buồn


hôm nay tớ sẽ kể cậu nghe về những điều tồi tệ của tớ những tầm lúc giữa học kì I nha
Tớ buồn vì mẹ tớ còn lúc hè ấy, lúc đó cũng hơi áp lực dù là hè nhưng mà k hiểu sao mà tớ vẫn có thể vượt qua đc <3. Tớ phải học 2 lớp học thêm toán anh, nghe nhẹ nhàng nhỉ nhưng không, mỗi lần đi học thêm toán hay anh đều là 1 cực hình vs tớ, tớ có kể mẹ nghe về điều tớ mệt mỏi nhưng mà mẹ chỉ nói 'thôi đừng than nữa, lo mà học đi' vậy là từ đó tớ k bao h kể vs mẹ về điều tớ k ưng về lớp học của tớ nữa. Tớ áp lực nữa là vì 2 lớp mà tớ theo đây là 2 lớp học thêm cao, hay học chuyên học sâu, luyện cho hsg nx, nhiều bài quá phức tạp mà tớ mới theo học có 1,2 năm k giữ đc kiến thức gốc quá chắc, và thế là đứt... điểm học thêm toán anh trong 2 lớp học thêm quá cao ấy chỉ lẹt đẹt 1,2đ , mẹ tớ dành 1 đống thời gian ra chỉ vì điểm tớ đứng hạng 1,2 từ dưới xếp lên.... tớ dường như thuộc cả câu mẹ chửi. Và rồi may mắn vì lớp học thêm toán tớ đã đc chuyển xuống dưới 1 cấp, dù vậy cx khiến mẹ tớ xấu hổ vì tớ học ngu, nhưng..đó là lớp chọn 2 mà... tiếng anh vẫn vậy, tớ cô lập à k cùng 1 bạn nữa, bạn ấy là ng từng học chung lớp 5 với tớ, bọn tớ cũng nch bth chứ k thân lắm.
Và năm học tới, tớ lại đối mặt với 1 điều tồi tệ khác, bạn thân thiết nhất từ trước đến nay mà tớ coi là tất cả (N). Đầu năm vài buổi đầu, chúng tớ nch thân thiết bth như năm trc z, rồi nhưng càng ngày câu nói 'sao m nch nhạt quá z', ' m nhạt vcl', 'm thiếu muối hả',' haha hài nhỉhahahha đm nhạt vc ra:)' và chúng tớ nch và cái câu ấy mà câu cậu ấy nói cuối cùng khiến mình sụp đổ 'm nhạt vc' rồi cậu ấy rời đi lên bàn trên vui vẻ với bạn trên bàn kia (T), tớ sụp đổ... và đương nhiên k phải lần đầu... mấy lần trc t cứ động viên bản thân rằng chỉ là giao lưu bth nhưng mà càng lúc càng k ổn... đang nch chỉ cần T đi ngang qua cậu ấy lập tức chạy khỏi cuôcj trò chuyện vs tớ và lại ngay vs T, thề là... tớ muốn sụp ngay, giọng cứng đơ, trong lòng như bị đánh vỡ ra từng mảnh.... cũng như tiếp tục hôm phòng nhạc ấy, lớp vui vẻ mở tivi coi và tớ vs N lại nch nhưng câu kết thúc lại là 'm nhạt vc' , để tớ kể tiếp, lúc về phòng học tớ gục và 1 quyển sách như đang cố gắng bình tĩnh lại, mọi thứ đổ sầm, tớ khóc, khóc nhẹ , khóc mà k muốn ai bt, khóc những giọt nước mắt mà N nhìn xuống sẽ nghĩ tớ làm quá k à. Tan trường, về nhà tớ ào ngay khóc, k đủ can đảm để đối diện với mọi thứ.
Lâu sau, tớ và N có khúc mắc và giận nhau tận 2,3 tháng. Và ng làm lành là tớ. Khoảng thời gian chúng tớ giận nhau, tớ thực sự như bị cô lập trong lớp. Nhiều lúc lớp quá ồn ào tớ chỉ muốn chạy thật xa , tớ k thở nổi... tớ phải thở = miệng dù mũi tớ bth vì quá khó thở , mọi thứ như bị ghì chặt z, tớ còn hay đau bụng nữa chắc là bữa sáng tớ k ổn r, tớ chán ăn vì bữa trưa thường là món mì gói quen thuộc, chả ai muốn nch vs tớ cả, cs ng bắt chuyện thì tớ vẫn vui vẻ nhưgn sao lạ quá.... tớ nhớ thời gian này trong năm trước, tớ và N sẽ nch k ngừng, xăm tay nhau những hình thù lạ lùng, đeo cùng 1 chiếc tai nghe, chia nhau ăn những thứ nhỏ nhất, chở nhau qua những con phố quen thuộc. Mọi thứ sượt qua như 1 cuốn phim khiến tớ cảm thấy sao giờ tớ thật tồi tệ và N cũng nghĩ z, và đó N cx sẽ k chơi với tớ nx, nghĩ vậy khiến tớ suy sụp. Lên lớp, nhìn N cười tươi khi ko có mình ấy mà tớ lại khó khăn để quên đi N sao, thật thất bại, tồi tệ... tớ overthinking mọi lúc mọi nơi, tự ti với chính bản thân, đầu năm điểm cao từ 9,10 rớt xuống 5,6. Bây giờ mẹ k muốn chửi mình nữa, mẹ và mình như có 1 sự khoảng cách k nch với nhau, k ôm ấp, k yêu thương, tối đến nước mắt cứ rơi lã chã. Nhìn những con điểm mà k kìm đc... Tớ có chia sẻ chuyện của mình vs 'D'- bạn thân thiết của mình nhưng lớpkhác. Lúc đó chỗ dựa tinh thần duy nhất của mình là cậu ấy. Đến mức hình như tớ đã làm phiền cậu ấy, tớ hay sang lớp và rủ đi chơi giữa giờ nhưng cậu ây k đồng ý, cũng đúng thoi cậu ấy có cuộc sống riêng, bạn bè riêng. Cái lúc mà tớ đã nghĩ k đến lớp cậu ấy và giữ giờ học ra chơi là lúc mà tớ kêu mãi cậu ấy k nghe mà vui vẻ cười tươi với bạn mới của cậu ấy, tớ tự giác về lại lớp, tự trách sao cứ lm phiền ngta mãi thế. ...... chỉ đến đây thoi dù rất nhiều chuyện, tớ overthinking đến mức đứng tựa lan can trường mà suýt khóc.......
..............dù nhiều nhưng chắc k ai muốn xem cuộc sống tớ đâu vì mọi thứ bây giờ đã qua và ổn cả rồi tớ vs N đã bth lại nhưng k phải là bn thân nữa, mọi thứ bây giờ vẫn ổn chỉ là đôi lúc quá khứ đeo bám khiến tớ khó khăn nhưng tớ đã ít đi rồi,ít ovtk nữa, và sức khoẻ tớ đã tốt lên.................

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lmj