nhat dinh to se lay cau hoi 6
Xin nghỉ hết buổi học, nó thơ thẩn dạo bước trên con đường quen thuộc. Nó nhìn trời, nhìn mây, nhìn hàng cây hai bên đường, nhìn dòng người qua lại, nhìn và nghe tất cả những thanh âm hỗn độn có thể đập vào tai nó lúc này. Nó muốn thế, bởi nó cần phải quên đi tất cả những gì mà nó đã nghe thấy. Chỉ ít phút trước đó thôi.
Nó định gọi cho mẹ nhưng chợt nhớ rằng điện thoại không có trong túi. Mất rồi. Điện thoại mất, người đó cũng mất, trường học cũng vậy, nó sắp phải đi. Thế đấy, bao nhiêu chuyện xui xẻo cứ đua nhau rình rập rồi đổ uỳnh vào người nó cùng 1 lúc. Có thể ông trời muốn vậy. Bởi như thế mới hay, mới sinh động, mới có cái để hành hạ ngươì khác. Ông trời ác thật.
Uỳnh !!
Sấm ở đâu mà lại nổ vào giữa buổi sáng trong xanh thế này nhỉ ? A ha. Ông trời đã nghe thấy và đang nổi giận. Thế thì đã sao, nó cứ muốn thế đấy, bởi vì đó là sự thật mà.
Khẽ nhếch môi cười thành tiếng, nó rảo bước nhanh hơn về phía bến xe. Thôi không nghĩ đến những chuyện không đáng nghĩ nữa. Anh ta không xứng để nó phải đau đầu nghĩ nghĩ ngợi này nọ. Tối về nó sẽ viết đơn chuyển trường, nó muốn đi, càng sớm càng tốt mặc dù trong lòng có hơi chút tiếc nuối.
.
.
.
- Chủ tịch, chủ tịch muốn đi bộ về thật sao? - Cô thư kí trẻ khép nép hỏi người đàn ông bên cạnh.
- Lát nữa tôi sẽ gọi tài xế sau. Cô về công ty đi. - Ông nhẹ nhàng nói.
- Nhưng....
- Đi đi.
- Vâng. Vậy tôi sẽ về tổng công ty trước.
Chiếc xe vụt chạy đi, hoà vào dòng người tấp nập đang chen chúc nhau. Ông Phác nhìn theo rồi sải chân bước nhanh về phía cô gái nhỏ mặc chiếc áo đồng phục, đeo cặp quai chéo, có mái tóc buộc cao đang đờ đẫn đứng bên bến xe bus. Khuôn mặt rạng ngời với đôi mắt to sáng nhưng vẫn ẩn chứa nét sầu não cùng bao tâm tư khó lí giải.
.
.
.
- Chào cháu.
Nó quay đầu lại nhìn người đàn ông có khuôn mặt hiền từ đang đứng bên cạnh. Một thoáng bỡ ngỡ, nó chợt nhận ra khuôn mặt quen quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi nhưng không tài nào nhớ nổi, nhất là khi đầu nó đang chất chứa một mớ "tạp hóa" như lúc này.
- Bác là...
- À, chắc cháu chưa biết bác. Bác là Nguyễn Tuấn Phác. Bác đã gặp cháu một lần, vào tối thứ 7 tuần vừa rồi.
- A. Bác là bố của Nhật ạ ?
Nó nhớ ra rồi, ông ấy là người đã đi cùng vợ mình là bà Minh Châu đến buổi văn nghệ hôm đó. Vậy thì người đàn ông này là chủ tịch tập đoàn Nguyễn Minh sao ?. Ông ta có khuôn mặt hơi chữ điền với mái tóc đã lấm tấm bạc. Đôi mắt hiền từ nhìn nó cười hiền.
- Bác tìm cháu có việc gì ạ ?
Nó khe khẽ hỏi ông Phác, trong lòng ko nén nổi tò mò. Ko phải là nhỏ Uyên đã nói xấu gì nó với vị chủ tịch này chứ, và bây giờ ông ta đến hỏi tội nó vì đã lỡ chọc giận thiên kim tiểu thư của tập đoàn lớn nhất nước này. Nhưng nhìn ánh mắt của ông ấy thì nó dám cá là ko phải. Nếu đến tóm nó thì cần phải thêm người, chứ mình ông già này chắc gì đã đuổi kịp được nó.
- Ta vào trong kia uống nước đã nhé. - Ông Phác chỉ tay vào nhà hàng Ý bên kia đường, nhìn nó dò hỏi.
- Thôi ạ. Vào quán trà sữa nhá bác. Cháu ko quen vào những nơi đó. - Nó cười rồi bước nhanh sang quán đối diện bến xe bus trước khi ông Phác kịp định thần lại. Ai lại mời người già vào quán trà sữa bao giờ. [híc.. ]
.
.
.
Cũng may là quán trà sữa này có dự trữ cà phê, chị bán hàng mém té xỉu khi thấy nó gọi một ly cà phê phin theo nguyện vọng của ông Phác. Vì là khách quen nên chị ấy cũng không hỏi gì nhiều. Ngoại trừ việc ko ngừng đánh ánh mắt tò mò về phía người đàn ông lớn tuổi. Cũng may là ông ta ko gọi trà sữa.
Hút chùn chụt cốc trà sữa chân châu hương sôcola bạc hà quen thuộc, cảm nhận hương vị ngọt ngào của socola cùng cảm giác man mát nơi cổ họng, nó suýt nữa thì quên phéng ông Phác. Một phần là bởi khi ăn uống nó thường tập trung chuyên môn một cách cao độ, phần khác thì do nó khát quá rồi. Cả buổi đã uống giọt nước nào đâu.
- Bác nói đi ạ . Bác tìm cháu có việc gì ko ?
Nó lặp lại câu nói lúc nãy một cách cứng nhắc, nhìn vào khuôn mặt ông Phác một cách dò hỏi xen lẫn tò mò.
- Cháu học lớp mấy rồi ? - Ông Phác bắt đầu câu chuyện.
- Cháu học 11 ạ. - Nó đáp mà trong lòng có chút kỳ lạ.
- Vậy là 17 phải không ?
- Vâng.
- Nhà cháu có mấy người nhỉ ?
- Ơ... - Sao giống hỏi cung thế nhỉ? "Nhà có mấy người liên quan gì đến ông chứ". Nó nhìn ông Phác bằng ánh mắt ông-hỏi-để-làm-gì xen lẫn lạ lùng.
- Cháu cứ trả lời bác có được ko ?- Giọng người đàn ông chợt như nài nỉ khiến nó trả lời cứ như một cái máy.
- 2 người. Mẹ và cháu.
- Vậy bố cháu đâu?
- Chết rồi. - Nó lạnh lùng đáp. Nó thực sự ko muốn nhắc đến người đàn ông này chút nào.
Ông Phác dường như có chút lúng túng nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Hôm nọ ở trường, bác nghe cháu đàn piano rất hay, bản My Angel ấy, ai dạy cháu bài này vậy?
- Là bài hát của mẹ cháu.
- Mẹ cháu ư? - Ông Phác bàng hoàng. Bàn tay ông bất chợt đổ mồ hôi lạnh.
- Vâng. Là bản nhạc riêng của mẹ.
- Mẹ cháu là Trần Hà Lan?
Nó vụt đứng dậy. Người đàn ông này đã hỏi quá nhiều. Rốt cục ông ta có mục đích gì. Chẳng nhẽ vợ ông ta sai ông ta đi thám thính nó để tìm cách hãm hại nó và mẹ ư ? Đừng tưởng lừa được nó. Cái này trên phim có đầy rồi.
- Tại sao ông biết tên mẹ tôi. Ông gặp tôi có mục đích gì ?
- Không. Cháu từ từ ngồi xuống đi Linh.
- Ông biết tên tôi ? - Nó quắc mắt nhìn ông Phác.
- Phải. Bác là ...bạn mẹ cháu. Mẹ cháu dạo này có khoẻ ko ?
Bạn mẹ nó ư ? Đùa à, nó chưa từng nghe mẹ nói mẹ có bạn bao giờ. Hơn nữa, ông ta ko cùng công ty với mẹ, lại là chủ tịch tập đoàn lớn, sao có thể là bạn mẹ chứ. Nhưng biết đâu.... ông ta là bạn mẹ thật.
- Mẹ tôi vẫn khỏe. - Nó đáp gọn lỏn, trong lòng vẫn rất nghi ngờ.
- Vậy được.
Ông Phác gật đầu. Trong ánh mắt chợt ánh lên những tia nhìn xót xa xa xăm. Dường như ông ta đang bứt rứt về chuyện gì ghê gớm lắm.
Bất chợt chuông điện thoại reo vang, ông Phác mở máy ra nghe. Là giọng đàn bà ở bên kia đầu dây. Nghe có vẻ như người kia đang tức giận lắm. Liệu có phải bà Châu ko nhỉ ? Cũng có thể lắm, ngoài vợ ra thì còn có ai dám la hét với chủ tịch ko ? Nghe xong cú điện thoại đó, ông Phác đứng dậy chào nó rồi bước vội về phía cửa.
Ơ ! Ông kia, còn tiền trà sữa của tôi. Là ông mời mà. Nó nhìn với theo người đàn ông đó, miệng ko thốt nên lời. Chẳng nhẽ gọi lại bắt trả tiền. Dù rằng rất nghi ngờ người đàn ông này nhưng...ông ta nên trả tiền mới phải. Hôm nay đi vội quá, nó đâu mang theo tiền. Chẳng nhẽ phải tự cắm mình ở lại làm chân rửa chén thuê. Nghĩ đến đây, nó thoáng rùng mình khi nghĩ đến cái viễn cảnh van xin này nọ với bà chị chủ quán cho nó thiếu nợ. Cảm giác....[hix]
Đi gần ra phía cửa, dường như nhớ ra điều gì đó, ông quay lại, tiến về phía nó.
- Xin lỗi cháu. Tiền nước để bác trả.
Thế mới được chứ. Nó mừng thầm, nhưng ai lại thế bao giờ, cứ từ chối khéo cái đã.
- Thôi. Để cháu trả cũng được. - Nó nói một cách lịch sự nhưn trong lòng ko ngừng gào thét.
- Cháu học sinh lấy đâu ra tiền. Cứ để bác.
Hơ ! Hơi bị khinh thường đấy. Là khách quen của tiệm này hôm nào mà chả ra uống. Ko có tiền thì ai dám vào. Mọi lần đi với Trang và Huy, thỉnh thoảng nó cũng phải trả tiền ấy chứ. Nhưng mà từ khi có Ken thì lại khác, đại gia mà, tất nhiên lúc nào cũng phải xì tiền ra. À, ngoại trừ hôm nay.
Nó ko nói gì nữa, lẳng lặng nhìn ông Phác lên chiếc xe con đã được đậu từ trước đó. Về nhà phải hỏi mẹ ngay xem mẹ có quen ông ta thật ko để còn biết cách cư xử. Chứ cứ nói như lúc nãy, nhỡ mà ông ta là bạn mẹ thật thì lần sau biết giấu mặt vào đâu.
..*..
Uể oải bước vào nhà và nhận thấy mẹ vẫn chưa về, nó ném cặp rồi nằm xuống chiếc ghế salong, quên mất rằng chiều mẹ mới xuất viện. Bất chợt điện thoại bàn réo lên inh ỏi. Bực mình, nó vớ lấy ống nghe.
- A LO ! AI ĐẤY ?
- Cậu định làm điếc tai tớ đấy à ? - Huy cũng bực tức hét lại, có điều ko to được như nó.
- Ai bào cậu gọi vào giờ này. Đang nghỉ giải lao hả ?
- Di động cậu sao lại ở văn phòng đoàn ? Làm rơi mà cũng ko biết đi tìm à ? Sao sáng nay lại trốn học ?
- Chán nên ko muốn học thôi. Tiện thể cậu bảo Ken là tớ nghỉ luôn nhé, chiều gặp.
Tút tút tút....
Nó cúp máy trước khi Huy kịp nói thêm. Nó quá mệt rồi. Nó cần và muốn đựơc nghỉ ngơi. Một lần nữa nó tiếp tục ngả lưng xuống ghế, cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng. Đầu óc mụ mị, nó muốn quên đi tât cả.
Trưa. Nắng chiếu thẳng vào khuôn mặt nó một cách ko thương tiếc khiến nó giật mình choàng tỉnh. Liếc mắt lên chiếc đồng hồ treo tường, nó ngán ngẩm thở dài rồi tự lôi mình vào bếp. Đã quá 12h mà vẫn chưa có ai về, bụng đói cồn cào, nó thở dài phát nữa rồi mạn phép thưởng cho mình tô mì tôm úp trứng - món ngon mỗi ngày của nó và cũng là món mà nó tự hào và tâm đắc nhất với phương châm : ngon- bổ - rẻ.
...
Đang khoan khoái tận hưởng tô mì xì xụp khói nghi ngút thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Khỏi cần nhìn và cũng khỏi cần mở cửa nó cũng biết là ai. Tầm này là giờ tan học, hôm nay cả trường học có nửa buổi, ko phải ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì còn ai vào đây nữa. Nó nói với ra ngoài.
- Điếc tai quá, cửa có khoá đâu.
Vừa dứt lời thì cũng là lúc một thân hình đồ sộ 1m80 đi vào với khuôn mặt hằm hằm sát khí. Nó nhìn ra với vẻ mặt ngây thơ con nai tơ cùng ánh mắt khó hiểu rằng rốt cục Huy đang tức cái gì. Theo sau Huy còn có mấy người nữa. Cái chất giọng oang oang chua hơn giấm mà đứng cách đây 4-5 toà nhà còn nghe thấy thì còn ai ngoài Trang xù nữa ko? Rồi Ken bước theo sau với cái mặt như vừa bị ai đấm cho mấy cú vào cái mặt đẹp trai của mình vậy, trông đến là tức cười.
Tuy vậy, nó vẫn cố hết sức tảng lớ như ko có chuyện gì, tiếp tục hoàn thành "mục tiêu" đã vơi đi một nửa.
Huy ném cái điện thoại về chỗ nó rồi nằm phịch xuống chiếc ghế salong dài cạnh nó, nói một cách ấm ức.
- Cậu có biết là cái tên Tuấn đó gọi bao nhiêu lần ko hả? Chết tiệt. Lúc nào hắn cũng gọi cho cậu phải ko?
Làm gì mà tức thế. Có mỗi gọi điện thôi mà cũng bực cỡ này, nếu Huy mà biết Tuấn vừa tỏ tình với nó thì sẽ ra sao nhỉ? Nhưng mà gọi thì đã làm sao chứ, đằng nào thì nó cũng chả muốn quan tâm làm gì cho mệt đầu mệt óc, tất cả cũng chỉ tại "cây si xinh đẹp" Minh Uyên của Huy mà thôi, chẳng phải cô ta đã đứng đằng sau thao túng tất cả sao? Định chơi cú đòn tình cảm với nó chắc, may là nó chưa cắn câu. Cuộc đời vẫn dành một lối thoát cho nó chứ chưa bức nó đến đường cùng, thế là may lắm rồi đó, có khi lát nữa nó phải lên thắp hương vái tạ tổ tiên phù hộ cũng nên.
- Gọi thì cũng để làm gì. Tớ chả quan tâm nữa. - Nó đáp lại một cách dửng dưng làm như chuyện đó ko có gì đáng để để tâm.
Trang xù từ đâu chạy ra hóng hớt.
- Tuấn làm sao mà mày ko quan tâm hả? Giận dỗi nhau cái gì à ? Tao thấy Tuấn cũng để ý đến mày lắm.
- Đừng nhắc đến cái tên ấy trước mặt tao một lần nữa được ko ? - Nó chán nản nói mà như hét. Trang bĩu môi nhìn Huy rồi nhún vai tỏ vẻ ko hiểu gì, sau đó nhanh chóng chạy vào bếp nấu nấu nướng nướng.
Ngoài phòng khách chỉ còn lại mình nó và Huy. Nó dựa lưng vào ghế, chống mắt nhìn lên trần nhà.
- Tất cả lũ con trai đều giả dối cả.
- Cái gì ? Cậu đang nói ai thế hả ? - Huy giật nảy ngươì khi nghe nó phát ngôn ra cái câu động trời đó. Tức ai thì tức chứ đừng có mà vơ đũa cả nắm thế chứ. Khi nãy Huy bực dọc khó chịu bao nhiêu khi thấy cái tên « Anh Tuấn » cứ lảng vảng nhấp nháy trên màn hình di động của Linh thì bây gìơ cậu lại sung sướng bấy nhiêu khi Linh nhất quyết ko nhắc đến cái tên ấy nữa. Dù rằng như vậy có hơi đểu nhưng biết sao được. Vui mà, đâu thể hoãn cái sự sung sướng đó lại.
- Ừ thì trừ cậu ra được chưa ? - Nó trừng mắt nhìn Huy rồi lại tiếp tục lơ đãng, lần này tầm nhìn nó chuyển sang cửa sổ nơi có chùm thuỷ tiên đang đua nhau toả sắc trên bệ cửa.
Huy chả hiểu gì lắm về cái câu nói mập mờ của Linh. Dường như Linh ko muốn kể với cậu, thế thì cậu sẽ ko hỏi gì nhiều nữa. Tính Linh là vậy, ko muốn nói cái gì thì đừng hòng mà moi tin tức. À, trừ cái Trang ra, Trang cũnglà con gái, nên cũng có phần dễ tâm sự hơn mặc dù trước đây cái gì Linh cũng tự động 'ko đánh mà khai' tuốt tuồn tuột với cậu. Nhưng khi lớn lên rồi có lẽ cũng phải khác. Linh khác xưa rồi đấy, ai mà chả nhận ra. Biết suy nghĩ nhiều hơn, cao hơn dù chỉ vượt qua ngưỡng1m60 chút ít, ừ thì...cũng xinh hơn. Chắc vậy, bởi trong mắt cậu, Linh lúc nào chả xinh.
Tuấn thôi ko nhìn Linh nữa mà chúi mũi vào quyển Tin học mới mua. Hàng độc và mới nhất mà khó khăn lắm cậu mới tìm được, kiến thức trong này thì thôi rồi, chuẩn ko cần chỉnh, đủ ko cần đầy.
Ken hình như đã thay xong quần áo, bước từ cầu thang xuống mà mặt mày vẫn ko khá khẩm hơn là mấy. Cái mặt thằng nhóc cứ sưng lên từ lúc về tới giờ. Mà nguyên nhân thì cũng có gì to tát đâu. Cái My hôm về sớm hơn thường ngày lại còn đi cùng anh chàng nào mặt mày sáng sủa cười nói vui vẻ, cu cậu tức chí chạy lại hỏi thì bị My lườm cho một cái rồi đuổi đi. Tức lắm mà ko làm gì được, đành lủi thủi chạy xe một mình lòng vòng một hồi rồi về nhà toạ ngay khi Huy vừa bứơc chân vào cửa. Ai bảo ngốc quá làm chi, thích cái My mà ko chịu nói, lúc nào cũng lẽo đẽo bám theo nhỏ dù ở bất cứ đâu , thế thì cũng quan tâm đấy nhưng dù sao thì My nó cũng đâu có biết tình cảm của thằng nhỏ. Tội nghiệp. Huy bất giác phì cười trước cái ý nghĩ đó của mình rồi chợt như nhận ra điều gì đó, cậu im bặt ngay tức khắc, ko để ý có một người đang bắn những tia nhìn khó hiểu về mình. Cậu cũng đâu có khôn hơn Ken tý nào đâu, thích người đó mà vẫn chưa dám ngỏ lời, rốt cục thì cậu đang sợ điều gì chứ, sợ bị Linh từ chối hay sợ tình bạn kia sẽ bị rạn nứt. Nỗi sợ hãi đó lúc nào cũng chực bủa vây lấy Huy nhắc nhở cậu phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định của mình. Huy bất giác thở dài, yêu người bạn thân của mình là điều ko thể sao ?
Huy ngốc mà lại đi chê Ken ngốc cũng thật là nực cười. Đường đường là một học sinh giỏi Tin học nhất thành phố mà lúc nào cũng phải nghĩ ngợi này nọ về chuyện tình cảm. Dù rằng Huy có rất nhiều vệ tinh nhưng Huy đâu có thiết gì, cậu chỉ cần người đó thôi, nhìn người đó cười, cậu cũng cảm thấy được an ủi phần nào rồi.
Dẫu vậy, Huy cũng gặp phải nhiều tình huống phải khó xử lắm chứ. Ví dụ như Uyên đã nói gì với cậu, đôi mắt sắc như dao găm của cô nàng khi nhìn cậu phán một câu chắc nịch mà ngay cả cậu cũng phải thấy rùng mình. Tất nhiên, cậu ko hé một lời nào với Linh cả.
...
..
.
- Tại sao cậu lại từ chối tớ. - Uyên nhìn thẳng vào mắt Huy nói giọng nũng nịu, trái ngược với vẻ thường ngày của mình.
- Uyên à, chúng ta ko thể làm bạn được sao ? - Huy nhắc lại lần thứ n mà cậu đã nói với Uyên.
- Ko. Tớ ko muốn thế. Tớ muốn cậu làm bạn trai tớ. - Vẫn cái giọng đó, Uyên nói có phần mãnh liệt hơn.
- Uyên... - Huy chưa kịp nói thì đã bị Uyên vòng tay ôm lấy cậu chặt cứng. Bối rối ko biết phản ứng trước trường hợp này như thế nào, Huy vội vã đẩy mạnh Uyên ra làm cô bạn sững sờ trong giây lát.
- Tớ thật sự ko thể, làm bạn sẽ tốt hơn mà.
Huy vừa dứt lời thì vội quay người cố gắng đi thật nhanh nhưng Uyên đã nhanh chóng gọi với lại.
- Khoan đã. Nói cho tớ biết tại sao được ko ?
Huy ko nhìn thấy vẻ mặt của Uyên lúc này vì cậu đang đứng xoay người lại với Uyên, cậu chỉ biết rằng trong câu hỏi của Uyên có phần nào đó rất đau khổ rất mơ hồ. Huy thở dài rồi quay người lại.
- Ko có lý do. Chỉ là ...chúng ta cần phải học, vậy thôi. Hi vọng cậu hiểu những gì tớ nói.
Nhưng cô bạn này ương bướng hơn Huy tưởng tượng nhiều, Uyên nhìn thẳng vào mắt Huy, ko trốn tránh, với ánh mắt kiên định quyết tâm hơn bao giờ hết, Uyên rót từng chữ một vào tai Huy, hùng hồn và đầy tự tin.
- Tớ biết cái lí do đó của cậu. Tớ sẽ làm cậu phải thích tớ, cậu sẽ chỉ là của riêng tớ thôi. Ko ai có đủ tư cách làm bạn gái cậu ngoài tớ cả.
...
..
.
Là con trai mà Huy cũng phải có phần phục Uyên dù rằng cậu rất sợ những lời đó của Uyên. Uyên biết lí do. Chẳng nhẽ... Cậu lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đầu tiên chợt vụt lên trong đầu. Ko thể, ko thể. Mà nếu có thể chắc Uyên cũng ko dám làm gì ghê gớm lắm đâu. Huy nghĩ vậy [t/g: Nhầm rồi cậu ơi, con gái khi ghen rất đáng sợ, Uyên lại càng ko phải ngoại lệ ]
Linh đã thôi ko ngẩn ngơ mà quay sang nhìn Huy tự khi nào. Hôm nay chả hiểu sao trông Huy đẹp đến lạ, phải chăng Huy ngồi đúng chỗ mà ánh sáng có thể chiếu thẳng vào mặt khiến Huy càng giống thiên thần. Khuôn mặt cậu ấy trầm tư như suy nghĩ một cái gì đó, mái tóc theo gió đùa nghịch loà xoà trước trán, đôi mắt dường như đang toả ra chút sinh khí gì đó rất kỳ lạ, đôi môi chuyển động ko ngừng theo từng dòng suy nghĩ. Chưa bao gìơ nó thấy Huy đẹp trai đến thế, rất thu hút. Đôi tay nó hình như ko còn là của nó nữa, từng ngón tay thon nhỏ cứ chuyển động ko ngừng về một hướng một cách "vô duyên" chưa từng thấy, dần dần, càng ngày càng gần hơn nữa, sắp chạm tới mái tóc đen nháy bồng bềnh của Huy rồi, chỉ cách khoảng 1 cm nữa thôi, chỉ....
- Này cậu kia, tôi nấu cho cậu ăn đấy à? - Tiếng Trang xù vọng từ trong bếp ra khiến nó choàng tỉnh và bắt đầu nhận thức cho hành động kỳ lạ của mình. Hai gò má của nó bất giác đỏ ửng, vậy mà từ nãy giờ Huy vẫn ko hay biết gì. Mắt vẫn chăm chăm vào quyển sách mặc cho tâm hồn có lơ lửng đi đâu.
Trang khệ nệ bê ra mấy món ăn mùi thơm ngào ngạt. Chà! Thật may mắn, hôm nay lại được thưởng thức tài nghệ nấu ăn của Bùi Khánh Trang rồi. Ken theo sau thì mặt mày hớn hở như bắt được vàng, trái ngược bản mặt nhìn-thấy-ghét của cu cậu khi bước vào nhà lúc nãy. Nó cũng từ trên ghế hùng hồn chạy xuống vồ lấy mớ đồ ăn, nhìn Ken nói giọng đểu giả.
- Lúc nãy nhìn mặt cứ như đưa đám, sao bây gìơ lại tươi như hoa thế này.
- Chị im đi nhá. Người ta đang vui nên ko thèm chấp. - Ken lè lưỡi trêu lại nó, làm như ko mấy bận tâm đến những lời nó nói.
- Chắc cái My nó ghét rồi chứ gì, hay đang quen được anh nào đẹp trai sáng sủa hơn. - Nó đoán mò.
- Ai bảo thế. Thằng đó là anh họ My thôi. My vừa nhắn tin bảo tôi đấy.
A! Nói bừa mà cũng trúng. Nó xứng làm thiên tài quá đi mất.
- Huy xuống ăn đi. - Trang gọi Huy làm cậu chợt bừng tỉnh.
- À ừ...
- Làm sao mà cứ như người mất hồn thế. Ê con này, ai cho mày ăn. - Trang đánh vào tay nó đau điếng. "Người ta gắp có miếng thịt thôi mà, có cần ra tay nặng vậy ko?". Nó ấm ức.
Thế nhưng nó vẫn được đặc cách ngồi xuống ăn cùng với cái lý do: chủ nhà. Trong bụng vẫn còn khoái chí lắm. Đang ăn, dường như sực nhớ ra điều gì quan trọng lắm, Trang bỏ ngay đũa xuống, nhìn thẳng mặt nó.
- Lúc nãy về đói quá tao quên hỏi mày. Mày sắp chuyển trường đúng ko? Lý do tại sao?
- Cái gì? - Ken và Huy đồng thanh, mắt trố ra nhìn nó.
- Sao....ai nói... - Nó lúng túng. Nó vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nói chuyện này mà, nó định để ngày mai khi nộp đơn sẽ chia tay mọi người luôn.
- Tao nghe cái bọn điệu-chảy-nước nó kháo nhau thế. Rốt cục là có phải ko? - Trang nhìn nó hỏi bằng giọng rất nghiêm túc.
- Tao...
- Thế này là thế nào, chị nói đi chứ. - Ken cũng sốt ruột hỏi lại.
- Chị....
Nó kinh hãi giương đôi mắt tròn nhìn "ba sát thủ" trước mặt, miệng thì ú ớ ko biết nói gì. Nó ko muốn cho mọi ngươì biết vụ cá cược giữa nó và Uyên tẹo nào, nhất là trước mặt Huy thế này, dù rằng điều đó chẳng to tát gì mấy nhưng sao nó cứ thấy trong lòng có chút gì đó cắn rứt. Ừ thì với Huy.
Mồ hôi lạnh toả ra khắp trán, nhiệt độ trong căn phòng khách sáng sủa nay chắc đã vượt lên ngưỡng 50, nồng nặc mùi thuốc súng và ám khí. Dù sao cũng phải nói ra, chỉ là trình bày với "mấy ngươì này" sớm hơn một chút thôi. Nó tự nhủ rồi nuốt nước bọt đánh ực, ngồi với một tư thế ko thể nghiêm chỉnh hơn, quét mắt qua từng người dò tìm thái độ. Trang vẫn nhìn nó, Ken vẫn dán mắt vào nó, Huy cũng... à mà ko phải, cậu ấy ... đang ĐỌC SÁCH SAO? Nó tự hét lên với bản thân, trong lòng có chút ấm ức. Chẳng nhẽ Huy ko quan tâm đến chuyện này. Nhưng kệ, thế cũng tốt, chỉ sợ là khi nhìn thấy ánh mắt Huy nó lại ko cầm lòng được mà phun ra hết. Dù kín miệng cỡ mấy nhưng nó vẫn là người bại trận mỗi khi Huy dùng mắt tra khảo. Thế đấy!
- Thôi được. Tôi sẽ nói với mọi người, à ừm...về vụ chuyển trường. - Nó ngập ngừng, âm điệu trở nên ngắt quãng.
- Mày nói nhanh lên đi. - Trang gắt gỏng. Chắc hẳn con nhỏ đang tò mò lắm, ngay cả đồ ăn ngon mà còn ko thu hút được nó lúc này kia mà.
- Chuyện ...chuyện là...
"My life's not smile.
But I don't cry!
I belive... with you, I..."
Ông trời đang cố tình trêu ngươi nó hay đang muốn giúp đỡ nó đây nhỉ? Vào cái thời khắc trọng đại ấy, lúc mà nó sắp sửa phun hết ra ấy, thì... điện thoại nó kêu.
Hay!
Hay thật!
Tuyệt vời!
Nó chụp nhanh cái điện thoại, nhưng lại chần chừ ko muốn mở ra nghe khi nhìn thấy cái tên đang nhấp nháy trên màn hình kia.
"Anh Tuấn"
Lúc này Huy đã ngẩng đầu lên nhìn nó, chờ đợi. Chết tiệt! Nó ko muốn nghe. Nhưng...
"Alo" - Nó nói bằng chất giọng lạnh lùng nhất có thể, đủ để đầu dây bên kia thoáng sững sờ trong vài giây.
"Em...sáng nay sao em lại nghỉ?"
" Tại sao tôi phải nói với anh"
"Vì anh..."
"Đừng nói mấy chữ đó với tôi, chẳng có tác dụng gì đâu, tôi sẽ ko bao gìơ tin anh nữa, ko bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa." - Nó cố kiềm chế cơn tức giận, nói một mạch rồi nhanh chóng cúp máy, tiện thể tắt luôn nguồn.
Nó quay sang phía Trang, lướt qua Huy thì thấy cậu ấy chỉ trầm ngâm như đang nghĩ chuyện gì đó.Thôi kệ, chuyện gì cũng được, nó ko bận tâm. Nó cần hạ hoả trong người xuống trước khi ngọn lửa đó kịp bùng lên.
- Tao chuyển trường là vì muốn đổi một môi trường học tập khác. - Nó cố nói sao cho thật tự nhiên vì đang nói dối mà.
- Đổi môi trường học tập? Tao có nghe nhầm ko đấy? Mày uống nhầm thuốc à Linh?
- Mày ko hề nghe nhầm. Được chưa? Năm nay chúng mình học 11 rồi, chả mấy chốc mà thi đại học, tao muốn chuyên tâm để học cho tốt.
- Mày bị chạm dây thần kinh rồi nào hử? Trường mình dù gì cũng là trường có tiếng, ko đứng nhất nhì thì cũng phải thứ 3. Mày đã mất bao công sức để thi vào đây vậy mà bây giờ mày nói chuyển trường nghe sao nghe ngon thế hả?
Chậc! Phải chăng nó đã nói dối ko đúng người. Kể ra thì nghe cũng hơi hơi vô lý. Trường Sun của nó đứng thứ 3 thành phố, thầy cô giáo toàn là bậc tiến sĩ, cử nhân, điều kiện học tập tốt, môi trường đào tạo có chất lượng, số học sinh đỗ đại học hàng năm lên tới 80%. Vậy mà bây giờ nó lỡ miệng nói ra cái lý do ngang phè ấy, chẳng phải là rất vô lý hay sao. Dù sao thì cũng đâm lao rồi, phải theo lao thôi. Nó nghĩ rồi nói tiếp.
- Tao đâu có nói điều kiện học ở trường mình tồi. Quá được là đằng khác. Nhưng... tao có lý do để chuyển. - Ko thể bịa được nữa rồi. Càng nói dối thì càng lòi ra, nó quyết định úp mở.
- Lý do gì á? - Ken chồm ngươì tới, nói bằng giọng ko-thể-tin-nổi. - Chị mà cũng biết học là rất quan trọng sao?
Cái thằng này, chắc là muốn ăn đấm lắm rồi thì phải. Nó - đương nhiên là một cái gương cực-kỳ-sáng cho bậc đàn em noi theo chứ chẳng chơi. Ấy vậy mà cái kẻ được gọi là Kenny Phạm đang ngồi trước mặt nó đây lại dám cả gan phun ra mấy câu có-khả-năng-xúc-phạm-người-vô-tội một cách ko ngạc nhiên thấy rõ.
Nó cứ vờ như ko nghe thấy cho yên thân, chả hơi đâu mà đi đôi co với thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch kia.
- Đấy! Lý do đấy. Câu chuyện chỉ có thế. - Vẫn cái giọng tỉnh bơ xụi lơ.
- Mày bị ấm đầu hả Linh. Cách đây 2 năm, đứa nào đã phát rồ lên khi tuyên bố với tao là "ko vào được trường Sun thì chấp nhận ăn chay hết quãng đời còn lại" hả. Để rồi khi vào được cái trường này thì lại đưa ra cái lý do dở hơi nhất quả đất là chuyên tu học hành nên phải chuyển đi. Mày bị thiểu năng rồi chắc.
Ừ đấy! Nếu thiểu năng được thì tốt quá. Nó sẽ chẳng phải đau đầu vì mấy cái chuyện đang dồn dập xảy ra thế này. Kể ra thì nó cũng hơi hơi ấm đầu thật.
- Ừ thì ko phải lý do đấy được chưa?
- Thế lý do của chị là gì? Nói đại đê, vòng vo mãi. - Thằng Ken bực dọc.
- Thì lý do riêng mà lại. Ko tiện nói ra.
- Nói. - Trang giở giọng du côn đe doạ.
- Ko nói được.
- Thôi. Ko cần nói, tớ biết rồi. - À hà ! Huy ! Cậu cũng biết cách gây sự chú ý đấy nhỉ. Mà...cái gì á, « biết rồi » là sao ? Chẳng nhẽ, con nhỏ Uyên đã nói hết cho Huy nghe rồi ?
Nó nhìn Huy bằng ánh mắt của một-sinh-vật-lạ. Nửa vờ nửa tin. Ko thể nào. Chuyện này đâu có hay ho gì mà nhỏ Uyên lại đi hớt lẻo chứ, mà ko đúng, con nhỏ đó cũng có thể lắm chứ, người thua là nó cơ mà.
- Cậu biết rồi? - Nó hỏi lại, đầy nghi ngờ.
- Phải!
- Ai nói cho cậu biết?
- Chẳng ai nói. - Huy hờ hững đáp, trong ánh mắt cậu ấy ánh lên tia nhìn khó chịu.
Ô. Cậu ấy là thần tiên chắc. Ko ai nói mà cũng đoán ra sao? Tài!
- Cậu nói rõ ràng đi Huy. - Trang sốt ruột.
- Thôi được. Đằng nào cậu cũng biết rồi thì nói luôn đi. Tớ chả phải giấu nữa.
Huy biết hết rồi thì cũng chả cần phải che đậy làm gì. Chuyển trường vì lý do đấy thì sao. Nghĩ lại nó thấy mình ngốc quá, ai lại đi nhận lời cá cược với con nhỏ đó làm gì cơ chứ. Quả là suy nghĩ nông nổi, háo thắng quá sức. Nhưng dù sao chuyện cũng đã rồi, giờ hối hận cũng chẳng còn kịp nữa. Đi thì đi. Vậy thôi.
- Cậu và tên Tuấn đó có gì với nhau phải ko? - Huy nhìn nó, nói chậm rãi.
- Cái gì? - Nó há hốc mồm, ko phải cái lý do mà cậu ấy bảo biết-hết-rồi là...
- Cậu chuyển trường chỉ để chọc tức tên đó chứ gì? Hay là hai người đã chia tay nên ko muốn nhìn thấy mặt nhau. - Giọng Huy có phần hơi dữ dội, nửa như châm biếm.
- Chia tay? Chọc tức? - Nó vẫn chưa khép cái miệng vô duyên lại được, quắc mắt nhìn Huy.
- Ko phải lý do đó thì là gì? Cuộc điện thoại lúc nãy chẳng phải đã tố cáo hết rồi sao?
- ... - Biết nói gì bây giờ. Hay là cứ nhận quách lý do đó cho xong.
- Trời ơi, chuyện đó là thật hở mày? Mày với anh ý yêu nhau bao gìơ mà đã chia tay? Ôi chúa ơi! Tao thật ko thể tin nổi. - Trang xù vừa nói vừa thở.
Tao còn ko tin được nữa là mày. Ko ngờ Huy lại khéo tưởng tượng đến thế. Hay là cứ nhận quách cái lý do này cho xong, cho dù nghe có vẻ hơi.... "quỵ luỵ vì tình" thì phải.
- Mẹ tôi ơi. Tôi thật ko thể hiểu nổi bà chị yêu đương lúc nào mà kín thế hả? Chấp nhận chuyển trường chỉ vì cái-thằng-đó sao? Trốn chạy à? Bà chị cũng khiếp thật đấy. - Ken nói bằng cái giọng vừa sửng sốt vừa đểu.
Huy vẫn nhìn nó, lặng im. Nhìn có vẻ hơi tội tội, thần sắc bắt đầu kém dần đi trông thấy, cứ như là sắp phát bệnh vậy. Nó hơi lo, đành lay vai Huy hỏi nhỏ:
- Sắc mặt cậu kém thế? Ốm à?
- Tớ chẳng sao cả. Về trước đây. - Huy lạnh lùng nói rồi đứng phắt dậy.
Chả hiểu sao lúc này nó bỗng thấy có lỗi ghê gớm. Nhìn cái dáng cao cao của Huy lúc lầm lũi bước đi ấy, nó cảm giác như cậu ấy đang cô đơn lắm. Tim nó bất chợt đập mạnh mẽ, nó muốn chạy lại kéo Huy lại và nói tất cả với cậu ấy, rằng nó và Tuấn chẳng có chuyện gì cả, nhưng...nó đã ko làm được. Nó ko muốn nhắc đến cái vụ cá cược nhảm nhí đó với Huy, nhất là chuyện này...lại có phần liên quan đến cậu ấy. Uyên chẳng hạn.
Rốt cuộc là nó đang làm gì thế này.....
Tự cốc đầu mình một cái rõ đau, nó chạy vội lên phòng. Có lẽ ở riêng một mình sẽ giúp nó suy nghĩ thông thoáng hơn.
..*..
- Thưa chủ tịch. Theo nguồn tin từ bệnh viện thì chiều nay người đó sẽ làm thủ tục xuất viện. - Tên đeo kính đen khúm núm nói với người đàn bà ăn vận sang trọng bên trong chiếc xe Mec màu đen.
- Biết phải làm gì rồi chứ? - Bà ta lạnh lùng.
- Dạ. Rõ rồi ạ. Em sẽ làm thật sạch sẽ, chủ tịch cứ yên tâm.
- Vậy thì tốt. Xong việc tiền sẽ tự động chuyển vào tài khoản. Nhớ là phải "bay" luôn.
- Dạ dạ...
...*...
"Mẹ à? Bao giờ thì mẹ về nhà ạ?"
"4h mẹ sẽ về, con cứ ở nhà đợi mẹ nhé, ko cần phải đến đón đâu"
"Con biết rồi mà, con sẽ cho mẹ thật bất ngờ cho coi. Mẹ nhớ về càng sớm càng tốt nhé, con yêu mẹ. Chụt chụt"
" Gớm quá, lớn rồi mà còn... Mẹ rất tò mò về bất ngờ của con đấy"
"Hì hì. Bye mẹ"
Cúp điện thoại, nó nhảy ngay vào bếp. Hôm nay mẹ về, nó sẽ giành cho mẹ một bất ngờ cực lớn. Đảm bảo mẹ sẽ hài lòng hết sức. Bộ váy màu xanh da trời và một bữa cơm thịnh soạn, ko biết mẹ sẽ thích cái nào hơn nhỉ? Nó thầm cười rồi vui vẻ bắt tay vào việc, quên đi hết những chuyện ko vui đi. Nó sẽ chỉ là một đứa con gái yêu đời, lạc quan, mạnh mẽ khi ở bên mẹ mà thôi. Mẹ là nguồn sức mạnh của nó mà.
...*...
Bà Lan phấn khởi bước từ cổng bệnh viện ra, trong lòng đong đầy niềm vui. Ở mấy hôm trong cái nơi lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc này, bà đã ngán lắm rồi, bà muốn nhanh chóng trở về nhà, nơi có đứa con gái yêu đang chờ, bà cũng tò mò về bất ngờ mà Linh đã nói lắm.
Đường từ bệnh viện về nhà khá xa nên ko thể đi bộ được. Bà quyết định đi xe bus mà ko gọi taxi cho đỡ tốn tiền. Cũng bởi bây giờ bà đang thất nghiệp, lại chẳng sống được bao lâu nữa, bà muốn dành dụm từng chút một để dành cho con gái bà sau này.
Bến xe bên kia đường kia rồi. Nhân lúc vắng xe bà băng vội qua. Vì chưa phải giờ tan tầm nên đường cũng vắng.
.
.
Chiếc xe tải phi từ trong một con hẻm nhỏ ra đường lớn với tốc độ khá nhanh. Tiến thẳng đến người đàn bà có gương mặt phúc hậu trên môi vẫn còn nở nụ cười mà ko có ý định dừng lại.
Nghe thấy tiếng xe ngày một lớn. Bà Lan hoảng hồn quay lại nhìn.
...
Ko một tiếng kêu la.
Ko một tiếng thét.
Tất cả chìm trong một sự im lặng đến tuyệt đối.
Người xung quanh đường đều sững sờ.
...
Chiếc xe tải đâm thẳng vào người đàn bà ấy, hất bà văng ra xa, đầu bà đập mạnh xuống nền đường.
.
.
.
Chẳng mấy chốc con đường đã nhuộm màu đỏ tươi.
Ngươì đàn bà nằm trên vũng máu. Thoi thóp. Cố nói ra điều gì đó.
Ngươì dân thất thanh nâng bà chạy vào bệnh viện.
.
.
.
Máu!
Nhuộm đỏ cả một phần đường.
.
.
Số phận.
Như trêu ngươi con người.
Niềm vui đoàn tụ như đã nhuốm màu máu.
Đắng cay và chua xót.
.
.
.
- Á...
- Chị sao thế?
- Ko. Chỉ đứt tay thôi mà, hì ..ko sao ko sao. - Nó cố cười để xua đi cái nóng đang hừng hực trong ruột gan. Chả hiểu sao nó bỗng cảm thấy nóng ruột ghê gớm.
- Chẳng cần thận cái gì cả. - Ken cằn nhằn.
- Ừ ừ ...
.
"My life's not smile.
But I don't cry!
I belive... with you, I..."
- Điện thoại kìa.
- Ờ . Tại ...ko chú ý.
Nó cuống cuồng vớ lấy cái điện thoại. Là số của mẹ, nó vui sướng:
"Mẹ à? Sao mẹ vẫn chưa về ?"
« Cháu là con của bà Trần Hà Lan phải ko ? » - Giọng của người lạ.
« Vâng... ạ ? » - Dự cảm ko lành chợt ùa đến. Từ lần mẹ ngất ra đườnglần trước, thú thực là nó rất sợ nghe điện của người lạ.
« Mẹ cháu vừa bị tai nạn xe. Tình trạng rất nguy kịch, cháu phải đến bệnh viện ngay... »
BỘP !
Điện thoại trên tay rơi cộp xuống đất. Tai nó đang dần ù đi. Chắc chắn là nghe nhầm. Người đó đã nói sai, mẹ đang trên đường về mà, mẹ ko xảy ra chuyện gì đâu. Ko phải ? Tai nạn xe gì chứ, tình trạng nguy kịch cái gì, là giả dối, ko thể có chuyện đó được.
Ken từ phòng khách chạy vội lại, thấy mặt nó đẫm nước mắt, toàn thân run rẩy,vội vàng hỏi.
- Có chuyện gì thế ?
- Mẹ...hức....mẹ ơi....mẹ....
- Bác Lan làm sao ? Chị nói đi chứ ?
- Hức...mẹ...tai...tai...nạn...
- Đến bệnh viện mau. - Ken hét lớn rồi kéo mạnh nó ra ngoài.
Ken lái chiếc môtô chạy vụt trong đêm tối tĩnh lặng bằng một tốc độ nhanh nhất có thể. Tâm trạng cậu đang rất rối bời, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cậu ko thể tưởng tượng nổi nó lại gần ngay trước mắt đến vậy. Cậu lo cho bác, người chị gái ruột duy nhất của mẹ cậu và cũng là người mà cậu yêu thương ko khác gì mẹ mình. Bác Lan là một người phụ nữ tốt và cậu ko muốn bất kỳ điều gì xảy ra với bác ấy.
Gió thốc ngày một mạnh hơn và Ken cũng lái xe nhanh hơn. Cậu hiêủ nỗi lo sợ, hoang mang của Linh lúc này. Dù chị ấy có im lặng, có tỏ ra bình tĩnh đến đâu thì cậu cũng biết Linh sợ hãi như thế nào. Khi nghe tin mẹ mình bị tai nạn, Linh đã run sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát, chân tay lẩy bẩy nói ko ra hơi, ấy vậy mà từ lúc ngồi sau xe cậu để đến bệnh viện tới giờ Linh cứ như ngươì mất hồn, chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn ko khóc, điều này càng làm Ken lo lắng thêm bội phần.
...
Linh hướng mắt ra phía những căn nhà hai bên đường, nơi có ánh đèn ấm áp, nơi hội tụ của các thành viên trong gia đình, nơi đang hăng say thưởng thức những bữa cơm ấm cúng bên người thân. Đáng nhẽ ra Linh cũng phải được như thế mới phải, được ngồi bên mẹ, cùng mẹ trò chuyện vui vẻ, cùng nghe Ken pha trò cười, cùng ăn những món mới mà nó đã chuẩn bị để đón mẹ về chiều nay. Ấy vậy mà niềm vui nhỏ nhoi ấy sao nó cũng ko có được.
Mỉm cười chua chát, nó cất hết nước mắt, nó tuyệt đối ko thể khóc bởi vì ko có gì đáng khóc khi mà mẹ nó nhất định sẽ ko sao cả. Mẹ đang chờ nó ở cổng bệnh viện, mẹ đang tươi cười đợi nó đón mẹ về ăn cơm, nó sẽ lại được nhìn thấy niềm vui sướng của mẹ khi nhìn thấy món quà bất ngờ của nó. Người ta chỉ đang nói dối nó, người ta chỉ hù doạ nó. Tai nạn gì chứ, nó ko tin, nó ko thể tin một chuyện nhảm nhí như vậy được. Mẹ ko sao cả, nhất định là thế, phải, chắc chắn là thế.
Giọt nước mắt vô thức rơi ra, bay nhanh theo làn gió đêm mà ai đó ko hề hay biết.
...**...
- Cháu là con gái của bà Trần Hà Lan? - Cô y tá trẻ nhìn nó hỏi, giong vội vã.
- Phải ạ. Mẹ đợi cháu đến đón về phải ko? Mẹ cháu ko bị sao cả phải ko cô?
- Mẹ cháu...mẹ cháu muốn gặp cháu. Cô nghĩ...cháu nên chuẩn bị tâm lý thì hơn. - Cô y tá ngập ngừng nói rồi dẫn nó đến một căn phòng nhỏ cuối hành lang.
Tâm lý sao? Việc gì phải chuẩn bị cái đó khi mà mẹ ko bị sao cả. Cô y tá này nhất định là có vấn đề. Nó sẽ ko tin đâu, ko tin. Nó bước từng bước theo cô y tá, cảm giác như bàn chan đang bị ai đó treo thêm chì, nặng trịch và có thể ngã bất cứ lúc nào.
Cửa phòng bật mở, nó nhìn ngươì đàn bà đang nằm trên giường kia, cảm giác đau xót khó tả cuộn lên trong tim. Từng dòng máu trong người nó dường như đang chảy ngược lại, đôi bàn tay run rẩy khẽ chạm vào khuôn mặt phúc hậu nay đã hằn sâu chi chít những vết trầy xước.
Mẹ! Đúng là mẹ. Mẹ nằm đó, hơi thở yếu ớt phả vào ko gian tĩnh lặng. Đầu mẹ cuốn băng trắng kín mít, môi mẹ tím tái nhợt nhạt. Nước mắt nó đột nhiên lăn dài trên má, rơi từng giọt xuống đôi bàn tay của mẹ. Nỗi niềm thương xót cứ thế dâng tràn lên, mắt nó ngày càng nhoè đi, nó ko nhìn thấy rõ mẹ nữa.
- Con....gái.... - Mẹ hé đôi mắt một cách khó nhọc, môi mẹ mấp máy nhỏ xíu chỉ để mình nó nghe. Đột nhiên nó trách bản thân mình vô dụng, tại sao lại ko nói được gì với mẹ vào ngay lúc này. Bàn tay nó chỉ biết nắm ghì lấy mẹ ko buông.
- Mẹ. Mẹ sao rồi, mẹ cảm thấy ko khoẻ ở đâu ko ? - Nó cố gắng mỉm cười mặc cho nước mắt vẫn cứ lã chã.
- Mẹ xin lỗi....xin lỗi con....
- Con ko cần mẹ xin lỗi. - Nó chợt gào lên. - Mẹ phải mau chóng khoẻ lại, con ko muốn mẹ ở lại nơi này một chút nào, mẹ phải về ăn cơm con nấu, mẹ phải mặc bộ váy con mới mua.
- Mẹ rất xin...lỗi con. Mặc dù rất muốn...nhưng có lẽ...mẹ ko thể.. Hứa với mẹ...con hãy sống thật tốt....sống tốt...thay cho mẹ... Con phải mạnh mẽ...ko được khóc...
- Không. - Nó bắt đầu oà khóc nức nở, hai cánh tay xiết chặt lấy mẹ, nó ko muốn nghe mẹ nói những lời như vậy, giống như...mẹ sắp đi đến một nơi xa lắm, một nơi mà nó ko thể nhìn thấy. Không muốn, nó không muốn.
- Con phải hứa....thì mẹ ...mới có thể...yên tâm. - Giọng mẹ thều thào ngày một khó nhọc, hơi thở đứt quãng.
- Mẹ...mẹ ko thể bỏ con. Mẹ đi rồi con biết làm thế nào, con còn chưa trả ơn mẹ mà, con vẫn còn nhiều điều muốn nói với mẹ lắm, mẹ.... - Nó hoảng hồn gào khóc ngày một to.
- Hứa...hứa...với...mẹ...
..
Chiếc màn hình bên cạnh giường bệnh lặng lẽ phát ra tiếng "tít tít" não nề. Toàn thân người mẹ bất động, lạnh ngắt.
..
- KHÔNG! Mẹ ơi, con hứa, con hứa mà, mẹ tỉnh lại đi, tỉnh lại đi...
- Bình tĩnh đi cháu, mẹ cháu ko muốn cháu thế này đâu. - Cô y tá vội chạy tới can ngăn.
- Tránh ra, các người đi hết đi, tôi ko muốn nghe - Giọng nó khàn đặc, một tay vẫn bám chặt vào tấm thân bất động tím tái của mẹ, tay kia xua cuồng loạn trong ko khí. - Mẹ! Mẹ.....huhu...mẹ ác lắm...mẹ bỏ con....
..
- Linh, cậu ấy... - Trang hớt hải chạy lại chỗ Huy và Ken đang đứng với đôi mắt đỏ hoe. Mắt vẫn đăm đăm nhìn vào căn phòng bé nhỏ với chiếc giường trắng xoá. Bên trên, người phụ nữ vẫn nằm bất động.
- Cứ để cậu ấy như thế đi. Cậu ấy cần ko gian riêng với bác.
Lời Huy như gió thoảng. Lòng cậu quặn thắt một cảm xúc khó tả. Đau quá, tim cậu đang đau khi nhìn thấy người ấy như thế, vật vờ trong đau khổ, kìm nén nước mắt để cố chứng tỏ mình mạnh mẽ nhưng rồi lại ko thể. Cậu rất muốn chạy đến ôm chầm lấy tấm thân nhỏ bé kia để an ủi, vỗ về, để người đó có thể khóc thoả thê trên đôi vai cậu. Thế nhưng cậu hiểu, cứ để Linh như thế, bởi Linh sẽ mãi là Linh. Mạnh mẽ và ko yếu đuối
...
...
...
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải rời xa mẹ tôi một cách đột ngột thế này. Mẹ ra đi nhanh chóng, nhanh đến mức tôi hoàn toàn ko tin đó là sự thật. Tôi muốn đây sẽ chỉ là một giấc mơ, giấc mơ mộng mị kinh khủng nhất mà tôi từng thấy. Tôi muốn sau khi tỉnh dậy sẽ lại được thấy mẹ vui cười, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến thường ngày.
Nhưng đây lại hoàn toàn ko phải là giấc mơ. Mẹ đang nằm đây, ngay trong vòng tay tôi nhưng sao tôi lại thấy xa vời quá. Mẹ ko nói gì với tôi nữa, mặc cho tôi có gào thét khản cổ đến đâu mẹ vẫn cứ nhất quyết im lặng.
Tôi tự hỏi rằng, tôi và mẹ đã làm gì sai để ông trời nỡ cướp mất mẹ đi, bỏ lại một mình tôi lạc lõng giữa thế gian này. Tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói với mẹ, còn muốn tâm sự với mẹ nhiều hơn, muốn được nghe thấy giọng nói hiền hoà của mẹ, muốn được mẹ ôm trong vòng tay yêu thương. Ước mơ đó tưởng chừng như đơn giản mộc mạc nhưng giờ đây nó lại là ước muốn xa xỉ nhất. Mẹ đã bỏ tôi đi, đi về một nơi xa, nơi ko có tôi mà chỉ có mình mẹ, hẳn mẹ sẽ cô đơn lắm. Tôi biết vậy và tôi muốn....
Phải! Muốn đi cùng mẹ là sự hèn nhát yếu đuối nhất trong đời tôi. Tôi ko được phép rời bỏ thế giới này để đi theo mẹ, đó là sự trốn chạy, là sự vô dụng và tôi ko bao giờ muốn để bản thân mình như thế. Mẹ đã bắt tôi phải hứa, rằng tôi phải sống tốt, phải mạnh mẽ, nhưng mẹ đâu biết nếu ko có mẹ cuộc sống của tôi sẽ như thế nào. Từ nay tôi chỉ có một mình, một mình.
Tôi chẳng biết tự khi nào nước mắt đã ngừng rơi mà chỉ ngồi chăm chú nhìn gương mặt mẹ. Tôi đã ko khóc, theo như lời mẹ muốn. Tôi ngồi đó, ngắm mẹ thật lâu, thật kỹ. Đưa tay vuốt nhẹ những vết thương trên mặt, trên tay mẹ. Chắc mẹ đau lắm, máu mẹ đã chảy nhiều lắm. Vậy mà ngay lúc đó tôi lại ko ở bên mẹ, để mẹ phải chịu đau một mình. Nếu tôi cương quyết đến đón mẹ thì có lẽ mẹ sẽ ko phải cô đơn lạnh lẽo nằm ở đây. Đáng ra tôi phải...
Tôi thật sự muốn khóc, muốn gào thật to để nỗi đau trong lòng tôi có thể vơi bớt đi. Để nó ko nhói lên đau nhức như lúc này. Muốn là thế nhưng bản thân tôi lại ko cho phép mình như thế.
Khi nghe điện thoại của mẹ, tôi thực sự đã rất hạnh phúc khi mẹ nói rất tò mò về món quà bất ngờ mà tôi sẽ giành tặng mẹ. Nhưng...thật trớ trêu thay, tôi và mẹ lại ko được hưởng niềm hạnh phúc dẫu là nhỏ nhoi đó. Ông trời đã cướp mẹ đi, khi mà tôi vẫn hân hoan đón chờ mẹ, dành toàn bộ niềm yêu thương vào món quà tặng mẹ. Vậy đấy, ông trời mãi mãi ko thương tôi. Ông trời ghét tôi nên đã để tôi chịu đựng sự đau khổ dày vò đến thế.
Cơn gió lạ lạnh lùng phả vào phòng mang theo hơi lạnh bao trùm lấy thân thể mẹ. Tôi lặng lẽ mỉm cười rồi choàng tay ôm chặt lấy mẹ. Tôi sẽ sưởi ấm cho mẹ để mẹ biết rằng tôi luôn quan tâm tới mẹ, tôi yêu mẹ đến chừng nào.
Áp mặt vào người mẹ, tôi khe khẽ thầm thì tâm sự. Bởi tôi biết đây có lẽ là lần cuối tôi được gần mẹ đến vậy.
"Cho con khóc thêm lần cuối cùng mẹ nhé, rồi sau đó, con sẽ mạnh mẽ, sẽ sống tốt, sẽ không khóc... Con hứa."
Tấm rèm cửa vẫn cứ đung đưa trong gió, mặc cho căn phòng có ngập tràn khí đêm lạnh lẽo. Tôi vẫn cứ ôm chặt mẹ, vẫn cảm thấy ấm áp và tôi tin rằng mẹ cũng vậy. Mẹ sẽ ko bỏ mặc tôi, mẹ sẽ luôn bên cạnh tôi dù tôi có làm gì, dù tôi có ở bất cứ nơi đâu.
...
...
...
...*...
- Cái gì?
Ông Phác bàng hoàng đến nỗi đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay. Tay chân ông ko đủ sức đứng vững nữa mà phải vịn tay vào thành ghế để khỏi ngã nhào ra đất. Người đàn bà mà ông đã từng yêu hơn cả bản thân nay đã ra đi mãi mãi, khi mà ông vẫn chưa có cơ hội gặp bà, nói với bà rằng trong suốt 17 năm qua ông đã hối hận như thế nào khi quyết bỏ bà đi tìm nơi hạnh phúc cao sang.
Suốt 17 năm ấy ông luôn tự dằn vặt mình. Ko có giấc mơ nào là ko có mặt bà. Hình ảnh cô gái với mái tóc thả dài đang cười thật tươi cùng đôi mắt đen trong sáng vẫn luôn ám ảnh ông trong suốt chừng ấy năm. Ông đã bồng bột nông nổi bỏ rơi bà khi ko chấp nhận cảnh nghèo hèn đeo bám, ông đã dám bỏ tình yêu để tìm đến người đàn bà cao sang hơn, quyền quý hơn mà ông đã lỡ phản bội bà trước đó mà bà ko hề hay biết. Nỗi ân hận dằn vặt mãi hằn sâu. Và giờ đây, nó lại được dịp khoét sâu hơn nữa vết thương ấy khi ông gặp đứa con gái ruột của mình. Sự ngây thơ trong sáng sao lại giống bà đến vậy, đặc biệt là đôi mắt kia, tựa hồ như ánh pha lê đang chiếu rọi giữa vùng Bắc cực băng giá.
Vậy mà bà ấy đã ko đợi ông, để ông nói một lời xin lỗi. Bà đã ra đi, mãi mãi bỏ lại mối tình còn dang dở ấy. Mãi mang theo nỗi ấm ức tủi hờn của tuổi thanh xuân chôn vùi mãi mãi.
Chậm chạp cúi xuống nhặt chiếc điện thoại bị đánh rơi, ông nói.
- Chuẩn bị xe cho tôi.
..**..
Nó bước vào căn phòng màu ghi của mẹ. Mọi vật dụng trong căn phòng đều vẫn thế, chẳng hề có sự xê dịch nào. Nó lơ đễnh nhìn ngắm mọi vật bên trong, khẽ khàng chạm tay vào từng vật dụng dù là nhỏ xíu của mẹ. Bàn tay nhỏ bỗng khựng lại bên chiếc khung ảnh được đặt ngay ngắn ở đầu giường, bên trong, người phụ nữ ấy đang nhìn nó, cười thật tươi.
Mẹ đang cười với nó, với nụ cười tươi rói cùng niềm hạnh phúc vô bờ bến, bên cạnh, đứa con gái nhỏ cũng đang toe toét bằng một nụ cười ngây ngô nhất. Mẹ và nó, cả hai đang cười.
Nước mắt lại sắp rơi rồi, tại sao lúc nào nó cũng yếu đuối đến thế này cơ chứ. Thế nhưng, khi mường tượng lại cảnh mẹ nằm cô độc một mình trên chiếc giường trắng nhỏ với chi chít vết thương trên mình, nó lại...
Nó tiến nhanh đến bậc cửa sổ, mở toang cánh cửa để gió đêm có thể lùa vào một cách dễ dàng. Từng cơn gió mang theo hơi sương phả vào mặt, vào tóc mát lạnh, thổi bay những giọt nước mắt còn lấm lem trên gương mặt sầu não. Giương đôi mắt vô hồn thổi vào màn đêm, nó lơ đễnh ngắm nhìn cảnh vật xung quanh như muốn lấp đầy khoảng ko trống rỗng trong lòng nó lúc này.
...
- Chủ tịch, ngài ko vào đó sao? - Bác tài xá trạc 50 tuổi khẽ lay cánh tay ông Phác.
- Tôi... - Ông Phác ngập ngừng, mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía cửa sổ của ngôi nhà màu trắng trước mặt. Rồi ông quay lưng trở vào xe. - Chúng ta về thôi.
Ngay lúc này đây, khi nhìn thấy nét đau khổ trên gương mặt của đứa con gái, ông
lại ko đủ can đảm lại gần an ủi, vỗ về, xoa dịu bớt nỗi đau thương. Những đau khổ, dằn vặt đã đua nhau hành hạ ông suốt những tháng ngày qua khiến ông hiểu rằng, ngay cả bản thân ông còn ko thể tha thứ cho chính mình thì ông còn có tư cách gì để muốn người khác tha thứ cho ông.
Dù rằng rất muốn được nhìn thấy gương mặt của bà ấy lần cuối nhưng ông đã kìm nén nó lại, ông ko muốn con gái của ông đau khổ thêm nữa, nhất là khi biết ông chính là người cha tệ bạc đó.
.***
Ngay khi nghe tin chị gái mình mất, dì Mai cùng chồng đã tức tốc gác lại hết công việc, đáp máy bay chuyến sớm nhất từ Mĩ trở về Việt Nam. Vì vậy, việc mai táng cho mẹ đã có chú làm tươm tất. Dì Mai thì nhất quyết ở lại bên cạnh nó mặc cho nó nói thế nào. Chỉ đến khi nó nói muốn nằm nghỉ một mình dì mới chịu bước ra khỏi phòng, đôi mắt dì vẫn còn lấm lem vì nước mắt.
Đã một ngày trôi qua, nó vẫn ngồi im một chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ. Dì và chú cũng vào an ủi nó rất nhiều, nhưng nó chỉ biết nhìn mọi người với ánh mắt biết ơn rồi tỏ ý muốn ở một mình nên ai cũng biết ý mà ko làm phiền nó.
Duy chỉ có duy nhất một người, có đuổi thế nào người đó cũng nhất quyết ko chịu đi.
- Cậu đừng như thế nữa được ko? - Huy nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó.
- Tớ như thế nào? - Nó lơ đãng hỏi lại, mắt vẫn ko rời khỏi tán lá xanh mướt bên ngoài cửa sổ.
- Thà cậu cứ khóc thì có khi còn thấy nhẹ người hơn.
- Tớ ko muốn khóc.
- Cậu cứ như thế này mẹ cậu đau lòng lắm có biết ko?
- Khóc là yếu đuối. Tớ thì ko muốn thế.
- Cậu đừng hâm như thế nữa. - Huy bắt đầu nói to hơn. - Tớ đâu có bảo cậu sẽ yếu đuối nếu khóc, nếu cậu cứ giữ mãi nỗi đau đó trong lòng thì liệu cậu có mạnh mẽ lên được ko? Làm ơn đi Linh, hãy vì tớ, vì mẹ cậu mà khóc lần cuối đi, để nỗi ấm ức, tức tưởi trong lòng cậu được giải thoát, để chúng có thể bay hết đi và tránh xa cậu. Cậu sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
Huy nhìn thẳng vào đôi mắt Linh, lặng lẽ kéo nhẹ đầu Linh tựa vào vai mình. Bờ vai này, cậu luôn muốn dành nó cho Linh. Chẳng mấy chốc, Huy đã cảm thấy vai mình ấm nóng. Nước mắt Linh dường như ko ngừng rơi nhưng tuyệt nhiên ko có lấy một tiếng sụt sùi nào. Huy thở phào nhẹ nhõm rồi cứ ngồi yên như thế.
.*.
- Mẹ, mẹ có biết ko? Mẹ của con nhỏ Linh vừa qua đời vì vụ tai nạn xe gì đó. Thật ko ngờ. - Uyên hớt hải chạy vào phòng làm việc của mẹ mình, gương mặt hiện rõ nét sửng sốt.
Bà Châu vẫn ko rời mắt khỏi đống tài liệu trên bàn, thản nhiên nói.
- Vậy sao?
- Mẹ ko ngạc nhiên à? Thật ko thể tin được. Bây giờ chỉ còn mình con nhỏ Linh đó, liệu nó sẽ sống thế nào nhỉ ?
- Chuyện đó chẳng phải việc của con. Đó là cái số của bà ta. - Bà Châu vẫn lạnh lùng.
- Mẹ lạ thật đấy. Thái độ của mẹ như đã biết sớm mọi chuyện rồi. - Uyên nhăn mặt.
- Ko. Mẹ chẳng biết gì hết, con ra ngoài đi, mẹ phải làm việc.
Uyên miễn cưỡng bước ra khỏi phòng, trong lòng vẩn vơ suy nghĩ. Dù cho nó và Linh có thù hằn nhau đến đâu nhưng nó vẫn thấy tội nghiệp cho Linh. Ko có bố, mẹ lại mất, giờ chỉ còn bơ vơ một mình. Giả dụ nếu nó là Linh, nó thật ko dám tưởng tượng tiếp. Xem ra, nó thật sung sướng, có bố, có mẹ, có anh, gia đình lại giàu có sung túc bậc nhất nhì. Thử hỏi, liệu có mấy người được như nó chứ.
Nhưng mẹ nó nói đúng, việc đó chẳng liên quan gì đến nó. Nó chỉ cần sống cuộc sống của nó là được, hơi đâu mà lo chuyện thiên hạ. Kẻ thù vốn dĩ vẫn là kẻ thù thôi, một khi Huy vẫn chưa thật sự là của nó thì dù Linh có bất hạnh đến đâu, nó cũng sẽ ko nương tay.
.*.
Vy chạy vội lên cầu thang để lên lớp trước khi hồi trống cuối cùng kết thúc. Lúc đi ngang qua tốp con gái 11B8 đang đứng nói chuyện cùng nhau, mặt ai nấy cũng đều buồn buồn, Vy đã vô tình nghe được cái tin ấy, cái tin về mẹ của Linh.
Tựa như sét đánh ngang tai, Vy đột nhiên bỗng thấy lạnh người, hai chân dường như ko muốn bước tiếp nữa. Sao có thể xảy chuyện đột ngột như vậy được, mới có mấy hôm mà đã xảy ra nhiều thứ như thế, Vy còn cảm thấy chóng mặt bàng hoàng, liệu rằng Linh có chịu nổi ko.
Bỏ mặc giờ học, Vy chạy ngược lên cầu thang tầng 3, tiến đến lớp 11A1, quả nhiên Huy nghỉ, Vy liền nhắn tin cho Nhật rồi đứng đợi ở ngoài. Ngó vội vào lớp, Vy chợt nhận ra rằng Uyên cũng nghỉ, chắc hẳn khi biết Huy ko đến lớp, cô nàng cũng ngán ngẩm mà ko muốn học theo.
Đúng như dự đoán, chỉ sau 2 phút, Nhật đã chạy vội ra phía Vy hỏi thăm tình hình rồi cả hai quyết định đến nhà của Linh.
.*.
Ngôi nhà màu trắng dần hiện ra trước mắt toát hơi lạnh lẽo toả ra khắp phía, Vy và Nhật nhìn nhau rồi bước về phía cổng chính. Người ra mở cửa là Ken.
- Chào em, chị là bạn của Linh, chị đến thăm cậu ấy.
- Anh chị vào đi.
Sau khi thắp hương cho bác, Vy cùng Nhật bước theo Ken đến trước chiếc cửa màu nâu nhạt mà Vy chắc mẩm đây là phòng của Linh. Huy cũng ở bên trong, thấy Vy và Nhật liền gật nhẹ đầu rồi đi ra ngoài.
- Cậu thế nào rồi ? - Nhật mở lời trước.
- Cám ơn các cậu đã đến đây. Yên tâm đi, tớ ko sao đâu.
- Vậy thì tốt rồi.
Nhật nhìn sâu vào khuôn mặt của Linh , gương mặt tinh nghịch ngày nào giờ đây tiều tuỵ đi trông thấy, tuy rằng miệng vẫn cứ gượng cười để chứng tỏ rằng mình ko sao cả nhưng cậu vẫn biết Linh đau buồn như thế nào, nhất là khi biết người mẹ mà mình yêu thương nhất lại ra đi đột ngột như vậy. Liệu rằng khi biết mẹ cậu ấy đằng nào cũng sẽ rời xa mình, dù sớm hay muộn, Linh có đau khổ như thế này ko.
Lòng cậu đột nhiên đau nhói, khi mất người mà mình thương yêu nhất, cảm giác của cậu...có phải cũng như thế.
"Mai Chi..."
" Chi Chi, đợi anh..."
Nhật cất tiếng gọi yếu ớt qua màn đêm sương lạnh giá, cậu đang ở đâu, cậu ko biết, cậu chỉ biết chạy và đuổi theo cô ấy, cô gái có nụ cười thanh trong tinh nghịch cùng đôi mắt to đen với mái tóc hỉ nhi ngắn cũn. Nhưng chạy mãi, chạy mãi cô ấy vẫn ko dừng lại, còn cậu, mãi mãi ko đuổi kịp cô ấy.
"Mai Chi, em ở lại đi''
Âm thanh vang vọng khắp bốn bề, cô gái nhỏ vẫn cứ lướt nhanh theo làn gió, hướng đôi mắt u sầu ảm đạm về phía cậu, nỗi niềm tiếc nuối dường như vẫn chưa tan.
Cô ấy ngày càng đi xa để rồi mất hút vào bóng đêm huyền mặc.
- Mai Chi...
Nhật bất ngờ choàng tỉnh, mồ hôi vẫn ướt đẫm trán, cậu lại mơ, giấc mơ về Mai Chi lúc nào cũng ám ảnh cậu. Nụ cười của cô ấy, mùi hương cỏ may dịu dàng của cô ấy, cậu làm sao có thể quên.
..
ÀO !! ÀO....
Mặc cho dòng nước vẫn cứ bắn xối xả vào mặt, làm ướt sũng quần áo trên ngươì. Nhật vẫn ngồi yên lặng tại đó, suy nghĩ vẩn vơ về những giấc mơ về Mai Chi.
Thời gian trôi qua thật mau. Nhớ ngày nào cậu gặp Mai Chi lần đầu tiên, đó là một ngày đầu đông tại xứ sở Kim Chi, khi cậu chỉ mới 15 tuổi.
...
Mái tóc ngắn cũn nhẹ nhàng phe phẩy trong làn gió đông lạnh buốt, bàn tay cô gái nhỏ khép chặt vào chiếc găng tay màu xám, mắt vẫn ko ngừng liếc nhanh về phía con đường đông đúc. Ánh mắt cô vừa lo lắng, vừa hồi hộp điều gì đó khiến hai chân cô cứ đứng ngồi ko yên.
Nhật khoan khoái phóng chiếc môtô đời mới mới tậu được của mình lướt nhanh trên hè phố, tận hưởng cái lạnh thấu buốt da thịt. Miệng vẫn lẩm bẩm hát theo giai điệu của bài hát quen thuộc trên ipod.
Bất thình lình, cậu suýt đứng tim khi tự dưng có một cô gái nhảy ra giữa đường ra hiệu cho cậu dừng lại. Chẳng nhẽ là cảnh sát giao thông ? Cậu thầm nghĩ rồi nhanh chóng gạt phăng cái ý nghĩ quái gở đó trong đầu. Làm gì có tên cảnh sát nào mà mặt trẻ con thế kia, hơn nữa lại mặc đồng phục trung học mà nếu ko nhầm thì nó cùng loại với cái thứ mà cậu đang mặc trên người.
- Dừng lại được chưa ? - Giọng nói xứ Hàn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Cậu vội vàng hỏi lại cô gái.
- Cô cần gì ?
- Cho tôi đi nhờ xe đến trường được ko ?
Nghe giọng này thì cậu thật sự chẳng tìm ra thái độ tử tế nào. Ai đời muốn đi nhờ xe mà lại nói như ra lệnh thế ko ? Cậu hất hàm hỏi lại với một thái độ vô-cùng-bất-hợp-tác.
- Tại sao tôi phải cho cô đi nhờ. Xin lỗi nhé, tôi ko rảnh.
- Chúng ta học cùng trường, cậu đâu cần hẹp hòi thế ? - Nói rồi, ko để cậu kịp phản ứng, cô gái đã nẩy tót lên xe, yên vị trước ánh mắt ngạc nhiên tột độ của khổ chủ.
- Nhưng...
- Đi nhanh đi nếu cậu ko muốn bị muộn học.
Bất đắc dĩ với cô gái vô duyên này, Nhật chẳng còn biết làm thế nào đành miễn cưỡng phóng xe đi, đằng sau, cô gái nhìn cậu với vẻ thích thú ra mặt.
- Tôi là Mai Chi, tôi là người Việt đấy.
- ...
- Ê ? Cậu điếc hả, sao ko lịch sự chút nào.
- Cô cũng đâu có tử tế gì.
- Hứ. - Cô gái trẻ hừ mũi rồi lại tiếp tục độc thoại. - Chúng ta làm quen vậy nhé. Mà cậu tên gì vậy nhỉ.
- ...
- Này....
- Sao tôi phải trả lời.
- Vì cậu đang chở tôi mà.
- Tại tự cô muốn chứ tôi đâu có.
- Đáng nhẽ cậu phải tên là I-rắc chứ ko phải Minh Nhật. - Chi lầm bầm trong miệng.
- Cái gì ? Cô biết tôi ?
- Mặc xác cậu.
Mai Chi ko nói thêm lần nào nữa, và Nhật cũng im lặng. Nhật đâu hay biết rằng, Mai Chi đã thao thức cả buổi tối như thế nào để lập ra kế hoạch làm quen với cậu mà cô nàng cho rằng đó là kế hoạch hoàn hảo nhất. Vậy mà tên này chẳng chịu hợp tác cái gì cả, vậy mà ko hiểu tại sao có lúc cô lại nghĩ rằng hắn dễ thương.
Hứ ! Thật ko thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
...
Trên cánh đồng cỏ xanh mướt.
- Thế ra em đã yêu anh từ rất lâu rồi ? Haha... - Nhật cười phá lên khi thích thú nhìn vào gương mặt đang dần đỏ lên của Chi.
- Thì đã sao ? Nếu ko phải em bạo dạn làm quen anh trước thì bây giờ anh đâu có cơ hội được làm bạn trai em chứ. - Chi hếch cái mũi nhỏ lên ra chiêù thách thức nhưng đôi mắt to tròn nhìn Nhật thật dịu dàng.
- Được được. Anh xin lỗi Chi Chi bé bỏng nhé...
Nói rồi, Nhật nhẹ nhàng kéo Chi vào lòng, tận hưởng hương thơm dìu dịu còn vương vấn trên mái tóc Mai Chi. Mặc kệ tiếng la oai oái của ai đó.
- Đã bảo đừng gọi em bằng cái tên đó mà. Mai Chi chứ đâu phải Chi Chi.....
...
- Anh sẽ mãi yêu em đấy nhé. - Chi gằn giọng, giơ cú đấm tay ra đe doạ.
- Dù em có đánh chết anh, anh cũng....ko bao giờ hết yêu em.
...
Nhật tắt vòi nước rồi bước ra ngoài sau khi lau khô người và mặc bộ đồ khác. Cậu tiến đến cửa sổ nhìn thật lâu vào màn đêm. Cậu muốn màn đêm u tối đó có thể nuốt chửng cậu ngay lúc này, để cậu thôi ko nghĩ về người đó nữa, về nụ cười như ánh dương từng khiến cậu xao xuyến.
Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy Linh lần đầu, cậu đã nghĩ ngay đó là Mai Chi. Đôi mắt to tròn đầy tinh nghịch cùng tính tình ngang bướng tinh nghịch ấy đã khiến cậu ko thể ko nghĩ rằng Linh là cô ấy. Chỉ khác một điều là cô ấy tóc ngắn, còn Linh thì tóc dài.
Nhưng rất nhanh chóng, cậu nhận ra đó ko phải là người con gái đó, người mà cậu yêu hơn cả bản thân mình. Và rồi, cậu cũng ko hiểu cậu đã lấy dũng khí ở đâu để quyết định đến làm quen với Linh, y như ngày đầu cậu gặp Mai Chi.
Phải chăng cậu là người ích kỷ và vô liêm sỉ nhất trên thế gian này. Cậu làm quen với Linh chỉ để nhìn thấy nụ cười của Linh mỗi ngày, bởi khi nhìn thấy Linh, cậu cảm tưởng như cô ấy đang gần ngay trước mắt. Ngay từ giây phút đó, ước muốn được che chở bảo vệ Linh ngày càng thôi thúc cậu, cậu muốn Linh mãi mãi ở bên cậu. Nhưng dần dần cậu cũng đã hiểu ra, Linh là một cô gái tốt và đầy nghị lực, cô ấy ko xứng để làm kẻ thay thế cho người mà cậu đã rất yêu thương.
Và cậu đã chấp nhận như thế.
...
- Em đừng bỏ anh, em phải cố lên...
- Nhật, em luôn...muốn nói với anh...hàng ngàn....hàng vạn lần....rằng em....rất yêu anh...
- MAI CHI....................
...
Những ký ức ko vui ấy bất chợt ùa về làm đau nhói trái tim.
- Anh đau lắm, em có biết ko ?
Màn đêm như muốn bao trùm lên tất cả, từng cơn gió hiu hiu thổi nhẹ, mái tóc đen phấp phới trong gió, đâu ai biết rằng, con người đó... đã phải chịu đựng sự đau khổ dằn vặt như thế nào.
..***
- Cậu muốn đi học thật sao ? - Huy nhìn Linh với ánh mắt lo lắng.
- Cậu làm sao thế ? Tớ muốn đi thật mà, tớ có chuyện quan trọng cần giải quyết ở trường.
- Đó là chuyện gì vậy ? Tớ sẽ giúp.
- Thôi khỏi. Tớ tự làm đựơc. Ưm...Huy này, cậu lấy xe đạp chở tớ nhé, tớ ko muốn đi xe bus.
- Ừ.
Ánh ban mai len lỏi qua từng kẽ lá, hoà vào bầu trời trong xanh ko một gợn mây, chim chóc líu ríu hót vang chào một ngày mới tốt lành. Nó muốn tận hưởng tất cả hương sắc đẹp tươi của chốn Hà thành náo nhiệt này trước khi đưa ra quyết định của mình, về những điều mà chú dì đã nói với nó tối hôm qua.
Ngồi sau xe Huy, cảm giác êm đềm cùng bao kỷ niệm chợt ùa về làm nó cảm thấy ấm lòng hơn bao giờ hết. Huy quan tâm tới nó, luôn đối xử tốt với nó, làm sao nó nỡ rời ra Huy chứ. Nhưng...nếu cứ mãi ở đây, nó sợ nó sẽ ko thoát nổi cái bóng đen đầy chết chóc tang thương ấy.
- Ừm...chiều cậu cứ về trước nhé, đừng đợi tớ.
- Sao vậy ? - Huy thắc mắc.
- Không sao. Lâu rồi ko đi bộ 1 mình. Tớ muốn thư giãn đầu óc một chút.
- Vậy cũng tốt. Tối tớ sẽ qua nhà cậu.
- Ừ. Tớ vào lớp đây.
..**
Các tiết học trong ngày trôi qua nhanh chóng. Nó đã làm đơn chuyển trường và lên nộp ở phòng Hiệu trưởng ngay sáng nay. Thầy Hiêụ trưởng dù rất ngạc nhiên nhưng thầy biết nó rất đau buồn nên cũng đã động viên, an ủi nó rất nhiều. Nó chỉ cười nhẹ, cám ơn sự quan tâm của thầy rồi trở về lớp.
Trên đường về, quả nhiên nó đã gặp Tuấn. Trông anh gầy đi nhiều, gương mặt cũng hốc hác hơn. Dù ko biết nguyên do nhưng nó cũng chả muốn phí thời gian quan tâm tới loại người này chút nào. Thấy nó với vẻ mặt hờ hững như ko quen biết, Tuấn vội nắm lấy tay nó nhưng đã bị nó gạt phắt ra.
- Anh hãy tránh xa tôi ra.
- Tại sao em lại như vậy ? Anh...anh đã làm gì sai ?
- Tôi ko muốn nói nhiều với loại người như anh.
- Linh, em đừng như thế có được ko ?
- Anh đừng có giả ngây ngô với tôi nữa. Tôi đúng là con ngốc nên mới tin những gì anh nói. - Nó lạnh lùng nhìn sâu vào đôi mắt Tuấn khiến anh bối rối quay đi.
- Anh ko hiểu. Anh thật sự...
- Thật sự là anh chỉ quen tôi để lợi dụng thôi hả. Khi lấy được tình cảm của tôi thì vứt đi ko thương tiếc chứ gì ? Đó chẳng phải là mục đích chính của anh sao ?
- Em...em đã nghe... - Tuấn sững sờ nhìn nó, ánh mắt hắt lên vẻ sợ hãi.
- Đúng. Câu chuyện giữa anh và Uyên, tôi đã nghe thấy. Đừng giải thích bất cứ điều gì nữa.
- Em hiểu lầm rồi, sự thực là anh...
Đi thật nhanh về phía lớp học, mặc kệ anh ta muốn nói gì, nó ko muốn quan tâm nữa, ko muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa dù anh ta có muốn chống chế như thế nào. Mắt thấy tai nghe, nó có thể sai sao. Ko muốn nghĩ đến chuyện này nữa, nó còn chuyện quan trọng hơn phải làm rõ, ngay chiều nay.
..***
- Dạ thưa, có một cô bé học sinh muốn gặp chủ tịch, nói là có việc quan trọng.... - Cô thư ký nhẹ nhàng nói qua điện thoại được nối với đường dây của văn phòng ông Phác.
- Cô bé học sinh ư ?
- Thưa vâng.
- Cho vào đi.
...
Hít một hơi thật sâu, nó rảo bước về phía văn phòng ngài chủ tịch Nguyễn Tuấn Phác.
Cánh cửa phòng bật mở, người đàn ông với mái tóc hoa râm ngẩng mặt lên, ko nén nổi sự ngạc nhiên trên gương mặt.
- Là cháu sao ?
- Phải. - Nó lạnh lùng nhìn người đàn ông.
- Cháu ngồi đi. Cháu uống gì ? - Ông Phác ân cần.
- Thôi khỏi. Tôi muốn đến làm rõ với ông một chuyện. - Nó bình tĩnh nói từng lời, khuôn mặt thanh tú vẫn nhìn ông ko chớp mắt.
- Được, cháu cứ nói. - Hơi bất ngờ với câu nói của cô gái nhỏ, ông Phác vẫn mỉm cười.
- Ông có quan hệ gì với mẹ của tôi ?
- ...
- Ko biết trả lời thế nào chứ gì ? Vậy ông cứ xem cho rõ cái này, nó sẽ cho ông câu trả lời.
Dứt lời, nó rút trong túi ra một thứ được cất cẩn thận. Ông Phác đăm đăm nhìn vào vật đó, sững sờ....
- Cái...cái này.... - Ông Phác lắp bắp, hai bàn tay ông run run.
- Người đàn ông trong bức ảnh này có phải ông ko ? - Ánh mắt nó xoáy sâu vào gương mặt sầu não của ông Phác, lạnh lùng và đầy thù hận.
- Ta....
- Tấm ảnh cưới này mẹ tôi đã giữ rất kỹ. Suốt 17 năm qua bà luôn nâng niu trân trọng nó, ông có thấy những chỗ hoen ố trên tấm ảnh này ko? Đó là nước mắt của mẹ, mẹ đã khóc vì nhớ ông. Vậy mà ông đã làm cho mẹ tôi được những gì? Chỉ là sự đau khổ vào héo mòn vì thời gian.
- Con hãy nghe bố nói...
- Đừng gọi tôi bằng cái từ đó, ông ko xứng.
Giọng nó đều và chậm nhưng rõ ràng từng từ, tất cả như một nhát dao vô hình cứ thế cứa sâu vào tâm can ông Phác. Ông biết, ông đã gây ra quá nhiều lỗi lầm và nỗi bất hạnh cho bà ấy và đứa con gái bé nhỏ của mình. Ông thật sự ko mong được tha thứ nhưng ông lại luôn khát khao bù đắp, chăm sóc cho con mình để nó xua đi nỗi cô đơn mà nhớ rằng, nó vẫn còn một người bố trên đời dù cho người đó có tệ bạc như thế nào.
- Bố biết con rất hận bố. Ngay cả bản thân bố cũng ko thể tha thứ cho mình, nhưng thật sự...từ trong đáy lòng của bố vẫn mong được bù đắp cho con... - Mắt ông Phác ngân ngấn lệ.
- Bù đắp sao? Thật nực cười. Vậy ông có bù đắp nổi nỗi trống trải và cô đơn của mẹ tôi trong suốt ngần ấy năm ko? Ông đã cướp đi tuổi thanh xuân của bà ấy, để rồi vứt bỏ bà ấy một cách tàn nhẫn. Bây gìơ ông lại muốn bù đắp lỗi lầm ấy với tôi? Ông lầm to rồi đấy? - Nó bật cười thành tiếng.
- Con hãy hiểu cho bố, thực sự là lúc đó bố đã quá nông nổi, bố cứ nghĩ...nghĩ là sau khi bố đi, mẹ con sẽ tìm được ngươì đàn ông khác tốt hơn bố để dựa dẫm, nhưng...
- Tôi chẳng hiểu gì cho ông cả. Tôi biết, ông ko thể ngờ rằng mẹ tôi lại yêu ông nhiều đến thế đúng ko? Ông chạy theo người đàn bà khác cao sang hơn, giàu có hơn, sống cuộc sống sung túc quyền quý thì còn nghĩ được gì nữa. - Nó bật cười chua chát.
Nỗi hận thù hằn sâu trên khoé mắt nó. Từ nhỏ, ko biết nó đã ao ước được gặp bố bao nhiêu lần, tưởng tượng ra hình ảnh bố đẹp đẽ hiền từ biết bao. Trong khi những đứa trẻ khác được bố nuông chiều bồng bế thì nó chỉ có mẹ là người duy nhất quan tâm, động viên nó mỗi khi buồn, khi tủi. Nó nghe lời mẹ và tin rằng bố chỉ đi công tác xa rồi sẽ sớm về, vậy là nó cứ đợi, đợi mãi, đợi suốt mười mấy năm trời mà ko biết mặt bố. Để rồi niềm yêu thương, kính trọng dành cho bố dần tan mau bởi những giọt nước mắt thầm kín của mẹ. Lúc đó, thay vì nhớ, nó đã hận, đã ghét bố đến nhường nào.
- Bố xin lỗi. - Ông Phác nói trong đau khổ. So với những gì ông đã gây ra thì một câu xin lỗi quả thực rất nhỏ bé. Nhưng ngay lúc này đây, khi đứng trước mặt đứa con gái ruột thịt cuả mình, ông chỉ biết nói được ba chữ đó, dù cho câu nói quả thực quá tầm thường và thật đáng khinh.
- Hôm nay tôi đến đây ko phải để nghe ông xin lỗi. - Nó lạnh lùng. - Tôi chỉ mong chấm dứt quan hệ giữa tôi, mẹ tôi và ông càng sớm càng tốt, ngay cả khi mối quan hệ đó còn chưa được xác lập. Ông đừng bao giờ đến tìm tôi và cũng đừng mong bù đắp gì cho tôi. Tôi và ông hãy làm như chưa từng quen biết.
- Con...
- Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi. Chào.
Nó sải bước nhanh chóng ra khỏi phòng, trong đầu chỉ văng vẳng câu nói "Hãy rời khỏi đây", nó muốn chạy khỏi chỗ này thật nhanh để nó ko còn phải nghĩ thêm điều gì nữa. Ông ta ko xứng để nó có thể mềm lòng.
...
Linh đã đi. Ông Phác tần ngần nhìn theo bóng dáng con gái khúât dần sau cánh cửa. Ánh mắt ông đờ đẫn như người bị mất phương hướng giữa đại dương mênh mông rộng lớn. Xung quanh ông chỉ là một màu đem dày đặc quặn quánh ko chút ánh sáng. Niềm hy vọng cuối cùng trong ông cũng nhanh chóng tàn lụi theo từng khoảnh khắc. Giờ đây, ông có thể làm được gì cơ chứ.
*.*.*
- Uyên, em đến sao ko vào, đứng ở đây từ nãy đến giờ? - Chị thư ký đon đả nhìn Uyên, cười thật tươi.
Uyên thì dường như hoá đá. Hai tai ù lên một cách khó chịu. Tất cả những gì nó nghe thấy lúc đó....tất cả đều là giả đúng ko? Mọi chuyện ko thể trùng hợp được như thế, ko thể, ko thể...
Ánh mắt Uyên đột nhiên tối sầm lại khiến chị thư ký lúc nãy còn tươi như hoa vậy mà giờ mặt bỗng biến sắc liền vội quay trở lại phòng làm việc để tránh rước hoạ vào thân.
Đẩy mạnh cánh cửa, Uyên bước vào.
- Chuyện đó có thật ko bố? Con nhỏ đó là con riêng của bố sao?
Ông Phác bần thần ngồi bên bàn làm việc, nghe vậy liền khe khẽ gật nhẹ đầu.
BỘP!
Xấp hồ sơ trên tay Uyên chợt rơi xuống đất, bay lả tả khắp phòng.
*.*.*
- Nhật. Cậu đừng uống nữa được ko?
Vy cố hét vào tai Nhật trong khi tiếng nhạc xập xình bên trong quán bar vẫn đang mở volum hết cỡ. Nhật thì dường như ko nghe thấy gì, vẫn cặm cụi rót từng cốc rượu vào ly và uống như thể đó là thứ gì ngon lành lắm.
Vy bất lực nhìn Nhật. Thở dài.
Cả ngày hôm nay Nhật ko đi học làm Vy thực sự rất lo lắng. Bình thường Nhật ko phải là hạng học sinh có thể tuỳ tiện nghỉ học mà ko có lý do chính đáng, vì vậy sự bất bình thường hôm nay của Nhật khiến Vy cứ đứng ngồi ko yên.
Chỉ chờ hồi trống cuối cùng vang lên, Vy vội cầm cặp bay ra khỏi lớp để chạy đi tìm Nhật. Vy đã đến những nơi mà thường ngày Nhật hay đến nhưng tuyệt nhiên ko thấy bóng dáng cậu ấy đâu cả. Lòng bất giác cồn cào như lửa đốt làm Vy càng sốt sắng hơn.
Đến lúc tưởng chừng như tuyệt vọng đến nơi thì bất giác Vy nhận được điện thoại của Nhật. Đến nơi thì chỉ thấy Nhật say mèm thế này thôi. Thật là chán nản hết sức. Ko biết uống mà cứ làm ra vẻ.
Vy bực tức giật mạnh chai rượu từ tay Nhật, rút tiền trả rồi đỡ Nhật ra khỏi quán. Ban đầu Nhật còn vùng vằng ko chịu đi nhưng sau đó, dường như đã nhận ra Vy, trông vẻ mặt cậu ấy hệt như con cún con biết lỗi, liền ngoan ngoãn để Vy dìu ra ngoài.
Ra đến đầu ngõ, Vy mới chợt nhận ra bàn tay mình đặt lên lưng Nhật nóng ran, bóng hình cao lớn của cậu ấy cùng khuôn mặt nam tính mạnh mẽ dưới ánh đèn mờ trông thật hấp dẫn. Vy cố xua đi mớ bòng bong trong đầu và hình ảnh của Nhật lúc này, tập trung đỡ Nhật ra mặt đường mong tìm được chiếc taxi nào đó.
Bất chợt, bàn tay Nhật bám lấy vai Vy xoay mạnh và ấn vào tường. Hơi thở của cậu ấy nóng hừng hực như lửa đốt hoà cùng mùi rượu nồng phả vào mặt Vy. Nhật cúi xuống hôn mạnh vào đôi môi bé nhỏ ấy. Vị ngọt lịm của nụ hôn mãnh liệt hoà cùng vị cay cay của hơi men làm Vy thoáng sững sờ trong giây lát để rồi cũng cùng Nhật hoà vào nụ hôn nóng bỏng ấy. Nụ hôn đầu mà có nằm mơ Vy cũng ko thể tưởng tượng nổi nó lại diễn ra trong hoàn cảnh này, với Nhật và mãnh liệt đến thế.
Hơi thở của Nhật bắt đầu gấp gáp hơn. Nhật buông khỏi bờ môi Vy rồi ôm chặt lấy Vy như thể sợ Vy sẽ nhanh chóng biến mất.
- Đừng bao giờ bỏ anh... - Nhật thì thào.
- Được...tớ..sẽ...
- Anh yêu em, Mai Chi.
Nhật nói trong đau khổ, hai hàng nước mắt bỗng chảy dài ướt đẫm vai áo của Vy. Hoá ra từ nãy đến giờ Nhật tưởng Vy là 'cô ấy'. Nghĩ là cô ấy nên mới hôn mãnh liệt đến vậy. Nghĩ là cô ấy nên mới ôm chặt ko buông. Nghĩ là cô ấy nên mới nói ra câu đó. Chẳng nhẽ, mãi mãi Vy ko thể thay thế cô ấy trong lòng Nhật, ko thể được Nhật ôm xiết trong vòng tay, chữ 'Mai Chi' kia ko thể thay bằng chữ 'Vy' được sao ?
Vy muốn vùng ra để Nhật có thể nhìn rõ rằng Vy là Vy, Vy ko phải là Mai Chi của cậu ấy. Nhưng...Vy ko thể. Con tim chắc hẳn cũng có lí lẽ của riêng nó, Vy tình nguyện được làm Mai Chi của cậu ấy, chấp nhận làm kẻ thay thế. Chỉ để Nhật ko bao giờ phải khóc vì đau khổ như thế này.
Vy ngốc nghếch đến nỗi ko thể sửa chữa nữa rồi. Vì tình yêu, Vy có thể làm tất cả mọi thứ.
*.*.*
Hôm nay là rằm, nên trăng sáng tỏ hơn mọi ngày nhiều lắm. Trăng chiếu xuống từng tán cây, kẽ lá, hiu hiu tiếng gió lay động. Cảnh bỗng nhiên đẹp một cách lạ kỳ.
- Chị chưa ngủ sao ?
- Chưa...Chị chưa buồn ngủ.
- Chị quyết định đi thật sao ? - Ken ngồi xuống chiếc ghế gỗ ngoài ban công, lặng lẽ nói.
- Ừm. Có lẽ đó là giải pháp tốt nhất. - Nó gượng cười,
- Chị ko có gì để lưu luyến ở đây sao hả ?
- Ý gì đấy, mọi chuyện chị đã giải quyết xong rồi mà. - Một thoáng ngạc nhiên hiện hữu trên khoé mắt.
- Có chắc là chị đã giải quyết xong hết rồi chưa ? - Ken chán nản tựa lưng vào thành ghế lặp lại lời của nó.
- ...Chắc.
- Ko lưu luyến gì sao ?
Nó nhíu mày nhìn thẳng vào Ken, hôm nay, dường như Ken cũng khác.
- Lưu luyến ?
- Phải rồi. Chị cứ từ từ mà nghĩ đi. - Ken nói rồi lững thững bước về phòng, bỏ lại mình nó nơi ban công đầy gió.
Nó đang lưu luyến gì sao ?
Từ khi quyết định rời khỏi nơi này, nó đã ko còn điều gì luyến tiếc nữa rồi. Nó chỉ biết rằng, nó phải đi, phải thoát khỏi chốn này. Như thế mới mong những nỗi đau kia có thể phai tàn một cách nhanh chóng. Cứ cho là nó đang cố tìm đường chạy trốn đi. Nó ko quan tâm, bởi lẽ, ra đi có thể là liều thuốc tốt nhất dành cho nó lúc này.
Nhưng...những lời của Ken lại làm nó suy nghĩ nhiều đến vậy nhỉ ?
Rốt cục thì còn điều gì nữa mà nó đã lỡ bỏ quên đây ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top