1/2022
Uii vậy đã hơn 1 năm kể từ ngày mình chia tay T (viết tắt tên nyc). Và cũng khoảng nửa năm rồi mình không gặp T. Dù sao cũng cảm ơn covid đã tạo điều kiện để mình nguôi ngoai đi tình cảm vẫn còn khắc khoải đâu đó trong lòng mình :))
Những cột mốc như ngày sinh nhật mình. Mình không nhận được lời chúc nào hết từ nó.
Hay ngày mình vào phòng phẫu thuật, hmm, là cột mốc lớn nhất cuộc đời mình từ khi mình sinh ra. Mình dám đánh đổi tiền bạc, sự đau đớn về thể xác để đòi lại công bằng cho chính mình. 3,4 tiếng nằm trên bàn mổ, cả những cơn đau thấu xương, những bữa ăn chật vật như muốn khóc... Tất thảy mình đều trải qua một mình. Khi mà đã đi qua rồi bỗng sao thấy nhẹ nhàng đến thế, mình không còn áp lực người đến sau sẽ nghĩ gì về quá khứ trước đay của mình :))
Mình đã từng hy vọng sẽ có ai đó (ngoài bố mẹ) đợi mình trong phòng chờ phẫu thuật...Mình từng hy vọng người đó sẽ là nó...
Hmm sau đó cũng chả nhớ nữa có 1, 2 lần nó nhắn tin nhờ mình gì đó nhưng mình từ chối vì bận (tầm tháng 5??). À đó nhớ lại chs hôm thi (tầm tháng 10 hay 11), chả hiểu sao hỏi bài nó cơ 🤦🏻♀️🤦🏻♀️. Đáng nhẽ không nên làm vậy chứ. Rồi đợt tháng 11, khi mình quyết tâm để private Instagram và không public bài đăng lên facebook nữa, nó hỏi về chuyện thi toeic thôi. Ngốc ạ, mình rep ngay sau tầm vài tiếng. Hôm sau nữa mình hỏi lại thì nó ngày mai mới rep >< Ghét.
À mà mình ngốc lắm, vẫn theo dõi nó, để ý số follow vs following trên Insta, cả việc nó ẩn post đi, rồi đăng post mới. Rồi cả trong vô thức search tên nó trên facebook nữa :) Thấy nó đi đá bóng lại cùng đội rồi, thấy gương mặt nó trong lòng thấy vui một chút. Xem ra cứ như bây giờ có lẽ lại ổn?
Cứ âm thầm "bên anh" , cứ giả vờ như mình hết yêu cho đến khi điều đó trở thành sự thật!
8/1 Cảm giác này k hẳn là nhớ. Mình chả rõ nữa, chả rõ trái tim mình nữa :(( Không phải nhớ mà có lẽ là không thể quên
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top