Chương 2


Trong phòng, hai người ngồi đối diện nhau, cả hai đều đang lộ ra vẻ mặt xem đối phương mười phần không vừa mắt, Thủy Tam vốn là sơn đại vương, dù trên người mặc hỉ bào cũng lộ ra một thân đầy chất thổ phỉ.

Tần Thư, một thân trường bào đỏ thẫm, ở trong trại dưỡng hơn nửa tháng, ăn ngon uống tốt, gương mặt vốn tái nhợt cũng dưỡng ra chút huyết sắc, hiện giờ hồng y nến đỏ phản chiếu, càng thêm điểm tô nhan sắc mỹ miều.

Xinh đẹp Tần tiểu gia khắc nghiệt mà hắt cằm, đem chén trà trước mặt uống một hơi cạn sạch, cực kỳ phô trương mà quăng ngã cái chén.

"Nói không gả! Hai tên đàn ông cưới nhau? Thủy Tam, anh có thấy ghê tởm hay không!"

Thủy Tam nhìn tư thế của Tần Thư, cực kỳ khinh thường mà cười lạnh một tiếng, trong lòng thốt ra ngàn vạn câu chửi thề.

Ngày cứu Tần Thư trở về cậu vẫn là một bộ dáng nhu nhược động lòng người, gió thổi là ngã, đối mặt một cái kiều thiếu gia như vậy, Thủy Tam tự giác cảm thấy chính mình là người thô kệch, mỗi ngày liền để cậu ăn ngon uống tốt ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ mà dỗ dành, cho nên nửa tháng sau vết thương trên người thiếu gia đều đã hồi phục ít nhiều.

Tuy rằng Tần Thư nhiều lần khẳng định trong lòng cậu có bóng ma tâm lý sâu nặng, từ nay về sau thấy nam nhân liền ghê tởm, nhưng mà Thủy Tam cũng nhìn không thấy cái gọi là bóng ma tâm lý đó của cậu.

Thủy Tam chỉ cảm thấy Tần Thư hiện tại tung tăng nhảy nhót hẳn là có thể thành hôn, hao hết tâm tư mà chuẩn bị hôn lễ, mấy anh em ở núi khác cũng vượt tỉnh tới chúc mừng, kết quả gần đến lúc bái đường, Tần Thư thiếu gia phát tác tính tình, mặc kệ dỗ dành thế nào cũng không chịu bước ra khỏi phòng, vì thế còn cùng mấy tên anh em mà Thủy Tam phái tới tranh chấp với nhau.

Ở phía đối diện của bàn, Tần Thư vẫn còn vì thân phận nam nhi trai tráng của mình mà tranh chấp.

"Thủy Tam, anh nếu như thiếu người làm áp trại phu nhân, tôi có thể giúp anh lừa mấy người đến, chẳng sợ không đẹp bằng tiểu gia, nhưng mà tôi là nam nhân! Liền tính trong trại cùng anh hối hôn, anh cũng không thể đói bụng ăn quàng!"

Thủy Tam nhìn mảnh sứ vỡ trên mặt đất, lại xem khóe mắt của Tần Thư không biết khi nào bị người làm ra một khối bầm, không biết vì sao liền thấy cực kỳ tức giận, một tiếng phanh lớn, cái bàn bị gã đạp ra ngoài, gã mặt mày hung ác nham hiểm, nhìn như là giây tiếp theo liền phải giết người mà uy hiếp.

"Câm miệng!"

Tần Thư ngoan ngoãn không dám nói tiếp nữa.

Thủy Tam nhíu mày, đi đến trước mặt của Tần Thư, cúi đầu đánh giá cậu, Tần Thư bị gã dọa sợ, tuy là cũng thấy tức giận trong người nhưng lại chẳng dám làm gì, chỉ quay mặt đi, cắn môi phảng phất liền như sắp khóc tới nơi.

Thủy Tam liền mềm lòng, thử sờ soạng một chút lên vết bầm đuôi lông mày cậu, Tần Thư khóe miệng mếu máo, rõ ràng là sợ hãi, hỏi:

"Còn đau không?"

"Còn không phải do người của anh đánh!" Tần Thư bĩu môi càng thêm ủy khuất.

Thủy Tam thở dài: "Tần thiếu gia, em có thể hay không dựa vào lương tâm mà nói chuyện? Bọn họ dám đánh em? Mấy người anh em của anh lúc bước vào vẫn còn bình thường, lúc đi ra liền vỡ đầu chảy máu. Mấy món mà em quăng vỡ đều là mấy món đồ cổ anh cất công vơ vét đã lâu, bán em đi còn không đủ tiền gán nợ , em xem nếu không..."

"Không!"

Tần Thư lắc đầu một cách quyết đoán, cực kỳ chính phái mà nhắc nhở nói:

"Anh cũng không kém chút tiền này, cùng lắm thì lại đi đoạt từ mấy lão tham quan ô lại, dù sao cũng không lỗ."

Rốt cuộc là con nhà gia giáo học rộng hiểu nhiều, miệng lưỡi không xương. Thủy Tam nói không lại cậu, bị nghẹn đến không nhịn được mà bật cười, thật lâu sau, chọc chọc khuôn mặt bạch ngọc của Tần Thư:

"Em đó ~"

Không khí hòa hoãn, Tần Thư rốt cuộc nhịn không được mà hỏi gã:

"Thủy Tam, anh vì sao lại không chịu thả tôi ra? Trại của các anh không phải không nuôi người rảnh rỗi sao?"

"Em hả? Một vị kiều thiếu gia, xuống núi không bị mấy tên lính giặc ăn sạch sẽ mới là lạ. Hơn nữa em cũng ăn không nhiều lắm, anh không thiếu tiền nuôi em."

Thủy Tam xách lại đây một cái ghế, ngáp một cái rồi cùng cậu hàn huyên lên:

"Em cũng đừng uổng phí sức lực, anh chính là muốn em, người khác không được."

"Dựa vào cái gì! Anh nói muốn liền được sao! Tôi không đồng ý việc hôn nhân này!" Tần Thư  nổi giận cả người.

"Hừ! Nếu không phải bởi vì hỉ..."

Thủy Tam đột nhiên bĩu môi ngại ngại ngùng ngùng bắt đầu lải nhải, lập lờ hồi lâu, mới tiếp tục nói, "Dù sao cũng không được! Anh đem em trở thành đàn bà con gái bắt trở về, thiếu chút nữa liền công bố cho người trong thiên hạ em là áp trại phu nhân của gia, nếu em đi rồi, kia anh chẳng phải là thật mất mặt? Hừ, đừng tưởng rằng anh thích em, nhìn thấy em liền phiền!"

Nguyên lai người này thật là tên ngốc, nam nữ cũng không phân biệt rõ, liền tới cướp sắc. Trong lòng Tần Thư lộ rõ xem thường.

"Tôi cũng thấy chúng ta nhìn nhau liền phiền, không bằng anh thả tôi đi!"

"Không thả!"

"Vì sao?"

"Hừ, đều nói anh tốn nhiều sức như vậy cứu em ra, còn nói với anh em toàn trại là đoạt mỹ nhân trở về làm áp trại, nếu em chạy, kia anh chẳng phải là cực kỳ mất mặt?" So với cậu thì Thủy Tam nhìn càng có vẻ ủy khuất, nhìn bộ dáng liền như tên ngốc nhà giàu nhìn thấy vợ của mình chạy theo người khác.

"Bị điên sao!"

Tần Thư cảm thấy chính mình cùng gã không có khả năng tiếp tục nói chuyện, tức giận mà quay đầu đi.

Thủy Tam lại nắm cằm của cậu, cưỡng bách Tần Thư cùng gã đối diện, cười cực kỳ cầm thú, đổi giọng dụ dỗ, "Em thật sự không muốn bái đường?"

Nhìn đến Tần Thư gật đầu như gà con mổ thóc, Thủy Tam cười càng thêm cầm thú, một tay ôm eo tiểu thiếu gia ném ở trên giường:

"Vậy trực tiếp kết thúc buổi lễ! Phu nhân, chúng ta động phòng đi!"

"..."

Tần Thư lại lần nữa không nói hai lời cắn lên vai gã, nhanh chóng quyết định đá gã ra:

"Cút!"

Thủy Tam luôn luôn không biết xấu hổ, gặp được Tần Thư, tiết tháo càng thêm thẳng tắp rơi xuống, thuận tay liền bắt lấy mắt cá chân của Tần tiểu gia đáp lên vai mình, cúi người xuống làm bộ muốn cởi sạch quần áo cậu, Tần Thư rốt cuộc không kiên cường được nữa, sợ tới mức kêu to:

"Bái thiên địa! Tôi chọn bái thiên địa!"

Thủy Tam nghe vậy liền cười bất cần đời, rồi nhéo mạnh bên hông Tần Thư một cái mới buông ra cậu: "Sớm ngoan như vậy không phải tốt sao?"

Tần Thư rời khỏi ma trảo, không dám nói lời nào, đem quần áo chỉnh lại liền chạy xuống giường, sắc mặt cực kỳ khó coi, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Thủy Tam đang ở trên giường thở mạnh:

"Không phải muốn bái đường sao?"

Thủy Tam thấy cậu bị trêu giận mà không dám nói gì, liền cố tình thở dốc mạnh hơn:

"Vợ ngoan, em mau đi đến lễ đường, chồng của em nhịn không được, phải tự giải tỏa dục vọng một chút!"

"~"

Tần Thư nhếch khóe miệng, chạy vội không ngừng ra ngoài còn thực tri kỷ đóng lại cửa phòng.

Không thể không nói hôn lễ hôm nay làm cực kỳ long trọng, liền tính là năm đó Tần gia cường thịnh cực đại cũng không phô trương như vậy, đèn lồng đỏ thẫm liền thành mười dặm mây đỏ, đem trời chiều thiêu chói mắt một mảnh, mấy vạn người trong trại náo nhiệt vô cùng, mùi rượu trộn lẫn vào mùi hương son phấn trên người các nữ quyến, cực kỳ dễ ngửi.

Bọn họ đều nhìn thấy được Tần Thư, người già trẻ nhỏ đều tới cạnh cậu kính rượu chúc mừng, tuy là trong lòng không tình nguyện, Tần Thư vẫn là uống cạn chén rượu, có chén này làm khởi đầu, nhiều người liền hướng tới Tần tiểu thiếu gia đem cậu bao phủ ở biển rượu mênh mang.

Người trẻ tuổi thích nói giỡn, vô cùng náo nhiệt hỏi cậu: "Thiếu gia vừa rồi không ra bái đường, là cùng tam gia động phòng sinh con sao?"

Sắc mặt Tần Thư đỏ bừng, đang không biết nên trả lời như thế nào, bả vai liền bị người ôm lấy, cậu ngửa đầu, thấy Thủy Tam cười đến ngứa đòn, cậu thuận tay liền tiếp nhận rượu từ dòng người đưa cho Thủy Tam, gã uống một hơi cạn sạch.

"Nhóc ranh nói cái gì đấy? Không biết da mặt Tần thiếu gia của chúng ta rất mỏng sao, không thích nghe người khác trêu đùa em ấy sao?"

"Tam gia đừng vậy chứ! Mới thành thân liền yêu thương như vậy, về sau chính là muốn nâng như trứng, hứng như hoa rồi?"

Không ngừng có người hướng về Tần Thư đưa rượu, Thủy Tam từng chén đều thay Tần Thư uống.

"Không thương em ấy chẳng lẽ thương mày? Một đám ngu ngốc, đều cút sang một bên đi!"

"Ha ha ha Tam gia thẹn thùng!"

Thủy Tam ôm lấy Tần Thư rời khỏi đám người, không biết có phải do uống rượu hay không mà Tần Thư cảm thấy mặt mày nóng rát, lời nói đều nói không rõ, cậu cúi đầu không dám nhìn Thủy Tam...

"Anh, anh sau này không cần uống nhiều rượu như vậy."

Thủy Tam buông ra cậu, đứng yên không nói chuyện, nghe vậy liền cười khanh khách mà nhìn Tần Thư, Tần Thư càng thêm hoảng loạn, hơi há mồm không dám nói lời nào, sợ cắn đầu lưỡi.

"Tần Thư." Thủy Tam kêu tên của cậu, gã thu liễm một thân bĩ khí, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Đừng sợ anh."

"Hả?"

"Không ép em. Nếu em không muốn bái thiên địa, vậy cho em nợ lại."

Lúc gã nghiêm túc nói chuyện ngữ điệu đều trở nên ôn nhu, Tần Thư nhìn đôi mắt gã, trong ánh mắt nóng rực ấy , rành mạch thấy được thân ảnh của mình, phảng phất trong toàn thế giới gã chỉ xem mỗi chính mình, Tần Thư cắn môi, đối với sự ôn nhu bất thình lình của Thủy Tam mà cảm thấy chân tay luống cuống.

Kết quả còn không có cảm động được nửa phút, Thủy đại gia liền cực kỳ ngứa đòn mà bổ sung nửa câu: "Rốt cuộc bảo đao của gia chưa già, tay phải tuy rằng vô dụng, chiến thêm mấy trăm năm vẫn là có thể! Mấy năm này, người muốn lớn lên vừa đẹp trai vừa có tiền, phần cứng phần mềm đều không tồi như gia rất hiếm. Em muốn thử xem phần cứng của anh hay không, người nào dùng qua đều khen tốt! Bản thân anh cũng rất muốn thử!"

Tần thiếu gia sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt thống khổ hẳn là do cắn trúng đầu lưỡi, nghiến răng nghiến lợi mà nói ra câu thô tục đầu tiên trong đời:

"Đánh! Rắm! Cả! Nhà! Anh!"

========================================================================

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top