(10) Đại phu Mông Cổ

"Phạm", Tả Y Y bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, "Đây chẳng qua chỉ là một cuốn tiểu thuyết mà thôi".

"Chỉ là nghe thử", tôi không cam lòng mà nói, "Nếu như Mạnh Nhất Loan không nhắc tới Lâm Tấu, vậy coi như xong, thật ra cũng không có gì".

Tả Y Y không nói lời nào, chỉ nhướng mày cùng tôi bốn mắt nhìn nhau.

"Vậy... Y Y, cậu đi nghỉ trước đi", tôi nhìn thoáng qua thời gian hiện trên di động, "Bây giờ cũng đã mười giờ hơn rồi". Nếu Tả Y Y mâu thuẫn đối với sự kiên trì của tôi như vậy, vậy cũng không cần phải bức nàng tiếp tục ở lại trong này cùng tôi nghe đoạn ghi âm tiết mục kia. Nhưng Tả Y Y vẫn đứng ở tại chỗ không hề rời đi, một lát sau, nàng đột nhiên đẩy vai tôi, nói: "Ngồi xê qua một chút".

Tôi nghe không hiểu, thắc mắc mà ngẩng đầu lên nhìn nàng. Tả Y Y thấy tôi vẫn không nhúc nhích, liền tự mình ngồi xuống ghế tựa. Nàng dùng sức đẩy mông của tôi sang bên kia, hại tôi thiếu chút nữa bổ nhào trên đất. Tôi tức giận mà quay đầu lại, vừa định hung dữ mà mắng nàng hai câu, lại phát hiện chúng tôi giờ phút này lại gần kề vô cùng. Gần tới mùa hè, tôi mặc đồ ngủ tay ngắn, nàng mặc váy ngủ dây đeo, da thịt cánh tay của chúng tôi đang kề nhau, tiếp xúc thân mật. Vốn điều này cũng không có gì, cũng không phải đụng tới bộ vị mẫn cảm, nhưng tôi bây giờ lại cảm thấy chạm vào như vậy cực kỳ không được tự nhiên, thậm chí ngay cả trái tim cũng bởi vì xúc giác ấm áp kia mà bắt đầu đập nhanh hơn.

"Phát ngốc gì đấy?" Tả Y Y đột nhiên hỏi.

"Không có", tôi vội quay đầu đi nhìn màn hình máy tính, bối rối che dấu sự thất thố của mình, "Trang web radio cậu, các cậu là gì?"

Tả Y Y dường như không phát hiện tôi có gì không ổn, nàng sau khi nói địa chỉ trang web cho tôi biết, lại dựa vào người tôi càng thêm tùy ý. Tôi vừa không được tự nhiên mà gõ địa chỉ trang web trên bàn phím nhập vào máy tính, vừa liều mạng mà bỏ qua cảm giác bối rối khó hiểu trong lòng kia. Không biết là khẩn trương hay là nguyên nhân gì khác, tôi tìm hồi lâu ở trong trang web, không ngờ tìm không được ghi âm tiết mục do Mạnh Nhất Loan dẫn. Ngược lại tiêu đề tiết mục của Tả Y Y luôn lúc ẩn lúc hiện ở trang đầu, kích nhẹ vào thấy tỷ lệ vẫn là tiết mục cao nhất. Ngoại trừ tiết mục của nàng, còn có mấy mục khác người xem cũng không tệ, có một mục phía dưới còn viết "Mỹ nữ DJ", thậm chí còn kèm ảnh chụp để hấp dẫn ánh mắt. Tôi nhìn thoáng qua ảnh chụp của "Mỹ nữ DJ" kia, bộ dạng không tệ, nhưng so với Tả Y Y vẫn hơi có chút thua kém.

"Sao cậu không gửi hình của mình lên?" Tôi hỏi Tả Y Y.

"Cần sao". Nàng không cần suy nghĩ, trả lời như đúng lý hợp tình.

Tôi khẽ cười: "Dệt hoa trên gấm".

Lần này Tả Y Y cũng không trả lời, tôi kỳ quái mà nghiêng đầu qua, liền thấy nàng đang cười, hơn nữa còn là loại cười lén kia. Tả Y Y đúng là có vốn "đúng lý hợp tình", cho dù không có kèm ảnh chụp, thậm chí cũng không hề ghi chữ "Mỹ nữ DJ" để tạo chú ý, nhưng tiết mục của nàng vẫn là mục có người xem cao nhất. Dời tầm mắt của mình lên màn hình vi tính, tôi lại kích mở nhiều cái liên tiếp, nhưng đều tìm không thấy ghi âm tiết mục của Mạnh Nhất Loan, mà ngay cả ảnh chụp của bản thân hắn cũng không tìm được một tấm.

"Cậu không phải nói tiết mục kia rất nổi tiếng sao", tôi khó hiểu mà hỏi Tả Y Y, "Sao không tìm thấy ghi âm tiết mục của hắn chứ?"

"Không biết", Tả Y Y nhún vai, "Thật ra tớ cũng chỉ từng gặp Mạnh Nhất Loan mấy lần, ở trong đài của bọn tớ, hắn là một quái nhân nổi danh".

"Hắn có phải là đeo gọng kính tròn màu đen không?" Tôi hỏi.

Tả Y Y xoay đầu lại nhìn tôi, kinh ngạc mà hỏi ngược lại: "Sao cậu biết?"

Tôi nói như không có việc gì: "Trong nhật ký ghi vậy". Đối với miêu tả chính xác đến không thể tin nổi trong cuốn nhật ký kia, tôi đã bắt đầu tin tưởng.

Kích con chuột hồi lâu nhưng không có chút tiến triển nào, tôi dứt khoát tắt trang web đi, định tìm một trang web khác tìm ghi âm tiết mục của Mạnh Nhất Loan. Gõ mấy từ mấu chốt trong trang tìm kiếm, nhưng tìm tới tìm lui, những trang web kia không phải là giới thiệu thoáng qua tiết mục thần quái này, thì chính là liệt kê ra rất nhiều người bạn trên mạng đánh giá khen chê không đồng nhất với Mạnh Nhất Loan này, nhưng dù thế nào cũng không có ghi âm gì để nghe. Càng kỳ lạ hơn chính là, tôi đến lúc này vẫn chưa tìm được một tấm ảnh của Mạnh Nhất Loan, mà ngay cả ảnh bình thường cũng không có. Nhưng tôi không muốn buông tha dễ dàng, chỉ không nói lời nào mà liều mạng kích chuột, xem kỹ từng trang web. Nửa chừng, Tả Y Y đứng dậy rời khỏi phòng sách, tôi còn tưởng nàng chịu không được buồn ngủ muốn đi nghỉ ngơi. Nhưng một lát sau, nàng lại cầm một ly nước đi vào phòng lại. Tả Y Y đưa ly cho tôi, sau đó ngồi lại chỗ cũ.

"Cảm ơn". Tôi khẽ nói với nàng, nhận lấy cúi đầu uống một hớp. Hương vị ngọt ngào từ từ lan khắp thân thể, tôi lập tức nhớ tới phen "tâm tình" mà nàng nói vừa rồi.

"Còn chưa tìm được sao?" Tả Y Y nhìn màn hình máy tính, hỏi.

"Ừ", tôi khẽ gật đầu, có chút không được tự nhiên hỏi nàng, "Cậu... cậu không khát à?"

Nàng nghiêng mặt qua nhìn tôi, nhưng ngay sau đó liền cười nói: "Có một chút". Nói xong, cầm thẳng ly trong tay tôi, ngửa đầu uống một hớp. Trước kia hai bọn tôi cho dù chia ăn một cái bánh đều không có gì, nhưng không biết tại sao, bây giờ chỉ cần cùng uống một ly nước cũng khiến tôi cảm thấy hai má nóng lên. Sau khi ý thức được điểm này, tôi cuống quít quay đầu đi nhìn chằm chằm mày hình, nhưng tim đập dần dần nhanh hơn lại vô tình bộc lộ sự khẩn trương của tôi.

"Có phải trang web này không", Tả Y Y đột nhiên vươn tay ra, chỉ một trang web trên màn hình, nói, "Ở đây viết 'Ghi âm tiết mục'".

Tôi vội đè nén cảm xúc khẩn trương của mình lại, mở trang web kia lên, nhưng ngay sau đó nhịn không được mà cười ra tiếng - cuối cùng tìm được rồi. Trang web này thiết kế có cảm giác khá "thần bí", nền màu đen, kiểu chữ kỳ lạ, ở trên cùng còn có bốn chữ nhỏ máu tươi: "Radio âm phủ". Ở phía trên bên phải còn có một tấm hình, dường như là ảnh chụp, phía dưới ảnh chụp còn viết mấy chữ "Người dẫn chương trình: Mạnh Nhất Loan". Đây là một người đàn ông thoạt nhìn chỉ khoảng hai, ba mươi tuổi, đeo một cặp mắt kính có gọng to tròn màu đen, trong ảnh hắn giống như từ bên trong tòa nhà đi ra, nhìn qua thực sự có vài phần cảm giác buồn cười. Trừ bỏ tấm hình này, cả trang còn lộ ra rất nhiều địa chỉ trang web, phía trước từng trang còn ghi rõ ngày. Đây chính là đường liên kết của mỗi tiết mục ghi âm, vừa hay hợp ý tôi.

"Nhạc Phạm ta lại lần nữa tiềm phục ở dưới phát minh internet vĩ đại này". Tôi không khỏi khoa trương mà cảm thán.

Lần này lại đến phiên Tả Y Y không cho là đúng, nàng hờ hững hỏi: "Tháng tư... ngày mấy?"

"Chín". Tôi cẩn thận xem xét ngày của từng hàng, rất nhanh tìm được phía trước đường liên kết kia ghi "Ngày 9 tháng 4 năm 2011". Dừng một hai giây, tôi nhấp đôi chuột vào mở trang web lên. Màn hình tối đen, chỉ có một clip ở chính giữa đang chạy. Trong nhất thời, cả tôi và Tả Y Y đều im lặng, hai người ăn ý ở trong phòng sách yên tĩnh chờ đợi ghi âm bắt đầu. Ngay lúc chúng tôi chờ sắp sốt rột, ghi âm đột nhiên bắt đầu phát, không có nhạc nền u ám, chỉ có một giọng nam trầm tĩnh - "Chào mọi người, hoan nghênh nghe đài 'Radio âm phủ', tôi là người dẫn chương trình, Mạnh Nhất Loan".

Mặc dù mở đầu nhàm chán như thế, nhưng không biết tại sao thân thể của tôi vô thức có một chút run rẩy, có một loại khí lạnh thấm người từ trong lòng tôi xông ra. Tôi liếc trộm người bên cạnh là Tả Y Y, nàng đang cúi đầu suy nghĩ, chăm chú lắng nghe âm thanh truyền từ máy vi tính, tựa hồ không có cảm xúc gì đặc biệt. Tôi quay đầu, nhìn giá sách bên cạnh, lỗ tai tiếp tục cẩn thận lắng nghe. Giọng nói của Mạnh Nhất Loan rất trầm ổn, phun ra mỗi một chữ đều như một bước chân nhẹ nhàng giẫm lên trái tim tôi.

"Hôm nay, lại một lần nữa tôi vì mọi người thu thập rất nhiều câu chuyện của A Phiêu. Trước khi bắt đầu kể những câu chuyện này, tôi muốn nói với các bạn thính giả vài lời ngoài lề. Mấy hôm trước, có một bạn thính giả viết cho tôi một bức e-mail, nói tôi tuyên truyền mê tín. Cái gọi là mê tín, cũng chính là 'Tin tưởng mù quáng'. Tôi muốn nói cho mọi người, 'Tuyên truyền mê tín' tuyệt đối không phải là nguyên nhân để tôi thu chương trình này, cũng không phải là mục đích. Huống chi, tôi cũng không cho là chỉ với năng lực một vài lời nói của Mạnh Nhất Loan tôi, có thể khiến các bạn thính giả 'mê tín' hết thảy nghe theo lời của tôi. Tôi chỉ là một người thích sưu tập, giống như có người thích sưu tập tem, có người thích sưu tập bưu thiếp, mà tôi, chính là thích sưu tập những câu chuyện của A Phiêu mà thôi. Chính là giống nhau, các bạn cũng chỉ là thích nghe chuyện mà thôi. Còn có bạn nào nghi ngờ tôi, nói cái gọi là những 'câu chuyện' này cũng chính là do tôi viết bậy nên, câu trả lời chính là: tin hay không, tùy bạn. Tận mắt nhìn thấy, không nhất định là sự thật, tin vịt, không nhất định là nói dối. Cho dù là thật hay giả, bạn tin hay là không, đều không sao cả, tôi chỉ phụ trách kể những câu chuyện đó ra để chia sẻ với mọi người mà thôi".

Nghe xong Mạnh Nhất Loan thao thao bất tuyệt, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Tả Y Y, vừa lúc nàng cũng nhìn qua tôi.

"Hôm nay, câu chuyện đầu tiên là về một bà lão A Phiêu, " Trong máy tính, âm thanh của Mạnh Nhất Loan vẫn đang trầm ổn truyền lại, "Bà ấy vẫn luôn đứng ở phía dưới cầu vượt nào đó mà người ta hay đi, mỗi ngày ở nơi đó, nhìn người đi đường qua lại..." Tiếp đó, Mạnh Nhất Loan kể ít nhất hơn mười câu chuyện, có liên quan đến bà lão, cũng có liên quan đến ông chú, thậm chí còn có liên quan đến một đứa bé... Dù sao những người này, cũng đã chết rồi. Những câu chuyện này không có tình tiết gì hấp dẫn cho lắm, nhưng mà nó có thể nắm được trái tim của người nghe, giống như đã thực sự xảy ra. Rất nhanh, một giờ đã trôi qua, sau khi nghe được Mạnh Nhất Loan nói "Cám ơn các bạn thính giả", tôi nhịn không được thở dài một hơi.

"Có nhắc tới không, " Tả Y Y đột nhiên hỏi, "Mạnh Nhất Loan có nhắc tới Lâm Tấu không?" Lúc này tôi mới phục hồi lại tinh thần, vội quay đầu nhìn về phía Tả Y Y, bộ dáng nàng có vẻ rất buồn ngủ.

"Không có, " Tôi lắc đầu, "Hắn không có nhắc tới Lâm Tấu". Từ đầu tới đuôi, tôi đều dựng lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe, nhưng Mạnh Nhất Loan cũng không có nhắc tới Lâm Tấu, ngay cả một câu cũng không.

Tả Y Y đứng thẳng người dậy duỗi lưng một cái, mệt mỏi nói: "Phạm, vậy quả thật... chỉ là một quyển tiểu thuyết mà thôi".

Tôi không trả lời ngay, sau khi hơi mép miệng, liền nói với nàng: "Cậu đi ngủ trước đi, tớ còn có một chút việc chưa làm xong". Nói xong, lười biếng tắt đi cái trang web tôi đã tìm hơn nửa ngày. Bây giờ, thậm chí còn phát hiện trong lòng của mình lại xuất hiện loại cảm giác trống trải, có lẽ vì tôi quả thật kỳ vọng trên đời này thực sự tồn tại một linh hồn tên là "Lâm Tấu", tôi nghĩ quả thật tôi đã quá mê mẩn rồi.

Tả Y Y vẫn ngồi bên cạnh tôi, không nhúc nhích, nàng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, đã khuya rồi".

Sau khi nghe nàng nói như vậy, tôi cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng mà trong lòng lại thoáng có một loại cảm giác buồn phiền. Tôi biết rõ, bởi vì tôi không cam tâm. Rõ ràng thời tiết mỗi một ngày đều ghi chính xác đến độ làm cho người ta khó có thể tin được, nhưng sao hết lần này tới lần khác Mạnh Nhất Loan lại không theo như lời trong văn, nhắc đến Lâm Tấu chứ trong chương trình chứ?

"Y Y, " Tôi nghĩ một chút, nói với Tả Y Y suy nghĩ trong lòng, "Trang web chính thức của đài phát thanh các cậu ngay cả một tấm ảnh của Mạnh Nhất Loan cũng không có, nhưng mà trong nhật ký lại miêu tả Mạnh Nhất Loan cực kỳ chính xác... ."

"Cậu lại nữa rồi, " Tả Y Y ngắt lời của tôi, nàng bất đắc dĩ nói, "Nhạc Phạm, cậu không thể thanh thản thừa nhận đây chỉ là một quyển tiểu thuyết thôi sao? Cậu đã không còn là một đứa bé ba tuổi, đừng cứ nghĩ mãi về những chuyện căn bản không thể xảy ra này nữa, được không?"

Tôi thở dài một hơi: "Nhưng mà, tớ...". Chỉ nói mấy chữ cũng không nói được, nàng nói rất đúng, cứ dây dưa không dứt như thế không khỏi thể hiện mình quá mức ngây thơ. Tôi thở dài một hơi, cam chịu số phận mà gật đầu với Tả Y Y.

"Cậu đừng suy nghĩ về những thứ hư vô gì đó nữa," Tả Y Y nói tiếp, giọng nói của nàng nghe rất mệt mỏi, "Cậu nên nghĩ một số chuyện thật sự xảy ra bên cạnh mình, ví dụ như... những lời vừa rồi tớ nói với cậu". Tôi sững sốt một hai giây, sau đó mới hiểu được Tả Y Y kêu tôi suy nghĩ "chuyện xảy thật sự xảy ra bên cạnh mình" là chỉ chuyện gì.

"Y Y, cậu, cậu đi ngủ trước đi, " Tôi có chút lúng túng cười cười với nàng, "Tớ còn có một chút biểu đồ chưa làm xong...".

Tả Y Y nghe được lời nói rõ ràng là lấy cớ của tôi, đột nhiên khẽ cười một tiếng, nhưng trong tiếng cười đó lại lộ ra một chút chua chát. Nàng đứng lên, không nói một câu rời khỏi phòng sách, tiếng đóng cửa có chút lớn. Tôi lại thở dài một hơi, đưa tay xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy lòng của mình bây giờ so với những bảng kê hỗn độn trên màn hình còn phức tạp, hỗn độn hơn. Vừa rồi Tả Y Y như thế rõ ràng ám chỉ, nếu như tôi vẫn không biết, tôi thật sự là ngu ngốc. Cúi đầu uống một ngụm nước mật đường, mùi vị ngọt ngào đó khiến cho tôi có chút bối rối. Tôi bực mình mà dùng sức gãi gãi cái ót, không biết nên làm thế nào cho phải. Tôi có thích Tả Y Y không? Tôi có yêu Tả Y Y không? Tôi đã không còn chút tinh thần nào mà đem tâm trí đặt vào công việc, với tôi bây giờ mà nói, cho dù bị thủ trưởng xào mực thêm lần nữa cũng không sao cả. Trong đầu một mớ hỗn loạn, cúi đầu nhìn thấy quyển nhật ký vẫn đang im lặng nằm trên bàn, tôi không khỏi cười khổ một cái.

Không cần phải nghĩ đến những thứ hư vô gì đó... Quả nhiên, đây quả thật chỉ là một quyển nhật ký mà thôi. Tôi lại thở dài một hơi, cầm quyển sổ lên, cứ nhìn chằm chằm bìa sổ màu nâu một hồi lâu, sau đó mở ra.

"...Trên đường bay về nhà, tôi không ngừng nghĩ tới mấy lời Mạnh Nhất Loan vừa nói. Xuyên tường về nhà xem thử, quả nhiên, bên trong rỗng tuếch. Giống như ngay cả trái tim của tôi cũng trống rỗng, cho nên sau khi đứng sững ở trong phòng một hai giây, liền chết lặng mà bay vào trong nhà Hoa Tiện Lạc. Rồi lại phát hiện, nhà nàng có khách tới, hơn nữa còn là hai người khách. Điều này làm cho tôi vô cùng kinh ngạc, bởi vì theo tôi được biết, Hoa Tiện Lạc rất ít bạn bè.

Nhưng tôi lập tức liền nhận ra, trong hai người khách này có một người tôi đã thấy, là tiểu Ninh, đó cũng chính là cô nhóc nữ sinh đáng yêu trong tiệm hoa. Ngoài ra một người khách khác là nam, bộ dáng cũng còn rất trẻ, nhưng lại để râu lún phún. Ba người bọn họ lúc này đang ngồi trên ghế sa lon, giống như đang nói chuyện gì đó thú vị. Tiểu Ninh với cậu thanh niên trẻ tuổi cười rất lớn, mà Hoa Tiện Lạc chỉ hơi hơi mỉm cười, hoặc là nói, nàng vĩnh viễn cũng chỉ hơi hơi mỉm cười. Đột nhiên có một loại cảm giác quấy rầy đến sinh hoạt cá nhân của người khác, có phải là tôi không nên tùy tiện đi vào ngay lúc Hoa Tiện Lạc đang tiếp khách? Nhưng mà suy nghĩ lại không theo kịp động tác, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tôi đã đi tới phòng khách, cũng chính là trước mặt Hoa Tiện Lạc. Điều khiến tôi ngoài ý muốn chính là, lúc nhìn thấy tôi, trong ánh mắt Hoa Tiện Lạc lộ ra một chút kinh ngạc -hoàn mỹ nữ thần đột nhiên bị phá vỡ. Hai người khách ngồi ở một bên vẫn đang huyên thuyên trò chuyện, hoàn toàn không phát giác được cảm xúc biến hóa của Hoa Tiện Lạc.

Tôi còn chưa hiểu được Hoa Tiện Lạc kinh ngạc cái gì, nàng đã đột nhiên đứng lên, nói khẽ với hai người bên cạnh: "Các em trò chuyện trước đi, chị đi pha một bình trà tới". Nói xong, lại nghiêng đầu trộm liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt kia có chút kỳ lạ. Nhìn nàng đi vào phòng bếp, tôi lại sững sờ đứng giữa phòng khách, vì ánh mắt vừa rồi của Hoa Tiện Lạc mà cảm thấy ù ù cạc cạc. Hai người ngồi trên ghế sa lon vẫn như trước trò chuyện vô cùng High, tôi vô thức ngẩng đầu, lại phát hiện Hoa Tiện Lạc đang đứng trong phòng bếp nhìn lại đây, hình như là đang nhìn chằm chằm tôi. Ánh mắt đó hình như là... kêu tôi đi qua? Tôi sững sốt một hai giây, sau đó liền tiến đến phòng bếp bên kia.

"Cô không nên xuất hiện". Tôi đi vào, Hoa Tiện Lạc liền nói khẽ với tôi.

Tôi nhìn biểu tình nghiêm túc trên mặt nàng, há to miệng không biết nên nói gì. Đợi sau khi hiểu được, cảm giác áy náy trong lòng cũng lập tức dâng lên - quả nhiên, là tôi quấy rầy đến nàng. Cái cảm giác "người quỷ khác đường", bây giờ lại càng thêm sâu sắc. Có thể được ghi nhật ký trong nhà Hoa Tiện Lạc, đã là một loại cảm thụ xa xỉ, ngươi lại còn được một tấc muốn tiến thêm một thước, luôn tùy tiện xông vào phòng quấy rầy Hoa Tiện Lạc, tránh không được người ta không nhịn được đuổi tôi đi. Lúc tôi sắp xin lỗi rời đi, lại nghe được Hoa Tiện Lạc nhỏ giọng nói: "Cô phải cẩn thận cậu con trai bên ngoài kia".

"Hả?" Tôi lần nữa sững sờ ngay tại chỗ.

Hoa Tiện Lạc xoay người đưa lưng về phía tôi, vừa mở tủ ly lấy lá trà, vừa nói: "Tiểu Ninh nói bạn của nàng biết thông linh, cho nên mang cậu ta đến".

Tôi càng nghe càng không hiểu chuyện gì, bạn? Thông linh? Tôi đến bên cạnh Hoa Tiện Lạc, chỉ thấy nét mặt của nàng đã khôi phục lại trạng thái hoàn mỹ bình thường, cảm xúc có vẻ hơi kinh ngạc vừa rồi đã sớm biến mất không thấy gì nữa. Nàng vừa đổ nước sôi vào ấm trà, vừa nhẹ giọng nói: "Bất kể thật hay giả cũng đều phải chú ý một chút, nếu để cậu ta phát hiện cô ở trong này, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì". Nghe nàng nói xong câu đó, tôi cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng ngay sau đó lại nhịn không được cười ra tiếng. Chuyện sơ lược là như vầy: Tiểu Ninh vẫn lo lắng nhà mới của Hoa Tiện Lạc có quỷ, cho nên mới mang người bạn biết thông linh đến, cũng chính là cậu thanh niên để râu kia. Còn về phần bạn của tiểu Ninh có biết thông linh thật hay không, Hoa Tiện Lạc cũng không biết, nhưng nắm giữ quan niệm "Thà tin là có, đừng tin là không", cho nên vừa gặp tôi vào nhà lại lộ ra vẻ mặt hoang mang như vậy. Không phải Hoa Tiện Lạc ghét tôi, mà là lo lắng cho tôi.

"Cô còn cười à?" Hoa Tiện Lạc quay đầu lại, có chút không thể tin nhìn tôi nói.

Tôi vội khoát tay: "Không phải, tôi còn tưởng rằng cô...". Không thích tôi quấy rầy cô tiếp khách. Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, tôi cảm thấy nói như vậy có chút không ổn, ngay sau đó liền sửa lại: "Không có chuyện gì, không sợ". Cho dù bạn của tiểu Ninh biết thông linh thật thì sao? Chẳng lẽ sẽ giống như kịch bản phim truyền hình, hắn muốn thu phục tôi sao? Tôi lại muốn thử xem, cảm giác bị người ta thu phục là như thế nào. Không biết tại sao, tôi lại nghĩ tới Mạnh Nhất Loan. Trong vòng một ngày có thể gặp được hai người cảm giác được sự tồn tại của tôi, có phải là có một chút kích thích hay không? Nghĩ như vậy liền ngẩng đầu, lại phát hiện Hoa Tiện Lạc đang nhìn tôi chằm chằm, biểu tình trên mặt nàng có một chút vi diệu.

Tôi ngờ vực hỏi: "Sao thế?" Cảm thấy Hoa Tiện Lạc đêm nay có chút kỳ quái, biểu cảm hoàn mỹ không thể bắt bẻ kia đã liên lục bị phá vỡ nhiều lần, điều này làm cho tôi nhịn không được lo lắng muốn hỏi nàng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Có lẽ nàng cũng đã ý thức được sự thất thố của mình, có chút chủ ý quay đầu lại sửa sang ấm trà với chén trà trên bàn, trong miệng vô cùng bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ, hay là cô nên đi tới chỗ khác trốn đi". Nói xong, cầm lấy khay trà, lách qua thân thể của tôi, rời khỏi phòng bếp. Tôi phát hiện Hoa Tiện Lạc vẫn vô cùng cẩn thận không để thân thể của mình chạm vào tôi, hình như là để tránh loại tình huống cơ thể "xuyên thấu" xuất hiện. Đó có lẽ là một loại tôn trọng - tôn trọng tôi vẫn là một người chưa chết. Nhưng thật ra tôi không sao hết, dù sao cũng đã chết rồi, còn cái gì mà tôn trọng hay không tôn trọng chứ. Xem lời khuyên bảo của Hoa Tiện Lạc như gió thoảng bên tai, tôi theo nàng trở lại phòng khách, vô cùng chính trực đứng trước mặt hai người kia. Sau khi Hoa Tiện Lạc để khay trà lên bàn, thấy tôi ở sau lưng nàng đi tới, nhịn không được khẽ nhíu mày.

Rốt cuộc tiểu Ninh cũng chú ý đến sự không bình thường của Hoa Tiện Lạc, nàng hỏi: "Chị Hoa, sao thế?"

Hoa Tiện Lạc vội vàng dùng nụ cười che giấu sự thất thần vừa rồi, nàng nói khẽ: "Không có gì". Nói xong, cúi người ân cần đem trà để vào tay hai người khách.

"Hoa, Hoa tiểu thư," Bạn của tiểu Ninh vô cùng cẩn thận tiếp nhận chén trà, dường như hắn rất bối rối, lời nói cũng bắt đầu lắp ba lắp bắp, "Nghe tiểu Ninh nói, cô vừa mới chuyển đến đây?"

Sau khi ngồi xuống ghế sa lon, Hoa Tiện Lạc khẽ gật đầu với bạn của tiểu Ninh: "Mới chuyển đến không bao lâu".

"A Kiện, " Đột nhiên tiểu Ninh khẽ vỗ bả vai bạn nàng, "Đừng lề mề nữa, cậu mau dùng 'Thuật thông linh' của cậu giúp chị Hoa nhìn xem nơi này có thứ đó không".

Nếu như chưa chết, tôi nhất định sẽ cười thành tiếng, nhưng tôi đã chết rồi, lại còn tồn tại bằng trạng thái 3D này, nên không khỏi tin tưởng cái gọi là "Thuật thông linh" có tồn tại. Tôi chú ý, sau khi tiểu Ninh vừa nói xong câu đó, cơ thể Hoa Tiện Lạc khẽ động. Nàng giương mắt nhìn thoáng qua A Kiện, lại bất động thanh sắc liếc nhìn tôi. Mà tôi lại khác biệt hoàn toàn với vẻ hơi khẩn trương của Hoa Tiện Lạc, chỉ tràn trề hào hứng đứng một bên chờ đợi, chờ cậu thanh niên tên A Kiện này mau mau sử dụng cái gọi là "Thuật thông linh".

"Hoa tiểu thư, " Mặc dù tiểu Ninh gọi Hoa Tiện Lạc là "Chị Hoa", nhưng A Kiện vẫn cứ kiên trì bỏ thêm một chữ "Tiểu" vào giữa, hắn vô cùng cẩn thận nói, "Từ nhỏ tôi đã đặc biệt nhạy cảm với phương diện kia, cho nên có thể giúp cô nhìn xem nơi này có an toàn hay không".

Hoa Tiện Lạc hơi mỉm cười với A Kiện, không trả lời. Sự bình tĩnh trên mặt nàng không che giấu được khẩn trương lộ ra trong ánh mắt, tôi có thể nhìn ra được, mặc dù Hoa Tiện Lạc giả bộ như không thèm để ý chút nào, nhưng trong lòng của nàng đang căng như dây cung. Có lẽ A Kiện cũng chú ý đến điểm này, hắn vô cùng cẩn thận an ủi Hoa Tiện Lạc: "Hoa tiểu thư, cô không cần sợ. Chỉ cần có tôi ở đây, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ gặp chuyện gì". Nói xong, trên mặt hắn xuất hiện loại cảm giác tự hào rất rõ ràng. Đột nhiên tôi hiểu được một chút mục đích thực sự của A Kiện khi tới nơi này, sau khi ý thức được điều đó, tôi không khỏi có chút thất vọng.

"Trước khi bắt đầu, " A Kiện nghiêng người, khẽ nói, "Tôi muốn hỏi cô mấy vấn đề".

Hoa Tiện Lạc yên tĩnh ngồi trên ghế sa lon, nàng nhìn A Kiện, vẫn không nói chuyện như trước.

"A.... Đây chẳng qua chỉ là dùng để phòng ngừa lỡ như, " Hắn thấy Hoa Tiện Lạc không phản ứng, vội vàng bổ sung nói, "Câu hỏi thứ nhất của tôi là... Cô có... bạn trai hay không? Hoặc là... chồng?"

Cho đến lúc này, thực ra tôi đã có thể vỗ vỗ cái mông rời khỏi đây, nhưng câu hỏi của A Kiện, lại cũng đã đánh thức tâm nhiều chuyện bất tử của tôi. Vì vậy, giống như hai người khách này, tôi quay đầu lại nhìn Hoa Tiện Lạc, chờ đáp án của nàng. Hình như Hoa Tiện Lạc không ngờ tới A Kiện sẽ hỏi vấn đề này, nàng nhẹ giọng hỏi lại: "Tại sao lại hỏi chuyện này?"

"Chẳng qua chỉ là để phòng ngừa lỡ như mà thôi, " A Kiện có chút lúng túng cười, "Nếu như cô ở đây một mình, tôi sẽ biết giúp cô như thế nào". Nghe xong lời của hắn, tôi đứng ở một bên cố sức nhịn cười. Ngay cả cái cớ nhảm nhí như vậy hắn cũng có thể nói ra được, coi Hoa Tiện Lạc là ngu ngốc sao? Nhưng hình như Hoa Tiện Lạc cũng không để ý câu trả lời này, nàng không tiếp tục truy vấn, chỉ nhẹ giọng đáp: "Không có". Mặc dù câu trả lời này cũng giống như đáp án trong lòng tôi, nhưng tôi vẫn nhịn không được nghi ngờ: "Thật không có sao? Một cô gái có mị lực như vậy, sao lại không có bạn trai hay là chồng chứ?"

Hình như A Kiện rất cao hứng, hắn lại hỏi: "Hoa tiểu thư, năm nay cô... bao nhiêu tuổi?" Câu hỏi này có chút quá trớn rồi, ngay cả chuyện cơ bản "Tuổi tác là bí mật của phụ nữ", cũng không biết sao? Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Tiện Lạc, chỉ thấy nàng đang nhướng mày, chăm chú nhìn A Kiện. Nếu bình thường Hoa Tiện Lạc là một con thiên nga nhàn nhã dạo chơi trên hồ, thì tôi cảm thấy được Hoa Tiện Lạc lúc này giống như một con thiên nga đang vươn cao chiếc cổ nhỏ, bất động thanh sắc quan sát người có ý đồ thâm nhập lãnh địa của mình.

Dường như ý thức được đối phương không muốn trả lời câu hỏi này, A Kiện còn nói: "Hoa tiểu thư, đây cũng giống như coi bói, phải nắm rõ thời thần bát tự mà cô sinh ra trước (bát tự:giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi. Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi "Bát tự thiếp" cho nhau, còn gọi là "canh thiếp" hay "bát tự"), bây giờ tôi phải nắm rõ tình huống cơ bản của cô trước, sau đó mới có thể giúp cô". Xem ra đại phu Mông Cổ này, thật lấy ba chữ "đến giúp cô" làm bia đở đạn để dùng. Hoa Tiện Lạc vẫn không có trả lời, nàng vẫn nhíu mày cùng A Kiện bốn mắt nhìn nhau như cũ, khóe miệng cũng hơi hàm chứa cười, chỉ là cười đến không thoải mái.

Đại khái là cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, tiểu Ninh khẽ véo đùi A Kiện, khẽ hỏi: "Cậu hỏi câu hỏi khác có được hay không?"

"Vậy, vậy..." A Kiện lại vẫn không biết tốt xấu, hắn lại hỏi, "Hoa tiểu thư, cô thích dạng đàn ông như thế nào?" HẮn vừa nói xong, tiểu Ninh lại dùng lực véo đùi A Kiện một cái, lần này A Kiện nhịn không được, kêu đau thất thanh.

"Những câu hỏi này", Hoa Tiện Lạc lại đột nhiên nói: "Bảo cô gái già cũng sắp ba mươi tuổi như tôi phải trả lời như thế nào đây, chẳng lẽ là đang thân cận sao". Nàng mặt không chút thay đổi mà nói câu đó xong, hơi ngẩng cằm, một bộ dạng dù bận vẫn ung dung mà nhìn A Kiện. Trong lúc nhất thời, giống như tất cả mọi người vì đáp án này cùng khí thế của Hoa Tiện Lạc lúc nói chuyện mà ngừng hô hấp, kể cả tôi.

Ba mươi tuổi... từ bề ngoài mà xem, tôi còn tưởng nàng nhiều lắm chỉ hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, đây không phải là lừa bà đây sao.

Hoa Tiện Lạc lại khẽ cười một tiếng, nhưng nụ cười xinh đẹp này lại không khiến bầu không khí dịu xuống, nàng lộ vẻ vô tội hỏi: "Sao thế, không phải nói muốn giúp tôi xem thử nơi này có "thứ kia" không sao? Hay là, cậu còn có vấn đề khác muốn hỏi?" Thiên nga vừa rồi còn mang theo hơi thở phòng bị đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, tôi giống như còn thấy nàng đắc ý giũ cánh của mình, ở trên mặt hồ thảnh thơi mà đung đưa cái cổ dài nhỏ của mình. Tôi nghĩ Hoa Tiện lạc rốt cuộc cũng đã ý thức được, A Kiện chẳng qua chỉ là một đại phu Mông Cổ, chỉ biết lừa người mà thôi.

Tiểu Ninh lại véo đùi A Kiện một cái, thúc giục nói: "Mau bắt đầu đi!"

"A, được..." A Kiện vừa đồng ý vừa liếc trộm Hoa Tiện Lạc, loại cảm giác tự hào vừa rồi của hắn đã hoàn toàn bị sự ưu nhã của Hoa Tiện Lạc đánh bại, trong ánh mắt lóe ra nhiều hơn mấy phần sợ hãi.

Trong phòng khách lại an tĩnh lại, A Kiện hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại. Tiểu Ninh nhìn thoáng qua A Kiện chuẩn bị phát công, lại liếc trộm về phía Hoa Tiện Lạc ngồi ở một bên, giống như ngay cả nàng cũng bị Hoa Tiện Lạc vừa nãy hù mất. Nhưng Hoa Tiện Lạc lại giả bộ không biết, nàng thả lỏng thân thể, lười biếng mà dựa vào ghế sa lon, đang lẳng lặng mà nhìn A Kiện làm sao xuất ra "thuật thông linh" của hắn. Chỉ thấy chân mày A Kiện càng nhíu càng sâu, đột nhiên, hắn duỗi ngón trỏ và ngón giữa của tay phải vẽ loạn gì đó trên không trung, trong miệng cũng vẫn luôn lẩm bẩm tự nói. Qua vài giây, A Kiện lại mở mắt, hắn đem ngón trỏ và ngón giữa tay phải kia từ từ chỉ hướng... tôi. Hoa Tiện Lạc theo động tác của hắn không khỏi lại hơi ưỡn dậy, mặc dù vẻ mặt không có thay đổi gì, nhưng đây cũng đã đủ khiến A Kiện lại một lần nữa tự hào.

"Hoa tiểu thư", A Kiện hơi cười cười, "Ở chỗ này của cô, quả thật có một thứ không sạch sẽ tồn tại".

Lời của hắn lại gợi lên hứng thú của tôi, cảm giác thất vọng vừa rồi lại dần dần bị một cảm giác chờ mong khác thay thế, tôi không khỏi tới gần hắn. Nếu hắn thật có thể cảm giác được tôi, nếu hắn thật có thể "thu phục" được tôi, có lẽ đây chính là lối thoát của tôi - lối thoát rời khỏi thế giới này.

A Kiện lại khẽ nhíu mày, giọng bình tĩnh nói: "Đây là một.. người vừa chết không lâu".

"Thật à?!" Tiểu Ninh giật mình mà há to miệng, mà ngay cả Hoa Tiện Lạc ngồi ở một bên cũng nhíu mày, vẻ mặt vốn bình tĩnh của nàng lại lần nữa từ từ tan rã.

Không để ý tới tiểu Ninh, A Kiện tiếp tục tự biên tự diễn: "Đây là một... người đàn ông, một người đàn ông vừa chết không lâu". Đàn ông? Tôi sửng sốt một hai giây, nhưng ngay sau đó không khỏi trợn trắng mắt, đồng thời, cảm giác chờ mong trong lòng lại lần nữa bay mất. Hoa Tiện Lạc cũng lần nữa thả lỏng cơ thể, nàng khẽ nở nụ cười, hỏi: "Chỗ này của tôi sao có thể có người đàn ông vừa chết không lâu chứ?"

"Chuẩn xác mà nói, đây không phải là người", A Kiện cau mày, dường như có chút bí ẩn mà nói, "Mà là... quỷ".

"Hả?" Hoa Tiện Lạc nhíu mày.

A Kiện tưởng rằng Hoa Tiện Lạc đã nổi lên hứng thú, hắn bắt đầu giả thần giả quỷ mà nói bậy, thậm chí còn bắt đầu nói chuyện với "người đàn ông đã chết không lâu" do bản thân tưởng tượng ra: "Ừ... anh có chuyện gì khó xử sao? Ừ... thiếu nợ quá nhiều, cho nên tự sát? Ừ... đừng hoảng hốt, tôi sẽ giúp anh". Theo tiếng nói càng ngày càng trầm của A Kiện, vẻ mặt tiểu Ninh dần dần căng thẳng, mà ngay cả Hoa Tiện Lạc cũng thu lại vẻ cười, nàng giả bộ chú ý nhất cử nhất động của A Kiện như thật.

Thấy A Kiện say mê ở trong trò đùa bắt quỷ do hắn tự biên tự diễn như thế, dục vọng muốn đùa dai của tôi cũng càng ngày càng tăng vọt. Quay đầu lại, thấy trên bàn trà vừa hay bày một cây bút lông, sau khi nghĩ một lát liền bắt đầu chuẩn bị trò đùa của tôi. A Kiện vẫn đang chuyên tâm mà bịa chuyện, không hề thấy động tĩnh ở trên bàn, người đầu tiên phát hiện không ổn chính là tiểu Ninh. Nàng đột nhiên kêu thất thanh một tiếng, nhưng ngay sau đó chỉ vào cây bút lông đang giật giật trên bàn hô: "A Kiện! Đây là làm sao vậy?!" Hoa Tiện Lạc cũng chú ý tới cây bút lông từ từ dựng đứng ở không trung, nàng sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó lập tức nhìn về phía tôi. Tôi nở một nụ cười gian với Hoa Tiện Lạc, ý bảo nàng có thể yên tâm. A Kiện không nhìn thấy tôi, tất nhiên cũng không biết tôi và Hoa Tiện Lạc đang lén trao đổi. Chỉ thấy mặt của hắn trong nháy mắt biến thành tái mét, tay phải vốn đang múa may cũng đột nhiên khựng giữa không trung, hai mắt nhìn chằm chằm cây bút lông đã dựng đứng ở trên bàn, cả người động cũng không dám động - xem ra đại phu Mông Cổ này đã giả bộ không nổi nữa rồi.

"Rốt cuộc làm sao thế?!" Tiểu Ninh sốt ruột mà kéo tay áo của A Kiện, bối rối hỏi.

"Ặc, ặc..." A Kiện liếc nhìn Hoa Tiện Lạc, thấy đối phương cũng đang nhìn hắn, liền ra vẻ trấn định mà nói, "Người đàn ông này... ặc... có mấy lời muốn nói với chúng ta... anh ta... anh ta... anh ta nói muốn giấy!" Không ngờ hắn còn định tiếp tục diễn, cũng được, tôi vừa hay đang nhàm chán.

"Giấy?" Tiểu Ninh sửng sốt, nhưng ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Hoa Tiện Lạc, "Chị Hoa, mau lấy một tờ giấy tới!"

Hoa Tiện Lạc khẽ nhíu mày, nàng giương mắt nhìn về phía A Kiện vẻ mặt tái nhợt, sau khi do dự trong chốc lát mới đứng dậy đi về phía phòng sách. Lúc đi qua sát bên người tôi, tôi nghe được nàng nói hai chữ vô cùng nhỏ: "Cô nha..." Giọng điệu rất bất đắc dĩ, nhưng cũng hơi lộ ý cười, còn tôi lại đã sớm không nhịn được mà cười ra tiếng. Đợi Hoa Tiện Lạc đặt một tờ giấy A4 trên bàn trà xong, A Kiện vẫn chết vì sĩ diện mà tiếp tục âm mưu bắt quỷ của hắn, hắn nói về phía không khí: "Anh bây giờ... cứ đem lời muốn nói, viết xuống đó đi", Giọng nói của hắn đã có chút dấu hiệu run rẩy rõ ràng. Tôi vừa cười, vừa viết lời muốn nói xuống giấy.

"Bắt đầu viết rồi!!" Tiểu Ninh kinh ngạc mà nói, sắc mặt A Kiện cũng càng thêm tái nhợt.

Tiểu Ninh vô cùng phối hợp mà đọc lên chữ tôi viết trên giấy: "Cậu... là một... đại... lừa đảo... cậu là một đại lừa đảo?" Vừa nói xong, A Kiện liền lập tức vươn tay ra cầm giấy lên vò thành một cục, hắn bối rối mà đứng lên, run giọng nói với Hoa Tiện Lạc: "Cô, con quỷ ở nhà cô đã muốn, đã muốn thành tinh, tôi, tôi tạm thời không có cách gì thu phục hắn..."

Tiểu Ninh là người duy nhất ở ngoài tình huống, nàng sốt ruột mà kéo tay áo của A Kiện: "A Kiện! Cậu mau giúp chị Hoa!" Nói xong, còn vẻ mặt sợ hãi mà nhìn bốn phía.

"Tớ, tớ..." A Kiện vừa nói, vừa lùi về phía cửa, "Tớ sẽ, sẽ nghĩ cách, qua, qua mấy ngày nữa tớ lại tới!" Nói xong lập tức xoay người mở cửa, chạy trối chết.

"A Kiện cậu tên khốn kiếp này!!" Tiểu Ninh cũng vội chạy về phía cửa, nàng dường như nhớ lại gì đó, quay đầu lại nói với Hoa Tiện Lạc, "Chị Hoa, chị, chị..." Nàng đã gấp đến độ nói không ra lời, Hoa Tiện Lạc cũng không nên lại bỏ đá xuống giếng, nàng chậm rãi đi tới bên cạnh tiểu Ninh, khẽ nói: "Tiểu Ninh, em phải cẩn thận cậu bạn của em". Tôi đứng ở sau lưng Hoa Tiện Lạc thật vất vả mới dừng xúc động cười to, nhớ rõ ở trước đó không lâu nàng cũng từng khuyên tôi như vậy.

Tiểu Ninh cau mày mờ mịt, nàng quay đầu nhìn thoáng qua cây bút lông đã nằm lại trên bàn, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Chị Hoa, vài ngày nữa em sẽ trở lại thăm chị, chị, phải cẩn thận". Nói xong, mặc kệ Hoa Tiện Lạc còn muốn nói gì, nàng xoay người mà chạy ra ngoài cửa, trong nháy mắt không thấy bóng dáng. Hoa Tiện Lạc sững sờ ngay tại chỗ, qua một hồi lâu mới đóng cửa lại. Nàng xoay người lại nhìn tôi, tức giận nói: "Không thể tưởng được... Cô xấu như vậy". Tôi nghe xong, cuối cùng nhịn không được càn rờ mà cười ra tiếng. Hoa Tiện Lạc thấy tôi như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người lại dọn dẹp bộ ấm trà trên bàn. Tôi đi đến phía sau nàng, vừa cười vừa giải thích: "Thực xin lỗi, tôi đã dọa bạn của cô".

Hoa Tiện Lạc khom người xuống để chén trà trên bàn vào khay, nhẹ giọng đáp: "Tôi lại muốn cám ơn cô, tránh được phiền phức phải tiếp đãi bọn họ". Nàng nói xong, xoay người lại mỉm cười với tôi. Trải qua một trận ầm ĩ vừa rồi, Hoa Tiện Lạc bây giờ dường như lại càng dễ gần gũi, chỉ vẻn vẹn có nụ cười, cũng làm cho người ta cảm giác chân thật hơn một chút, thiếu đi gông xiềng "Hoàn mỹ" kia. Tôi lại đi theo nàng vào phòng bếp, thấy bộ dáng chăm chú rửa chén trà của nàng, trong lòng không khỏi buồn bực vì không thể giúp được nàng.

"Cô không sợ một chút nào sao," Hoa Tiện Lạc vừa cẩn thận rửa chiếc ly mới cầm trong tay vừa nói, "Nếu như hắn thật nhìn thấy cô, vậy phải làm sao bây giờ?"

Không ngờ nàng sẽ hỏi vấn đề này, sau khi tôi suy nghĩ một chút, cười nói: "Vậy thì cứ để hắn thu tôi".

Tôi vừa nói xong, Hoa Tiện Lạc liền ngừng động tác trên tay, nàng xoay đầu lại có vẻ hơi kinh ngạc nhìn tôi, một lát sau lại quay đầu tiếp tục rửa ly. Thấy động tác của Hoa Tiện Lạc, tôi không khỏi nhíu mày. Cảm thấy Hoa Tiện Lạc từ lúc vừa mới bắt đầu đã một mực "Bảo vệ" tôi, hình như so với tôi nàng còn muốn khẩn trương hơn, còn lo lắng chuyện A Kiện có thể nhìn thấy tôi hơn cả tôi. Không phát hiện được sự cảm động trong lòng tôi, Hoa Tiện Lạc vẫn đang tỉ mỉ rửa ly trà trong tay, nàng đột nhiên lại nói: "Xem ra là tôi đã quá lo lắng, chỉ là đã đồng ý cho cô ở lại nhà của tôi ghi nhật ký, cho nên phải chắc chắn không được để cho người khác phát hiện được sự tồn tại của cô, bằng không tôi sẽ rất áy náy". Áy náy? Thì ra là thế. Không ngờ, hai người chúng tôi đều đang rối rắm cùng một vấn đề.

Tôi không khỏi thở dài một hơi, nhẹ giọng nói với nàng: "Không sao, dù sao tôi đã chết rồi. Nếu như hắn thật có thể 'thu' tôi, có lẽ còn là một chuyện tốt". Tôi để ý thấy nàng đã cẩn thận rửa sạch từng cái ly đến ba lần, nhưng vẫn không chịu dừng lại, thậm chí còn có xu hướng muốn rửa thêm lần thứ tư.

"Dù sao vẫn cảm thấy," Hoa Tiện Lạc không quay đầu lại, vừa rửa ly trà vừa nói, "Cô là một người có rất nhiều cố sự".

Tôi không khỏi sững sốt một hai giây, nhưng sau đó vừa cười vừa đem nguyên văn lời nói trả lại cho nàng: "Tôi cũng cảm thấy được, cô chủ Hoa cũng là một người có rất nhiều cố sự".

Nghe tôi nói xong, cơ thể của Hoa Tiện Lạc dừng lại một chút, nhưng không nói gì, chỉ xoay người tiếp tục rửa ly trà trên bàn - lần thứ năm. Tôi không muốn lại quấy rầy đến sự phát tác "Bệnh sạch sẽ" của Hoa Tiện Lạc, chỉ lặng lẽ xoay người, bay về phòng sách. Tôi vừa bay vừa nhịn không được lại thở dài, trải qua ngày hôm nay quả thật rất mệt mỏi, đột nhiên lại nhớ đến cảm giác có thể ngủ sâu một giấc của trước kia".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top