Chương 16:

Khoái Đấu đứng im lặng hơi xoay lưng lại với Bình Thứ. Tính chàng xưa nay vẫn vậy. Dù trong lòng rất nóng lòng muốn gặp cô gái mà Bình Thứ nói rằng giống Tiểu Nguyệt như hai giọt nước nhưng vẫn cố tình bình tĩnh đến hờ hững. Liệu trên đời này có nhiều chuyện kỳ la như thế ư? Không cùng cha mẹ, không cùng huyết thống mà lại....

Đôi mắt tĩnh lặng như mặt gương đồng thoáng nhíu mày như nhớ phải chuyện gì đó không hề vui vẻ. Thật may là chàng đã khéo xua Tiểu Diệp đi chỗ khác. Sống trên giang hồ có gì hay? Chi bằng cứ ngây thơ, thậm chí hơi ngốc nghếch một chút như a đầu này có khi còn dễ chịu hơn. Không biết gì thì sẽ không đau. Tốt nhất là nó cứ luôn trẻ con như vậy, cùng chàng và Tiểu Nguyệt sống những ngày tháng vui vẻ. Chàng đã quyết rồi. Sau khi hoàn thành mốt vụ này, chắc chắn sẽ rửa tay gác kiếm. Hắc Vũ giáo phái sẽ giao cho Viên Cốc Quan Ngạn ( Tsuburaya Mitsuhiko) . Chàng đã đích thân đào tạo hắn đã lâu, cũng quan sát thấy hắn là người có đầu óc quan sát, ngũ quan tinh nhạy. Ắt hẳn không phải là loại tiểu nhân bỉ ổi. Hắc Vũ giáo xưa nay tuy là quy tụ những sát thủ nổi tiếng trên giang hồ, nhưng vẫn coi trọng tính khí quân tử. Giao tâm huyết của chàng cho một người như Quan Ngạn ( Mitsuhiko) , thiết nghĩ cũng là xứng đáng.

Chàng sẽ từ bỏ. Danh vọng. Tiền tài.

Chàng cam lòng bỏ tất cả. Chỉ mong mỏi một chút bình yên.

Bình thản sống cùng nàng, nắm tay nàng cho tới khi đôi mắt này không thể ánh lên một tia nhìn nào nữa.

Tiểu Diệp đứng ở rặng cây phía xa xa, đang cố gắng kết một vòng hoa đào trước khi được " đi chơi" . Chàng biết mang nó ra trao đổi lần này là chàng ích kỷ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Còn việc ít hôm nữa Tiểu Nguyệt sẽ về, chàng cũng chưa biết tính sao đây. Thôi, cứ đến đâu thì đến vậy.

Khoái Đấu tiến lại gần chỗ Tiểu Diệp đang đứng, và rút ra một cái ống nhỏ như một đoạn của cây sáo :

- A đầu, đại ca cho muội cái này.

Khúc sáo đó nằm gọn trong bàn tay trắng hồng của Hòa Diệp. Nàng tròn mắt nhìn nó óng ánh dưới ánh sáng ban ngày.

- Cái này là cái gì vậy hả đại ca?

Chàng không nói gì thêm, chỉ lặng im xoa nhẹ mái tóc tơ của nàng rồi mỉm cười thật hiền từ. Một lát sau mới lên tiếng :

- Đây là một đoạn của cây sáo mà đại ca luôn mang bên mình. Nay cho muội. Khi nào có ai bắt nạt muội thì hãy thổi ba tiếng. Đại ca luôn dùng thuật tán âm nên dù muội có ở đâu, đại ca cũng sẽ đến ngay lập tức . Hiểu không?

Nàng giơ khúc sáo óng ánh những vệt sáng mịn màng trong đôi tay nhỏ , đôi mắt trong như những hạt nước ngơ ngác hỏi lại :

- Nhưng nghĩa phụ nói dùng nhiều thuật tán âm quá cũng không tốt mà, đại ca đừng dùng nhiều nghen.

Đáp lại là một cái xoa đầu rất dịu dàng nữa của chàng. Tiểu Diệp, chỉ mấy ngày thôi. Rồi chúng ta sẽ sống cùng nhau an an ổn ổn đến hết chặng đường dài này. Chỉ mấy ngày thôi, dứt khoát phải đợi đại ca nhé !

Bình Thứ tiến đến gần hai huynh muội chàng, cất giọng từ tốn và cố che giấu vẻ tự mãn của kẻ đang vui sướng vì đã đạt được mục đích bằng tông giọng trầm khó mà đoán được cảm xúc :

- Xin công tử yên tâm, giao muội muội cho tại hạ. Xin hứa sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng !

Vốn đang mải lo nghĩ cho Tiểu Diệp nên thành ra Khoái Đấu cũng phút chốc mà quên mất đi việc muốn nhìn dung nhan cô gái lạ mặt mà chàng chỉ mới được biết qua cái tên Thanh Tử ( Aoko ) . Trong mắt chàng, cũng chẳng nhìn ra vẻ tự mãn của Bình Thứ, tuy nhiên , vẫn không quên bồi cho hắn một câu :

- Tại hạ cũng mong bản thân có thể tin người đã tới nhờ vả rồi còn muốn mang người thân của tại hạ ra để trao đổi. Mong công tử nhớ cho, nếu Tiểu Diệp mà có mất đi một sợi tóc thì ta nhất định bắt tất cả phải .. bồi táng

Chàng cố tình nhấn mạnh và nói thật chậm hai chữ " bồi táng" với âm điệu sắc nhọn hơn bất cứ một loại vũ khí nào.

Đáp lại là một nụ cười khó hiểu và cái chắp tay cáo từ của Bình Thứ. Trước khi đi qua mặt Khoái Đấu, chàng nói thật nhỏ :

- Người đang đứng ở gốc cây kia. Cáo từ !

Bóng áo xanh của Tiểu Diệp đã khuất hẳn sau tán đào hồng thẫm một khoảng trời, chàng mới chợt nhớ ra cô nương tên là Thanh Tử ( Aoko) nào đó, bèn quay trở lại gốc cây. Cũng chẳng lấy gì làm tò mò hay hiếu kì nữa. Chỉ trái tim và đầu óc trống rỗng với những câu hỏi đơn điệu lặp đi lặp lại trong đầu chàng : mình làm thế là đúng hay sai?

.

.

.

.

.

Lợi lan im lặng ngồi trước bàn trà nhỏ đợi Cung Bản Do Mĩ (Miyamoto Yumi) . Dáng ngọc uyển chuyển thướt tha trong tà áo đỏ tươi di chuyển qua các ngăn đựng thảo dược, mỗi bước đi là mùi thảo dược lại tỏa ra ngào ngạt. Sau khi cho tất cả dược liệu vào và bắc lên chiếc bếp nhỏ , Bộ Mĩ bất chợt đưa ánh mắt màu hổ phách nhìn ra bên ngoài. Lúc bấy giờ, bóng tối cũng đã bao phủ, ánh trăng thượng tuần bắt đầu đổ xuống nhân gian một thứ ánh sáng dịu vợi và trong như ánh ngọc.

- Thượng Nguyệt! - Chất giọng nàng thoảng thoảng và mát rượi như mùi hương của những chiếc lá bạc hà - Có muốn cùng tỉ tỉ ngắm trăng không? Trăng hôm nay đẹp quá !

Nàng ngẩng đầu lên nhìn nữ nhân mặc y phục đỏ chói lòa trước mặt, khuôn miệng xinh xắn đằng sau chiếc khăn hình như đang nở một nụ cười thật dịu dàng. Từ khi tiếp xúc, cũng chỉ chưa nói với nàng được một câu. Nghe qua tin giang hồ vẫn thường đồn đại, miễn tương tỉ tỉ ấy là một người cứng ngắc và lạnh lùng, thật không ngờ lại là một nữ nhân có tâm hồn nhân hậu và nhẹ nhàng như vậy. Nàng gật đầu một cách ngoan ngoãn và mỉm cười như những nụ hàm tiếu , theo gót Do Mĩ ra chiếc hồ sau ngôi nhà nhỏ.

Màn đêm đen nhánh như mực bao phủ lên rừng núi biến chúng thành những hình thù thật khó định nghĩa và gọi tên. Ánh trăng bàng bạc đổ trên lá cây những giọt trong veo và mát rượi. Chiếc hồ im lặng , những đợt sóng nhẹ đến nỗi không làm gợn nổi làn nước lặng im trên mặt hồ . Làn nước mịn màng lấp lánh dưới ánh trăng. Cảnh đẹp đến mức làm con người ta nhất thời như ngây ngốc, chẳng thốt lên được lời nào. Có lẽ, nàng còn đứng như thế một lúc lâu nữa, cho đến khi Bộ Mĩ kéo tay nàng ngồi xuống đám cỏ xước gần đó. Mùi đất ngai ngái, mùi cỏ ngào ngạt, mùi nước thật tinh khôi làm người ta bỗng chốc tham lam muốn ôm trọn.

- Năm nay muội bao nhiêu tuổi?

- Dạ, muội năm nay mười bảy .

Đôi mắt màu hổ phách khẽ nhíu lại rồi lại giãn ra ngay tức khắc , Do Mĩ mỉm cười và nói một câu dường như chẳng ăn nhập gì với câu nàng hỏi trước đó :

- Mọi thứ có thể thay đổi, duy chỉ có ánh trăng vẫn thế. Ta đã nhìn nó mười năm qua rồi. Lúc nào cũng sáng trong và tinh khiết như vậy cả.

Giơ bàn tay mảnh mai ra trước mặt để cho ánh trăng chảy tràn qua từng kẽ ngón tay, rồi lại xuống đất những bóng đen mang hình thù kì lạ do những bụi cỏ cản lại, nàng nói như vọng về từ một nơi nào thật xa, xa như từ quãng thời gian mười năm đằng đẵng :

- Mười năm về trước, ta mười bảy, cũng bằng tuổi muội bây giờ. Cũng đã có một quãng thanh xuân đẹp như hoa, thật là những tháng ngày không thể nào quên và cũng không thể nào có lại.Tiểu Nguyệt, muội đã từng yêu một người nào đó chưa? Yêu bằng cả trái tim ấy?

Nàng cúi mặt xuống tà áo , không đáp lại lời Mĩ tỉ. Không gian này rất dễ khiến con người ta rơi vào những hồi tưởng , nhất là những hồi tưởng đau lòng. Những lúc như vậy, thà rằng cứ im lặng nghe tỉ ấy nói là tốt hơn cả.

Ánh mắt Do Mĩ bỗng chốc hóa hư vô vào ánh trăng mờ ảo. :

- Ta tự hỏi tình yêu, nó rốt cuộc là cái gì vậy. Tình yêu, là do trái tim con người tạo nên, luật lệ, cũng là do con người mà thành. Xét cho cùng, dù là luật lệ ngăn cản tình yêu hay tình yêu phá vỡ luật lệ thì cũng vẫn là con người tự làm đau mình mà thôi.

Đôi mắt tím khẽ nhắm lại. Ánh mắt màu xanh dương chập chờn ẩn hiện , một sắc lạnh mênh mang trải dài trên nền tuyết trắng. Một gương mặt lạnh lùng và đôi mắt sắc lạnh

Nàng ngửi thấy mùi máu lòa nhòa trong chữ hỉ đỏ chói dán khắp Hoàng cung .

Nàng thấy những giọt nước mắt vỡ vụn thành những giọt máu loang trong không khí.

Nàng thấy trái tim mình chìm đi, những giọt nước mắt khô cạn trên hốc mắt đã ráo hoảnh.

Nỗi đau không phải là nàng đã quên. Tình yêu không phải là nàng đã cạn. Chỉ là nàng không muốn Khoái Đấu sư huynh phải lo lắng nên cố đè nén nó bấy lâu nay, đứng trước ánh trăng tinh khiết, trước những câu nói chân thành từ trái tim đầy những vết xước của Do Mĩ mà bỗng chốc vỡ òa, run rẩy đến từng trong hơi thở.

Nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của nàng , Do Mĩ vẫn cất giọng nói như thì thào như từ trái tim đã chết mà vọng lại :

- Ta đã nghe ai nói câu này, không nhớ chính xác nhưng đại khái là vầy : " Tình yêu cũng chỉ do nỗi cô đơn bịa ra mà thành " . Với một cô gái mười bảy tuổi như ta, yêu đương là thứ khát khao nhất. Trái tim cô đơn trong chính lồng ngực của mình vì không thể tìm được thứ mà nhân gian này gọi là " tình yêu". Vậy mà khi ta tìm thấy nó rồi, cũng vẫn chỉ là một nỗi cô đơn. Cô đơn vì không thể có người đó, càng không thể ở bên được.

Đôi mắt đã đẫm nước mắt của nàng ngước lên nhìn gương mặt đau đớn đến bình thản của Do Mĩ , đang định hỏi thì Do Mĩ đã ngăn lại bằng một nụ cười buồn :

- Muội đang định hỏi người đó là ai à?

- Dạ không! - Nàng lắc đầu - Chỉ là muội đang tự hỏi, đau đớn như thế, khổ sở là thế, nhưng tại sao chưa một lần muốn buông tay? Cũng như vầng trăng kia vậy, dù biết là không thể nhưng vẫn muốn hái nó xuống...

- Cảm giác đó thật là túng quẫn và bất lực đến không tưởng, chẳng biết làm gì ngoài việc để nước mắt rơi...Phải không Tiểu Nguyệt?

Nàng im lặng một lát, bất chợt ánh mắt xanh dương lại mênh mang in đậm trong đầu , hạ giọng thật khẽ :

- Nếu như... nếu như .. có hai vầng trăng thì tốt rồi...

- Hả? Gì cơ? - Do Mĩ vẫn chưa hiểu rõ lời nàng

- Muội chỉ là đang nghĩ, nếu như có hai vầng trăng thì tốt biết mấy. Trăng trên cao không thể hái được, vậy thì chỉ cần bóng trăng in trên măt nước là được rồi. Dù chỉ là hư ảo, dù biết không phải là thật, dù cố tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng.. muội thật sự là rất muốn... một lần.. chỉ một lần thôi cũng được... được chàng ôm vào lòng.

Một dòng nước mắt trong suốt chảy ra từ đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp. Kí ức tưởng như đã lãng quên mười năm nay bỗng chợt hiện về rõ mồn một. Từng đêm trái tim và lí trí tranh giành nhau làm tuổi xuân của nàng ngày càng khô kiệt và héo úa.

Mười năm rồi. Nếu tính bằng năm thì cũng chỉ hết một bàn tay, nhưng nếu tính bằng tháng, bằng ngày, bằng giờ, rốt cuộc, khoảng thời gian nàng phải chịu đựng cô đơn là bao lâu? Mười năm nay, người nàng gặp nhiều nhất chính là Khoái Đấu, rồi đến a đầu Hòa Diệp. Nàng muốn gặp một người nào đó, nói với một ai đó, rằng nàng rất cô đơn, thật sự rất cô đơn.

Thế gian chỉ biết đến một Do Mĩ lạnh lùng, vô cảm, dị thường mà chẳng biết sau gương mặt ấy là một trái tim ngày một mòn mỏi và héo tàn. Tại sao lồng ngực lại đau đến vậy? Tại sao lại để cho nàng tìm thấy người đó nhưng đó lại chẳng phải nam nhân dành riêng cho cuộc đời nàng?

Trong những câu chuyện kiệm lời của Khoái Đấu, nàng biết, trái tim nó đang hướng về nữ nhân đang ngồi trước mặt nàng : Thượng Nguyệt - Mao Lợi Lan. Ý trời ! Đúng là ý trời ! Khi xưa nàng rơi vào vòng xoáy không lối thoát với người đó, giờ đây, đệ đệ của nàng cũng vậy. Vẫn là những lễ giáo do giang hồ đặt ra, liệu có cần phải chính con người tự tay bóp chết tình yêu của con người hay không?

Do Mĩ ngừng một lát, trong đầu nàng như có một nỗi niềm suy nghĩ ghê gớm lắm.

Bí mật của chiếc mặt nạ định mệnh trên gương mặt Khoái Đấu.

Lời dặn dò của Tân Xuất Trí Minh ( Anraide Tomoaki ).

Những ân ân oán oán của đời trước

Đôi vai mảnh run lên từng hồi, cuối cùng, tiếng nàng vang lên cùng cơn gió làm mờ bóng trăng in trên mặt nước. Hư ảo thì mãi là hư ảo mà thôi. Nếu như thoát khỏi cái hư ảo kia, cái còn lại, vĩnh viễn cũng chỉ là một sự thật . Những gì diễn ra trong đầu nàng bây giờ, lòa nhòa như một vở kịch trêu ngươi, một chuỗi những bi kịch ai oán của mười năm về trước. Những tưởng sau bằng ấy năm, nàng có thể thanh thản , vậy mà cuối cùng vẫn là những sự lựa chọn...

Ánh trăng in tròn xuống chiếc hồ như in bóng xuống một chiếc gương đồng....

.

.

.

.

.

.

Tin Tân Nhất Hoàng thượng lâm bệnh chẳng mấy chốc mà đã lan truyền đi khắp Hoàng cung. Hữu Hi Tử thái hậu trước đó không hiểu vì nguyên nhân gì ( thực ra , nguyên nhân được giữ kín tránh trường hợp "tai vách mạch rừng, nội gián làm loạn " ) , giam mình tại Phượng Lâm cung, ăn chay niệm phật, không màng đến cả thảy, nay cũng tới Nhất Long lầu túc trực thường xuyên. Xét cho cùng, Tân Nhất có gây ra chuyện gì đi chăng nữa thì chàng cũng là khúc ruột của bà. Con đau thì mẹ xót, dù có giận chàng đến đâu thì khi chàng đổ bệnh như thế , phận làm mẹ cũng không cho phép bà ngồi im như vậy. Huống hồ, chàng mới bị ngất do tự hủy hoại bàn tay mình đến lật móng, máu chảy xối xả, bây giờ lại bị vùi mình dưới tuyết lạnh, bà sao có thể đứng nhìn nó như thế. Ưu Tác Thái Thượng hoàng cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ngày ngày dùng đôi bàn tay rắn chắc của mình đỡ tấm lưng ngày càng mệt mỏi vì thương con của Thái hậu mà yếu dần đi trông thấy . Những câu an ủi bây giờ đã thành sáo rỗng mất rồi, chi bằng dùng đôi tay này đỡ lấy tấm lưng ong một thời kia, cùng nhau đối mặt mọi phong ba bão táp nơi Hoàng cung nhiều tranh chấp.

Từ ngày Tân Nhất lâm bệnh và nằm liệt trên giường, thần thái chàng khác hẳn, đôi mắt tinh anh giờ trũng xuống, vàng vọt và xanh xao. Chi Bảo ngày ngày vẫn đem gà hầm thuốc bắc đến Nhất Long lầu tự tay bón cho chàng ăn từng thìa một, nhưng chẳng khi nào được quá hai thìa, chàng đã vội vàng nhả ra kêu đắng.

Trong đôi mắt ngày càng dại đi ấy ngổn ngang biết bao suy nghĩ. Chàng càng hận Chi Bảo bao nhiêu lại càng ghê tởm bản thân và thương Lợi Lan bấy nhiêu. Rõ ràng, Chi Bảo không hề sai. Chỉ là chàng nhìn thấy chiếc phong linh ngày xưa trên tay nàng trong lần đi săn ở ngọn núi Vu Nhai mà một mực rước nàng về Hoàng cung rồi hết lòng sủng ái. Hận Chi Bảo? Chàng rõ ràng không có quyền. Tình yêu là thứ như pha lê , chỉ cần chạm mạnh là vỡ tan tành. Cái tình yêu cũng như sủng ái nàng dành cho Chi Bảo cũng như một cái chạm mạnh làm vỡ viên pha lê vậy. Không! Phải nói là bọt nước, bởi vì từ đầu đến đuôi, tình yêu đó vốn không hề có thật bao giờ.

Điệp khúc đó ngày nào cũng lặp lại, ngày nào cũng là một tô canh gà mà chàng thích, nhưng chàng cũng chỉ ăn được hai thì thìa rồi lại lắc đầu, đôi mắt xanh vốn ấm áp giờ nhìn nàng trống rỗng. Dù đôi mắt nâu ngấn lệ nhìn chàng, chàng vẫn nhìn nàng với ánh mắt vô cảm. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra với trái tim chàng? Không lẽ là cô ta... Mao Lợi Lan, có khi nào hồn ma của cô ta đã hiện về ám ảnh chàng hay không? Chỉ có thể là cô ta, chỉ có thể là cô ta. Mao Lợi Lan, cô đã chết rồi, nấm mộ cô đã xanh cỏ rồi mà sao không buông tha cho chúng tôi. Chính cô lúc còn sống đã xen vào hạnh phúc của tôi và chàng, đến chết cô cũng không tha cho tôi sao? Rốt cuộc là tôi đã nợ cô cái gì? Xin cô đó, lễ cầu siêu của cô, tôi sẽ đốt cho cô thật nhiều ngân lượng, thật nhiều kẻ hầu người hạ, mặc sức cô tiêu xài , mặc sức cô sai bảo. Chỉ cần cô siêu thoát đi. Chỉ cần cô biến đi! Phải! Chỉ cần cô mãi mãi biến đi !

Nàng ngồi lặng cạnh giường Tân Nhất với bao ý nghĩ như vậy, tô canh cũng đã nguội, còn chàng, hoặc là quá mệt, hoặc là không muốn nhìn thấy nàng nữa mà đôi mắt đã nhắm nghiền tự bao giờ. Bất chợt có tiếng đẩy cửa, và có tiếng chân người bước vào, Hữ Hi Tử trước giờ vẫn vậy, lẳng lặng đặt chiếc giỏ mây đựng canh xuống bàn mà không nhìn, thậm chí không nói với nàng một lời nào. Nàng thi lễ, chỉ có Ưu Tác Thái Thượng hoàng ra hiệu cho nàng đứng lên bằng một nụ cười hiền từ vốn có. Nàng biết mình cũng chẳng nên ở lại, bèn đứng dậy rồi vội vã cáo từ. Và nàng, cả đời này, cũng không thể quên được câu nói của Thái Thượng hoàng khi đó :

- Con người ta, không ai nắm tay đến tối, gối đầu đến sáng được. Giấy vốn đã là không gói được lửa. Nếu cứ cố cưỡng cầu, chỉ e lúc đó nước xa không cứu được lửa gần, kẻ đau khổ, chỉ là chính mình mà thôi.

Hữu Hi Tử thái hậu cũng chẳng nói thêm một câu gì cho đến khi bóng nàng khuất nơi ngưỡng cửa phía xa. Một tiếng thở dài và sầu não trên gương mặt vị anh quân ngày nào. Ưu Tác lắc đầu nhìn gương mặt đứa con nối dõi duy nhất của Hoàng tộc. Đã rất lâu rồi, chàng mới nghe cha mình nói nhiều như vậy :

- Mới vắng con có hai ngày mà tấu chương đã chất đống lên nơi thư phòng rồi. Hoàng nhi, con là nam nhi đại trượng phu, hà cớ lại quá yếu đuối vì nữ nhi thường tình? Trọng tình là điều tốt, nhưng phụ hoàng trước giờ chưa bao giờ dạy con đặt trái tim lên đầu, ảnh hưởng đến xã tắc. Trước, con đã vì một cái phong linh mà bỏ qua Lợi Lan , bây giờ không lẽ lại vì cái chết của Lợi Lan mà bỏ qua Chi Bảo? Để rồi sau này phải hối hận? Lợi Lan dù sao cũng đã mất rồi, nó sống khôn thác thiêng, tất nhiên không bao giờ muốn nhìn thấy con như thế này. Nhất Nhi, phụ hoàng nhớ là đã dạy con phải biết trọng cái trước mắt, phải không?

Ngừng một lát để quan sát động tĩnh trên gương mặt con trai mình, ngài lại nói tiếp :

- Ta đồng ý Chi Bảo không nói thật là sai, nhưng dù sao đó cũng là một cô gái tốt. Còn nối dõi, còn xã tắc, còn tổ tông. Con vì chạy trốn Chi Bảo và không biết xử trí sao với cái chết oan khuất của Lan Nhi như thế này mãi mà đáng bậc quân vương sao. Con hãy dành một đêm nay để suy nghĩ lại bản thân đi.

Nghe được những lời tâm can của phu quân, nhưng Thái hậu vẫn tỏ vẻ không bằng lòng, thể hiện rõ trong ánh mắt nhìn xa xăm và thái độ hết sức rõ ràng:

- Quý phi thì được, Hoàng hậu thì không. Ai cũng được, Chi Bảo không được!

- Nàng chớ nên cố chấp , người khuất cũng đã khuất, kẻ sống vẫn phải sống. Cái gì cũng phải nghĩ thoáng ra một chút. Không nên cứ cố chấp niệm những việc trong quá khứ! Nàng cũng nên rộng lòng với Chi Bảo hơn đi. Đừng nên cứ để bụng mãi như thế!

Tuy hơn hai mươi năm nay được Thái Thượng hoàng sủng ái hết mực, nhiều khi còn không nghe lời , tuy nhiên, với sự hiểu biết về con người Ưu Tác, Thái hậu thừa biết là không nên nói gì vào lúc này, nên cũng chẳng nói một lời nào dù thái độ vẫn còn đang không phục .

- Nhất nhi, phụ hoàng đã nói hết lời, tùy con xử trí !

Một dòng nước mắt ấm chảy từ đôi mắt xanh dương. Mặn đắng!

.

.

.

.

Mao phủ....

Bình Thứ thong thả dừng ngựa lại nơi cổng sau Mao gia chứ không hề đi cổng chính như mọi lần. Cổng sau Mao phủ thong ra một con hẻm nhỏ rất thưa người qua lại nên trước giờ không bao giờ sợ ai nhòm ngó hay xì xào bàn tán. Người trong phủ cũng chưa ai biết chàng về, chỉ có một người thân tín nhất của chàng chạy từ trong phủ ra đón. Khi kẻ đó có ý muốn cầm dây cương để dắt chiếc xe vào trong sân thì chàng ra dấu dừng lại và đỡ một người khác từ trong xe bước xuống. Đó là một nữ nhân mặc áo màu lục với đôi mắt xanh như những chiếc lá. Đôi mắt tròn ngây ngô nhìn xung quanh như một tiên nữ lạc loài lần đầu tiên tiếp xúc với sự sống. Bất cứ ai nhìn vào nàng cũng có một cảm giác thật nhẹ nhàng và dễ chịu, cứ như tâm hồn vừa được gột rửa qua làn nước mát vậy.

Khẽ hắng giọng "e hèm " và lừ mắt đầy ẩn ý với người thân cận đang nhìn Hòa Diệp, một cách đầy đe dọa, Bình Thứ khẽ phe phẩy chiếc quạt giấy rồi cất giọng trầm trầm :

- Phiền cô nương theo tại hạ.

Vốn là đứa trẻ rất ngoan và nghe lời, nàng ngoan ngoãn theo chân Bình Thứ bước vào Mao gia.

Sau khi sắp xếp cho nàng yên vị nơi một phòng nhỏ ở phía hoa viên, chàng mới tới bái kiến thân phụ, không quên hứa hẹn :

- Phiền cô nương đợi tại hạ một lát, có chút công chuyện, sẽ về hàn huyên cùng cô nương sớm thôi. Mong cô nương cảm thấy thoải mái!

Bình Thứ ở Mao gia, vốn đã là một đại công tử, lại còn được mệnh danh là đệ nhất hào hoa chốn kinh thành, là cánh tay đắc lực của thiên triều. Dù chàng muốn hay không muốn thì tới đây, vẫn phải tỏ rõ khí phách uy nghi của một dũng tướng vạn người kiêng nể. Thành ra, phong thái có nét gì đó gian xảo cũng vì đó mà biến mất tăm mất tích.

Tiểu Diệp từ nhỏ lại ở nơi sơn dã, lễ nghi phép tắc vốn không biết nhiều, không biết rằng mình đang ở phủ Tể tướng - nơi cao sang chẳng kém gì cung cấm, giữ lễ là một điều dường như bắt buộc. Nàng lại vẫn chưa nguôi cơn giận bị chàng bắt nạt vài canh giờ trước. Nếu không phải đại ca nói rằng nàng cần đến Mao phủ để giúp chàng hái thuốc trị thương cho Nguyệt tỉ, tiện thể cho nàng đi chơi đây đó thì nàng thà chết không theo nam nhân mặt mũi gian tà này. Nay hắn lại nói cái gì mà " hàn huyên cùng cô nương.." , phong thái thì rõ là " giả vờ" tử tế trước mặt người khác. A~~~~ rõ ràng là "yêu nhau thì củ ấu cũng tròn, ghét nhau thì quả bồ hòn cũng vuông" mà. Nhìn ghét quá đi! Nàng rõ ràng không có ưa hắn, không có ưa một tí tẹo nào hết á!

- Chỉ cần không thấy mặt ngươi là ta đủ thư thái rồi. Không tiễn!

Đường môi khẽ cong lên một nét cười như trăng thượng tuần, cũng không hề che dấu một nét cười thú vị. Nữ nhân này, quả thật rất đặc biệt a~~~~. Kẻ khác quỳ mọp dưới chân ta , mong ta đoái hoài ta còn chẳng thèm đếm xỉa tới, vậy mà nàng lại ghét ta đến nỗi bát nước hắt đi như thế kia sao? Hình như là lòng tự ái của ta đã bị động chạm rồi!

- Tất nhiên là tại hạ cũng không muốn phải nhọc thân đâu a~~~~ nhưng đại ca cô nương đích thân giao phó, tại hạ khó lòng tránh!

Tiểu Diệp bặm môi không nói gì nhưng trong lòng không ngừng rủa xả tên lưu manh trước mặt. Hừ, bản cô nương cóc cần ngươi nhé, làm như là nghĩa vụ vậy . Ta không có thèm nha !!!!!!!!!!!! >'<

Chàng nhìn nàng im lặng, đôi môi mím chặt cái trán xinh xinh nhăn lại, đến mức này không thể không có thái độ gian xảo cho được. Tiểu Diệp ngốc này, ta đã nắm được nhược điểm của nàng rồi. Nàng yêu quý đại ca nàng đến mức đó sao. A~~~~~ vậy thì chuyện về sau này, Bình Thứ ta không dám bảo đảm đâu nha. Rõ ràng ta tốt như thế này, nhưng chính nàng bắt ta phải lưu manh đó chứ ! có còn cách nào đâu?

Nhìn gương mặt đáng yêu của nàng lần cuối, chàng phất tà áo lam quay đi, để lại một tiếng cười mười mươi chọc tức vị cô nương trước mặt . Nàng đã rơi vào tay ta thì đừng hòng chạy nhé !

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mỹ