có biết mấy hôm nay em sôống khổ sở như thế nào không. Đây rõ ràng không phải là cuộc sống dành cho người mà, từ nhỏ đến giờ em chưa phải chịu khổ như vậy bao giờ. Hu hu..."

Nam chính công đúng là giật mình trước dáng vẻ thê thảm của Cửu Dương. Hắn vốn nghĩ người này bỏ đi sống có lẽ không đến nỗi nào, không ngờ lại tự đày đọa bản thân thành như kia. Mặc dù căm hận hành đồng gϊếŧ hắn khi hôn mê, nhưng dẫu sao thế giao giữa hai nhà, thân lại là một quân nhân, hắn không thể mặc kệ.

Cửu Cửu mười điểm thiện lương nào có thể máu lạnh ngồi hút sữa rột rột nhìn anh trai mình bên ngoài như thế, lập tức cậu xông ra nhỏ vài giọt nước mắt ôm thằng anh bốc mùi của mình, tiện thể "vô tình" để lộ mấy dấu ô mai xinh xinh chưa tan.

Đinh Trung Phong nhìn cậu không để ý hiềm khích lúc trước lại an ủi Cửu Dương, trái tim hung hăng bị chạm mạnh vào. Lại nhìn thân thể yêu kiều rải đầy chiến tích của bản thân mà suýt cứng, phải kiềm chế lắm mới không vật cậu ra mà đụ.

Sau màn chào hỏi thấm đẫm tình người, Cửu Dương cuối cùng cũng tỉnh táo. Tạm thời Cửu Cửu hắn chưa xử lý được, nhưng đám ở cũng hắn mấy hôm nay, hắn không muốn cứu ai cả. Nhớ lại thái độ khinh bỉ và đánh đập giành giật của bọn chúng, hắn hận không thể tống tất cả vào mồm tang thi, ánh mắt tàn độc nhìn tất cả mọi người.

Hận thù át mất lý trí, công thêm chịu khổ cực nhiều ngày khiến Cửu Dương quên mất Đinh Trung Phong là một quân nhân, mở mồm đòi đánh đòi giết . Những người bên cạnh đang nhồm nhoàm ăn đồ ăn do Cửu Cửu phân phát cũng dừng lại hoảng sợ không tin nổi nhìn Cửu Dương.

"Mẹ kiếp thằng điếm, mới hôm qua còn uốn éo với ông xin đồ ăn,nay đã đòi ăn cháo đá bát. Tao giết mày!"

Đinh Trung Phong đang tính lại lân la cạnh Cửu Cửu xoa eo cậu vài cái cho đỡ thèm, tay mới mon men đến bờ mông căng đầy của cậu đã bị trận ẩu đả làm cho nghẹn họng. Hắn chưa kịp can, Cửu Dương đã bị đánh một phát ngất xỉu. Cùng lúc đó, đoàn xe quân đội cứu nạn cũng xuất hiện.

Cửu Cửu vừa được sờ soạng đến ướt, còn chưa kịp tung chiêu rù quyến nam chính thì ổng rụt tay lại: ?

Ủa anh ơi, em sắp cởi cả quần cho anh sờ, anh lại cho em xem cái này?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top