Chương 3. Vị hôn phu ngoại tình với Cháu gái???

"Anh Dĩ... hmm... a... anh tuyệt quá! A mạnh lên nữa đi anh! Á... Dĩ..."

"Tiểu yêu tinh! Em la lớn như vậy, không sợ người ở ngoài nghe hả?"

"Ha... Ai thèm quan tâm chứ, giờ này bọn người làm đều về phòng cả rồi mà. Ha.. hmmm... hay... hay anh sợ bà cô nhỏ nhà em thấy được?"

Tiếng gầm xen lẫn tiếng thở nặng nhọc của người đàn ông cùng âm thanh rên rĩ rù quyến của người phụ nữ chồng chất lên nhau, hình thành nên một bầu không khí kích tình hết sức dâm mỹ. Hai thân ảnh trần truồng hoan ái không ngừng dập dờn lên xuống, ngay cả cửa cũng chẳng thèm đóng. Mà ở cửa phòng, có một người đứng chứng kiến hết thảy!

Phó Yến hốt hoảng nhìn cảnh tượng kia. Đồng tử Phó Yến phút chốc nở to ra, cô không thể tin nổi, một điều kinh khủng và tồi tệ như vậy. Một người là vị hôn phu của cô, một người là cháu gái của cô. Bọn họ, bọn họ đã lừa dối người khác trắng trợn đến vậy sao?

Phó Yến lâm vào câm lặng.

Ngực của Phó Thiên Tinh sao lại nhỏ hơn lúc cô ta mặc quần áo tới vậy???

Còn có bằng cách nào mà Hàn Thành Dĩ nhét được cái bụng mỡ đó vào chiếc quần âu kia được vậy ta???

Không có đau khổ, không có kinh sợ, chỉ có chút ba chấm...

Haha, ghê quá.

Hai thanh niên này đang diễn xuân cung đồ sống cho cô xem?! Nhưng sao cô cứ thấy diễn viên chính này không ổn lắm? Cô rõ ràng nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Phó Thiên Tinh kia khi trông thấy cô đấy. Cô cứ cảm thấy cảm giác thật sự của Phó Thiên Tinh không có phê như cái cách mà ta đang thể hiện?

Đúng rồi còn gì. Người có triệu chứng thận yếu như Hàn Thành Dĩ sao làm ăn gì nổi chứ? Phó Thiên Tinh rõ ràng là muốn chọc tức cô. Nhưng mà, làm vậy để làm gì?

"Á... Dĩ, anh hư quá đi! Sao lại bóp chỗ đó của người ta mạnh tay như vậy chứ?"

"Nằm yên đi, anh sẽ làm cho em sướng đến điên lên!"

"Ha... ưm... Dĩ. Chuyện anh làm tình với em, anh không sợ Phó Yến biết sao? Dù sao... ha... a... Cô ta trên danh nghĩa cũng là cô nhỏ của em. Là vị hôn thê của anh đó ưm hmm..."

"Cô ấy sao biết được? Em không nói, anh không nói. Phó Yến sẽ không thể phát hiện đâu! Thôi được rồi, tập trung đi! Lên giường với anh mà vẫn còn nghĩ đến chuyện linh tinh. Phải phạt em mới được!"

Sau đó, là một chuỗi dài những tiếng ư ư a a. Phó Yến đứng nhìn cả buổi cảm thấy vô cmn vị. À được rồi, nếu như cô thật sự xem bọn họ một người là cháu gái và một người là chồng tương lai thì chắc là cô sẽ đau khổ lắm.

Nhưng thật tiếc quá, cô say: Đéo.

Quay đầu bỏ đi thẳng về phòng. Mẹ nó, thật ô nhiễm giác quan.

Phó Yến cô ấy à, là một đứa con riêng của Gia chủ Phó gia. Mẹ cô là một nghệ sĩ violon, gặp ba cô khi ông đã có vợ con nhưng bà lại không biết chuyện đó. Bà yêu ông say đắm dù ông lớn hơn bà rất rất nhiều tuổi. Sau đó, người phu nhân kia của ba đến tìm mẹ Phó Yến, lúc ấy bà mới biết mình bị ông ấy lừa dối. Không nói một lời mang theo bụng bầu 3 tháng của Phó Yến rời khỏi Thượng Hải, đến thành phố B một mình sinh và nuôi con.

Cho đến năm Phó Yến 17 tuổi thì mẹ cô - Phù Hoa qua đời. Gia chủ Phó gia xuất hiện, ông già đó đưa cô về Phó gia, cô trở thành cô út nhà họ Phó. Bắt đầu cùng đi học chung trường với một đám cháu gái cháu trai cùng tuổi với mình, bị cả đám ăn hiếp, chơi xấu sau lưng không biết bao nhiêu lần. Đối với tất cả những điều đó, Phó Yến lựa chọn yên lặng chịu đựng.

Nhưng sau lưng sẽ tìm cách cáo trạng với Phó gia chủ!

Mà mỗi lần như vậy, cái đám cháu gái cháu trai hờ kia sẽ bị phạt quỳ cấm túc trong từ đường Phó gia 2 tiếng mỗi ngày, cho đến khi ông nguôi giận. Xùy, Phó Yến cô chính là giả ngây dựa hơi đó thì sao? Có chỗ dựa, không dựa thì đợi gì nữa? Mấy thứ gọi là cốt khí, lòng tự trọng gì đó không đáng để sử dụng trong cái gia tộc không ra gì này. Đối với Phó Yến mà nói, sử dụng thủ đoạn gì đó đối phó với cái đám trẻ trâu kia đều là hạ thấp cấp bậc bản thân cô.

Người mà cô muốn đối phó, chính là đám anh chị ruột "thừa" kia kìa. Những gì mà họ đã làm đối với mẹ con cô, Phó Yến sẽ không bao giờ tha thứ!

_____

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top