chap 4
Ngày 8 tháng 7, trời âm
Sinh nhật 18 tuổi, là một chuyện tươi đẹp như thế….kết quả tôi lại bị cảm! Đương nhiên Chi ở cạnh tôi cũng bị lây, cùng nằm trên giường bệnh mấy ngày. Gần đây Chi càng ngày càng mê người cứ như một quả dâu tây được nhúng mật ong, cái đám con Trai vắt mũi chưa sạch dám lén tôi đưa thư tình cho cô ấy!—cứ tiếp tục như vậy thì không được, nhất định phải tìm cơ hội ăn mất cô ấy mới được, tôi thủ thân như ngọc chính là chờ đến ngày này ah!]
Nhờ sự giúp đỡ của gil, Chi không chỉ bình an vào được một trường cấp 3 gần nhà, còn thuận lợi học đến cuối capa, cho dù bài vở càng ngày càng nặng, nhưng bây giờ thành tích cũng không tồi, ba mẹ Chi vui đến nổi sắp phải ôm đầu mà không—Chi nhà họ đã gặp vận may gì thế này! Có đứa trẻ ngoan như gil bên cạnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến họ phải lo lắng~~
Nên lúc gil nói Chi nên ra ngoài thả lòng một chút, ba mẹ Chi chỉ vẫy tay chào tạm biệt con gái, không hề lo lắng con gái bị người ta bán đi.
“Hôm nay tớ thật sự có thể qua đêm bên ngoài sao? còn không phải là nhà cậu? Bố mẹ thật sự đồng ý sao?” Chi không dám tin. Hôm nay không phải là giáng sinh hay năm mới, chỉ là một ngày nghỉ bình thường…Gil sao có thể thuyết phục được bố mẹ của cô vậy?
Gil đang lái chiếc xe hai chỗ mượn từ bố leo lên con đường vùng núi, gil từ kính chiếu hậu nhìn cái biểu tình vừa vui vẻ vừa nghi hoặc của Chi, “Hôm sinh nhật cậu bọn mình không phải đã nói sẽ cùng ra ngoài chơi sao? Kết quả lúc tớ sinh nhật thì bị cảm, nên bama cậu đã đáp ứng cho tớ dời đến ngày hôm nay ah.”
Nói cũng buồn cười, hai người từ nhỏ đến lớn đều là khoẻ mạnh, không hề bệnh, mà bệnh một cái là không thể bò dậy được. Nghe nói lúc gil bệnh, Chi có qua bên nhà quan tâm một chút, dù gì….cô cũng là bạn cùng nhau trưởng thành với gil mà, là người bạn mà gil quan tâm nhất, còn nữa…., từ nhỏ đã nó nụ hôn ước định.
Kết quả virus bệnh cảm của gil quá mạnh, Chi chỉ ở trong phòng gil năm phút, lúc về nhà mặt đã đỏ bừng nằm bẹp trên giường. Kì lạ là, trừ Chi ra những người khác đều như có lớp phòng chống virus, Chi vừa hắt xì vừa oán giận thầm rủa xả gil, ngày thường bị cậu ta canh chừng đã thôi, ngay cả lúc bệnh cũng không chịu buông tha cho cô! Hai người phải nằm vài ngày rồi mới đi học lại được.
“Ai bảo cậu trước ngày sinh nhật còn chạy lung tung?” Chi lạnh lùng nói. Dám đi vũng tàu mà không rủ cô, thật là một tên không có nghĩa khí!
“Tớ không phải đã hỏi cậu có đi hay không sao?” gil vừa nghe ngữ khí của Chi đã biết cô lén lút ghi thù, không kiềm được mà bật cười.
“Ai bảo cậu không nói rõ! Chỉ nói là đi đánh bóng rổ tớ còn tường là đến công viên bên cạnh, ai biết cậu chạy đến vũng tàu đón gió đêm.”
“Oh, nếu có Chi cùng đi thì tớ đã không bị cảm rồi. Chi của chúng ta nhất định sẽ đem theo áo khoác cho tớ, còn đem khăn lau mồ hôi cho tớ….Chi của chúng ta quan tâm tớ nhất.”
“….” mặt của Chi đỏ dần lên, liếc nhìn cái biểu cảm mãn nguyện lại đắc ý của gil, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cái xe hai chỗ này đột nhiên trở nên…nóng quá~~~
Khụ, chuyện kể, má kim vũ trong lúc chăm sóc gil đã ở trong phòng gil hơn nửa tiếng cũng không bị gì, sao chỉ có Chi bị lây?… Đương nhiên năm phút đó không chỉ có ngồi im hỏi thăm sức khỏe đơn giản như vậy.
Từ sau ngày sinh nhật năm lớp 11 của gil, vị trí thớm má của hai người trước khi ngủ đã chuyển từ má đến môi. Hả? Vì sao? Đó còn phải hỏi….quan hệ người yêu đã được thiết lập rồi!
Gil nói: Chi ah, tớ rất thích cậu, thích đến chết đi được! Nếu như không có cậu tớ sẽ không sống nổi nữa~! Nên cậu đừng nói là không hề có chút tình cảm nào với tớ, tớ nhất định phải lấy cậu làm cô dâu của tớ!
Kim Jaejoong nói: cậu thật phiền Lê Thanh Trúc! Tớ không phải đã nói rất nhiều năm rằng cậu cũng là nữ sao!? Cậu sao làm chú rể được.
Gil nói: chỉ cần cậu yêu tớ,không chê tớ thì dù không là nam thì tớ cũng là chú rể của cậu được mà.
Chi nói: …..Lê Thanh Trúc cậu đúng là không gì không nói được? (nói không nên lời)
Tóm lại Chi đã căng não suy nghĩ rất lâu (khoảng 5 phút), dường như trừ gil ra không ai tốt với cô như vậy (!?), cuối cùng Chi vò vò đầu nói, gil ah, vậy sau này mẹ cậu nấu cái gì ngon cũng phải chia tớ một nửa. (Đứa trẻ ngốc Thùy Chi này….)
Gil vỗ vỗ ngực bảo đảm, uh! Đương nhiên, sau này mẹ tớ chính là mẹ cậu, bố tớ chính là bố cậu, giường của tớ chính là giường của cậu, cậu cứ an tâm làm người của tớ đi!
…..
Nên lúc Chi đi thăm vừa thấy khuôn mặt đỏ bừng của Gil, nhìn thấy bộ dạng vật vã dưới lớp chăn của Gil, trái tim thiếu niên thiện lương ấm áp của cô lại đau như bị thắt chặt.
Gil nói: Chi ah, tớ rất khó chịu, sinh nhật còn bị cảm, cậu phải an ủi tớ đi~
Chi nói: uh, an ủi như thế nào?
Gil chu mỏ nói: tớ muốn có quà sinh nhật, muốn hôn, phải hôn rất lâu~~~
Chi nhìn đôi môi đỏ của Gil, dường như hơi khô, cô liền cầm li nước bên cạnh do má Kim Vũ đem đến, uống một ngụm sau đó hôn gil như ý nguyện của gil….chậc, thật sự hôn rất lâu rất lâu đấy, nước cũng uống hết vẫn còn đang hôn.
Vì hôm đó gil nằm liệt giường, nên không thể chúc mừng sinh nhật được, nên hôm nay hai người ra ngòai chơi, ba mẹ Chi còn giúp chuẩn bị bánh kem để Chi đem theo, hộp bánh kem đó được để ở chỗ trống sau ghế.
“Chúng ta đi đâu thế?” Chi một bên vừa không chú tâm đếm những chiếc đèn đường tụt lại phía sau, vừa liếc nhìn người đang chuyên tâm lái xe.
Cô sao lại cảm thấy gil càng ngày càng đẹp trai? Lúc lái xe nhìn cũng ra dáng lắm …
không biết lén học từ lúc nào?
“Nhà Kai có mở một khách sạn trên eo núi, ngắm nhìn núi và biển cũng rất hay, cậu ta nói là chúc mừng sinh nhật tớ, tặng tớ một phòng tổng thống, chúng ta có thể ở đó 2 ngày 1 đêm.”
“Oh! Sao cậu ta lại tốt với cậu thế?” Chi hơi ngạc nhiên. Cô nhớ tính cách của người tên Kai khá thoải mái rộng rãi, nhưng…rộng rãi như vậy sao? Quả nhiên là ông chủ nhỏ.
“Bọn tớ là anh em tốt mà.” Có vài thứ cậu ta thích thu hút cùng uy hiếp bằng nắm đấm, cậu ta dám không cho sao? Chậc nhưng, gil chí ít cũng phải trả một nửa, tóm lại là để Changmin để trống phòng tổng thống trong hai ngày nay.
Hai người thuận lợi đi đến khách sạn, gil và Chi đều ăn no, còn uống một chút rượu cocktail do khách sạn miễn phí chuẩn bị cho, sau khi dùng cơm tối, trong không khí tươi đẹp bên bãi biển hai ngươi tay nắm tay, môi quyện chặt môi cùng nhau đi dạo….sau đó mới trở về phòng.
Chi vừa vào cửa, nhìn thấy hộp bánh kem xinh đẹp trên sopha, mới khổ não nhìn Gil, “Ya, tớ quên mất, phải làm sao đây? Không ăn nổi bánh kem nữa…..”
“Không sao, có Chi ở cạnh tớ là đủ rồi, bánh kem cứ để đó.” Gil xoa xoa bầu má mềm mại của Cji, kiềm không đươc liền kéo người đó vào lòng hôn không ngừng.
“Ân.”
Lúc Gil đi tắm, Chi ngồi trên sopha xem phim kinh dị đến nỗi cả da gà, lập tức chuyển sang đài khác, người chủ trì chương trình đang chúc mừng sinh nhật cho minh tinh nào đó, Chi chuyển mắt nhìn về phái hộp bánh kem, hiếu kì đặt điều khiển xuống gỡ dây nơ ra, muốn xem xem hình dạng của bánh kem.
Mọi người không phải đều nói đồ ngọt đều được chứa trong một ngăn bao tử khác sau?
Chi không phải tham ăn, chỉ là không thích lãng phí, thật đấy.
Kết quả vừa mở hộp ra, bên trong không phải bánh kem, là nhiều hộp nhỏ.
“Ân? Cái gì đây?” Chi cầm cái thứ trong chiếc hộp nghi hoặc không biết là thứ gì.
Gil mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, vừa nhìn thấy thứ Chi đang cầm nghiên cứu, khiến gil xem chút trượt ngã. Liền sang đó xem, thì ra là những thứ trong hộp bánh kem—
Bố mẹ Chi… không phải bố, mẹ, con yêu hai người! Gil cảm tạ đến nước mắt chảy đầy mặt~~ Bố mẹ người ta thật chu đáo, tặng mình bữa ăn ngon còn tặng kèm dụng cụ để ăn nữa….(Phụt)
“Đây là gì thế?” Chi thuần khiết ngước đầu nhìn gil, đôi môi hồng hồng cùng cần cổ trắng mịn—không thể bỏ sót được ah! Gil xém chút không kiềm được đã bắt đầu ăn, lặp tức lấy lại những thứ đó, để Chi mau đi tắm cho thơm tho trắng trẻo rồi mới ăn đêm.
“Cậu đi tắm trước, lát nữa tớ sẽ giới thiệu với cậu. Ngoan~~”
”Uh.” Chi cầm lấy áo choàng và khăn tắm do gil đưa, trước khi bước vào phòng tắm còn nhìn thấy Gil đang mở quà trong hộp bánh kem, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Cho đến nhiều năm về sau, mỗi buổi sáng thức dậy với thân người đau nhức, Chi luôn hối hận bản thân tắm không đủ nhanh, mới để gil có cơ hội tấn công.
++++++——–+++++——–+++++——–+++++——–+++++——–+++++——-+++++
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top