Chương 3
Tay lướt qua chiếc vòng lục bảo trên cổ tôi "Sợ à, đừng sợ cô gái..." Giọng bà ta dài, chất giọng thánh thót, k giống của người già "chiếc vong đẹp quá, màu đỏ đẹp như màu máu vậy!" Quái lạ, người mù sao thấy màu sắc được đây?
"Cho tôi nhé? Cho tôi vòng của cô nhé..." Bà ta lại thủ thit mềm mại bên tai tôi.
Bên tai văng vẳng tiếng dì tôi "đừng tháo, đừng tháo vòng..." Tôi vô thức đặt tay lên cổ, vùng vẫy. Khi tỉnh dậy lại là 3h đêm, thở hổn hển. Người phụ nữ đó, thật đáng sợ.
Những lần tỉnh dậy giữa đêm khiến tôi khá mệt mỏi nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp diễn. Nàh tôi bây giờ có thêm người, k thể về. Vả lại đây là nhà tôi, nhà dì để lại cho tôi, tôi k thể bỗng dưng chuyển đi thuê nhà khác chỉ vì vài coen ác mộng giữa đêm, tôi là người thực tế lại k mê tín, bởi vậy tôi làm quen với việc bị bóng đè vsf những giấc mơ kỳ lsj một cách miễn cưỡng. Cũng chỉ là giấc mơ mà thôi! Tôi tự nhủ.
Dì tôi mất được 1 năm, chúng tôi tổ chức ăn dỗ ở nhà của dì, tức nhà tôi bây giờ. Đám họ hàng đồng tuổi với tôi con nhà bác trai và nhà cậu vốn k ưa gì tôi, nhất là sau khi dì tôi lập di chúc để lại tài sản cho tôi. Bọn họ đến ăn dỗ trong sự lườm nguýt, chế nhạo, đá xoáy, tôi cũng mặc kệ. Việc mình mình làm, việc người người làm, chống trả lại đám ghen tỵ chỉ khiến cho họ thoả mãn vì đã làm tôi bực mình, hờ hững bỏ mặc mới là cách tốt nhất khiến họ khó chịu,
Nhưng nhiều lúc mình cố bỏ qua nhưng họ lại k chịu hiểu như vậy. Chiều hôm ấy, tôi đã cãi lơns một trận với chị họ con nhà bác vì chị tôi k những đâm chọc tôi mà còn mang cả mẹ tôi vào, nói mẹ tôi "âm mưu hiểm độc ép dì tôi di vhucj nhà cho tioi trong lúc dìnk tỉnh táo!" Thật vô lý, theo luật sư thì dì đã lập di chúc này từ mấy tháng trước khi phát bệnh (cungc là sau khi ông Quảng qua đời ở Quảng Ninh), nghĩa là trong lúc dì tỉnh táo khoẻ mạnh, được pháp luật công nhận cơ mà. Sau một hồi tranh cãi, chị họ tát tôi, tôi bình thường hiền nhưng cục, cũng lao tới đánh trả. Hai chúng tôi giằng co vài cái thì phụ huynh phát hiện, lao tới tách bọn tôi ra. Lúc này tôi phát hiện ra vòng luvj bảo thường đeo trên cổ đã rơi xuống đất vỡ tan, vỡ một cách triệt để. Theo tôi được biết đá lục bảo khá cứng, sao có thể vỡ tan nát một cách dễ dàng như vậy? Tôi tiếc ngẩn ngơ, chiếc vòng này tôi rất thích.
Bắt đầu từ đêm ấy, ác mộng k chỉ là ác mộng nữa.
3h đêm, tôi vừa chợp mắt được 1 lúc thì nghe thấy có tiếng hát văng vẳng ngoài hành lang. Nghĩ mình lại nằm mơ nên tôi mặc kệ, lơ mơ ngủ. Nhưng tiếng hát ngày càng lớn, kèm theo tiếng phụ nữ khóc nỉ non khiến tôi rùng mình. Tôi mở mắt chớp chớp mấy ái, nghĩ rằng mình vừa mơ, nhưng kỳ lạ, tiếng hát vẫn vang lên như thế. Tôi cấu vào tay mình mấy cái, ko, tôi k mơ. Tôi sợ đến mức cả người lạnh toát, lại cố gắng lắng tai nghe, vẫn là tiếng hát kèm theo tiếng khóc nit non như thế. Sau khoảng 15 phút tôi đờ người trên giường k dám động đậy, miệng liên tục niệm "Nam mô a di đà phật!", tiếng hát cũng chấm dứt, "cô ta" cũng k tiếp tục khóc nữa. Nhưng vừa dứt được khoảng 5p, tiếng cười khanh khách đến ghê rợn vang lên 1 cách ma mị, xoáy vào tai tôi. Đêm ấy tôi thức trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top