(23) Thư
Không đợi Hoa Tiện Lạc trả lời, An Nghiên nói năng đã có chút lộn xộn, gấp giọng hỏi: "Rốt cuộc cô là gì của tiểu Tấu? Không phải nói tiểu Tấu đã chuyển nhà sao? Vì sao cô lại ở đây?"
Hỏi dồn dập như vậy, mặc dù có điểm vô lý, nhưng cũng nhờ thế mà tôi mới kịp định thần lại. Trong ý thức của An Nghiên, cho dù tôi có rời đi, thì đây vẫn là nhà tôi – chốn riêng tư và cũng là nơi chứng giám cho tình yêu của tôi và nàng. Mà Hoa Tiện Lạc, chỉ đơn thuần là một người hàng xóm không hơn không kém.
Mấy ngày không gặp, An Nghiên gầy yếu đi không ít, hốc mắt trũng sâu, hắc sắc đã thành quầng, làm cho lòng tôi ẩn ẩn phát đau, mấy ngày này, nàng tựa hồ không hề thoải mái. Đường Tĩnh đâu? Theo bản năng nghĩ như vậy, lại phát hiện phía sau nàng cũng không có người khác đi cùng. Không biết vì sao nàng lại đột nhiên tìm tới cửa, nhưng tôi cảm giác được, nàng muốn biết điều gì đó.
Bị truy vấn dồn dập như vậy, Hoa Tiện Lạc không có lập tức trả lời, một lát sau, nàng tiến lên mở cửa sắt, nhẹ giọng bảo An Nghiên: "Vào ngồi một chút đi". Tôi nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên gương mặt nàng.
Đại khái là không dự đoán được đối phương lại mời như thế, An Nghiên ngẩn người, sau đó có chút xấu hổ mà đi vào nhà. Nàng ở cạnh cửa kế tiếp, quay đầu đánh giá bốn phía. Tôi biết nàng đang xem xét những gì, nhưng trong phòng này, những thứ nguyên bản thuộc về tôi đều đã bị mang đi tất, nàng không có khả năng nhìn thấy.
Đứng ở bên phải An Nghiên, tôi đột nhiên có cái khao khát muốn tiến đến ôm lấy nàng, không biết tại sao, chính là muốn ôm cái người đã từng cùng tôi đi qua ba năm ngọt ngào cùng sóng gió, muốn ôm – dù chỉ một cái.....
Nhưng mà, điều đó là không thể.
Bởi vì tôi đã chết.
Đóng cửa lại, Hoa Tiện Lạc để cho nàng tự nhiên, còn mình đi đến bàn trà rót lấy một chén, đưa cho An Nghiên: "Ngồi đi". Nụ cười trên môi vẫn thản nhiên như trước.
Lúc này, An Nghiên đã có vẻ câu nệ, hoàn toàn không còn cái khí thế bức người như lúc truy vấn Hoa Tiện Lạc ở ngoài cửa. Tiếp nhận cái chén rồi, nàng mím môi, tựa hồ đang muốn nặn ra một nụ cười, nhưng lại không được thành công cho lắm, cuối cùng, cái gì cũng chưa nói, liền cùng Hoa Tiện Lạc im lặng đối diện nhau. Hoa Tiện Lạc nâng lên cái chén uống hai ngụm, biểu tình yên tĩnh nhàn hạ. Mà An Nghiên vẫn hai tay cầm chén, mắt như trước – buồn bã nhìn ngắm xung quanh, vẻ mặt lại thêm vài phần câu nệ.
_"Tôi chỉ mới dọn vào hôm qua" – Hoa Tiện Lạc đột nhiên cười cười, nói với An Nghiên: "Đồ đạc còn chưa thu xếp xong, có chút loạn". Thanh âm như trước nhu hòa, giống như đang đón tiếp khách ghé thăm một cách hết sức bình thường.
An Nghiên sửng sốt, nàng giật giật thân mình, hơn nửa ngày mới hỏi: "Cô rốt cuộc.....là gì của tiểu Tấu?". Tôi nhìn thấy An Nghiên hai tay giữ cái chén rất chặt, mười ngón tay góc cạnh rõ ràng. Nàng thực sự đã gầy đi không ít.....
Không biết tại sao, vấn đề đơn giản như vậy, Hoa Tiện Lạc lại không có trả lời ngay. Nàng uống trà, sau đó đột nhiên hỏi: "Người yêu của cô không đi cùng à?"
Tôi nhíu nhíu mày, trong lòng thực không rõ Hoa Tiện Lạc vì cớ gì phải hỏi như vậy, hơn nữa biểu tình của nàng cũng không bình thường như đang hỏi đối phương đã ăn cơm chưa. Quay đầu, nhìn thấy An Nghiên cũng ngây ngẩn cả người, trong mắt nàng lộ ra vài tia xấu hổ. Há miệng thở ra nhưng lại không nói chuyện, mười ngón cầm chén trà đã bắt đầu trở nên trắng bệch, nàng lại hướng nó mà cúi mặt xuống, hơn nửa ngày mới nhẹ giọng đáp: "Tôi đến một mình".
Hoa Tiện Lạc gật gật đầu, lập tức tức thu hồi nụ cười, nhìn An Nghiên, hỏi: "Cô hôm nay đến đây, cốt là để hỏi........tôi cùng Lâm Tấu có quan hệ như thế nào? Phải không?".
Câu hỏi bất thình lình này làm cho An Nghiên cảm thấy thất thố: "Tôi....", phun ra một chữ, nhưng cái gì cũng không nói được. Tôi biết cái loại cảm giác này, biểu tình của Hoa Tiện Lạc luôn tỏ ra nhu hòa đến từng hơi thở, lúc nàng cười thì mọi thứ rất ư hoàn mỹ, nhưng khi nụ cười đã không còn túc trực trên môi, sẽ có một loại áp lực vô hình khiến tâm ngươi cũng phải nhảy dựng, cực kỳ mất tự nhiên. Huống chi, An Nghiên vừa rồi ngoài cửa còn có điểm muốn gây sự, biểu hiện này cũng cực kỳ hiếm thấy.
_"Tôi....tôi mới đi ngang nơi này" – An Nghiên cúi mặt nhìn chén trà đang nắm chặt trong tay: "...không tự giác được, muốn ghé qua đây một chút...."
_"Không tự giác?" – Hoa Tiện Lạc nhíu mày, tình hình hiện tại là nàng đang ngược lại truy vấn đối phương.
An Nghiên không trả lời, biểu tình trên mặt so với vừa rồi lại càng xấu hổ hơn, chén trà bị nàng nắm chặt đến nỗi tựa hồ chỉ một khắc nữa thôi sẽ kịch liệt méo mó vậy.
Hoa Tiện Lạc liên tục đưa ra những vấn đề này khiến tôi cũng cảm thấy khó hiểu, vì thế, nhịn không được, hướng nàng nhẹ giọng nói: "Đừng như vậy"
Đừng như vậy với An Nghiên.....
Mới vừa nói xong, Hoa Tiện Lạc liền giương mắt nhìn đến tôi, chỉ thấy nàng hơi chau mày, vẻ mặt thản nhiên khiến người ta không thể nào hiểu nổi. Dù sao, hôm nay An Nghiên đột nhiên xuất hiện, quấy rầy Hoa Tiện Lạc như vậy.....Nhưng khi nhìn đến nàng bị Hoa Tiện Lạc hỏi cung đến á khẩu không trả lời được, tình cảnh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thì trong lòng lại cảm thấy không dễ chịu chút nào......
Rốt cục dời đi tầm mắt, Hoa Tiện Lạc không nhìn tôi nữa, cũng không hướng An Nghiên truy vấn, chỉ nghiêng mặt đi không nói lời nào.
Thế nhưng An Nghiên lại đột nhiên mở miệng, ngữ điệu mơ hồ: "Vừa nãy ở dưới lầu....nghe có người nói về chuyện của tiểu Tấu. Nói tiểu Tấu.....gặp tai nạn...". Ánh mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Tiện Lạc, tựa hồ sợ hãi sẽ nghe được cái đáp án khủng khiếp mà chính mình cũng đang nghi ngại. Tôi bất đắc dĩ cười cười, dù sao cũng không giấu được mãi....
Hoa Tiện Lạc nhìn An Nghiên, nhưng không nói gì, chỉ đưa cái chén đến bên miệng, nhấp một ngụm trà. An Nghiên, vốn dựa lưng vào ghế, cũng đã khẩn trương đến mức bật dậy, hơi hướng về phía trước, và vẫn như cũ: gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Tiện Lạc.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi đóng mắt lại, cảm thấy trái tim như chậm rãi siết chặt. An Nghiên là người rất dễ rơi lệ, mỗi lần xem 《 trung khuyển bát công 》 , đều sẽ khóc đến chết đi sống lại. Tôi không dám tưởng tượng, nếu để nàng biết tôi đã chết, thì sẽ như thế nào nữa. Chắc chắn sẽ khóc, tôi biết. Cho dù không hề yêu tôi, nàng cũng sẽ khóc, hơn nữa sẽ khóc thực sự thương tâm – An Nghiên là một người yếu đuối và rất dễ động tình. Sau đó sẽ như thế nào?
Chính là: không có sau đó. An Nghiên còn có cuộc sống của nàng, còn có cái thế giới ngập tràn hỉ nộ ái ố mà nàng phải đi cảm thụ. Còn tôi? Đã chết rồi.....Giống như hai người đang tham gia trò chơi có đầy đủ những cung bậc cảm xúc của cuộc sống, những thách thức, cơ hội lẫn những mối quan hệ,....Nhưng tôi chỉ có thể dừng lại vào lúc bốn giờ, còn nàng thì tiếp tục cái hành trình của mình đến tám chín giờ gì đó. Dù sao, cuộc sống của tôi cũng đã dừng lại. Vậy, tái kiến đi.....
Kỳ thật, trước khi xảy ra tai nạn, tôi đã từng liên tưởng: "Người chết", giống như một người đã đi đến một địa phương xa xôi không bắt được tín hiệu di động vậy, và sẽ ở đó, vĩnh viễn không quay lại nữa. Tôi không thể liên lạc với người đó, mà người đó cũng không liên hệ được với tôi. Nhưng lúc đó tôi cũng tự biết: sẽ có một ngày mình phải đến cái nơi không bắt được sóng di động ấy. Chỉ không biết là khi nào thôi.
Chính là hiện tại, tôi rốt cuộc đã chết rồi, nhưng vẫn dừng chân tại nơi này...
..
Hơn nữa, tôi còn có thể làm vài việc nhỏ khiến An Nghiên chú ý, nói cho nàng biết tôi vẫn đang tồn tại, cho dù cuộc sống của tôi đã chấm dứt rồi.
Nhưng mà, có cần thiết phải làm vậy không?
_"Kỳ thật, tôi đã nói dối cô" – Hoa Tiện Lạc đột nhiên nói, ngữ điệu thong thả: "Mấy hôm trước, có hai người đến đây, đem đồ đạc của Lâm Tấu mang đi cả rồi. Bọn họ....chắc là người thân của Lâm Tấu"
Suy nghĩ miên man đã bị lời của nàng kéo lại, tôi giương mắt nhìn về phía nàng, người này sắc mặt vẫn bình thường như trước. Nhưng càng như vậy , tôi càng cảm thấy Hoa Tiện Lạc nhất định sẽ đem chân tướng sự việc mà nói ra tất. Theo bản năng, tôi quay đầu nhìn về phía An Nghiên, sắc mặt của nàng không biết sao lại trở nên tái nhợt. Lòng tôi cũng theo đó mà chùng xuống, muốn bảo Hoa Tiện Lạc đừng nói thêm gì nữa, nhưng lại không nghĩ ra được lý do vì sao phải như vậy.
Nhẹ nhàng để cái chén lại trên bàn, Hoa Tiện Lạc nghiêm túc nhíu mi, qua hồi lâu mới tiếp tục nói: "Vừa rồi, cô cũng đã nghe người khác nói. Vậy tôi cũng không cần nói thêm nữa..."
_"Có ý gì?" – An Nghiên ngữ khí đột nhiên kích động, cướp lời Hoa Tiện Lạc, hỏi xong lại nhẹ giọng cười cười, nhưng nụ cười này......thật giống như phản xạ có điều kiện, tựa hồ đang an ủi chính mình.
Hoa Tiện Lạc ngẩng đầu cùng An Nghiên bốn mắt nhìn nhau: "Lâm Tấu....Cô ta đúng thật đã xảy ra chuyện..."
Hoàn toàn không có phản ứng, giống như Mộc Đầu Nhân, An Nghiên cương thân ngồi trên ghế salon không nhúc nhích. Miệng nàng hơi hé mở, lại không nói chuyện. Mắt mở to như ngưng đọng gì đó. Tôi bắt đầu nhìn ra hốc mắt của nàng đã dần dần tích tụ hơi nước. sắc đỏ trong đó cũng dần tản mạn ra chung quanh.
_"Đừng khóc" – Dù biết rõ An Nghiên không nghe được, tôi vẫn nhịn không được mà nói ra cái câu chính mình vẫn thường nói mỗi khi nàng rơi lệ: "Đừng khóc, cậu nhìn mình xem...., nấc đến cổ họng cũng nghẹn rồi kìa....". Nói xong, tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn một màn này. Trong lòng từng tận đau buốt tim gan, có lẽ tôi cũng sắp khóc rồi, nhưng lại không có nước mắt – một giọt cũng không.....
_"Có phải đang ở bệnh viện không?" – An Nghiên đột nhiên nói, thanh âm run rẩy như có gió lạnh xoáy vào, làm người ta không khỏi phát đau....:"Tôi biết cậu ấy giận tôi....Mấy ngày trước có gặp qua Steven, anh ta cũng nói không có gặp cậu ấy. Không có chuyện gì nghiêm trọng, phải không? Cậu ấy....khi nào có thể xuất viện? Như thế nào lại đột nhiên xảy ra chuyện được chứ? Tôi rõ ràng còn....". Tôi mở mắt ra, nhìn đến An Nghiên đã sớm lệ nóng doanh tròng, hai hàng nước mắt từ từ bò xuống, nhưng vẫn không ngừng nói những điều mà chính nàng cũng không tin tưởng, cốt chỉ để an ủi mình.
_"Tai nạn xe cộ...." – Hoa Tiện Lạc đột nhiên thấp giọng, cướp lời nàng: ".....mười ngày trước"
Tai nạn xe cộ, mười ngày trước.
Thân mình An Nghiên không nhúc nhích, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cuối cùng, nàng thế nhưng lại cười cười mà hỏi:"....Đã chết?". Thanh âm rất nhẹ, tưởng như phải thật lao lực mới có thể nghe thấy...
Hoa Tiện Lạc vẫn yên lặng.
Tai nạn xe cộ. Mười ngày trước. Đã chết !
Thở dài một hơi, tôi nhắm nghiền mắt lại. Không muốn nhìn thấy cậu ta như vậy———- An Nghiên à, cuối cùng cậu vẫn phải đối mặt với chuyện này........Ba năm...chúng ta gắn bó cũng đã ba năm rồi. Nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn. Có lẽ, điều may mắn duy nhất chính là: tớ đã rời đi, vào cái thời điểm mà cậu không còn yêu tớ nữa. Kỳ thật, cái gọi là cuộc đời, chẳng qua chỉ là một cuộc du hành cải trang giấc mộng. Có trách thì trách ông trời không cho tớ mua chiếc vé giống cậu, nửa đường phải rời đi cũng là chuyện của số mệnh mà thôi. Đã thế, tớ có mặt trên đời này hay không, thì người ở cạnh cậu...cuối cùng cũng không phải là tớ ————-Đường Tĩnh đâu? Sao không đi cùng ?
Đột nhiên, Hoa Tiện Lạc trầm giọng nói: "Thực xin lỗi, tôi phải vào trong lấy chút đồ". Nói xong, liền đứng lên đi đến thư phòng, để lại An Nghiên vẫn đang ngồi ngây dại. Đi đến bên cạnh tôi, nàng nhỏ giọng bảo: "Theo tôi". Tôi nhăn lại mi, quay đầu nhìn An Nghiên, nước mắt vẫn không tự chủ được mà lặng lẽ chảy dài, nhưng gương mặt lại trơ ra như tê dại đến không còn cảm xúc. Sau đó mới xoay người đi theo Hoa Tiện Lạc. Đến bên chiếc bàn trong phòng sách, Hoa Tiện Lạc mới mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một chồng giấy viết thư đặt ở trên bàn. Nàng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ lấy một chiếc bút đen, đem nắp bút mở ra rồi đặt nó lên mặt giấy, sau đó mới xoay đầu lại nhìn tôi:
_"Đem những lời muốn nói với cô ấy, viết ra đi" - Hoa Tiện Lạc nói, thanh âm trầm thấp.
Tôi nhất thời không hiểu nàng nói vậy là có ý gì, chỉ sững sờ tại chỗ. Thấy tôi không phản ứng, nàng lại bổ sung: "Tôi giúp cô giao cho cô ấy". Nói xong, nàng tùy tiện với tay lên giá, rút ra một quyển sách, rồi lật ra xem, không nói gì thêm nữa. Tôi hiện tại mới có chút thấu hiểu: Hoa Tiện Lạc muốn tôi viết một phong thư gửi An Nghiên. Nhìn đến giấy bút đã đợi sẵn trên bàn, tôi bất đắc dĩ cười cười. Viết cái gì? Viết như thế nào? An ủi nàng? Cổ vũ nàng? Bảo nàng không cần quá đau lòng vì tôi? Bảo nàng mau chóng quên tôi đi mà trở về với cuộc sống riêng của mình?
_"Quên đi" - Tôi nâng mắt hướng về phía Hoa Tiện Lạc: "Tôi đã chết rồi, không có gì để viết cả"
Quay đầu lại, mặt nàng không chút thay đổi mà nhìn tôi, một lát sau mới xoay người lại trầm giọng nói: "An Nghiên vẫn còn yêu cô". Tôi chú ý đến quyển sách trên tay nàng -là Goethe - một tác phẩm lớn, dài dòng mà khó hiểu, tựa như tính cách của nàng.
Tôi hít một hơi, cố dùng ngữ khí bình thản nói: "Cậu ấy chỉ là thương tâm mà thôi. Tôi hiện tại chỉ là một người bạn bình thường của An Nghiên. Bạn chết, đương nhiên phải đau lòng rồi....Huống chi, An Nghiên lại là một người dễ rơi lệ nữa..."
_"Chính là" - Hoa Tiện Lạc đột nhiên cướp lời của tôi: "Cô không thương cô ấy"
Cô ấy còn yêu tôi? Tôi không thương cô ấy?
Những lời tựa như chỉ vô tình nói, giống như ánh đèn pha hung hăng rọi thẳng vào cái góc tối trong lòng mà mấy ngày nay tôi cực lực giấu giếm. Tôi hé miệng, rất muốn phản bác rằng: nếu An Nghiên còn yêu tôi, vậy sao lại nói lời chia tay? Nếu tôi khong thương An Nghiên, sao lại cảm thấy lòng chua xót khi bắt gặp nụ hôn của cậu ấy và Đường Tĩnh? Chẳng lẽ, đúng như lời An Nghiên nói, rằng "chia tay" chỉ là do nhất thời xúc động ? Và cùng Đường Tĩnh hôn môi, cũng chỉ vì cậu ta không có biện pháp chống cự nên mới có thể ỡm ờ như thế? Lời nói của Hoa Tiện Lạc làm cho tôi có chút tức giận, nhưng cũng ẩn ẩn cảm thấy được: nàng nói đúng..... Tôi, kỳ thật, không hề chân chính yêu An Nghiên.
_"Viết vài câu mà thôi" - Hoa Tiện Lạc vẫn như cũ nhìn tôi, chỉ là mặt không chút thay đổi: "Dù thế nào đi nữa, cũng coi như nói một lời từ biệt đi"
Tôi mím môi: "Cần thiết sao?"
Nói lời từ biệt, thật sự cần thiết ư?
"Có" - Hoa Tiện Lạc không chút nghĩ ngợi, liền đáp: "Không chỉ với An Nghiên, mà với cô, cũng thật sự cần thiết"
Cùng Hoa Tiện Lạc lẳng lặng nhìn nhau, ba, bốn giây sau, tôi bất đắc dĩ hít một hơi, xoay người hướng bàn đọc sách. Tôi còn có gì để nói ư, kỳ thật, cái gì cũng không cần phải nói. Cái năng lực "không lạnh không nóng", mà vẫn có thể nói trúng tim đen, không chỉ với An Nghiên, mà ngay cả tôi, đối mặt với Hoa Tiện Lạc, đối mặt với con người vừa ôn nhu vừa cường ngạnh này, tuyệt đối không có biện pháp.
Điều khiển chiếc bút đứng lên, tôi nghĩ nghĩ, lấy những lời muốn nói trước khi chết mà viết xuống. Hoa Tiện Lạc thật sự có thể nhìn thấu được lòng người, thật ra, tôi có không ít điều muốn nói với An Nghiên, vô luận là trước kia, hay là sau này đi chăng nữa. Viết xong thư, Hoa Tiện Lạc lại lấy ra một phong thư từ trong ngăn kéo, nàng đem thư tôi viết cẩn thẩn nhét vào trong, sau đó ý bảo tôi viết lên mặt phong ba chữ: "Gửi An Nghiên". Vừa ra đến trước cửa, Hoa Tiện Lạc cầm thư, ngẩng đầu nhìn tôi. Tưởng nàng muốn nói gì đó, nhưng nàng không nói một cậu mà lại nắm lấy tay tôi. Hoa Tiện Lạc nhíu lại mi, gắt gao nắm chặt tay tôi, vẫn như trước - dùng ánh mắt mà người khác không thể đọc được ý vị bên trong - nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong lòng run lên, tôi đây mới có chút ý thức được: "mặt không chút thay đổi" có lẽ là một phương pháp kỳ quái mà Hoa Tiện Lạc dùng để che dấu bi thương hay giận dữ. Cuối cùng, cái gì cũng không nói, nàng buông tay tôi ra, xoay người rời khỏi thư phòng.
Ngồi ở ghế salon, An Nghiên vẫn ngây người như phỗng. Nước mắt mặc dù đã ngưng, nhưng hốc mắt vẫn đỏ bừng như trước. Giống như luôn dán mắt tại cửa thư phòng, thấy Hoa Tiện Lạc đi ra, vội há miệng thở dốc như muốn nói gì đó.
_"Đây là thứ tôi vô tình nhặt được, khi chuyển vào đây...". Hoa Tiện Lạc mở miệng trước, vươn tay đặt lên bàn trà, trước mặt An Nghiên :"Một phong thư"
An Nghiên có chút sững sờ, nàng nhìn Hoa Tiện Lạc, sau đó cúi người nhìn chằm chằm phong thư
_"Tôi chưa từng xem qua" - Hoa Tiện Lạc lại bổ sung.
Không để ý đến lá thư này, An Nghiên lắc đầu, nước mắt của nàng cơ hồ chỉ chực chờ để rơi xuống, không cam lòng mà hỏi Hoa Tiện Lạc: "Cậu ấy hiện tại đang ở bệnh viện nào? Ở phòng nào? Có ai săn sóc không? Cô vì sao lại tự tiện chuyển vào đây? Tiểu Tấu có đồng ý không? Cô rốt cục có quan hệ thế nào với tiểu Tấu?"
Hoa Tiện Lạc vẫn như trước không trả lời, nàng nhíu mi, xoay người ngồi xuống salon.
_"Tôi lỡ làm cậu ấy buồn bực, sợ nàng vì chuyện đó mà không yên lòng...." - An Nghiên tựa hồ cũng không để ý Hoa Tiện Lạc có đáp trả nàng hay không, chỉ một bên khóc, một bên lầm bầm lầu bầu: "Không phải tôi muốn chia tay, kia bất quá là vì giận, chỉ cần cậu ấy quan tâm tôi như trước kia, tôi sẽ không làm vậy nữa, sẽ không giận dỗi cậu ấy....Chẳng lẽ cậu ấy không biết tôi nói như vậy là vì giận sao?" Nói xong, An Nghiên đột nhiên để cái cốc lại trên bàn, sau đó đứng lên, cái gì cũng không nói, liền cầm lấy túi xách mà hướng ra cửa.
_"Thư của cô" - Hoa Tiện Lạc gọi nàng lại.
An Nghiên đứng ở cạnh cửa quay đầu lại, không hề khóc nhưng trên mặt vẫn đẫm bi thương, nàng lẳng lặng nhìn đến lá thư trên bàn, sau đó nở nụ cười, giương mắt về phía Hoa Tiện Lạc, ánh mắt lãnh đạm mà ngay cả tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy, nàng trầm giọng nói: "Tiểu Tấu không chết!". Nói xong, không đợi đối phương trả lời, liền xoay người mở cửa rời đi.
Cửa đóng lại, tôi vẫn si đần đứng sững ra, có chút khao khát muốn đuổi theo, nhưng lại không biết đuổi theo rồi còn có thể làm gì khác. Lời nói của An Nghiên làm cho tôi rối rắm cực kỳ: chẳng lẽ tôi không còn quan tâm cô ấy như trước nữa ư?
Qua một hồi lâu, Hoa Tiện Lạc mới đứng dậy. Nàng đi đến bàn trà, cầm lấy lá thư, nhìn tôi, nói: "...Cô ấy còn có thể đến". Nói xong, xoay người hướng về phía thư phòng. Có lẽ nàng muốn đem cất lá thư này, chờ An Nghiên lần sau tới mà giao lại.
_"Chờ một chút" - Tôi nhịn không được liền hô.
Hoa Tiện Lạc dừng ở cửa thư phòng, quay đầu lại nhìn tôi.
Dừng một chút, tôi nhẹ giọng nói: "Lá thư này.......tôi muốn viết lại" "
Người phía sau nhẹ giọng lầu bầu một chút, tôi buông quyển nhật ký trong tay mình, nghiêng đầu qua, chỉ thấy người nọ vẫn như cũ nhắm nghiền hai mắt, nhíu mày, xem ra vẫn chưa muốn tỉnh dậy. Không tự chủ được mà nhếch lên khóa miệng, tôi nhẹ nhàng xoay lại cùng người nọ mặt đối mặt, sau đó giơ tay lên vuốt ve mi tâm của nàng, muốn xoa dịu nếp gấp nơi đó. Đại khái là cảm giác được động tác của tôi, nàng vặn vẹo thân mình, hướng tôi mà sát lại, miệng nói mơ hồ gì đó, lập tức liền vòng tay qua lưng tôi mà ôm thật chặt.
Buổi sáng lúc mười giờ, tôi mông mông lung lung mà tỉnh dậy, phát hiện tình trạng hiện tại thật khác thường: không phải là "người được ôm", mà là "người đi ôm". Vẫn đang cuộn mình trong lòng ngực, ngủ giống như miêu, còn có thể là ai khác ngoài Tả Y Y? Nhìn nàng ngủ ngon lành như thế, tôi cũng muốn tiếp tục mộng Chu Công của mình, nhưng, thế nào cũng không ngủ được, thân mình lại mềm nhũn ra, vì thế liền quyết định: nằm ở trên giường, xem tiếp quyển nhật ký.
Cầm lấy đồng hồ đeo tay: mười một giở lẻ bảy phút. Bên cạnh, Tả Y Y vẫn như vậy, ngủ say như chết, không đành lòng đánh thức nàng, bèn lặng lẽ nhích ra khỏi cái ôm của nàng, bước xuống giường tìm quần áo - hiện tại, tôi và cái gối kia cũng cùng một trạng thái tương đồng mà thôi . Mặc xong quần áo, cài lại thắt lưng, giúp nàng đắp chăn xong, lại hôn hôn khóe mắt của nàng, tôi vừa ngáp dài vừa đi đến phòng tắm. Trước khi nấu cơm, tắm rửa một cái đã.
Mở vòi, nước nóng hầm hập phút chốc đổ xuống thân mình, tâm căng thẳng, không khỏi thở dài một cái. Giương mắt nhìn vào gương, lại phát hiện vai trái có vài ấn ký nho nhỏ, tôi sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng. Tối hôm qua...không đúng, phải là rạng sáng hôm nay, nghĩ tới lúc cùng Tả Y Y triền miên âu yếm, hai má như cũ liền nóng lên. Chưa bao giờ nghĩ đến, lần đầu tiên của mình....lại là một nữ nhân. Lại càng không nghĩ tới: lần đầu tiên của mình, chính là Tả Y Y. Từ đấy trở đi, tôi phát hiện: "Giới tính", cùng với xu hướng tình cảm, không phải được quyết định qua vẻ ngoài. Cùng giới thì sao? Bởi vì, bất kể là cái hôn của nàng, hay là dán tại tai tôi mà phun ra luồng hơi thở ấm áp,..., hết thảy đều khiến tôi khó lòng mà cự tuyệt, tim đập nhanh liên hồi. Vì thế, có một số chuyện như vậy, cứ tự nhiên mà phát sinh trên địa cầu này đấy thôi
Lần đầu tiên của Tả Y Y, là cùng với ai?
Đột nhiên, vấn đề này hiện tại lại nảy ra - tựa như vật thể lạ bay vút qua trời đêm, nghênh ngang lướt qua tâm trí tôi. Tôi nghĩ: mình đại khái cũng không phải là người quan trọng chuyện trinh tiết, cho tới bây giờ cũng không phải. Bất quá, tôi vẫn có chút muốn biết : lần đầu tiên của Tả Y Y - là cùng với ai? Cái khiến tôi rối rắm - không phải là nàng "cấp" cho ai, mà là "cùng" với ai? Là nữ nhân? Hay là nam nhân? Khi nào chứ? Tả Y Y yêu người đó sao? Rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra khiến cả hai đôi ngã phân ly? Cứ một cái lại thêm một cái vấn đề - làm cho đại não của tôi sắp hỏng mất, vội ép bản thân đình chỉ những suy diễn "tự ngược đãi" đó , rồi mau chóng lau khô thân mình, dự định làm nốt bữa sáng - trước khi đuổi Tả Y Y xuống giường.
Trong tủ lạnh, nguyên liệu cũng không còn nhiều cho lắm, vì trứng gà vẫn còn vài cái, nên tôi quyết định ưu tiên làm món Tả Y Y thích ăn: thịt chưng trứng. Đang lúc dùng đũa "quấy nhiễu" mấy khỏa trứng lên, bất thình lình bị người phía sau gắt gao ôm chầm lấy, kế đó - bên tai truyền đến một hồi ấm áp: "Buổi tối chúng ta cùng đi mua một cái máy đánh trứng nha".
Hơi thở phía sau vô cùng quen thuộc, nhưng lại hù tôi sợ đến thất hồn bạt vía. Không nhịn được, bèn trở mình liếc mắt khinh bỉ một cái, mới vừa quay đầu đi đã bị đối phương dùng cái tư thế kỳ cục nọ trực tiếp sáp lại chắn ngay môi. Cau mày, không yên lòng mà ứng phó qua loa, thật vất vả chờ cho đến khi nàng ta rốt cục cũng chịu chấm dứt cái mút môi dai dẳng này, nhịn không được liền sẳng giọng: "Cậu đánh răng chưa???" .
"Người ta ngay cả tắm cũng còn chưa tắm mà..." - Tả Y Y đem mặt úp tại cổ tôi mà cọ cọ, miệng phát ra cái loại âm tiết ù ù cạc cạc của người mới tỉnh dậy: "Cậu làm sao mà mặc xong quần áo nhanh như vậy, bỏ lại tớ một mình trên giường...". Trước kia như thế nào lại không phát hiện ra: Tả Y Y làm nũng - công lực lại thâm hậu như thế!
"Cậu..." - Tôi bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Mau đi tắm, tắm rồi ra dùng cơm...". Đang nói, đột nhiên cảm thấy có điểm là lạ, vội xoay người lại. Quả nhiên, Tả Y Y này...cái gì cũng chưa mặc, một đầu hỗn độn tóc xoăn, cứ như vậy lõa thể mò vào bếp... Tôi trợn tròn mắt, há miệng thở dốc, nhìn lại gương mặt tươi cười tỏ vẻ vô tội kia, lập tức bao lời giáo huấn cũng không thốt lên được. Đặt cái chén trong tay xuống, rồi vội vã đem Tả Y Y túm đến phòng khách. Đang muốn tiếp tục đem nàng xuống phòng tắm, nàng lại đột ngột dừng bước, trở tay ôm chặt thắt lưng của tôi, cười cười - nói: "Tắm cho tớ đi, chúng ta cùng tắm!".
"Tớ tắm rồi, cậu mau vào tắm đi" - Tôi tức giận nhíu mày: "Coi chừng cảm lạnh, tớ lấy quần áo giùm cho".
"Tắm lại một lần có sao đâu" - Cười khoái chí, không để tôi kịp phân trần - Tả Y Y đã kéo tay, túm tôi vào buồng tắm: "Tớ kỳ lưng cho".
Muốn giãy mở thoát ra, nhưng không hiểu sao khí lực của nàng ta bỗng dưng mạnh mẽ đến vậy, không đợi tôi kịp mở miệng phản đối, vòi sen đã phun nước rồi, tôi toàn thân thẩm thấu - ướt nhẹp. Bất đắc dĩ, đành đứng yên tại chỗ khép mắt lại, bên tai là tiếng cười giảo hoạt của Tả Y Y. Gắt gao nhắm chặt mắt, lại dùng sức lắc lắc đầu, nước vẫn không ngừng tưới xuống người tôi. Lui vài bước né tránh, tôi bất lực nói: "...Cơm còn chưa có nấu xong...".
Tả Y Y kéo tôi lại, ngay sau đó, hai thân thể trơn truột lại dán vào nhau, bị nàng ta vòng tay qua cổ ôm chặt, thanh âm gợi tình truyền đến bên tai: "Tớ không đói bụng".
Tôi hít một hơi sâu: "...Nhưng, đồ của tớ vẫn chưa có cởi". Từng thớ thịt trên người hiện phải chịu sự bết dính nặng nề của vải dệt ướt đẫm, cảm giác này - một chút cũng không dễ chịu.
Người đang dán trong lòng vẫn như trước mà ôm chặt lấy tôi, vừa hôn lên khóe miệng, vừa kéo dài thanh âm: "...Tớ cởi giùm cho". Nói xong liền giảo hoạt vươn tay đến ngự trên áo tôi, bắt đầu chậm rãi vuốt ve nơi cúc áo. Tôi vô lực phản kháng, chỉ ngoan ngoãn thuận theo động tác của nàng mà cởi bỏ y phục ra, sau đó - có chút quạu quọ mà kề sát vào cổ nàng cắn cắn cho bỏ ghét, nhưng chỉ khiến nàng ta nhột nhạt mà phá ra cười một trận.
Vì thế, tôi phải tắm thêm một lần nữa - đương nhiên, không chỉ có "tắm" mà thôi...
Tắm xong tắm lại rồi nấu cơm, do Tả đại tiểu thư quấy rối, nên bữa cơm này kéo dài đến hơn một giờ chiều mới bắt đầu. Ăn xong chỉ tùy hứng mà đặt bát đũa sang một bên, tôi miễn cưỡng tựa vào sofa, để cho Tả Y Y đưa lưng về phía mình, hệt như chú mèo con ngồi thõm, um úm trong lòng. Cách đó không xa là cái TV đang mở, nhưng không có ai nguyện ý mà xem. Vì tôi đang bận nghịch tóc của nàng mà, trong lòng ấm áp như vậy thì cái gì cũng lười để ý. Sau đó, nhịn không được, cười cười ghé lại hôn xuống cái ót của nàng. Cứ như vậy mà qua hết một ngày thì cũng không tồi chút nào. Đột nhiên, người ở trong lòng cầm lấy cái tay đang ngọ nguậy nghịch phá của tôi, kéo đến bên miệng nhẹ nhàng cắn cắn, sau đó có vẻ ấp úng, hỏi: "Phạm...cậu trước kia...đã từng có bạn trai hay chưa?".
Hơi sửng sốt đôi chút, liền lập tức gật đầu: "Cũng có". Chậc, cái đoạn duyên nợ mơ hồ thời đại học kia - hiện tại nhớ lại vẫn thấy thật bất đắc dĩ, không rõ phải làm sao.
Người ngồi trong lòng cũng không nói gì cả, nhưng cái siết trong lòng bàn tay tôi - lại từng chút từng chút nới lỏng đi, như nói như không - hỏi: "...Mấy người?".
"Một người".
Tả Y Y bắt đầu trầm mặc. Lần này, ngay cả động tác nắm lấy lòng bàn tay tôi - cũng dừng lại, chỉ là lẳng lặng đặt tay tại đấy. Tôi vốn nghĩ rằng Tả Y Y chắc cũng không phải loại người xét nét chuyện tôi có từng qua lại với ai đó hay không, nàng luôn tùy tiện. Hơn nữa, vô luận là cuộc sống hàng ngày hay trong vấn đề tình cảm - nàng đều kinh qua không ít, kinh nghiệm chắc chắn ăn đứt tôi. Cho nên, tôi không dám hỏi là: "Cậu đã từng có quan hệ tình ái với bao nhiêu người?", hoặc những điều tương tự vậy, vì tôi sợ số lượng kia sẽ làm tôi không tài nào tiếp nhận được. Đúng vậy, tôi để ý...
"Có...cùng người nọ thân mật hôn nhau?" - Tả Y Y lại đột nhiên hỏi.
Bắt đầu có điểm là lạ, nhưng tôi cũng chỉ có thể thành thành thật thật đáp lời: "Có". Cái kia - giống như một cơn ác mộng hơn là một nụ hôn đúng nghĩa, nghĩ tới đối phương môi mép khô khốc, lại còn bất cẩn va vào hàm răng, tôi đã nghĩ đến chuyện loại trừ việc gặp gỡ.
Tả Y Y không nói gì, kế tiếp - là một hồi trầm mặc không rõ vì sao. Ngay lúc tôi định mở miệng đặt câu hỏi, nàng lại đột ngột - từ trong lòng tôi mà ngồi thẳng dậy. Cũng không quay đầu lại, mà đứng lên. Đưa tay vén tóc ra phía sau, rồi không nói không rằng hướng phòng ngủ mà đi. Tôi nằm ngây người trên ghế sofa nhìn theo, hoàn toàn không hiểu chuyện gì cả.
"Y Y?" - Tôi gọi một tiếng, nàng không đáp lại.
Bất đắc dĩ đứng lên, mang vội dép lê rồi đi nhanh đến phòng ngủ. Đứng ở cửa, thấy Tả Y Y đang ngồi bên mép giường - vẻ mặt kinh ngạc đang cúi đầu nhìn cái gì đó. Tôi theo ánh mắt của nàng mà nhìn lại, thì kia - giữa cái màu vàng đạm đồng nhất của tấm khăn trải giường - là một khối vết tích màu đỏ nhuận, nhỏ bé và lọt thõm, nhưng lại nghênh ngang "an vị" trên đó. Lúc này mới hiểu được.... Trong phút chốc, mặt tôi nóng bừng, như thể cả hai gò má đều bị hun trên lửa, vội vàng cuống quýt nói: "Cái kia...dra trải giường cũng đến lúc phải giặt rồi, hoặc là...thay cái khác?". Nói xong, Tả Y Y ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy cái loại ôn nhu mà tôi hằng quý mến, tâm vốn có điểm luống cuống - tức khắc liền bình ổn trở lại. Nàng duỗi tay ra, hướng về phía tôi, không nói chuyện. Nhịn không được, tôi khẽ cười một cái, rồi bước đến nắm tay, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Nếu tớ không nói, có phải vĩnh viễn cậu sẽ không hỏi đến?" - Tả Y Y hít một hơi.
"Hỏi cái gì nga?" - Tôi giả ngu hỏi lại. Tả Y Y không trả lời ngay, nàng chỉ cúi đầu, đăm đăm nhìn vào hai bàn tay đang gắt gao đan vào nhau, tựa hồ như bận suy nghĩ gì đó. Tả Y Y vặn vẹo nhăn nhó của hiện tại - hoàn toàn không giống với cái người mới vừa ban nãy còn bá đạo bức tôi vào phòng tắm, hoàn toàn không giống. Tôi bắt đầu hoài nghi phải chăng nàng là người có hai nhân cách?!
Hít một hơi, cọ cọ mũi vào mặt nàng: "Y Y?"
"Một người," - nàng đột nhiên nói: "...Ngày trước, lúc mới đến đây lập nghiệp, tớ đã cùng một người bạn trai...có quan hệ tình cảm".
Bạn trai? Trong lòng có chút "Lộp bộp", có chút kinh ngạc, lại thêm một chút buồn bực, tôi còn tưởng là Tả Y Y chỉ có cảm xúc với nữ nhi. Những cảm giác nửa rối rắm, nửa lưng chừng đó khiến tôi thật không hiểu được tâm tình hiện tại của mình là đang ở cái dạng nào, cuối cùng chỉ có thể ngẩn người ra: "Ư" một tiếng, coi như là đáp lại. Cũng đã sớm dự liệu được đáp án như vậy, nhưng khi nghe chính miệng nàng nói, trong lòng một chút cũng không dễ chịu...
"Cậu trách tớ?" - Tả Y Y vươn tay nâng lấy cằm của tôi, xoay mặt tôi đến đối diện với nàng, bốn mắt nhìn nhau, kia...đôi mắt ngập tràn lo lắng, cả sự áy náy lẫn tự trách nữa.
Trong lòng có nhiều ứ đọng, nhưng hiện lên trong mắt là gương mặt khổ sở vì lo lắng của người mà mình thật tâm yêu mến, thành ra - trong phút chốc, tất cả phiền muộn đều nhẹ hẫng như thể bốc hơi, kéo kéo khóe miệng - cười hỏi: "Trách cái gì chứ?". Tôi không có lý do, càng không có ý định trách cứ nàng những chuyện trước đây, tiếc nuối - đương nhiên cũng có, nhưng nó không khỏa lấp được cái sự thật là tôi-yêu-Tả-Y-Y như thế nào.
"Tớ lúc đó..." - Tả Y Y lại cúi đầu, vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Tớ lúc đó thật không dám chấp nhận tình cảm của mình...dành cho cậu, hơn nữa...cậu đúng thật là đồ đầu gỗ, tớ không đến tìm cậu, thì cậu cũng không thèm đến tìm tớ...".
"Được rồi," - Tôi cướp lời Tả Y Y, vươn tay ra túm nàng vào lòng: "Mặc kệ trước kia thế nào, thì hiện tại - cậu cũng là của tớ rồi!". Lần đầu tiên nói ra những lời bá đạo như vậy, mặc dù có chút không quen, nhưng không thể phủ nhận là cảm giác này cũng không tồi, rất tốt nữa là đằng khác!
Tả Y Y nhẹ giọng cười khì, vừa đắc ý, vừa ôn nhu đáp lại: "Ưm...Tớ là của cậu", rồi - rất nhanh sau đó lại bổ sung: "Cậu cũng là của tớ, của mình tớ".
Lười đáp lại cái sự trẻ con đấy, tôi chỉ cười cười rồi ghé vào ngoạm lấy môi nàng. Để cho cảm xúc mặc sức bộc phát, tôi tùy hứng mà làm càn, vừa tấn công" xuống dưới, vừa ngang tàng đem nàng áp xuống giường. Tả Y Y phập phồng thở gấp, nàng thuận theo động tác càng lúc càng gấp rút của tôi mà hẫng cằm lên, vươn tay ôm lấy đầu tôi. Lúc này, TV bên ngoài phòng khách đột nhiên phát ra một giai điệu khá quen tai - nương theo cửa phòng ngủ còn chưa có đóng - mà truyền vào, hình như là một bài hát nổi tiếng nào đó... Thấy tôi đột nhiên dừng lại, người dưới thân nhẹ giọng kêu: "Phạm...?"
Vẫn giữ tư thế nằm trên người nàng, tôi ngẩng đầu cười cười, không có trả lời.
"Đây là ca khúc đã từng đứng đầu trước kia, hiện tại - vẫn thật dễ nghe," - Tả Y Y tựa hồ biết bởi vì đoạn nhạc đó mà tôi đột ngột dừng lại, nàng dùng ngón tay ôn nhu vuốt ve vành tai tôi, nhẹ giọng tiếp: "Mấy tháng trước, phần tiết mục của tớ luôn có người gọi điện thoại đến yêu cầu bài hát này".
Ngày thường không bao giờ chú ý đến những ca khúc thịnh hành, thành ra, hiện tại cũng chỉ có thể nhíu mày, cười nói: "Hèn gì, tớ nghe quen tai như vậy, chỉ là không nghĩ ra được tên..."
Tả Y Y cười cười, nhẹ nhàng nắm lấy vành tai của tôi: "Bài hát này tên 《 cửu sinh hoa 》, hát, soạn nhạc, ca từ - đều là một người đấy. Rất giỏi, phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top