Chương 33: Hắn là của ta + Chương 34: Thân thế

Chương 33: Hắn là của ta

Trong lòng ẩn ẩn một loại cảm giác khó tả, Gia Lôi không dám tưởng tượng còn có ngày nhìn thấy cha mẹ mình. Nhưng nhìn thấy một thiếu niên tương tự mình lại gợi nên ý nghĩ sâu xa.

Không biết làm sao, chỉ có thể vô thố đứng ở nơi đó nỗ lực cân bằng hô hấp.

Người này có thể cũng là người Bạch Xà tộc hay không? Nếu vậy hắn chính là người thân của mình? Có thể không phải quan hệ huyết thống trực tiếp, cũng là người trong tộc.

Người thân......

Hai bàn tay buông lỏng hai bên chậm rãi nắm thành nắm đấm. Vừa mới ổn định, hô hấp lại lần nữa dồn dập lên.

Ta không tham. Ta chỉ là muốn nhìn xem thân nhân mình có bộ dáng gì. Còn nữa cha mẹ, bọn họ có từng tìm kiếm ta không? Nếu đi tìm, sao tìm không ra?

Bạch Xà tộc là một chi thuộc về Xà tộc. Lấy địa vị Xà tộc là một trong mười đại thế gia, muốn nhờ trợ giúp tìm một đứa bé đi lạc khó lắm sao? Trừ phi bọn họ không giúp. Hoặc là...... cha mẹ căn bản không muốn đi tìm. Bọn họ thực chán ghét ta sao? Chán ghét đến mức mất tích cũng chẳng quan tâm đi tìm?

Gia Lôi không tin. Mỗi một giống đực đều hy vọng cưới vợ sinh con nối dõi. Có người vài chục năm cũng chưa chắc sinh được đứa con kế thừa năng lực của mình.

Ta không phải trời sinh tàn tật, cha mẹ sao có thể chán ghét ta, thậm chí không cần ta?

Khi còn nhỏ Gia Lôi đã trải qua tình cảnh chết đi sống lại một lần. Gia Lôi luôn nghĩ chờ mình lớn một chút, có lẽ là ngày mai, cha mẹ sẽ đến trước mặt gắt gao ôm chặt mình. Bọn họ nhất định cũng là những người yêu thương con cái, họ sẽ thật cẩn thận đem mình bảo hộ ở trong ngực, dỗ mình ngủ, cùng chơi đùa.

Theo từng ngày lớn lên, Gia Lôi không còn hy vọng xa vời là cha mẹ sẽ xuất hiện. Nhưng vẫn không bỏ được ý muốn nhìn bọn họ một lần. Nếu có thể càng muốn tự mình hỏi bọn họ một tiếng, vì cái gì không tới tìm đứa con này.

Ở phía khác, Khuynh Nguyệt bởi vì sợ bị người ta nhìn thấy môi mình sưng đỏ, vẫn luôn cúi đầu, tùy ý Burley nắm tay dẫn đi. Đột nhiên cô phát hiện Burley bất động, nghi hoặc nâng mí mắt.

"Anh làm sao vậy?"

Khuynh Nguyệt theo ánh mắt Burley nhìn về phía trước, đột nhiên thân thể nhỏ xinh chấn động.

Người kia có đôi mắt cùng tóc đều là màu trắng bạc!

Trong liên bang người có được mái tóc và mắt màu trắng bạc cũng không nhiều. Nam tính hầu như không có, giống đực thì trừ gia tộc Leopold thì cũng chỉ có gia tộc Brooke. Mà loại thuần túy không có một chút màu tạp càng là hiếm thấy, ví dụ như anh trai của Burley, lại là một người chết sớm, Karen......

"Karen."

Một tiếng gọi làm Burley cùng Khuynh Nguyệt đều hãi hùng. Xưng hô kia là từ cách đó không xa vang lên. Hai người cùng nhau quay đầu, đã nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy áo xinh đẹp chầm chậm chạy về phía người kia, lại càng làm cho bọn họ khiếp vía.

"Anh Karen sao không đi lấy món ăn cho U Lan vậy? Có phải anh mệt hay không? Vậy U Lan đi lấy cho anh Karen được không?"

Đôi tay vòng qua cánh tay Gia Lôi, U Lan đong đưa lúc lắc hỏi. Mắt mở to nhìn khu vực bày thức ăn, lại nhìn Gia Lôi, nhìn tới nhìn lui không ngừng, rõ ràng rất mong đợi.

Thu hồi tâm thần hoảng hốt, Gia Lôi cúi đầu dùng ngón tay điểm điểm cái mũi nhỏ.

"Lấy điểm tâm cho U Lan sao lại mệt? Nhanh trở về chỗ ngồi, anh Karen cam đoan sẽ mau chóng mang món ngon trở về."

"Trở về chỗ ngồi? Không muốn, không muốn."

Dùng sức lắc đầu, U Lan thân mật lấy gương mặt cọ cọ ngực Gia Lôi, ngữ khí nũng nịu nói.

"Hay chúng ta cùng đi lấy điểm tâm đi. Anh Karen chọn món em thích ăn. Em chọn món anh Karen thích ăn. Chúng ta là bạn tốt nên giúp đỡ cho nhau đúng hay không?"

"Giúp đỡ cho nhau?"

Gia Lôi cười.

"Em xác định sẽ giúp chứ không gây phiền chứ?"

U Lan u ám, hai đầu ngón tay chọc chọc vào nhau, mặt đỏ bừng bừng nhỏ giọng phản bác.

"U Lan sẽ không làm lỗi đâu, trước kia......"

Hàm răng khẽ cắn môi đỏ, đôi mắt ngập nước, suy nghĩ một chút mới nghĩ ra lý do.

"Trước kia em còn nhỏ, hiện tại em đã trưởng thành."

"Đúng vậy, khi em tới là còn nhỏ, vào bữa tiệc liền trưởng thành."

Cố nén cười, Gia Lôi vỗ nhẹ đỉnh đầu thiếu nữ, tỏ vẻ 'người lớn an ủi'. U Lan tức giận khuôn mặt nhỏ đỏ hồng.

"Karen là người xấu, khi dễ người ta."

Bổ nhào vào trong lòng ngực Gia Lôi, muốn đáp trả lại việc bị Gia Lôi vỗ trên đầu. Nhưng với không tới, nhảy vài cái cũng không có sờ đến đỉnh đầu Gia Lôi, ngược lại U Lan mệt thở thở hồng hộc. U Lan bĩu môi, ánh mắt u oán, đuổi theo thiếu niên đang vừa chạy vừa cười không dứt.

Hai người ve vãn đánh yêu. Khụ không đúng, là cãi nhau ầm ĩ, chơi thực vui sướng.

Họ tạm thời quên mất bên cạnh còn có những người khác tồn tại. Họ quên mất mục đích ban đầu là lặng lẽ tới. Chờ hai người náo loạn đủ rồi mới phát hiện, hình như đã trở thành tiêu điểm của toàn hội trường.

Sờ cái mũi, Gia Lôi đạm nhiên vòng tay ôm lấy U Lan đang treo trên người mình. Không có biện pháp, cô bé này náo loạn đến quá mệt, không sức lực đứng thẳng. Gia Lôi ôm lấy người đi hướng tới khu đặt thức ăn.

Phía sau, có rất nhiều ánh mắt giống như đều nổi lửa nóng nhìn chăm chú vào U Lan.

Đối với việc Gia Lôi ở bên cạnh U Lan, rất nhiều người chỉ cho rằng đó là bạn chơi cùng của công chúa, không cần quá để ý.

Mà sở dĩ nói rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn là bởi vì, vẫn có một ít người nhận ra Gia Lôi.

Ví dụ như Seleigh Leopold, Jia Paer Garfield hoặc là Anson Alfred. Cách đây mấy giờ còn đánh nhau oanh oanh liệt liệt vì tranh đoạt người yêu.<HunhHn786>

Người ít xuất hiện lại hoàn toàn xứng là người đáng được lựa chọn nhất.

Khuynh Nguyệt còn đứng ở cửa ngơ ngác nhìn bóng dáng Gia Lôi đến phát ngốc. Tâm thực loạn, Khuynh Nguyệt đã hy vọng đối phương chính là Karen đã chết kia, lại có một chút không vui khi người mình chọn bị đem ra so sánh với Karen.

Mặc dù không phải một trong năm gia tộc lớn mạnh nhất, nhưng gia tộc Brooke cũng không phải nhà bình thường. Mà thế hệ con cháu này Burley là xuất sắc nhất. Nếu Karen đột nhiên trở về, vậy người thừa kế là ai cũng khó nói.

Thân là hòn ngọc quý của gia đình Robin, Khuynh Nguyệt sao có thể cho phép mình bị hạ thấp? Cô cần thiết phải làm nữ chủ một gia tộc, bằng không sẽ bị các bạn chê cười chết.

"Đừng nhìn, hắn cũng không phải anh ấy đâu."

Ngay từ đầu bởi vì quá mức khiếp sợ mà rối loạn tâm thần, Burley cũng không có chú ý tới giới tính. Chờ khiếp sợ qua đi thấy rõ ràng, hắn mới hoàn toàn an tâm.

"Không phải? Nhưng đôi mắt, còn nữa tên cũng là Karen."

Quá nhiều trùng hợp làm Khuynh Nguyệt bất an.

"Tên Karen thì như thế nào? Hắn là giống cái."

Đôi mắt nheo lại, lạnh lùng nhìn người đang cùng thiếu nữ nói nói cười cười chọn món điểm tâm ngọt.

"Trên đời này cũng không nhất định chỉ có anh cùng anh trai có được đôi mắt màu trắng bạc. Có lẽ ở chỗ nào đó chúng ta không biết, còn có một gia tộc khác cũng có được màu mắt này?"

"Nhưng......"

"Được rồi."

Cắt ngang lời Khuynh Nguyệt, Burley cười, đem bạn gái ôm vào trong lòng ngực.

"Em đừng quên anh cùng Karen là anh em song sinh, nếu hắn thật sự là anh trai, anh sao lại không có một chút cảm ứng?"

"Thật vậy sao? Anh thật sự không có cảm ứng?"

"Không có."

Thật sự không có sao? Vậy sao ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người đó tâm thần lại chấn động lớn như vậy?

Không đúng, chỉ là bởi vì nhìn thấy đôi mắt màu trắng bạc mới ngạc nhiên thôi. Anh trai không có khả năng còn tồn tại. Năm đó mới bốn tuổi bị rơi vào sông sâu như vậy, anh trai căn bản sống không được.

Quan trọng nhất Karen kia là giống cái. Giống đực sao lại biến thành giống cái? Chẳng lẽ hắn là giống cái quý hiếm? Đừng khôi hài được không?

"Cái này ăn ngon. Ồ, cái này cũng ăn ngon. Anh Karen cũng ăn đi."

Trong tay bưng đĩa, vừa lấy món điểm tâm ngọt, vừa cho vào miệng ăn, ngẫu nhiên mà còn quan tâm Gia Lôi. U Lan giống chú ong mật chăm chỉ cần mẫn, bay tới bay lui vội vàng không ngừng.

"Ngoan, tự mình ăn đi."

Đẩy món điểm tâm ngọt đưa tới bên miệng, Gia Lôi lặng lẽ thối lui nửa bước.

Mấy loại ăn đồ này con gái mới thích, ta không thích!

"Em còn có đây, anh Karen mau ăn đi."

Món điểm tâm ngọt lại hướng về miệng Gia Lôi. U Lan nhón mũi chân vẻ mặt chân thành.

Nếu không phải hiểu tính tình U Lan, Gia Lôi sẽ cho rằng cô bé đang chơi mình.

"Anh thật......"

Lời cự tuyệt bị ánh mắt tội nghiệp đánh bại, Gia Lôi nhận mệnh gật đầu.

"Được rồi, anh ăn."

Nâng tay muốn tiếp nhận món điểm tâm ngọt. U Lan không đồng ý, bảo Gia Lôi mở miệng để mình đút vào.

Chuyện này...... không tốt lắm đâu?

Gia Lôi thuộc loại mồm mép lợi hại, nhưng sẽ có lúc thẹn thùng, bị đút ăn trước mặt mọi người làm cho khẩn trương.

"Anh Karen nhanh há miệng."

Cánh tay vẫn luôn nâng lên mỏi quá nha.

"Anh thật không a......"

'Không ăn' nói không ra, đã bị điểm tâm chắn ở trong miệng. Gia Lôi không cách nào hình dung cảm giác của mình lúc này, đau khổ cũng vui sướng?

Thật sự không thể tưởng tượng, vì sao mấy cô gái đều thích loại điểm tâm ngọt. Từ thời cổ đại đến nay, thế nhưng vẫn không chán.

Cố đem món điểm tâm ngọt nuốt xuống, Gia Lôi vẻ mặt đau khổ đi tìm thức uống.

Phải nói U Lan vẫn thực là tri kỷ, vỗ vỗ cánh tay Gia Lôi ý bảo cúi đầu. Nở nụ cười tươi, U Lan đưa lên ly nước trái cây đã bị uống một nửa.

Chỉ lo giảm bớt vị ngọt sắp chết người trong khoang miệng, Gia Lôi không chút suy nghĩ ngậm một cây ống hút uống nước. U Lan cảm thấy chơi thực vui, cầm cây ống hút khác uống cùng.

Đầu hai người dựa gần nhau, thân mật khăng khít, hình ảnh tương đối đẹp mắt. Đương nhiên phải xem đó là trong mắt ai.

Đang xụ mặt từ cổng lớn đi vào, Garfield không cho rằng nhìn thấy người trong lòng mình cùng một người khác uống chung một cái ly thì có bao nhiêu đẹp mắt.

Thông thường giống đực có tính chiếm hữu rất cao. Giống đực càng mạnh tính chiếm hữu càng tăng lên nhiều lần. Hắn có thể chịu đựng Anson, dù sao cũng là hai người ngang nhau. Nhưng đây là một cô gái, dù là công chúa cũng không thể thân mật với Karen.

Sải bước đi nhanh đến bên cạnh Gia Lôi.

Theo hướng chuyển động của hắn, ánh mắt mọi người lần nữa tập trung đến khu để thức ăn. Trong 'vô tri' mọi người cho rằng Garfield đến gặp công chúa. Garfield lại ôm lấy thiếu niên, hôn thật mạnh lên bờ môi.

Bốn phía như vỡ òa. Không ai nghĩ đến Garfield sẽ hào phóng như vậy, trước mặt mọi người hôn môi không nói, còn cạy môi hôn lưỡi. Khuôn mặt tuấn lãng khí phách tùy ý cuồng dã, đem thiếu niên mảnh khảnh ôm chặt ở trong lòng ngực. Một bộ dáng hận không thể lập tức ăn luôn đối phương. Còn đâu bộ dáng trầm ổn đạm mạc ngày thường?

Quân trang, hôn lưỡi, trước ánh mắt trừng trừng của công chúng. Ai da, đây quả là tình cảm mãnh liệt dụ hoặc khó giải thích. Những người trộm cất giấu quân trang bắt đầu không ngừng nhộn nhạo.

Chờ Gia Lôi từ phản kháng đến thỏa hiệp rồi lại đến vô lực, Garfield rốt cuộc ngẩng đầu, đem người đang thở hổn hển ủng ở trong ngực. Hắn thực nghiêm túc nhìn U Lan nói.

"Hắn là của ta."

Bốn chữ vô cùng đơn giản, nói ra thật lưu loát thể hiện quyết tâm của hắn.

Hiển nhiên, Garfield không chỉ nói với U Lan, còn công bố với mọi người. Người trong lòng ngực này chính là bạn đời mà hắn chọn, ai cũng không thể động vào.

Lặng im, mọi người cũng quên mất nói chuyện.

Cưới một giống cái vào làm nữ chủ gia đình Garfield? Jia Paer Garfield không phải bị bệnh gì chứ?

Giống cái có thể cho hắn cái gì? Không thể sinh người kế thừa gia tộc, không thể sống cùng hắn đến già, thậm chí trên giường cũng không thể hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu. Đem phế vật cưới về nhà, trừ phải chăm sóc còn có thể làm cái gì?

Sẽ không phải vì có mẹ trốn đi nên bị kích động rồi. Không muốn như cha hắn, nên dứt khoát cưới một giống cái chỉ có thể dựa vào hắn về nhà? Thiếu tướng à, vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn là không đúng nhà.

"Garfield, ngươi nói lời đó quá sớm?"

Một thân thường phục màu đen, Anson chậm rì rì từ cửa đi vào đại sảnh. Đôi mắt màu xanh bích hơi hơi nheo lại, trong mắt hắn trừ thiếu niên trong lòng ngực Garfield, không chứa cái khác.

"Karen, ta tới đón ngươi đi."

Anson quả nhiên so với Garfield càng không chỗ nào cố kỵ. Hắn lười quan tâm đến người khác nghĩ gì, thấy thế nào. Mục đích tới đây là mang người của hắn đi, người nào cản trở liền tiêu diệt.

Chương 34: Thân thế

Còn chưa kết thúc sao? Một người mặc kệ ta thích hay không thích vẫn hùng hồn tuyên bố. Một người khác ghê tởm hơn, đối đãi ta như người của hắn rồi. Ngữ khí kia biểu tình đó là quá kiêu ngạo.

Mẹ nó, bị bọn họ phá như vậy ta còn tán gái như thế nào?

"Karen."

U Lan ngây thơ bị bốn con mắt không ngừng tạo áp lực, nhút nhát sợ sệt kéo kéo tay áo Gia Lôi.

"Chuyện gì?"

Không thể tránh khỏi cánh tay gọng kìm của Garfield, Gia Lôi lộ biểu tình nhu hòa mỉm cười với thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh. Vừa mới cười một chút, ở bên hông chợt đau, Gia Lôi hừ nhẹ một tiếng.

Garfield muốn bẻ eo ta thành hai đoạn sao?

"Karen, ta ghen đó."

Giọng nam khàn khàn trầm thấp mà đầy uy lực. Cằm cọ xát thái dương Gia Lôi, hắn cũng mặc kệ có bao nhiêu người đang xem, thân thể cao lớn dựa trên người Gia Lôi. Khi nói chuyện âm thanh tuy rằng không quá cao, nhưng mọi người trong hội trường đều nghe thấy. Chỉ cần không bị điếc tuyệt đối có thể nghe rõ ràng.

Trên thực tế lỗ tai mọi người vẫn luôn dựng đứng, cho nên lời Garfield nói lại một lần nữa khiến tâm mọi người chấn động.

Cái người đối với giống cái nhỏ tuổi kia thấp giọng ai oán, thật sự là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất Liên bang Jia Paer Garfield sao? Nếu giống cái này chỉ do thống hận mẹ mình mà chọn lựa, thì hắn sẽ đối với giống cái lấy lòng khoe mã sao?

Nhìn biểu tình không một chút xấu hổ, ngược lại còn thích thú hưởng thụ đến không tả nổi.

Chẳng lẽ hắn thật sự yêu giống cái này? Một nam tính vị thành niên đã chạy đi cải tạo thì sống bao lâu?

"Tránh ra."

Gia Lôi không kiên nhẫn đẩy gương mặt sắp sửa dùng môi khẽ hôn mình ra.

Được một tấc lại muốn tiến một thước. Muốn động dục thì tìm người khác đi, lão tử không đếm xỉa tới ngươi!

Đẩy Garfield, Gia Lôi lại đối mặt với ánh mắt trông mong của U Lan nhìn mình.

"Muốn nói cái gì?"

"A......"

Trộm liếc mắt nhìn gương mặt lạnh như băng không có một chút ấm áp của Anson, U Lan cố tình nhỏ giọng hỏi.

"Người kia... cũng là tình nhân của anh Karen sao?"

Bình thường chỉ có nữ tính mới có một đám người vây quanh theo đuổi, giống cái thì chỉ có một người, cho nên U Lan mới hỏi có phải tình nhân hay không.

Dù cho một giống cái có được hai người theo đuổi cũng chưa thấy có hai giống đực. Nhưng U Lan cảm thấy chuyện này đặt ở trên người anh Karen một chút cũng không kỳ quái.

Anh Karen có nhiều điểm tốt như vậy, lại xinh đẹp, tính tình cũng ôn nhu, có nhiều người thích là bình thường. Những nữ tính luôn cao ngạo có quá nhiều người theo đuổi, anh Karen mới có hai giống đực mà thôi, có cái gì kì quái chứ?

Gia Lôi rất muốn nói hai người họ đều không phải, được không?

Đương nhiên không được rồi. Không thấy đôi mắt u ám của Anson sao? Còn nữa chỉ cần trả lời không xuôi tai, thì Garfield nha, sẽ lại dùng nụ hôn nồng nhiệt trừng phạt thôi.

Thật là gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không dám, Gia Lôi đơ mặt nhìn U Lan ai oán.

Công chúa nhỏ ơi, có ngốc cũng không thể đào hố chôn người hiểu không?

Thấy Gia Lôi không nói lời nào, U Lan tỏ ra lo lắng hơn.

"Người kia thật đáng sợ, anh ở cùng anh ta có phải hay bị ức hiếp không?"

Ức hiếp? Còn câu 'người thật đáng sợ' rất khó không làm cho người ta tưởng tượng này nọ. Cánh tay Garfield ôm lấy Gia Lôi lặng lẽ siết chặt. Cũng không biết là nhớ tới vài lần chứng kiến Anson 'ức hiếp' Gia Lôi, hay là nghĩ tới mình cũng có lần 'ức hiếp' Gia Lôi. Hơi thở phun ra nóng kinh người.

Đồng thời nghe được lời này, mặt Anson lạnh hơn. Đôi mắt màu xanh bích chuyển qua trên người người U Lan. Ánh mắt như tia laser chết chóc làm những thị vệ bảo hộ công chúa phòng bị.

Bị băng lửa đồng thời công kích, trái tim bé nhỏ của U Lan đập liên hồi, nhưng vì anh Karen yêu quý, U Lan vẫn quyết định tiếp tục nói.

"Mẫu hậu nói, đàn ông mặt lạnh không thú vị."

Nháy mắt, sắc mặt Anson từ lạnh biến thành màu đen, cất bước chậm rãi đi tới gần. Nhìn dáng vẻ hắn tựa như chỉ cần U Lan nói thêm một câu phá đám nữa là có thể ra tay diệt khẩu.

Không có ai hoài nghi Anson có thể không làm được. Người này máu lạnh vô tình có tiếng, đừng nói một vị công chúa, dù là Thú hoàng cũng không được hắn để vào mắt đâu.

Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong hội trường căng thẳng tới đỉnh điểm. Cũng chỉ có vị công chúa ngốc toàn tâm toàn ý lo lắng cho Gia Lôi. U Lan còn chưa biết chính mình đang ở vào nơi đầu sóng ngọn gió.

"Mẫu thân còn nói, người cả ngày chỉ lo công việc càng không thể gả, đặc biệt là quân nhân. Bởi vì bọn họ không thể luôn ở bên cạnh chăm sóc cho chúng ta, không cho chúng ta ấm áp, chúng ta vĩnh viễn không thể nương tựa."

Anson dừng bước chân, đổi thành Garfield sắc mặt đen.

Ai nói quân nhân không đáng tin? Đây là bôi nhọ!

Trong đại sảnh mọi người đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo nhóm quan chức trong quân bộ biểu tình liền biến thành ⊙﹏⊙‖.

Thì ra trong mắt Hoàng Hậu, bọn họ tham gia quân ngũ thì đều là người không thể nương tựa được sao? Hình như Thú hoàng cũng là sĩ quan đó? Nghe ra công chúa đang chuyển đạt oán giận của Hoàng Hậu, lên án Thú hoàng không đủ săn sóc không toàn tâm toàn ý...... Bọn họ có phải biết quá nhiều hay không?

Thừa dịp Garfield tức giận, Gia Lôi đánh vào ngực, đẩy vào đối phương ra, thành công thoát khỏi ôm ấp.

Gia Lôi kéo người không biết lựa lời, tự tìm đường chết là U Lan đi nhanh đến chỗ an toàn, cũng không thể che giấu nụ cười trên miệng.

Công chúa uy vũ nha, nói quá xuất sắc!

"Karen."

Garfield xoa xoa ngực, dùng ánh mắt lên án nhìn thiếu niên một lần nữa thoát khỏi mình. Karen xuống tay thật đúng là tàn nhẫn, cũng không biết Karen lấy sức mạnh từ đâu ra.

Còn nữa, Karen trốn dứt khoát như vậy không phải là không muốn có bạn trai là quân nhân chứ? Người khác thì không biết, ta là tuyệt đối không có khả năng để người mình yêu cô đơn. Tất có thể hướng Thần thú mà thề.

Anson không có động, lại nhăn chặt mày lẳng lặng nhìn chằm chằm hai bàn tay nắm chặt nhau. Khí thế của hắn làm cho người ta sợ hãi. Một số giống đực có năng lực yếu kém bên cạnh cả thở dốc cũng khó khăn.

Cô gái này chính là dạng mà Karen thích sao? Đôi mắt quá tròn, cái mũi quá nhỏ, môi thường thường chu ra. Nhìn liền biết là trẻ con ngây thơ, nói chuyện không biết dùng não.

Hắn yên lặng cúi đầu đánh giá mình một chút, khoảng cách quá lớn, căn bản là không thể so sánh......

Nếu Karen thật sự chỉ thích dạng như vậy, cả đời ta cũng không khiến hắn thích được sao?

Nghĩ vậy khuôn mặt anh tuấn lộ ra vài phần buồn bực, môi mỏng dùng sức mím lại thành một đường thẳng tắp.

"Anh Karen."

Bị Anson nhìn chằm chằm khiến cho rét run, U Lan không tự giác nép mình vào người Gia Lôi. Hơn phân nửa thân mình đều dán trong lòng ngực Gia Lôi.

Không cần Anson cùng Garfield nhắc nhở, Gia Lôi nhanh chóng đem U Lan đẩy trở về. Đây không phải vấn đề giác ngộ. Đây là nghĩ đến vấn đề mình sẽ bị trừng phạt thế nào.

Công chúa à, xin đừng gây thêm phiền toái, có thể đừng đào hố chôn người được không?

"Anh Karen sao đẩy người ta làm gì? Em còn có chuyện chưa có nói xong đâu."

Đừng nói nữa!

Trong lòng mọi người đồng thời gào rống, đáng tiếc U Lan căn bản nghe không được.

"Em cảm thấy bọn họ đều không phải bạn đời lý tưởng nhất để chọn lựa, chỉ có người giống như anh trai em......."

Dùng tay che miệng U Lan lại, Gia Lôi rốt cuộc tin đứa nhỏ này không đào hố chôn sống mình tuyệt đối không bỏ qua.

Gia Lôi làm như thế nào đến được buổi tiệc này người trong hội trường không biết, nhưng có mấy người sao có thể quên được?

Tại thời điểm nóng bỏng này người được nhắc tới là Đại hoàng tử. Xem ra công chúa không ngừng đào hố chôn hết người này đến người khác. Mà người bị kéo xuống hố cấp bậc cũng tăng lên.

Ngồi xổm ở một bên xem tuồng, Sullivan cười đến đau bụng. Quả nhiên vẫn là giống cái này thú vị nhất. Phàm là ai dính vào thì đều có kết quả hài hước như vậy.

Nạn nhân mới nhất Addis Frederic, đi cùng phụ hoàng và mẫu hậu mới vừa bước vào đại sảnh. Hắn liền nghênh đón những ánh mắt đằng đằng sát khí.

Hắn bất quá chỉ mời giống cái này tới tham gia yến tiệc mà thôi. Chỉ dùng cách hơi mạnh bạo một chút, đừng dùng ánh mắt hận thù như vậy nhìn hắn có được không?

Thú hoàng Amory Frederic liếc mắt nhìn con trai, không nói cái gì, dẫn Hoàng Hậu đến ngồi xuống ghế dành cho mình.

Những người theo sau Thú hoàng là các gia chủ của những đại thế gia cùng với phu nhân và người thừa kế. Họ cũng sôi nổi bàn tán.

Trước khi Thú hoàng tới đây đã triệu tập những nhân vật quan trọng mở cuộc họp. Họ bị cách ly cho nên tới bây giờ mới xuất hiện.

Thảo luận cái gì? Đại khái Dark Clan thoát không khỏi có liên hệ?

Sullivan không quan tâm có phải đúng vậy hay không. Dù sao hai người lãnh đạo cao nhất của Dark Clan ở đây đều không thèm để ý. Sullivan đi xem tuồng hay, Anson thì truy đuổi người yêu.

Cánh tay Garfield đã đặt ở bên hông Gia Lôi. Anson lạnh lùng trừng U Lan bỏ chạy xong, mới cúi đầu nhìn thiếu niên ngơ ngác xuất thần.

"Làm sao vậy?"

Đôi mắt nhìn thẳng tắp một người đứng cách đó không xa, trái tim Gia Lôi khống chế không được đập nhanh một cách kinh hoàng.

"Anson."

Giọng nói thành khẩn, Gia Lôi bắt lấy cánh tay Anson.

"Nhìn xem người đó... Có phải rất giống ta trước kia?"

Trước kia? Garfield nghe mà trong lòng khẽ nhúc nhích. Đối với chuyện của Karen trước kia, hắn không phải không muốn hỏi, mà là không biết hỏi như thế nào.

Hỏi cái gì? Hỏi Karen là vì ai mà đi cải tạo biến tính? Hỏi vì sao không có cùng người kia ở bên nhau? Hỏi tại sao còn nhỏ tuổi như thế nào, thông qua con đường không chính đáng thay đổi giới tính?

Mấy vấn đề này một câu hắn cũng không thốt ra được.

Hắn không hỏi, với tính cách của Karen, căn bản không giống như là người cam tâm nằm dưới hầu hạ người khác. Bị cải tạo chỉ có hai khả năng, một là bị ép buộc, hai là quá yêu đối phương.

Mặc kệ là đáp án nào, hắn đều không tiếp thu được.

Thật hận chính mình không có sớm gặp được Karen. Nếu vậy hắn nhất định sẽ liều mạng ngăn cản Karen biến tính. Chẳng sợ Karen hận hắn, cũng tốt hơn hiện giờ chỉ có thể bên nhau vài chục năm.

Tưởng tượng đến trong tương lai mình chỉ có thể dựa vào hồi ức mà sống, Garfield cảm thấy trái tim giống như rơi vào nước lạnh, lạnh đến cả người đều phát run.

"Giống thì như thế nào?"

Nhìn thoáng qua người làm tâm tư Gia Lôi rối loạn, Anson thấp giọng hỏi.

"Em muốn biết rõ cái gì? Cứ việc nói đi."

"Ta......"

Gia Lôi chần chờ, biết rõ ràng sự thật thì sao? Có được thoải mái vui vẻ hơn so với hiện tại. Vết thương nếu không mở ra để trị liệu, sẽ hóa thành mủ, sẽ vẫn gây đau đớn, khiến mình đau cả đời cũng không thể giải thoát.

"Ông ta là Lachlan Brooke, tộc trưởng đương nhiệm của Bạc Xà Tộc, 312 tuổi, tính cách nghiêm túc cẩn thận, cương trực công chính, đối với địch tàn nhẫn, đối với người nhà lại rất chu đáo, là người chồng tốt, người cha gương mẫu."

Tuy rằng không rõ vì sao Gia Lôi chú ý một người xa lạ, Garfield vẫn cố gắng hết khả năng nói ra tư liệu của Lachlan Brooke.

"Đứng ở bên cạnh chính là con trai duy nhất của ông ta, Burley Brooke. Tháng trước hắn mới cùng thiên kim đại tiểu thư Khuynh Nguyệt của gia tộc Robin đính hôn. Vị mỹ nhân đứng bên cạnh Burley có lẽ là Khuynh Nguyệt. Nghe nói mạng sống của Khuynh Nguyệt là do con trai lớn của Lachlan xả thân đổi lấy."

"Xả thân... cứu mỹ nhân?"

Gia Lôi thấp giọng nỉ non, trong đầu mơ mơ hồ hồ hiện lên mấy hình ảnh.<HunhHn786>

Bàn tay nho nhỏ vùng vẫy đập xuống mặt nước. Bản thân kêu cái gì đó, sau đó đột nhiên nhảy vào nước. Muốn bắt lấy bàn tay kia kéo lên, lại bị cuốn lấy cổ. Thở không nổi, khó chịu, sau đó chính là bóng tối.

Khi Ethan nhặt được Gia Lôi, thời điểm đó Gia Lôi đang phát sốt rất cao. Khi tỉnh lại có rất nhiều chuyện không nhớ rõ. Đây cũng chính là nguyên nhân Gia Lôi không biết cha mẹ mình là ai.

"Con trai lớn của ông ta có phải rơi vào sông chết đuối hay không?"

"Đúng, chết đuối năm mới bốn tuổi."

Bốn tuổi......

Không cần hoài nghi, ta chính là đứa con trai lớn đã 'mất sớm' của nhà Brooke. Thì ra cha mẹ cũng không phải không đi tìm ta về. Bọn họ đều cho rằng ta đã chết. Như vậy cũng tốt.

"Mang ta rời khỏi nơi này đi, ta mệt mỏi quá."

An tĩnh dựa vào trong lòng ngực Anson, Gia Lạp cũng không muốn nhiều lời.

Anson nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Gia Lôi. Hắn đã hiểu ý Gia Lôi. Gặp nhau không bằng không gặp. Biết được đã đủ an đủ rồi
Có những chuyện chỉ thích hợp đứng xa nhìn, đến quá gần sẽ bị tổn thương.

"Ta đi lấy máy bay."

Không có bởi vì Gia Lôi chủ động lựa chọn Anson mà ghen, Garfield khẽ hôn trán Gia Lôi một cái, rồi cùng nhau đi ra khỏi đại sảnh. Bước chân vội vàng, ngay cả cha mình lên tiếng gọi cũng không có để ý. Người bạn tốt Leopold kia càng không liếc mắt nhìn một cái.

Cha của Jia Paer Garfield nổi giận. Ông còn chưa có thấy rõ ràng con dâu tương lai trông như thế nào, con trai đã đem người bỏ chạy là sao?

Seleigh Leopold nhìn bạn tốt cùng Karen rời đi, trong lòng rơi lệ. Cha hắn không cho hắn gần Karen đã rất buồn. Hắn cũng không muốn cạy góc tường nhà bạn tốt. Thật sự đó!

Giải thích đôi lời:

Có người đọc sẽ thắc mắc vì sao giống cái không thể sinh con nối dõi cho giống đực, xin thuyết minh một chút.

Giống cái gien yếu hơn so với nữ tính. Nữ tính cũng rất khó sinh người kế thừa gien di truyền cho giống đực, giống cái càng không có khả năng.

Điều này có ý nghĩa giống cái chỉ có thể sinh ra nam tính hoặc nữ tính, không thể sinh ra giống đực.

Giống cái không sinh ra tự nhiên, chỉ có thể đi Tân Dân Cục tiếp thu cải tạo.

Vì bọn họ có thể sinh con kế thừa cho nam tính cho nên nam tính mới có thể cam tâm tình nguyện yêu thương bọn họ. Cũng có những giống đực không cần người kế thừa khả năng của bọn họ, nhưng cũng đa phần giống đực không thích sinh vật yếu ớt đoản mệnh như giống cái.

Đương nhiên, giống cái quý hiếm sẽ sinh được người kế thừa cho giống đực. Khụ khụ cái bí mật này thì Gia Lôi nhà chúng ta có bị đánh chết cũng không thể nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top