Chương 18:

Thanh Tử khe khẽ ngẩng đầu nhìn nam nhân lạ mặt đang ngồi trước nàng. Dáng người thư sinh trong tà áo trắng thanh bạch đến thoát tục. Chiếc mặt nạ bạc chiếm gần trọn gương mặt thanh tú. Đặc biệt là đôi mắt! Đôi mắt tĩnh tại đến mê hoặc khiến nàng như bị thôi miên mỗi khi nhìn vào đó. Ở con người này, có một điều gì đó bí ẩn nhưng tuyệt nhiên không vương chút xấu xa nào. Một nam nhân đặc biệt nhất trong tất cả các nam nhân nàng từng gặp. À, hình như nàng có nghe Mao Tể tướng có nhắc đến tên chàng : Hắc Vũ Khoái Đấu.

Khoái Đấu vẫn bình thản ngồi uống trà, mái tóc đen dài xõa trên y phục trắng mang một vẻ đẹp đến ma mị. Gương mặt hơi nghiêng nghiêng xoáy sâu vào gương mặt nữ nhân đang ngồi trước mặt chàng. Khóe mắt hơi nheo lại. Nữ nhân này quả là khá giống với Tiểu Nguyệt, à không, phải nói là rất giống, ngũ quan hài hòa, gương mặt hơi xanh và đường nét mềm mại. Nhìn bộ y phục thô kệch trên mình nàng, có lẽ nàng xuất thân từ một vùng quê nào đó. Những thôn nữ vùng quê quanh năm một nắng hai sương mà có được vẻ kiều diễm như thế này, quả là hiếm thấy. Chàng lấy làm lạ là tại sao một nữ nhân như nàng mà lại đồng ý đánh đổi đôi mắt đen linh hoạt kia với Mao tể Tướng? Vì danh vọng ư? Hay vì ngân lượng? Hình như...nữ nhân này có vẻ không phải kiểu người như vậy. Có uẩn khúc gì chăng?

Đôi tay nhỏ của Thanh Tử nắm chặt gấu áo đã phai màu. Mao tể tướng đã dặn nàng phải nhất nhất nghe lời của vị công tử này, một lời không dám trái lệnh. Nàng đang đợi chàng ra lệnh cho nàng làm điều gì đó. Nàng cũng đã lường trước được tình huống xấu nhất. Trước khi đến đây, nàng đã cố gắng hình dung gương mặt nam nhân mà nàng sẽ gặp. Dữ tợn có, xấu xí có, nhưng Thanh Tử chưa bao giờ nghĩ rằng chàng lại đẹp như vậy. Cơn lo lắng trong nàng dịu xuống một chút.

Cơ hồ ngồi mãi vẫn thấy nam nhân trước mặt im lặng, nàng lên tiếng trước, giọng nhỏ và có đôi phần rụt rè:

- Hắc Vũ công tử, có gì sai bảo tiểu nữ không ạ?

Lần đầu nghe thấy một âm thanh lạ gọi tên mình, Khoái Đấu ngẩng đầu lên nhìn nàng, hỏi lại:

- Sao?

Phải nói thêm, tính chàng xưa nay vốn rất kiệm lời, ngoại trừ Thượng Nguyệt và a đầu Hòa Diệp, chàng rất hiếm khi tiếp xúc với người lạ, nhất là một cô nương nên quả trong lòng có chút bối rối.

Nàng lại tưởng chàng ngạc nhiên khi mình biết tên chàng, bèn vội vàng giải thích:

- Tên công tử là do tiểu nữ nghe Bình Thứ đại công tử nói, tuyệt đối không phải nghe lén đâu ạ. Tiểu nữ là Thanh Tử, được lệnh của Mao Tể Tướng phải nhất nhất nghe công tử sai bảo. Công tử cần sai bảo gì, xin cứ nói với Thanh Tử.

Chàng khẽ gật đầu, gương mặt vẫn không biểu lộ một nét cảm xúc nào, chỉ tay về phía hữu căn nhà:

- Cô có thể nấu ăn ở đó. Ta vốn không biết nấu cơm.

.

.

.

.

Mao Tể Tướng nhận giấy báo thiết triều, gương mặt vẫn không biểu lộ một nét cảm xúc nào. Ngài sai Lưu tổng quản chuyển một vài lời gì đó đến phu nhân còn bản thân thì vội vàng đến thư phòng viết tấu chương. Đã gần nửa tháng nay Hoàng Thượng không quan tâm triều chính, đột ngột thiết triều gấp như thế ắt hẳn Ngài phải chuẩn bị tấu chương kỹ càng. Vừa hay phía biên giới Mục Mộ tướng quân báo về đang có hạn hán, mất mùa. Ngài muốn xin triều đình mở kho lương cứu đói. Bản thân ngài đúng là hận Tân Nhất đến thấu xương nhưng con người Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang trước giờ rất rõ ràng, Ngài không muốn mang chuyện gia đình ảnh hưởng đến việc xã tắc. Ngài căm ghét Tân Nhất đến tận mức hận không thể nào róc xương lột da tên khốn đã bức hại con gái Ngài phải chết trong bệnh tật, cô đơn và oan ức. Nhưng, hơn bất cứ một ai ở Công Quốc này, Ngài cũng biết Tân Nhất không phải là một vị hôn quân. Mười lăm tuổi thay Phụ Vương chấp chính, tất nhiên có Ưu Tác Thái Thượng Hoàng đứng sau hậu thuẫn tuy nhiên bản thân hắn cũng là một vị Hoàng đế yêu thương dân chúng. Công quốc dưới sự trị vì của Tân Nhất chưa từng có nạn đói, chưa từng có bệnh dịch lớn, đền thờ, cúng bái hàng năm chưa một lần bị sao nhãng. Hắn...xét về một mặt nào đó, vẫn là một minh quân.

.

.

.

.

Bình Thứ nhàn tản đi phía sau Hòa Diệp, gương mặt rạng rỡ khi thấy nàng khá vui vẻ với nhưng que kẹo anh đào, những chiếc bánh nàng đang cầm trên tay. Có lẽ, nàng sống cùng Khoái Đấu từ nhỏ nơi sơn cước, hiếm khi được ra ngoài nên chốn nào nàng cũng thấy lạ, chốn nào nàng cũng thấy vui. Lần đầu tiên chàng thấy một nữ nhân ra ngoài phố mà không màng trang sức, tơ lụa, chỉ đòi thử tất cả những đồ ăn bán ngoài đường. Phong cách ăn uống cũng không hề cầu kỳ. Món gì nàng thích, sẽ ăn đến phồng miệng lên nhìn như một đứa con nít hết sức đáng yêu, món gì nàng không thích, ăn một miếng sẽ nhả ra ngay tức khắc. Nàng đơn giản và thuần túy đến mức hồn nhiên và muốn bao bọc. Quả nhiên, nữ nhân này là một nữ nhân hết sức đáng yêu và thú vị.

Vừa đẩy được cánh cổng gỗ , niềm vui chưa dứt khi nghe Hòa Diệp khen kẹo hồ lô chàng mua rất ngon thì gương mặt Bình Thứ tối sầm lại khi nghe nô tài thân cận báo tin từ song thân . Không quên dặn hắn đưa Hòa Diệp về ngôi nhà phía sau hậu hoa viên, chàng tức tốc chạy tới phòng của mình.

- Phụ thân!!! Thế này là sao chứ? - Chàng hết sức ngạc nhiên trước gương mặt vui vẻ của Mao tể tướng, dường như phớt lờ đi chàng.

Mà cũng phải nói, không ngạc nhiên không được. Căn phòng vốn là phòng riêng của chàng nay đã được dán đầy chữ hỉ và những dải tú cầu đỏ cũng mắc như mạng nhện quanh phòng đến khó hiểu. Những cây nến to đã được cắm sẵn trên những chiếc giá đồng sáng loáng, những táo, những cam, những bánh xếp la liệt trên bàn. Một bình rượu men trắng với những hoa văn chìm tinh xảo - vốn là cống vật của một đảo quốc phía Tây, được thân phụ cực kỳ yêu quý, nay cũng mang đến đây trưng bày. Nếu đây không phải là Mao phủ, không phải là nơi chàng đã sinh ra và lớn lên thì chắc chắn chàng sẽ nghĩ mình đi nhầm phòng.

- Cha à, - Chàng vẫn chưa hết sửng sốt - Nhà ta chuẩn bị có hỷ sự gì sao? Trong phủ cũng còn rất nhiều phòng trống mà. Tại sao lại ở phòng Thứ nhi ?

- Aiza, Bình Thứ - Phi Anh Lý phu nhân tủm tỉm cười, vẻ mặt như muốn nói : chúng ta đã biết tất cả, con còn hòng chối cãi ư? - Đến giờ mà còn giấu thân phụ thân mẫu là sao chứ?

- Mẫu thân - Suy nghĩ của chàng càng lúc càng đi vào bế tắc - Con thật sự là... không hiểu.

Mao Tể Tướng thong thả vuốt vuốt hàng ria kẽm, khẽ hắng giọng mà giải thích cho chàng:

- Không phải ta đã nói với con rồi sao, Bình Thứ. Nếu con ưng tiểu thư nhà nào cứ nói với ta một tiếng để ta giải quyết việc thành thân của con nhưng con trước giờ chưa từng một lần đả động đến chuyện đó. Còn không thì ta sẽ sai người cấp tốc hỏi Mục Mộ tiểu thư - con gái rượu của Mục Mộ Thập Tam đại tướng quân trấn giữ biên ải. Nay, con sau chuyến đi núi Vu Nhai lại trở về với một nữ nhân. Thế thì, ta nghĩ ta và mẫu thân con nên là người ngạc nhiên mới phải.

Mặt chàng biến sắc sang màu trắng nhợt. Chuyện Hòa Diệp, rõ ràng chàng đã rất kín kẽ, vậy mà tên khốn nào lại làm lộ ra? Chuyện này, chàng làm ngoài kế hoạch của cha, rắp tâm cướp nàng về cho bằng được. Phụ thân mà biết rõ đầu đuôi, chắc chắn chàng khó lòng mà yên thân. Nhưng nếu chàng mà theo ý cha bái đường thành thân với nàng, cái đầu của chàng cũng khó lòng mà nằm yên được trên cổ với Hắc Vũ Khoái Đấu. Đó là còn chưa tính đến chuyện làm sao để nàng ngoan ngoãn bái đường mà không lộ chuyện chàng đã lén lút làm sau lưng phụ thân.

Chưa kịp để Bình Thứ kịp nói them một lời nào, Phi Anh Lí phu nhân đã tiếp lời:

- Mẹ biết hôn nhân đại sự là việc quan trọng nhưng con cũng không cần phải căng thẳng như thế đâu, Thứ nhi. Về tất cả các thủ tục, lễ nghi, cha con và ta đã chuẩn bị kĩ càng rồi. Chỉ đợi giờ lành sẽ đứng ra chủ trì cho con. Lễ phục tuy có hơi vội vàng một chút, nhưng ta nghĩ đồ của ta và cha con mặc ngày xưa cũng không phải là quá tệ. Ý con thế nào?

Bình Thứ bỗng dưng bị dồn vào thế bí. Chàng thừa hiểu, câu nói "ý con thế nào" chỉ là một câu thông báo : "con cứ y lệnh mà làm đi" của cha mẹ. Chàng không có quyền chối từ. Cực chẳng đã, chỉ biết cúi đầu:

- Dạ, Bình Thứ xin nghe lời cha mẹ. Xin cha mẹ để Bình Thứ đi nói lại với Hòa Diệp một tiếng. Dù sao, cô ấy trước việc này chắc chắn sẽ bất ngờ.

Vợ chồng Mao tể tướng đều gật đầu cho là phải. Trước khi chàng đi, Mao phu nhân còn thốt lên:

- Cô nương đó tên Hòa Diệp? Một cái tên thật đẹp.

Bình Thứ lui gót mà lòng như lửa đốt. Sự việc này quả là nằm ngoài dự tính của chàng rồi. Phải giải quyết thế nào mới tốt đây?

.

.

.

Bầu trời âm u một màu xám nhẹ. Tà áo trắng của Lợi Lan cũng chính vì thế mà bỗng dưng trở nên yếu ớt đến nhạt nhòa. Có cảm tưởng chỉ một cái chạm nhẹ, nàng cũng có thể tan loãng như một bọt nước. Nàng ngồi ngay trước bậc thềm, đôi mắt tím mênh mang phóng ra khoảng không âm u những tia nhìn tĩnh lặng đến nhạt nhòa. Những ngón tay dài và mảnh khảnh khe khẽ đưa lên khoảng không trước mặt như đang cố gắng chạm vào những hồi ức miên man chảy trong đầu, cái dáng ngồi im, bất động tựa hồ như đang nghe điều gì đó từ thiên nhiên.

Do Mĩ đứng ngay sau nàng, tà áo đỏ đẹp đến ma mị. Nữ nhân này, thần sắc yếu như thế, có lẽ là người đã chết rồi. Người cứu cô ấy, ngoài đệ đệ ngốc nghếch của nàng ra, thì còn có thể là ai khác vào đây được nữa? Giờ thì nàng đã hiểu, tại sao chỉ một việc không hề quá khó là trị hàn khí mà cũng phải cầu đến nàng, có lẽ nó đang phải trả giá rồi. Đảo lộn luật âm dương, cải tử hoàn sinh là làm trái với luân thường đạo lý. Mỗi con người chỉ có một mạng, nó đã cả gan dám cướp một người từ tay Diêm vương thì ắt hẳn sổ sinh tử của Thẩm Phán cũng đã bắt đầu gạch tên nó rồi.

- Thượng Nguyệt - Nàng khẽ gọi - Muội có muốn vào rừng với ta một chuyến không?

- Mĩ tỉ muốn hái thảo dược gì sao? -

Khẽ mỉm cười, Do Mĩ chẳng ngần ngại mà nói thẳng :

- Chắc muội cũng biết, muội đúng ra là người đã chết rồi, là do Khoái Đấu cướp muội từ hoàng tuyền về. Đúng chứ?

Nàng khẽ gật, Do Mĩ lại tiếp lời :

- Ta mới nhìn muội cũng biết là âm khí rất nặng. Lúc đầu, cứ nghĩ do muội là nữ nhi, bản thân lại nhiễm hàn. Nhưng không phải. Hàn khí trong người muội rất nặng, chứng tỏ, muội đáng nhẽ ra đã chết rồi. Bấy lâu nay Khoái Đấu không rời muội một bước bởi trong người nó là dương khí. Âm khí dương khí hòa hợp để duy trì sự sống. Nó đã đảo lộn luật trời, chắc chắn, nó đang phải dần dần trả giá bằng mạng sống của nó rồi. Tỉ nghĩ, nhờ chiếc mặt nạ trên người nó là một trong tứ linh nên mạng sống đến giờ mới bảo toàn. Nhưng sau này, không ai lường trước được. Nên ta muốn luyện một số tiên dược, biết đâu có ích sau này.

Những lời Do Mĩ nói như găm vào nàng. Thì ra, bấy lâu nay, mạng sống của nàng là nhờ chàng mà có. Nàng đã không biết, chưa bao giờ biết là chàng đã vì nàng mà hy sinh nhiều như vậy

- Vậy, xin tỉ hãy để muội theo. Việc này, là do muội. Muội muốn cứu sư huynh. Bằng bất cứ giá nào.

.

.

..

Tại căn nhà trúc của Khoái Đấu

- Thanh tử cô nương, phiền cô ở nhà đợi ta. Ta cần vào rừng tìm một số thứ..

Giọng nói của Khoái Đấu vẫn nhẹ tênh và phẳng lặng. Thanh Tử đang lau lại chiếc bàn gỗ nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn chàng. Nàng đã quen dần với gương mặt bị chiếc mặt nạ bạc che khuất và thần thái lạnh lùng của Khoái Đấu.

- Vậy, xin công tử cho thanh tử đi theo.

- Không cần - Chàng vẫn lạnh lùng - Chỉ là kiếm một vài loại cây để giúp chuyện Tể tướng đã nhờ vả thôi.

- Thế thì xin công tử cứ cho Thanh Tử đi cùng. Tể tướng đã dặn tiểu nữ phải hầu hạ công tử chu toàn.

Trên đời này, Khoái Đấu ghét nhất là phiền phức, nhưng thấy nàng cương quyết quá, vả lại cũng chỉ đi một lát, bèn gật đầu:

- Vậy thì tùy cô..

- Đa tạ công tử.

Bình Thứ băng qua dãy hành lang phía Tây Mao phủ vòng về lối hoa viên. Quả thật sự việc này quá bất ngờ khiến một người đa mưu túc trí như chàng hiện giờ cũng chưa biết phải xử lý như thế nào. Nếu bây giờ mà chàng thành thân cùng Hòa Diệp, không những sẽ bị Khoái Đấu nghiền nát, mà ngay cả thân phụ cũng khó lòng tha cho chàng. Còn giả chàng cố tình không bái đường với nàng thì cũng không biết giải thích ra sao với song thân. Hơn nữa tính mẫu thân chàng quá rõ, ngọt nhạt với chàng không được ắt sẽ mang chuyện sống chết ra đe dọa buộc chàng phải vâng lời. Và mọi chuyện sẽ lại quay lại giả thiết một.

Mải suy nghĩ, bước chân chàng đã đến hoa viên tự lúc nào, đôi mắt mau chóng tìm được nàng đang ngồi dưới tán trúc. Màu xanh của lá, màu xanh của bộ đồ nàng mặc, của cả đôi mắt nàng khiến trái tim Bình Thứ dịu lại. Nữ nhân này, rốt cuộc ở nàng có điều gì mà lại khiến chàng chú ý đến vậy? Tứ đại mỹ nhân của Công Quốc này, chàng đều đã gặp qua nhưng tuyệt nhiên không để lại chút ấn tượng nào. Còn nàng, ma xui quỷ khiến gì khiến chàng một phút trái ý phụ thân rắp tâm cướp nàng về. Hay là... nhân cơ hội này, ta cứ bái đường thành thân, khi ván đã đóng thuyền, tên Khoái Đấu kia dù có nổi giận đến đâu cũng đâu kịp trở tay? Nghĩ vậy, chàng ho nhẹ một tiếng, lấy lại vẻ điềm tĩnh mà ung dung bước đến bên cạnh nàng.

- Hòa Diệp cô nương!

Nàng nghe tiếng gọi, nghe cả tiếng bước chân, biết rõ là hắn, cũng chẳng buồn ngẩng mặt lên. Vừa đi dạo phố phường rõ là thích như thế bây giờ lại mang nàng về, nhốt nàng vào bốn bức tường. Thiệt là tên này có ý muốn bức nàng đến chết!

Thấy vẻ mặt ỉu xìu như cái bánh bao nhúng nước của Hòa Diệp, Bình Thứ khẽ cười :

- Ở Mao phủ ta quả thật có chút buồn tẻ. Vậy, hay là..chúng ta... à, ừm... chơi một trò chơi... ?

tính nàng vốn ham vui, khi nghe đến trò chơi, gương mặt bỗng tươi tỉnh hẳn, tròn xoe đôi mắt trong veo hỏi lại chàng như một phản xạ :

- Trò chơi gì?

Vẫy vẫy chiếc quạt trong tay, chàng cười gian manh :

- Chắc cô nương lớn lên ở nơi hoang dã, chưa từng nghe trò... bái đường thành thân phải không?

- Ai..ai nói ngươi là ta không biết. Viễn Sơn Hòa Diệp ta có trò chơi nào mà lại không biết. Nhưng biết đâu ...luật chơi ở đây khác vùng núi Vu Nhai nơi ta sinh sống, ngươi cứ nói thử xem.

Nghe giọng điệu của nàng, Bình Thứ biết rõ mười mươi nàng chẳng biết gì, xem ra đúng là ý trời. Chàng gấp quạt lại, nhã nhặn :

- Vậy mời tiểu thư vào phòng, nói đây có không lịch sự cho lắm. Ta nghe nói tiểu thư không uống được trà nên đã nấu sẵn nước của cây hoa Vô Thường,mong tiểu thư không chê.

- Được - Hòa Diệp đứng dậy, cười thật tươi - Dù sao ta cũng đang buồn chán, chơi trò gì đó cũng rất hay.

Chàng đi theo nàng trong vô thức, cố giấu nét gian manh sau vẻ mặt ôn nhu. Ván bài này, xem ra, chàng lại cầm đằng chuôi rồi. J))))))

.

.

.

.

.

.

.

.

Lợi Lan chầm chậm đi đằng sau Do Mĩ. Khu rừng rậm một màu xanh thẫm huyền bí. Tà váy trắng lấm lem bùn đất.

Tình cảm của sư huynh, nếu nói nàng không cảm nhận được thì rõ rang nàng đang nói dối. Trước đây, nàng chỉ nghĩ đơn thuần, Khoái Đấu là huynh trưởng nàng, cũng là sư phụ nàng, chàng đối với nàng hết lòng yêu quý như vậy vì nàng là đồ đệ chàng yêu thương nhất. Nhưng, từ khi nàng mở mắt hồi sinh lại một lần nữa, ánh mắt của chàng, nàng cũng phải đối mặt với sự thật mà nàng luôn lo sợ. Trong thâm tâm, nàng đã so sánh chàng với Tân Nhất. Khoái Đấu sư huynh dịu dàng bao dung với nàng bao nhiêu thì Tân Nhất nhẫn tâm với nàng bấy nhiêu. Nàng được đích thân Ưu Tác thái thượng hoàng và Hữu Hi Tử thái hậu xuống tận Mao phủ mang lễ vật hỏi về, đám cưới của nàng được toàn thể dân chúng Công Quốc đứng ra chứng kiến, được nữ thần Huyết giang ban phước lành vĩnh cửu. Nàng vì chàng mà bỏ lỡ cả một đời. Rốt cuộc, đáp lại tất cả những hành động đó của nàng, chỉ là một câu nói vô tâm : " Có phu nhân nào lại mong chồng mình chết trên chiến trường? "

Trong lòng chàng, liệu đã có một giờ một khắc nào nghĩ đến vị phu nhân đường đường chính chính cưới về như ta ư? Chỉ vì một câu nói thơ ấu mà ta cứ mãi ảo tưởng. Ảo tưởng rằng một ngày nào đó chàng sẽ quay lại nhìn lại nhìn ta mà mỉm cười. Trên đời này, chàng có biết có một loại ảo tưởng dai dẳng nhất là gì không? Đó là ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng người mình thương. Càng ảo tưởng , càng tổn thương. Là ta tự dùng dao đâm vào tim mình, khi giật mình tỉnh lại thì không thể rút lưỡi dao ra được nữa rồi. Một con thỏ của Cung Dã Chi bảo bị ngã xuống hồ, chàng còn lo lắng cho nó hơn cả ta. Chàng quan tâm đến cô ta như vậy, nhưng sao lại vô tâm với chính thất như ta? Ta biết chàng không yêu ta, nhưng ta vẫn chấp nhận đặt cuộc. Ta cược tất cả, thanh xuân, hy vọng, thậm chí cược cả tính mạng. Vậy mà cuối cùng ta trắng tay. Ta bên chàng, một khắc hạnh phúc cũng chưa có vậy mà.... Lần này, ta thua.

Nắm lấy đôi tay người đã mang nàng về từ tay Diêm Vương, không phải là nàng chưa từng nghĩ đến. Nhưng ...nàng bây giờ, đã là con dâu của dòng họ Công Đằng, không thể dùng danh phận "thê tử" mà hầu hạ chàng. Ngay cả lòng tin của nàng cũng đã vỡ nát. Một câu nói của Tân Nhất như nhát dao chí mạng. Tâm nàng đã chết trong đếm tân hôn đầy máu ấy . Trái tim trong lồng ngực này đã không đập từ rất lâu rồi.

Sư huynh, liệu muội có thể ....tin tưởng huynh không? Liệu Lợi Lan có thể tin tưởng Khoái Đấu sư huynh một lần nữa? Liệu muội có thể quên hết những chuyện đã qua, mà hồi sinh, mà an nhàn làm Thượng Nguyệt của sư huynh không?.

Mải suy nghĩ, nàng không hề để ý rằng Do Mĩ không hề hái bất cứ một loại thảo dược nào. Đôi mắt thinh lặng đến đáng sợ. Chỉ đến khi nàng không biết Do Mĩ dừng lại, mà va vào người tỷ ấy, nàng mới dừng lại và ngẩng đầu lên:

- Khoái Đấu sư huynh....




Thanh Tử ngẩng lên nhìn hai nữ nhân trước mặt nàng. Một người mang một bộ y phục đỏ như màu máu, đôi mắt sắc sảo và dung mạo thấp thoáng ẩn hiện sau chiecs khăn mỏng. Người còn lại,có gương mặt giống nàng gần như tạc. Đó là một cô nương với đôi mắt tím và mái tóc dài buông xuống gần thắt lưng. Một làn da trắng như sứ và thần thái tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn. Trong y phục trắng, nàng ấy càng mỏng manh và nhẹ nhàng như một đám mây. Nếu nàng đúng, có lẽ cô ấy không ai khác chính là Mao Lợi Lan, con gái Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang tể tướng đương triều.

Khoái Đấu lặng im nhìn Tiểu Nguyệt và Mĩ Tỉ, bàn tay nắm chặt trong vô thức. Người luôn luôn điềm tĩnh như chàng mà lại sững sờ như vậy thì là lần đầu tiên mới thấy. Chàng miễn tưởng chỉ cần qua việc này, chàng đón được nha đầu Hòa Diệp về, thời gian qua, có lẽ nàng suy nghĩ cũng đã đủ rồi, chàng dứt khoát sẽ thổ lộ lòng mình cùng nàng. Chàng muốn lấy lại niềm tin cho nàng , nắm lấy tay nàng đi về phía an yên, không tranh chấp. Chẳng có đương kim tiểu thư danh giá, cũng chẳng có Hoàng Phi, càng không bóng dáng đệ nhất sát thủ chốn kinh kì. Bình thản đi cùng nhau quãng đời còn lại trong bình an như thế. Chàng biết rõ chuyện của hai người vốn không có kết quả và vẫn cố nhắm mắt bất chấp, cố yêu thương thêm một khắc một giay thì yêu thêm một khắc một giây. Biết cố chấp thì tổn thương mà vẫn làm. Biết là sai nhưng vẫn không thể dừng lại, chấp nhận cả đời trầm luân, không cần đáp trả. Trong thâm tâm biết rõ nàng không thuộc về mình nhưng cứ cố gắng nắm tay nàng đi thêm một đoạn đường nữa. Chỉ vì một chữ tình mà bằng lòng đánh đổi cùng nàng. Chỉ vì chữ " tình"...
Ý trời, có lẽ đúng là ý trời.....Một lần nữa, chàng lại nhìn thấy kết cuộc của ván bài chàng đã đánh, đó là thua trắng tay....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mỹ