CHƯƠNG 4: NHẬT KÝ TIẾP THEO


04:35 AM – BÓNG MA TRONG HẺM NHỎ

"Mày thực sự nghĩ… mày có thể ngăn cản số phận sao?"

Giọng nói khàn khàn vang lên từ trong bóng tối, trầm đục như đến từ một nơi rất xa, hoặc từ một thực thể không thuộc về thế giới này.

Trần Duy siết chặt khẩu súng, mắt đảo nhanh khắp con hẻm, nhưng không có ai ở đó.

Anh lùi lại một bước, cơ bắp căng cứng, tay giữ chặt cò súng.

"Ai đó? Ra mặt đi!" – Anh quát lớn.

Không có câu trả lời.

Chỉ có cơn gió lạnh lẽo lướt qua, mang theo cảm giác rờn rợn dọc sống lưng.

Nhưng ngay lúc đó…

Một trang nhật ký khác đột ngột xuất hiện ngay trước mặt anh.

Nó không rơi từ trên cao. Không có ai ném nó đến.

Nó đơn giản là đã ở đó—như thể vừa xuất hiện từ hư vô.

Bàn tay anh run nhẹ khi cầm lấy tờ giấy.

Những dòng chữ đỏ như máu hiện lên rõ ràng:

> "Ngày 13… Nạn nhân tiếp theo sẽ là… Hoàng Minh."

Trái tim Duy đập mạnh trong lồng ngực.

Hoàng Minh—nhân chứng sống sót duy nhất.

Hắn sẽ là mục tiêu kế tiếp.

---

04:50 AM – TRỞ LẠI BỆNH VIỆN

Duy lao như điên trên đường, chiếc xe phóng nhanh qua những con phố vắng vẻ của thành phố về đêm.

Chỉ còn vài tiếng nữa là đến bình minh, nhưng bóng tối vẫn bao trùm tất cả.

Anh rít lên trong vô thức:

"Không thể để chuyện đó xảy ra!"

Nhưng khi đến bệnh viện, một linh cảm xấu dâng lên trong lòng.

Cửa kính phòng bệnh bị vỡ nát.

Bên trong… trống rỗng.

Hoàng Minh đã biến mất.

---

05:10 AM – CAMERA AN NINH

Duy lao vào phòng bảo vệ, yêu cầu trích xuất camera an ninh.

Màn hình phát lại đoạn video trong phòng bệnh.

✔ 04:30 AM – Hoàng Minh vẫn ngồi đó, thần kinh căng thẳng.
✔ 04:40 AM – Đột nhiên, hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào một góc tối của căn phòng, nơi không có gì ngoài bóng đêm.
✔ 04:45 AM – Hoàng Minh bắt đầu run rẩy, miệng mở ra như muốn hét, nhưng không phát ra âm thanh.
✔ 04:47 AM – Đèn phòng bệnh chớp tắt liên tục, giống như có thứ gì đó đang ở trong phòng với hắn.
✔ 04:48 AM – MÀN HÌNH NHIỄU SÓNG.
✔ 04:49 AM – Khi hình ảnh trở lại, Hoàng Minh đã biến mất.

Duy cảm thấy hơi thở mình chậm lại.

Không có dấu hiệu vật lộn. Không có ai bước vào phòng.

Hoàng Minh… biến mất trong không khí?

Điều này là bất khả thi.

Nhưng ngay lúc đó…

Điện thoại của anh rung lên.

Một tin nhắn không có số gửi đến.

Duy nuốt khan, mở nó ra.

> "Quá muộn rồi, thanh tra."

Anh nheo mắt nhìn, đầu óc căng lên vì một cảm giác mất kiểm soát.

Nhưng rồi…

Một tệp đính kèm xuất hiện bên dưới tin nhắn.

Anh mở nó ra.

Màn hình điện thoại chớp giật một lần…

Và hiện lên một bức ảnh chụp Hoàng Minh.

Nhưng hắn không còn sống nữa.

Cổ họng hắn bị cắt một đường sâu hoắm, mắt mở trừng trừng trong nỗi kinh hoàng tuyệt đối.

Trên tay hắn…

Là một trang nhật ký đẫm máu.

---

05:30 AM – SỰ THẬT ĐÁNG SỢ

Duy siết chặt nắm đấm, hơi thở nặng nề.

Mọi thứ đang xảy ra quá nhanh, và theo đúng kịch bản của những trang nhật ký quái dị này.

Anh không còn nghi ngờ gì nữa:

Ai đó, hoặc thứ gì đó, đang điều khiển tất cả.

Và tệ hơn…

Nó đang đi theo một trật tự hoàn hảo.

✔ 5 năm trước, Lâm Kiệt chết đầu tiên.
✔ 12 vụ án tiếp theo, mỗi người bị giết vào ngày 13.
✔ Hoàng Minh, người sống sót duy nhất, vừa trở thành nạn nhân thứ 13.

Vậy còn nạn nhân cuối cùng?

Một cơn gió lạnh lướt qua sau gáy Duy khi anh nhớ lại trang nhật ký cũ.

Nó đã nói gì?

> "Chỉ còn một người cuối cùng… trước khi nghi thức hoàn thành."

Anh cứng đờ người.

Người cuối cùng…

Chỉ có một cái tên còn sót lại.

Duy đưa tay run rẩy mở điện thoại, tìm lại tệp tin về danh sách nạn nhân.

Anh lướt qua tất cả các cái tên…

Và khi đến cái tên cuối cùng, máu trong người anh đông cứng lại.

Nạn nhân thứ 14…

Là chính anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top