Chương 40


Làn khói thuốc lượn lờ trong quán bar khuya.

Chàng trai mặc bộ quần áo thuần một màu ngồi trong phòng riêng hút thuốc uống rượu liên tục.

"Đại Nhân, không phải cậu không thích hút thuốc sao? Dạo này hút kinh quá. Còn chưa làm lành à?".

"Để tớ nói nhé, cậu cũng chán đời quá đấy, cứ cởi sạch quần áo ra, ôm nhóc ấy đè lên giường, nói đúng một câu anh yêu em không phải là xong à, việc này cứ vòng vo tam quốc làm gì".

"Ôi giời, các cậu đừng giày vò cậu ấy nữa, tên người hầu nhà cậu ấy á, trong đầu toàn là gỗ, đầu làm từ gỗ đấy, ám chỉ rồi công khai cách nào cũng thử hết rồi, chỉ biết phục vụ Đại Nhân như cậu chủ, chẳng biết cậu chủ nhà mình cũng có thất tình lục dục, là tên đàn ông chính hiệu thích cậu ta từ thể xác tới tâm hồn đâu!".

Chàng trai gỡ điếu thuốc trên môi xuống, dụi tắt, nới lỏng cà vạt, lẳng lặng tiếp tục uống rượu giải sầu, cố nuốt mọi thất tình lục dục không thể kìm chế nổi với tên nhóc ngốc nghếch kia xuống. Anh em xung quanh thấy anh không trả lời cũng chẳng làm chộn rộn nữa, tản ra chỗ khác ngồi chơi, chỉ cười khẽ lắc đầu với anh.

"Hồi trước tìm cậu đi chơi, cậu bảo mình kết hôn rồi, đưa hết tiền cho vợ, không có tiền, giờ thì giàu rồi hả? Mời mọi người uống rượu?"

Chàng trai kia vẫn lờ đi, tiếp tục nhấm nháp ly vang đỏ không trả lời.

"Vợ chạy rồi mới nhớ tới anh em, cậu được lắm".

Vợ của anh chạy thật, anh tận mắt thấy cậu lên xe người đàn ông khác, ngồi trên ghế lái phụ của gã kia, cài dây bảo hiểm, còn anh thì ngậm bồ hòn làm ngọt uất ức ngồi trong xe mình, không tìm ra cớ mà nổi giận.

"Đúng đó, hồi trước cậu sống chết cũng chẳng thừa nhận mình có tình cảm với người ta, chạy ra nước ngoài tránh nhóc ấy lâu thế, rốt cuộc chịu thua, không chịu nổi mới đồng ý về nước đúng không?".

"... Sao tôi phải yêu một người hầu hả? Với tôi, cậu ấy chỉ giống như Gaho thôi..."

"Tớ thì tò mò lắm nhé, rốt cuộc con cún con ấy làm gì với cậu, khiến cậu càng lúc càng thích, quan tâm hờn dỗi tới mức này hả? Không lẽ chỉ vì bị người khác phá chuyện kết hôn giả, chứ không phải vì cậu không chịu được việc cậu ấy bị người khác cướp mất?".

"..."

Không phải cún con, là gấu con mới đúng.

Đại Nhân nghĩ phải tránh xa cậu, phải tránh xa nhóc người hầu ấy ra, anh còn nhớ hồi còn bé mình đã nói, cậu ấy như Gaho, chỉ là thứ thuộc về anh, anh sẽ không có tình cảm với Gaho, nhưng tại sao mỗi lần đối diện với cậu, anh càng lúc càng khó kiểm soát bản thản?

Anh cao ngạo lại tự đại, không muốn thừa nhận mình thích một người hầu đã đành, mà người hầu này lại là nam, được cái lúc nào cũng trong bộ dạng ngu ngơ chẳng hiểu gì. Anh đã thử hẹn hò với những người khác, cũng từng tính chuvện tìm người thay thế cậu, không phải là người hầu, không phải là con trai. Anh phải tìm một cô gái trong gia đình thượng lưu xứng đôi với mình, nhưng cuối cùng mới phát hiện không làm được.

Anh nghĩ rằng tìm người cứ ồn ã ríu rít như cậu là được rồi, nhưng không phải cậu, anh cảm thấy ồn ào quá.

Anh nghĩ rằng tìm người cứ nhõng nhẽo bám người như cậu là được rồi, nhưng không phái cậu, anh thấy phiền phức quá.

Hóa ra, cô đơn không phải vì không có người ở bên, mà là vì người ở bên mình đâu phải người trong lòng mình.

Lúc nhìn thấy cái túi Panda kia, anh đã chịu thua rồi, tốt nghiệp xong quay về nước, ngày đầu tiên cậu đã cho anh một đòn.

Cậu đang xem măt, lại còn không phải là lần đầu tiên. Anh không hạ mình nổi, không mở miệng được, chỉ có thể lúng túng ám chỉ rằng cậu có thể có ý với mình. Nhưng cậu vẫn trả lời mình không muốn. Thế thì kết hôn trước rồi tính, kết hôn! Kết hôn rồi, Thanh Duy không chạy được nữa...

Nhưng mà, hóa ra kết hôn rồi còn có thể ly hôn, cậu vẫn chạy trốn, lần này anh đành chịu thua.

Cảm giác khó chịu của một người đàn ông cứ nghẹn nơi cổ họng, khát khao chiếm giữ mãnh liệt ấy đè nén chẳng được mà thể hiện ra cũng chẳng xong, không tài nào giải quyết được, cứ ấm ức trong lồng ngực, gì mà có tình cảm thì thể xác không quan trọng, gì mà tình cảm không nên nông cạn như thế này, anh không tài nào không để ý, không tài nào coi như chưa có chuyện gì xảy ra được.

Cậu đã yêu gã đàn ông kia hay chưa? Cậu có nghĩ gã quan trọng hơn cậu chủ này, cậu có nói với anh rằng phải đi không?

"Đại Nhân, nếu không bỏ qua được thì chi bằng cứ quên đi".

"Quên cái gì? "

"Cậu đã không tài nào bỏ qua được chuyện đó, cậu ta cũng thực sự không phải là người mà cậu muốn nữa, cậu ta không có tư cách nữa. Chi bằng cậu hãy ngừng tình cảm dành cho cậu ta ở đây đi, bỏ nó đi, buông nó ra. Sẽ không còn khó chịu nữa".

Thanh Duy không có tư cách sao? Chỉ cần không còn thích cậu ấy, cậu ấy có ở bên ai thì đã liên quan gì tới anh nào?

Nửa đêm, chiếc di động đã im ắng bấy lâu bên cạnh gối Thanh Duy đột nhiên đổ chuông. Là di động cậu chủ đưa cho.

Muộn thế này, cậu chủ gọi điện làm gì? Con gấu dụi cặp mắt lơ mơ vì buồn ngủ, nhận điện thoại, "A lô..."

"Cậu người hầu bé nhỏ à".

Giọng nói trêu chọc vang lên từ đầu máy bên kia.

"A lô! Anh là ai! Sao lại cầm di động của cậu chủ nhà tôi".

Giọng nói xa lạ khiến cậu tỉnh cả ngủ, chuông cảnh giác kêu vang.

"Đúng rồi. Sao tôi lại cầm di động của cậu chủ nhà cậu ấy à? Vì cậu chủ nhà cậu đang ở trong tay tôi".

"...Bắt cóc...bắt cóc!!! Mấy người bắt cóc cậu chủ nhả tôi à!".

"Phải đó. Chúng tôi không những bắt cóc cậu chủ nhà cậu, mà còn đem cậu ta bán quách đi. Chỗ này có mấy bà trả giá cao, muốn mua đêm đầu tiên của cậu ta lắm nhé".

"Anh... anh lại còn biết đó là lần đầu của cậu chủ nhà tôi à!".

"Hừ vừa nhìn là biết cậu ta chưa từng được động chạm, mới có thể để cậu hành hạ tới mức khổ sở thế này".

"Ý... ý anh là sao!".

"Giờ tôi cũng không có hứng nửa đêm nói nhảm chuyện lần đầu tiên của cậu chủ nhà cậu với cậu đâu. Giờ nghe theo lệnh của tôi, tôi bảo làm gì thì cậu làm cái đó, không thì sự trong trắng của cậu chủ nhà cậu cứ thế mà đi nhé".

"Anh đừng động vào cậu chủ nhà tôi mà, chuyện gì tôi cũng làm theo!"

Thanh Duy tỉnh ngủ hẳn, nhảy xuống giường.

"Rất tốt, giờ cậu vào phòng của cậu chủ, mở máy vi tính của cậu ta lên".

"Ừm, máy vi tính của cậu chủ có cài mật khẩu".

"Nhập ngày sinh của cậu vào xem"

Nhập ngày sinh của cậu vào? Táp táp táp, 30/11, nhập vào... enter...

Được rồi này!!! Mật mã máy vi tính của cậu chủ là... ngày sinh của Thanh Duy...

"Đã mở được máy chưa?".

"...Mở rồi, anh muốn tôi trộm bí mật kinh doanh gì đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi...".

"Ảnh trên màn hình là ai?".

"Hà?... Là là... Là tôi...".

Một cái mặt to xấu vô cùng tận, hai mắt híp lại thành hai cái khe nhỏ xíu, mồm thì há hốc ra, ôi mẹ ơi, ngay cả phần bên trong răng hàm cũng nhìn thấy được! Sao cậu lại như thế này chứ! Nhìn cái mặt này, ngay cả cậu cũng không chịu được, sao cậu chủ có thể bình tĩnh đối diện với nó làm việc chứ!

"À' Đúng rồi, giờ quay người lại, tìm cái két sắt dưới gầm giường của cậu chủ nhà cậu đi".

Hả? Xong rồi à? Không phải muốn trộm bí mật kinh doanh gì đó à? Sao chỉ bảo cậu nhìn cái mặt to như quái vật của mình một tí rồi sai cậu bò xuống gầm giường chứ...

"Mật mã cái này tôi cũng không biết!".

"Nhập ngày sinh của cậu vào".

Có trùng hợp cũng chẳng tới lần thứ hai chứ? Cách. Mở... mở rồi!

Mẹ ơi! Cậu đã mở két sắt của cậu chủ này! Vàng bạc đồng sắt gì cũng bị kẻ khốn trộm đi hết!

"Tự lấy ra đi".

Hả? Đây là cái gì?

Chuỗi ảnh treo di động hiện ra trước mắt Thanh Duy, toàn là ảnh cậu chụp với cậu chủ... không phải là món quà sinh nhật cậu định đưa cho anh nhưng đã... ném đi rồi sao? Tại sao lại ở trong két sắt của anh? Còn một xấp ảnh chụp... toàn là ảnh chụp cậu hồi bé xấu muốn chết, còn có....

Tấm ảnh cưới kì quái cậu chụp với anh... Anh cất những thứ chắng đáng tiền này cùng một nơi với đống vàng bạc sao?

"Được rồi, giờ thay quần áo ra ngoài đi, tôi ở ngoài đón cậu".

"Hả? Anh bắt cóc này, có phải anh nói thiếu câu nào rồi không? Ví dụ như đem theo hai thỏi vàng bạc đồng sắt gì đó của cậu chủ...".

"Không cần. Vì cậu còn đáng giá hơn mấy thứ kia".

"...Anh muốn tôi đi bán nội tạng sao?"

"... Cậu đúng là đồ ngốc chẳng biết gì cả, cậu chủ nhà cậu sao không bóp cậu chết đi hả?".

Sao tự dưng đả kích cậu vậy chứ! Hừ!

Thay quần áo xong, Phạm Trần Thanh Duy nắm chặt túi Panda, chui vào một chiếc xe ô tô đang chờ cậu. Người nọ đội mũ lưỡi trai kéo xuống thấp, không thấy rõ được khuôn mặt của gã.

"Cậu chủ đang ở đâu? Mau để tôi nhìn thấy cậu ấy đi! Các anh vẫn chưa làm chuyện gì bỉ ổi với cậu chủ nhà tôi chứ hả?".

"Muốn thấy cậu chủ, cậu có đem tiền đi không?".

"Có! Tôi có đem theo thẻ ngân hàng của cậu chủ đây!".

Cậu vào phòng anh mò ra được cái thẻ.

"Hừ, thế cậu có biết mật mã không?".

"Vớ vẩn! Không phải ngày sinh của tôi à!"

Úi chà? Hiểu rồi à? Đã biết tất cả đầu óc của cậu chủ nhà cậu đều bị cậu xâm chiếm hết, nghĩ cái gì cũng xoay vòng vòng quanh cậu, đơn giản ngu ngốc tới mức đặt mật mã của tất cả những thứ quan trọng đều là ngày sinh của nhóc người hầu khờ khạo này chưa?

"Được, ngồi yên đó, chúng ta đi trao đổi tiền chuộc cậu chủ nhà cậu".

Chiếc xe lao đi, phóng như bay trên con đường vắng vẻ. Đường đi của chiếc xe này hơi quen, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng lại dừng trước một cửa hiệu chụp ảnh.

Đó là cửa hiệu ảnh cưới cậu và anh đã từng chụp. Cánh cửa bằng kính khóa chặt, mấy ngọn đèn đặt dưới đất chiếu hắt lên tấm ảnh quảng cáo treo trên cao, người trong tấm ảnh chụp được phóng to lên chẳng phải là ai khác, là cậu chủ và cậu. Cậu nhóc thấp hơn mặc bộ đồ cưới trắng toát, mặt ngu ngơ hướng về phía máy ảnh, ngón tay thon dài của chàng trai cao hơn khẽ chạm vào bên má cậu, trong đôi mắt dịu dàng sâu thăm thẳm đó ngập tràn ý cười hạnh phúc thương yêu với cậu nhóc đứng bên mình.

Ánh mắt quyến rũ như thế, vẻ mặt thu hút như thế, còn khóe môi khẽ cong lên kia đều là những thứ chưa bao giờ cậu thấy ở anh.

Hóa ra lúc cậu không để ý, anh đã nhìn cậu bằng ánh mắt tràn ngập ý cười như thế sao?

Ẩn trong ánh mắt ấy là thứ gì?

Cậu lặng lẽ thầm đoán, lén chờ mong, nhưng lại lo mình giờ đã không còn tư cách nữa.

Cậu đã ly hôn với anh rồi, giờ thấy những thứ này chỉ khiến cậu càng thêm mệt mỏi.

Chiếc xe rẽ vào quán bar, cậu theo gã bắt cóc đi vào một căn phòng riêng, cậu thấy cậu chủ nhà mình đang nghiêng người dựa vào ghế sofa nhắm hờ mắt, điếu thuốc đang cháy dở vẫn còn ngậm trên môi.

Đầu tóc anh rối bù, áo sơ mi nhăn nhúm, cà vạt lỏng lẻo, mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi đàn ông cứ chờn vờn quanh nguời chẳng tan nổi, khí thế cao quý hơn người không còn nữa, thứ mùi vị đàn ông khiêu gợi nguy hiểm cứ tỏa ra bừa bãi.

Cậu chưa từng thấy bộ dạng lôi thôi chán nản hút thuốc say rượu này của anh.

"Cậu chủ... cậu chủ! Cậu chủ, cậu không sao chứ?".

Thanh Duy nhào về phía trước, bỏ điếu thuốc trên môi anh xuống, đỡ cằm để anh nhìn thẳng vào mình, "Bọn họ có làm gì cậu không? Cậu chủ, cậu nhìn em đây này!".

Anh nheo đôi mắt mơ màng nhìn thẳng vào cậu, rượu sặc lên trong cổ họng, ho khan liên hồi.

"Cậu chủ, cậu có sao không? Để em giúp cậu".

Cậu đặt tay lên lưng anh, nhưng lại bị anh choàng tay qua ôm lấy vai đầy khao khát, cả người nồng nặc mùi rượu hét to lên với mọi người trong phòng.

"Tất cả các cậu nghe rõ cho tôi, cậu ấy...".

Đại Nhân siết chặt tay lại, kéo cậu lại sát bên mình, ngang ngược tuyên bố, "Cậu ấy là vợ tôi!".

Không phải người hầu, không phai vợ cũ, cậu là vợ của anh, là của riêng mình anh!

Thanh Duy sững sờ, nhìn chằm chằm vào anh mả chắng biết nên phản ứng ra sao... anh uống say rồi đúng không? Say tới mức mất trí rồi đúng không?

"Vợ cái gì hả? Hồi trước đưa ảnh cho bọn tôi xem, không phải cứ cứng mồm bảo cậu ấy chỉ là người hầu nhà cậu thôi à?"

"Đây là vợ của tôi... vợ, là vợ!"

Anh cứ nhắc đi nhắc lại liên tục không biết chán, vừa lẩm bẩm, vừa ôm siết cậu vào trong lòng mình chẳng cho cậu cự tuyệt.

"Được rồi Đại Nhân, ai cũng biết đây là vợ cậu rồi, cũng chẳng ai muốn cướp đâu, cứ nhắc đi nhắc lại mãi không thấy phiền hả!".

"Này, cậu chủ nhà cậu gọi cậu đấy, cậu cũng nên thưa lại một tiếng chứ".

Anh chàng đội mũ lưỡi trai nhắc một câu, đẩy Thanh Duy vào trong lòng anh. Anh dựa cả người vào cậu, phần mặt lởm chởm râu áp vào má cậu ngứa ngứa, khóe môi cứ khẽ chạm vào cổ và mặt cậu.

"Cậu chủ. Cậu say rồi, chúng ta về nhà nhé?".

Anh mím môi nhìn cậu chăm chú, "Em muốn tôi về nhà với em à?".

Anh không muốn sao? Không muốn về nhà với cậu sao? Lại không thích cậu xen vào chuyện của người khác rồi sao?

Giờ cậu không còn là người hầu riêng của anh nữa, không thể xen vào cuộc sống hàng ngày của anh nữa...

"Được! Vợ bảo về nhà rồi.Tôi muốn về nhà với vợ tôi! Mấy cậu tránh ra đi".

"Hả?".

Sao thấy cậu chủ lúc say rượu... thẳng thắn tới mức đáng yêu... giống như một cậu nhóc học sinh ngốc nghếch khờ khạo vậy nhỉ?

Anh bướng bỉnh đứng dậy, an tâm dựa hẳn vào người Thanh Duy, để mặc cậu đưa mình ra ngoài.

Tới cửa cậu mới nhìn bộ mặt của người đội mũ lưỡi trai – không phải bắt cóc sao? Là anh bạn tên Chí Huân lần trước chơi bóng rổ với cậu chủ đây mà? Anh ta bảo cậu mở máy vi tính, mở két sát của cậu chủ, đưa cậu đi xem ảnh ở cửa hiệu chụp ảnh cưới là vì cái gì?

Bỗng nhiên anh ta cúi xuống nói thầm bên tai cậu, "Này cậu nhỏ, lần đầu tiên của Đại Nhân nhà chúng tôi đấy nhé, cậu chăm sóc cho nó phải nhớ thương hương tiếc ngọc. Nhưng mà, chưa biết chừng khẩu vị nó nặng, thích cậu mạnh mẽ một chút. Ha ha ha!".

Cái kiểu ám chỉ trắng trợn thế này cậu nghe hiểu hết, mặt đỏ bừng bừng, đỡ cậu chủ nói cảm ơn mấy anh bạn, vội vàng chạy ra ngoài.

Cậu chủ, mấy anh bạn của cậu chẳng nghiêm chỉnh gì cả, sao có thể xúi giục khiêu khích em xơi tái lần đầu tiên quý giá quan trọng của cậu chủ chứ!

Lần mò về được đến nhà, anh vẫn mơ màng dựa vào cậu, cậu không làm sao đỡ cậu chủ lên phòng được, đành phải kéo anh vào căn phòng nhỏ của mình, đưa anh nằm lên giường mình.

Cậu cởi mớ quần áo nồng nặc mùi rượu của anh, từ áo khoác tới áo sơ mi, một chiếc nhẫn bạc đơn giản được lồng qua sợi dây bạc đeo ở cổ anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.

Đây không phải là chiếc nhẫn bạc cậu tặng anh sao? Không phải anh bảo đã ném đi rồi sao? Sao lại ở đây? Sao anh lại đeo trước ngực như bảo bối, giấu chiếc nhẫn đi như cậu hồi ấy...

"Cậu chủ...".

Thanh Duy muốn hỏi cậu chủ, anh chớp chóp mắt, kéo tay cậu ngã lên giường, áp vào ngực mình.

"Em đã nhận lời với anh ta chưa? Sao em lại tránh tôi?"

"Cậu chủ... cậu đang nói gì thế?".

"Tôi không muốn quên".

Anh lẩm bẩm nói bên tai cậu, "Tôi không muốn dừng lại, tôi không muốn bỏ qua, tôi không muốn..."

Vừa nói, tay anh vừa cởi quần áo cậu ra... Cậu lại càng hoảng, vặn vẹo mình đẩy anh ra, "Cậu chủ, cậu say rồi".

"Tôi muốn em."

"Cậu chủ..."

"Tôi muốn làm chuyện đó với em!".

"Em không thể.." .

Giờ Thanh Duy đâu còn tư cách làm chuyện đó với cậu chủ.

"Sao lại không được? Tôi thích, tôi sẽ làm với em!".

"Đấy không phải là thích! Cậu chủ, cậu chỉ say rượu rồi muốn làm bậy thôi...".

Cậu kiên trì trấn an anh như trấn an người say.

"Vậy em nói cho tôi biết thế nào là thích đi?".

Đôi mắt đen của anh bỗng nhiên nhìn sâu vào mắt cậu. Cậu bị ánh nhìn chăm chú của cậu chủ làm giật mình, nhìn đôi môi mỏng của anh khẽ khàng mở ra.

"Tôi mười ba tuổi ghét quy định của người hầu có tính không?".

"Tôi mười bốn tuổi muốn hôn em có tính không?".

"Tôi mười sáu tuổi muốn ôm em có tính không?".

"Tôi mười tám tuổi muốn đưa em bỏ trốn với tôi có tính không?".

"Tôi hai mươi tuổi ở Anh nhớ em có tính không? Tôi hai mươi tư tuổi quay về tìm em kết hôn có tính không?".

"Tôi hạ mình tới mức ngày nào cũng đòi năm mươi tệ để tiêu có tính không? Nếu những thứ này mà cũng không tính, vậy hãy quên đi".

"Sao em lại khóc? Tôi nói nghe lạ lắm sao?".

Thanh Duy lắc mạnh đầu, khiến nước mắt rơi xuống.

Sao lại lạ chứ, vốn dĩ đâu có gì lạ. Nếu anh không nói cho cậu hay những điều này, không cẩn thận dạy dỗ mình, cậu ngốc như thế, khờ như thế, sao có thể hiểu được tình yêu thầm lặng thực sự hóa ra lại sâu như thế, nặng như thế, cứ nằm im trong góc tối nhất sâu nhất, lặng thầm vươn những cái rễ dài nhỏ ra, cậu nghĩ cái hạt chẳng nảy mầm, nhưng sâu trong lòng đất, hạt giống đã tỏa rễ cắm sâu vào trong đất, điên cuồng lớn lên.

Cậu chủ năm mười ba tuổi kéo cậu vào góc bắt gọi mình là Nhân Nhân, cậu bị anh dọa, lưỡi líu lại, nói chẳng ra lời, khóc chạy tìm tổng quản bảo mẫu mách tội, anh đành thất bại không làm nữa.

Cậu chủ năm mười bốn tuổi nhếch môi muốn lại gần, cậu nghĩ anh cũng muốn ăn cốc kem trong tay mình, múc một miếng to đút vào miệng anh. Anh mắng ầm lên rồi gạt hết mấy thứ đồ ngọt trong tay cậu xuống, cậu vừa khóc vừa chạy đi mách tổng quản bảo mẫu.

Trong mắt cậu chủ năm mười sáu tuổi đã toàn nhũng điều cậu không hiểu được, anh thích giở trò trêu chọc, cố tình kéo cái nơ con buớm trên cổ áo bộ đồng phục người hầu của cậu, thích ép cậu giữa hai cánh tay mình, nhìn cậu cuống cuồng dậm chân, nhìn cậu nức nở chạy đi mách tổng quản bảo mẫu.

Cậu chủ năm mười chín tuổi nói muốn đi Anh, tim như thiếu một mảng cậu cũng nghĩ rằng chẳng quan trọng, nhưng lại dùng cả năm năm để vá lại vết thương không lớn cũng chẳng nhỏ đó. Cậu cũng học được cách sống không có cậu chủ, nhớ nhung cũng chẳng nói ra lời.

Cậu chẳng ngờ rằng năm cậu chủ hai mươi tư tuổi về nước sẽ kết hôn với mình. Cậu đã không để ý, cậu đã quên phát hiện ra những kí ức sâu thẳm trong góc nhỏ đó, những lần ngập ngừng kì lạ đó rốt cuộc là gì.

Cậu chưa từng cố gắng làm những gì cậu nên làm, chưa từng đáp lại những gì cậu đã được nhận, thậm chí chưa từng cố gắng làm bất cứ điều gì. Anh cũng chẳng để bụng, thay cậu làm hết những thứ cậu nên làm, vượt qua khoảng cách thân phận của cả hai, cả quy định người hầu đã thành thâm cân cố đế, đợi tới khi cậu quay đầu lại thì nhận ra cái cây sau lưng mình đã đơm hoa kết trái, rủ xuống trĩu cành trước mặt cậu từ khi nào. Cậu chỉ cần đưa tay kiễng chân là có thể dễ dàng hái được. Nhưng có được quá dễ dàng, khiến cậu hoài nghi rằng thứ trong tay mình là giả, là không thực. Phía sau lưng cậu là ảo giác, không chút chân thực, anh không thể đơn giản bảo cậu kết hôn, anh làm thế là để kế thừa khách sạn, nhất định là như thế phải không?

Cậu tìm trăm phương nghìn cớ, nhưng đều không phải cái cớ thực sự trong lòng anh. Anh đã hỏi cậu bao nhiêu lần, có phải cậu phá quy định lén động lòng với mình không, bấy nhiêu lần cậu thề thốt phủ nhận, cậu chỉ muốn kết hôn giả, cậu sợ tổng quản bảo mẫu phát hiện, cậu sợ không bước qua được cánh cửa trong lòng mình.

Người không muốn công khai quan hệ của hai người không phải là Đại Nhân, mà là Thanh Duy.

Anh chiều theo ý cậu. Chờ cậu tiêu hóa hết đám quy định người hầu cậu vẫn nghe theo như thánh chỉ, chờ cậu tiêu hóa hết sự tự ti vớ vẩn của mình, chờ cậu tiêu hóa hết những khúc mắc và khoảng cách giữa hai người.

Kết hôn với anh, không nhất định phải yêu anh. Cho nên không có áp lực, không chịu trách nhiệm với anh cũng chẳng sao, chỉ cần kết hôn với anh trước, để anh an tâm trước là được rồi.

Kết hôn với anh, không được để người khác phát hiện. Cho nên không cần sợ bị người ta biết, anh cũng có thể phối hợp với cậu trốn trốn tránh tránh, chỉ cần lén để cậu ở bên cạnh mình, để anh có thể danh chính ngôn thuận mà ôm một cái, hôn một chút là đuợc rồi.

Hóa ra tấm ảnh trong ví tiền không phải để trừ tà. Hóa ra cái túi Panda kia là vì nhớ Thanh Duy nên mới mua, hóa ra kể mấy mẩu truyện cười nhạt nhẽo kia là muốn chọc cho Thanh Duy cười, hóa ra ăn cái bánh gato Thanh Duy ăn dở là để nói rằng hai người vô cùng gần gũi, hóa ra bảo Thanh Duy đi làm là muốn kéo cậu đến nơi mình có thể vươn tay ra là chạm tới.

Hóa ra anh nói vứt nhẫn đi rồi là vì sợ cậu đòi lại.

Sự dịu dàng của anh đã sắp nhấn chìm cậu rồi.

Anh cố gắng học làm một người chồng tốt mẫu mực, lương đưa cho vợ, chờ cậu tan làm, nhưng cậu làm vợ mà chẳng phát hiện ra. Hoài nghi, ngờ vực, lúc nào cũng lấy cái cớ "kết hôn giả" ra để phá tan bầu không khí vợ chồng anh vất vả dựng lên. Còn vô liêm sỉ khốn nạn đòi ly hôn...

Cậu lảng tránh như thể không biết đã tổn thương anh bao nhiêu, khiến anh phải chán nản thất vọng bao nhiêu?

Ngón tay run rẩy chạm lên gương mặt đỏ lên vì say rượu của anh, anh không né tránh, nghiêng gương mặt anh tuấn dịu dàng dụi khẽ vào lòng bàn tay cậu. Đẹp như một con mèo đang thả lỏng mình làm nũng với chủ.

Đôi môi khẽ mở phả luồng hơi quyến rũ vào lòng bàn tay, mắt cậu chẳng thể rời xa được hai cánh môi đỏ thắm đó.

Biết rõ anh đang quyến rũ mình, nhưng trong giây lát, cậu đột nhiên rất muốn hôn anh. Vội đưa môi lại gần anh, rồi lúng túng dừng lại khi đã gần tới nơi, môi chu ra, hơi thở dồn dập, lồng ngực ngứa ngáy khó chịu...

"Em muốn hôn tôi sao?".

Anh cụp mắt nhìn lên đôi môi của Thanh Duy, hỏi thẳng.

"..Em... có được không?".

"Tới đây."

..Anh đồng ý nhanh quá... có cần suy nghĩ thêm một chút không?

"Nghĩ xem có phải mở miệng ra không à?".

"Không cần. Cậu nhắm mắt lại là được rồi, em muốn thử cảm giác tự mình mở nó ra như thế nào".

"...Ừ...".

Đôi môi mỏng nhẹ nhàng khép lại, mím thành một đường vòng cung khiêu gợi, cậu nhắm mắt dùng đầu lưỡi vẽ lên viền môi dịu dàng xinh đẹp kia. Môi hôn lúng túng, khiêu khích, muốn xông vào trong đường vòng cung khép kín kia, nhưng không tài nào bắt được đôi môi ấy mở ra.

Cậu nghe thấy tiếng cười trầm khe khẽ trong cổ họng anh, không chịu để anh khinh thường, đầu lưỡi cậu chuyển động xung quanh như muốn cố chui vào. Chẳng biết sao anh đột nhiên hé môi ra một chút, để đầu lưỡi chẳng hề phòng bị của cậu chui vào miệng mình rồi cắn nhẹ lên nó để nó không thể nào nhúc nhích được, cái lưỡi nóng bỏng được anh giấu kín trong miệng quấn lấy đầu lưõi mẫn cảm kia, kéo nó vào sâu trong miệng mình, để cậu không còn cách lui lại được nữa.

Kĩ thuật dụ địch của cậu chủ xảo trá quá! Không phải đã nói lần này để cậu nếm thử mùi vị tự mình dùng nụ hôn cuồng nhiệt mở miệng ra à?

"Tôi có thể làm chuyện đó với em không?".

Câu hỏi trắng trợn nhảy ra khỏi miệng cậu chủ.

"Cậu chủ! Người ta đang tập trung mà, cậu nói thế ghét quá!"

Anh liếm liếm môi, ngồi khoanh chân trên giường, ngây thơ vô tội nhìn cậu, "Vậy tôi chờ em tập trung rồi làm".

Không phải như thế! Đó không phải là cái chính được không? Cái chính là, "Không phải là lần đầu tiên của cậu chủ sao? Em đã bị động vào...".

Thanh Duy làm sao nuốt xuôi được cậu chủ trong sáng thuần khiết đây.

"Em bị Gaho động vào bao nhiêu lần thì tôi vẫn muốn em".

Cậu chủ, câu này đâu tính là an ủi người ta được... chẳng có tý giá trị an ủi gì hết! Quan hệ giữa Thanh Duy và cậu chủ Gaho là trong sáng nhất thuần khiết nhất hoang sơ trong lành nhất nhé! Nhưng mà, có phải là cậu nghĩ nhiều không nhỉ... vẫn cám thấy anh cố ý ám chỉ phó tổng Kim là... chó...

"Cậu chủ thực sự không sợ bị thiệt sao...".

"Bị thiệt?... Thế thì làm thêm lần nữa bù cho tôi đi".

"Hả?".

Làm gì có chuyện tính số lần như thế! Cậu chủ!

Cậu được ôm ngồi giữa hai chân anh, ngẩng đầu đón nhận đôi môi của anh. Đầu lưỡi xảo quyệt liếm lên mí mắt của cậu. Chẳng thèm che giấu hơi thở khàn đục gấp gáp của mình, tay cũng ngang nhiên đẩy lớp áo trên ngực cậu ra. Ngón tay trượt vào vai, lần mò xuống dưới vân vê hai hạt đậu hồng hồng đo đỏ, đôi mắt tràn ngập khát vọng, say mê nhìn chằm chằm vào cái thứ nho nhỏ trong bàn tay mình, "Đáng yêu quá".

Đáng yêu cái gì, đừng nhìn thẳng vào ngực của em như thế! Cậu chủ!? Cậu quên cậu là người kín tiếng à? Mấy câu khiến người ta thấy khó xử này cậu cứ giữ trong lòng, đừng có nói ra! Chẳng hợp vói hình tượng của cậu tẹo nào!

"Tôi có thể hôn lên đó không?".

Anh ngẩng đầu ngơ ngác hỏi ý cậu, nhưng cũng chỉ là hỏi cho có lệ thôi, bởi chỉ lát sau, cậu đã cắn lên thứ đáng yêu trước ngực cậu, sỗ sàng mút mạnh vào khiến cậu phải khẽ rên lên, bụng dưới nóng lên khó chịu tới mức khiến cậu muốn lùi lại, nhưng bàn tay anh không cho phép mà trượt xuống thắt lưng, nâng mông cậu lên áp sát vào mình.

"Có cảm giác không?".

"..."

"Cảm thấy rồi à? Thế đó là cái gi?"

...Đoạn đối thoại quen thuộc, khiến mặt cậu đỏ bừng bừng lên, đương nhiên cậu biết anh đang nói cái gì, cậu cũng có cái đó mà...

Anh có phản ứng với cậu... phản ứng của đàn ông...

Thanh Duy ngượng ngùng ngồi im giữa hai chân cậu chủ, không dám động đậy, lại càng không dám giãy giụa lung tung nữa, hai tay ôm riết lấy lưng cậu chủ, vội vã tránh đôi con ngươi đen láy nóng rực đang say sưa nhìn mình của cậu chủ, xấu hổ nâng hai chân lên, không biết nên để ở đâu.

"Để ở đây".

Anh chỉ cho cậu cách để chân, kéo hai chân cậu quấn chặt vào bên sườn mình, động tác ngọt ngào nóng bỏng khiến cậu càng cảm giác được phản ứng đàn ông của anh mãnh liệt hơn.

"Tôi vẫn luôn muốn làm như thế, em có biết không? Giống như cầm thú, để em quấn chặt lấy lưng tôi, nằm trên giường của tôi, cứ muốn bắt nạt hành hạ em lại muốn vuốt ve em, tới giờ chẳng biết đã bao nhiêu lần, tôi vẫn muốn như thế".

Lời thổ lộ thẳng thắn khiến cậu không thể trốn tránh được, chỉ có thể siết chặt cánh tay đang ôm lấy anh, cảm giác lưng anh khẽ run lên.

"Suy nghĩ rất xấu xa đúng không?".

.. Không trong sáng chút nào... nhưng cậu chẳng ghét nổi, "Là sau mười tám tuổi?".

"Trước mười tám tuổi".

Nói chính xác thì lừ lúc cậu cảm thấy bộ đồ người hầu vừa nhỏ lại vừa chặt, đầu óc và cơ thể của anh đã bắt đầu không còn nghe lời nữa, ngay cả ánh mắt nhìn cậu cũng bắt đầu vương tạp niệm, tràn ngập những khát khao...

"... Cậu chủ, vị thành niên mà nghĩ những thứ đó không tốt đâu...".

"Là tại em xấu xa, là tại em quyến rũ để tôi nghĩ như thế".

Mấy động tác híp mắt cười làm nũng, cau mày liếm môi bĩu môi chớp mắt lan tràn như thế, anh thấy rồi mà vẫn chưa xông lên phạm tội với trẻ em cũng đã là tự chủ lắm rồi, còn bảo anh điên rồ tĩnh tâm hoàn toàn không có phản ứng sao?

"Em đâu có? Cậu chủ, cậu đổ oan cho em rồi, em thấy áp lực lớn lắm...".

Cậu chớp mắt ngây thơ. Xem đi! Cậu lại thế nữa rồi!

Đại Nhân thở hổn hển. Cứ nghĩ cậu chưa trưởng thành, anh phải nén lại phản ứng cho cậu một đường sống à? Tiếc là giờ cậu đã trưởng thành rồi, anh có suy nghĩ xấu xa cỡ nào, làm chuyện cầm thú cỡ nào cũng được!

"Tôi còn chưa đè em. Em đã muốn bị tôi đè thế sao?".

Đã thế thì, ào một cái, anh đè cậu xuống dưới người mình.

Cậu chủ, tuy em đã lớn, nhưng cậu như thế.... em thấy áp lực còn lớn hơn nữa!

Cứ như thế, cậu bị anh kéo ngã xuống giường, sức nặng của anh ép sát lên người cậu, tóc mai bị vén lên, những nụ hôn khẽ khàng rơi trên trán, tư thế khóa chân không còn tiện nữa, nhưng anh vẫn kiên trì để hai chân cậu kẹp chặt lấy thắt lưng của mình.

Cậu xấu hổ ôm lấy cái gối nhích về phía đầu giường. Anh vừa cởi áo sơ mi ra vừa cúi người xuống, hai tay chống bên đầu cậu, phủ cả người lên cậu.

"Đừng thích gã họ Kim kia được không?".

Anh hỏi cậu, cầu xin cậu như thế khiến cậu thấy đáng yêu tới chết được... rất muốn... rất muốn giở trò bắt nạt anh một chút. Cậu mím môi lại, cố ý không trả lời.

"Thích tôi".

"..."

"Nói em thích tôi".

"..."

"Tôi ra lệnh cho em thích tôi! Em có ghét tôi cũng chẳng quan tâm".

"Được....thích cậu".

"...."

Câu nói khẽ khàng khiến anh bỗng nhiên sững người lại, động tác khiêu gợi ngừng lại, ánh mắt quyến rũ người khác ngây ra.

"Em nghe lời cậu chủ... thích cậu".

Câu nói khẽ khàng khiến hô hấp Đại Nhân càng dồn dập, anh không thể kìm chế được nữa, yêu thương hôn lên môi cậu, đưa tay giật cái gối cậu đang ôm trước ngực ra. Giờ phút này, không thứ gì được tồn tại giữa hai người họ, quy định của người hầu, quy củ của gia đình giàu có, kết hôn ly hôn gì chứ, anh chỉ cần ôm cậu, yêu cậu, bắt nạt cậu.

"Thả ra... không được ôm gối"

"Đừng mà... để em ôm đi, em không biết phải làm sao cả... xấu hổ lắm.. "

"Không được ôm gối, ôm tôi".

"..."

"Ôm tôi".

Ôm anh, ôm lấy Đại Nhân, cậu sẽ không phải lo lắng điều gì nữa, anh sẽ dạy cậu phải làm như thế nào, sẽ không cười khiến cậu xấu hổ, sẽ không buông cậu ra...

Thanh Duy thả gối ra, ôm lấy tấm lưng nóng rực của anh... ngón tay chuyển nhẹ từ vai tới eo, khiến anh rên lên khe khẽ.

Bắt đầu từ đó, động tác của anh bắt đầu trở nên gợi cảm lại mờ ám hơn...

"Cố chịu nhé... nếu mạnh quá, em phải nói...".

Cái gì mà mạnh quá?

"Đã nhịn lâu rồi... tôi sợ không khống chế được...".

"Hả?".

Cái gì không khống chế được?

"Nhưng mà... nếu thấy dễ chịu, kêu to lên một chút cũng được...".

"Hả hả?".

Rốt cuộc thứ bí ẩn gì mà có thể ra vào thoải mái, thuận tiện điều khiển từ xa như thế chứ?

"Bây giờ... tôi cũng có thể biến thành dã thú rồi đúng không?".

 Dã... dã thú... cậu chủ, cậu muốn làm gì thế!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top