Chương 57: Hài hòa về đến muộn
"Cho dù là sân bay, đồng bằng hay là thung lũng, yêu thích thì chỉ là thích mà thôi" – BY Triệu Thiên Cảnh.
Nguyễn Thần giấu giấu diếm diếm mua đồ, lại càng gợi lên trí tò mò của Triệu Thiên Cảnh.
Anh rất muốn biết, nhưng Nguyễn Thần che lại, không có ý định mở ra xem, cũng rất muốn hỏi, nhưng miệng Nguyễn Thần lại quá kín.
Triệu Thiên Cảnh không còn cách nào khác là nén sự tò mò của mình xuống, dù sao cũng ở với nhau, sau này cuối cùng sẽ biết.
Đi đến nhà hàng, Lý Khiết Nhi và lão Cung cũng đã đến trước.
Hai người vừa nhìn thấy quà tặng, vừa thấy biết ơn, vừa thấy bất ngờ.
Dạo này Lý Khiết Nhi cũng nhận được không ít quà, có đồ thủy tinh chạm khắc, ngụ ý cuộc sống đầm ấm đủ đầy, còn có không ít đồ dùng cho trẻ con, nhưng chưa từng thấy qua người ta tặng sách.
Nhưng mà tấm lòng của hai người sắp làm bố mẹ này, lão Cung lòng đầy biết ơn nhận lấy.
Chờ mấy tháng sau, lão lo âu bận rộn sứt đầu mẻ trán mới nhận ra tác dụng của cuốn sách này, nhưng việc này thì để nói sau vậy.
Lý Khiết Nhi thích ăn chua, đa phần người vừa mới mang thai đều như vậy.
Nguyễn Thần thì không vấn đề gì, Triệu Thiên Cảnh cũng tùy ý, liền nhường cho Lý Khiết Nhi gọi món.
Cô ấy đến nơi này nhiều lần, đối với món ăn ở đây cũng thấy quen thuộc, chớp mắt đã chọn năm sáu món ăn, rồi nghiêng đầu cùng Nguyễn Thần nói chuyện phiếm.
Mọi chuyện không ngoài việc lúc Nguyễn Thần mới mang thai cần chú ý những gì, ăn uống thế nào đều hỏi rõ.
Nguyễn Thần là người từng trải qua, cẩn thận nói cho cô ấy biết một số thực đơn dinh dưỡng, một vài chuyện cần chú ý, đặc biệt là nhắc đến không thể trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da cũng phải thật cẩn thận.
Cô ấy nhíu mày vô cùng thất vọng, không thể trang điểm đi ra ngoài liệu có ai nhận ra được mình không?
Nguyễn Thần cũng nghĩ đến vấn đề này, mỹ phẩm dưỡng da thì còn có thể tạm chấp nhận, nhưng đồ trang điểm ảnh hưởng nghiêm trọng đến đứa nhỏ, đơn giản là chạm vào cũng không được.
Lý Khiết Nhi cũng hiểu được, đứa bé này đến cũng không dễ dàng gì, nếu có một chút bất trắc, đừng nói là bố mẹ lão Cung không tha thứ cho cô ấy, ngay cả lão Cung và cô ấy cũng sẽ có khoảng cách.
Dù thế nào cũng không đến một năm, ngược lại không trang điểm thì không có nghĩa là cô ấy sẽ không được xinh đẹp, cũng sẽ không bị coi là xấu xí.
Chẳng qua là không thể gặp mặt xã giao, khách hàng thân thiết từ trước xem chừng chỉ có thể thăm hỏi qua điện thoại, nếu không đi ra ngoài thật đúng là không ai biết cô ấy là người nào...
Lý Khiết Nhi suy nghĩ một chút liền cảm thấy thoải mái hơn, đứa nhỏ là quan trọng nhất, những việc khác đều dẹp sang một bên.
Cô ấy nhìn thấy hộp quà của Nguyễn Thần, bỗng chốc liền hiểu ra.
"Nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da này không tệ, có mấy sản phẩm được rất nhiều người khen, em mua tặng ai à?"
Nguyễn Thần vừa mới nói phụ nữ mang thai không thể sử dụng mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, không thể nào làm một tấm gương tốt, biết sai lại phạm vào?
Lý Khiết Nhi hoài nghi nhìn cô, thấy sắc mặt Nguyễn Thần là lạ, trong lòng thầm nghĩ không lẽ lại mua để tự mình dùng chứ?
Nguyễn Thần xấu hổ cười: "Cái này để sau khi sinh cục cưng mới dùng, em nghe nói hiệu quả không tệ nên mua trước."
Lý Khiết Nhi gật đầu, lại tò mò hỏi: "Em mua sản phẩm nào? Chị từng dùng qua rồi, kết quả tốt lắm, có cần chị giới thiệu cho em không?"
Nếu như ở trong phòng riêng, Nguyễn Thần không ngại lấy ra cho Lý Khiết Nhi xem, nhưng đây là ở nhà hàng, bên cạnh còn hai người đàn ông, cô cũng có chút không vui.
Dù sao cũng hơi mất mặt, Nguyễn Thần im lặng bỏ thể diện sang một bên.
Lý Khiết Nhi nói nhanh hơn làm, vươn tay cầm lấy đồ trong hộp, nhìn lướt qua rồi bỏ lại. Hình như không tin những gì vừa nhìn thấy, lại lấy ra xem một lần nữa, ngẩn người.
"Tiểu Nguyễn, sao em lại mua loại tăng kích thước vòng một này?"
Cô ấy còn tưởng Nguyễn Thần vội vàng mua kem làm mờ vết rạn da, ai ngờ lại là loại làm tăng kích thước vòng một...
Có khi nào nhân viên bán hàng không đáng tin, cố tình nói sai để dễ bán hàng.
Nhưng mà thấy Nguyễn Thần lắc đầu, Lý Khiết Nhi lại hồi lâu không nói nên lời.
Lão Cung ngồi một bên nghe nói Nguyễn Thần mua kem làm tăng vòng một, nước trà trong miệng thiếu chút nữa thì phun ra ngoài, dùng sức ho khan, vỗ vỗ vai Triệu Thiên Cảnh biểu thị vô cùng thông cảm.
Hóa ra lão đại chê Nguyễn Thần ngực bé, người ta vẫn còn đang mang thai, đứa nhỏ trong bụng còn chưa sinh ra đâu, đã muốn tăng cỡ vòng một cho mình rồi...
Sắc mặt Triệu Thiên Cảnh đen thui, anh thật không ngờ Nguyễn Thần lại mua cái này.
Anh chưa bao giờ chê Nguyễn Thần ngực bé, rốt cuộc là tại sao cô đột nhiên lại mua thứ này?
Lão Cung muốn cười mà không dám cười, lại bị Lý Khiết Nhi thúc khuỷu tay vào mạng sườn một cái, vội vàng ngồi ngay ngắn nghiêm túc, nhưng vai không ngừng run lên, vừa nhìn đã biết là nhịn cười, lại là bộ dạng sắp không nhịn nổi.
Nguyễn Thần chớp mắt mấy cái, ra vẻ vô tội nhìn Triệu Thiên Cảnh.
Đây là cô đề phòng nhỡ có chuyện gì, chứ đâu có nói là anh chê?
Có người ngoài ở đây, Nguyễn Thần chỉ có thể giải thích qua loa: "Nghe nói sản phẩm này tốt, em chỉ muốn thử xem sao... Đương nhiên là ở cữ xong mới thử dùng một chút, em mới nóng lòng mua thôi."
Triệu Thiên Cảnh đối với lời giải thích này không hài lòng, cực kỳ không hài lòng, nhưng mà ngại có người khác ở đây, hôm nay lại ra ngoài ăn để chúc mừng Lý Khiết Nhi mang thai.
Anh mím môi, nheo mắt biểu thị sự bất mãn của mình, sau đó im lặng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Bốn người yên lặng không nói gì vội vàng ăn cơm, Nguyễn Thần chỉ kịp cùng Lý Khiết Nhi nói hai câu, liền bị Triệu Thiên Cảnh kéo đi.
Lý Khiết Nhi đồng cảm liếc mắt nhìn cô, lòng tự trọng của đàn ông rất lớn, Nguyễn Thần lại làm tổn thương nghiêm trọng trái tim của Triệu Thiên Cảnh rồi.
Nhất là lão Cung còn ở một bên cười trộm, đều do cô ấy nhất thời nhanh mồm nhanh miệng mà ra...
Lý Khiết Nhi thở dài, liếc mắt nhìn lão Cung ở bên cạnh đang không nhịn được cười. Nhìn lão cười đến sung sướng như vậy, cô ấy thật sự không muốn nhắc lão.
Lão Cung, đó là ông chủ của anh đấy, ngày mai anh ấy không chèn ép anh mới là lạ!
Động tác của anh vẫn nhẹ nhàng như vậy, trước tiên giúp Nguyễn Thần lau mồ hôi, rồi bỏ vào tay cô một cốc sữa tươi, xong xuôi mới nghiêm mặt hỏi.
Nguyễn Thần thành thật trả lời, thật ra cô chỉ là đề phòng chuyện chưa xảy ra, không giống như trong tưởng tượng của anh...
Triệu Thiên Cảnh đương nhiên là để ý, cho dù anh chê Nguyễn Thần ngực bé, đó cũng là chuyện của hai vợ chồng anh, lão Cung dựa vào cái gì mà cười từ đầu đến cuối?
Anh yên lặng thầm tính toán gần đây có mấy dự án mới, đang tính dành ra một khoảng thời gian rảnh, cẩn thận chăm sóc Nguyễn Thần, bây giờ có nên giao hết cho lão Cung không?
Dù sao cũng sẽ để cậu ta tan làm đúng giờ, rốt cuộc cũng nhận lời Lý Khiết Nhi mà, đây cũng không xem như là nói mà không làm nhỉ.
Ở bên này lão Cung đang nắm tay Lý Khiết Nhi anh anh em em bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, hắt xì hơi một cái, bực bội nghĩ xem ai đang thầm mắng mình?
Nguyễn Thần phiền não cau mày, không phải là cô chỉ mua sản phẩm làm tăng kích thước vòng một thôi sao, làm thế nào mà Triệu Thiên Cảnh lại như gặp phải cường địch thế này?
"Lớn một chút không phải là tốt hơn sao?"
Cô cúi đầu nhìn xuống, hai mắt ngập nước hướng về phía Triệu Thiên Cảnh.
Trong chớp mắt Triệu Thiên Cảnh bị Nguyễn Thần phóng điện, hai bên tai đỏ ửng, lặng lẽ nhìn sang hướng khác.
Phi lễ đừng nhìn, phi lễ đừng nhìn... nhìn nữa, nhìn nữa là anh sẽ ăn em luôn đấy!
Nhưng mà lúc này không thể ăn, Triệu Thiên Cảnh sắp nhịn đến nội thương, đột nhiên đứng phắt dậy chạy ào vào phòng bếp rót một cốc nước lạnh uống một hơi hết sạch, bấy giờ mới cảm thấy thoải mái.
Anh đi ra ngoài nói tiếp: "Em như bây giờ... rất tốt mà."
Mặc kệ Nguyễn Thần là sân bay, đồng bằng, thậm chí là thung lũng, chỉ cần là Nguyễn Thần, Triệu Thiên Cảnh đều yêu.
Yêu một người, đương nhiên là sẽ yêu thương tất cả những gì thuộc về cô ấy, bao bọc lấy toàn bộ những gì của cô ấy!
Nguyễn Thần bị một câu đơn giản của Triệu Thiên Cảnh làm cho mở cờ trong bụng, hóa ra cup B cũng được người yêu. Nghĩ đến bạn đại học trước đây toàn những người cup CDEF, bạn nam hết người này đến người khác, so với thay quần áo còn nhanh hơn, cô trước đây buồn bực muốn chết, bây giờ rốt cuộc cũng có cảm giác được đổi đời!
Nhìn đi, cô chỉ là cup B thôi, vậy mà có thể tìm được người đàn ông tốt như Triệu Thiên Cảnh.
So với những người bạn học trước đây của cô, đến lúc này còn chưa tìm được chân mệnh thiên tử, kết giao với bao nhiêu người đàn ông cùng một lúc, lúc họp mặt bạn cũ lại liên mồm oán hận đàn ông tốt bây giờ đều tuyệt chủng hết rồi.
Thôi được rồi, người đàn ông tốt cuối cùng trước khi bị tuyệt chủng đã bị Nguyễn Thần cô đào lên rồi, cô ưỡn ngực, cảm thấy rất kiêu ngạo.
Nguyễn Thần nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Nhưng mà, anh không phát hiện ra là em so với trước không giống sao?"
Triệu Thiên Cảnh không hiểu gì nhìn cô, lại thấy Nguyễn Thần lần thứ hai ưỡn ngực, qua quýt gật đầu một cái: "Ừ, hình như là vậy..."
Nhưng thực tế anh lại càng muốn nói, bà xã đại nhân, anh không chịu nổi cám dỗ đâu, em đừng như thế nữa!
Nguyễn Thần cúi đầu nhìn một chút, lại nhìn anh, cảm giác câu trả lời này rất qua loa cho có lệ, nhưng bây giờ Triệu Thiên Cảnh chỉ có thể mắt nhìn mà không làm được gì, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Cô đỏ mặt, được rồi, chờ bé cưng chào đời và mình ở cữ xong, Triệu Thiên Cảnh vừa hôn vừa tự cảm nhận thì nhất định sẽ cảm nhận được tương đối.
Vì thế hai người anh nhìn em, em nhìn anh, cuối cùng chuyện này cũng không giải quyết được gì.
Còn làm hại Triệu Thiên Cảnh hai lần chạy vào toilet, vẻ mặt đau đớn vô cùng, chỉ có thể đem Thanh tâm chú mới mua gần đây ra đọc mấy lần mới đi vào giấc ngủ.
Nguyễn Thần hoàn toàn không nhìn ra nỗi thống khổ trong lòng anh, lòng tràn đầy vui vẻ nằm ở trên giường, không bao lâu thì tìm Chu công hẹn hò.
Mang theo hai đứa con trai ra ngoài ăn rất vất vả, hơn nữa ngày mai bắt đầu được nghỉ dài ngày, cô yên tâm thoải mái mà ngủ, cũng không lo lắng ngày mai sẽ dậy muộn.
Triệu Thiên Cảnh nhìn cô ngủ say sưa, vừa nhìn cái gì mà tăng kích thước vòng một đặt trên tủ đầu giường.
Ho khan một cái, thật ra thì lớn một chút, cũng không phải là không tốt...
Nếu ở phương diện này Nguyễn Thần chấp nhất như vậy, anh cũng không tiện nói gì nữa.
Ngày hôm sau Nguyễn Thần ngủ đến tận trưa mới dậy, đã lâu không ngủ đẫy giấc, cả người cô đều cảm thấy thoải mái.
Triệu Thiên Cảnh cho bữa trưa vào lò vi sóng, bên cạnh đặt tờ giấy nhắc cô hâm nóng lại là có thể ăn.
Nguyễn Thần nhìn lướt qua, tất cả đều là những món mà cô thích, híp mắt cười đi rửa mặt rồi bắt đầu dùng bữa.
Ăn cho đến lúc bụng no căng, hai đứa nhỏ trong bụng bắt đầu nghịch ngợm.
Anh một đấm em một đá chơi đến quên trời đất, cô sờ sờ bụng đúng lúc chạm trúng chân đứa nhỏ.
Bánh bao nhỏ giống như có thể cảm nhận được bàn tay của mẹ ở bên ngoài, ngọ nguậy lại càng thêm lợi hại, chơi đùa một lúc lâu sau mới dừng lại.
Nguyễn Thần cười vuốt ve cái bụng đã yên lặng trở lại, cảm thấy đứa nhỏ rất nhanh nhẹn, chắc chắn sau này sẽ rất khỏe mạnh, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
Bé cưng không cần phải rất thông minh, cô hy vọng hai đứa nhỏ chỉ cần khỏe mạnh bình an lớn lên, như vậy là đủ rồi.
Nghỉ ở nhà nên Nguyễn Thần xem lại ghi chép cuối tuần của hai người, cuối cùng chọn ra tên của cục cưng.
Một là Miểu, một là Sâm, vô cùng hòa hợp, Triệu Thiên Cảnh cũng rất hài lòng.
Vốn anh còn muốn đặt tên là Viêm, cảm thấy rất có khí phách, nhưng lại bị Nguyễn Thần bác bỏ.
Một lửa một nước, đó chẳng phải là thủy hỏa bất dung hay sao?
Bây giờ một thủy một mộc, dẫn nước vào ruộng, bổ sung cho nhau.
Giống như Nguyễn Thần hy vọng, bất kể là anh em trai hay chị em gái, cuộc sống sau này, bọn nhỏ cần phải giúp đỡ dìu dắt lẫn nhau.
Ngô Vận đối với hai cái tên này rất hài lòng, Triệu Thanh lúc đầu còn nghĩ tên có phần quá đơn giản, tất cả đều chỉ có một chữ, nhưng sau khi nghe xong Nguyễn Thần giải thích, ý nghĩ không tồi, chứa đựng kỳ vọng của bố mẹ đối với con cái, cũng gật đầu tán thành.
Triệu Thiên Cảnh vui vẻ, để lâu như vậy, tên của bé cưng cuối cùng cũng quyết định rồi.
Tất cả mọi việc đều chuẩn bị xong xuôi, bây giờ chỉ còn chờ Nguyễn Thần bình an sinh hai đứa nhỏ.
Nghe nói sinh con rất nguy hiểm, mặc dù bây giờ trình độ y học rất cao, thế nhưng phụ nữ mang thai gặp biến chứng, còn có các loại tình huống phát sinh khó lòng phòng ngừa.
Triệu Thiên Cảnh cảm giác mình bắt đầu trông gà hóa cuốc, đem vật nhọn trong nhà giấu kín, góc bàn góc tủ đều bọc lại, chỉ sợ Nguyễn Thần va trúng.
Nguyễn Thần nhìn Triệu Thiên Cảnh mỗi ngày căng thẳng lo lắng đi lại lòng vòng ở trong phòng, chỉ sợ có gì làm cô bị thương hoặc làm phiền đến cô, khiến cho cô cũng bắt đầu căng thẳng.
Đi bộ mỗi ngày là việc không thể thiếu, Triệu Thiên Cảnh bỏ xuống rất nhiều việc, về cơ bản là không ở công ty làm việc đúng giờ, đem máy tính về nhà, có việc gấp sẽ tự liên lạc.
Chỉ tội cho lão Cung bị anh chèn ép, mỗi ngày mặc dù có dự định thời gian, thế nhưng lúc làm việc tranh thủ thời gian, hiệu suất công việc của anh ta tăng gấp đôi, không biết là nên cảm ơn Triệu Thiên Cảnh kích thích tiềm lực của mình, hay là anh ta vì để có thể về nhà trước giờ tan làm với Lý Khiết mà cố gắng nỗ lực.
Còn nửa tháng nữa là tới ngày dự sinh, dưới sự sắp xếp của Ngô Vận, Nguyễn Thần trực tiếp chuyển vào bệnh viện, thuận tiện cho việc sinh nở bất kỳ lúc nào.
Triệu Thiên Cảnh vốn muốn mỗi ngày ngồi trong bệnh viện với cô, nhưng lại bị Ngô Vận đuổi đi.
Có bà ở đây, đâu cần Triệu Thiên Cảnh mỗi tối đều phải trực đêm?
Trong bệnh viện có y tá chuyên môn, Ngô Vận sắp xếp hai y tá có kinh nghiệm nhiều nhất đến chăm sóc Nguyễn Thần.
Mỗi ngày thay phiên nhau, trừ lúc Nguyễn Thần đi toilet, trên cơ bản là không cần di chuyển, áo mặc đến tay, cơm ăn đến miệng, so với ở nhà còn thoải mái hơn nhiều.
Triệu Thiên Cảnh quan sát hai ngày thấy yên tâm, tuy rằng ban ngày có ở lại, nhưng đến buổi tối cũng đi về nhà ngủ.
Chỉ là nằm ở trên giường thấy một bên người lạnh như băng, thiếu mất một nửa bên cạnh, cảm giác có chút không quen.
Ngẩn người nằm hai ngày mới thấy yên ổn, chất lượng giấc ngủ mới khôi phục lại như trước.
Thật ra có Nguyễn Thần ngủ ở bên cạnh, Triệu Thiên Cảnh mới thấy tâm viên ý mãn, lại muốn chăm sóc cho cô, giấc ngủ không được tốt, đấy cũng là lý do tại sao anh lại gầy đi nhiều như vậy.
Anh đếm từng ngày, hơn nửa tháng vô cùng vất vả, hỏi trăng hỏi sao chờ bé cưng chào đời, từ người sắp làm bố thăng cấp thành ông bố mẫu mực.
Đáng tiếc là nửa tháng trôi qua, bụng của Nguyễn Thần vẫn không có động tĩnh gì.
Nguyễn Thần không vội, nhưng Triệu Thiên Cảnh bắt đầu nóng lòng...
Đợi chín tháng rồi, sao các con còn chưa chịu ra ngoài thế!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top