Cuộc đời chỉ mới bắt đầu
T là một người vốn dĩ không ai cần theo đúng nghĩa. Từ lúc mẹ t mang thai t đã muốn bỏ t rồi bởi vì t xuất hiện trong khoảng thời gian gia đình khó khăn. Chỉ vì một sự cố mất tiền mà t mới buộc phải sinh ra. Khi t sinh ra không một ai chăm sóc ,bố thì nhậu nhẹt le bè. Lúc 1 tuổi, con người khác thì được người chăm, người này lo, còn t chỉ có thể trong 1 căn phòng trọ một mình. Bao nhiêu tai nạn xảy ra đối với t nào té lầu, đổ nước sôi vào người nhưng sự đối đáp lại chỉ là chửi bới... Tự hỏi sao mình có thể chuyện t 1 tuổi, nhưng thật sự lúc đó t nhớ mồn một mọi chuyện , t cũng nhớ rất rõ mẹ t đã kể hết người này người kia là con này không nhờ mất tiền thì không có con này!!! Bộ t không đáng được sinh ra thế sao ??? Lời nói đến giờ t đã 18 tuổi rồi vẫn luôn văng vẳng trong đầu t. Dù bất kì ngày nào cho dù ngày sinh nhật mẹ t bực bội với ai cũng đổ lên đầu t, rồi trách" sao t có thể đẻ m ra, sao lúc đó t không nạo m đi ,sao m không cắn lưỡi đập đầu mà chết đi "...Tại sao!!! T cũng là con người, cũng đáng được hưởng tình yêu của ba mẹ mà... Vì t sinh ra có vẻ ngoài không được đẹp, không thiện cảm, bản thân chịu những chuyện trong gia đình nên đã trở nên mạnh mẽ không cần ai giúp đỡ. Nhưng ai ngờ chính tính cách ấy lại khiến người bạn thân cho là rất thân đã lợi dụng tính cách ấy của t. Nếu nó sai với t, chỉ cần nó khóc là mọi chuyện đều là lỗi của t.. Thậm chí người yêu của t cũng nghĩ t ác đậm và thích cái đứa bạn " thân" ấy... Rốt cuộc t phải làm sao... T mạnh mẽ đến mấy cũng là con người cần được mọi người tôn trọng và yêu thương.. Ngay từ đầu t không nên được sinh ra vì điều đó đã là gắng nặng với mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top