Chương 3: Chuyển phát giấu tên

“Tân Vũ, ngày nghỉ sao cứ làm ổ trong nhà vậy hả? Đi hẹn hò với bạn gái đi!” Bà Cao kéo chăn bông đang trùm lên tận đầu của con trai.

“Mẹ, mẹ ồn quá, gặp qua một lần là có thể thành bạn gái được sao?”

Bà Cao thấy con trai lật người ngủ bù muốn nói lại thôi, trở về phòng khách ngồi bên cạnh bạn già nói, “Qua sinh nhật này là đã 27 tuổi rồi, sao nó chẳng sốt ruột gì cả?”

“Ban đầu gậy đánh uyên ương chính là bà, bây giờ người nóng lòng nhất cũng là bà, cứ kệ nó đi.” Ông Cao không chút để ý trả lời.

Bà Cao liếc bạn già một cái, “Tôi đâu có ép nha đầu kia, là nó không nói tiếng nào đã bỏ rơi con trai tôi đấy chứ!”

Nói đến chuyện này cũng đã qua 3, 4 năm rồi, bà Cao mặc dù hết sức phản đối nhưng không hề tìm Tưởng Hàn Tĩnh đàm phán, thậm chí chưa từng chính thức nói chuyện với nhau. Về phần rốt cuộc Tưởng Hàn Tĩnh có qua lại với con trai hay không bà cũng không rõ.

“Nhưng nhắc tới chuyện này tôi vẫn rất buồn bực. Con trai tôi muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài có tài, nha đầu kia dựa vào cái gì mà bắt bẻ con trai tôi?” Ông Cao là cán bộ nhà nước, Cao Tân Vũ có tiếng cũng có miếng là con cán bộ. Bàn về gia thế bối cảnh cũng là số một số hai ở thành phố này, nhưng những điều kiện này lại không thể giúp con trai thuận buồm xuôi gió trên con đường tình cảm.

Ông Cao uống ngụm trà đặc, đang định mở miệng thì lính cần vụ lại đưa một bưu kiện chuyển phát tới nói là chuyển cho Cao Tân Vũ, không ký tên người gửi. Bà Cao tò mò mở ra, nhưng chỉ có một chiếc lá phong đỏ ép trong khung hình plastic, không có bất cứ lời nhắn nào.

Lúc này, Cao Tân Vũ nhận được điện thoại khẩn cấp hùng hùng hổ hổ chạy xuống cầu thang. Lúc đi ngang qua cha mẹ đột nhiên dừng lại.

Bà Cao thấy con trai nhìn chằm chằm vào khung hình lá phong. Không đợi giải thích, Cao Tân Vũ đoạt lấy ném vào soạt rác, tông cửa xông ra.

“Ông à, ông có thấy gần đây con trai rất hay nổi nóng không?”

“Ngoại trừ trước mặt nha đầu Tưởng cái gì đó! Nó có khi nào không nóng tính?”

Ông Cao dùng sức giũ mở tờ báo, giữa hai lông mày hiện ra mấy phần nóng nảy.

. . . . . .

Cao Tân Vũ ngồi lên xe, đóng sầm cửa xe lại đi về phía cửa tiểu khu, không hiểu tại sao mình phải làm như vậy, chỉ có dự cảm người gửi bưu kiện còn chưa đi xa.

Quả nhiên, Tưởng Hàn Tĩnh đang ngồi ở dưới bóng cây đọc sách.

Bộp một tiếng, quyển sách bị anh ném lên ghế đá, quát, “Cô đang cười nhạo tôi phải không? !”

Tưởng Hàn Tĩnh ngẩng đầu lên, cười hỏi, “Lá phong, thích không?”

Anh tức giận đưa ngón tay ra, chỉ về phía gương mặt anh từng vô cùng khát vọng được vuốt ve. Khi đó, cô luôn làm khó anh. Mùa thu mới có lá phong đỏ nhưng cô lại muốn nhận được vào mùa hè. Mà anh ngu ngốc dùng một bộ manga đầy đủ không xuất bản nữa đổi với bạn học một chiếc lá phong. Khi anh mừng rỡ ép lá phong vào khung đưa cho cô thì cô lại khinh thường nói, thuận miệng nói mà anh cũng tưởng thật sao?

Giờ phút này, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở bên cạnh bọn họ. Người phụ nữ ngồi ở trong xe tháo kính xuống, lộ ra dung nhan trẻ trung xinh đẹp, ung dung hỏi, “Bác sĩ Cao, đây chính là nguyên nhân anh không nhận điện thoại của tôi?”

Người phụ nữ trước mắt chính là đối tượng bà Cao an bài mai mối, họ Lý, dùng từ ngữ thời nay chính là “Phú Nhị Đại” .

Tưởng Hàn Tĩnh cúi đầu, “Không quấy rầy, hai người nói chuyện đi.”

Cao Tân Vũ nhìn bóng lưng cô đi xa, cứ như vậy nhìn không chớp mắt, không biết rốt cuộc mình đang đợi cái gì.

“Nếu như không ngại, không bằng nói một chút về quá khứ của anh đi.” Lý tiểu thư lặng lẽ đi tới bên cạnh anh

Cao Tân Vũ cười xùy một tiếng, “Tôi đem toàn bộ sức lực cùng nhiệt tình dùng trên người người phụ nữ kia, thật không có hơi sức đi theo đuổi người khác.”

“Theo đuổi? Nói cách khác hai người không hề kết giao?”

Mười bảy tuổi gặp nhau, cho đến khi cô âm thầm rời đi, trong thời gian này kinh nghiệm năm năm theo đuổi, hơn bốn năm bặt vô âm tín, vui sướng có đau khổ cũng có. Vốn cho rằng thời gian sẽ xóa nhòa tình cảm nhưng giờ đây lại cảm thấy dấu ấn không thể nào xóa bỏ.

“Rất buồn cười đúng không? Vậy thì cười đi.” Cao Tân Vũ giúp Lý tiểu thư mở cửa xe, “Cho nên, đừng giống tôi lãng phí thời gian với một kẻ không thể nào yêu cô, đi đường cẩn thận.”

Ánh mặt trời rực rỡ như thế, Lý tiểu thư đưa mắt nhìn đôi mắt đen ảm đạm không có ánh sáng, trước khi đi bỏ lại một câu mà Cao Tân Vũ cũng muốn biết câu trả lời: Cô ấy tới tìm anh, tức là đã nghĩ thông suốt rồi sao?

Có lẽ năm tháng sẽ thay đổi chấp niệm, nhưng trong lòng anh đã khô héo, không thể coi sự lạnh lùng của Tưởng Hàn Tĩnh thành cá tính cùng ưu điểm, không thể nào tự động chữa lành trái tim thất bại kia được nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top