Chương 78: Bị Người Ghen Ghét

"Tẫn ca ca!" Thiếu nữ quận chúa hô một tiếng, chạy chậm đến bên cạnh Bắc Đường Tẫn.

"Tới đây!" Bắc Đường Tẫn đứng lại, thật chặt nhìn thẳng Thất Nhàn sau lưng nam tử mặc đồ màu tím, gọi một tiếng. Nhìn nàng ở phía sau người nam nhân khác, trong lòng hắn cảm thấy không được thoải mái.

Thất Nhàn lười phản ứng đến hắn.

Nam tử áo tím nhìn Bắc Đường Tẫn một chút, lại quay đầu nhìn Thất Nhàn một chút, sắc mặt quái dị: "Ngươi là nữ nhân của hắn?"

"Không phải." Thất Nhàn nhanh chóng đáp.

"Phải!" Bắc Đường Tẫn khẳng định nói.

Hai tiếng đồng thời vang lên, nhưng ý tứ lại ngược nhau.

Bắc Đường Tẫn cau mày nhìn Thất Nhàn: "Bây giờ không phải, sau này nhất định sẽ."

Nam tử áo tím thoáng cái hiểu rõ, híp mâu cười, làm như càng thêm vui vẻ, chuyển hướng về phía Bắc Đường Tẫn: "Bắc Hãn thái tử điện hạ, ngài có phải lầm cái gì hay không? Chiêu quốc phu nhân do bệ hạ Thiên Diễm quốc ta thân phong sao có thể không minh bạch là nữ nhân của Bắc Hãn thái tử ngài được?"

Thất Nhàn khiêu mi. Biết nàng là Chiêu quốc phu nhân? Yêu nghiệt này quả nhiên không phải nhân vật bình thường.

"Các hạ rốt cuộc là vị nào?" Khuôn mặt Bắc Đường Tẫn nghiêm nghị. Đã biết thân phận của hắn, biết hành tung của hắn rõ như lòng bàn tay, lúc đang nói chuyện rất hiểu rõ tình huống giữa Thiên Diễm quốc và Bắc Hãn quốc, nhất định không phải là người bình thường.

"Tiểu tử bất tài. Thừa kế Thiên Diễm bệ hạ phong hào chữ Ninh." Nam tử áo tím có chút du côn nói, ống tay áo vung lên, một khối kim bài hiện ra, chữ "Ninh" thật to dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng.

Ninh? Cố Ninh vương? Thất Nhàn lập tức phản ứng ra. Yêu nghiệt này hẳn là Cố Ninh vương ngày đó vô duyên nhìn thấy.

"Thì ra là Cố Ninh vương của Thiên Diễm, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Bắc Đường Tẫn tự nhiên cũng đã hiểu rõ. Nghe nói Cố Ninh vương đời này là thiếu niên tuyệt diễm, là trợ thủ đắc lực của bệ hạ Thiên Diễm quốc. Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Tuy nói Thiên Diễm cùng Bắc Hãn có ý tranh hùng, nhưng rốt cuộc bên ngoài vẫn là quan hệ hữu hảo.

Cố Thanh Ảnh giống như nhìn thấu nghi vấn của Bắc Đường Tẫn: "Thái tử điện hạ không cần suy nghĩ nhiều, bệ hạ Thiên Diễm nước ta chỉ là không rõ điện hạ tới Thiên Diễm quốc làm gì? Tại hạ mới có thể lại tới đây. Lúc trước đắc tội nhiều, xin thứ lỗi."

Bắc Đường Tẫn gật đầu: "Bổn vương chỉ là lấy thân phận cá nhân tới tìm cố nhân mà thôi. Không nghĩ tới mang đến cho bệ hạ Thiên Diễm phiền phức như thế. Cũng là Bổn vương không đúng." Căn bản không đề cập tới chuyện lúc trước bị Thất Nhàn bỏ thuốc đến nỗi đại tiểu tiện không khống chế được, loại đề tài mẫn cảm này, tránh được thì nên tránh.

"Cố nhân?" Cố Thanh Ảnh cười khẽ: "Điện hạ nói hình như là Chiêu quốc phu nhân?"

"Đúng vậy." Bắc Đường Tẫn nhìn về phía Cố Thanh Ảnh, không rõ ý tứ hàm xúc trong nụ cười này của hắn.

"Điện hạ chỉ sợ là phải đi không một chuyến này." Cố Thanh Ảnh nói tiếp: "Chiêu quốc phu nhân được bệ hạ thân phong, cho dù hiện tại ở goá, nhưng mà không phải là có thể tùy tiện cho phép người ta làm gì thì làm. Huống chi thân phận điện hạ không tầm thường, nếu muốn cùng Thiên Diễm quốc ta làm đám hỏi, cái này sẽ liên quan tới vấn đề quan hệ giữa hai nước. Nếu như điện hạ thật có ý, cũng nên gặp bệ hạ Thiên Diễm quốc ta cầu hôn." Nụ cười như cũ dạt dào.

Lông mày Thất Nhàn nhíu lại. Chuyện của nàng, sao lại nhấc lên quan hệ của hai nước rồi? Huống chi người nên làm chủ không phải là nàng sao, liên quan gì đên Hách Liên Vân Lam chứ?

"Ninh vương điện hạ, " Thất Nhàn tức giận mở miệng: "Ngài chẳng phải là bạn tốt của phu quân dân phụ sao, như thế nào lại gọi người bên cạnh cưới của vợ của bạn mình?"

Cố Thanh Ảnh cười cười: "Phu nhân, chuyện này liên quan đến quan hệ hai nước. Tự nhiên lấy quốc gia làm trọng."

Thất Nhàn nhìn thẳng hắn, cố gắng từ lời của hắn đọc lên chút ít ý nghĩa gì.

Người này xuất hiện kỳ hoặc, ý đồ cũng kỳ hoặc. Vừa lúc sáng sớm liền theo đuôi Bắc Đường Tẫn, lại càng đã sớm biết thân phận của mình, hắn cũng chưa từng ra tay giúp đỡ. Muốn nói giao tình giữa Chiến Sênh Ca ma quỷ kia cùng Cố Thanh Ảnh cũng không phải là một hai giờ mới đúng. Sao hắn lại nói Bắc Đường Tẫn đi cầu hôn?

Người này, là muốn thử dò xét mình, hay hắn còn có ý gì khác?

Bắc Đường Tẫn thật sâu nhìn Thất Nhàn một chút, lại nhìn Cố Thanh Ảnh mấy lần: "Là bổn vương suy nghĩ không chu đáo. Vậy liền theo ý tứ của Cố Ninh vương."

Cố Thanh Ảnh cười lại hơi hàm thâm ý: "Điện hạ đoạn đường lần cầu hôn này tất sẽ rất thú vị."

Trong nội tâm Thất Nhàn bỗng nhiên nhảy lên, yêu nghiệt này, tuyệt đối là còn có ý gì đó xấu nữa. Mặc dù tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng đủ để nhìn ra, hắn tất nhiên là nhân vật e sợ cho thiên hạ không loạn không được.

Bắc Hãn quận chúa vẫn bị xếp ở một bên không được người quan tâm tới không vui, một cái cuốn lấy cánh tay của Bắc Đường Tẫn : "Tẫn ca ca, nữ nhân kia có cái gì tốt? Còn muốn Tẫn ca ca đường đường là Bắc Hãn thái tử đi cầu hôn?"

"Na Lạp, không được càn rỡ!" Bắc Đường Tẫn mặt lạnh phủi, quát lên.

Na Lạp quận chúa cắn môi, tay bên trong âm thầm nắm tay. Bàn về thân phận, bàn về địa vị, bàn về tướng mạo, nàng so một chút đều không kém cô gái trước mắt này? Thậm chí là cao hơn rất nhiều. Nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác Tẫn ca ca đối với mình cùng đối với nữ nhân kia lại là hai loại thái độ hoàn toàn bất đồng.

Thất Nhàn nhấc chân liền đi ra ngoài, nàng tự nhiên nhìn ra được địch ý của Na Lạp quận chúa này càng ngày càng nồng hậu. Đôi mắt nồng đậm lửa đỏ giống như muốn thiêu chết nàng.

Cho nên nói, nam nhân tuyệt đối là họa thủy. Mặc dù mình cùng Bắc Đường Tẫn này nửa điểm quan hệ cũng không có, nhưng mà vị Na Lạp quận chúa này như thế nào tin tưởng chứ? Không phải là nàng sợ quận chúa này, chỉ là không cần chọc vào phiền toái liền tận lực không chọc vào.

Ghen tỵ giống như mỡ heo che mắt người ta. Na Lạp sao chịu bỏ qua, vung roi dài lên bay thẳng về phía Thất Nhàn: "Ngươi nữ nhân này, đừng nghĩ cứ như vậy rời đi."

"Na Lạp!" Bắc Đường Tẫn kinh hô. Đưa tay phải bắt lấy roi, cũng không có kịp ngờ tới sự ghen ghét lại sinh ra sức bật như vậy.

Cố Thanh Ảnh cũng không nghĩ tới nữ nhân trong lòng ghen ghét có thể khiến cho người mất lý trí đến trình độ này, cũng ngây người.

Chỉ sau đó nghe thấy tiếng gió bén nhọn, Thất Nhàn ngưng mắt, xoay người rút ra đại đao bên hông của thủ vệ bên cạnh.

Nhìn thẳng chiếc roi kia, né ra."xoẹt, xoẹt" mấy cái, ngân tiên lập tức đứt thành vài đoạn, rơi xuống mặt đất.

Bước nhanh, nghiêng thân, trong lúc Na Lạp quận chúa còn đang kinh ngạc, một thanh đại đao đã kề trên cổ của mình. Đau đớn kích thích đến đại não, cổ cũng chảy máu xuống.

"Không cần một lần lại một lần, tiếp tục hạ thủ với ta. Sự chịu đựng của ta tuyệt đối không giống như ngươi tốt như vậy đâu." Thất Nhàn cúi người, thanh âm u ám ở bên tai Na Lạp nói.

Tựa như thanh âm tới từ địa ngục, khiến cho trong nội tâm của Na Lạp sợ hãi.

"Dừng tay!" Bắc Đường Tẫn tiến lên mấy bước, vội vàng ngăn lại. Đây dù sao cũng là Quận chúa của Bắc Hãn quốc hắn, mình dù không thích thế nào, cũng không thể để nàng ở bên cạnh mình bị giết.

Thất Nhàn không có nhìn, tay trái theo bản năng vuốt ve bụng của mình, cũng nên tích chút phúc đức cho con của mình.

Buông tay ném đại đao trong tay của mình xuống, cũng không quay đầu lại bước đi ra ngoài.

Cố Thanh Ảnh híp mắt, nhìn bóng lưng của Thất Nhàn, nụ cười khóe miệng càng đậm. đảo qua trường bào, đi theo.

Bắc Đường Tẫn nhìn một chút Na Lạp một cái còn đang trong kinh ngạc sững sờ chưa lấy lại tinh thần, lạnh giọng ra lệnh: "Ngươi trở lại Bắc Hãn đi. Không cần đi theo nữa." Nhấc chân, đuổi theo người phía trước.

Bởi vì Thất Nhàn đang có bầu, nhóm người Cố Thanh Ảnh di chuyển về phía kinh đô cũng không dám quá cấp tốc.

Cũng ba ngày sau trên đường gặp được khách không mời mà đến.

"A, đây không phải là Dực Vương gia sao?" Cố Thanh Ảnh như cũ giương giọng nói ngạc nhiên của hắn nói.

Phía trước là một đội nhân mã đang di chuyển về phía bọn họ Hách Liên Vân Lẫm, một bộ áo xanh, khuôn mặt hiền lành, khóe miệng khẽ nhếch, bên cạnh chung quanh vây quanh một đám hộ vệ

"Thì ra là Cố Ninh vương!" Hách Liên Vân Lẫm nhìn một chút Cố Thanh Ảnh bên cạnh xe ngựa hoa lệ, nhìn lại thấy vẻ mặt Túc Nhan của Bắc Đường Tẫn bên cạnh: "Ninh vương có nhiệm vụ trong người sao?"

"Ha ha." Cố Thanh Ảnh tựa hồ nhớ ra chuyện đùa gì đó, cười cực kỳ hoan khoái: "Ta đây là đón Bắc Hãn thái tử điện hạ cùng Chiêu quốc phu nhân hồi kinh."

"Chiêu quốc phu nhân?" Trong thanh âm Hách Liên Vân Lẫm nổi lên tia gợn sóng.

Thất Nhàn đẩy ra rèm, gật đầu: "Dân phụ ra mắt Dực Vương điện hạ."

Hách Liên Vân Lẫm liếc nhìn nàng một cái: "Chiêu quốc phu nhân đa lễ."

Lúc này mới quay đầu chuyển hướng về phía Bắc Đường Tẫn: "Thì ra là thái tử điện hạ, tiểu vương thất lễ."

Bắc Đường Tẫn tất nhiên hoàn lễ: "Dực Vương điện hạ, thất kính thất kính."

Một phen khách sáo.

"Dực Vương, ngươi không đợi ở đây kinh thành, sao lại chạy tới nơi này?" Cố Thanh Ảnh quét mắt một vòng nhìn một đám sau lưng Hách Liên Vân Lẫm: "Chẳng lẽ là mang theo một nhóm người đi tìm Chiêu quốc phu nhân?"

Thất Nhàn khiêu mi, tìm nàng? Có ý gì?

Hách Liên Vân Lẫm cũng vô cùng ôn hòa nói: "Ninh vương nói đùa. Chiêu quốc phu nhân đã xảy ra chuyện gì sao? Huống chi Chiêu quốc phu nhân có Ninh vương vị quý nhân này tương trợ, nói vậy bệ hạ cũng là rất yên tâm. Ngươi cũng biết, tiểu vương văn không được, võ không phải, bình sinh thích nhất chơi đùa. Nay ở kinh thành cũng đã một thời gian dài, đã nghĩ phải ra khỏi đi khắp nơi du ngoạn. Bệ hạ lo lắng an toàn của tiểu vương, lúc này mới phái chút ít hộ vệ đi theo."

Một phen nghe ở trong tai Thất Nhàn lại là một ý tứ khác, nói Hách Liên Vân Lam phái hộ vệ đi theo bảo vệ, chẳng bằng nói tới giám thị Hách Liên Vân Lẫm còn chuẩn xác hơn.

"Vậy Dực Vương gia cũng nên nhanh chóng khởi hành, hơn nữa sao lại chọn đi về biên giới phía bắc nha?" Cố Thanh Ảnh giống như trêu chọc hỏi.

"Nghe nói trên biên giới phía bắc vào tháng tư có hoa nở rất thịnh diễm, là một tuyệt cảnh đẹp nhất trên phương bắc. Tiểu vương vội vàng lên đường, cũng là sợ bỏ lỡ lần hoa nở này." Hách Liên Vân Lẫm trả lời không chút hoang mang.

"Nga! Thì ra là như vậy." Cố Thanh Ảnh làm như bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng rồi, cũng nên nói cho Dực Vương ngươi một chuyện. Lần này Bắc Hãn thái tử điện hạ tới Thiên Diễm quốc ta là muốn cầu hôn với Chiêu quốc phu nhân. Nếu như bệ hạ đồng ý, đây sẽ là chuyện vui mừng lớn của cả nước." Dứt lời, cười càng thêm vui thích.

Đáy mắt Hách Liên Vân Lẫm đột nhiên chợt lóe rồi biến mất, vẻ mặt như cũ híp mắt hòa ái nói: "Vậy sao? Vậy đây thật là một chuyện tốt."

"Tốt lắm, vậy chúng ta liền không làm trễ nãi thời gian Dực Vương ngươi ngắm hoa, vậy liền cáo từ." Cố Thanh Ảnh chắp tay.

"Ninh vương nói khách khí. Nếu có thể gặp nhau như vậy, tức là rất hữu duyên. Chúng ta liền cùng đường cùng nhau trở về kinh đi. Như thế, trên đường có bạn, tiểu vương cũng không cảm thấy rất tịch mịch." Hách Liên Vân Lẫm ôn ôn nhu nhu nói.

"Nga? Dực Vương không tới kia biên giới phía bắc ngắm hoa nữa sao?" Cố Thanh Ảnh nghi ngờ hỏi, trong giọng nói cũng có một tia nụ cười không dễ thấy.

"Cảnh hoa kia sang năm cũng có thể nhìn. Nhưng Chiêu quốc phu nhân xuất giá, bỏ lỡ lần này, thì cả đời đều không thấy được." Giọng nói của Hách Liên Vân Lẫm vẫn như cũ hòa khí dễ thân.

"Ha ha, Dực Vương nói rất đúng. Hoa kỳ bỏ qua một lần không cần gấp gáp, nếu như bỏ lỡ lần đại sự này, vậy thì chắc chắn sẽ hối hận rồi." Cố Thanh Ảnh mịt mờ nói.

Thất Nhàn tâm tư chuyển động không ngừng giữa hai người này, lại cảm thấy chỗ nào đó có bí ẩn đây.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: