Chương 3

【 Vong Tiện 】 Nhân Duyên Trời Định 03 - Bị Tứ Đại Gia Tộc Thúc Giục Sinh Con
   

Tĩnh Thất là thư phòng cùng phòng ngủ của Lam Vong Cơ, ngày thường cũng không cho người ngoài đặt chân vào, ngay cả dọn dẹp quét tước đều do y tự làm, hiện giờ lại chọn Tĩnh thất, tức là y không xem Ngụy Vô Tiện như người ngoài.

Thanh Hành Quân đột nhiên nhớ lại thanh âm xa xa trong mơ đã nói: "Hai người vốn là lương duyên trời định" . Vì thế y gật gật đầu nói: "Ở phòng ngủ của Vong Cơ, cũng tốt." Lại hướng Ngụy Vô Tiện nói: "Ngụy công tử, vậy ủy khuất ngươi, thời gian này, cùng Vong Cơ tạm ở Tĩnh Thất đi. . . . . ."

Thanh Hành Quân nhìn hai người sắc mặt ngưng trọng, chắc là do sự tình phát sinh đột ngột, còn chưa kịp thông suốt, lại an ủi nói: "Vong cơ, Ngụy công tử, việc này hai ngươi không cần quá vội vàng, hôm nay các ngươi luận bàn kiếm pháp suốt hai canh giờ, nhất định mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi một đêm thật tốt. . . . . ."

Giang Phong Miên nói: "A Anh, Lam nhị công tử cùng Lam tông chủ đều là người tốt, ta tin họ sẽ không bạc đãi ngươi, nếu có chuyện gì ngươi có thể đưa tin cho ta, ta lập tức ngự kiếm đến đây thăm ngươi. . . . . ."

Ngụy Vô Tiện rưng rưng từ biệt Giang Phong Miên, như linh hồn lang thang bị Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần dẫn tới Tĩnh Thất. Bởi vì chuyện nam tử mang thai thật hoang đường, ảnh hưởng đến thể diện của Ngụy Vô Tiện, nên không để lộ ra ngoài, cũng không gióng trống khua chiêng chuẩn bị, chuyện quá khẩn cấp, chỉ là ở Tĩnh Thất đổi mới chăn đệm, chuẩn bị tốt nước ấm, khăn tắm cùng quần áo mới để hai người tắm rửa.

Lam Vong Cơ Ngụy Vô Tiện trở lại Tĩnh Thất, đóng cửa cửa phòng, không ai nói gì.

Ngụy Vô Tiện đáng thương tìm một góc, co người, hai tay ôm đầu gối,  ngẩng đầu đưa mắt đánh giá Tĩnh Thất, phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, bố trí đơn giản, sạch sẽ ngăn nắp nhìn không ra có người ở, so với cái ổ chó của hắn ở Liên Hoa Ổ tốt hơn bao nhiêu lần.

Lam Vong Cơ chỉ ngồi ngay ngắn ở trước án thư, khẽ vuốt Vong Cơ Cầm, âm thanh nhu hòa dễ nghe của dây đàn lần lượt vang lên, có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần. Liên tục đàn tấu nữa canh giờ, ước chừng sắp đến giờ hợi, Lam Vong Cơ ngước mắt thấy Ngụy Vô Tiện co ro trong góc, đầu gục xuống có vẻ buồn ngủ. Y đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, đẩy nhẹ hắn, khẽ gọi: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện vốn không ngủ say, bị Lam Vong Cơ đẩy nhẹ liền bừng tỉnh, hắn càng siết chặt hai cánh tay ôm đầu gối, kích động cảnh giác hỏi: "Ngươi, ngươi làm gì. . . . . ."

". . . . . ." Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, đi tắm trước đi. . . . . ."

Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, hắn nói: "A? Đi tắm? !" Hắn lại chuyển thành vẻ mặt khó xử, yếu ớt nói: "Lam Trạm, chúng ta, chúng ta thật sự phải. . . . . . làm cái kia sao?"

Lam Vong Cơ quay đầu đi, không dám nhìn thẳng Ngụy Vô Tiện, y hạ giọng, trả lời rất nhỏ: ". . . . . . Ta không biết. . . . . ." Vừa không biết cần phải làm chuyện đó không, vừa không biết phải làm như thế nào. Y lại tiếp tục nói: "Ngụy Anh, ngươi mệt mỏi rồi, tắm rửa trước, hôm nay nghỉ ngơi sớm. Việc khác, không vội. . . . . ."

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra đêm nay tạm thời có thể miễn cưỡng qua đi, hôm nay cùng Lam Vong Cơ so chiêu suốt hai canh giờ, hiện tại vừa mệt vừa buồn ngủ, vì thế hắn "Ồ" một tiếng, lại chậm rãi đứng lên, hỏi "Ta tắm ở đâu?"

Lam Vong Cơ chỉ tay vào bình phong nói: "Bồ kết, khăn tắm, trung y, đều vừa mới chuẩn bị. . . . . ."

Ngụy Vô Tiện đỏ mặt, không hiểu sao cảm thấy xấu hổ, đành phải bước nhanh lẻn đến sau bình phong, để tránh bị Lam Vong Cơ khinh thường. . . . . . Tiên môn da mặt dày nhất Ngụy Vô Tiện, tuyệt đối không thể bị đánh bại.

"Này, Lam Trạm. . . . . ." Ngụy Vô Tiện cởi quần áo, nghiêng đầu thò ra khỏi bình phong.

Lam Vong Cơ liếc thấy đầu vai trắng nõn của người nọ lộ ra, tim đập lỡ một nhịp, cảm giác có ai đó ở trong lòng hắn gãi nhẹ, không dám nhìn thẳng, nói: "Chuyện gì. . . . . ."

"Ngươi cũng đừng nhìn lén. . . "

". . . . . ." Dừng một chút, Lam Vong Cơ lại nói tiếp: "Sẽ không." Liền đi tới thư án tiếp tục đánh đàn.

Ngụy Vô Tiện hùng hùng hổ hổ, bùm bùm tắm rửa xong rồi, lại tùy tiện lau lau, khoác trung y đi ra ngoài. Vừa chạm phải ánh mắt của Lam Vong Cơ, hắn theo bản năng kéo chặt vạt áo rộng thùng thình.

"Lam Trạm, ngươi đi tắm đi."

Lam Vong Cơ chỉ khẽ gật gật đầu, lại yên lặng đi vào bình phong, thay nước tắm.

Ngụy Vô Tiện một mình đi loanh quanh trong Tĩnh Thất, mới vừa rồi khẩn trương không nhìn kỹ, hiện tại Lam Vong Cơ ở sau bình phong sau tắm rửa, hắn liền bắt đầu cẩn thận quan sát một lần. Nhìn giá sách được sắp xếp ngăn nắp, tất cả đều là Kinh phật, tấm pháp, cầm phổ, không có một quyển thoại bản.

Hắn hít một hơi, ngửi ngửi, có mùi đàn hương rất dễ chịu. Trong nháy mắt, lại nhìn đến trong góc một cái lư hương bạch ngọc được chạm trổ đặt trên hương kỷ ba chân, đang phun khói lượn lờ, mùi vị này cùng mùi trên nguời Lam Trạm thật giống nhau.

Lại phát hiện một cảnh cửa, đẩy cửa vào, là một gian cách gian, cũng gọn gàng ngăn nắp, chỉ có một chiếc giường, một bộ đệm chăn,ngoài ra không có gì. Ngụy Vô Tiện ngồi trên giường, chăn mền trắng noãn mềm mại, không nhiễm một hạt bụi, hương vị cũng thật dễ ngửi, hôm nay hắn mệt mỏi thật sự, bất tri bất giác lại mơ mơ màng màng, liền nghiêng người năm xuống giường.

Lam Vong Cơ tắm rửa xong, đi ra ngoài nhìn chung quanh, phát hiện không thấy Ngụy Vô Tiện đâu, chỉ cảm thấy tim đập loạn một nhịp, điều đầu tiên y nghĩ tới là "Chẳng lẽ Ngụy Anh không muốn? Hắn trốn đi rồi?" Nhìn lại, phát hiện cánh cửa cách gian mở ra, liền bước nhanh vào, may mắn, người nọ nằm đang năm ngủ trên giường. Lúc này Lam Vong Cơ lại cảm thấy trái tim vừa mới bị treo lơ lửng lần nữa rơi xuống đất.

.

Y thật cẩn thận sửa lại tư thế ngủ cho Ngụy Vô Tiện, mở chăn đắp cho hắn. Đi ra cách gian, nằm trên gường, đặt mình vào tư thế ngủ tiêu chuẩn của Lam gia. Hôm nay cùng Ngụy Vô Tiện trải qua hai canh giờ luận bàn, lúc này y cũng mệt chết đi, nhưng nằm một hồii vẫn không ngủ được.

Trong đầu Lam Vong Cơ liên tiếp hiện lên những ngày tháng nghe học, Ngụy Vô Tiện mọi cách trêu chọc quấy rầy y, lại nghĩ tới những lời Ngụy Vô Tiện đã nói hôm nay, thân kinh bách chiến, cùng với mấy cô nương Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái.

Lam Vong Cơ có chút tâm phiền ý loạn. Cảm thấy tất cả chuyện hôm nay giống như một giấc mộng, y thực áy náy, cảm thấy có lỗi với Ngụy Vô Tiện, đều là nam tử, y đương nhiên hiểu được chuyện sinh con đối với nam tử mà nói sỉ nhục thế nào. Đặc biệt đối với thiếu niên tiêu sái, phóng túng tự tại như Ngụy Vô Tiện, còn đang độ tuổi vô ưu vô lo thỏa thích vui đùa, nhưng giờ chỉ có thể bị nhốt tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, làm bổn phận của một nử tử. Ngẫm lại, nếu hôm nay uống Sinh Tử Đan chính là mình. . . . . . Lam Vong Cơ không dám nghĩ tiếp.

Trong lòng y âm thầm hạ quyết định: về sau đối với Ngụy Anh tốt một chút, không phạt hắn, che chở hắn, không cần luôn cấm ngôn hắn, không cần luôn đối với hắn lạnh lùng, không cần luôn đối với hắn hờ hững. . . . . .

Sáng hôm sau, Lam Vong Cơ đúng giờ Mẹo thức dậy, đi vào cách gian đánh thức Ngụy Vô Tiện, dù sao còn phải nghe học."Ngụy Anh, rời giường." Y đẩy Ngụy Vô Tiện, khẽ gọi.

Sau khi Lam Vong Cơ gọi không biết bao nhiêu lần, Ngụy Vô Tiện rốt cục có phản ứng: "Cút ngay, Giang Trừng. . . . . . Lại để cho ta ngủ thêm một chút, một chút thôi. . . . . ."

Lam Vong Cơ: ". . . . . ." .

Y chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi "Ngụy Anh, là ta. . . . . ."

"?" Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng mở mắt, tầm mắt dần dần rõ ràng, uể oải nói: "Ừ? Lam Trạm? Ngươi như thế nào ở chỗ này?" Hắn ngơi ngác, ngây người một lát, đột nhiên bật ngồi dậy."A a a a! ! ? ? Lam, Lam Lam Lam Trạm. . . . . . Ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Lại kiểm tra quần áo mình một chút, phát hiện vạt áo mở rộng, lộ ra bộ ngực trắng nõn. Hắn mở to hai mắt, nhìn Lam Vong Cơ đang chậm rãi quay đầu đi, dò hỏi: "Tối hôm qua, chúng ta. . . . . . Ngủ cùng nhau ?"

Ngủ cùng huynh đệ đối với Ngụy Vô Tiện mà nói thật sự rất bình thường, nhưng đối mặt với Lam Vong Cơ, hai người hiện tại là "đồng minh" cần hợc tác để giải cứu Tu Chân Giới, lại làm cho Ngụy Vô Tiện dần tìm được cảm giác hổ thẹn mà hắn đã đánh mất 15 năm qua.

Lam Vong Cơ vành tai đỏ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, luôn luôn lời ít ý nhiều, ngữ khí dứt khoát, lúc này y lại lắp ba nói năng lộn xộn: "Không, không có. . . . . . Tối hôm qua ngươi ngủ ở nơi này, ta ngủ gian ngoài. . . . . . Vạt áo của ngươi, là chính ngươi. . . . . ." Lam Vong Cơ tiếp tục nghiêng đầu nói: "Ngươi thay quần áo, ta chờ người bên ngoài . . . . ." Liền đi ra ngoài, đóng cửa cách gian lại.

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bất quá lại nghĩ, không bằng đêm qua cứ mơ mơ màng màng mà ngủ chung với nhau luôn cho xong, sớm muộn gì cũng phải đến bước này, tối nay thật không biết như thế nào đối phó. . . . . . Bất quá cũng lười suy nghĩ, vì thế hắn vội vàng mặc quần áo, giả vờ bình tĩnh, cùng Lam Vong Cơ ra khỏi Tĩnh Thất. Lại phát hiện Thanh Hành Quân cùng với Lam Hi Thần đang chờ ngoài cửa.

Ngụy Vô Tiện: . . . . . .

Lam Vong Cơ: . . . . . .

Lam Hi Thần là người đầu tiên hỏi: "Vong Cơ, Ngụy công tử, đêm qua nghỉ ngơi. . . . . . tốt chứ. . . . . ."

Ngụy Vô Tiện"Ha ha" hai tiếng, lại sờ sờ lên mũi, nói: "Giường của Lam Trạm vừa thơm vừa mềm, rất tốt, rất tốt. . . . . ."

Lam Vong Cơ vẫn cúi đầu, không nói lời nào.

Lam Hi Thần lại hỏi: "Vong Cơ?"

Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng. . . . . . Hôm qua phụ thân nói, để cho chúng ta, nghỉ ngơi tốt một đêm. . . . . ."

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lam tông chủ, Trạch Vu Quân. . . . . . Hôm qua ta cùng Lam Trạm đánh nhau hai canh giờ, trở về vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, liền trực tiếp ngủ luôn. . . . . . Chuyện kia, hôm nay, hôm nay nhất định làm!" Dứt lời, liền mặc kệ Lam Vong Cơ, cũng đã quên gia quy không thể đi nhanh, một mình nhảy ra ngoài.

Lam Vong Cơ dõi mắt theo Ngụy Vô Tiện cho đến khi bóng dáng hắn biến mất, lại hướng Thanh Hành Quân cùng Lam Hi Thần gật đầu, rồi chậm rãi đi theo.

Lam Hi Thần chỉ cúi đầu, ý vị thâm trường nhợt nhạt cười, nói: "Phụ thân, người yên tâm đi, chuyện của Vong Cơ cùng Ngụy công tử không cần chúng ta lo lắng."

Trên đường đến Thiện Thất, Ngụy Vô Tiện nghe một tiếng gầm giận giữ: "Ngụy Vô Tiện! Hôm qua ngươi cùng Lam Vong Cơ làm sao vậy, như thế nào đánh nhau dữ như vậy? Hơn nữa tối hôm qua ngươi lại chạy đi đâu ? Còn muốn hỏi người một chút tình huống, tìm cả đêm tìm khắp nơi không thấy ngươi!" Là Giang Trừng, với Nhiếp Hoài Tang đi cùng nhau.

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói: "Hôm qua ta chỉ là cùng Vong Cơ huynh. . . . . . luận bàn kiếm pháp một chút thôi! Hơn nữa buổi tối ta cũng không đi đâu. Chỉ cùng Lam Trạm cùng nhau ở Tàng Thư Các thảo luận kiếm pháp, trở về muộn một chút mà thôi. . . . . ."

"Thảo luận kiếm pháp? Cùng với Lam Vong Cơ? Có quỷ mới tin! Không chừng ngươi lại đi lêu lõng nơi nào!" Giang Trừng lại trừng mắt lườm Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện vội vàng nói sang chuyện khác: "Ai, đúng đúng, Giang Trừng ngươi muốn nói gì cũng được! Được rồi, không nói chuyện này nữa !" Hắn lại chen vào giữa Giang Trừng cùng Nhiếp Hoài Tang, mỗi tay nắm một người.

"Ngụy Anh." Phía sau ba người truyền đến tiếng nói trầm thấp lạnh như băng.

"!" Ngụy Vô Tiện giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lam Vong Cơ sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn ôm cánh tay hai người kia. "Lam, Lam Trạm. . . . . . Ngươi như thế nào cũng đến đây?"

Lam Vong Cơ không đáp hắn, chỉ nói: "Theo ta đi dùng bữa." Liền kéo cổ tay Ngụy Vô Tiện, rất nhanh đi đến Thiện Thất. Ngụy Vô Tiện bị y dắt đi, còn không thành thật, lớn tiếng ồn ào nói: "Nè Lam Trạm, ngươi chậm một chút! Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể đi nhanh! Chú ý dáng vẻ!"

Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang hai mắt nhìn nhau, Giang Trừng nói: "Lam Vong Cơ không phải là không đến Thiện Thất dùng bữa sao? Hôm nay như thế nào đến đây? Còn bắt cóc  Ngụy Vô Tiện!" Nhiếp Hoài Tang lắc đầu, sâu xa nói: "Hôm qua Ngụy huynh cùng Lam nhị công tử còn huyên náo túi bụi, mới vừa rồi ánh mắt Lam nhị công tử nhìn, giống như là. . . . . ."

Giang Trừng: ?

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ tới Thiện Thất, lấy hai phần điểm tâm, tìm một cái bàn ngồi xuống. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy trong chén một màu đen đen xanh xanh, chọn chọn lựa lựa, làm như không thể nuốt trôi. Hắn gắp trong đĩa một viên rau củ màu đen, nếm thử, đắng quá. . . . . . Hắn cau mày, miễn cưỡng nuốt xuống, đều bị Lam Vong Cơ xem tại trong mắt.

Lúc này, Giang Trừng cùng Nhiếp Hoài Tang cũng lấy xong điểm tâm, đang tìm chỗ ngồi, Ngụy Vô Tiện hướng bọn họ vẫy tay, nói: "Giang Trừng, Nhiếp huynh! Bên này!"

Giang Trừng cùng Nhiếp Hoài Tang vừa định đi qua, thấy Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh Ngụy Vô Tiện, thoáng chốc sợ tới mức cả người cứng lại, không muốn tới gần, làm bộ như không nhìn thấy đi tìm chỗ ngồi khác, nhưng Ngụy Vô Tiện lại lớn tiếng ồn ào , hắn cao giọng nói: "Nè, còn đứng đó làm gì, mau tới đây!"

Trong Thiện Thất, chỉ có giọng Ngụy Vô Tiên lớn nhất, Giang Trừng Nhiếp Hoài Tang không thể gải vờ có tai như điếc, đành cắn răng đi qua ngồi. Nhiếp Hoài Tang thấp giọng nhắc nhở: "Ngụy huynh, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào. . . . . ."

"A! Ta, ta đã quên. . . . . ." Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn Lam Vong Cơ, nghĩ thầm mình lại phạm gia quy, liền đem đĩa rau đắng viên đưa cho Lam Vong Cơ. "Lam Trạm, rau đắng chia cho ngươi một viên, xem như không nghe thấy được không . . . . . ."

Lam Vong Cơ đem viên rau đắng gắp lên, nói: "Được." Liền đưa vào  miệng mình.

Ngụy Vô Tiện: . . . ? !

Nhiếp Hoài Tang: ! ! !

Giang Trừng: ? ? ?

Ba người cả kinh suýt chút nữa quên hô hấp, bầu không khí im lặng có chút đáng sợ.

Ngụy Vô Tiện là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí quái dị này, hắn nói: "Ai, quả nhiên mỗi ngày đều ăn rau đắng vỏ cây. . . . . . Còn không bằng đừng tới, còn có thể ngủ nhiều thêm một lát!"

Lam Vong Cơ hỏi: "Ngụy Anh, ngươi không thích?"

Ngụy Vô Tiện mặt mũi tràn đầy ghét bỏ: "Không thích! Đương nhiên không thích! Chỉ nói đến đồ ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta liền không muốn ở lại đây. . . . . ." Hắn cầm cái bánh bao, gia quy không được phép lãng phí thức ăn, miễn cưỡng nuốt vào. Lại nhợt nhạt nhấp một ngụm canh đắng màu xanh đậm, vẻ mặt buồn nôn, nói: "Không được. . . . . . Lam Trạm, canh này, ta thật sự là không uống nổi nữa. . . . . ."

Lam Vong Cơ giật mình, lặng yên cầm lên bát canh mà Ngụy Vô Tiên bỏ mứa, uống vào. Đường hoàng giải thích nói: "Ngụy Anh, không thể lãng phí đồ ăn . . . . ."

Ngụy Vô Tiện: . . . . . . ! ! ? ?

Nhiếp Hoài Tang: ! ! ! ! !

Giang Trừng: ? ? ? ? ?

------------------------------------------------

Chương sau ngủ tiếp đi! Sau một ngày đấu kiếm, để cho hai người làm chuyện đó cũng thật nhẫn tâm, cứ từ từ.

Hiện tại Uông Kỷ trong lòng nghĩ chính là, để cho Ngụy Anh sinh, rất ủy khuất hắn , cảm thấy đối với Ngụy Anh thực áy náy, nhất định phải đối xử tốt hắn, nhiều bao dung hắn, đền bù cho hắn. . . . . . Kỳ thật y cũng có một chút thích, nhưng chính mình còn không biết, chỉ cho rằng là do áy náy. Cũng là bởi vì Tiện Tiện trước đó bịa chuyện linh tinh, làm cho Uông Kỷ vẫn luôn để tâm, không dám nghĩ nhiều đến phương diện khác. Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái, vẫn quanh quẩn ở trong lòng Lam Vong Cơ, không thể xóa nhòa, thẳng đến khi y biết đó là tên mấy con chó.

------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top