Chương 2 : Thứ tư
Trong phòng làm việc, Cao Tân Vũ vừa mới tiễn bước người bệnh, bệnh nhân kế tiếp đã lập tức xông vào. Anh quẳng bút xuống, cao giọng nói với y tá "Tiễn khách" .
"Em đăng ký rồi mà." Tưởng Hàn Tĩnh vội vàng đưa số đăng ký ra.
"Nơi này là chuyên khoa nam, mời cô lập tức đi ra ngoài." Cao Tân Vũ trước giờ ôn hòa nho nhã lại vỗ bàn.
"Cố vấn cũng không được sao?" Tưởng Hàn Tĩnh ngăn cản y tá đang định mở miệng.
Cao Tân Vũ nắm chặt hai quả đấm, ý bảo y tá rời đi. Sau đó cửa chính phòng khám vang lên tiếng đập "rầm".
Anh không nói chuyện với cô, mà quay sang máy vi tính sắp xếp tư liệu.
Tưởng Hàn Tĩnh dùng ánh mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc nhìn bóng lưng anh, lấy từ trong túi ra một cuốn vở, mở chiếc phong bì đã ố vàng, lúc lật tới một trang đột nhiên dừng lại, lặng lẽ đọc.
Nhìn xong nội dung, cô lại bỏ cuốn vở vào đúng vị trí trong túi, cười nói, "Em muốn mời anh ăn cơm."
Cao Tân Vũ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Cố vấn xong rồi à? Xong rồi thì nhanh đi đi."
"Em không có ý gì khác, chỉ muốn cùng anh ăn một bữa cơm thôi." Cô vẫn dịu dàng nhẹ nhàng.
Cao Tân Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, ấn chuông hết giờ.
Y tá nhanh chóng dẫn một người bệnh nam tiến vào phòng trị liệu, ở nơi xem bệnh cần cởi quần này Tưởng Hàn Tĩnh chỉ có thể lui ra ngoài cửa.
Trước khi rời đi cô nói: Em sẽ chờ anh ở bãi đậu xe.
Tiếng bước chân từ từ đi xa, Cao Tân Vũ lại không thể tập trung tinh thần chẩn đoán bệnh nữa. Anh dùng sức ấn huyệt Thái Dương, cả người đắm chìm trong tức giận cùng khó hiểu, không thể nào quên được.
Tưởng Hàn Tĩnh, người phụ nữ độc ác tuyệt tình này là mối tình đầu của anh. Năm đó anh mười bảy tuổi, là thời kì phản nghịch chỉ biết nghịch dại, dường như tất cả giáo dục đều là nhảm nhí. Anh cứ như trúng tà lúc nào cũng phải làm chuyện khiến người lớn tức giận.
Ví dụ như hút thuốc lá, uống rượu, kéo bè kéo lũ đánh nhau. Dĩ nhiên cũng không ít lần bao vây chặn đường nữ sinh giống bọn lưu manh.
Nghĩ tới đây, anh cười tự giễu một tiếng. Đúng vào thời kì không biết gì đó, anh đã chặn Tưởng Hàn Tĩnh trên đường trở về nhà. Tối đó ánh trăng mông lung, nhất định là Hồ Yêu ngàn năm bám vào trên người Tưởng Hàn Tĩnh, mới có thể khiến cho anh bị ma quỷ ám ảnh điên cuồng mê luyến.
"Bác sĩ, bệnh của tôi có chữa được không?" Người bệnh nhắc lại lần thứ ba.
Cao Tân Vũ chợt hoàn hồn, vừa xin lỗi vừa kiểm tra người bệnh. Xem đi, chỉ cần Tưởng Hàn Tĩnh vừa xuất hiện, cuộc sống của anh không ngoài dự đoán lại rối như canh hẹ.
"Bác sĩ, đều là đàn ông, anh nói xem có chuyện gì đáng sợ hơn mắc bệnh này không?"
"Đừng lo, bước đầu kết luận vì tuyến tiền liệt nhiễm trùng, bệnh có thể chữa đều không đáng sợ. Cái đáng sợ là biết rõ làm như vậy sẽ không tốt với sức khỏe mà vẫn không thể khống chế." Cao Tân Vũ mở hai tay ra, dùng thủ thế không cần nói mà vẫn hiểu giữa đàn ông với nhau để nhắc nhở đối phương.
Bệnh lý dường như cũng áp dụng được cho tình yêu. Giống như người phụ nữ có gai, biết rõ chạm vào sẽ bị chảy máu lại vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa ngu đần dũng cảm tiến tới, ngay cả bị coi thường cũng thành nghiện.
. . . . . .
Bận rộn đến rạng sáng, cuối cùng hội chẩn cũng kết thúc. Anh lê thân thể mệt mỏi ngồi lên xe. Giờ phút này trong bãi đỗ cũng chỉ còn lác đác vài chiếc xe. Anh chần chờ trong chốc lát, nghĩ đến thời gian trước mắt, vẫn nên bỏ ý nghĩ bắt xe về thì hơn.
Xe chậm rãi đi về phía cửa ra vào, anh không tự chủ mà nhìn quanh, xác định lối ra không có ai "Chặn" mình thì thở phào nhẹ nhõm. Vậy mà, khi anh đang chờ thanh chắn nâng lên thì bảo vệ lại tiến đến gõ nhẹ lên kính xe.
"Bác sĩ Cao, vị kia tiểu hàng ngày chờ anh để lại một lá thư."
Cao Tân Vũ nhận lấy ném sang ghế phụ. Đi không được bao lâu, anh phanh gấp dừng ở bên cạnh thùng rác ven đường, tức giận vo bức thư lại thành một cục rồi ném vào thùng rác, lại như bị động kinh đá túi bụi vào thùng rác.
"Cô viết thư tôi nhất định phải đọc chắc? ! Cô cho rằng cô là ai chứ? ! Đừng có quấn lấy tôi nữa có nghe không hả? Có nghe không, có nghe không!"
Mỗi lời nói mỗi hành động của anh gần như giống hệt Tưởng Hàn Tĩnh năm đó, nhưng không độc ác bằng cô, hoặc nên nói còn chưa có cơ hội ở trước mặt cô đem bức thư tình cô vắt hết óc viết ra ném vào thùng rác bẩn thỉu.
Nhưng kia đó anh còn chưa nếm mùi đau khổ, thậm chí còn có cảm giác bộ dáng tức giận của cô ấy thật đáng yêu.
Đi TM đáng yêu đấy đi, anh thật đáng buồn cười!
Cao Tân Vũ không để ý đến hình tượng ngồi bệt ở ven đường, mười ngón tay dùng sức cắm vào tóc. . . . . . Đi rồi thì đừng có quay về nữa, tôi sớm đã coi như cô chết rồi, không đúng, là tan thành mây khói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top