4 - 6
04.
Chống cự không nổi mệt mỏi, Ngôn Sâm cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại thấy ngoài trời sáng choang, Ngôn Sâm sợ hết hồn, nhìn điện thoại di động, bảy giờ bốn mươi. Nhớ tới dưới lầu còn chưa thu dọn, cậu gấp rút gửi tin nhắn cho Tiểu Chu, Tiểu Trần, bảo hôm nay có việc đóng cửa, cho các cô nghỉ một ngày.
Kỷ Hiết Nhan còn chưa tỉnh, Ngôn Sâm cẩn thật rút bàn tay khoát lên trên đùi hắn, vén chăn xuống giường, cấp tốc mặc quần áo tử tế, đến phòng trẻ con nhìn, thấy Ngôn Miểu cũng chưa thức, Ngôn Sâm thở ra một hơi, đóng kín cửa, vội vội vàng vàng xuống lầu.
Ngôn Miểu tỉnh dậy, ngồi trên giường nhỏ một lúc, bé tự mình mặc quần áo, rồi vào nhà vệ sinh đi tiểu, tiểu xong kéo quần lên đàng hoàng, nghiêm túc rửa tay sạch sẽ, sau đó đi ra ngoài, gõ cửa phòng kế bên. Không nghe thấy tiếng đáp lại, Ngôn Miểu liền mở cửa đi vào, đến trước giường, nhỏ giọng gọi: “Ba ba ơi.”
Người dưới chăn không nhúc nhích.
Ngôn Miểu đạp rơi dép lê nhỏ, bò lên giường, cưỡi trên bụng người kia: “Ba ba ơi ba ba ơi, dậy đi~”
Kỷ Hiết Nhan kéo chăn xuống lộ ra khuôn mặt, tâm trạng khi thức dậy của hắn quá nghiêm trọng, không cần lên tiếng, chỉ cần một ánh mắt là đã khiến đứa nhỏ sợ đến cực kỳ.
Ngôn Miểu lăn xuống từ trên người hắn.
Thật đúng là lăn xuống.
“Xin, xin lỗi.” Xuống giường mang dép lê nhỏ, thấy Kỷ Hiết Nhan lại kéo chăn lên che mặt, Ngôn Miểu lấy dũng khí, đến gần nhỏ giọng nói, “Che mặt lại như vậy không tốt, hít thở sẽ không thông.”
Thằng bé này, nói năng cũng rất lưu loát. Kỷ Hiết Nhan lần thứ hai kéo chăn xuống, dùng sức xoa huyệt thái dương, nằm nghiêng, nhìn Ngôn Miểu: “Mấy tuổi rồi ?”
“Tính theo tuổi ta, là bốn tuổi ạ.” Ngôn Miểu thấy vẻ mặt của hắn không còn đáng sợ như vừa nãy, thân thể nho nhỏ lại nghiêng về trước, hai tay đặt trên mặt giường, đôi mắt đen lay láy nhìn Kỷ Hiết Nhan chăm chú, “Chú ơi, tại sao chú lại ngủ trên giường của ba cháu, chú là bạn của ba cháu sao ?”
Bạn ? Có lẽ.
Kỷ Hiết Nhan gật đầu, ngồi dậy. Nhưng cảm giác nửa người dưới cũng để trần, Kỷ Hiết Nhan kéo kín chăn, sai Ngôn Miểu: “Đi, rót cho chú cốc nước.”
“Vâng.” Ngôn Miểu quay người đi ra.
Kỷ Hiết Nhan chẳng qua chỉ là tìm cớ sai cậu bé ra ngoài, để hắn xuống giường mặc quần áo. Đến lúc mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong đi ra từ nhà vệ sinh, thấy Ngôn Miểu thật sự bưng đến một cốc nước cho hắn, Kỷ Hiết Nhan sửng sốt tại chỗ: “Nước do ba cháu rót ?”
“Là cháu rót.” Ngôn Miểu đưa cốc nước tới.
Kỷ Hiết Nhan cầm cốc nước, thấy Ngôn Miểu quay người đi ra ngoài, rất nhanh lại đi vào, trong tay cầm một cái bàn chải đánh răng mới.
Kỷ Hiết Nhan: “…”
Đứa nhỏ này không phải thông minh dạng vừa đâu.
Ngôn Sâm thu dọn dưới lầu xong, vội vã lên lầu, đi vào phòng ngủ thấy Kỷ Hiết Nhan đã tỉnh rồi, trên người hắn mặc quần áo của cậu, Ngôn Miểu cũng ở trong phòng, một lớn một nhỏ ngồi xếp bằng đối diện nhau, đang chơi cờ phi hành.
Ngôn Sâm sững sờ trong chốc lát, viền mắt có chút tỏa nhiệt.
“Ba ba !”
Ngôn Sâm phục hồi lại tinh thần, cười đi tới, bế lấy Ngôn Miểu: “Đánh răng chưa ?”
“Rồi ạ, con với chú cùng nhau đánh răng.”
“Giỏi quá.” Ngôn Sâm hôn con trai một cái, hỏi Kỷ Hiết Nhan, “Anh đói bụng không, muốn ăn cái gì ?”
Kỷ Hiết Nhan nhìn cậu, không lên tiếng.
Ngôn Sâm nói: “Tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, trong dạ dày nhất định sẽ không dễ chịu, em nấu cho anh chút cháo trắng, thế nào ?”
Kỷ Hiết Nhan yên lặng một chút, gật đầu.
“Vậy anh nằm thêm một chốc đi, em làm xong gọi anh.”
Ngôn Sâm nói xong, bế con rời đi.
Cửa phòng cạch một tiếng đóng lại, Kỷ Hiết Nhan cúi đầu nhìn quần áo trên người. Áo thun có hơi chật, quần cũng ngắn một đoạn, mặc lên người có chút khó chịu.
Nhưng rất kỳ lạ, trong lòng hắn lại rất thoải mái.
Kỷ Hiết Nhan dùng điện thoại di động, gọi điện cho tài xế, để anh ta không cần lại đến đón.
Hắn dự định thả cho mình mấy ngày nghỉ.
Ngôn Miểu ăn xong bữa sáng liền đến phòng khách xem phim hoạt hình.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Kỷ Hiết Nhan cùng Ngôn Sâm.
Kỷ Hiết Nhan không lên tiếng, liên tục nhìn Ngôn Sâm chằm chằm. Ngôn Sâm cũng không dám nhìn vào cặp mắt kia, sợ chính mình lại một giây liền cứng, đỏ mặt cúi đầu, miệng nhỏ húp cháo.
“Cậu thích tôi…”
Động tác Ngôn Sâm dừng lại, ngẩng đầu lên.
Một tay Kỷ Hiết Nhan chống đầu, lười biếng nói tiếp: “Là bởi vì tôi và vợ trước của cậu có dung mạo rất giống nhau ?”
Ngôn Sâm bị sặc cháo nóng trong miệng, ho gần chết.
05.
Kỷ Hiết Nhan đưa khăn giấy cho Ngôn Sâm: “Con trai cậu nói với tôi.”
Ngôn Sâm nhận tờ khăn giấy, gò má đỏ chót, cuống họng cậu còn có chút ngứa, lại trầm thấp ho một tiếng: “Nói, nói cái gì ?”
Kỷ Hiết Nhan cầm cái muỗng sứ, nhẹ nhàng khuấy cháo hoa trong bát: “Nói tôi và mẹ của nó trông rất giống nhau.”
Ngôn Sâm không dám nhìn đôi mắt của Kỷ Hiết Nhan, chỉ dám nhìn chăm chú vào bàn tay hắn, những ngón tay kia, vừa trắng vừa dài, khớp xương rõ ràng, rất có cảm giác mạnh mẽ. Ngôn Sâm nhớ đến xúc cảm mỹ diệu khi bàn tay ấy nắm lấy eo của cậu, lặng lẽ nuốt nước miếng, dời ánh mắt, nhìn chằm chằm đồ ăn sáng trên bàn: “Anh với cô ấy, quả thực rất giống.”
Quả nhiên trên đời không có yêu thích vô duyên vô cớ. Mặc dù đã làm xong chuẩn bị tâm lý, nhưng chính tai nghe thấy Ngôn Sâm nói ra câu này, Kỷ Hiết Nhan vẫn cảm thấy rất không thoải mái.
Hắn Kỷ Hiết Nhan lại cũng có ngày này.
“Mặt mũi thằng bé là giống mẹ, phải không ?”
Ý tứ trong lời nói này quá mức rõ ràng, Ngôn Sâm lúng túng gật đầu: “Ừ, giống cô ấy.” Như nhớ đến gì đó, ánh mắt cậu đột nhiên trở nên ôn nhu, “Cô ấy rất đẹp, là người đẹp nhất mà em từng gặp trong đời này.”
Kỷ Hiết Nhan buông cái muỗng, không tâm tình ăn tiếp, hai tay khoanh lại dựa người vào lưng ghế: “Tại sao ly hôn ?”
Ngôn Sâm cúi đầu, nhìn hai tay đang xoắn lại với nhau của chính mình: “Cô ấy quá tốt, em không xứng.”
Nói thẳng bị quăng là được rồi, Kỷ Hiết Nhan lạnh lùng hừ một tiếng, lại hỏi: “Cậu từ lúc nào thì bắt đầu thích đàn ông ?”
Đầu Ngôn Sâm dường như cúi xuống càng thấp hơn nữa, mặt đỏ đến mức như muốn nhỏ máu.
Kỷ Hiết Nhan nhíu màu: “Không phải là sau khi nhìn thấy tôi mới…”
Ngôn Sâm khó khăn gật đầu.
Kỷ Hiết Nhan có chút ghét bỏ. Nam nữ muốn trèo lên giường của hắn nhiều không kể xiết, không người nào không thuộc dạng tướng mạo xuất sắc, như Ngôn Sâm khắp mọi mặt đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nếu là trước đây, hắn cũng sẽ chẳng nhìn nhiều.
Trời mới biết tối qua trúng cái gì tà.
Không chỉ nhìn, còn ngủ.
Vừa nghĩ tới đó, Kỷ Hiết Nhan cũng nổi lên ghét bỏ chính mình. Ghét bỏ xong, vẫn quyết định ở lại mấy ngày.
Ai bảo đứa bé kia khiến người thích như thế.
Kỷ Hiết Nhan giương mắt nhìn về phía Ngôn Miểu đang ngồi trên ghế sa lông cười khanh khách, ở trong lòng nói.
“Quần áo của cậu tôi mặc khó chịu, không có lớn hơn một chút sao ?”
Ngôn Sâm rửa sạch sẽ cái bát cuối cùng, bỏ vào trong tủ đựng chén đĩa, lau khô tay, cởi tạp dề, nói với Kỷ Hiết Nhan: “Có, để em lấy cho anh.”
Kỷ Hiết Nhan đi theo Ngôn Sâm vào phòng ngủ, thấy cậu khom lưng kéo ngăn kéo lớn phía dưới bên trái tủ quần áo, lấy ra mấy bộ quần áo mặc ở nhà, đều là chất liệu thuần bông, mềm mại rộng rãi. Ngôn Sâm đỏ mặt, đưa một bộ trong số đó cho Kỷ Hiết Nhan: “Những cái này là em trước đây… Mặc lúc mập.” Thấy Kỷ Hiết Nhan không có ý đưa tay nhận lấy, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, Ngôn Sâm vội vàng nói, “Nếu không anh ở nhà chờ em một chút, em đi ra ngoài mua đồ mới cho anh.”
Kỷ Hiết Nhan nhận quần áo, hơi nhíu mày: “Đừng mua, tôi không tin tưởng ánh mắt của cậu.”
Cầm quần áo ném trên giường, cởi áo ra ngay trước mặt Ngôn Sâm.
Ánh mắt Ngôn Sâm chạm đến nửa người trên cởi trần của Kỷ Hiết Nhan, mặt đỏ bừng bừng kịch liệt, quay người kéo cửa ra, đột nhiên phát hiện không đúng.
Cậu kéo chính là cửa tủ quần áo…
Ngôn Sâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, hận không thể tìm cái khe mà chui vào.
Kỷ Hiết Nhan thấy Ngôn Sâm đột nhiên đâm đầu vào trong tủ quần áo, nghi hoặc mặc đồ, hỏi: “Cậu làm gì đấy ?”
Ngôn Sâm tiện tay cầm một bộ đồ ngủ, đưa lưng về phía Kỷ Hiết Nhan: “Em, đi tắm.”
Kỷ Hiết Nhan đột nhiên duỗi tay kéo cậu vào trong lồng ngực: “Tối hôm qua không tắm ? Hử ?”
Giọng nói của Kỷ Hiết Nhan cùng bề ngoài của hắn như thế, sức mê hoặc không hề tầm thường, âm thanh giương lên của từ đơn cuối cùng khiến Ngôn Sâm nghe thấy run chân. Cậu hận chính mình không có tiền đồ, mỗi khi thấy Kỷ Hiết Nhan đều không thể khép chân, không thể nhúc nhích.
Thật không có tiền đồ.
“Tắm, tắm rồi.” Tuy rằng vạn phần không muốn, Ngôn Sâm vẫn là nắm lấy tay Kỷ Hiết Nhan bỏ ra, “Em tắm lại một lần.”
“Lại câu dẫn tôi.” Kỷ Hiết Nhan lại kéo người ôm vào trong lồng ngực.
Eo Ngôn Sâm cũng mềm nhũn, chỉ còn giọng nói gắng gượng: “Không có mà.”
“Vậy tại sao lại tắm thêm một lần ?” Kỷ Hiết Nhan cúi đầu khẽ cắn lỗ tai ửng hồng của Ngôn Sâm, “Còn không phải là vì mời tôi đi vào.”
06.
Ngôn Sâm khẽ vùng vẫy một cái, đỏ mặt nói: “Thằng bé còn ở bên ngoài.”
Kỷ Hiết Nhan: “…”
Hắn đương nhiên biết đứa nhỏ ở bên ngoài, có điều hắn chỉ đùa một chút, nhưng nhìn thấy phản ứng này của Ngôn Sâm, hắn quyết định làm thật sự.
“Có gì khó.” Nói rồi bước chân dài đi khóa trái cửa phòng ngủ, sau đó vừa cởi áo vừa đi lại, “Như vậy không phải là được rồi ?”
Ngôn Sâm che mũi, vội vàng xoay người.
Kỷ Hiết Nhan sầm mặt xuống, tiến lên nắm chặt vai Ngôn Sâm, dùng sức giữ đầu của cậu trước ngực mình: “Cậu bịt mũi làm cái gì, trên người tôi có mùi gì kỳ quái sao ?”
Đương nhiên không có mùi gì kỳ quái, chỉ cần là trên người Kỷ Hiết Nhan, mùi mồ hôi cậu cũng đều cảm thấy thơm. Ngón tay Ngôn Sâm chà chà hai lần, thấy không có máu mũi mới thở ra một hơi, sau đó phát hiện miệng cậu cách xương quai xanh của Kỷ Hiết Nhan rất gần.
“Tại sao không nói chuyện ?”
Nói ra thật mất thể diện, Ngôn Sâm không muốn nói, liền lè lưỡi liếm xương quai xanh của Kỷ Hiết Nhan.
Kỷ Hiết Nhan đột nhiên lui về sau một bước.
Ngôn Sâm thấy Kỷ Hiết Nhan cau mày, nghiêm mặt, hiển nhiên rất không thích bị liếm như vậy, cậu vội vàng áy náy: “Xin lỗi, em không phải cố ý.”
Mẹ nó cậu đây còn không cố ý ? !
“Ai cho cậu liếm chỗ đó !”
Hắn sợ nhất là bị người khác chạm vào xương quai xanh !
Ngôn Sâm ngơ ngác hỏi: “Vậy em nên liếm chỗ nào ?”
Kỷ Hiết Nhan suýt chút nữa không đáp nên lời, tức giận đến đỏ lỗ tai: “Tại sao phải liếm, cậu là chó sao ? !”
Ngôn Sâm hơi chớp mắt, có chút ngại ngùng: “Em tuổi chó.” =))))))))
Kỷ Hiết Nhan: “…”
Trong phòng yên lặng hai phút.
“Muốn liếm ?” Kỷ Hiết Nhan ngồi xuống bên mép giường, tách hai chân, chỉ hạ thân, “Vậy thì liếm chỗ này.”
Ngôn Sâm do dự vài giây, đỏ mặt đi tới, quỳ xuống giữa hai chân Kỷ Hiết Nhan.
Như vậy cũng tốt, Kỷ Hiết Nhan dữ dội ở trên giường như vậy, muốn thật sự bắt tay vào làm, cậu không chắc mình có thể nhịn được không lên tiếng từ đầu đến đuôi. Để trẻ con nghe được tóm lại sẽ không tốt.
Tuy rằng đoán được Ngôn Sâm sẽ không phản kháng, nhưng cậu ngoan ngoãn vâng theo vô điều kiện như vậy vẫn khiến trong lòng Kỷ Hiết Nhan không quá thoải mái.
Nhưng hắn rất nhanh liền thư thái.
Bởi vì Ngôn Sâm cúi đầu ngậm lấy vật kia của hắn.
Vòm miệng của cậu rất nóng, Kỷ Hiết Nhan cấp tốc trở nên sung huyết thũng trướng. Nửa người dưới cùng gương mặt khó phân biệt nam nữ của hắn tạo thành độ tương phản rất lớn, vừa to vừa dài, quanh thân huyết mạch nhô ra, lấp kín miệng Ngôn Sâm, trông khá dữ tợn.
Ngôn Sâm ngậm vào rất khổ cực, dù cố gắng như thế, vẫn có hơn nửa đoạn lộ ra bên ngoài. Ngôn Sâm phun ra nuốt vào mấy lần, thấy Kỷ Hiết Nhan nhíu mày, dường như cũng không quá thoải mái, liền nhả ra, nuốt nước bọt, giật giật quai hàm mỏi nhừ, nói: “Để em dùng tay đi.”
Kỷ Hiết Nhan cúi đầu nhìn cậu, vẫn nhíu mày: “Trước đây chưa từng làm việc này ?”
Ngôn Sâm đỏ mặt lắc đầu.
Thiếu chút nữa đã quên, cậu ta trước đây thích phụ nữ, nào từng làm chuyện như vậy. Xem ra là lần đầu tiên.
Trong lòng Kỷ Hiết Nhan có chút thoải mái, đưa tay nâng mặt Ngôn Sâm lên: “Há miệng.”
Ngôn Sâm ngoan ngoãn mở miệng.
“Tôi dạy cậu.” Kỷ Hiết Nhan lại dùng dương vật đâm vào trong miệng Ngôn Sâm.
Kỷ Hiết Nhan dạy rất cẩn thận, Ngôn Sâm cũng học rất chăm chú.
Ngắn ngủi một hai phút liền nắm bài, vừa mút vừa liếm, thỉnh thoảng đến sâu trong cổ họng, hầu hạ Kỷ Hiết Nhan vô cùng thoải mái.
Cuối cùng Kỷ Hiết Nhan bắn ở trong miệng Ngôn Sâm.
Được cậu nuốt xuống toàn bộ.
Ngôn Sâm thấy nét mặt Kỷ Hiết Nhan quái lạ, chùi miệng nói: “Không sao, em không ghét như thế.”
“Tôi ghét.” Kỷ Hiết Nhan nghiêm mặt nói, “Sau này không cho phép như vậy.”
Nói xong nhanh chân tiến vào nhà vệ sinh.
Ngôn Sâm nhìn chằm chằm cửa kính đóng lại, khuôn mặt nóng như bỏng, trong lòng cũng tỏa nhiệt.
Sau này, hắn nói sau này.
Kỷ Hiết Nhan đơn giản đi tắm, quấn khăn tắm đi ra từ nhà vệ sinh, thấy Ngôn Sâm cầm một cái quần lót đứng bên giường. Kỷ Hiết Nhan nhíu mày.
Ngôn Sâm đưa quần lót cho hắn: “Mới.”
Kỷ Hiết Nhan một mặt ghét bỏ nhận lấy: “Xấu như vậy.”
Ngôn Sâm cũng không tức giận, ôn nhu nhìn hắn: “Là không có đẹp mắt như anh.”
“Cậu không cần lấy lòng tôi.” Kỷ Hiết Nhan mặc quần lót vào, kết tiếp tròng thêm cái quần dài, “Tôi không thể thích cậu.”
“Em biết.”
“Biết mà cậu còn mở cửa cho tôi, theo tôi lên giường, lại còn…” Đến đây ngừng một chút, Kỷ Hiết Nhan lại cau mày, “Cậu có phải bị ngốc không !”
“Em không có ngốc.” Ngôn Sâm rũ mắt nói, “Em chỉ là, rất thích anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top