Chương 4: Kim chủ đã về

Mắt thấy Tô Nghiêu một ly lại một ly rượu xuống bụng, còn giống như người không có việc gì. Ngay cả những người đàn ông xung quanh cũng không khỏi bội phục tửu lượng của cô ấy, giá của những chai rượu cũng không hề rẻ.

Khương Diệp càng là đối khuê mật nghiêm nghị khởi kính

Khi nào chính mình cũng có thể khí tràng hai mét tám, kia đến......

Giàu đến mức nào a.

Cô cùng Tô Nghiêu khác nhau, Tô Nghiêu mỗi xu đều là do cô ấy kiếm được, cho nên tự tin dùng thoải mái, nàng tuy rằng cũng có chút thành tựu nhưng rốt cuộc trong nhà vị kim chủ kia đáy vô pháp so, vì thế chỉ có thể tính là dệt hoa trên gấm, có thể tính không.

Bưng lên một ly Baileys uống , rượu này không gắt, nhập khẩu ngọt ngào, cô thực thích, cho nên không có cố kỵ mà uống rất nhiều, uống hết ly này đến ly khác, rốt cuộc bị người cản lại.

"Đừng uống, cậu không phải bị kiểm soát sao?" Tô Nghiêu vốn định mượn rượu giải sầu, kết quả tửu lượng của chính mình quá tốt, đến bây giờ vẫn như cũ còn rất tỉnh táo, cô nhìn nhìn bên người hứa hẹn, nghĩ chính mình đi bắt gian, không thể đem các tỷ muội đều đáp thượng.

"Tài xế hôm nay không có, có thể là trong nhà có chuyện gì đó, thím Ngô chỉ lo quét phòng cùng nấu cơm, khi nào tớ về nhà cũng được."

Khương Diệp không thích trong nhà một đống người, cảm giác không phải được hầu hạ, mà là bị quản thúc. Cho nên kim chủ chỉ để lại cho cô một a di cùng một tài xế kiêm bảo tiêu.

Mấy người sau này rất là nghiêm khắc, khống chế cô đi ra ngoài, đi sớm về trễ đều có thời gian hạn chế.

Bất quá Lôi Khanh cũng không can thiệp vào công tác và đời sống cá nhân, chỉ phụ trách đón đưa cô thôi.

"Kia cũng không được, cậu cùng An Nhiên đi chung, tớ đưa em họ trở về." Nói xong đứng dậy duỗi tay về phía người em họ bảo hộ ở sau người, "Về nhà."

Khương Diệp cùng An Nhiên nhìn Tô Nghiêu kêu tài xế giúp hai người họ trước khi rời đi, tài xế hỏi hai người đi chỗ nào, An Nhiên quay đầu đối Khương Diệp nói, "Đưa cậu về trước tớ không uống rượu nên về sau."

"Được "  không chối từ, Khương Diệp cùng An Nhiên không quen thuộc như là Tô Nghiêu, nhưng cũng biết cô ấy quá lười biếng, " Bác tài, đi Ngân Hà Loan."

Tài xế lúc này mới quay đầu liếc mắt nhìn Khương Diệp, lộ ra một cái nụ cười mơ hồ " Ngân Hà Loan a, kia chính là tiểu khu xa hoa, gần mười 10.000 mét vuông, chúng đều là những căn hộ quy mô, tính xuống một căn có giá hàng chục triệu....."

"Bác tài, lái xe tốt" An Nhiên ngắt nhịp kịp thời, có thể là trên người cô tự nhiên mang uy nghiêm của lão sư, nói vừa xong, tài xế quả nhiên ngoan ngoãn câm miệng.

Chiếc xe một đường bay nhanh, đế đô cũng chỉ ở ngay lúc này là không kẹt xe, giao thông thông thuận lợi đến làm nhân tâm sinh sung sướng.

Khương Diệp cảm thấy đầu óc cô uể oải, tửu lượng dâng lên, làm chính mình có chút hoài nghi vừa rồi có phải hay không uống rượu Whiskey.

Ra khỏi xe sau khi nói lời tạm biệt với An Nhiên. Khương Diệp quẹt thẻ vào nhà và đi thẳng lên lầu, mở cửa phòng ra cũng không có vội bật đèn, mà là dựa vào cửa ngồi một lát, suy nghĩ lại một mảnh hỗn độn, rồi sau đó ngủ thiếp một lát.

Tỉnh dậy, thừa dịp chính mình tỉnh tảo một chút, rửa mặt tắm rửa đắp mặt nạ mới được.

Cố gắng đứng lên, đèn trong phòng đột nhiên sáng, Khương Diệp nhận ra trong phòng còn có một người.

Kim chủ đã trở lại

Nam nhân một khuôn mặt âm u, đôi mắt đen của anh ta dường như là có thể làm tan rã hết thảy ánh sáng, trông thâm trầm mà lạnh băng. Anh ta nhìn Khương Diệp, dưới chiếc áo khoác lông là một cái váy hai dây ngắn gợi cảm. Vào mùa đông,đêm khuya trời giá rét, cô ấy liền như vậy lộ ra toàn bộ đùi, và làn da mịn màng phía trên.

Đứng dậy đi tới, anh mỗi lần tiến lên một bước, Khương Diệp liền lui ra phía sau một bước, cho đến thân thể dựa ở trên cửa, chất cồn gây tê cái đầu làm cô phản ứng có chút chậm chạp.

Lúc này không thể chạy , tốc độ của Giang Vân Phi so với cô tất nhiên là nhanh hơn.

"Em đi đâu ?"
"Anh như thế nào đã trở lại?"

Hai người đồng thời mở miệng, chất vấn nhau.

"Em trả lời tôi trước " Tiếng nói trầm thấp lộ ra sự thiếu kiên nhẫn nồng đậm. Giang Vân Phi từ trên cao nhìn xuống cô, như là một đóa đại mây đen, bọc dông tố. Khương Diệp dứt khoát mượn rượu đùa bỡn anh, đôi tay xoa nắn khuôn mặt tuấn tú, dùng sức đem khóe miệng nam nhân kéo lên một cái, chính mình lại cảm thấy không sợ hãi.

"Đừng nóng giận, tôi đi tẩy trang trước, đợi tí nữa cùng anh nói, tôi không thể không tháo trang sức liền ngủ, làn da sẽ chịu không nổi, tôi đã không phải tiểu cô nương hai mươi tuổi đầu, phải chú ý dưỡng, mới có thể ở cùng anh đến khi hợp đồng kết thúc, lúc đó còn có thể dựa làn da mà tìm được nơi ở tốt......."

Cô một bên nói một bên đem giày cao gót cởi. Khương Diệp bỗng nhiên thực ủy khuất, nửa câu sau lời nói liền khóc nức nở, cô dùng mu bàn tay lau lau mặt, là thật sự có nước mắt.

Nam nhân nháy mắt không làm mặt nghiêm trọng nữa, anh đời này cái gì đều không sợ, liền sợ Khương Diệp khóc, cũng may hiện tại Khương Diệp không bận tâm đến mặt mũi, bằng không anh thật sự không biết làm sao bây giờ.

Nhìn cô đi vào phòng tắm, Giang Vân Phi liền canh giữ ở bên ngoài, sợ cô có lơ đãng va đập vào thứ gì bên trong. Thẳng đến 40 phút sau Khương Diệp nguyên vẹn mà bước ra khỏi phòng, nhưng trạng thái tựa hồ so với vừa rồi càng kém hơn, cô liền lời nói cũng không nhanh nhẹn, chỉ vào dạ dày và nói muốn nôn.

" Em đã uống bao nhiêu rượu?" Giang Vân Phi đem cô ôm đến trên giường, nệm chiếc giường mềm mại bị lún xuống vì sức nặng của hai người, và bật lại sau khi người đàn ông đứng dậy.

Khương Diệp bỗng nhiên giữ chặt tay của anh, cười tủm tỉm mà nói "Giang Vân Phi, tôi cảm thấy tôi chính là Baileys."

"......"

"Nhìn như vô hại, nhưng bởi vì quá ngọt, dễ dàng làm người ta buông phòng bị. Chính là chớ quên, Baileys cũng là Whiskey a, sau khi những bong bóng kem vô tội đó tiêu tán lúc sau, sức chịu đựng vẫn còn đủ."

"Giang Vân Phi, anh không cần quá coi thường tôi, tôi kỳ thật rất mạnh mẽ, không đúng, là ngọt và mặn....."

Lấy tay của cô ra, nam nhân không hiểu cô ấy ngôn loạn ngữ chút cái gì, sửa sang lại cổ tay áo rồi nói, "Baileys giống nhau chỉ có 17 độ, Whiskey 43 độ, Mao Đài 53 độ, nếu muốn uống say một ly rượu trắng là đủ, mà em vẫn lao lực luôn uống Baileys."

Khương Diệp phân không rõ những con số đó, cô đang cảm thấy thật mông lung, chính mình lại bị châm chích lại.

Ôm chăn nhắm mắt lại, Khương Diệp cảm thấy trời đất quay cuồng, chính mình như là bị đặt ở cối xay gió, bên cạnh có một đầu lừa không ngừng đi qua đi lại, xoay chuyển đầu cô đến choáng váng.

Ngay lúc muốn nổi đoá, con lừa bỗng nhiên biến thành Giang Vân Phi, cô hận muốn cầm một cây roi da dùng sức đánh anh một cái.

Nhìn cô nặng nề ngủ, Giang Vân Phi đang muốn rời đi, di động bỗng nhiên lại vang lên tới.

Anh mở ra, những con số trong thông tin địa chỉ lại tăng lên nhiều.
........
Khương Diệp ngủ đến khi bình minh, mở to mắt ở trên giường ăn vạ không muốn dậy, cô tối hôm qua giống như mơ thấy Giang Vân Phi, ác mộng này thật đáng sợ.

Nghĩ đến đây, nữ nhân quyết định rửa cái mặt cho thật tỉnh tảo, nhưng cô cảm thấy chóng mặt và dạ dày khó chịu ngay khi ngồi dậy.

Phòng ngủ cửa phòng ngay lúc này được mở ra, nam nhân đứng ở cửa, mắt nhìn thẳng vào nàng, " Tỉnh rồi sao, hiện tại có thể nói chuyện tối hôm qua em đi đâu được chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top