nhận biết

OSHO

Nhận biết

Chìa khoá sống trong

cân bằng

Sự sáng suốt về cách sống mới

HÀ NỘI 12/2008

OSHO

Awareness

The key to Living

in Balance

Insights for a New Way of Living

OSHO INTERNATIONAL FOUNDATION |

NHẬN BIẾT: CHÌA KHOÁ SỐNG TRONG CÂN BẰNG

Copyright © 2001 OSHO International Foundation, Switzerland.

www.osho.com/copyrights.

Tựa đề nguyên bản tiếng Anh: AWARENESS: THE KEY TO LIVING IN

BALANCE 

OSHO là thương hiệu đã đăng kí của Osho International Foundation.

Để biết thêm thông tin xin tới thăm osho.com/trademark." 

Tài liệu trong cuốn sách này được lựa chọn từ nhiều bài nói của Osho

cho các khán giả sống. Tất cả các bài nói của Osho đều đã được xuất

bản đầy đủ dưới dạng sách, và cũng sẵn có dưới dạng băng âm thanh

và video nguyên gốc. Các bản ghi âm thanh và văn bản lưu trữ đầy đủ

có thể được tìm thấy tại Thư viện OSHO trực tuyến tại www.osho.com 

Mục lục

Lời nói đầu ........................................................................................... 1

Hiểu biết ................................................................................................. 7

Về người và chuột .......................................................................... 8

Gốc rễ của khổ ............................................................................... 26

Thế giới riêng tư ............................................................................ 33

Nhận biết và định tâm .................................................................. 75

Nhiều bệnh, một đơn thuốc ............................................................ 89

Nhà phân tích và nhân chứng ................................................... 90

Căng thẳng và thảnh thơi ......................................................... 126

Tâm trí và thiền ............................................................................ 135

Lối mòn và bánh xe .................................................................... 163

Nhận biết trong hành động ........................................................... 181

Bắt đầu từ trung tâm .................................................................. 182

Tự phát ........................................................................................... 192

Tính quyết định ............................................................................ 196

Trọn vẹn từng khoảnh khắc ..................................................... 203

Dừng việc cố gắng là tốt ........................................................... 209

Thực nghiệm trong quan sát ........................................................ 231

Điều chỉnh bản thân bạn vào vô thời gian ........................... 233

Cái chạm vô hình ........................................................................ 236

Vipassana ...................................................................................... 238

Dịch chuyển ban đêm ................................................................ 242

Lời bạt ................................................................................................. 255

Treo trên đầu sợi chỉ .................................................................. 255

Về Tác giả ........................................................................................ 267

1   01/03/2010 - 1/ 1  2

Lời nói đầu

Một trong những  điều quan trọng nhất cần  được

hiểu về con người là con người đang ngủ. Ngay cả khi

con người nghĩ mình thức, người đó cũng không thức.

Việc thức của người  đó là rất yếu  ớt; việc thức của

người đó tí hon thế, nó chẳng thành vấn đề chút nào cả.

Việc thức của người đó chỉ là cái tên hay nhưng hoàn

toàn trống rỗng.

Bạn ngủ ban đêm, bạn ngủ ban ngày - từ sinh tới

tử bạn cứ thay đổi hình mẫu ngủ của mình, nhưng bạn

chưa bao giờ thực sự thức tỉnh cả. Chỉ bởi việc mở mắt

bạn không tự lừa mình được rằng bạn thức. Chừng nào

con mắt bên trong còn chưa mở ra - chừng nào bên

trong bạn còn chưa trở thành đầy ánh sáng, chừng nào

bạn còn chưa thấy bản thân mình, bạn là ai - đừng nghĩ

rằng bạn thức. Đó là ảo tưởng lớn nhất mà con người

đang sống trong. Và một khi bạn chấp nhận rằng bạn đã

thức, thế thì không có vấn đề làm nỗ lực nào để thức

tỉnh.

Điều đầu tiên chìm sâu trong trái tim bạn là ở chỗ

bạn ngủ, hoàn toàn ngủ. Bạn  đang mơ, ngày nọ ngày

kia. Bạn  đang mơ  đôi khi với mắt mở và  đôi khi với

mắt nhắm, nhưng bạn đang mơ - bạn là giấc mơ. Bạn

còn chưa là thực tại.

Tất nhiên trong giấc

mơ bất kì cái gì bạn làm

cũng đều vô nghĩa. Bất kì

cái gì bạn nghĩ cũng đều

vu vơ, bất kì cái gì bạn

phóng chiếu cũng vẫn

còn là một phần của giấc

mơ của bạn và chưa bao

giờ cho phép bạn thấy cái

đang đó. Do đó tất cả chư

phật  đã nhấn mạnh vào

một một điều: Thức tỉnh!

Liên tục, trong hàng thế

kỉ, toàn thế giáo huấn của

họ  đều có thể  được bao

hàm trong một câu thôi:

Thức tỉnh. Và họ  đã phát minh ra các phương pháp,

phương lược; họ đã sáng tạo ra các hoàn cảnh và không

gian và trường năng lượng trong  đó bạn có thể bị

choáng để nhận biết.

Vâng, chừng nào mà bạn còn chưa bị choáng, bị

rung chuyển tới chính nền tảng của mình, bạn sẽ không

thức tỉnh đâu. Giấc ngủ đã kéo dài tới mức nó đã đạt tới

chính cốt lõi của bản thể bạn; bạn bị thấm đẫm trong

nó. Từng tế bào của thân thể bạn và từng sợi thớ tâm trí

bạn  đã trở nên  đầy giấc ngủ.  Đó không phải là hiện

tượng nhỏ đâu. Do đó nỗ lực lớn là cần để tỉnh táo, để

mang tính chú ý,  để mang tính quan sát,  để trở thành

nhân chứng.

Điều đầu tiên chìm

sâu vào trong trái tim

bạn là ở chỗ bạn ngủ,

hoàn toàn ngủ. Bạn

đang mơ, ngày nọ

ngày kia. Bạn đang

mơ đôi khi với mắt

mở và đôi khi với mắt

nhắm, nhưng bạn

đang mơ - bạn là giấc

mơ. Bạn còn chưa là

thực tại. |

3   01/03/2010 - 1/ 2  4

Nếu tất cả chư phật của thế giới đều đồng ý trên

một chủ đề nào, thì đó là - con người như người đó hiện

thế, là đang ngủ, và con người như người đó phải thế,

nên thức tỉnh. Thức tỉnh là mục  đích và thức tỉnh là

hương vị của tất cả các giáo huấn của họ. Zarathustra,

Lão Tử, Jesus, Phật, Bahauddin, Kabir, Nanak - tất cả

những người đã thức tỉnh đều đã từng dạy chỉ một chủ

đề... trong các ngôn ngữ khác nhau, trong các biểu dụ

khác nhau, nhưng bài ca của họ là hệt nhau. Cũng như

biển có vị mặn - dù bạn nếm biển từ phía bắc hay từ

phía đông hay từ phía tây, biển bao giờ cũng có vị mặn

- vị của Phật tính là thức tỉnh.

Nhưng bạn sẽ không làm nỗ lực nào nếu bạn cứ tin

rằng bạn đã thức rồi. Thế thì chẳng có vấn đề làm nỗ

lực nào cả - sao bận tâm?

Và bạn đã tạo ra các tôn giáo, thượng đế, lời cầu

nguyện, nghi lễ, từ giấc mơ của mình - thượng đế của

bạn là một phần của giấc mơ của bạn cũng như bất kì

cái gì khác. Chính trị của bạn là một phần của giấc mơ

của bạn, tôn giáo của bạn là một phần của giấc mơ của

bạn, thơ ca của bạn, tranh vẽ của bạn, nghệ thuật của

bạn - bất kì cái gì bạn làm, bởi vì bạn ngủ, bạn làm theo

trạng thái riêng của tâm trí mình.

Thượng đế của bạn không thể khác bạn được. Ai

sẽ tạo ra họ? Ai sẽ cho họ hình thể và màu sắc và dáng

vẻ? Bạn tạo ra họ, bạn khắc hoạ nên họ; họ có mắt như

bạn, mũi như bạn - và tâm trí giống bạn! Thượng  đế

trong Kinh Cựu ước nói, "Ta là Thượng đế rất ghen tị!"

Bây giờ ai đã tạo ra Thượng đế này, người có tính ghen

tị này? Thượng  đế không thể ghen tị  được, và nếu

Thượng đế mà ghen tị, thế thì cái gì sai trong việc ghen

tị? Nếu ngay cả Thượng đế mà cũng ghen tị, thì sao bạn

lại bị coi là sai khi bạn ghen tị? Ghen tị là thiêng liêng!

Thượng  đế trong Kinh Cựu  ước nói, "Ta là

Thượng  đế rất giận dữ! Nếu ngươi không tuân theo

mệnh lệnh của ta, ta sẽ diệt ngươi. Ngươi sẽ bị ném vào

ngọn lửa địa ngục vĩnh viễn. Và bởi vì ta rất ghen tị,

nên chớ tôn thờ ai khác. Ta không tha cho điều đó đâu."

Ai  đã tạo ra Thượng  đế như vậy? Điều  đó phải là từ

ghen tị của riêng bạn, từ giận dữ của riêng bạn, mà bạn

đã tạo ra hình ảnh này. Nó là phóng chiếu của bạn, nó

là cái bóng của bạn. Nó vọng lại bạn chứ không ai

khác. Và cùng  điều  đó cũng là trường hợp cho mọi

thượng đế của mọi tôn giáo.

Chính bởi vì điều này mà Phật chưa bao giờ nói về

Thượng đế cả. Ông ấy nói, "Phỏng có ích gì mà nói về

Thượng  đế cho những người  đang ngủ? Họ sẽ nghe

trong giấc ngủ của mình. Họ sẽ mơ về bất kì cái gì

được nói cho họ, và họ sẽ tạo ra thượng đế riêng của họ

- điều sẽ hoàn toàn giả tạo, hoàn toàn bất lực, hoàn toàn

vô nghĩa. Tốt hơn cả là không có những thượng đế như

thế."

Đó là lí do tại sao Phật lại không quan tâm tới việc

nói về thượng đế. Toàn thể mối quan tâm của ông ấy là

ở việc đánh thức bạn.

Tương truyền có một bậc thầy chứng ngộ Phật

giáo đang ngồi bên cạnh dòng sông một buổi chiều tối,

tận hưởng tiếng nước chảy, tiếng gió rì rào qua rặng

cây... Một người tới và hỏi ông  ấy, "Thầy có thể nói

cho tôi trong một lời thôi về điều bản chất của tôn giáo

của thầy không?" |

5   01/03/2010 - 1/ 3  6

Thầy im lặng, hoàn toàn im lặng, cứ dường như

ông  ấy chưa nghe thấy câu hỏi. Người hỏi nói, "Thầy

có điếc hay cái gì không đấy?"

Thầy nói, "Ta đã nghe câu hỏi của ông rồi, và ta đã

trả lời nó rồi! Im lặng là câu trả lời đấy. Ta vẫn còn im

lặng - cái dừng lại đó, khoảng hở đó, là câu trả lời của

ta."

Người này nói, "Tôi không thể nào hiểu được câu

trả lời huyền bí thế. Thầy không thể rõ ràng hơn một

chút được sao?"

Thế là thầy dùng ngón tay viết lên cát chữ "thiền"

thường. Người này nói, "Bây giờ tôi có thể đọc được.

Tốt hơn ban đầu chút ít. Ít nhất thì tôi cũng được một từ

để mà ngẫm nghĩ. Nhưng thầy không thể làm cho nó rõ

thêm chút nữa được sao?"

Thầy viết lại, "THIỀN." Tất nhiên lần này thầy

viết bằng chữ hoa. Người này cảm thấy chút ít lúng

túng, phân vân, khó chịu, bực mình. Anh ta nói, "Thầy

lại viết chữ  thiền chứ gì? Thầy không thể làm rõ ràng

hơn một chút cho tôi được sao?"

Và thầy viết chữ thật to, chữ hoa, "T H I Ề N."

Người này nói, "Thầy dường như điên rồi!"

Thầy nói, "Ta đã hạ thấp xuống hết mức rồi đấy.

Câu trả lời thứ nhất là câu trả lời đúng, câu thứ hai đã

không  đúng thế rồi, câu thứ ba thậm chí còn sai hơn,

câu thứ tư rất sai" - bởi vì khi bạn viết THIỀN bằng chữ

hoa bạn đã làm ra thượng đế từ nó rồi.

Đó là lí do tại sao từ Thượng đế lại được viết bằng

chữ T hoa. Bất kì khi nào bạn muốn làm cái gì đó thành

tối cao, tối thượng, bạn viết nó bằng chữ hoa. Thầy nói,

"Ta  đã phạm phải lỗi lầm." Thầy xoá tất cả những từ

mình đã viết và thầy nói, "Nghe câu trả lời thứ nhất của

ta - chỉ thế thì ta mới đúng."

Im lặng là không gian mà

trong đó người ta thức tỉnh, và

tâm trí ồn ào là không gian mà

trong  đó người ta vẫn còn

ngủ. Nếu tâm trí bạn tiếp tục

buôn chuyện, bạn còn ngủ

đấy. Ngồi im lặng, nếu tâm trí

biến mất và bạn có thể nghe

thấy tiếng chim ríu rít và

không tâm trí bên trong, im

lặng... tiếng ríu rít này của

chim, tiếng chíp chíp, và

không tâm trí nào trong bạn.

Nó không tới từ bên ngoài, nó

nảy sinh trong bạn, nó lớn lên

trong bạn. Bằng không, nhớ lấy: bạn đang ngủ đấy.

Im lặng là không

gian mà trong đó

người ta thức

tỉnh, và tâm trí ồn

ào là không gian

mà trong đó

người ta vẫn còn

ngủ. Nếu tâm trí

bạn tiếp tục buôn

chuyện, bạn còn

ngủ đấy. |

7   01/03/2010 - 1/ 4  8

Hiểu biết

Tôi chưa bao giờ dùng từ từ bỏ chút nào. Tôi nói:

hân hoan trong cuộc sống, trong tình yêu, trong thiền,

trong cái đẹp của thế giới, trong cực lạc của sự tồn tại

- hân hoan trong mọi thứ! Biến điều trần tục thành linh

thiêng. Biến bờ này thành bờ kia, biến trái  đất thành

thiên đường.

Và thế thì một cách gián tiếp sự từ bỏ nào đó bắt

đầu xảy ra. Nhưng điều đó xảy ra, bạn không làm nó.

Nó không phải là việc làm, nó là việc xảy ra. Bạn bắt

đầu từ bỏ cái ngu xuẩn của mình; bạn bắt đầu từ bỏ rác

rưởi. Bạn bắt đầu từ bỏ những mối quan hệ vô nghĩa.

Bạn bắt đầu từ bỏ những việc không đáp ứng cho bản

thể bạn. Bạn bắt  đầu từ bỏ những chỗ mà sự trưởng

thành là không thể được. Nhưng tôi không gọi điều đó

là từ bỏ, tôi gọi nó là hiểu biết, nhận biết.

Nếu bạn đang mang đá trong tay mình mà cứ nghĩ

rằng chúng là kim cương, tôi sẽ không bảo bạn từ bỏ

những viên đá đó. Tôi sẽ đơn giản nói, "Tỉnh táo và lấy

cái nhìn khác đi!" Nếu bản thân bạn thấy rằng chúng

không phải là kim cương, có cần từ bỏ chúng không?

Chúng sẽ rơi khỏi tay bạn theo cách của chúng. Thực

tế, nếu bạn vẫn muốn mang chúng, bạn sẽ phải làm nỗ

lực lớn hơn, bạn sẽ phải mang ý chí lớn hơn,  để vẫn

mang chúng. Nhưng bạn không thể mang chúng lâu

được; một khi bạn đã thấy rằng chúng là vô dụng, vô

nghĩa, bạn nhất định vứt chúng đi.

Và một khi tay bạn trống rỗng, bạn có thể tìm kho

báu thực. Và kho báu thực không  ở trong tương lai.

Kho báu thực ở ngay bây giờ, ở đây.

Về người và chuột

Thức tỉnh là con đường của cuộc sống.

Người ngu ngủ cứ dường như người đó đã chết,

nhưng người chủ thức và người đó sống mãi.

Người đó quan sát. Người đó rõ ràng.

Người đó hạnh phúc làm sao! Vì người đó thấy

rằng thức tỉnh là cuộc sống.

Người đó hạnh phúc làm sao, đi theo đường của

người thức tỉnh.

Với kiên nhẫn lớn lao người đó thiền, tìm tự do

và hạnh phúc.

- trích từ Dhammapada của Phật Gautam

Chúng ta cứ sống tuyệt  đối lơ mơ với  điều  đang

xảy ra quanh ta. Vâng, chúng ta đã trở nên rất hiệu quả

trong việc làm mọi thứ. Điều chúng ta đang làm, chúng

ta đã trở nên hiệu quả trong việc làm tới mức chúng ta

không cần nhận biết nào  để làm nó. Nó  đã trở thành |

9   01/03/2010 - 1/ 5  10

máy móc, tự động. Chúng ta vận hành như người máy.

Chúng ta còn chưa là người; chúng ta là máy.

Đó là điều George Gurdjieff hay nói lặp đi lặp lại,

rằng con người như người đó đang tồn tại là cái máy.

Ông ấy xúc phạm nhiều người, bởi vì chẳng ai thích bị

gọi là máy. Máy thích được gọi là thượng đế, thế thì họ

cảm thấy rất hạnh phúc, dương dương tự đắc. Gurdjieff

hay gọi mọi người là máy, và ông ấy đúng. Nếu bạn tự

quan sát mình, bạn sẽ biết bạn cư xử máy móc thế nào.

Nhà sinh lí học người Nga Pavlov, và nhà tâm lí

học người Mĩ Skinner,

đúng  đến 99,9 phần trăm

về con người: họ tin rằng

con người là cái máy  đẹp,

có vậy thôi. Không có linh

hồn trong con người. Tôi

nói 99,9 phần trăm họ

đúng; họ chỉ bỏ lỡ một số

dư nhỏ. Trong số dư nhỏ

đó là chư phật, những

người  đã thức tỉnh. Nhưng

họ có thể được tha thứ, bởi

vì Pavlov chưa bao giờ bắt

gặp vị phật nào - ông ấy đã

gặp hàng triệu người như

bạn.

Skinner đã nghiên cứu về người và chuột và thấy

chẳng khác biệt gì. Chuột là người  đơn giản, có vậy

thôi; người có phức tạp hơn chút ít. Người là cái máy

phức tạp cao  độ, chuột là máy đơn giản. Dễ nghiên cứu

chuột hơn; đó là lí do tại sao các nhà tâm lí cứ nghiên

cứu chuột. Họ nghiên cứu chuột và họ kết luận về

người - và kết luận của họ gần đúng hết. Tôi nói "gần",

lưu ý đấy, bởi vì một phần mười của một phần trăm là

hiện tượng quan trọng nhất mà  đã xảy ra. Một Phật,

một Jesus, một Mohammed - vài người thức tỉnh này là

người thực. Nhưng B. F. Skinner có thể tìm đâu ra được

vị phật? Chắc chắn không ở Mĩ...

Tôi đã nghe:

Một người hỏi giáo sĩ, "Sao Jesus lại không chọn

được sinh ra ở nước Mĩ thế kỉ hai mươi?"

Giáo sĩ nhún vai và nói, "Ở Mĩ sao? Điều đó sẽ là

không thể  được. Trước hết anh có thể tìm  đâu ra

người đồng trinh? Và thứ hai, anh sẽ tìm đâu ra ba

người đàn ông khôn ngoan?"

B. F. Skinner định đi tìm vị phật ở đâu? Và cho dù

ông ta có thể tìm thấy vị phật, thì các định kiến, các ý

tưởng có sẵn của ông ấy sẽ không cho phép ông ấy thấy

được. Ông ấy sẽ cứ thấy chuột của mình thôi. Ông ấy

không thể nào hiểu bất kì cái gì mà chuột không thể

làm được. Bây giờ, chuột không thiền, chuột không trở

nên chứng ngộ. Và quan niệm của ông ấy về con người

thì chỉ là dạng chuột được khuếch đại lên. Và tôi vẫn

nói rằng ông ấy là đúng đối với số lớn mọi người; kết

luận của ông ấy không phải là sai. Và chư phật cũng sẽ

đồng ý với ông ấy về cái gọi là nhân loại thông thường

này: nhân loại thông thường hoàn toàn ngủ. Thậm chí

con vật cũng không ngủ đến thế.

 Người là cái máy

phức tạp cao độ,

chuột là máy đơn

giản. Dễ nghiên

cứu chuột hơn; đó

là lí do tại sao các

nhà tâm lí cứ

nghiên cứu chuột.

Họ nghiên cứu

chuột và họ kết

luận về người - và

kết luận của họ

gần đúng hết. |

11   01/03/2010 - 1/ 6  12

Bạn đã bao giờ thấy con hươu trong rừng chưa - nó

trông tỉnh táo làm sao, nó bước đi cẩn trọng làm sao?

Bạn đã bao giờ thấy con chim đậu trên cây chưa - nó cứ

quan sát một cách thông minh làm sao điều đang xảy ra

khắp xung quanh? Bạn đi về phía con chim đó - có một

khoảng cách nào đó nó cho phép. Vượt ra ngoài khoảng

cách đó, thêm một bước nữa, và nó bay mất. Nó có sự

tỉnh táo nào  đó về lãnh thổ của nó. Nếu ai  đó  đi vào

trong lãnh thổ đó, thế thì điều đó là nguy hiểm.

Nếu bạn nhìn xung quanh bạn sẽ ngạc nhiên: con

người dường như là con vật ngủ nhiều nhất trên trái đất

này.

Một người phụ nữ mua một con vẹt tại một cuộc

bán đấu giá đồ đạc của nhà thổ, và để lồng vẹt được

che kín trong hai tuần, hi vọng làm cho nó quên đi

những từ tục tĩu. Khi cái lồng cuối cùng được mở

ra, con vẹt nhìn quanh và nhận xét, “A óc! Nhà

mới. Bà mới.” Khi con gái bà ta về nhà, nói nói

thêm, “A óc! Gái mới.”

Khi chồng bà ta về nhà đêm đó, con vẹt nói, “A óc!

A óc! Cùng ông khách cũ!”

Con người đang ở trong trạng thái sa ngã. Thực tế,

đó là ý nghĩa của chuyện ngụ ngôn Ki tô giáo về sự sa

ngã của Adam, việc bị  đuổi ra khỏi vườn  Địa  đàng.

Nhưng tại sao Adam và Eve lại bị  đuổi ra khỏi vườn

thiên đường? Họ đã bị đuổi ra bởi vì họ đã ăn quả tri

thức. Họ đã bị đuổi ra bởi vì họ đã trở thành tâm trí, và

họ đã đánh mất  tâm thức của mình. Nếu bạn trở thành

tâm trí, bạn đánh mất tâm thức - tâm trí nghĩa là giấc

ngủ, tâm trí nghĩa là ồn ào, tâm trí nghĩa là máy móc.

Nếu bạn trở thành tâm trí, bạn mất tâm thức. 

Do đó, toàn bộ công việc

cần phải  được làm là lại trở

thành tâm thức và làm mất

tâm trí. Bạn phải vứt  đi hệ

thống của mình, tất cả những

thứ mà bạn đã thu thập như là

tri thức. Chính tri thức  đang

giữ bạn ngủ; do  đó, người

càng nhiều tri thức, càng ngủ

nhiều.

Điều  đó cũng  đã là quan

sát của tôi nữa. Dân làng hồn

nhiên tỉnh táo và thức tỉnh

hơn nhiều giáo sư  đại học và

các học giả trong  đền chùa.

Các học giả chẳng là gì ngoài những con vẹt; các viện

sĩ hàn lâm trong  đại học  đầy những cái chẳng có gì

ngoài phân bò linh thiêng, đầy những ồn ào tuyệt đối vô

nghĩa - chỉ tâm trí mà không có tâm thức.

Những người làm việc với tự nhiên - nông dân,

người làm vườn, tiều phu, thợ mộc, hoạ sĩ - họ còn tỉnh

táo hơn nhiều so với những người làm việc trong các

đại học như chủ nhiệm khoa, phó hiệu trưởng, hiệu

trưởng. Bởi vì khi bạn làm việc với tự nhiên, tự nhiên là

tỉnh táo. Cây cối tỉnh táo; dạng thức tỉnh táo của chúng

chắc chắn là khác, nhưng chúng rất tỉnh táo.

Bây giờ có những bằng chứng khoa học về sự tỉnh

táo của chúng. Nếu người chặt cây tới với cái cưa trong

tay và với ham muốn có chủ tâm để chặt cây, tất cả các

Tại sao Adam và

Eve lại bị đuổi ra

khỏi vườn thiên

đường? Họ đã bị

đuổi ra bởi vì họ

đã ăn quả tri thức.

Họ đã bị đuổi ra

bởi vì họ đã trở

thành tâm trí, và

họ đã đánh mất

tâm thức của

mình. |

13   01/03/2010 - 1/ 7  14

cây thấy anh ta tới đều run rẩy. Bây giờ có những bằng

chứng khoa học về điều đó; tôi không nói chuyện thơ

ca, tôi đang nói chuyện khoa học khi tôi nói điều này.

Bây giờ có các công cụ để đo liệu cây hạnh phúc hay

bất hạnh, sợ hãi hay không sợ hãi, buồn bã hay cực lạc.

Khi người chặt cây tới, tất cả các cây cối thấy anh ta

đều bắt đầu run rẩy. Chúng trở nên nhận biết rằng cái

chết ở gần đó. Và người chặt cây vẫn chưa chặt cây nào

- mới chỉ đi tới...

Và một điều nữa, còn kì lạ hơn nhiều - nếu người

chặt cây đơn giản đi qua đó, không có ý đồ chủ tâm nào

để chặt cây, thế thì không cây nào sợ cả. Cũng cùng

người chặt cây đó, với cùng cái cưa đó. Dường như là ý

định chặt cây của anh ta ảnh hưởng tới cây cối. Điều đó

có nghĩa là ý định của anh ấy đã được hiểu; nó có nghĩa

là chính sự rung động này đang được cây cối giải mã.

Và một sự kiện có ý nghĩa hơn đã được quan sát về

mặt khoa học: là nếu bạn đi vào trong rừng và giết loài

vật, thì không chỉ vương quốc loài vật quanh đó trở nên

run rẩy, mà cây cối cũng run rẩy. Nếu bạn giết một con

hươu, thì tất cả các con hươu quanh đó đều cảm thấy

rung động của việc giết hại, đều trở nên buồn; run rẩy

lớn nảy sinh trong chúng. Bỗng nhiên chúng sợ không

bởi lí do nào hết cả. Chúng có thể không thấy con hươu

vừa mới bị giết, nhưng bằng cách nào  đó, theo cách

tinh tế, chúng bị ảnh hưởng - theo bản năng, theo trực

giác. Nhưng không chỉ có hươu bị ảnh hưởng - cây cối

cũng bị ảnh hưởng, vẹt cũng bị ảnh hưởng, hổ cũng bị

ảnh hưởng, diều hâu cũng bị ảnh hưởng, nhành cỏ cũng

bị ảnh hưởng. Sát hại đã xảy ra, tàn phá đã xảy ra, cái

chết đã xảy ra - mọi thứ quanh đó đều bị  ảnh hưởng.

Con người dường như là loài ngủ nhiều nhất...

Những lời kinh này của Phật cần phải được thiền

sâu sắc, được thấm đẫm, được tuân theo.

Tỉnh thức là cách sống

Bạn sống tỉ lệ với điều bạn nhận biết. Nhận biết là

sự khác biệt giữa chết và sống. Bạn không sống chỉ bởi

vì bạn  đang thở, bạn không sống chỉ bởi vì tim bạn

đang đập. Về mặt vật lí bạn có thể được giữ cho sống

trong bệnh viện, không có ý thức nào. Tim bạn sẽ tiếp

tục đập và bạn sẽ có thể thở. Bạn có thể được giữ theo

cách cơ giới để cho bạn có thể sống trong nhiều năm -

theo nghĩa của việc thở và tim đập, máu tuần hoàn. Bây

giờ có nhiều người khắp thế giới ở các nước tiên tiến,

người sống một cách vô tri vô giác trong bệnh viện, bởi

vì công nghệ tiên tiến đã làm cho cái chết của bạn được

trì hoãn vô thời hạn - trong nhiều năm, bạn có thể được

giữ vẫn sống. Nếu đấy là cuộc sống, thế thì bạn có thể

được giữ cho sống. Nhưng đấy lại không phải là sống

chút nào. Chỉ sống vô tri vô giác thì không phải là sống.

Chư phật có  định nghĩa khác. Định nghĩa của họ

bao gồm nhận biết. Họ không nói bạn sống vì bạn có

thể thở, họ không nó bạn sống vì máu bạn vẫn  đang

tuần hoàn; họ nói bạn sống nếu bạn thức tỉnh. Cho nên

ngoại trừ những người  đã thức tỉnh, không ai thực sự

sống cả. Các bạn là những cái xác - bước đi, nói năng,

làm mọi thứ - nhưng bạn là người máy.

Tỉnh thức là cách sống, Phật nói. Trở nên tỉnh thức

nhiều hơn và bạn sẽ trở nên sống nhiều hơn. Và cuộc

sống là Thượng đế - không có Thượng đế nào khác. Do

đó Phật nói về sống và nhận biết. Sống là mục đích và

nhận biết là phương pháp luận, là kĩ thuật để đạt tới nó. |

15   01/03/2010 - 1/ 8  16

Kẻ ngu ngủ...

Và tất cả mọi người đều ngủ cả, cho nên tất cả đều

ngu. Bạn đừng cảm thấy bị xúc phạm. Sự kiện này phải

được phát biểu ra như chúng thế. Bạn hoạt động trong

giấc ngủ; đó là lí do tại sao bạn cứ loạng choạng mãi,

bạn cứ làm mọi thứ bạn không muốn làm. Bạn cứ làm

những điều mà bạn đã quyết định không làm. Bạn cứ

làm những  điều mà bạn biết là không  đúng, và bạn

không làm những điều mà bạn biết là đúng.

Làm sao  điều này lại có thể  được? Tại sao bạn

không thể đi thẳng? Tại sao bạn cứ vướng vào đường

cụt thế? Tại sao bạn cứ đi lầm đường thế?

Một thanh niên có giọng tốt được yêu cầu tham dự

vào vở hoạt cảnh lịch sử, mặc dầu anh ta cứ cố nài

xin được miễn, nói rằng anh ta bao giờ cũng bối rối

trong những hoàn cảnh như vậy. Người ta đảm bảo

với anh ấy rằng sự việc rất đơn giản, và anh ấy chỉ

phải nói một câu thôi: “Tôi tới để đoạt lấy cái hôn,

và lao vào cuộc  ẩu  đả. Nghe  đây! Tôi nghe thấy

tiếng súng lục bắn...” và rồi bước ra khỏi sân khấu.

Vào lúc biểu diễn, anh ta lên sân khấu, đã bối rối

sẵn bởi cái quần ngắn bó sát mình được may cho

anh ta  để mặc vào khoảnh khắc cuối, và trở nên

hoàn toàn rệu rã tại cảnh nữ nhân vật chính đẹp đẽ

đang nằm dài trên ghế ngồi trong vườn, đợi anh ta,

trong bộ quần áo dài trắng. Anh ta đằng hắng trong

cổ và tuyên bố: “Tôi tới  để hoạt lấy cái  đôn -  ấy

không! - đoạt lấy cái hôn, và đao vào cuộc ẩu lả -

ấy tôi nói lao vào cuộc ẩu đả! Nghe đây! tôi nghe

thấy tiếng búng lục sắn - không! - súng lục bắn. Ôi,

cứt dơi, cứt chuột, cứt tất cả các vị! Tôi chẳng bao

giờ muốn tham dự vào cái vở kịch đáng nguyền rủa

này ngay chỗ đầu tiên!”

Đây là điều vẫn đang xảy ra. Quan sát cuộc sống

mình mà xem: mọi thứ mà bạn đang làm bị lẫn lộn và

đang lẫn lộn làm sao. Bạn chẳng có bất kì sự sáng tỏ

nào, bạn không có bất kì khả năng cảm thụ nào. Bạn

không tỉnh táo. Bạn không thể thấy  được, bạn không

thể nghe được - chắc chắn, bạn có tai cho nên bạn có

thể nghe, nhưng không ai bên trong để mà hiểu điều đó.

Chắc chắn bạn có mắt cho nên bạn có thể thấy, nhưng

không ai hiện diện bên trong. Cho nên mắt bạn cứ thấy

và tai bạn cứ nghe, nhưng chẳng điều gì được hiểu cả.

Và mỗi bước đi bạn sẩy chân, mỗi bước đi bạn lại phạm

phải điều gì đó sai sót. Và bạn vẫn cứ tin rằng bạn đang

nhận biết. 

Loại bỏ hoàn toàn cái ý tưởng đó đi. Việc loại bỏ

nó là bước nhảy lớn, bước lớn, bởi vì một khi bạn loại

bỏ cái ý tưởng rằng “tôi đang nhận biết”, bạn sẽ bắt đầu

tìm và kiếm cách thức và phương tiện để nhận biết. Cho

nên điều đầu tiên phải thấm vào trong bạn là ở chỗ bạn

đang ngủ, hoàn toàn ngủ.

Tâm lí học hiện đại đã phát hiện ra vài điều có ý

nghĩa; mặc dầu người ta mới chỉ phát hiện ra về mặt trí

năng, đấy vẫn là việc mở đầu tốt đẹp. Nếu về mặt trí

năng mà chúng đã được phát hiện ra, thì sớm hay muộn

chúng cũng sẽ được kinh nghiệm về sự tồn tại.

Freud là người tiên phong vĩ đại; tất nhiên, ông ấy

không phải là vị phật, nhưng vẫn là một người có ý

nghĩa lớn, bởi vì ông ấy là người đầu tiên đưa ra quan |

17   01/03/2010 - 1/ 9  18

điểm  được phần lớn nhân loại chấp nhận rằng con

người có vô thức lớn ẩn bên trong mình. Tâm trí có ý

thức chỉ là một phần mười, và tâm trí vô ý thức gấp

chín lần lớn hơn phần có ý thức.

Thế rồi một học trò của ông ấy, Jung, đi xa thêm

chút ít, sâu hơn chút ít, và đã phát hiện ra vô thức tập

thể. Đằng sau vô thức cá nhân còn có vô thức tập thể.

Bây giờ cần ai  đó  để phát hiện ra một  điều nữa vẫn

đang có đó, và tôi hi vọng... Chẳng chóng thì chầy các

cuộc nghiên cứu tâm lí, vẫn đang tiếp diễn ở cả hai phía

tấm màn sắt, nhất định sẽ phát hiện ra nó - vô thức vũ

trụ. Phật đã nói về nó.

Cho nên chúng ta có thể nói: tâm trí có ý thức, một

điều rất mỏng manh, một phần rất nhỏ của bản thể bạn.

Đằng sau ý thức là tâm trí tiềm thức - mơ hồ. Bạn có

thể nghe thì thào về nó nhưng bạn không thể hình dung

ra nó được. Nó bao giờ cũng có đó, đằng sau ý thức, để

giật dây.

Thứ ba: tâm trí vô thức mà bạn bắt gặp chỉ trong

mơ hay khi bạn dùng ma tuý. Thế rồi  đến tâm trí vô

thức tập thể. Bạn bắt gặp nó khi bạn đi vào cuộc truy

tìm rất sâu trong tâm trí vô thức của bạn; thế rồi bạn bắt

gặp vô thức tập thể. Và nếu bạn vẫn đi xa hơn nữa, sâu

hơn nữa, bạn sẽ tới vô thức vũ trụ.

Vô thức vũ trụ là tự nhiên. Vô thức tập thể là toàn

bộ nhân loại mà đã sống cho tới giờ, nó là một phần của

bạn. Vô thức này là vô thức cá nhân của bạn mà xã hội

đã kìm nén trong bạn, không được phép bầy tỏ ra. Do

đó nó tới theo cửa sau trong  đêm, trong giấc mơ của

bạn. Và tâm trí có ý thức... Tôi sẽ gọi nó là cái gọi là

tâm trí có ý thức bởi vì nó vẫn được gọi như vậy. Nó

quá nhỏ bé, chỉ là một đốm sáng lung linh, nhưng cho

dù nó chỉ là một đốm sáng lung linh thì nó cũng quan

trọng bởi vì nó có hạt mầm; hạt mầm bao giờ cũng nhỏ.

Nó có tiềm năng lớn.

Bây giờ một chiều hướng hoàn toàn mới đang mở

ra. Cũng như Freud đã mở ra chiều hướng dưới ý thức,

Sri Aurobindo đã mở ra chiều hướng trên ý thức. Freud

và Sri Aurobindo là hai người quan trọng nhất của thời

đại này. Cả hai  đều là trí thức, không người nào là

người đã thức tỉnh, nhưng cả hai đều đã phục vụ được

rất nhiều cho nhân loại. Về mặt trí năng họ đã làm cho

chúng ta nhận biết rằng chúng ta không nhỏ bé như

chúng ta có vẻ trên bề mặt, rằng bề mặt đang che dấu

chiều sâu và chiều cao lớn.

Freud  đi vào chiều sâu, Sri Aurobindo cố gắng

thấm vào chiều cao. Trên cái gọi là tâm trí có ý thức là

tâm trí có ý thức thực;  điều  đó  được  đạt tới chỉ qua

thiền. Khi tâm trí có thức bình thường của bạn được bổ

sung thêm thiền, khi tâm trí có ý thức bình thường của

bạn được cộng với thiền, nó trở thành tâm trí có ý thức

thực. Bên ngoài tâm trí có ý thức thực là tâm trí siêu ý

thức.

Khi bạn thiền bạn chỉ có các thoáng nhìn. Thiền là

mò mẫm trong bóng tối. Vậy mà một vài cửa sổ sẽ mở

ra, nhưng bạn cứ rơi  đi rơi lại mãi. Tâm thức siêu ý

thức có nghĩa là  samadhi - bạn  đã  đạt tới cảm nhận

trong như pha lê, bạn đã đạt tới nhận biết tích hợp. Bây

giờ bạn không thể rơi xuống thấp hơn nó; nó là của bạn.

Ngay cả trong giấc ngủ nó cũng vẫn còn với bạn. |

19   01/03/2010 - 1/ 10  20

Bên ngoài siêu ý thức là siêu ý thức tập thể; siêu ý

thức tập thể là cái được biết tới như “thượng đế” trong

các tôn giáo. Và bên ngoài siêu ý thức tập thể là siêu ý

thức vũ trụ, vượt ra ngoài các thượng đế. Phật gọi nó là

niết bàn, Mahavira gọi nó là

kaivalya, các nhà huyền môn

Hindu  đã gọi nó là  moksha;

bạn có thể gọi nó là chân lí.

Đấy là chính trạng thái

của bản thể bạn, và bạn cũng

mới chỉ đang sống trong một

góc nhỏ của bản thể mình -

tâm trí có ý thức tí xíu; dường

như ai  đó có lâu  đài và  đã

quên mất hoàn toàn về lâu đài

này và bắt  đầu sống trong

hành lang - và nghĩ đây là tất

cả.

Freud và Sri Aurobindo

cả hai  đều là những người

khổng lồ trí tuệ, người tiên phong, triết gia, nhưng cả

hai đều đưa ra những phỏng đoán vĩ đại. Thay vì dạy

cho sinh viên về triết học của Bertrand Russell, Alfred

North Whitehead, Martin Heudegger, Jean-Paul Sartre,

sẽ tốt hơn nhiều nếu mọi người được dạy nhiều về Sri

Aurobindo, bởi vì ông ấy là triết gia vĩ đại nhất của thời

đại này. Nhưng ông  ấy  đã hoàn toàn bị giới hàn lâm

quên lãng, bỏ qua - bởi những lí do nào đó.

Lí do là, cho dù việc đọc Sri Aurobindo có làm cho

bạn cảm thấy rằng bạn không nhận biết; và bản thân

ông ấy cũng chưa là vị phật, nhưng ông ấy vẫn sẽ tạo ra

tình huống rất bối rối cho bạn. Nếu ông ấy đúng, thế thì

bạn đang làm gì? Thế thì sao bạn lại không thám hiểm

các chiều cao của bản thể bạn?

Freud  đã  được chấp nhận với chống  đối lớn lao,

nhưng cuối cùng ông  ấy  đã  được chấp nhận. Sri

Aurobindo thậm chí vẫn chưa được chấp nhận. Trong

thực tế thậm chí chẳng có  đối lập nào với ông  ấy cả;

ông ấy đơn giản bị bỏ qua. Và lí do thật rõ ràng. Freud

nói về cái gì đó bên dưới bạn - cái đó không gây bối rối

lắm; bạn có thể cảm thấy thoải mái mà biết rằng bạn có

ý thức, và dưới ý thức của bạn còn có tiềm thức và vô

thức và vô thức tập thể. Nhưng những trạng thái này là

bên dưới bạn; bạn  ở trên  đỉnh, bạn có thể cảm thấy

thoải mái. Nhưng nếu bạn nghiên cứu Sri Aurobindo,

bạn sẽ cảm thấy bối rối, bị chọc giận, bởi vì có những

trạng thái cao hơn bạn - bản ngã của con người không

bao giờ muốn chấp nhận rằng có bất kì cái gì cao hơn

mình. Con người muốn tin rằng mình là đỉnh cao nhất,

cực đỉnh, đỉnh Gourishanka, đỉnh Everest - rằng không

còn gì cao hơn anh ta...

Và người ta cảm thấy thoải mái - với việc chối bỏ

vương quốc riêng của mình, chối bỏ các đỉnh cao của

riêng mình, bạn cảm thấy rất thoải mái. Nhìn cái ngu

xuẩn của nó mà xem.

Phật đúng. Ông ấy nói: Kẻ ngu ngủ dường như là

đã chết, nhưng người chủ tỉnh thức và người  ấy sống

mãi mãi.

Nhận biết là vĩnh hằng, nó không biết đến cái chết.

Chỉ vô nhận biết mới chết. Cho nên nếu bạn vẫn còn vô

ý thức, còn ngủ, bạn sẽ phải chết lần nữa. Nếu bạn

muốn gạt bỏ toàn bộ khổ sở của việc sinh ra và chết đi

Bạn cũng mới chỉ

đang sống trong

một góc nhỏ của

bản thể mình - tâm

trí có ý thức tí xíu;

dường như ai đó

có lâu đài và đã

quên mất hoàn

toàn về lâu đài này

và bắt đầu sống

trong hành lang -

và nghĩ đây là tất

cả. |

21   01/03/2010 - 1/ 11  22

lặp lại mãi, nếu bạn muốn gạt bỏ bánh xe sinh tử, bạn

sẽ phải trở nên tuyệt  đối tỉnh táo. Bạn sẽ phải  đạt tới

đỉnh cao hơn và cao hơn nữa trong tâm thức.

Và những điều này không được chấp nhận trên nền

tảng trí năng; những  điều này phải trở thành kinh

nghiệm, những điều này phải trở thành sự tồn tại. Tôi

không bảo bạn phải bị thuyết phục về mặt triết lí, bởi vì

thuyết phục triết lí chẳng  đem lại cái gì, không thu

hoạch gì. Việc thu hoạch thực sự chỉ tới khi bạn làm nỗ

lực lớn để đánh thức bản thân mình.

Nhưng những bản đồ trí tuệ này có thể tạo ra ham

muốn, khao khát trong bạn; có thể làm cho bạn nhận

biết về tiềm năng, về khả năng; có thể làm cho bạn

nhận biết rằng bạn không phải là điều bạn dường như

đang là - bạn còn hơn thế nhiều lắm.

Kẻ ngu ngủ dường như là đã chết, nhưng người

chủ thì tỉnh thức và người ấy sống mãi mãi.

Người ấy quan sát. Người ấy trong vắt

Những lời phát biểu  đơn giản và  đẹp  đẽ. Chân lí

bao giờ cũng  đơn giản và bao giờ cũng  đẹp  đẽ. Nhìn

vào tính  đơn giản của hai lời phát biểu này... nhưng

chúng hàm chứa làm sao - thế giới trong thế giới, vô

hạn thế giới. Người ấy quan sát. Người ấy trong vắt.

Điều duy nhất cần phải được dạy là quan sát. Quan

sát! Quan sát từng hành động bạn làm. Quan sát từng ý

nghĩ thoáng qua trong tâm trí bạn. Quan sát mọi ham

muốn, cái chiếm giữ bạn. Quan sát ngay cả những cử

chỉ nhỏ nhặt nhất - bước, nói, ăn, tắm. Bạn cứ quan sát

mọi điều. Để mọi điều trở thành cơ hội cho việc quan

sát.

Bạn  đừng  ăn một cách máy móc,  đừng chỉ tọng

thức ăn vào mình - rất quan sát. Nhai thật kĩ và mang

tính quan sát... và bạn sẽ ngạc nhiên là từ trước tới giờ

bạn  đã bỏ lỡ biết bao nhiêu

điều, bởi vì mỗi cái nhai sẽ

cho bạn sự thoả mãn vô cùng.

Nếu bạn ăn một cách có quan

sát, thức ăn trở nên ngon hơn.

Ngay cả thức ăn thông thường

cũng ngon nếu bạn ăn có quan

sát; và nếu bạn không có tính

quán sát, bạn có thể ăn những

thức  ăn ngon nhất nhưng sẽ

chẳng có mùi vị gì trong  đó

cả, bởi vì không có ai quan

sát. Bạn đơn giản cứ tọng các

thứ vào mình.

Ăn từ tốn, có quan sát;

mỗi lần cắn đều nhai kĩ, nếm

kĩ. Ngửi, chạm, cảm thấy cơn

gió thoảng và tia sáng mặt

trời. Nhìn vào mặt trăng và trở

thành vũng nước im lặng của

tính quan sát, và mặt trăng sẽ

được phản chiếu trong bạn với cái đẹp vô cùng.

Di chuyển trong cuộc sống mà vẫn còn quan sát

liên tục. Lần nọ lần kia bạn sẽ quên. Bạn đừng khổ vì

điều đó; điều đó là tự nhiên. Trong hàng triệu kiếp sống

bạn chưa bao giờ thử tính quan sát, cho nên điều đơn

Bạn càng trở nên

quan sát hơn, tất

cả những hấp tấp

của bạn lại càng

chậm lại hơn. Bạn

trở thành duyên

dáng hơn. Khi bạn

quan sát, tâm trí

huyên thuyên của

bạn bớt huyên

thuyên đi, bởi vì

năng lượng đã

dùng cho việc

huyên thuyên nay

chuyển vào thành

quan sát - nó là

cùng năng lượng! |

23   01/03/2010 - 1/ 12  24

giản, tự nhiên là bạn cứ quên đi quên lại mãi. Nhưng

khoảnh khắc bạn nhớ, lại quan sát.

Nhớ một điều: khi bạn nhớ rằng bạn quên quan sát,

đừng trở nên tiếc nuối,  đừng  ăn năn; bằng không lần

nữa bạn lại phí thời gian. Đừng cảm thấy khổ: “Mình

lại bỏ lỡ rồi.” Đừng bắt đầu cảm thấy, “Mình là tội đồ.”

Đừng bắt đầu lên án mình, bởi vì điều này cực kì phí

thời gian. Đừng bao giờ ăn năn về quá khứ! Sống trong

khoảnh khắc này. Nếu bạn đã quên, thì sao? Điều đó tự

nhiên mà - điều đó đã thành thói quen, thói quen khó

chết đi. Và những thói quen này lại không phải là thói

quen tiêm nhiễm trong một kiếp sống; đấy là thói quen

đã tiêm nhiễm trong hàng triệu kiếp. Cho nên nếu bạn

có thể vẫn còn quan sát cho dù vài khoảng khắc thôi,

cảm thấy cám ơn đi. Cho dù vài khoảnh khắc đó cũng

còn nhiều hơn điều có thể được trông đợi.

Người ấy quan sát. Người ấy trong vắt

Và khi bạn quan sát, sáng tỏ nảy sinh. Tại sao sáng

tỏ lại nảy sinh từ quan sát? Bởi vì bạn càng trở nên

quan sát hơn, tất cả những hấp tấp của bạn lại càng

chậm lại hơn. Bạn trở thành duyên dáng hơn. Khi bạn

quan sát, tâm trí  huyên thuyên của bạn bớt huyên

thuyên  đi, bởi vì năng lượng  đã dùng cho việc huyên

thuyên nay chuyển vào thành quan sát - nó là cùng

năng lượng! Bây giờ ngày càng nhiều năng lượng sẽ

được biến đổi thành quan sát và tâm trí sẽ không được

nuôi dưỡng nữa. Các ý nghĩ sẽ bắt  đầu thưa dần ra,

chúng sẽ bắt đầu mất sức nặng. Dần dần, chúng sẽ bắt

đầu chết. Và khi các ý nghĩ bắt đầu chết đi, sáng tỏ nảy

sinh. Bây giờ tâm trí bạn trở thành tấm gương.

Người ấy hạnh phúc làm sao! Và khi người ta sáng

tỏ, người ta phúc lạc. Lẫn lộn là căn nguyên gốc rễ cho

khổ sở; rõ ràng là nền tảng cho phúc lạc.  Người  ấy

hạnh phúc làm sao! Vì người ấy thấy rằng tỉnh thức là

cuộc sống.

Và bây giờ người ấy biết không có cái chết, bởi vì

tỉnh thức không bao giờ có thể bị phá huỷ. Khi cái chết

tới, bạn sẽ quan sát nó nữa. Bạn sẽ chết trong khi quan

sát; việc quan sát sẽ không chết. Thân thể bạn sẽ biến

mất, cát bụi trở về với cát

bụi, nhưng việc quan sát của

bạn sẽ vẫn còn; nó sẽ trở

thành một phần của toàn bộ

vũ trụ. Nó sẽ trở thành tâm

thức vũ trụ.

Trong những khoảnh

khắc này các nhà tiên tri của

Upanishad tuyên bố, “Aham

Brahmasmi! - Ta là tâm thức

vũ trụ!” Chính trong không

gian  đó mà al-Hillaj

Mansoor đã công bố, “Ana’l

Haq! - Ta là chân lí!”

Đây là những  đỉnh cao

vốn là quyền tập ấn của bạn.

Nếu bạn không  đạt  được

chúng, chỉ bạn chịu trách nhiệm chứ không người nào

khác.

Người ấy hạnh phúc làm sao! Vì người ấy thấy

rằng tỉnh thức là cuộc sống.

Bạn không thể chỉ

làng nhàng, bạn

không thể chỉ hờ

hững. Điều đó

chẳng ích gì.

Nước ấm không

thể bay hơi được,

và nỗ lực hờ hững

để tỉnh táo thì nhất

định thất bại. Việc

biến đổi xẩy ra chỉ

khi bạn đặt toàn

bộ năng lượng

vào trong nó |

25   01/03/2010 - 1/ 13  26

Người ấy hạnh phúc làm sao, đi theo con đường

của người thức tỉnh.

Với sự kiên nhẫn lớn lao người  ấy thiền, tìm

kiếm tự do và hạnh phúc.

Lắng nghe những lời này thật chăm chú:  Với sự

kiên nhẫn lớn lao... Chừng nào mà bạn còn chưa đem

toàn bộ nỗ lực ra để đánh thức bản thân mình, điều đó

còn chưa xảy ra đâu. Nỗ lực bộ phận là vô dụng. Bạn

không thể chỉ làng nhàng, bạn không thể chỉ hờ hững.

Điều  đó chẳng ích gì. Nước  ấm không thể bay hơi

được, và nỗ lực hờ hững để tỉnh táo nhất định thất bại. 

Biến đổi xảy ra chỉ khi bạn đặt toàn bộ năng lượng

vào trong nó. Khi bạn đang sôi lên ở một trăm độ, thế

thì bạn bay hơi, thế thì thay đổi giả kim thuật xảy ra.

Thế thì bạn bắt đầu bốc lên. Bạn chưa quan sát điều đó

sao? - nước chảy xuống, nhưng hơi nước lại bốc lên.

Đích xác cùng điều đó xảy ra: vô thức đi xuống, ý thức

đi lên. 

Và một điều nữa: đi lên là đồng nghĩa với đi vào,

và  đi xuống là  đồng nghĩa với  đi ra. Ý thức  đi vào

trong, vô thức đi ra ngoài. Vô thức làm cho bạn quan

tâm tới thứ khác - mọi vật, mọi người, nhưng nó bao

giờ cũng là những thứ khác. Vô thức giữ bạn hoàn toàn

trong bóng tối; mắt bạn cứ tập trung vào người khác.

Nó tạo ra một loại ngoại diên, nó làm cho bạn thành

hướng ngoại. Ý thức tạo ra nội tâm, nó làm cho bạn

hướng nội; nó đưa bạn vào trong, ngày càng sâu hơn.

Và ngày càng sâu hơn có nghĩa là ngày càng cao

hơn; chúng trưởng thành đồng thời, như cây cối trưởng

thành vậy. Bạn chỉ thấy nó lớn lên, bạn không thấy rễ

của nó đi xuống. Nhưng trước hết rễ phải đi xuống, chỉ

thế thì cây mới vươn lên cao được. Nếu cây muốn đạt

tới trời, thì nó sẽ phải  đâm rễ xuống tận  đáy, xuống

chiều sâu thấp nhất có thể được. Cây trưởng thành đồng

thời theo cả hai hướng. Theo

đúng cùng cách thức  đó thì

tâm thức đi lên... đi xuống, nó

đâm rễ vào trong bản thể bạn.

Gốc rễ của khổ

Khổ là trạng thái của vô

ý thức. Chúng ta khổ bởi vì

chúng ta không nhận biết về

điều chúng ta  đang làm, về

điều chúng ta  đang nghĩ, về

điều chúng ta đang cảm - cho

nên chúng ta cứ tự mình liên

tục mâu thuẫn từng khoảnh

khắc. Hành  động  đi theo

hướng này, suy nghĩ  đi theo hướng khác, cảm giác  ở

đâu đó khác. Chúng ta rã rời, chúng ta trở nên ngày một

phân mảnh hơn. Đó chính là khổ là gì - chúng ta mất

hoà hợp, chúng ta mất thống nhất. Chúng ta trở thành

tuyệt đối phi trung tâm, chỉ là ngoại vi. Và một cách tự

nhiên cuộc sống không hài hoà sẽ đi tới khổ, thảm kịch,

gánh nặng phải mang bằng cách nào đó, sự chịu đựng.

Nhiều nhất người ta có thể làm cho chịu  đựng này ít

Chúng ta cứ tự

mình liên tục mâu

thuẫn từng

khoảnh khắc.

Hành động đi theo

hướng này, suy

nghĩ đi theo

hướng khác, cảm

giác ở đâu đó

khác. Chúng ta cứ

rã rời ra , chúng ta

trở nên ngày một

phân mảnh hơn.

Đó chính là khổ là

gì - chúng ta mất

hoà hợp, chúng ta

mất thống nhất. |

27   01/03/2010 - 1/ 14  28

đau đớn hơn. Và có cả nghìn lẻ một thuốc giảm đau sẵn

có.

Không chỉ là ma tuý và

rượu cồn - cái gọi là tôn giáo

cũng đã vận hành như thuốc

phiện. Nó  đánh thuốc ngủ

mọi người. Và một cách tự

nhiên mọi tôn giáo  đều

chống lại ma tuý, bởi vì bản

thân họ buôn bán trong cùng

chợ; họ chống lại những kẻ

cạnh tranh. Nếu mọi người

uống thuốc phiện, họ có thể

không mang tính tôn giáo; có

thể không có nhu cầu cho họ

mang tính tôn giáo. Họ  đã

tìm thấy thuốc phiện của

mình, sao họ lại bận tâm tới

tôn giáo? Và thuốc phiện lại

rẻ hơn, ít có sự dính líu hơn.

Nếu mọi người uống

marijuana, LSD, và những

ma tuý tinh chế hơn, một

cách tự nhiên họ sẽ không mang tính tôn giáo bởi vì tôn

giáo là ma tuý rất nguyên thuỷ. Do  đó tất cả các tôn

giáo đều chống lại ma tuý.

Lí do không phải ở chỗ họ thực sự chống lại ma

tuý đâu. Lí do là ở chỗ ma tuý là kẻ cạnh tranh, và tất

nhiên, nếu mọi người có thể bị ngăn cản không  được

dùng ma tuý, họ nhất định rơi vào cái bẫy của các tu sĩ,

bởi vì thế thì  đó là cách thức duy nhất còn lại. Đó là

cách thức của độc quyền, cho nên thuốc phiện của họ

còn lại trong chợ và mọi thứ khác trở thành bất hợp

pháp.

Mọi người đang sống trong khổ sở. Chỉ có hai con

đường duy nhất thoát ra khỏi nó: Họ có thể trở thành

thiền nhân - tỉnh táo, nhận biết, ý thức... đó là điều gian

nan. Nó cần can đảm. Hoặc con đường rẻ hơn là tìm cái

gì đó có thể làm cho bạn thậm chí còn vô ý thức hơn

bạn  đang vậy, cho nên bạn không thể cảm thấy khổ

được. Tìm ra cái gì đó làm cho bạn hoàn toàn phi nhạy

cảm, sự say sưa nào đó, thuốc giảm đau nào đó làm cho

bạn vô ý thức tới mức bạn có thể thoát vào trong vô ý

thức và quên tất cả những lo âu, đau khổ, vô nghĩa của

mình.

Con đường thứ hai không

thực là con  đường  đúng  đâu.

Con  đường thứ hai chỉ làm

cho khổ của bạn thoải mái

hơn chút ít, dễ chịu hơn chút

ít, thuận tiện hơn chút ít.

Nhưng nó không giúp gì được

- nó không làm biến  đổi bạn.

Biến đổi duy nhất xảy ra qua

thiền, bởi vì thiền là phương

pháp duy nhất làm cho bạn

nhận biết. Với tôi, thiền là tôn

giáo thực duy nhất. Tất cả

những cái khác chỉ là trò bịp bợm. Và có những thương

hiệu khác biệt về thuốc phiện - Ki tô giáo, Hindu giáo,

Mô ha mét giáo, Jaina giáo, Phật giáo - nhưng chúng

chỉ là các thương hiệu khác nhau mà thôi. Bình chứa là

khác nhưng nội dung là như nhau: chúng tất cả  đều

giúp bạn bằng cách nào đó điều chỉnh khổ sở của bạn.

Lí do mà tôn giáo

chống lại ma tuý

là ở chỗ ma tuý là

kẻ cạnh tranh. Nếu

mọi người có thể

bị ngăn cản không

được dùng ma

tuý, họ nhất định

rơi vào cái bẫy

của các tu sĩ. Đó

là cách thức của

độc quyền, cho

nên thuốc phiện

của họ còn lại

trong chợ và mọi

thứ khác trở thành

bất hợp pháp.

Không có nhu cầu

điều chỉnh đau

khổ; có khả năng

tự do toàn bộ với

đau khổ. Nhưng

thế thì con đường

có chút ít gian

nan; thế thì con

đường là thách

thức. |

29   01/03/2010 - 1/ 15  30

Nỗ lực của tôi ở đây là để đem bạn ra bên ngoài

đau khổ. Không có nhu cầu điều chỉnh đau khổ; có khả

năng tự do toàn bộ với  đau khổ. Nhưng thế thì con

đường có chút ít gian nan; thế thì con đường là thách

thức.

Bạn phải trở nên nhận biết về thân thể mình và

điều bạn đang làm với nó...

Một hôm Phật  đang giảng bài nói buổi sáng, và

một nhà vua  đã tới nghe ông  ấy. Ông này ngồi ngay

trước Phật và liên tục cử động ngón chân cái. Phật dừng

nói và nhìn vào ngón chân nhà vua. Khi Phật nhìn ngón

chân ông ta, hiển nhiên nhà vua ngừng cử  động nó.

Phật bắt  đầu nói lại, và nhà vua lại bắt  đầy cử  động

ngón chân mình. Thế rồi Phật hỏi ông ta, "Sao ông làm

điều đó thế?"

Nhà vua nói, "Chỉ khi thầy ngừng nói và nhìn vào

ngón chân tôi thì tôi mới trở nên nhận biết về điều tôi

đang làm; bằng không tôi không ý thức chút nào."

Phật nói, "Đây là ngón chân cái của ông và ông

không ý thức... Thế thì ông thậm chí có thể giết người

và ông có thể không ý thức!"

Và đích xác theo cách đó mọi người bị giết và kẻ

giết người đã không có ý thức. Nhiều lần ở toà án, kẻ

giết người đã tuyệt đối phủ nhận rằng họ đã giết người.

Ban đầu người ta hay cho rằng họ chỉ lừa dối, nhưng

các phát kiến mới nhất nói rằng họ đã không lừa dối; họ

đã làm điều đó trong trạng thái vô ý thức. Họ phát rồ

thế, họ giận dữ vào khoảnh khắc đó tới mức họ bị cơn

cuồng nộ của mình chiếm lĩnh. Và khi bạn phát rồ lên,

thân thể bạn tiết ra chất độc gây say, máu bạn trở nên bị

làm say. Trong cuồng dại là trong cơn  điên tạm thời.

Và người này sẽ hoàn toàn quên mất về điều đó bởi vì

người đó không nhận biết chút nào. Và đó là cách mọi

người rơi vào tình yêu, giết lẫn nhau, tự tử, làm đủ mọi

thứ.

Bước  đầu tiên vào nhận

biết là mang tính quan sát về

thân thể bạn. Dần dần người

ta trở nên tỉnh táo về từng cử

chỉ, từng khoảnh khắc. Và khi

bạn trở nên nhận biết, phép

màu bắt đầu xảy ra: nhiều thứ

bạn thường làm trước đây đơn

giản biến mất. Thân thể bạn

trở nên ngày một thảnh thơi

hơn, thân thể bạn trở nên hoà

điệu hơn, an bình sâu lắng bắt

đầu lan tràn ngay cả trong

thân thể bạn, âm nhạc tinh tế

rung động trong thân thể bạn.

Thế rồi bắt  đầu trở nên

nhận biết về ý nghĩ của bạn -

cùng  điều này phải  được làm

với ý nghĩ. Chúng tinh tế hơn

thân thể và tất nhiên cũng

nguy hiểm hơn. Và khi bạn

trở nên nhận biết về ý nghĩ

của mình, bạn sẽ ngạc nhiên về điều diễn ra bên trong

bạn. Nếu bạn viết bất kì cái gì đang diễn ra vào bất kì

khoảnh khắc nào, bạn sẽ ngạc nhiên lắm. Bạn sẽ không

thể nào tin được vào nó - "Đây mà là điều diễn ra bên

trong mình sao?" Chỉ cần mười phút cứ viết ra vậy.

Bước đầu tiên vào

nhận biết là mang

tính quan sát về

thân thể bạn. Dần

dần người ta trở

nên tỉnh táo về

từng cử chỉ, từng

khoảnh khắc. Và

khi bạn trở nên

nhận biết, phép

màu bắt đầu xảy

ra: nhiều thứ bạn

thường làm trước

đây đơn giản biến

mất. Thân thể bạn

trở nên ngày một

thảnh thơi hơn,

thân thể bạn trở

nên hoà điệu hơn |

31   01/03/2010 - 1/ 16  32

Đóng cửa lại, khoá cửa ra vào và cửa sổ lại để không ai

có thể vào được, như vậy bạn có thể chân thực toàn bộ -

và đốt lửa lên để cho bạn có thể ném nó vào đống lửa! -

để cho không ai biết được ngoài bạn. Và thế rồi chân

thành thực sự; cứ viết ra bất kì cái gì đang diễn ra bên

trong tâm trí.  Đừng diễn giải nó,  đừng thay  đổi nó,

đừng sửa đổi nói. Cứ để nó ở trên giấy trần trụi như nó

vậy, đích xác hệt như nó vậy.

Và sau mười phút  đọc

lại nó - bạn sẽ thấy tâm trí

điên khùng bên trong! Chúng

ta không nhận biết rằng toàn

thể sự  điên khùng này cứ

chạy như dòng chảy ngầm.

Nó ảnh hưởng tới mọi thứ có

ý nghĩa trong cuộc sống của

bạn. Nó ảnh hưởng tới bất kì

cái gì bạn  đang làm; nó  ảnh

hưởng tới bất kì cái gì bạn

không làm; nó ảnh hưởng tới

mọi thứ. Và tổng của nó sẽ là

cuộc sống của bạn đấy!

Cho nên người điên này

phải  được thay  đổi  đi. Và

phép màu của nhận biết là ở chỗ bạn không cần làm cái

gì ngoại trừ trở nên nhận biết. Chính hiện tượng quan

sát làm thay đổi nó. Dần dần người điên biến mất. Dần

dần ý nghĩ bắt đầu rơi vào hình mẫu nào đó: sự hỗn độn

của chúng không còn nữa, chúng trở nên ngày một hài

hoà hơn. Và thế rồi lần nữa an bình sâu sắc hơn lan

tràn.

Và khi thân thể bạn và tâm trí bạn  đã trong an

bình, bạn sẽ thấy rằng chúng hoà hợp với nhau nữa, có

cây cầu. Bây giờ chúng không chạy theo các hướng

khác nhau, chúng không cưỡi lên các con ngựa khác

nhau. Lần đầu tiên có sự hoà hợp, và sự hoà hợp này

giúp vô cùng cho làm việc ở bước thứ ba - tức là, trở

nên nhận biết về cảm giác, xúc  động, tâm trạng của

bạn. Đó là tầng tinh tế nhất và khó nhất, nhưng nếu bạn

có thể nhận biết về ý nghĩ, thế thì đó chỉ là một bước

thêm nữa. Cần có chút ít nhận biết mãnh mẽ hơn khi

bạn bắt đầu suy ngẫm về tâm trạng mình, xúc động của

mình, cảm giác của mình.

Một khi bạn nhận biết  được tất cả ba  điều này,

chúng tất cả trở nên được nối vào trong một hiện tượng.

Và khi tất cả ba điều này là một, vận hành cùng nhau

hoàn hảo, chạy ro ro cùng nhau, bạn có thể cảm thấy

âm nhạc của cả ba - chúng đã trở thành dàn nhạc - thế

thì cái thứ tư xảy ra. Cái bạn không thể làm được - nó

xảy ra theo cách riêng của nó, nó là món quà từ cái toàn

thể. Nó là phần thưởng cho những người đã làm ba điều

này.

Và cái thứ tư là nhận biết tối thượng làm cho

người ta thức tỉnh. Người ta trở nên nhận biết về nhận

biết của mình - đó là cái thứ tư. Điều đó làm cho người

ta thành vị phật, người thức tỉnh. Và chỉ trong việc thức

tỉnh mà người ta mới đi tới biết phúc lạc là gì. Thân thể

biết vui thú, tâm trí biết hạnh phúc, trái tim biết vui vẻ,

cái thứ tư biết phúc lạc. Phúc lạc là mục đích, và nhận

biết là con đường đi tới nó.

Khi bạn trở nên

nhận biết về ý

nghĩ của mình,

bạn sẽ ngạc nhiên

về điều diễn ra

bên trong bạn.

Nếu bạn viết ra bất

kì cái gì đang diễn

ra vào bất kì

khoảnh khắc nào,

bạn sẽ ngạc nhiên

lắm. Bạn sẽ không

thể nào tin được

vào nó |

33   01/03/2010 - 1/ 17  34

Thế giới riêng tư

Heraclitus nói

Con người hay quên và lơ đễnh

trong những khoảnh khắc thức của họ

về điều đang diễn ra xung quanh họ

vì họ đang trong giấc ngủ.

Những kẻ ngu, dù họ nghe thấy,

vẫn giống như kẻ điếc; 

với họ câu ngạn ngữ này đúng

rằng bất kì khi nào họ hiện diện

họ đều vắng mặt.

Người ta không nên hành động hay nói năng

như người ta đang ngủ.

Thức có một thế giới chung

Ngủ có từng thế giới riêng của mình.

Bất kì điều gì họ thấy khi tỉnh đều là cái chết;

khi ngủ, đều là mơ

Heraclitus đã chạm tới vấn đề sâu sắc nhất của con

người, rằng còn người đang ngủ say ngay cả khi thức.

Bạn ngủ khi bạn ngủ, nhưng bạn cũng ngủ khi bạn

thức đấy. Nghĩa của điều này là gì? - bởi vì đây là điều

Phật nói, đây là điều Jesus nói, đây là điều Heraclitus

nói. Bạn trông thì thức đấy, nhưng đó chỉ là cái vẻ thôi;

sâu bên trong bạn giấc ngủ vẫn tiếp tục.

Ngay cả bây giờ bạn cũng đang mơ bên trong. Cả

nghìn lẻ một ý nghĩ tiếp tục và bạn không ý thức về

điều  đang xảy ra, bạn không nhận biết về  điều mình

đang làm, bạn không nhận biết về mình là ai. Bạn  đi

như mọi người đi vào giấc ngủ.

Bạn phải đã biết ai đó đi, làm cái này cái nọ, trong

giấc ngủ, và thế rồi trở lại để ngủ nữa. Có một bệnh gọi

là mộng du. Nhiều người vào ban đêm đứng dậy ra khỏi

giường; mắt họ mở, họ có thể đi! Họ có thể đi, họ có

thể tìm thấy cửa. Họ sẽ đi xuống bếp, họ sẽ  ăn cái gì

đó; họ sẽ trở về và họ sẽ lên giường ngủ. Và vào buổi

sáng nếu bạn hỏi họ, họ chẳng biết gì về  điều  đó cả.

Nhiều nhất, nếu họ cố gắng nhớ  điều  đó, họ sẽ thấy

rằng họ  đã có giấc mơ  đêm hôm  đó, rằng họ  đã thức

dậy, họ đi xuống bếp. Nhưng đó là mơ, nhiều nhất là

vậy; ngay cả điều đó cũng khó nhớ.

Nhiều người đã phạm tội;

nhiều kẻ giết người khi ở toà

án nói rằng họ không biết, họ

không nhớ liệu  đã làm  điều

như vậy không. Không phải là

họ lừa dối toà án - không. Bây

giờ các nhà phân tâm  đã tìm

ra rằng họ không lừa dối, họ

không phải là không thực; họ

tuyệt đối thực. Họ đã phạm tội

giết người - khi họ ngủ say họ

đã phạm tội  đó - cứ dường

như trong giấc mơ. Giấc ngủ

này còn sâu hơn giấc ngủ

thường. Giấc ngủ này giống như bị say: bạn có thể

bước đi chút ít, bạn có thể làm chút ít, bạn cũng có thể

có chút ít nhận biết nữa - nhưng bị say. Bạn không biết

đích xác cái gì  đang xảy ra. Bạn  đã làm gì trong quá

Bạn đã làm gì

trong quá khứ của

mình? Bạn có thể

nhớ lại điều đó, tại

sao bạn đã làm

điều bạn đã làm?

Cái gì đã xảy ra

cho bạn? Bạn có

tỉnh táo không khi

nó xảy ra? |

35   01/03/2010 - 1/ 18  36

khứ của mình? Bạn có thể nhớ lại điều đó, tại sao bạn

đã làm điều bạn đã làm? Cái gì đã xảy ra cho bạn? Bạn

có tỉnh táo không khi nó xảy ra? Bạn rơi vào tình yêu

chẳng biết tại sao; bạn trở nên giận dữ chẳng biết tại

sao. Bạn tìm lời bào chữa, tất nhiên; bạn hợp lí hoá bất

kì cái gì bạn làm - nhưng việc hợp lí hoá không phải là

nhận biết.

Nhận biết nghĩa là bất kì cái gì xảy ra trong

khoảnh khắc  đều xảy ra với ý thức  đầy  đủ; bạn hiện

diện ở đó. Nếu bạn hiện diện khi giận dữ xảy ra, giận

dữ không thể xảy ra được. Nó chỉ có thể xảy ra khi bạn

ngủ say. Khi bạn hiện diện,

biến  đổi tức khắc bắt  đầu

trong bản thể bạn, bởi vì khi

bạn hiện diện, nhận biết,

nhiều điều đơn giản là không

thể  được. Tất cả những cái

gọi là tội lỗi là không thể

được nếu bạn nhận biết. Cho

nên, thực tế, chỉ có một tội

lỗi thôi, và  đó là vô nhận

biết.

Từ nguyên thuỷ của sin

(tội lỗi) nghĩa là bỏ lỡ. Nó

không có nghĩa là phạm phải

điều gì  đó sai; nó  đơn giản

nghĩa là bỏ lỡ, vắng mặt. Gốc Do Thái cho từ sin (tội

lỗi) nghĩa là bỏ lỡ. Điều  đó tồn tại trong vài từ tiếng

Anh: misconduct (đạo  đức xấu), misbehavious (hạnh

kiểm xấu). Bỏ lỡ nghĩa là không có đó, làm điều gì đó

mà không hiện diện ở đó - đây là tội lỗi duy nhất. Và

đức hạnh duy nhất là gì? Trong khi bạn đang làm cái gì

đó, bạn tràn đầy tỉnh táo - điều Gurdjieff gọi là tự nhớ,

điều Phật gọi là chính tâm,  điều Krishnamurti gọi là

nhận biết, điều Kabir đã gọi là surati. Hiện hữu ở đó! -

đó là tất cả những điều cần thiết, không gì nhiều hơn.

Bạn không cần thay đổi cái gì và cho dù bạn có cố

gắng thay đổi, bạn cũng không thể thay đổi được. Bạn

đã từng cố gắng thay đổi nhiều thứ trong bạn. Bạn có

thành công không? Bao nhiêu lần bạn  đã quyết  định

không giận dữ nữa? Điều gì đã xảy ra cho quyết định

của bạn? Khi khoảnh khắc tới, bạn lại trong cùng cái

bẫy: bạn trở nên giận dữ, và sau khi giận dữ đã qua, bạn

lại ăn năn hối hận. Nó đã trở thành cái vòng luẩn quẩn:

bạn giận dữ và rồi bạn ăn năn; thế rồi bạn lại sẵn sàng

phạm phải điều đó lần nữa.

Nhớ lấy, ngay cả khi bạn

ăn năn, bạn cũng không có đó;

sự ăn năn đó cũng là một phần

của tội lỗi. Đó là lí do tại sao

chẳng cái gì xảy ra cả. Bạn cứ

cố gắng và cố gắng, và bạn ra

nhiều quyết  định và bạn lấy

nhiều lời nguyện, nhưng

chẳng cái gì xảy ra cả - bạn

vẫn còn như cũ. Bạn đích xác

vẫn là người như khi bạn

được sinh ra, thậm chí không

có lấy một hơi chút thay  đổi

xảy ra trong bạn. Không phải

là bạn đã không cố gắng, không phải là bạn đã không

cố gắng đủ, bạn đã cố gắng rồi, cố gắng và cố gắng rồi.

Và bạn thất bại bởi vì đấy không phải là vấn đề nỗ lực.

Từ nguyên thuỷ

của sin (tội lỗi)

nghĩa là bỏ lỡ. Nó

không có nghĩa là

phạm phải điều gì

đó sai; nó đơn

giản nghĩa là bỏ

lỡ, vắng mặt, làm

điều gì đó mà

không hiện diện ở

đó - đây là tội lỗi

duy nhất.

Bạn không thể rơi

vào tình yêu nếu

bạn nhận biết; thế

thì rơi vào tình

yêu là tội lỗi. Bạn

có thể yêu, nhưng

nó sẽ không giống

như rơi vào, nó sẽ

giống như việc

vươn lên. |

37   01/03/2010 - 1/ 19  38

Nhiều nỗ lực hơn cũng chẳng ích gì. Đó là vấn đề tỉnh

táo, không phải là nỗ lực.

Nếu bạn tỉnh táo, nhiều điều đơn giản rơi rụng đi;

bạn không cần vứt bỏ chúng. Trong nhận biết, một số

điều là không thể được. Và đây là định nghĩa của tôi,

không có tiêu chí nào khác. Bạn không thể rơi vào tình

yêu nếu bạn nhận biết; thế thì rơi vào tình yêu là tội lỗi.

Bạn có thể yêu, nhưng nó sẽ không giống như rơi vào,

nó sẽ giống như việc vươn lên. Tại sao chúng ta dùng

từ rơi vào tình yêu? Nó là việc rơi vào; bạn rơi vào, bạn

không vươn lên. Khi bạn nhận biết, rơi vào là không

thể  được - thậm chí không thể  được trong tình yêu.

Điều đó là không thể được; nó đơn giản là không thể

được. Với nhận biết,  điều  đó là không thể  được; bạn

vươn lên trong tình yêu. Và việc vươn lên trong tình

yêu là hiện tượng khác toàn bộ với việc rơi vào tình

yêu. Rơi vào tình yêu là trạng thái mơ. Đó là lí do tại

sao những người đang trong yêu, bạn có thể thấy điều

đó từ mắt họ: cứ dường như họ  đang ngủ nhiều hơn

người khác, say sưa, mơ mộng. Bạn có thể thấy từ mắt

họ bởi vì mắt họ có sự buồn ngủ. Những người vươn

lên trong tình yêu là khác toàn bộ. Bạn có thể thấy họ

không còn trong mơ, họ đang đối diện với thực tại và

họ đang trưởng thành qua nó.

Rơi vào trong tình yêu bạn vẫn còn là  đứa trẻ;

vươn lên trong tình yêu bạn trưởng thành. Và dần dần

tình yêu trở thành không phải là mối quan hệ, nó trở

thành trạng thái của bản thể bạn. Thế thì không phải là

bạn yêu cái này và bạn không yêu cái kia, không - bạn

đơn giản yêu. Bất kì ai tới gần bạn, bạn đều chia sẻ với

họ. Bất kì cái gì xảy ra, bạn đều đem tình yêu của mình

cho nó. Bạn chạm vào tảng  đá và bạn chạm vào cứ

dường như bạn đang chạm vào thân thể người yêu của

mình. Bạn nhìn vào cây cối và bạn nhìn cứ dường như

bạn đang nhìn vào khuôn mặt người yêu của mình. Nó

trở thành trạng thái của bản thể. Không phải là bạn

đang trong tình yêu - bây giờ bạn  là tình yêu. Đây là

vươn lên, đây không phải là rơi vào.

Tình yêu là đẹp khi bạn vươn lên qua nó, và tình

yêu trở thành bẩn và xấu khi

bạn rơi vào qua nó. Và chẳng

chóng thì chầy bạn sẽ thấy

rằng nó chứng tỏ là  độc hại,

nó trở thành tù túng. Bạn đã bị

bắt vào trong nó, tự do của

bạn đã bị nghiền nát. Đôi cánh

của bạn đã bị chặt đi; bây giờ

bạn không còn tự do nữa. Rơi

vào tình yêu bạn trở thành vật

sở hữu: bạn sở hữu và bạn cho

phép ai  đó sở hữu bạn. Bạn

trở thành  đồ vật, và bạn cố

gắng cải tạo người khác mà

bạn đã rơi vào tình yêu thành

đồ vật.

Nhìn vào chồng và vợ đi:

họ cả hai đã trở thành giống như đồ vật, họ không còn

là người nữa. Cả hai đều đang cố gắng sở hữu lẫn nhau.

Chỉ đồ vật mới có thể bị sở hữu, con người không bao

giờ bị sở hữu. Làm sao bạn có thể sở hữu được người?

Làm sao bạn có thể chi phối được người? Làm sao bạn

có thể cải tạo được người thành vật sở hữu? Không thể

được! Nhưng chồng  đang cố gắng  để sở hữu vợ; vợ

đang cố gắng cùng điều đó. Thế thì có va chạm, thế thì

Tình yêu sẽ làm

cho người được

yêu ngày một tự

do hơn, tình yêu

sẽ cho đôi cánh,

và tình yêu sẽ mở

ra bầu trời bao la.

Nó không thể trở

thành nhà tù, hàng

rào bao quanh.

Nhưng phẩm chất

đó của tình yêu

chỉ tới khi có nhận

biết. |

39   01/03/2010 - 1/ 20  40

họ cả hai về cơ bản  đều trở thành kẻ thù. Thế thì họ

mang tính huỷ diệt lẫn nhau.

Chuyện xảy ra:

Mulla Nasruddin bước vào văn phòng của khu

nghĩa trang và phàn nàn với người quản lí: "Tôi

biết rõ rằng vợ tôi đã được chôn ở đây trong nghĩa

trang của các ông, nhưng tôi không thể nào tìm

thấy mả của cô ấy."

Người quản lí kiểm tra sổ danh bạ và hỏi, "Tên cô

ấy là gì?"

Thế là Mulla nói, "Bà Mulla Nasruddin."

Người quản lí lại nhìn vào sổ và nói, "Không có bà

Mulla Nasruddin, nhưng có một Mulla Nasruddin.

Chúng tôi rất tiếc, dường như cái gì đó bị sai trong

sổ danh bạ."

Nasruddin nói, "Chẳng cái gì sai cả. Mả của Mulla

Nasruddin đâu? - bởi vì mọi thứ là theo tên tôi."

Ngay cả mả của vợ anh ta.

Sở hữu... mọi người  đều cố gắng sở hữu người

mình yêu. Đây không phải là tình yêu. Thực tế, khi bạn

sở hữu một người, bạn ghét, bạn phá huỷ, bạn giết; bạn

là kẻ sát nhân. Tình yêu phải đem cho tự do chứ; tình

yêu là tự do mà. Tình yêu sẽ làm cho người được yêu

ngày một tự do hơn, tình yêu sẽ cho đôi cánh, và tình

yêu sẽ mở ra bầu trời bao la. Nó không thể trở thành

nhà tù, hàng rào bao quanh. Nhưng tình yêu  đó bạn

không biết, bởi vì điều đó chỉ xảy ra khi bạn nhận biết;

phẩm chất đó của tình yêu chỉ tới khi có nhận biết. Bạn

biết tình yêu là tội lỗi, bởi vì nó tới từ giấc ngủ.

Và điều này là như vậy với mọi thứ bạn làm. Cho

dù bạn cố gắng làm cái gì đó tốt, bạn vẫn gây hại. Nhìn

những người làm điều tốt kia: họ bao giờ cũng làm hại,

họ là những người gây hại nhất trên thế giới. Những

nhà cải cách xã hội, cái gọi là những nhà cách mạng, họ

là những người gây hại nhiều nhất. Nhưng khó mà thấy

chỗ có hại của họ bởi vì họ là những người tốt, họ bao

giờ cũng làm điều tốt cho người khác - đó là cách thức

của họ để tạo ra tù túng người khác. Nếu bạn cho phép

họ làm điều gì đó tốt cho bạn, bạn sẽ bị sở hữu. Họ bắt

đầu xoa bóp chân bạn, và chẳng chóng thì chầy bạn sẽ

thấy tay họ vươn tới cổ bạn! Họ bắt đầu từ bàn chân, họ

kết thúc ở cổ bạn, bởi vì họ vô nhận biết; họ không biết

điều họ đang làm. Họ đã học được thủ đoạn - nếu bạn

muốn sở hữu ai  đó, phải làm  điều tốt. Họ thậm chí

không có ý thức rằng họ đã học thủ đoạn này. Nhưng

họ sẽ gây hại vì bất kì cái gì - mọi cái - cố gắng sở hữu

người khác, dù tên hay dạng của nó là bất kì cái gì, đều

là phi tôn giáo, đều là tội lỗi.

Nhà thờ của bạn,  đền chùa của bạn, tu viện của

bạn, chúng tất cả đều phạm tội với bạn bởi vì chúng tất

cả đều trở thành kẻ sở hữu, chúng tất cả đều trở thành

sự thống trị. Mọi nhà thờ đều chống lại tôn giáo - bởi vì

tôn giáo là tự do! Tại sao điều đó lại xảy ra thế? Jesus

cố gắng cho bạn tự do, cho bạn đôi cánh. Thế rồi điều

gì xảy ra, làm sao nhà thờ bước vào? Nó xảy ra bởi vì

Jesus sống trên bình diện hoàn toàn khác của bản thể,

bình diện của nhận biết; còn những người nghe ông ấy,

những người theo ông  ấy, họ sống trên bình diện của |

41   01/03/2010 - 1/ 21  42

giấc ngủ. Bất kì điều gì họ nghe, diễn giải, nó đều được

diễn giải qua giấc mơ riêng của họ. Và bất kì điều gì họ

tạo ra cũng đều sẽ là tội lỗi. Christ cho bạn tôn giáo, và

thế rồi những người đang ngủ say chuyển nó thành nhà

thờ.

Người ta kể rằng có lần quỉ Satan đang ngồi dưới

gốc cây, rất buồn. Một thánh nhân đi qua; ông ta nhìn

Satan và nói, "Chúng tôi nghe nói rằng ông chưa bao

giờ nghỉ ngơi cả, ông bao giờ cũng đang làm cái gì đó

gây hại này nọ ở đâu đó nọ kia. Ông đang làm gì ở đây

khi ngồi dưới cây này?"

Satan thực sự tuyệt

vọng. Nó nói, "Dường như

công việc của ta đã bị các tu

sĩ tiếp quản hết rồi, và ta

không thể làm được gì cả - ta

hoàn toàn thất nghiệp. Thỉnh

thoảng ta có ý tưởng tự tử

bởi vì các tu sĩ này đang làm

giỏi quá."

Tu sĩ đã làm giỏi thế bởi

vì họ đã chuyển tự do thành

tù túng, họ đã chuyển chân lí

thành giáo  điều - họ  đã

chuyển mọi thứ từ bình diện

của nhận biết sang bình diện

của giấc ngủ.

Cố hiểu đích xác điều giấc ngủ là gì đi, bởi vì nếu

bạn có thể cảm thấy nó là gì, bạn đã bắt đầu trở nên tỉnh

táo - bạn đã trên đường thoát ra khỏi nó. Giấc ngủ này

là gì vậy? Làm sao nó xảy ra? Cơ chế này là gì? Cách

thức của nó là gì?

Tâm trí bao giờ cũng

hoặc trong quá khứ hoặc trong

tương lai. Nó không thể  ở

trong hiện tại  được, tuyệt  đối

tâm trí không thể ở trong hiện

tại được. Khi bạn ở trong hiện

tại, tâm trí không còn nữa -

bởi vì tâm trí nghĩa là suy

nghĩ. Làm sao bạn có thể nghĩ

trong hiện tại  được? Bạn có

thể nghĩ về quá khứ; nó đã trở

thành một phần của kí ức, tâm

trí có thể lôi nó ra. Bạn có thể

nghĩ về tương lai; nó còn chưa

có đó, tâm trí có thể mơ về nó.

Tâm trí có thể làm hai  điều.

Hoặc là nó có thể đi vào quá

khứ - có đủ không gian để đi,

không gian bao la của quá

khứ; bạn có thể cứ  đi mãi  đi

mãi - hoặc tâm trí có thể  đi vào trong tương lai; lại

không gian bao la, không kết thúc cho nó, bạn có thể

tưởng tượng và tưởng tượng và mơ mộng. Nhưng làm

sao tâm trí có thể vận hành trong hiện tại được? Không

có không gian cho tâm trí làm bất kì chuyển động nào.

Hiện tại chính là đường phân chia, có vậy thôi. Nó

không có không gian. Nó phân chia quá khứ và tương

lai - chỉ là đường phân chia. Bạn có thể hiện hữu trong

hiện tại nhưng bạn không thể nghĩ được; để suy nghĩ,

cần phải có không gian. Ý nghĩ cần không gian, chúng

Tu sĩ đã làm giỏi

thế bởi vì họ đã

chuyển đổi tự do

thành tù túng, họ

đã chuyển đổi

chân lí thành giáo

điều - họ đã

chuyển đổi mọi

thứ từ bình diện

của nhận biết

sang bình diện

của giấc ngủ.

Bạn có thể hiện

hữu trong hiện tại

nhưng bạn không

thể nghĩ được; để

suy nghĩ, cần phải

có không gian. Ý

nghĩ cần không

gian, chúng giống

như đồ vật. Nhớ

điều đó - ý nghĩ là

đồ vật tinh tế,

chúng là vật chất.

Chiều hướng của

tâm linh bắt đầu

chỉ khi không có ý

nghĩ. |

43   01/03/2010 - 1/ 22  44

giống như đồ vật. Nhớ điều đó - ý nghĩ là đồ vật tinh tế,

chúng là vật chất. Ý nghĩ không phải là tâm linh, bởi vì

chiều hướng của tâm linh bắt  đầu chỉ khi không có ý

nghĩ. Ý nghĩ là vật chất, rất tinh tế, và mọi vật chất đều

cần không gian.

Bạn không thể nghĩ  được trong hiện tại. Khoảnh

khắc bạn bắt đầu nghĩ, nó đã là quá khứ. Bạn thấy mặt

trời đang mọc; bạn thấy nó và bạn nói, "Mặt trời mọc

đẹp làm sao!" - nó đã là quá khứ rồi. Khi mặt trời đang

mọc, thậm chí không có đủ không gian để nói "Đẹp làm

sao!" bởi vì khi bạn thốt ra ba lời này - "Đẹp làm sao!"

- kinh nghiệm này đã trở thành quá khứ; tâm trí đã biết

điều đó trong kí ức. Nhưng đích xác khi mặt trời mọc,

đích xác khi mặt trời đang mọc lên, làm sao bạn có thể

nghĩ  được? Bạn có thể nghĩ gì? Bạn có thể  hiện hữu

cùng mặt trời mọc, nhưng bạn không thể nghĩ  được.

Với bạn có đủ không gian - nhưng với ý nghĩ không có

không gian.

Bông hồng đẹp trong vườn và bạn nói, "Bông hồng

đẹp" - bây giờ bạn không cùng với bông hồng này rồi,

khoảnh khắc này; nó đã là kí ức. Khi bông hoa có đó và

bạn có đó, cả hai đều hiện diện cùng nhau, làm sao bạn

có thể nghĩ  được? Bạn có thể nghĩ gì? Làm sao suy

nghĩ lại có thể  được? Không có không gian cho nó.

Không gian này quá chật hẹp - thực tế không có không

gian chút nào - đến mức bạn và hoa không thể nào thậm

chí cùng tồn tại như hai  được bởi vì không  đủ không

gian cho hai, chỉ một mới có thể tồn tại.

Đó là lí do tại sao trong hiện diện sâu sắc bạn là

bông hoa và bông hoa đã trở thành bạn. Khi không có

suy nghĩ, ai là hoa và ai là người đang xem hoa? Người

xem trở thành vật được xem. Bỗng nhiên các biên giới

mất đi. Bỗng nhiên bạn đã xuyên thấu, xuyên thấu vào

trong hoa và hoa  đã xuyên thấu vào trong bạn. Bỗng

nhiên bạn không còn là hai - một tồn tại.

Nếu bạn bắt đầu nghĩ, bạn đã trở thành hai rồi. Nếu

bạn không nghĩ, nhị nguyên  ở  đâu? Khi bạn tồn tại

cùng hoa, không nghĩ, đó là cuộc đối thoại - không phải

là nói chuyện tay đôi mà là cuộc đối thoại. Khi bạn tồn

tại cùng người yêu của mình, đó là cuộc đối thoại, đó

không phải là nói chuyện tay đôi, bởi vì hai không có

đó. Ngồi bên cạnh người yêu của mình, cầm tay người

yêu của mình, bạn đơn giản tồn tại. Bạn không nghĩ về

những ngày quá khứ và  đã

qua; bạn không nghĩ về tương

lai  đang tới - bạn  ở  đây, bây

giờ. Và ở đây và bây giờ đẹp

thế, và mãnh liệt thế, không ý

nghĩ nào có thể xuyên thấu

vào sự mãnh liệt này.

Và cái cổng lại chật hẹp;

cái cổng của hiện tại chật hẹp.

Thậm chí hai không thể vào

cùng nhau được, chỉ một thôi.

Trong hiện tại, suy nghĩ là

không thể được, mơ là không

thể  được, bởi vì mơ không là gì ngoài suy nghĩ theo

hình ảnh. Cả hai đều là sự vật, cả hai đều là vật chất.

Khi bạn đang ở trong hiện tại mà không suy nghĩ,

bạn lần đầu tiên mới là tâm linh. Một chiều hướng mới

mở ra - chiều hướng  đó là nhận biết. Bởi vì bạn  đã

không biết tới chiều hướng  đó, Heraclitus sẽ nói bạn

Nhận biết nghĩa là

ở trong khoảnh

khắc này toàn bộ

tới mức không có

đi vào quá khứ,

không có đi vào

tương lai - tất cả

mọi chuyển động

đều dừng lại. |

45   01/03/2010 - 1/ 23  46

đang ngủ, bạn không nhận biết. Nhận biết nghĩa là  ở

trong khoảnh khắc này toàn bộ tới mức không có đi vào

quá khứ, không có đi vào tương lai - tất cả mọi chuyển

động đều dừng lại. 

Điều  đó không có nghĩa là bạn trở nên tĩnh tại.

Một chuyển động mới bắt đầu, chuyển động theo chiều

sâu. Có hai kiểu chuyển động, và đó là nghĩa của cây

thánh giá của Jesus: nó chỉ ra hai chuyển động, ngã tư

đường. Một chuyển  động là tuyến tính: bạn  đi theo

đường thẳng, từ vật này sang vật khác, từ ý nghĩ này

sang ý nghĩ khác. Từ giấc mơ này sang giấc mơ khác -

từ A bạn đi tới B, từ B bạn đi tới C, từ C bạn đi tới D.

Theo cách này bạn đi, theo đường thẳng, đường ngang.

Đây là chuyển động của thời gian; đây là chuyển động

của người ngủ say. Bạn có thể đi như con thoi, đi tới đi

lui - thời gian có đó. Bạn có thể từ B tới A, hay bạn có

thể đi từ A tới B - đường thẳng có đó.

Có chuyển  động khác, mà là chiều hướng hoàn

toàn khác. Chuyển động đó không theo chiều ngang, nó

là theo chiều  đứng. Bạn không  đi từ A sang B, từ B

sang C; bạn đi từ A tới A sâu hơn; từ A1 tới A2, A3,

A4, theo chiều sâu - hay chiều cao.

Khi suy nghĩ dừng lại, chuyển động mới bắt đầu.

Bây giờ bạn rơi vào chiều sâu, vào hiện tượng như vực

thẳm. Những người thiền sâu, sớm muộn họ đều đi tới

điểm đó; thế rồi họ trở nên sợ bởi vì họ cảm thấy dường

như vực thẳm đã mở ra - không đáy, bạn cảm thấy hoa

mắt choáng váng, bạn trở nên sợ hãi. Bạn muốn níu

bám lấy chuyển  động cũ bởi vì nó  đã  được biết;  điều

này có cảm giác như cái chết.

Đó là nghĩa của cây thánh giá của Jesus: nó là cái

chết. Đi từ chiều ngang sang chiều đứng là cái chết - đó

là cái chết thực. Nhưng nó là cái chết chỉ từ phía bên

này; ở phía bên kia nó là việc phục sinh. Nó là việc chết

để  được sinh ra; nó là việc

chết từ chiều này  để  được

sinh ra  ở chiều khác. Chiều

ngang bạn là Jesus. Chiều

đứng bạn trở thành Christ.

Nếu bạn  đi từ ý nghĩ

này sang sang ý nghĩ khác,

bạn vẫn còn trong thế giới

của thời gian. Nếu bạn  đi

vào trong khoảnh khắc -

không đi vào ý nghĩ - bạn đi

vào trong vĩnh hằng. Bạn

không tĩnh tại; chẳng cái gì

là tĩnh tại trong thế giới này,

chẳng cái gì có thể tĩnh tại

được - nhưng một chuyển

động mới nảy sinh, chuyển

động không có  động cơ.

Nhớ hai từ này. Trên đường

chiều ngang bạn chuyển

động bởi vì có động cơ. Bạn

phải  đạt tới cái gì  đó - tiền

bạc, danh vọng, quyền lực,

hay Thượng  đế, nhưng bạn

phải đạt được cái gì đó. Động cơ có đó.

Chuyển  động có  động cơ nghĩa là ngủ. Chuyển

động không  động cơ nghĩa là nhận biết - bạn chuyển

động bởi vì chuyển  động là niềm vui vô cùng, bạn

Nếu bạn đi từ ý

nghĩ này sang

sang ý nghĩ khác,

bạn vẫn còn trong

thế giới của thời

gian. Nếu bạn đi

vào trong khoảnh

khắc - không đi

vào ý nghĩ - bạn đi

vào trong vĩnh

hằng. Bạn không

tĩnh tại; chẳng cái

gì là tĩnh tại trong

thế giới này,

chẳng cái gì có

thể tĩnh tại được -

nhưng một

chuyển động mới

nảy sinh, chuyển

động không có

động cơ. |

47   01/03/2010 - 1/ 24  48

chuyển  động bởi vì chuyển  động là cuộc sống, bạn

chuyển  động bởi vì cuộc sống là năng lượng và năng

lượng là chuyển  động. Bạn chuyển  động bởi vì năng

lượng là vui sướng - không vì cái gì khác cả. Không có

mục  đích cho nó, bạn không theo  đuổi thành  đạt nào

đó. Thực tế bạn không đi đâu cả, bạn không đi chút nào

- bạn đơn giản vui sướng trong năng lượng này. Không

có mục đích bên ngoài bản thân chuyển động; chuyển

động có giá trị nội tại riêng của nó, không có giá trị

ngoại diên.

Vị phật cũng sống - một Heraclitus sống; tôi sống

ở  đây,  đang thở - nhưng với một kiểu chuyển  động

khác, không động cơ.

Ai đó đã hỏi tôi vài ngày trước đây, "Sao thầy giúp

mọi người thiền?"

Tôi bảo người đó, "Đây là niềm vui của tôi. Chẳng

có tại sao về nó - tôi đơn giản tận hưởng." Cũng như

một người tận hưởng gieo hạt trong vườn, chờ đợi hoa -

khi bạn nở hoa, tôi tận hưởng. Đó là việc làm vườn; khi

ai đó nở hoa, đó là niềm vui sướng cực độ. Và tôi chia

sẻ. Không có mục  đích cho nó. Nếu bạn thất bại, tôi

không thất vọng. Nếu bạn không nở hoa, điều đó nữa

cũng  được chứ, bởi vì việc nở hoa không thể bị ép

buộc. Bạn không thể dùng vũ lực làm nở nụ hoa được -

bạn có thể làm, nhưng thế thì bạn giết nó. Nó có thể

trông như việc nở hoa; nó không phải là việc nở hoa.

Toàn thể thế giới  đều chuyển  động, sự tồn tại

chuyển  động,  đi vào vĩnh hằng. Tâm trí chuyển  động

theo thời gian. Sự tồn tại chuyển động trong chiều sâu

và chiều cao, còn tâm trí chuyển động theo chiều sau và

trước. Tâm trí chuyển  động theo chiều ngang -  đó là

giấc ngủ. Nếu bạn có thể chuyển động theo chiều đứng,

đó là nhận biết.

Hiện hữu trong khoảnh khắc này. Đem toàn bộ bản

thể của bạn vào khoảnh khắc này. Đừng cho phép quá

khứ can thiệp vào và  đừng cho phép tương lai bước

vào. Quá khứ không còn nữa, nó chết rồi. Và như Jesus

nói, "Để người chết chôn người chết." Quá khứ không

còn nữa, sao bạn lại lo nghĩ về nó? Sao bạn cứ nhai đi

nhai lại nó mãi thế? Bạn có điên không đấy? Nó không

còn nữa rồi; nó chỉ còn trong tâm trí bạn, nó chỉ là kí

ức. Tương lại chưa có - bạn làm gì khi nghĩ về tương

lai? Cái còn chưa có, làm sao bạn có thể nghĩ về nó

được? Bạn có thể lập kế hoạch gì về nó? Bất kì cái gì

bạn làm về nó cũng đều sẽ không xảy ra đâu, và thế rồi

bạn sẽ bị thất vọng, bởi vì cái toàn thể có kế hoạch

riêng của nó. Sao bạn lại cố gắng làm kế hoạch riêng

của mình ngược lại nó?

Sự tồn tại có kế hoạch riêng của nó, nó trí huệ hơn

bạn - cái toàn thể phải trí huệ hơn bộ phận chứ. Sao bạn

lại giả vờ là cái toàn thể? Cái toàn thể có  định mệnh

riêng của nó, sự hoàn thành riêng của nó; sao bạn lại

bận tâm về nó? Và bất kì cái gì bạn làm cũng đều sẽ là

tội lỗi bởi vì bạn sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc - khoảnh khắc

này. Và nếu nó trở thành thói quen - như nó vẫn trở

thành thói quen; nếu bạn bắt  đầu bỏ lỡ, nó trở thành

hình dạng thói quen - thế thì khi tương lai lại tới, bạn sẽ

bỏ lỡ nó bởi vì khi nó tới thì nó không phải là tương lai,

nó sẽ là hiện tại. Hôm qua bạn đã nghĩ về hôm nay bởi

vì thế thì nó đã là ngày mai; bây giờ đang là hôm nay

đây và bạn lại nghĩ về ngày mai, và khi ngày mai tới,

nó sẽ là hôm nay - bởi vì bất kì cái gì tồn tại, đều tồn tại

ở đây và bây giờ, nó không thể tồn tại khác được. Và |

49   01/03/2010 - 1/ 25  50

nếu bạn có phương thức vận hành cố định như tâm trí

bạn bao giờ cũng nhìn vào ngày mai, thế thì khi nào

bạn sẽ sống? Ngày mai chẳng bao giờ tới cả. Thế thì

bạn cứ bỏ lỡ - và đây là tội lỗi. Đây là nghĩa của gốc từ

Do Thái của sin - tội lỗi.

Khoảnh khắc tương lai  đi vào, thời gian  đi vào.

Bạn đã bỏ lỡ sự tồn tại, bạn đã bỏ lỡ rồi. Và điều này đã

trở thành hình mẫu cố định: tựa như người máy, bạn cứ

bỏ lỡ hoài.

Tôi có những người tới tôi từ các nước xa xôi. Khi

họ ở đó, họ nghĩ về tôi và họ trở nên kích động về tôi,

và họ đọc và họ nghĩ và họ mơ. Khi họ tới đây, họ bắt

đầu nghĩ về gia đình họ; khoảnh khắc họ tới, họ đã sẵn

sàng quay lại! Thế rồi họ bắt đầu nghĩ về con họ, vợ họ

và công việc của họ và thế này thế nọ và cả nghìn lẻ

một thứ. Và tôi thấy toàn thể cái ngu xuẩn. Họ lại sẽ

quay trở về đó và thế rồi họ sẽ nghĩ về tôi. Họ bỏ lỡ, và

đây là tội lỗi.

Trong khi bạn  ở  đây với tôi,  ở  đây cùng tôi  đi -

toàn bộ ở đây cùng tôi để cho bạn có thể học phương

thức chuyển động mới, để cho bạn có thể đi vào vĩnh

hằng, không đi vào thời gian.

Thời gian là thế giới và vĩnh hằng là Thượng đế;

chiều ngang là thế giới, chiều đứng là Thượng đế. Cả

hai gặp nhau ở một điểm - đó là nơi Jesus bị đóng đinh.

Cả hai gặp gỡ, chiều ngang và chiều đứng, tại một điểm

- điểm đó là ở đây và bây giờ. Từ ở đây và bây giờ bạn

có thể đi tiếp hai cuộc hành trình: một cuộc hành trình

trong thế giới, trong tương lai; cuộc hành trình kia vào

trong Thượng đế, vào trong chiều sâu.

Trở nên ngày một nhận biết hơn, trở nên ngày một

tỉnh táo và nhạy cảm với hiện tại.

Bạn sẽ làm gì? Làm sao điều đó có thể trở thành có

khả năng được? - bởi vì bạn ngủ say tới mức bạn cũng

có thể làm điều đó thành giấc mơ. Bạn có thể trở nên

căng thẳng về nó tới mức chỉ bởi vì nó bạn không thể ở

trong hiện tại được. Nếu bạn nghĩ quá nhiều về cách ở

trong hiện tại, việc suy nghĩ này sẽ chẳng ích gì. Nếu

bạn cảm thấy quá nhiều mặc cảm... nếu bạn đôi khi đi

vào trong quá khứ - bạn sẽ làm vậy; nó đã là thường lệ

lâu thế, và  đôi khi bạn sẽ bắt  đầu nghĩ về tương lai -

ngay lập tức bạn sẽ cảm thấy mặc cảm rằng bạn đã lại

phạm phải tội lỗi.

Đừng trở nên mặc cảm. Hiểu tội lỗi, nhưng không

trở nên mặc cảm - và điều này là rất, rất tinh tế. Nếu

bạn trở nên mặc cảm, bạn  đã bỏ lỡ toàn thể sự việc.

Bây giờ, theo một cách mới hình mẫu cũ lại bắt  đầu.

Bây giờ bạn cảm thấy mặc cảm bởi vì bạn đã bỏ lỡ hiện

tại. Bây giờ bạn đang nghĩ về quá khứ - bởi vì hiện tại

đó không còn là hiện tại nữa; nó là quá khứ, và bạn

đang cảm thấy mặc cảm về nó. Bạn vẫn bỏ lỡ.

Cho nên nhớ một điều: bất kì khi nào bạn nhận ra

rằng bạn đã đi vào quá khứ hay vào tương lai, đừng tạo

ra vấn  đề nào. Điều  đó là  được! Đơn giản  đem nhận

biết của bạn lại. Bạn sẽ bỏ lỡ hàng triệu lần; nó sẽ

không xảy ra ngay bây giờ, ngay lập tức đâu. Nó có thể

xảy ra, nhưng nó không thể xảy ra được bởi vì bạn. Nó

là phương thức cố  định, lâu, lâu lắm của hành vi tới

mức bạn không thể thay  đổi  được nó ngay bây giờ.

Nhưng không lo, sự tồn tại không vội vàng gì. Vĩnh |

51   01/03/2010 - 1/ 26  52

viễn có thể đợi vĩnh hằng. Đừng tạo ra căng thẳng về

nó.

Bất kì khi nào bạn cảm thấy bạn đã bỏ lỡ, quay lại,

có vậy thôi. Đừng cảm thấy mặc cảm; đó là thủ đoạn

của tâm trí, bây giờ nó lại đang giở trò đấy. Đừng hối

hận: "Mình lại quên rồi." Ngay khi bạn nghĩ, quay lại

với bất kì  điều gì bạn  đang làm. Đang tắm, quay lại

tắm; đang ăn thức ăn, quay lại ăn; đang đi dạo, quay lại

đi dạo. Khoảnh khắc bạn cảm thấy bạn không ở đây và

bây giờ, quay lại -  đơn giản, hồn nhiên. Đừng tạo ra

mặc cảm. Nếu bạn trở nên mặc cảm, thế thì bạn bỏ lỡ

điểm đó.

Có tội lỗi, và không có mặc cảm - nhưng điều đó

là khó cho bạn. Nếu bạn cảm thấy có cái gì đó sai, bạn

lập tức trở nên mặc cảm. Tâm trí rất, rất tinh ranh. Nếu

bạn trở nên mặc cảm, trò chơi đã bắt đầu với bạn - trên

nền tảng mới, nhưng trò chơi cũ. Mọi người tới tôi, họ

nói, "Chúng tôi cứ quên hoài." Họ buồn thế khi họ nói,

"Chúng tôi cứ quên hoài. Chúng tôi đã cố gắng nhưng

chúng tôi chỉ nhớ được vài giây thôi. Chúng tôi vẫn còn

tỉnh táo, tự nhớ, thế rồi nó lại bị mất - phải làm gì đây?"

Chẳng cái gì có thể được làm cả! Vấn đề không phải là

làm chút nào. Bạn có thể làm được gì? Điều duy nhất

có thể  được làm là không tạo ra mặc cảm. Đơn giản

quay lại.

Bạn quay lại...  đơn giản, nhớ. Không với khuôn

mặt nghiêm chỉnh, không với nhiều nỗ lực - đơn giản,

hồn nhiên, không tạo ra vấn đề từ nó. Bởi vì vĩnh hằng

không có vấn  đề gì cả - mọi vấn  đề tồn tại trên bình

diện chiều ngang; vấn đề này cũng sẽ tồn tại trên bình

diện chiều ngang. Bình diện chiều đứng không biết tới

vấn đề nào. Nó là niềm vui sướng cực kì, không có lo

âu gì, không có đau đớn gì, không có lo lắng gì, không

mặc cảm, không gì cả. Đơn giản và quay lại.

Bạn sẽ bỏ lỡ nhiều lần, điều đó được xem là đương

nhiên. Nhưng  đừng lo lắng về nó;  đó là cách nó vậy.

Bạn sẽ bỏ lỡ nhiều lần, nhưng đó không phải là vấn đề.

Đừng chú ý nhiều tới sự kiện là bạn đã bỏ lỡ nhiều lần,

chú ý nhiều vào sự kiện rằng bạn đã trở lại nhiều lần.

Nhớ điều này - sự nhấn mạnh không nên dồn vào điều

bạn đã bỏ lỡ nhiều lần, nó nên dồn vào việc bạn đã nhớ

lại nhiều lần. Cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Điều bạn

bỏ lỡ, tất nhiên, là nó phải như thế. Bạn là con người,

đã sống trên bình diện chiều ngang trong nhiều, nhiều

kiếp rồi, cho nên điều đó là tự nhiên. Cái đẹp là ở chỗ

nhiều lần bạn đã quay lại. Bạn đã làm điều không thể

được; cảm thấy hạnh phúc về nó đi!

Trong hai mươi bốn giờ, hai mươi bốn nghìn lần

bạn sẽ bỏ lỡ, nhưng hai mươi bốn nghìn lần bạn sẽ trở

lại. Bây giờ một phương thức mới sẽ bắt đầu vận hành.

Cho nên nhiều lần bạn quay về nhà; bây giờ một chiều

hướng mới đang vỡ ra, dần dần. Bạn càng có khả năng

duy trì trong nhận biết nhiều, bạn sẽ càng ít đi lui đi tới.

Khoảng giữa đi lui và đi tới sẽ càng ngày càng nhỏ hơn.

Càng ngày bạn sẽ càng ít quên hơn, bạn sẽ nhớ càng

nhiều hơn - bạn  đang  đi vào chiều  đứng. Bỗng nhiên

một ngày nào đó, chiều ngang biến mất. Sự mãnh liệt

tới với nhận biết và chiều ngang biến mất.

Đó là nghĩa  đằng sau việc gọi thế giới này là  ảo

tưởng của Shankara, Vedanta và Hindu. Bởi vì khi

nhận biết trở thành hoàn hảo, thế giới này - thế giới này

mà bạn đã tạo ra từ tâm trí mình - đơn giản biến mất; |

53   01/03/2010 - 1/ 27  54

thế giới khác trở nên được hiển lộ cho bạn. Maya biến

mất, ảo tưởng biến mất - ảo tưởng có đó bởi vì việc ngủ

của bạn, vô ý thức của bạn.

Nó cũng giống như giấc mơ. Trong đêm bạn đi vào

giấc mơ, và khi giấc mơ có đó, nó thật thế. Bạn đã bao

giờ nghĩ trong giấc mơ, "Điều này không thể  được?"

Điều không thể được xảy ra trong giấc mơ, nhưng bạn

không thể hoài nghi về nó được. Trong giấc mơ bạn có

niềm tin thế; trong giấc mơ không ai nghi ngại, ngay cả

Bertrand Russell. Không, trong giấc mơ mọi người đều

như đứa trẻ, tin cậy vào bất kì cái gì xảy ra. Bạn thấy

vợ mình tới trong giấc mơ - bỗng nhiên cô  ấy biến

thành con ngựa. Không một khoảnh khắc nào bạn nói,

"Làm sao điều này lại có thể được?"

Mơ là tin cậy, nó là niềm tin. Bạn không thể hoài

nghi trong mơ. Một khi bạn bắt đầu hoài nghi trong mơ

thì các qui tắc này bị phá vỡ. Một khi bạn hoài nghi,

mơ bắt đầu biến mất. Nếu cho dù chỉ một lần bạn có thể

nhớ rằng đây là mơ, bỗng nhiên điều này sẽ trở thành

cú sốc và giấc mơ sẽ tan tành và bạn sẽ thức tỉnh đầy

đủ.

Thế giới này mà bạn

thấy xung quanh không phải

là thế giới thực. Không phải

là nó không tồn tại đâu - nó

vẫn tồn tại đấy - nhưng bạn

đang nhìn nó qua màn  ảnh

của giấc ngủ. Vô ý thức

đang  ở giữa; bạn nhìn vào

nó, bạn diễn giải nó theo

cách riêng của bạn; bạn chỉ giống như người say.

Chuyện xảy ra:

Mulla Nasruddin chạy tới. Anh ta toàn toàn say và

người vận hành thang máy vừa mới định đóng cửa

lại, nhưng Mulla bằng cách nào  đó chạy xô vào.

Thang máy quá đông. Mọi người đều trở nên nhận

biết rằng Mulla rất say; hơi thở của anh ta nồng nặc

rượu. Anh ta cố gắng giả vờ; anh ta cố gắng quay ra

cửa, nhưng anh ta chẳng thấy được cái gì - mắt anh

ta quá say và buồn ngủ. Bằng cách nào đó anh ta cố

gắng  đứng, nhưng  điều  đó là không thể  được. Và

thế rồi anh ta cảm thấy lúng túng, bởi vì mọi người

đều nhìn và mọi người nghĩ rằng anh ta hoàn toàn

say; anh ta cũng có thể cảm thấy  điều  đó. Không

biết phải làm gì khác, anh ta bỗng nhiên nói, "Các

vị phải ngạc nhiên tại sao tôi triệu tập cuộc họp

này."

Đến sáng thì Nasruddin sẽ bình thường. Anh ta sẽ

cười, như bạn cười vậy.

Mọi chư phật  đều cười khi họ thức tỉnh. Tiếng

cười của họ giống như tiếng gầm của sư tử. Họ cười,

không cười bạn đâu - họ cười vào toàn thể trò đùa vũ

trụ này. Họ  đã sống trong mơ, trong ngủ, trong ngây

ngất hoàn toàn bởi ham muốn, và qua ham muốn họ

nhìn vào sự tồn tại. Thế thì nó không phải là sự tồn tại

thực; họ  đã phóng chiếu giấc ngủ riêng của mình lên

nó.

Bạn đang lấy toàn thể sự tồn tại làm màn ảnh, và

thế rồi bạn phóng chiếu tâm trí riêng của mình lên nó.

Thế giới này mà

bạn thấy xung

quanh không phải

là thế giới thực.

Không phải là nó

không tồn tại đâu -

nó vẫn tồn tại đấy

- nhưng bạn đang

nhìn nó qua màn

ảnh của giấc ngủ.

Vô ý thức đang ở

giữa; bạn nhìn vào

nó, bạn diễn giải

nó theo cách riêng

của bạn. |

55   01/03/2010 - 1/ 28  56

Bạn thấy mọi thứ không có  đó, và bạn không thấy

những thứ đang có đó. Và tâm trí có cách giải thích cho

mọi thứ. Nếu bạn nêu ra hoài nghi, tâm trí giải thích

luôn. Nó tạo ra lí thuyết, triết lí, hệ thống, chỉ để cảm

thấy thoải mái rằng chẳng có gì sai cả. Tất cả các triết lí

tồn tại để làm cho cuộc sống thoải mái, để cho mọi thứ

đều có vẻ được, chẳng có gì sai - nhưng mọi thứ đều sai

trong khi bạn ngủ.

Một người tới tôi. Anh ta lo lắng; anh ta là cha của

cô bé đẹp. Anh ta rất lo lắng; anh ta nói, "Mọi sáng nó

đều cảm thấy chút ít ốm, và tôi đã tới mọi bác sĩ và họ

nói chẳng có gì sai cả. Vậy phải làm gì?"

Thế là tôi bảo anh ta, "Anh tới gặp Mulla

Nasruddin đi - anh ta là anh chàng khôn ngoan ở quanh

đây và anh ta biết mọi thứ, bởi vì tôi chưa bao giờ nghe

anh ta nói, 'Tôi không biết.' Anh đi đi."

Anh ta đi. Tôi cũng theo sau để xem Nasruddin nói

gì. Nasruddin nhắm mắt lại, thiền về vấn đề này, thế rồi

mở mắt ra và nói, "Anh có cho cháu ăn sữa trước khi

cháu đi ngủ ban đêm không?"

Người này nói, "Có!"

Nasruddin nói, "Bây giờ tôi đã tìm ra vấn đề rồi:

nếu anh cho trẻ ăn sữa, thế thì đứa trẻ cứ trở mình cả

đêm từ phải sang trái, từ trái sang phải, và qua việc

khuấy lên thế sữa trở nên bị vón cục. Thế rồi sữa vón

cục trở thành pho mát, thế rồi pho mát trở thành bơ, thế

rồi bơ trở thành chất béo, thế rồi chất béo trở thành

đường, thế rồi đường trở thành rượu - và tất nhiên, vào

buổi sáng cô bé có dư vị khó chịu."

Đây là  điều tất cả các triết lí  đều vậy: giải thích

nào  đó về mọi sự, giải thích nào  đó về mọi sự mà

không thể được giải thích, giả vờ biết về cái gì đó mà

không  được biết. Nhưng chúng làm cho cuộc sống

được thoải mái. Bạn có thể ngủ ngon hơn, chúng giống

như thuốc ngủ.

Nhớ lấy, đây là sự khác biệt giữa triết lí và tính tôn

giáo: triết lí là thuốc ngủ, tính tôn giáo là cú sốc; triết lí

giúp bạn ngủ ngon, tính tôn giáo đem bạn ra khỏi giấc

ngủ. Tính tôn giáo không phải là triết lí - nó là kĩ thuật

đem bạn ra khỏi vô ý thức của mình. Và mọi triết lí đều

là kĩ thuật để giúp bạn ngủ ngon; chúng cho bạn giấc

mơ, cõi không tưởng.

Tính tôn giáo lấy  đi mọi giấc mơ khỏi bạn, mọi

điều không tưởng. Tính tôn giáo đem bạn tới chân lí -

và chân lí là có thể chỉ khi bạn không mơ. Tâm trí mơ

không thể thấy  được cái thực. Tâm trí mơ sẽ chuyển

chân lí cũng vào trong giấc mơ.

Bạn  đã bao giờ quan sát  điều  đó chưa? Bạn  đặt

chuông báo thức; vào buổi sáng bạn muốn dậy lúc bốn

giờ, bạn phải đáp chuyến tàu hoả. Thế rồi vào buổi sáng

chuông báo thức vang lên, và tâm trí bạn tạo ra giấc mơ

bạn đang ngồi trong đền và chuông đền đang điểm - thế

thì mọi thứ  đều  được giải thích. Chuông báo thức

không còn là vấn đề, nó không thể đánh thức bạn được.

Bạn đã giải thích nó rồi - ngay lập tức!

Tâm trí tinh vi lắm. Và bây giờ các nhà phân tâm

đang phân vân làm sao điều đó lại xảy ra, làm sao tâm

trí lại tạo ra những giải thích ngay lập tức, tức khắc thế.

Điều đó khó thế - tâm trí phải phóng chiếu nó trước rồi.

Làm sao, bỗng nhiên, bạn thấy bản thân mình trong nhà |

57   01/03/2010 - 1/ 29  58

thờ hay trong đền chùa nơi chuông đang điểm? Chuông

báo thức kêu lên và ngay lập tức bạn có giải thích bên

trong giấc mơ. Bạn đang cố tránh chuông báo thức; bạn

không muốn dậy, bạn không muốn dậy vào đêm đông

lạnh lẽo thế. Tâm trí nói, "Đây không phải là báo thức,

đây là ngôi đền mình tới thăm." Mọi thứ đều được giải

thích, bạn tiếp tục ngủ.

Đây là điều các triết lí đã từng làm, và đó là lí do

tại sao có nhiều triết lí thế - bởi vì mọi người đều cần

một cách giải thích khác nhau. Việc giải thích giúp cho

ai đó khác đi vào trong giấc ngủ sẽ không giúp cho bạn,

Và đây là điều Heraclitus nói trong đoạn này.

Bây giờ cố hiểu ông ấy. Ông ấy nói:

Con người hay quên và lơ đễnh

trong những khoảnh khắc thức của họ

về điều đang diễn ra xung quanh họ

vì họ đang trong giấc ngủ của mình.

Trong giấc ngủ bạn không nhận biết về điều đang

diễn ra quanh mình, nhưng trong những giờ thức bạn có

nhận biết về điều đang diễn ra quanh mình không?

Nhiều nghiên cứu  đã  được tiến hành. Chín mươi

tám phần trăm các thông điệp tới bạn, tâm trí bạn chưa

bao giờ cho phép vào - 98 phần trăm đấy. Chỉ 2 phần

trăm là được phép vào, và 2 phần trăm đó tâm trí cũng

diễn giải. Tôi nói điều gì đó, bạn nghe điều gì đó khác.

Tôi nói điều gì đó khác, bạn diễn giải nó theo cách mà

nó không quấy nhiễu giấc ngủ của bạn. Tâm trí bạn lập

tức cho bạn cách diễn giải. Bạn tìm thấy một chỗ trong

tâm trí mình cho nó, và tâm trí hấp thu nó; nó trở thành

một phần của tâm trí. Đó là lí do tại sao bạn cứ bỏ lỡ

Phật, Christ, Heraclitus và những người khác. Họ cứ

nói với bạn; họ cứ nói họ đã tìm thấy cái gì đó, họ đã

kinh nghiệm cái gì  đó, nhưng khi họ nói nó cho bạn,

bạn lập tức diễn giải nó. Bạn có thủ  đoạn riêng của

mình.

Aristotle rất bị phiền nhiễu bởi Heraclitus. Ông ấy

quyết định rằng người này phải có khiếm khuyết nào đó

trong tính cách của ông ta. Chấm hết! - bạn  đã phân

loại xong ông ấy bởi vì ông ấy không phù hợp với bạn,

ông  ấy làm phiền bạn. Heraclitus phải đã đè nặng lên

tâm trí Aristotle - bởi vì Aristotle đi theo chiều ngang,

ông ấy là thầy của điều đó, và con người này Heraclitus

lại đang cố gắng đẩy ông ấy vào vực thẳm. Aristotle đi

trên  đất bằng của logic, và con người này Heraclitus

đang cố gắng đẩy ông ấy vào điều huyền bí. Giải thích

nào đó là cần thiết. Aristotle

nói, "Con người này có

khiếm khuyết nào đó rồi - về

sinh học, sinh lí, 'tính cách

logic', khiếm khuyết nào  đó

có đó. Bằng không, sao ông

ấy lại cứ nhấn mạnh vào

nghịch lí? Sao ông  ấy cứ

nhấn mạnh vào  điều huyền

bí? Sao ông  ấy phải khăng

khăng rằng có sự hài hoà

giữa các mặt  đối lập?  Đối

lập là đối lập; không có hài

hoà. Sống là sống và chết là chết - rõ ràng về điều đó,

đừng lộn xộn mọi thứ. Con người này dường như là lẫn

lộn lung tung."

Aristotle đã chiếm

lĩnh tất cả các đại

học, tất cả các cao

đẳng của toàn thế

giới. Bây giờ ở

mọi nơi bạn đều

được dạy logic,

không phải là điều

huyền bí. |

59   01/03/2010 - 1/ 30  60

Lão Tử cũng hệt như vậy. Lão Tử nói, "Thiên hạ

khôn trừ ta. Thiên hạ ranh trừ ta - Ta ngu!" Lão Tử là

một trong những người vĩ  đại nhất, một trong những

người trí huệ nhất đã từng được sinh ra, nhưng ông ấy

cảm thấy ở giữa các bạn ông ấy là kẻ ngu. Lão Tử nói,

"Thiên hạ sáng, ta mờ mịt."  Điều Aristotle nói với

Heraclitus, Lão Tử nói về bản thân mình.

Lão Tử nói, "Thượng sĩ văn Đạo, cần nhi hành chi.

Trung sĩ văn Đạo, nhược tồn nhược vong. Hạ sĩ văn

Đạo, đại tiếu chi." - "Khi ai đó nghe giáo huấn của ta

mà không có tâm trí, người đó trở nên chứng ngộ. Nếu

ai đó nghe giáo huấn của ta qua tâm trí, thế thì người đó

tìm thấy giải thích riêng của mình, điều đó chẳng liên

quan gì tới ta cả. Và khi ai đó nghe, không nghe chút

nào - có những người nghe mà chẳng nghe - khi ai đó

nghe cứ dường như người  đó  đang nghe mà không

nghe, thế thì người đó cười vào cái ngu xuẩn của ta."

Và kiểu tâm trí thứ ba này là  đa số  đấy. Lão Tử nói,

"Bất tiếu, bất túc dĩ vi Đạo." - "Nếu  đa số mà không

cười ông, biết rằng ông phải nói cái gì đó sai rồi. Nếu

đa số cười, chỉ thế thì ông mới đang nói cái gì đó đúng.

Khi  đa số nghĩ ông là kẻ ngu, chỉ thế thì mới có khả

năng nào  đó của bản thể ông là người trí huệ; bằng

không, không có khả năng nào cả."

Heraclitus có vẻ đần độn với Aristotle. Nó sẽ có vẻ

như vậy với bạn nữa, bởi vì Aristotle đã chiếm lĩnh tất

cả các  đại học, tất cả các cao  đẳng của toàn thế giới.

Bây giờ ở mọi nơi bạn đều được dạy logic, không phải

là điều huyền bí. Ở mọi nơi bạn đều được dạy là người

hợp lí, không huyền môn. Mọi người  đều  được huấn

luyện phải rõ ràng. Nếu bạn muốn rõ ràng, bạn phải đi

theo chiều ngang. Ở đó, A là A, B là B, và A không bao

giờ là B. Nhưng trong vực thẳm huyền bí của chiều

đứng, các biên giới gặp gỡ và hội nhập vào nhau. Đàn

ông là  đàn bà,  đàn bà là  đàn ông;  đúng là sai, sai là

đúng; tối là sáng, sáng là tối; sống là chết, chết là sống.

Tất cả các biên giới đều gặp gỡ và hội nhập.

Do đó, Thượng đế là huyền bí, không phải là suy

luận. Những người  đưa ra bằng chứng về Thượng  đế

đơn giản làm điều không thể được, chẳng bằng chứng

nào có thể được cho về Thượng đế cả. Chứng minh tồn

tại theo chiều ngang.

Đó là nghĩa của tin cậy: bạn rơi vào trong vực

thẳm, bạn kinh nghiệm vực thẳm, bạn  đơn giản biến

mất trong nó... và bạn biết. Bạn biết chỉ khi tâm trí

không có, chưa bao giờ trước điều đó.

Bất kì khi nào bạn ở hiện tại, đó đích xác là chỗ

mà bạn vắng mặt. Bạn có thể  ở  đâu  đó khác, nhưng

không ở đó, nơi bạn đang hiện hữu. Bất kì chỗ nào bạn

hiện hữu, ở đó bạn không có.

Người ta nói trong kinh sách Tây Tạng cổ rằng

Thượng đế tới bạn nhiều lần nhưng ngài chưa bao giờ

tìm thấy bạn ở đó, nơi bạn hiện hữu. Ngài gõ cửa nhà

bạn, nhưng người chủ không có đó - người chủ bao giờ

cũng ở chỗ nào đó khác. Bạn có ở trong nhà mình, tại

nhà mình, hay ở đâu đó khác? Làm sao Thượng đế có

thể tìm thấy bạn được? Không cần đi tới ngài, ở ngay

nhà và ngài sẽ tìm thấy bạn. Ngài đang đi tìm bạn cũng

như bạn đang đi tìm ngài. Ở nhà để cho, khi ngài tới,

ngài có thể tìm thấy bạn. Ngài tới, ngài gõ cửa, cả triệu

lần, chờ đợi ở cửa, nhưng bạn chưa bao giờ ở đó cả,

Heraclitus nói: |

61   01/03/2010 - 1/ 31  62

Những kẻ ngu, dù họ nghe thấy,

vẫn giống như kẻ điếc; 

với họ câu ngạn ngữ này đúng

rằng bất kì khi nào họ hiện diện

họ đều vắng mặt.

Đây là giấc ngủ  đấy: vắng mặt, không hiện diện

vào khoảnh khắc hiện tại, ở đâu đó khác.

Chuyện xảy ra:

Mulla Nasruddin  đang ngồi trong quán cà phê và

nói về sự hào phóng của mình. Và khi anh ta nói,

anh ta cứ  đi tới cực  đoan, như mọi người khác

cũng làm thế, bởi vì anh ta quên mất  điều mình

đang nói. Thế rồi ai  đó nói, "Nasruddin, nếu anh

hào phóng thế, sao anh chưa bao giờ mời chúng tôi

về nhà anh? Thậm chí  đến một bữa  ăn anh cũng

chưa từng mời chúng tôi. Vậy thì còn nói gì khác

nữa?"

Nasruddin bị kích động thế, anh ta quên khuấy vợ

mình. Thế là anh ta nói, "Tới  đi, ngay bây giờ!"

Anh ta càng về gần tới nhà, anh ta càng trở nên

bình tĩnh lại hơn. Thế rồi anh ta nhớ tới vợ mình và

trở nên sợ - ba mươi người tới. Ở ngay bên ngoài

nhà mình, anh ta nói, "Các bạn đợi nhé! Các bạn

đều biết tôi có vợ. Các bạn cũng có vợ cho nên các

bạn biết rồi  đấy.  Đợi  đấy.  Để tôi vào trước và

thuyết phục cô ấy, thế rồi tôi sẽ gọi các bạn vào."

Thế là anh ta đi vào và biến mất.

Họ đợi rồi họ đợi rồi họ đợi và anh ta không ló ra,

không tới, cho nên họ gõ cửa. Nasruddin kể cho vợ

đích xác  điều  đã xảy ra, rằng anh ta  đã nói quá

nhiều về hào phóng, và anh ta đã bị mắc. Vợ anh ta

nói, "Nhưng chúng ta chẳng có gì cho ba mươi

người  ăn, và cũng chẳng thể mua gì vào cái giờ

muộn màng này trong đêm."

Thế là Nasruddin nói, "Em làm một điều này: khi

họ gõ cửa, em  đơn giản  đi ra nói với họ rằng

Nasruddin không có nhà."

Thế là khi họ gõ cửa, chị vợ tới và nói, "Nasruddin

không có nhà."

Họ nói, "Kì thế vì chúng tôi đã về cùng anh ấy cơ

mà, và anh ấy đi vào nhà nhà chúng tôi không thấy

anh  ấy  đi ra, và chúng tôi vẫn  đang  đợi trên bậu

cửa  đây, ba mươi người này - anh  ấy phải vẫn  ở

trong nhà. Chị đi vào và tìm anh ấy đi. Anh ấy phải

trốn ở đâu đó."

Vợ anh ta đi vào. Cô ấy nói, "Phải làm gì đây?"

Nasruddin trở nên kích  động. Anh ta nói, "Đợi

đấy!" Anh ta bước ra và nói, "Các anh ngụ ý gì?

Anh ấy có thể đã đi ra theo cửa sau rồi chứ!"

Điều này là có thể, đây là việc xảy ra mọi ngày cho

bạn. Nasruddin quên mất bản thân mình hoàn toàn, đó

là điều đã xảy ra - trong logic anh ta quên mất bản thân

mình. Logic là đúng, luận cứ là đúng nhưng... "Các anh

ngụ ý gì? Anh ấy có thể đã đi ra theo cửa sau rồi chứ" - |

63   01/03/2010 - 1/ 32  64

logic là đúng, nhưng Nasruddin đã hoàn toàn quên mất

rằng bản thân anh ta đang nói điều đó.

Bạn không trong hiện tại. Bạn không trong hiện tại

với thế giới mà cũng không trong hiện tại với bản thân

mình. Đây là ngủ đấy. Thế thì làm sao bạn có thể nghe

được? Thế thì làm sao bạn có thể thấy  được? Thế thì

làm sao bạn có thể cảm được? Nếu bạn không hiện diện

ở đây và bây giờ, thế thì tất cả mọi cánh cửa đều đóng

rồi. Bạn là người chết, bạn không sống. Đó là lí do tại

sao Jesus cứ nói đi nói lại với những người nghe ông

ấy, thính giả: "Nếu các ông có tai, nghe ta; nếu các ông

có mắt, nhìn ta!"

Heracritus phải  đã thấy

nhiều người nghe nhưng

không nghe thấy, người nhìn

nhưng không nhìn thấy, bởi

vì nhà của họ hoàn toàn

trống rỗng. Người chủ không

có nhà. Mắt  đang nhìn, tai

đang nghe, nhưng người chủ

không hiện diện bên trong.

Mắt chỉ là cánh cửa; chúng

không thể thấy  được chừng

nào bạn còn chưa nhìn qua

chúng. Làm sao cửa sổ có

thể thấy  được? Bạn phải

đứng  ở cửa sổ, chỉ thế thì bạn mới có thể thấy. Làm

sao?- nó chỉ là cửa sổ, nó không thể cảm được. Nếu bạn

ở đó, thế thì sự việc trở thành khác toàn bộ.

Toàn bộ thân thể giống như ngôi nhà và tâm trí

đang du hành; người chủ bao giờ cũng du hành ở đâu

đó khác và ngôi nhà vẫn còn trống rỗng. Và cuộc sống

gõ cửa nhà bạn - bạn có thể gọi nó là Thượng đế hay

bất kì cái gì bạn thích, cái tên không thành vấn đề; gọi

nó là sự tồn tại - nó gõ vào cửa, nó đã gõ liên tục đấy,

nhưng bạn chưa bao giờ  được tìm thấy  ở  đó. Đây là

việc ngủ.

Người ta không nên hành

động hay nói năng

dường như người ta đang ngủ.

Hành động, nói năng, với

đầy nhận biết và thế thì bạn sẽ

thấy thay  đổi vô cùng trong

bạn. Chính sự kiện là bạn

nhận biết làm thay  đổi hành

động của bạn. Thế thì bạn

không thể phạm tội lỗi  được.

Không phải vì bạn phải kiểm

soát bản thân mình, không!

Kiểm soát là việc thay thế

nghèo nàn cho nhận biết, việc

thay thế rất nghèo nàn; nó không ích gì mấy. Nếu bạn

nhận biết, bạn không cần kiểm soát giận dữ; trong nhận

biết, giận dữ chưa bao giờ nảy sinh. Chúng không thể

tồn tại cùng nhau được; không có sự cùng tồn tại cho

chúng. Trong nhận biết, ghen tị không bao giờ nảy sinh.

Trong nhận biết, nhiều điều đơn giản biến mất - tất cả

mọi thứ tiêu cực.

Nó cũng giống như ánh sáng. Khi ánh sáng có

trong nhà bạn, làm sao bóng tối tồn tại ở đó được? Nó

Mắt chỉ là cánh

cửa; chúng không

thể thấy được

chừng nào bạn

còn chưa nhìn qua

chúng. Làm sao

cửa sổ có thể thấy

được? Bạn phải

đứng ở cửa sổ,

chỉ thế thì bạn mới

có thể thấy.

Kiểm soát là việc

thay thế nghèo

nàn cho nhận biết,

việc thay thế rất

nghèo nàn; nó

không ích gì mấy.

Nếu bạn nhận biết,

bạn không cần

kiểm soát giận dữ;

trong nhận biết,

giận dữ chưa bao

giờ nảy sinh.

Chúng không thể

tồn tại cùng nhau

được. |

65   01/03/2010 - 1/ 33  66

đơn giản trốn mất. Khi nhà bạn được thắp sáng, làm sao

bạn có thể loạng choạng được? Làm sao bạn có thể va

vào tường được? Ánh sáng có đó, bạn biết cửa; bạn đơn

giản đi tới cửa, bạn đi ra hay đi vào. Khi có bóng tối,

bạn loạng choạng, bạn dò dẫm, bạn ngã. Khi bạn vô

nhận biết, bạn dò dẫm, bạn loạng choạng, bạn ngã.

Giận dữ không là gì ngoài việc loạng choạng; ghen tị

không là gì ngoài loạng choạng trong bóng tối. Tất cả

những cái sai là sai, không phải bởi vì bản thân nó mà

bởi vì bạn  đang sống trong

bóng tối.

Nếu Jesus muốn giận,

ông ấy có thể giận; ông ấy có

thể dùng điều đó. Bạn không

thể dùng nó được - bạn bị nó

dùng. Nếu Jesus cảm thấy

rằng  điều  đó sẽ là tốt và có

ích, ông ấy có thể dùng bất kì

cái gì - ông ấy là người chủ.

Jesus có thể giận mà không

là việc giận. Nhiều người

làm việc với Gurdjieff, và

ông  ấy là con người khó có

thể chịu nổi. Khi ông  ấy

giận, ông ấy giận khủng khiếp, ông ấy sẽ trông như kẻ

giết người! Nhưng đó chỉ là trò chơi, chỉ là tình huống

để giúp ai đó. Và ngay lập tức, không có lỗ hổng đến

một khoảnh khắc, ông ấy sẽ trông như một người khác

và ông ấy sẽ mỉm cười. Và ông ấy sẽ lại nhìn vào cùng

người đó, người mà ông ấy đã từng giận dữ, và ông sẽ

giận dữ và trông thật khủng khiếp.

Điều  đó là có thể. Khi bạn nhận biết, bạn có thể

dùng mọi thứ. Ngay cả chất độc cũng trở thành thuốc

tiên khi bạn nhận biết. Và khi bạn ngủ, ngay cả thuốc

tiên cũng trở thành chất  độc - bởi vì toàn thể mọi sự

đều phụ thuộc vào sự tỉnh táo của bạn hay không. Hành

động không ngụ ý cái gì cả. Hành  động không thành

vấn đề - bạn, nhận biết của bạn, ý thức của bạn, sự lưu

tâm mới là điều thành vấn đề. Điều bạn làm không phải

là mối bận tâm.

Chuyện xảy ra:

Có một bậc thầy lớn, một thầy Phật giáo,

Nagarjuna - Long Thọ. Một kẻ cắp tới ông ấy. Kẻ cắp

đã rơi vào tình yêu với bậc thầy này bởi vì anh ta chưa

bao giờ thấy một người đẹp như thế, duyên dáng vô hạn

thế. Anh ta hỏi Nagarjuna, "Liệu có khả năng nào cho

sự trưởng thành của tôi không? Nhưng một  điều tôi

phải làm rõ ràng với thầy: tôi là kẻ cắp. Và điều nữa:

tôi không thể bỏ nghề này, cho nên xin thầy đừng làm

việc đó thành điều kiện. Tôi sẽ làm bất kì điều gì thầy

nói, nhưng tôi không thể dừng việc là kẻ cắp  được.

Điều đó tôi đã thử nhiều lần rồi - nó chẳng bao giờ có

tác dụng cả, cho nên tôi đã bỏ toàn thể trò này. Tôi đã

chấp nhận định mệnh của mình, rằng tôi sẽ là kẻ cắp và

vẫn còn là kẻ cắp, cho nên  đừng nói về  điều  đó. Từ

ngay lúc đầu để điều đó được rõ ràng."

Nagrjuna nói, "Sao anh lại sợ? Ai sẽ nói với anh về

việc là kẻ cắp của anh?"

Hành động không

ngụ ý cái gì cả.

Hành động không

thành vấn đề -

bạn, nhận biết của

bạn, ý thức của

bạn, sự lưu tâm

mới là điều thành

vấn đề. Điều bạn

làm không phải là

mối bận tâm. |

67   01/03/2010 - 1/ 34  68

Kẻ cắp nói, "Nhưng bất kì khi nào tôi tới nhà sư,

tới tu sĩ tôn giáo, hay tới thánh nhân tôn giáo, họ bao

giờ cũng nói, 'Trước hết chấm dứt ăn cắp.'"

Nagarjuna cười và nói, "Thế thì anh phải đã đi tới

kẻ cắp rồi; bằng không thì tại sao? Sao họ phải quan

tâm? Ta không quan tâm!"

Kẻ cắp rất sung sướng. Anh ta nói, "Thế thì được.

Dường như là bây giờ tôi có thể trở thành đệ tử được.

Thầy mới đúng là thầy."

Nagarjuna chấp nhận anh ta và nói, "Bây giờ anh

có thể đi và làm bất kì cái gì anh thích. Chỉ một điều

kiện phải tuân theo: nhận biết! Đi đi, phá cửa vào nhà,

đi vào, lấy các thứ,  đánh cắp; làm bất kì cái gì anh

thích,  điều  đó không phải là mối quan tâm của ta, ta

không phải là kẻ cắp - nhưng làm điều đó với nhận biết

đầy đủ."

Kẻ cắp không hiểu rằng anh ta đã rơi vào bẫy. Anh

ta nói, "Thế thì mọi việc là được. Tôi sẽ thử."

Sau ba tuần anh ta quay lại và nói, "Thầy quỉ quyệt

lắm - bởi vì nếu tôi trở nên nhận biết, tôi không thể ăn

cắp được. Nếu tôi ăn cắp, nhận biết biến mất. Tôi lâm

vào tình thế khó khăn rồi."

Nagarjuna nói, "Không nói thêm về việc anh là kẻ

cắp và việc ăn cắp nữa. Ta không quan tâm; ta không là

kẻ cắp. Bây giờ, anh quyết định đi! Nếu anh muốn nhận

biết, thế thì anh quyết định đi. Nếu anh không muốn nó,

thế nữa anh cũng quyết định đi."

Người này nói, "Nhưng bây giờ điều đó là khó. Tôi

đã nếm trải điều đó một chút rồi, và nó đẹp thế - tôi sẽ

bỏ mọi thứ, bất kì cái gì thầy nói. Mới đêm hôm nọ lần

đầu tiên tôi đã có khả năng đi vào cung điện của nhà

vua. Tôi đã mở kho báu. Tôi có thể đã trở thành người

giầu nhất trên thế giới - nhưng thầy đã theo tôi và tôi

phải nhận biết. Khi tôi trở nên nhận biết, bỗng nhiên -

chẳng có động cơ, chẳng có ham muốn. Khi tôi trở nên

nhận biết, kim cương trông như đá, đá thường. Khi tôi

mất nhận biết, kho báu có đó. Và tôi đã chờ đợi và đã

làm điều này nhiều lần rồi. Tôi sẽ trở nên nhận biết và

tôi trở thành giống vị phật, và tôi thậm chí không thể

chạm  được vào nó bởi vì toàn thể sự việc có vẻ ngu

xuẩn,  đần  độn - chỉ toàn  đá, tôi  đang làm gì  đây? Bỏ

mất bản thân mình chỉ vì những cục đá sao? Nhưng thế

rồi nếu tôi mất nhận biết; chúng sẽ lại trở thành  đẹp,

toàn thể  ảo tưởng. Nhưng

chung cuộc tôi quyết  định

rằng chúng chẳng xứng với

nó."

Một khi bạn đã biết tới

nhận biết, chẳng cái gì còn

xứng  đáng với nó - bạn  đã

biết phúc lạc lớn nhất. Thế

rồi bỗng nhiên nhiều  điều

đơn giản rơi rụng đi; chúng

trở thành ngu xuẩn, trở

thành  đần  độn.  Động cơ

không có  đó, ham muốn

không có đó, giấc mơ đã sụp

đổ.

Nếu bạn ngủ, bạn

sống trong bao

bọc bởi ý nghĩ,

quan niệm, mơ

mộng, ham muốn

riêng của mình.

Bất kì khi nào bạn

gặp người khác,

hai thế giới va

chạm nhau. Thế

giới trong đụng độ

- đây là điều tình

huống là gì. |

69   01/03/2010 - 1/ 35  70

Người ta không nên hành động hay nói năng

dường như người ta đang ngủ.

Đây là chìa khoá duy nhất.

Thức có một thế giới chung

Ngủ có từng thế giới riêng của mình.

Mơ là riêng tư, tuyệt đối riêng tư! Không ai có thể

đi vào trong giấc mơ của bạn được. Bạn không thể chia

sẻ giấc mơ với người yêu của mình. Chống và vợ, họ

ngủ trên cùng một giường như mơ tách biệt. Không thể

nào chia sẻ được giấc mơ bởi vì nó là cái không có gì -

làm sao bạn có thể chia sẻ cái không có gì? Cũng giống

như bong bóng, nó tuyệt đối không tồn tại; bạn không

thể chia sẻ nó, bạn phải mơ một mình.

Đó là lí do tại sao - bởi vì những người ngủ, nhiều

người ngủ thế - có nhiều thế giới thế. Bạn có thể giới

riêng của mình; nếu bạn ngủ, bạn sống trong bao bọc

bởi ý nghĩ, quan niệm, mơ mộng, ham muốn riêng của

mình. Bất kì khi nào bạn gặp người khác, hai thế giới

va chạm nhau. Thế giới trong đụng độ - đây là điều tình

huống là gì. Quan sát!

Nhìn chồng và vợ nói chuyện; họ chẳng nói chút

nào. Chồng đang nghĩ về văn phòng, về lương; vợ đang

nghĩ về bộ trang phục mặc vào dịp Nô en. Bên trong họ

có thế giới riêng của mình, nhưng thế giới riêng tư của

họ gặp nhau ở đâu đó - va chạm thì đúng hơn - bởi vì

trang phục của vợ sẽ phụ thuộc vào lương của chồng,

và lương của chồng phải cung cấp cho bộ trang phục

của vợ. Vợ nói "anh cưng", nhưng đằng sau từ cưng đó

là bộ trang phục; cô  ấy nghĩ về chúng. "Cưng" không

ngụ ý điều được viết trong từ điển, bởi vì mọi lần người

đàn bà nói "cưng" thì đây chỉ là mẽ ngoài, và chồng lập

tức trở nên sợ. Anh ta không biểu lộ điều đó, tất nhiên

rồi, bởi vì khi ai đó nói "cưng" bạn không thể biểu lộ

điều  đó  được. Anh ta nói, "Cái gì thế, em? Em khoẻ

không?" Nhưng anh ta sợ bởi vì anh ta nghĩ về lương

của mình, và anh ta biết Nô en đang tới gần và có nguy

hiểm.

Vợ Mulla Nasruddin nói với

anh ta, "Điều gì xảy ra thế?

Thậm chí mới  đây em khóc

nước mắt lưng tròng mà anh

chẳng thèm hỏi han, "Sao em

lại khóc?'"

Nasruddin nói, "Đủ rồi nhé! -

hỏi tốn kém quá chừng. Và

trong quá khứ anh  đã phạm

phải sai lầm này quá nhiều lần

rồi, bởi vì những giọt nước

mắt  đó không chỉ là nước mắt  đâu - nào trang

phục, nhà mới, đồ đạc mới, xe mới, nhiều thứ  ẩn

đằng sau những giọt nước mắt này. Những giọt

nước mắt đó chỉ là sự bắt đầu thôi!"

Không đối thoại nào là có thể bởi vì có hai thế giới

riêng tư bên trong. Chỉ xung đột là có thể.

Mơ là riêng tư. Bất

kì cái gì là riêng

tư, nhớ lấy, nó

phải thuộc về thế

giới mơ. Chân lí là

bầu trời mở, nó

dành cho tất cả,

nó là một. |

71   01/03/2010 - 1/ 36  72

Mơ là riêng tư, chân lí là không riêng tư. Chân lí

không thể riêng tư được - chân lí không thể là của tôi

hay của bạn, chân lí không thể mang tính Ki tô giáo hay

Hindu giáo, chân lí không thể mang tính Ấn Độ hay Hi

Lạp. Chân lí không thể mang tính riêng tư được. Mơ là

riêng tư. Bất kì cái gì là riêng tư, nhớ, nó phải thuộc về

thế giới mơ. Chân lí là bầu trời mở, nó dành cho tất cả,

nó là một.

Đó là lí do tại sao Lão Tử nói, ngôn ngữ có thể

khác; Phật nói, ngôn ngữ là khác; Heraclitus nói, ngôn

ngữ là khác - nhưng họ ngụ ý cùng điều, họ chỉ tới cùng

điều. Họ không sống trong thế giới riêng tư. Thế giới

riêng tư đã biến mất với các giấc mơ của họ, các ham

muốn - với tâm trí. Tâm trí có thế giới riêng tư nhưng

tâm thức không có thể giới riêng tư. Người thức có một

thế giới chung... Tất cả những người đang thức, họ có

một thế giới chung - đó là sự tồn tại. Và tất cả những

người đang ngủ và mơ có các thế giới riêng của họ.

Thế giới của bạn phải bị vứt bỏ; đó là việc từ bỏ

duy nhất tôi yêu cầu ở bạn. Tôi không nói bỏ vợ bạn,

tôi không nói bỏ việc của bạn, tôi không nói bỏ tiền của

bạn, bỏ bất kì cái gì của bạn, không! Tôi đơn giản nói

bỏ thế giới mơ riêng tư của bạn.  Đó là tính chất

sannyas đối với tôi. Tính chấy sannyas cũ là bỏ thế giới

này, cái thấy được. Người ta đi lên Himalayas, bỏ vợ và

con - điều đó chẳng ích gì hết cả. Đó không phải là thế

giới  để bỏ, làm sao bạn có thể bỏ nó  được? Ngay cả

Himalayas cũng thuộc vào thế giới này. Thế giới thực

mà phải bị từ bỏ là tâm trí, thế giới mơ riêng tư. Nếu

bạn từ bỏ nó, thế thì cho dù ngồi ở bãi chợ bạn vẫn trên

Himalayas. Nếu bạn không từ bỏ nó, ở trên Himalayas

bạn cũng sẽ tạo ra thế giới riêng tư quanh bạn.

Làm sao bạn có thể thoát khỏi bản thân mình

được? Bất kì chỗ nào bạn  đi, bạn  đều sẽ  ở cùng bản

thân mình. Bất kì chỗ nào bạn đi, bạn sẽ hành xử theo

cùng cách. Tình huống có thể khác, nhưng làm sao bạn

có thể khác  được? Bạn sẽ ngủ  ở Himalayas. Có khác

biệt gì việc bạn ngủ ở Pune hay ở Boston, hay bạn ngủ

ở London hay ở Himalayas? Dù bạn ở bất kì chỗ nào,

bạn sẽ mơ. Vứt việc mơ đi! Trở nên tỉnh táo hơn. Bỗng

nhiên giấc mơ biến mất, và cùng với mơ tất cả khổ sở

biến mất.

Bất kì điều gì họ thấy khi tỉnh đều là cái chết,

khi ngủ, đều là mơ

Điều này thực là đẹp. Bất kì khi nào bạn ngủ, bạn

đều thấy mơ, ảo tưởng, ảo ảnh - bịa đặt riêng của bạn,

thế giới riêng tư của bạn. Khi bạn thức, bạn thấy gì?

Heraclitus nói, "Khi ông thức, ông thấy cái chết khắp

xung quanh."

Có thể đó là lí do tại sao bạn không muốn thấy. Có

thể đó là lí do tại sao bạn mơ và tạo ra đám mây mơ

quanh mình, để cho bạn không bị yêu cầu đối diện với

sự kiện về cái chết. Nhưng nhớ: con người trở nên

mang tính tôn giáo chỉ khi người đó đương đầu với cái

chết, không bao giờ trước đó.

Khi bạn  đương  đầu với cái chết, khi bạn thấy nó

mặt đối mặt, khi bạn không né tránh nó, khi bạn không

lẩn tránh, khi bạn không chạy trốn, khi bạn không tạo

ra  đám mây quanh mình - khi bạn  đối diện với nó,

đương đầu với nó, sự kiện về cái chết - bỗng nhiên bạn |

73   01/03/2010 - 1/ 37  74

trở nên nhận biết rằng cái chết là cuộc sống. Bạn càng

đi sâu vào cái chết, bạn càng đi sâu vào cuộc sống bởi

vì, Heraclitus nói, những cái đối lập gặp gỡ và trộn lẫn

nhau; chúng là một.

Nếu bạn cố gắng trốn khỏi cái chết, nhớ lấy, bạn sẽ

trốn khỏi cuộc sống nữa. Đó là lí do tại sao bạn trông

chết thế. Đây là nghịch lí: trốn cái chết và bạn vẫn còn

chết;  đối diện,  đương  đầu với cái chết và bạn trở nên

sống động. Vào khoảnh khắc bạn đối diện với cái chết

sâu sắc, mạnh mẽ tới mức bạn bắt đầu cảm thấy rằng

bạn đang chết - không chỉ xung quanh, mà cả bên trong

nữa, bạn cảm thấy và chạm vào cái chết - khủng hoảng

kéo tới.  Đó là cây thánh giá của Jesus, cơn khủng

hoảng của việc chết. Vào khoảnh khắc đó, từ thế giới

này bạn chết đi - thế giới của chiều ngang, thế giới của

tâm trí - và bạn phục sinh trong thế giới khác.

Phục sinh của Jesus không phải là hiện tượng vật lí

đâu. Người Ki tô giáo  đã tạo ra biết bao nhiêu giả

thuyết không cần thiết quanh điều đó. Nó không phải là

sự phục sinh của thân thể này, nó là sự phục sinh trong

chiều hướng khác của thân thể khác chưa bao giờ chết.

Thân thể này là tạm thời, thân thể kia mới là vĩnh hằng.

Jesus phục sinh vào trong thế giới khác, thế giới của

chân lí. Thế giới riêng tư đã biến mất.

Trong khoảnh khắc cuối cùng Jesus nói ông ấy lo

lắng, bất an. Ngay cả một người như Jesus việc chết đi

cũng là điều lo lắng, nó phải như vậy. Ông ấy nói với

Thượng  đế, ông  ấy kêu, "Ngài  đang làm gì cho con

đấy?" Ông  ấy muốn níu bám lấy chiều ngang, ông  ấy

muốn níu bám lấy cuộc sống - ngay cả một người như

Jesus.

Cho nên đừng thấy mặc cảm về bản

thân mình. Bạn cũng thích níu bám. Đây

là tính người trong Jesus, và ông ấy còn

nhiều tính người hơn Phật, Mahavira.

Đây là tính người: người này  đi tới  đối

diện với cái chết và người này lo lắng, và

ông ấy kêu lên, nhưng ông ấy không lùi

lại; ông ấy không ngã. Ngay lập tức ông

ấy trở nên nhận biết về điều ông ấy đang

hỏi. Thế rồi ông  ấy nói, "Ý của ngài sẽ

được thực hiện!" - thảnh thơi, buông

xuôi. Ngay lập tức bánh xe quay - ông ấy

không còn ở chiều ngang nữa; ông ấy đã

đi vào chiều  đứng, chiều sâu. Ở  đó ông

ấy được phục sinh trong vĩnh hằng.

Chết đi về thời gian để cho bạn được

phục sinh vào vĩnh hằng. Chết đi tâm trí để cho bạn trở

nên sống động trong tâm thức. Chết đi việc suy nghĩ để

cho bạn được sinh ra trong nhận biết.

Heraclitus nói, "Bất kì cái gì ông thấy khi thức đều

là cái chết." Đó là lí do tại sao chúng ta sống trong giấc

mơ, giấc ngủ, thuốc an thần, thuốc ngủ, chất say - để

không đối diện với sự kiện này. Sự kiện này phải được

đối diện. Nếu bạn  đối diện với nó, sự kiện trở thành

chân lí; nếu bạn trốn đi; bạn sống trong dối trá. Nếu bạn

đối diện với sự kiện này, sự kiện này trở thành cánh cửa

cho chân lí. Sự kiện này là cái chết; điều đó phải được

đối diện. Và chân lí sẽ là cuộc sống, cuộc sống vĩnh

hằng, cuộc sống trong thừa thãi, cuộc sống không bao

giờ chấm dứt.

Nhận biết là điều

làm cho bạn thành

người chủ - và khi

tôi nói người chủ,

tôi không ngụ ý

người kiểm soát.

Khi tôi nói là

người chủ, tôi ngụ

ý sự hiện diện -

hiện diện liên tục.

Bất kì cái gì bạn

đang làm, hay

không làm, một

điều phải thường

xuyên có trong

tâm thức bạn,

rằng bạn hiện

hữu. |

75   01/03/2010 - 1/ 38  76

Nhận biết và định tâm

Trước hết phải hiểu nhận biết nghĩa là gì. Bạn

bước đi. Bạn nhận biết về nhiều thứ - về cửa hàng, về

người đi qua bạn, về giao thông, về mọi thứ. Bạn nhận

biết về nhiều thứ, chỉ vô nhận biết về một điều - và đó

là bản thân bạn. Bạn đang bước đi trên phố, bạn nhận

biết về nhiều thứ, và bạn chỉ không nhận biết về bản

thân mình! Nhận biết này về bản thân mình, George

Gurdjieff đã gọi là tự nhớ. Gurdjieff nói, "Dù bạn ở bất

kì chỗ nào, thường xuyên nhớ tới bản thân mình."

Bất kì điều gì bạn đang làm, cứ làm một điều bên

trong liên tục: nhận biết về bản thân mình  đang làm

điều đó. Bạn ăn - nhận biết về bản thân mình. Bạn đang

bước đi - nhận biết về bản thân mình. Bạn đang nghe,

bạn  đang nói - nhận biết về bản thân mình. Khi bạn

giận, nhận biết rằng bạn giận. Trong chính khoảnh khắc

cơn giận có  đó, nhận biết rằng bạn  đang giận. Việc

thường xuyên nhớ tới cái ta này tạo ra năng lượng tinh

tế, năng lượng rất tinh tế trong bạn. Bạn bắt  đầu là

người được kết tinh lại.

Thông thường, bạn chỉ là cái túi lỏng lẻo! Không

kết tinh, không trung tâm thực - chỉ là chất lỏng, chỉ là

việc tổ hợp lỏng lẻo của nhiều thứ mà không có trung

tâm nào. Một đám đông, thường xuyên dịch chuyển và

thay  đổi, không có người chủ bên trong. Nhận biết là

điều làm cho bạn thành người chủ - và khi tôi nói người

chủ, tôi không ngụ ý người kiểm soát. Khi tôi nói là

người chủ, tôi ngụ ý sự hiện diện - hiện diện liên tục.

Bất kì cái gì bạn  đang làm, hay không làm, một  điều

phải thường xuyên có trong tâm thức bạn, rằng bạn

hiện hữu.

Cảm giác  đơn giản này

về bản thân người ta, rằng

người ta  đang có  đấy, tạo ra

trung tâm - trung tâm của tĩnh

lặng, trung tâm của im lặng,

trung tâm của việc làm chủ

bên trong. Đó là sức mạnh nội

tâm. Và khi tôi nói, "sức

mạnh nội tâm", tôi ngụ ý

nghĩa đen của điều đó. Đó là lí

do tại sao chư phật nói về "ngọn lửa của nhận biết" - nó

là ngọn lửa đấy. Nếu bạn bắt đầu nhận biết, bạn bắt đầu

cảm thấy năng lượng mới trong mình, ngọn lửa mới,

cuộc sống mới. Và bởi vì cuộc sống mới này, sức mạnh

mới này, năng lượng mới này nhiều điều vốn đang chi

phối bạn tan biến  đi. Bạn không phải tranh  đấu với

chúng.

Bạn phải tranh đấu với giận dữ của mình, với tham

lam, với dục, bởi vì bạn yếu. Cho nên thực sự, giận dữ,

tham lam và dục không phải là vấn đề, yếu mới là vấn

đề. Một khi bạn bắt đầu mạnh hơn ở bên trong, với cảm

giác sự hiện diện bên trong - rằng bạn hiện hữu - năng

lượng của bạn trở nên được tập trung, kết tinh lại một

điểm, và cái ta được sinh ra. Nhớ lấy, không phải là bản

ngã mà là cái ta được sinh ra. Bản ngã là cảm giác giả

tạo về cái ta. Không có cái ta nào bạn cứ tin rằng mình

có cái ta - đó là bản ngã. Bản ngã nghĩa là cái ta giả -

bạn không là cái ta, dầu vậy bạn tin rằng bạn là cái ta. 

Bản ngã là cảm

giác giả tạo về cái

ta. Không có cái ta

nào bạn cứ tin

rằng mình có cái

ta - đó là bản ngã. |

77   01/03/2010 - 1/ 39  78

Maulungputra, một người tìm kiếm chân lí, tới

Phật. Phật hỏi ông ấy, "Ông đang tìm kiếm cái gì?"

Maulungputra nói, "Tôi  đang tìm kiếm cái ta của

mình. Giúp tôi với!"

Phật yêu cầu ông ấy hứa rằng ông ấy sẽ làm bất kì

cái gì được gợi ý. Maulungputra bắt đầu khóc và nói,

"Làm sao tôi có thể hứa được? Tôi không hiện hữu - tôi

còn chưa có, làm sao tôi hứa được? Tôi không biết điều

mình sẽ làm ngày mai; tôi không có cái ta nào có thể

hứa  được, cho nên xin  đừng yêu cầu  điều không thể

được. Tôi sẽ cố gắng, tôi có thể nói nhiều nhất là điều

này thôi - tôi sẽ cố gắng. Nhưng tôi không thể nói rằng

bất kì cái gì thầy nói tôi sẽ làm, bởi vì ai sẽ làm điều

đó? Tôi  đang tìm kiếm cái mà có thể hứa và có thể

hoàn thành lời hứa đó. Tôi còn chưa có."

Phật nói, "Maulungputra, ta yêu cầu ông câu hỏi

đó để nghe điều này. Nếu ông mà hứa, ta đã đuổi ông ra

rồi. Nếu ông nói, 'Tôi xin hứa rằng tôi sẽ làm điều đó,'

thế thì ta đã biết rằng ông không thực sự là người tìm

kiếm cái ta, bởi vì người tìm kiếm phải biết rằng mình

chưa có. Bằng không, mục  đích của tìm kiếm là gì?

Nếu ông đã có rồi, thì không có nhu cầu. Ông chưa có

đâu! Và nếu người ta có thể cảm thấy điều này, thế thì

bản ngã bay hơi."

Bản ngã là khái niệm giả tạo về cái gì đó mà còn

chưa có đó chút nào. "Cái ta" nghĩa là trung tâm có thể

hứa. Trung tâm này được tạo ra bởi việc liên tục nhận

biết, thường xuyên nhận biết. Nhận biết rằng bạn đang

làm điều gì đó - rằng bạn đang ngồi, rằng bây giờ bạn

đang sắp ngủ, rằng bây giờ giấc ngủ đang tới với bạn,

rằng bạn đang rơi vào. Cố gắng ý thức vào mọi khoảnh

khắc, và thế thì bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng một trung

tâm được sinh ra bên trong bạn; mọi sự bắt đầu kết tinh

lại, việc định tâm có đó. Mọi thứ bây giờ đều có quan

hệ với trung tâm.

Chúng ta hiện hữu mà không có trung tâm. Thỉnh

thoảng chúng ta cảm thấy được định tâm, nhưng đó là

những khoảnh khắc khi tình huống làm cho bạn nhận

biết. Nếu bỗng nhiên có một tình huống, tình huống

nguy hiểm, bạn sẽ bắt  đầu cảm thấy trung tâm trong

mình bởi vì trong nguy hiểm bạn trở nên nhận biết. Nếu

ai đó sắp giết bạn, bạn không thể nghĩ vào khoảnh khắc

đó  được; bạn không vô ý thức vào khoảnh khắc  đó

được. Toàn thể năng lượng của bạn được định tâm, và

khoảnh khắc  đó trở thành rắn chắc. Bạn không thể  đi

vào quá khứ, bạn không thể  đi vào tương lai - chính

khoảnh khắc này trở thành mọi thứ. Và thế thì bạn

không chỉ nhận biết về kẻ giết người, bạn trở nên nhận

biết về bản thân mình, người  đang sắp bị giết. Trong

khoảnh khắc tinh tế đó bạn bắt đầu cảm thấy một trung

tâm trong bản thân mình.

Đó là lí do tại sao những trò nguy hiểm có sự hấp

dẫn của chúng. Cứ hỏi ai đó trèo lên đỉnh Gourishankar

hay đỉnh Everest mà xem. Khi lần đầu tiên Hillary ở đó

ông  ấy phải đã cảm thấy trung tâm tinh tế đó. Và khi

lần  đầu tiên ai  đó  ở trên mặt trăng, một cảm giác bất

thần về trung tâm phải tới chứ. Đó là lí do tại sao nguy

hiển có sức hấp dẫn. Bạn lái xe và bạn cứ tăng tốc ngày

một lớn hơn, và thế rồi tốc độ trở thành nguy hiểm. Thế

thì bạn không thể nghĩ được; ý nghĩ dừng lại. Thế thì

bạn không thể mơ được. Thế thì bạn không thể tưởng

tượng được. Thế thì hiện tại trở thành rắn chắc. Trong

khoảnh khắc nguy hiểm đó khi bất kì lúc nào cái chết |

79   01/03/2010 - 1/ 40  80

cũng  đều là  điều có thể, bạn bỗng nhiên nhận biết về

trung tâm trong bản thân mình. Nguy hiểm có sức hấp

dẫn chỉ bởi vì trong nguy hiểm bạn  đôi khi cảm thấy

được định tâm.

Nietsche  ở  đâu  đó nói rằng chiến tranh phải tiếp

tục bởi vì chỉ trong chiến tranh đôi khi cái ta được cảm

thấy - trung tâm được cảm thấy - bởi vì chiến tranh là

nguy hiểm. Và khi cái chết trở thành thực tại, cuộc sống

trở nên mãnh liệt. Khi cái chết ở ngay gần, cuộc sống

trở nên mãnh liệt và bạn được định tâm. Nhưng nếu nó

mang tính tình huống, thế thì khi tình huống qua rồi, nó

sẽ biến mất.

Nó phải không mang tính tình huống, nó phải là

cái bên trong. Cho nên cố gắng nhận biết trong mọi

hoạt động bình thường. Khi ngồi trong ghế, thử điều đó

- nhận biết về người ngồi. Không chỉ về chiếc ghế,

không chỉ về căn phòng, về bầu không khí bao quanh,

nhận biết về người ngồi. Nhắm mắt lại và cảm thấy bản

thân mình; đào sâu vào và cảm thấy bản thân mình.

Eugen Herrigel đã học cùng một Thiền sư. Ông ấy

học nghệ thuật bắn cung trong ba năm. Và thầy bao giờ

cũng nói, "Thế là tốt rồi. Bất kì điều gì ông đang làm

cũng đều tốt, nhưng không đủ." Bản thân Herrigel trở

thành thầy về bắn cung. Ông  ấy bắn trúng  đích 100

phần trăm hoàn hảo, và dầu vậy thầy vẫn nói, "Ông làm

tốt lắm, nhưng vẫn chưa đủ."

"Với một trăm phần trăm hoàn hảo!" Herrigel nói.

"Thế thì trông đợi của thầy là gì? Làm sao bây giờ tôi

có thể đi xa hơn được? Bắn chính xác một trăm phần

trăm rồi, làm sao thầy còn trông đợi gì hơn nữa ở tôi

được?"

Thiền sư tương truyền đã nói, "Ta không quan tâm

tới nghệ thuật bắn cung hay việc bắn trúng  đích của

ông. Ta quan tâm tới ông. Ông đã trở thành nhà kĩ thuật

hoàn hảo. Nhưng khi mũi tên của ông rời khỏi cung,

ông không nhận biết về bản thân mình, cho nên điều đó

là vô tích sự! Ta không quan tâm tới mũi tên  đạt tới

mục tiêu. Ta quan tâm tới ông! Khi mũi tên trên cung

được nhắm đích, bên trong, tâm thức của ông cũng phải

nhắm đích. Ngay cả khi ông bắn trượt mục tiêu, điều đó

cũng không khác biệt gì, nhưng mục tiêu bên trong phải

không bị trượt, và ông lại trượt cái đó đấy. Ông đã trở

thành nhà kĩ thuật hoàn hảo, nhưng ông là người bắt

chước." Nhưng với tâm trí phương Tây hay, thực sự,

với tâm trí hiện đại - và tâm trí phương Tây là tâm trí

hiện  đại - thì khó mà quan niệm  được  điều này. Nó

dường như vô nghĩa. Cung thuật có liên quan tới tính

hiệu quả đặc biệt của việc nhắm đích.

Dần dần Herrigel trở nên thất vọng, và một hôm

ông ấy nói, "Bây giờ tôi đi đây. Điều đó dường như là

không thể được! Điều đó là không thể được! Khi anh

nhắm vào cái gì đó, nhận biết của anh đi tới mục tiêu,

tới đối thể, và nếu anh là một cung thủ thành công, anh

phải quên đi bản thân mình - chỉ nhớ mục tiêu, cái đích,

và quên mọi thứ đi. Chỉ mục tiêu phải có đó." Nhưng

Thiền sư vẫn tiếp tục buộc Herrigel tạo ra mục tiêu

khác bên trong. Mũi tên này phải là mũi tên kép; hướng

tới mục tiêu bên ngoài và liên tục hướng tới bên trong -

cái ta.

Herrigel nói, "Bây giờ tôi đi đây. Điều đó là không

thể được. Điều kiện của thầy không thể nào được hoàn

thành." Và cái ngày ông ấy ra đi, ông chỉ ngồi. Ông ấy

đã tới  để xin phép thầy ra  đi, và thầy  đang nhắm tới |

81   01/03/2010 - 1/ 41  82

mục tiêu khác. Ai  đó khác  đang học, và lần  đầu tiên

Herrigel không tham gia. Ông ấy chỉ tới để xin phép đi;

ông  ấy ngồi  đó. Khoảnh khắc thầy vừa kết thúc việc

dạy, Herrigel sẽ xin phép rồi đi.

Nhưng thế rồi,  đột

nhiên, ông  ấy trở nên nhận

biết về thầy và tâm thức mũi

tên kép của thầy. Thầy đang

nhắm. Trong ba năm liên tục

Herrigel  đã  ở cùng thầy,

nhưng ông  ấy quan tâm với

nỗ lực của mình. Ông  ấy

chưa bao giờ thấy con người

này, điều người này làm. Lần

đầu tiên ông ấy thấy và nhận

ra - và bỗng nhiên, một cách

tự phát, chẳng nỗ lực gì, ông

ấy đi tới thầy, cầm mũi tên từ

tay thầy, nhắm  đích và thả

mũi tên ra. Và thầy nói,

"Được đấy! Lần đầu tiên anh đã làm được nó. Ta thật

sung sướng."

Ông ấy đã làm gì? Lần đầu tiên ông ấy đã định tâm

vào bản thân mình. Mục tiêu có đó, nhưng ông ấy cũng

có đó - hiện diện.

Cho nên bất kì  điều gì bạn làm - bất kì cái gì;

không cần cung thuật nào cả - bất kì cái gì bạn làm,

ngay cả chỉ ngồi thôi, là mũi tên kép. Nhớ  điều  đang

diễn ra bên ngoài và cũng nhớ ai đang ở bên trong.

Lin-chi  đang giảng vào một sáng và ai  đó bỗng

nhiên hỏi, "Xin trả lời tôi một câu hỏi: Tôi là ai?" Lin-

chi đi xuống và đi tới người đó. Cả phòng trở nên im

lặng. Ông ấy định làm gì? Đó là một câu hỏi đơn giản.

Ông  ấy  đáng ra  đã trả lời từ chỗ ngồi của mình chứ.

Ông  ấy đi tới người này. Cả phòng lặng ngắt. Lin-chi

đứng trước người hỏi nhìn vào mắt người  đó.  Đó là

khoảnh khắc xuyên thấu. Mọi thứ đều dừng lại. Người

hỏi bắt đầu vã mồ hôi. Lin-chi cứ nhìn chằm chằm vào

mắt người đó. Và thế rồi Lin-chi nói, "Chớ có hỏi ta. Đi

vào bên trong và tìm ra ai  đang hỏi. Nhắm mắt lại.

Đừng hỏi 'Tôi là ai?' Đi vào bên trong và tìm ra ai đang

hỏi, ai là người hỏi này ở bên trong. Quên ta đi. Tìm cội

nguồn của câu hỏi. Đi sâu vào bên trong!"

Và tương truyền rằng người này nhắm mắt lại, trở

nên im lặng, và bỗng nhiên người này chứng ngộ.

Người này mở mắt ra, cười to, chạm chân Lin-chi, và

nói, "Thầy đã trả lời cho tôi rồi. Tôi đã hỏi mọi người

câu hỏi này và nhiều câu trả lời đã được trao cho tôi,

nhưng chẳng cái gì chứng tỏ là câu trả lời. Nhưng thầy

đã trả lời cho tôi rồi."

"Tôi là ai?" Làm sao bất kì ai có thể trả lời nó

được? Nhưng trong tình huống đặc biệt đó - cả nghìn

người im lặng, im lặng đến cái kim rơi cũng nghe thấy

được - Lin-chi đi xuống với con mắt xuyên thấu và thế

rồi ra lệnh cho người này, "Nhắm mắt lại,  đi vào bên

trong, và tìm ra người hỏi là ai. Đừng đợi ta trả lời. Tìm

cho ra ai đã hỏi." Và người này nhắm mắt lại. Điều gì

đã xảy ra trong tình huống đó? Người đó trở nên được

định tâm. Bỗng nhiên người  đó  được  định tâm, bỗng

nhiên người đó trở nên nhận biết về cốt lõi bên trong

nhất.

Khó mà nhận biết

ngay cả cho một

khoảnh khắc; tâm

trí lấp loé thường

xuyên. Nhưng

điều đó không

phải là không thể

được. Nó gian

nan, nó khó khăn,

nhưng nó không

phải là không thể

được. |

83   01/03/2010 - 1/ 42  84

Điều này phải  được phát hiện ra, và nhận biết

nghĩa là phương pháp để phát hiện ra cốt lõi bên trong

nhất này. Bạn càng vô ý thức, bạn càng xa khỏi bản

thân mình. Bạn càng ý thức, bạn càng đạt tới gần bản

thân mình. Nếu ý thức là toàn bộ, bạn  ở chính trung

tâm. Nếu ý thức kém đi, bạn

ở gần ngoại vi. Khi bạn vô ý

thức, bạn  ở ngoại vi nơi

trung tâm bị quên  đi hoàn

toàn. Cho nên đây là hai khả

năng di chuyển.

Bạn có thể  đi tới ngoại

vi - thế thì bạn  đi tới vô ý

thức. Ngồi trong rạp chiếu

phim, ngồi  đâu  đó nghe âm

nhạc, bạn có thể quên đi bản

thân mình - thế thì bạn ở ngoại vi. Đọc Bhagavad Gita

hay Kinh Thánh hay Koran, bạn có thể quên bản thân

mình - thế thì bạn ở ngoại vi.

Bất kì  điều gì bạn làm,

nếu bạn có thể nhớ tới bản

thân mình, thế thì bạn  ở gần

với trung tâm. Thế thì một

ngày nào  đó bỗng nhiên bạn

được định tâm. Thế thì bạn có

năng lượng. Năng lượng đó là

ngọn lửa. Toàn thể cuộc sống,

toàn thể sự tồn tại, đều là năng

lượng, là ngọn lửa. Lửa là tên

cũ; bây giờ họ gọi nó là điện.

Con người  đã dán nhãn cho

nó bằng nhiều, nhiều cái tên,

nhưng lửa là tốt. Điện dường như có chút ít chết, lửa có

vẻ sống động hơn.

Hành động một cách có lưu tâm. Đó là cuộc hành

trình dài, gian nan, và khó mà nhận biết ngay cả cho

một khoảnh khắc; tâm trí lấp loé thường xuyên. Nhưng

điều đó không phải là không thể được. Nó gian nan, nó

khó khăn, nhưng nó không phải là không thể được. Nó

là có thể - với mọi người nó là có thể. Chỉ nỗ lực là cần

thiết, và nỗ lực toàn tâm. Không cái gì nên bị bỏ ra;

không cái gì nên bị để lại bên trong không được chạm

tới. Mọi thứ đều nên được hi sinh vì nhận biết; chỉ thế

thì ngọn lửa bên trong mới được phát hiện ra. Nó có đó.

Nếu người ta cứ đi tìm sự thống nhất bản chất giữa

tất cả các tôn giáo đã từng tồn tại hay các tôn giáo có

thể tồn tại, thế thì có thể tìm thấy một từ này nhận biết. 

Jesus kể một câu chuyện... Người chủ của một

ngôi nhà lớn đi ra ngoài, và ông ta bảo người hầu phải

thường xuyên tỉnh táo, bởi vì bất kì khoảnh khắc nào

ông ta đều có thể quay lại. Cho nên trong hai mươi bốn

giờ một ngày họ phải tỉnh táo. Vào bất kì khoảnh khắc

nào người chủ đều có thể về - bất kì khoảnh khắc nào!

Không có khoảnh khắc cố  định, không ngày cố  định,

không ngày tháng cố định. Nếu có ngày tháng cố định,

thế thì bạn có thể ngủ; thế thì bạn có thể làm bất kì cái

gì bạn thích và tỉnh táo chỉ vào ngày tháng đặc biệt đó

bởi vì thế thì người chủ về. Nhưng người chủ đã nói,

"Ta sẽ về vào bất kì khoảnh khắc nào. Ngày và đêm các

ông đều phải tỉnh táo để đón ta."

Đây là chuyện ngụ ngôn về cuộc sống. Bạn không

thể trì hoãn  được; bất kì khoảnh khắc nào người chủ

cũng có thể về. Người ta phải tỉnh táo liên tục. Không

Thất bại của bạn

sẽ có ích. Chúng

có thể chỉ ra cho

bạn rằng bạn đang

vô ý thức thế nào.

Và cho dù bạn có

thể trở nên nhận

biết rằng bạn vô ý

thức, bạn đã thu

lại được nhận biết

nào đó. Nếu người

điên trở nên nhận

biết rằng mình

điên, người đó

đang trên con

đường trở về lành

mạnh.

Nhận biết là kĩ

thuật cho việc

định tâm người ta,

cho việc đạt tới

ngọn lửa bên

trong. Nó có đó,

ẩn kín; nó có thể

được phát hiện ra. |

85   01/03/2010 - 1/ 43  86

ngày tháng cố định; chẳng cái gì được biết về khi nào

việc xảy ra bất thần này sẽ có đó. Người ta chỉ có thể

làm một điều: tỉnh táo và chờ đợi.

Nhận biết là kĩ thuật cho việc định tâm người ta,

cho việc đạt tới ngọn lửa bên trong. Nó có đó, ẩn kín;

nó có thể được phát hiện ra. Và một khi nó được phát

hiện ra, chỉ thế thì chúng ta mới có khả năng  đi vào

ngôi đền - không trước đó, chưa bao giờ trước đó cả.

Nhưng chúng ta có thể tự lừa dối mình bởi các

biểu tượng. Biểu tượng là để chỉ ra thực tại cho chúng

ta, nhưng chúng ta có thể dùng chúng như việc lừa dối.

Chúng ta có thể thắp hương, chúng ta có thể tôn thờ

những vật bên ngoài, và thế rồi chúng ta cảm thấy thoải

mái rằng chúng ta  đã làm cái gì  đó. Chúng ta có thể

cảm thấy bản thân mình có tính tôn giáo mà không trở

thành tôn giáo chút nào. Đó là cái đang xảy ra; đó là cái

đã trở thành đất. Mọi người nghĩ họ mang tính tôn giáo

chỉ bởi vì họ đi theo các biểu tượng bên ngoài, không

có ngọn lửa bên trong.

Cứ nỗ lực cho dù bạn thất bại. Bạn sẽ  ở chỗ bắt

đầu. Bạn sẽ thất bại đi thất bại lại, nhưng cho dù vậy thì

thất bại của bạn sẽ có ích. Khi bạn không nhận biết

trong một khoảnh khắc thôi, lần đầu tiên bạn cảm thấy

mình vô ý thức làm sao.

Bước đi trên phố, và bạn không thể đi vài bước mà

không trở nên vô ý thức. Bạn sẽ cứ quên đi quên lại bản

thân mình. Bạn bắt  đầu  đọc biển chỉ  đường, và bạn

quên mất bản thân mình. Ai đó đi qua, bạn nhìn người

đó, thế là bạn quên mất bản thân mình.

Thất bại của bạn sẽ có ích. Chúng có thể chỉ ra cho

bạn rằng bạn đang vô ý thức thế nào. Và cho dù bạn có

thể trở nên nhận biết rằng bạn vô ý thức, bạn đã thu lại

được nhận biết nào  đó. Nếu người  điên trở nên nhận

biết rằng mình điên, người đó đang trên con đường trở

về lành mạnh.

87   01/03/2010 - 1/ 44  88

Nhiều bệnh, một đơn thuốc

Bạn  đã cố gắng không giận dữ, bạn  đã quyết

định nhiều lần thế, nhưng nó vẫn xảy ra. Bạn đã

thử không tham lam, nhưng bạn cứ rơi đi rơi lại

vào cái bẫy này. Bạn đã cố gắng đủ mọi thứ để

thay  đổi bản thân mình, nhưng chẳng cái gì

dường như xảy ra. Bạn vẫn còn như cũ.

Và  ở  đây tôi  đang nói rằng có chìa khoá  đơn

giản - nhận biết. Bạn không thể tin  được vào

điều  đó. Làm sao nhận biết, chỉ mỗi nhận biết,

lại có ích khi chẳng cái gì khác đã từng có ích

gì? Chìa khoá bao giờ cũng rất nhỏ; chìa khoá

không phải là thứ lớn. Chìa khoá nhỏ có thể mở

chiếc khoá lớn.

Khi mọi người hỏi Phật, "Chúng tôi phải làm gì

để không giận dữ, hay chúng tôi phải làm gì để

không tham lam, hay chúng tôi phải làm gì  để

không bị ám ảnh quá nhiều với dục và thức ăn?"

câu trả lời của ông ấy bao giờ cũng là một: nhận

biết. Đem nhận biết vào cuộc sống của bạn đi.

Đệ tử của ông ấy Ananda, nghe đi nghe lại với

mọi loại người - các vấn  đề khác nhau, nhưng

đơn thuốc của thầy chữa vẫn còn là một - trở

nên phân vân. Ông  ấy nói, "Thầy có vấn  đề gì

vậy? Họ đem tới các loại bệnh tật khác nhau - ai

đó đem tới tham lam và ai đó đem tới dục và ai

đó thì thức ăn và ai đó thì cái gì đó khác - nhưng

đơn thuốc của thầy vẫn còn như cũ!"

Và Phật nói, "Bệnh tật là khác nhau - cũng như

mọi người có thể mơ các giấc mơ khác nhau."

Nếu hai nghìn người rơi vào giấc ngủ, họ sẽ có

hai nghìn giấc mơ. Nhưng nếu bạn tới tôi và hỏi

cách gạt bỏ giấc mơ này, thuốc sẽ vẫn là một

thôi: tỉnh dậy! Nó sẽ không khác; đơn thuốc sẽ là

một. Bạn có thể gọi nó là nhận biết, bạn có thể

gọi nó là chứng kiến, bạn có thể gọi nó là nhớ,

bạn có thể gọi nó là thiền - đây là những cái tên

khác nhau cho cùng một thuốc.

Nhà phân tích và nhân chứng

Cách tiếp cận phương Tây là nghĩ về vấn đề, tìm ra

nguyên nhân của vấn đề, đi vào lịch sử của vấn đề, vào

quá khứ của vấn đề, nhổ bật rễ vấn đề từ chính lúc ban

đầu. Hoá giải tâm trí, hay huấn luyện lại tâm trí, huấn

luyện lại thân thể, lấy ra mọi dấu  ấn  đã  được  để lại

trong não - đây là cách tiếp cận phương Tây. Việc phân

tâm  đi vào trong kí  ức; nó làm việc  ở  đó. Nó  đi vào

trong thời thơ ấu của bạn, đi vào quá khứ của bạn; nó đi

về sau. Nó tìm ra vấn  đề  đã nảy sinh từ  đâu - có thể |

89   01/03/2010 - 1/ 45  90

năm mươi năm trước, khi bạn còn là đứa trẻ vấn đề đã

nảy sinh trong mối quan hệ của bạn với mẹ bạn, thế rồi

nhà phân tâm sẽ đi lùi lại.

Năm mươi năm của lịch sử! Đó là câu chuyện dài

dòng, lê thê. Và thậm chí thế nó cũng chẳng ích gì mấy

bởi vì có hàng triệu vấn đề; đó không phải là chỉ là một

câu hỏi của một vấn đề. Bạn có thể đi vào lịch sử của

một vấn đề; bạn có thể nhìn vào trong tiểu sử của mình

và tìm ra nguyên nhân. Có thể bạn xoá đi một vấn đề,

nhưng có cả triệu vấn đề. Nếu bạn bắt đầu đi vào từng

vấn để giải quyết các vấn đề của một kiếp sống, bạn sẽ

cần cả triệu kiếp! Để tôi nhắc lại điều đó: để giải quyết

các vấn đề của một kiếp sống bạn sẽ phải được sinh đi

sinh lại, hàng triệu lần. Điều này gần như phi thực tế.

Điều này không thể nào làm  được. Và tất cả những

triệu kiếp đó khi bạn sẽ giải quyết các vấn đề của kiếp

sống này, những kiếp sống đó sẽ tạo ra vấn đề riêng của

nó... và cứ thế tiếp diễn mãi. Bạn sẽ bị kéo lê ngày một

nhiều vào các vấn đề. Điều này là ngớ ngẩn!

Bây giờ, cùng cách tiếp cận phân tâm đó đã đi tới

thân thể: phương pháp Rolfing, năng lượng sinh học, và

các phương pháp khác cố gắng khử bỏ đi những dấu ấn

trên thân thể, trong cơ bắp. Lần nữa bạn phải  đi vào

trong lịch sử của thân thể. Nhưng một điều chắc chắn

về cả hai cách tiếp cận này, vốn làm việc trên cùng hình

mẫu logic - là vấn đề tới từ quá khứ, cho nên bằng cách

nào đó nó phải được giải quyết trong quá khứ.

Tâm trí con người bao giờ cũng cố gắng làm hai

điều không thể  được. Một là sửa lại quá khứ -  điều

không thể được làm. Quá khứ đã xảy ra. Bạn thực sự

không thể đi vào quá khứ được. Khi bạn nghĩ về việc đi

vào quá khứ, nhiều nhất bạn  đi vào kí  ức của nó; nó

không phải là quá khứ thật, nó

chỉ là kí  ức. Quá khứ không

còn nữa, cho nên bạn không

thể sửa lại nó  được.  Đây là

một trong những mục  đích

không thể được của nhân loại,

và con người đã chịu đựng rất

nhiều bởi vì nó. Bạn muốn

hoàn tác lại quá khứ - làm sao

bạn có thể hoàn tác nó được?

Quá khứ là tuyệt đối. Quá khứ

nghĩa là tất cả tiềm năng của

một việc đã kết thúc rồi; nó đã

trở thành thực tế. Bây giờ

không còn tiềm năng nào  để

sửa lại nó, để hoàn tác nó, để

làm lại nó. Bạn không thể làm

gì với quá khứ được.

Và ý tưởng không thể

được thứ hai bao giờ cũng chi phối tâm trí con người là

thiết lập tương lai - cái lần nữa, cũng không thể được

làm. Tương lai có nghĩa là cái còn chưa có; bạn không

thể thiết lập nó  được. Tương lai vẫn còn không  được

thiết lập, tương lai vẫn còn để mở.

Tương lai là tiềm năng thuần khiết; chừng nào nó

còn chưa xảy ra, bạn không thể chắc chắn được về nó.

Quá khứ là thực tại thuần khiết; nó đã xảy ra rồi. Bây

giờ không cái gì có thể được làm về nó. Giữa hai điều

này, con người đứng trong hiện tại bao giờ cũng nghĩ

về những  điều không thể  được. Con người muốn làm

mọi thứ chắc chắn về tương lai, về ngày mai -  điều

Bạn muốn hoàn

tác lại quá khứ -

làm sao bạn có

thể hoàn tác nó

được? Quá khứ là

tuyệt đối. Quá khứ

nghĩa là tất cả

tiềm năng của một

việc đã kết thúc

rồi; nó đã trở

thành thực tế. Bây

giờ không còn

tiềm năng nào để

sửa lại nó, để

hoàn tác nó, để

làm lại nó. |

91   01/03/2010 - 1/ 46  92

không thể  được làm. Để cho  điều  đó chìm vào trong

trái tim bạn sâu sắc nhất có

thể được: nó không thể được

thực hiện.  Đừng phí hoài

những khoảnh khắc hiện tại

của bạn cố gắng để làm cho

tương lai thành chắc chắn.

Tương lai là không chắc

chắn;  đó là chính tính chất

của tương lai. Và  đừng phí

hoài thời gian của bạn  để

nhìn lại sau. Quá khứ đã xảy

ra rồi, nó là hiện tượng chết.

Không cái gì có thể  được

làm về nó. Và nhiều nhất

điều bạn có thể làm là tái

diễn giải nó, có vậy thôi. Đó

là  điều phân tâm  đang làm:

tái diễn giải nó. Tái diễn giải

có thể được thực hiện, nhưng

quá khứ vẫn còn như cũ.

Phân tâm và chiêm tinh

- chiêm tinh cố gắng bằng cách nào đó làm cho tương

lai chắc chắn, và phân tâm cố gắng làm lại quá khứ. Cả

hai  đều không là khoa học. Cả hai  đều là những  điều

không thể được, nhưng cả hai đều có hàng triệu tín đồ -

bởi vì con người thích điều đó theo cách đó! Con người

muốn chắc chắn về tương lai, cho nên con người cứ đi

tới nhà chiêm tinh, con người tra cứu Dịch lí, con người

đi tới người bói bài, và có cả nghìn lẻ một cách để lừa

người ta, để gạt người ta. Và thế rồi có những người nói

họ có thể thay đổi được quá khứ - con người tư vấn cả

họ nữa.

Một khi hai điều này được vứt bỏ, bạn trở nên tự

do với mọi loại ngu xuẩn. Thế thì bạn không đi tới nhà

phân tâm và bạn không đi tới nhà chiêm tinh. Thế thì

bạn biết quá khứ đã kết thúc rồi - bạn cũng sẽ được kết

thúc với nó. Và tương lai đã không xảy ra. Bất kì khi

nào nó xảy ra, chúng ta sẽ thấy - chẳng cái gì có thể

được làm về nó ngay bây giờ. Bạn chỉ có thể phá huỷ

khoảnh khắc hiện tại, cái là khoảnh khắc duy nhất sẵn

có, thực.

Phương Tây đã liên tục nhìn vào vấn đề, cách giải

quyết chúng. Phương Tây coi vấn đề là nghiêm chỉnh.

Và khi bạn đi vào trong logic nào đó, cho các tiền đề,

logic này có vẻ hoàn hảo.

Tôi mới đọc một giai thoại:

Một triết gia lớn và là nhà toán học nổi tiếng thế

giới đang ở trong một chiếc máy bay. Ông ta ngồi

trong chỗ của mình và nghĩ về những vấn đề toán

học lớn lao, thì bỗng nhiên một thông báo đưa tới

từ cơ trưởng: "Tôi rất tiếc, sẽ có hơi chậm trễ.

Động cơ số một đã bị hỏng và chúng ta hiện đang

bay với ba động cơ."

Mười phút sau lại một thông báo nữa, "Tôi sợ là sẽ

có chậm trễ thêm - các động cơ số hai và ba đã bị

hỏng và chỉ số bốn còn lại."

Thế là triết gia này quay sang anh bạn ngồi bên

cạnh mình và nói, "May đấy! Nếu động cơ kia bị

hỏng nốt thì chúng ta sẽ  ở trên cao này cả  đêm

mất!"

Tương lai là tiềm

năng thuần khiết;

chừng nào nó còn

chưa xảy ra, bạn

không thể chắc

chắn được về nó.

Quá khứ là thực

tại thuần khiết; nó

đã xảy ra rồi. Bây

giờ không cái gì

có thể được làm

về nó. Giữa hai

điều này, con

người đứng trong

hiện tại bao giờ

cũng nghĩ về

những điều không

thể được. |

93   01/03/2010 - 1/ 47  94

Khi bạn nghĩ lâu theo một tuyến nào  đó, chính

chiều hướng của nó làm cho những điều nào đó thành

có thể - những điều ngớ ngẩn cũng là có thể. Một khi

bạn đã coi vấn đề con người là nghiêm chỉnh, một khi

bạn bắt đầu nghĩ về con người như vấn đề, bạn đã chấp

nhận tiền  đề nào  đó, bạn  đã lấy bước  đầu tiên sai  đi.

Bây giờ bạn có thể đi theo hướng đó, và bạn có thể cứ

đi tiếp mãi. Bây giờ có một số lượng sách lớn trong văn

đàn  đã  được viết ra về hiện tượng tâm trí, phân tâm;

hàng triệu bài báo đã được viết ra, rồi các chuyên luận

và sách. Một khi Freud mở ra cánh cửa của logic nào

đó, nó chi phối cả thế kỉ.

Phương  Đông có cái

nhìn hoàn toàn khác. Trước

hết, nó nói không vấn đề nào

là nghiêm chỉnh cả. Khoảnh

khắc bạn nói không vấn  đề

nào là nghiêm chỉnh, vấn đề

gần như 99 phần trăm chết.

Toàn thể cái nhìn của bạn

thay đổi về nó. Điều thứ hai

phương  Đông nói là  ở chỗ

vấn  đề có  đó bởi vì bạn  bị

đồng nhất với nó. Nó chẳng

liên quan gì tới quá khứ,

chẳng liên quan gì tới lịch sử của nó. Bạn bị đồng nhất

với nó -  đó là  điều thực. Và  đó là chìa khoá  để giải

quyết mọi vấn đề.

Chẳng hạn, bạn là người giận dữ. Nếu bạn đi tới

nhà phân tâm, ông ấy sẽ nói, "Đi vào quá khứ đi... làm

sao giận dữ này nảy sinh? Trong tình huống nào nó đã

trở nên ngày một được ước định và in dấu vào tâm trí

bạn? Chúng ta sẽ phải tẩy sạch những dấu ấn đó; chúng

ta sẽ phảo chùi sạch chúng đi. Chúng ta phải lau sạch

quá khứ của bạn hoàn toàn."

Nếu bạn đi tới nhà huyền môn phương Đông, ông

ấy sẽ nói, "Bạn nghĩ rằng bạn là cơn giận, bạn cảm thấy

bị đồng nhất với cơn giận - đó là chỗ mọi sự đi sai. Lần

sau cơn giận xảy ra, bạn chỉ là người quan sát, bạn chỉ

là nhân chứng. Đừng bị đồng nhất với cơn giận. Đừng

nói, 'Tôi là cơn giận.' Đừng nói, 'Tôi đang giận.' Thấy

nó xảy ra cứ dường như nó

đang xảy ra trên màn hình ti

vi. Nhìn vào bản thân bạn cứ

dường như bạn đang nhìn vào

ai đó khác."

Bạn là tâm thức thuần

khiết. Khi  đám mây của giận

dữ tới quanh bạn, quan sát nó

- và vẫn còn tỉnh táo  để cho

bạn không bị đồng nhất. Toàn

thể sự việc là làm sao không

trở nên bị  đồng nhất với vấn

đề. Một khi bạn  đã học  được

điều đó... thế thì không có vấn

đề về việc có "nhiều vấn  đề

thế" - bởi vì chiếc chìa khoá,

cùng chiếc chìa khoá  đó sẽ

mở mọi ổ khoá. Nó là vậy với giận dữ, nó là vậy với

tham lam, nó là vậy với dục. Nó là vậy với mọi thứ

khác mà tâm trí có khả năng với tới.

Không vấn đề nào

là nghiêm chỉnh

cả. Khoảnh khắc

bạn nói không vấn

đề nào là nghiêm

chỉnh, vấn đề gần

như 99 phần trăm

chết. Toàn thể cái

nhìn của bạn thay

đổi về nó.

Toàn thể sự việc

là làm sao không

trở nên bị đồng

nhất với vấn đề.

Một khi bạn đã

học được điều

đó... thế thì không

có vấn đề về việc

có "nhiều vấn đề

thế" - bởi vì chiếc

chìa khoá, cùng

chiếc chìa khoá đó

sẽ mở mọi ổ khoá. |

95   01/03/2010 - 1/ 48  96

Phương Đông nói, không bị đồng nhất. Nhớ lấy -

đó là điều George Gurdjieff ngụ ý khi ông ấy nói về "tự

nhớ". Nhớ rằng bạn là nhân chứng, lưu tâm - đó là điều

Phật nói. Tỉnh táo rằng đám mây đang trôi qua - có thể

đám mây tới từ quá khứ, nhưng đó là vô nghĩa. Nó phải

có quá khứ nào đó, nó không thể tới chỉ từ trời xanh.

Nó phải tới từ trình tự nào đó của các biến cố - nhưng

điều đó là không liên quan. Tại sao lại bận tâm về nó?

Ngay bây giờ, chính khoảnh khắc này, bạn có thể trở

thành  được tách rời khỏi nó. Bạn có thể cắt bản thân

mình ra khỏi nó, cây cầu có thể bị phá vỡ ngay bây giờ

- và nó có thể bị phá vỡ chỉ trong bây giờ.

Đi vào quá khứ sẽ chẳng

ích gì. Ba mươi năm trước,

cơn giận đã nảy sinh và bạn

đã bị  đồng nhất với nó vào

ngày đó. Bây giờ, bạn không

thể không bị  đồng nhất từ

quá khứ  đó - nó không còn

đó nữa! Nhưng bạn có thể

không bị  đồng nhất khoảnh

khắc này, chính khoảnh khắc

này - và thế rồi toàn thể

chuỗi giận dữ của quá khứ

của bạn không còn là một

phần của bạn. Bạn sẽ không

còn phải quay lại và hoàn tác

bất kì cái gì cha mẹ bạn và

xã hội bạn và các tu sĩ và nhà

thờ đã làm - điều đó sẽ là sự

lãng phí cực kì thời gian hiện

tại quí giá. Ngay chỗ đầu tiên nó đã phá huỷ nhiều năm;

bây giờ, lần nữa, nó sẽ phá huỷ khoảnh khắc hiện tại

của bạn. Bạn đơn giản có thể vứt bỏ nó, cũng như con

rắn tuột ra khỏi bộ da cũ của nó.

Quá khứ và việc  ước  định của nó quả tồn tại -

nhưng chúng tồn tại hoặc trong thân thể hoặc trong não;

chúng không tồn tại trong tâm thức bạn bởi vì tâm thức

không thể bị ước định. Tâm thức vẫn còn tự do - tự do

là phẩm chất bên trong nhất của nó, tự do là bản tính

của nó. Bạn có thể nhìn - nhiều năm kìm nén thế, nhiều

năm giáo dục thế. Trong khoảnh khắc này khi bạn nhìn

vào nó, tâm thức này không còn bị đồng nhất nữa; bằng

không, ai sẽ nhận biết? Nếu bạn mà thực sự trở nên bị

kìm nén, thế thì ai sẽ nhận biết? Thế thì sẽ không có

khả năng nào cho việc trở nên nhận biết.

Nếu bạn có thể nói, "Tôi đã mất hai mươi mốt năm

trong hệ thống giáo dục gàn dở," một điều là chắc chắn:

bạn còn chưa gàn dở  đâu. Hệ thống  đã thất bại, nó

không có tác dụng. Bạn không gàn dở, do đó bạn có thể

thấy toàn thể hệ thống gàn dở. Người  điên không thể

thấy rằng mình điên. Chỉ người lành mạnh mới có thể

thấy rằng đây là điên khùng. Để thấy cái điên là điên,

cần có lành mạnh. Hai mươi mốt năm đó của hệ thống

gàn dở đã thất bại; tất cả những ước định kìm nén đó đã

thất bại. Nó không thể thành công thực sự được - nó chỉ

thành công theo tỉ lệ mà bạn bị đồng nhất với nó. Bất kì

khoảnh khắc nào bạn cũng có thể đứng tách ra... nó có

đó, tôi không nói nó không có đó: nhưng nó không còn

là một phần của tâm thức bạn.

Đây là cái đẹp của tâm thức - tâm thức có thể trượt

ra khỏi bất kì cái gì. Không có rào chắn cho nó, không

biên giới cho nó. Mới khoảnh khắc trước bạn còn là

Quá khứ và việc

ước định của nó

quả tồn tại -

nhưng chúng tồn

tại hoặc trong

thân thể hoặc

trong não; chúng

không tồn tại

trong tâm thức

bạn bởi vì tâm

thức không thể bị

ước định. Tâm

thức vẫn còn tự

do - tự do là phẩm

chất bên trong

nhất của nó, tự do

là bản tính của nó. |

97   01/03/2010 - 1/ 49  98

người Anh - hiểu cái vô nghĩa của chủ nghĩa dân tộc,

một giây sau bạn không còn là người Anh nữa. Tôi

không nói rằng da trắng của bạn sẽ thay đổi; nó sẽ vẫn

còn trắng chứ - nhưng bạn không còn bị đồng nhất với

da trắng nữa; bạn không còn chống lại người da  đen.

Bạn thấy cái ngu xuẩn của nó. Tôi không nói rằng chỉ

bởi việc thấy rằng bạn không còn là người Anh nữa mà

bạn sẽ quên đi tiếng Anh, không. Nó sẽ vẫn có đó trong

kí ức của bạn, nhưng tâm thức của bạn đã trượt ra, tâm

thức bạn đang đứng trên núi nhìn vào thung lũng - bây

giờ, người Anh này chết  đi trong thung lũng và bạn

đang  đứng trên núi, xa xôi, không gắn bó, không xúc

động.

Toàn thể phương pháp

luận phương  Đông có thể

được qui lại một từ: chứng

kiến. Và toàn thể phương

pháp luận phương Tây có thể

qui lại thành một điều: phân

tích. Phân tích, bạn  đi vòng

tròn. Chứng kiến, bạn  đơn

giản thoát ra khỏi vòng tròn.

Phân tích là cái vòng

luẩn quẩn. Nếu bạn thực sự

đi vào phân tích, bạn sẽ đơn

giản bị phân vân - làm sao nó

có thể  được? Nếu, chẳng

hạn, bạn cố gắng đi vào quá

khứ, bạn sẽ dừng  ở  đâu?

Đích xác ở đâu? Nếu bạn đi

vào quá khứ, dục tính của

bạn bắt  đầu  ở  đâu? Khi bạn mười bốn tuổi chăng?

Nhưng thế thì nó tới từ trời xanh à? Nó phải  đã sẵn

sàng trong thân thể, vậy khi nào? Khi bạn được sinh ra

chăng? Nhưng thế thì khi bạn  ở trong bụng mẹ, nó

không sẵn sàng sao? Thế thì khi nào, khoảnh khắc bạn

được thụ thai sao? Nhưng trước đó, một nửa dục tính

của bạn đã chín muồi trong trứng mẹ bạn và một nửa

của dục tính đã chín muồi trong tinh trùng bố bạn. Bây

giờ cứ tiếp tục đi... bạn sẽ chấm dứt ở đâu? Bạn sẽ phải

đi tới Adam và Eve! Và ngay cả thế thì nó cũng không

chấm dứt: bạn sẽ phải đi tới bản thân Thượng đế Cha -

sao ngay chỗ đầu tiên ông ấy đã tạo ra Adam?...

Phân tích bao giờ cũng còn lại một nửa, cho nên

phân tích chưa bao giờ giúp

được thực sự cho bất kì ai. Nó

không thể giúp được. Nó làm

cho bạn được điều chỉnh chút

ít với thực tại của mình, có

vậy thôi. Nó là một loại  điều

chỉnh, nó giúp bạn  đạt tới

thêm chút ít hiểu biết về vấn

đề của bạn, căn nguyên của

chúng, cách chúng  đã nảy

sinh. Và chút ít hiểu biết trí

tuệ đó giúp bạn điều chỉnh với

xã hội tốt hơn, nhưng bạn vẫn

còn là cùng con người cũ.

Không có biến  đổi qua nó,

không có thay đổi triệt để qua

nó.

Chứng kiến là cuộc cách

mạng. Nó là thay đổi triệt để từ tận gỗc rễ. Nó đem con

người hoàn toàn mới vào trong sự tồn tại, bởi vì nó đem

Toàn thể phương

pháp luận phương

Đông có thể được

qui lại một từ:

chứng kiến. Và

toàn thể phương

pháp luận phương

Tây có thể qui lại

thành một điều:

phân tích. Phân

tích, bạn đi vòng

tròn. Chứng kiến,

bạn đơn giản

thoát ra khỏi vòng

tròn.

Phân tích chưa

bao giờ giúp được

cho thực sự cho

bất kì ai. Nó giúp

bạn đạt tới thêm

chút ít hiểu biết về

vấn đề của bạn, và

chút ít hiểu biết trí

tuệ đó giúp bạn

điều chỉnh với xã

hội tốt hơn,

nhưng bạn vẫn

còn là cùng con

người cũ. Không

có biến đổi qua

nó. |

99   01/03/2010 - 1/ 50  100

tâm thức bạn ra khỏi mọi  ước  định. Ước  định có  đó

trong thân thể và trong tâm trí, nhưng tâm thức vẫn còn

không bị  ước  định. Nó là thuần khiết, bao giờ cũng

thuần khiết. Nó là trinh nguyên; trinh nguyên của nó

không thể bị vi phạm.

Cách tiếp cận phương  Đông là làm cho bạn lưu

tâm tới tâm thức trinh nguyên này, sự thuần khiết này,

sự hồn nhiên này. Phương Đông nhấn mạnh vào bầu

trời, còn phương Tây nhấn mạnh vào mây. Mây có căn

nguyên; nếu bạn tìm ra chúng từ đâu tới, bạn sẽ đi tới

đại dương, thế rồi tới tia sáng mặt trời và việc bốc hơi

của nước, và mây hình thành... và bạn cũng có thể tiếp

tục nữa, nhưng nó sẽ  đi theo vòng tròn. Mây hình

thành, thế rồi chúng lại tới, rơi vào tình yêu với cây cối,

bắt  đầu lại  đổ xuống  đất, trở thành sông,  đi ra  đại

dương, bắt  đầu bay hơi, lại bốc lên theo tia sáng mặt

trời, trở thành mây, lại rơi xuống đất... Nó cứ thế tiếp

diễn, quay vòng quay vòng. Nó là cái bánh xe. Bạn từ

đâu tới vậy? Điều này sẽ dẫn tới điều khác và bạn sẽ ở

trong bánh xe.

Bầu trời không có căn nguyên. Bầu trời không

được tạo ra; nó không  được tạo ra bởi bất kì cái gì.

Thực tế, để bất kì cái gì hiện hữu, bầu trời đều được cần

tới như cái phải có, tiên thiên; nó phải tồn tại trước khi

bất kì cái gì có thể tồn tại. Bạn có thể hỏi nhà thần học

Ki tô giáo - ông ta nói, "Thượng đế tạo ra thế giới này."

Hỏi ông ấy liệu trước khi Thượng đế tạo ra thế giới thì

có bầu trời nào hay không. Nếu không có bầu trời,

Thượng đế thường tồn tại ở đâu? Ngài phải cần không

gian chứ. Nếu không có không gian, ngài đã tạo ra thế

giới ở đâu? Ngài đã đặt thế giới vào đâu? Không gian là

phải có chứ, ngay cả  để cho Thượng  đế tồn tại. Bạn

không thể nói, "Thượng đế tạo ra không gian." Điều đó

sẽ là ngớ ngẩn, bởi vì thế thì ngài sẽ không có không

gian nào để tồn tại. Không gian phải có trước Thượng

đế chứ.

Bầu trời bao giờ cũng có đó. Cách tiếp cận phương

Đông là trở nên lưu tâm tới bầu trời. Cách tiếp cận

phương Tây làm cho bạn ngày

một tỉnh táo về mây và giúp

bạn chút ít, nhưng nó không

làm bạn nhận biết về cốt lõi

bên trong nhất của bạn. Chu

vi, vâng, bạn trở nên nhận biết

thêm chút ít về chu vi, nhưng

không nhận biết về trung tâm.

Và chu vi là cơn xoáy lốc.

Bạn phải tìm trung tâm

của cơn xoáy lốc. Và điều đó

xảy ra qua việc chứng kiến.

Chứng kiến sẽ không

thay  đổi việc  ước  định của

bạn. Chứng kiến sẽ không

thay  đổi thân thể cơ bắp của

bạn. Nhưng chứng kiến sẽ cho

bạn kinh nghiệm rằng bạn  ở

bên ngoài tất cả mọi cơ bắp,

mọi  ước  định. Trong khoảnh

khắc đó của tính ở bên ngoài,

trong khoảnh khắc đó của siêu

việt, không vấn đề nào tồn tại

- không vấn đề nào cho bạn cả.

Chứng kiến sẽ

không thay đổi

việc ước định của

bạn. Chứng kiến

sẽ không thay đổi

thân thể cơ bắp

của bạn. Nhưng

chứng kiến sẽ cho

bạn kinh nghiệm

rằng bạn ở bên

ngoài tất cả mọi

cơ bắp, mọi ước

định. Trong

khoảnh khắc đó

của tính ở bên

ngoài, trong

khoảnh khắc đó

của siêu việt,

không vấn đề nào

tồn tại. |

101   01/03/2010 - 1/ 51  102

Và bây giờ điều đó là tuỳ ở bạn. Thân thể sẽ vẫn

mang cơ bắp, và tâm trí vẫn mang ước định - bây giờ

điều đó là tuỳ bạn thôi. Nếu thỉnh thoảng bạn khao khát

về vấn đề, bạn có thể đi vào thân tâm và có vấn đề và

hưởng thú nó. Nếu bạn không muốn có nó, bạn có thể

vẫn còn ở ngoài. Vấn đề sẽ vẫn còn như dấu ấn trong

hiện tượng thân tâm, nhưng bạn sẽ ở xa khỏi nó.

Đó là cách vị phật vận hành. Bạn dùng kí ức, vị

phật cũng dùng kí  ức - nhưng ông  ấy không bị  đồng

nhất với nó. Ông  ấy dùng kí  ức như cái máy. Chẳng

hạn, tôi đang dùng ngôn ngữ. Khi tôi phải dùng ngôn

ngữ, tôi dùng tâm trí và tất cả mọi dấu ấn, nhưng như

một sự liên tục, tôi không phải là tâm trí; nhận biết có

đó. Cho nên tôi vẫn còn là người chủ, tâm trí vẫn còn là

người phục vụ. Khi tâm trí  được gọi, nó tới; sự tiện

dụng của nó có đó - nhưng nó không thể chi phối được.

Cho nên vấn đề sẽ tồn tại, nhưng chúng sẽ tồn tại

chỉ trong dạng hạt mầm trong thân thể và tâm trí. Làm

sao bạn có thể thay đổi được quá khứ của mình? Bạn đã

là người Cơ  đốc giáo trong quá khứ; nếu trong bốn

mươi năm bạn đã là người Cơ đốc giáo, làm sao bạn có

thể thay đổi được bốn mươi năm đó và không là người

Cơ đốc giáo? Không, bốn mươi năm đó sẽ vẫn còn như

một thời kì là người Cơ  đốc giáo - nhưng bạn có thể

trượt ra khỏi nó. Bây giờ bạn biết rằng  đó chỉ là sự

đồng nhất. Bốn mươi năm đó không thể bị phá huỷ, và

không có nhu cầu phá huỷ chúng. Nếu bạn là người chủ

của ngôi nhà, thì không có nhu cầu. Bạn có thể dùng

thậm chí cả bốn mươi năm  đó theo một cách nào  đó,

theo cách sáng tạo. Ngay cả việc giáo dục gàn dở cũng

có thể được dùng theo cách sáng tạo.

Tất cả mọi dấu ấn còn lại trong não, trong cơ bắp

của thân thể... chúng sẽ có đó, nhưng như hạt mầm - có

đó về tiềm năng. Nếu bạn cảm thấy quá cô đơn và bạn

muốn có vấn  đề, bạn có thể có chúng. Nếu bạn cảm

thấy quá khổ sở nếu không có khổ sở, bạn có thể có

chúng. Chúng bao giờ cũng sẽ sẵn có, nhưng không có

nhu cầu  để có chúng, không có sự cần thiết  để có

chúng. Nó sẽ là chọn lựa của bạn.

Chứng kiến là kĩ thuật

cho việc định tâm. Chúng ta

đã thảo luận về định tâm - con

người có thể sống theo hai

cách: người đó có thể sống từ

ngoại vi của mình hay người

đó có thể sống từ trung tâm

của mình. Ngoại vi thuộc về

bản ngã và trung tâm thuộc về

bản thể. Nếu bạn sống từ bản

ngã, bạn bao giờ cũng có quan

hệ với người khác. Ngoại vi

có quan hệ với người khác.

Bất kì  điều gì bạn làm

cũng không là hành  động, nó

bao giờ cũng là phản  ứng -

bạn làm nó trong việc đáp ứng

với cái gì  đó  được làm cho

bạn. Từ ngoại vi không có hành động, mọi thứ đều là

phản  ứng - không cái gì tới từ trung tâm của bạn cả.

Theo một cách nào đó, bạn chỉ là nô lệ của hoàn cảnh.

Bạn không làm điều gì; thay vì thế, bạn bị ép buộc làm.

Nếu bạn cảm thấy

quá cô đơn và bạn

muốn có vấn đề,

bạn có thể có

chúng. Nếu bạn

cảm thấy quá khổ

sở nếu không có

khổ sở, bạn có thể

có chúng. Chúng

bao giờ cũng sẽ

sẵn có, nhưng

không có nhu cầu

để có chúng,

không có sự cần

thiết để có chúng.

Nó sẽ là chọn lựa

của bạn. |

103   01/03/2010 - 1/ 52  104

Từ trung tâm, tình huống thay đổi theo chiều đối

lập. Từ trung tâm bạn bắt đầu hành động; lần đầu tiên

bạn bắt đầu tồn tại không như quan hệ mà theo quyền

riêng của mình.

Phật  đi qua một làng. Một số người giận dữ, rất

chống đối giáo huấn của ông ấy. Họ lăng mạ ông ấy, họ

sỉ nhục ông ấy. Phật nghe một cách im lặng và rồi nói,

"Nếu các ông đã làm xong việc rồi, thế thì cho phép ta

đi tiếp. Ta phải tới làng bên, và họ đang đợi ta. Nếu cái

gì đó vẫn còn lại trong tâm trí các ông, thế thì khi ta trở

lại trên con đường này, các ông có thể kết thúc nó."

Họ nói, "Chúng tôi đã lăng mạ ông, sỉ nhục ông.

Ông không định trả lời sao?"

Phật nói, "Bây giờ ta không bao giờ phản ứng cả.

Điều các ông làm là tuỳ các ông thôi - bây giờ ta không

bao giờ phản ứng nữa, các ông không thể buộc ta làm

điều gì đó được. Các ông có thể lăng mạ ta; điều đó là

tuỳ ở các ông - ta không phải là nô lệ. Ta đã trở thành

con người tự do. Ta hành  động từ trung tâm của ta,

không từ ngoại vi; và việc lăng mạ của các ông chỉ có

thể chạm tới ngoại vi, không tới trung tâm ta. Trung

tâm của ta vẫn còn không bị động chạm."

Bạn bị động chạm không phải bởi vì trung tâm của

bạn bị  động chạm, mà chỉ bởi vì bạn không có trung

tâm. Bạn chỉ  ở ngoại vi, bị  đồng nhất với ngoại vi.

Ngoại vi nhất định bị mọi thứ động chạm tới - mọi thứ

xảy ra. Nó chính là biên giới của bạn, cho nên bất kì cái

gì xảy ra đều nhất định chạm tới nó, và bạn không có

trung tâm nào. Khoảnh khắc bạn có trung tâm, thế thì

bạn có khoảng cách từ bản

thân mình - bạn có khoảng

cách với ngoại vi của mình.

Ai đó có thể lăng mạ ngoại vi,

nhưng không lăng mạ bạn.

Bạn có thể vẫn còn xa cách,

tách rời - có khoảng cách giữa

bạn và bản thân mình. Giữa

bạn như ngoại vi, và bạn như

trung tâm, có khoảng cách. Và

khoảng cách  đó không thể bị

phá vỡ bởi bất kì ai khác, bởi

vì không ai có thể xuyên vào

trung tâm được. Thế giới bên

ngoài có thể  động chạm tới

bạn chỉ ở ngoại vi.

Cho nên Phật nói, "Bây giờ ta đã định tâm. Mười

năm trước đây điều đó sẽ khác; nếu các ông lăng mạ ta,

thế thì ta đã phản ứng rồi. Nhưng bây giờ ta chỉ hành

động thôi."

Hiểu rõ phân biệt giữa phản  ứng và hành  động.

Bạn yêu ai đó bởi vì ai đó yêu bạn. Phật cũng yêu bạn,

không phải bởi vì bạn yêu ông ấy; điều đó là không liên

quan. Việc bạn yêu ông  ấy hay ghét ông  ấy là không

liên quan - ông  ấy yêu bạn bởi vì  đó là  hành  động,

không phải là phản  ứng. Hành  động tới từ bạn, còn

phản ứng bị áp đặt lên bạn. Định tâm nghĩa là bây giờ

bạn đã bắt đầu hành động.

Khoảnh khắc bạn

có trung tâm, thế

thì bạn có khoảng

cách từ bản thân

mình - bạn có

khoảng cách với

ngoại vi của mình.

Ai đó có thể lăng

mạ ngoại vi,

nhưng không lăng

mạ bạn. Bạn có

thể vẫn còn xa

cách, tách rời. |

105   01/03/2010 - 1/ 53  106

Một  điểm khác cần ghi nhớ: khi bạn hành  động,

hành động bao giờ cũng toàn bộ. Khi bạn phản ứng, nó

không bao giờ có thể là toàn bộ được. Nó bao giờ cũng

bộ phận, mảnh mẩu, bởi vì khi tôi hành động từ ngoại

vi của mình - tức là, khi tôi phản ứng - nó không thể là

toàn bộ  được bởi vì tôi không tham dự vào trong  đó,

thực sự. Chỉ ngoại vi của tôi là tham dự vào, yêu của

bạn không thể là toàn bộ  được - nó bao giờ cũng bộ

phận. Và điều đó có nghĩa nhiều, bởi vì nếu yêu mang

tính bộ phận, thế thì không gian còn lại sẽ bị lấp đầy

bởi ghét. Nếu lòng tốt của bạn mà có tính bộ phận, thế

thì ai sẽ lấp  đầy không gian còn lại? Nếu Thượng  đế

của bạn mang tính bộ phận, thế thì bạn sẽ cần quỉ để lấp

đầy không gian còn lại.

Điều đó nghĩa là hành động bộ phận nhất định sẽ

mâu thuẫn, trong xung đột với bản thân nó. Tâm lí học

hiện đại nói bạn vừa yêu vừa ghét đồng thời. Tâm trí

bạn là  động vật lưỡng cư, mâu thuẫn - với cùng  đối

tượng bạn có quan hệ qua yêu và qua ghét. Và nếu yêu

và ghét cả hai đều có đó, thế thì sẽ có lẫn lộn - và lẫn

lộn độc hại. Lòng tốt của bạn bị trộn lẫn với tàn ác và

từ thiện của bạn là trộm cắp và lời cầu nguyện của bạn

trở thành một loại bạo hành. Cho dù bạn có cố gắng là

thánh nhân ở ngoại vi, phẩm thánh của bạn nhất định

đượm màu tội lỗi. Ở ngoại vi, mọi thứ đều sẽ là tự mâu

thuẫn.

Chỉ khi bạn hành động từ trung tâm thì hành động

của bạn mới toàn bộ. Và khi hành động đó là toàn bộ,

nó có cái đẹp riêng của nó. Khi hành động là toàn bộ,

nó là từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc. Khi hành động

là toàn bộ, bạn không mang kí ức - bạn không cần! Khi

hành động là bộ phận, nó là thứ lơ lửng.

Bạn ăn cái gì đó - nếu việc ăn mang tính bộ phận,

thế thì khi việc ăn thực tế kết

thúc, bạn sẽ tiếp tục  ăn trong

tâm trí. Nó sẽ vẫn còn lơ lửng

đó. Chỉ cái toàn bộ mới có thể

có kết thúc và có thể có bắt

đầu. Cái bộ phận chỉ là chuỗi

liên tục không bắt  đầu và

không kết thúc. Bạn  đang  ở

nhà mình, và bạn đã mang cửa

hàng và bãi chợ cùng mình.

Bạn ở trong cửa hàng, và bạn

đang mang nhà mình và

chuyện gia đình của mình vào.

Bạn không bao giờ - bạn có

thể không bao giờ - mang tính

toàn bộ trong nó dù chỉ một

khoảnh khắc, nhiều thứ  được

mang cùng liên tục thế. Đây là

sự nặng nề, sự nặng nề căng

thẳng  đè lên tâm trí, lên trái

tim.

Hành động toàn bộ có bắt đầu và có kết thúc. Nó là

nguyên tử; nó không phải là một chuỗi. Nó có đó và thế

rồi nó không có đó. Bạn hoàn toàn tự do khỏi nó để đi

vào cái không biết. Bằng không người ta cứ  đi theo

đường mòn, tâm trí trở thành  đường mòn. Bạn cứ  đi

theo cùng vòng tròn, trong cái vòng luẩn quẩn. Bởi vì

quá khứ không bao giờ kết thúc, nó tới trong hiện tại.

Nó cứ đi và xuyên vào tương lai.

Chỉ khi bạn hành

động từ trung tâm

thì hành động của

bạn mới toàn bộ.

Và khi hành động

đó là toàn bộ, nó

có cái đẹp riêng

của nó. Khi hành

động là toàn bộ,

nó là từ khoảnh

khắc sang khoảnh

khắc. Khi hành

động là toàn bộ,

bạn không mang

kí ức - bạn không

cần! |

107   01/03/2010 - 1/ 54  108

Cho nên, thực sự, tâm trí bộ phận, tâm trí ngoại vi,

mang quá khứ - và quá khứ là thứ lớn lao đấy! Cho dù

bạn không xét tới các kiếp sống quá khứ, cho dù thế,

quá khứ vẫn là thứ lớn lao. Kinh nghiệm của năm mươi

năm, đẹp và xấu, nhưng không kết thúc - mọi thứ đều

không kết thúc, cho nên bạn cứ mang quá khứ năm

mươi năm dài, cái đã chết. Quá khứ chết này sẽ rơi vào

từng khoảnh khắc của hiện tại - nó nhất định giết chết

hiện tại!

Cho nên bạn không thể sống  được,  điều  đó là

không thể  được. Với quá khứ này  đè lên bạn, bạn

không thể sống được - từng khoảnh khắc đều tươi tắn

thế và tinh tế thế, toàn thể trọng lượng chết này sẽ giết

chết nó. Nó  đang giết  đấy! Quá khứ của bạn cứ giết

chết hiện tại của bạn, và khi hiện tại chết  đi, nó trở

thành một phần của gánh nặng. Khi nó sống động, nó

không phải là một phần của bạn - khi nó trở thành chết,

khi nó đã bị quá khứ chết của bạn giết, thế thì nó trở

thành của bạn, thế thì nó là một phần của bạn. Đây là

tình huống.

Khoảnh khắc bạn bắt đầu hành động từ trung tâm,

mọi hành động đều toàn bộ, nguyên tử. Nó có đó và thế

rồi nó không có đó. Bạn hoàn toàn tự do khỏi nó. Thế

thì bạn có thể đi mà không có gánh nặng nào - không

nặng gánh. Và chỉ thế thì bạn mới có thể sống trong

khoảnh khắc mới mà bao giờ cũng có đó, bằng việc đi

tới nó tươi tắn. Nhưng bạn có thể tới nó tươi tắn chỉ khi

không có quá khứ phải mang theo.

Và bạn sẽ phải mang quá khứ nếu nó không được

kết thúc - tâm trí có xu hướng kết thúc mọi thứ. Nếu nó

không được kết thúc, thế thì nó phải được mang theo.

Nếu cái gì đó vẫn còn không được kết thúc trong ngày,

thế thì bạn sẽ mơ về nó trong

đêm, bởi vì tâm trí có xu

hướng kết thúc mọi thứ.

Khoảnh khắc nó  được kết

thúc, tâm trí  được nhẹ gánh

khỏi nó. Chừng nào nó chưa

được kết thúc, tâm trí nhất

định quay đi quay lại tới nó.

Bất kì  điều gì bạn làm -

tình yêu của bạn, dục của bạn,

tình bạn của bạn - mọi thứ đều

không kết thúc. Và bạn không

thể làm nó thành toàn bộ được

nếu bạn vẫn còn  ở ngoại vi.

Cho nên làm sao  được  định

tâm vào người ta? Làm sao

đạt tới việc  định tâm này  để

cho bạn không  ở trên ngoại

vi? Chứng kiến là kĩ thuật.

Từ  chứng kiến này là từ

có ý nghĩa nhất. Có hàng trăm kĩ thuật để đạt tới việc

định tâm, nhưng chứng kiến nhất  định là một phần,

phần cơ bản, trong mọi kĩ thuật. Kĩ thuật có thể là bất kì

cái gì, chứng kiến sẽ là phần bản chất trong nó. Cho

nên tốt hơn cả gọi nó là kĩ thuật của tất cả các kĩ thuật.

Nó không đơn giản là kĩ thuật; quá trình chứng kiến là

phần bản chất của tất cả các kĩ thuật.

Người ta cũng có thể nói về chứng kiến như một kĩ

thuật thuần khiết. Chẳng hạn, J. Krishnamurti - ông ấy

nói về chứng kiến như một kĩ thuật thuần khiết. Nhưng

Nếu cái gì đó vẫn

còn không được

kết thúc trong

ngày, thế thì bạn

sẽ mơ về nó trong

đêm, bởi vì tâm trí

có xu hướng kết

thúc mọi thứ.

Khoảnh khắc nó

được kết thúc,

tâm trí được nhẹ

gánh khỏi nó.

Chừng nào nó

chưa được kết

thúc, tâm trí nhất

định quay đi quay

lại tới nó. |

109   01/03/2010 - 1/ 55  110

việc nói đó chỉ giống như nói về tâm linh mà không có

thân thể. Bạn không thể cảm thấy nó được, bạn không

thể thấy nó được. Mọi nơi tâm linh đều được hiện thân

- bạn có thể cảm thấy tâm linh thông qua thân thể. Tất

nhiên tâm linh không phải là thân thể, nhưng bạn có thể

cảm thấy nó qua thân thể. Mọi kĩ thuật đều chỉ là thân

thể, và chứng kiến mới là linh hồn. Bạn có thể nói về

chứng kiến độc lập với bất kì thân thể nào, vật chất nào;

thế thì nó trở thành trừu tượng, trừu tượng toàn bộ. Cho

nên Krishnamurti đã từng nói liên tục trong nửa thế kỉ,

nhưng bất kì điều gì ông ấy nói cũng đều thuần khiết,

không hiện thân, tới mức người ta nghĩ rằng người ta

hiểu nhưng việc hiểu đó vẫn còn chỉ là một khái niệm.

Trong thế giới này chẳng cái gì tồn tại như tâm

linh thuần khiết cả. Mọi thứ đều tồn tại dưới dạng hiện

thân. Chứng kiến là tâm linh của mọi kĩ thuật tâm linh,

và tất cả các kĩ thuật đều là thân, các thân khác nhau.

Cho nên trước hết chúng ta phải hiểu chứng kiến là

gì, và thế rồi chúng ta có thể hiểu việc chứng kiến qua

thân nào đó, kĩ thuật nào đó.

Chúng ta biết suy nghĩ, và người ta phải bắt đầu từ

suy nghĩ  để biết chứng kiến ngụ ý gì bởi vì người ta

phải bắt  đầu từ  điều người ta biết. Chúng ta biết suy

nghĩ - suy nghĩ nghĩa là phán xét; bạn thấy cái gì đó và

bạn phán xét. Bạn thấy bông hoa và bạn nói nó đẹp hay

không đẹp. Bạn nghe bài ca và bạn ca ngợi nó hay bạn

không ca ngợi nó. Bạn ca ngợi cái gì đó hay bạn kết án

cái gì đó. Suy nghĩ là phán xét - khoảnh khắc bạn nghĩ,

bạn đã bắt đầu phán xét.

Suy nghĩ là  đánh giá. Bạn không thể nghĩ mà

không đánh giá. Làm sao bạn có thể nghĩ về bông hoa

mà không đánh giá nó? Khoảnh khắc bạn bắt đầu nghĩ,

bạn sẽ nói nó  đẹp hay không  đẹp. Bạn sẽ phải dùng

phân loại nào đó bởi vì suy nghĩ là phân loại. Khoảnh

khắc bạn đã phân loại một thứ - dán nhãn nó, đặt tên nó

- bạn đã nghĩ về nó rồi.

Suy nghĩ là không thể  được nếu bạn không  định

phán xét. Nếu bạn không định phán xét, thế thì bạn có

thể vẫn còn nhận biết - nhưng

bạn không thể suy nghĩ.

Bông hoa có  đó, và tôi

nói với bạn, "Thấy nó, nhưng

đừng nghĩ. Nhìn hoa nhưng

đừng nghĩ." Vậy bạn có thể

làm  được gì? Nếu suy nghĩ

mà không  được phép, bạn có

thể làm gì? Bạn chỉ có thể

chứng kiến; bạn chỉ có thể

nhận biết. Bạn chỉ có thể ý

thức về bông hoa. Bạn có thể

đối diện với sự kiện này -

bông hoa đang ở đây. Bây giờ

bạn có thể đương đầu với nó. Nếu suy nghĩ mà không

được phép, bạn không thể nói, "Nó đẹp. Nó không đẹp.

Tôi biết về nó," hay "Nó thật lạ - tôi chưa bao giờ thấy

nó." Bạn không thể nói gì được cả. Lời không thể được

dùng bởi vì mọi lời đều mang giá trị trong nó. Mọi lời

đều là phán xét. Ngôn ngữ bị nặng gánh với phán xét;

ngôn ngữ không bao giờ có thể vô tư  được. Khoảnh

khắc bạn dùng lời, bạn đã phán xét rồi.

Cho nên bạn không thể dùng ngôn ngữ được, bạn

không thể nói thành lời được. Nếu tôi nói, "Đây là bông

Suy nghĩ là không

thể được nếu bạn

không định phán

xét. Nếu bạn

không định phán

xét, thế thì bạn có

thể vẫn còn nhận

biết - nhưng bạn

không thể suy

nghĩ. |

111   01/03/2010 - 1/ 56  112

hoa - nhìn nó, nhưng đừng nghĩ," thế thì việc nói thành

không được phép. Vậy bạn có thể làm gì? Bạn chỉ có

thể là nhân chứng. Nếu bạn có đó mà không suy nghĩ,

chỉ đối diện với cái gì đó, đó là việc chứng kiến. Thế thì

chứng kiến nghĩa là nhận biết thụ động. Nhớ lấy - thụ

động. Suy nghĩ là tích cực, bạn đang làm cái gì đó. Bất

kì cái gì bạn đang thấy, bạn đang làm cái gì đó với nó.

Bạn không thụ động, bạn không giống như tấm gương -

bạn đang làm cái gì đó. Và khoảnh khắc bạn làm cái gì

đó, bạn đã thay đổi cái đó rồi.

Tôi thấy bông hoa và tôi nói, "Nó đẹp quá!" - tôi

đã thay đổi nó rồi. Bây giờ tôi đã áp đặt cái gì đó lên

bông hoa này. Bây giờ, dù hoa là bất kì cái gì, với tôi

nó là bông hoa cộng với cảm giác của tôi về cái đẹp của

nó. Bây giờ bông hoa ở xa xăm rồi; giữa bông hoa và

tôi là cảm giác phán xét của tôi, đánh giá của tôi về việc

đẹp. Bây giờ bông hoa không còn như cũ với tôi nữa,

phẩm chất đã thay đổi. Tôi đã đi vào trong nó - bây giờ

phán xét của tôi đã xuyên thấu vào trong sự kiện này.

Bây giờ nó giống nhiều với hư cấu hơn ít giống như sự

kiện.

Cảm giác này rằng bông hoa đẹp không thuộc về

bông hoa, nó thuộc về tôi. Tôi đã đi vào sự kiện này.

Bây giờ sự kiện này không còn trinh nguyên nữa, tôi đã

làm biến chất nó. Bây giờ tâm trí tôi đã trở thành một

phần của nó. Thực sự, nói rằng tâm trí tôi đã trở thành

một phần của nó nghĩa là quá khứ của tôi đã trở thành

một phần của nó, bởi vì khi tôi nói, "Bông hoa này

đẹp," điều đó ngụ ý tôi đã phán xét nó qua tri thức quá

khứ của mình. Làm sao bạn có thể nói rằng bông hoa

này là  đẹp  được? Kinh nghiệm của bạn về quá khứ,

quan niệm của bạn về quá khứ, rằng cái gì đó giống thế

này là đẹp - bạn đã phán xét nó theo quá khứ của mình.

Tâm trí nghĩa là quá khứ của bạn, kí ức của bạn.

Quá khứ đã bước vào hiện tại. Bạn đã phá huỷ sự kiện

trinh nguyên; bây giờ nó bị bóp méo. Bây giờ không có

bông hoa - bông hoa như thực tại trong bản thân nó

không còn đó. Nó đã bị biến chất bởi bạn, bị phá huỷ

bởi bạn; quá khứ của bạn  đã bước vào giữa. Bạn  đã

diễn giải - đây là suy nghĩ đấy. Suy nghĩ nghĩa là đem

quá khứ vào sự kiện hiện tại.

Đó là lí do tại sao suy nghĩ không bao giờ dẫn bạn

tới chân lí - bởi vì chân lí là trinh nguyên và phải được

đối diện trong tính trinh nguyên toàn bộ của nó.

Khoảnh khắc bạn mang quá

khứ của mình vào, bạn  đang

phá huỷ nó. Thế thì đó là diễn

giải, không phải là nhận ra sự

kiện. Bạn đã phá vỡ nó; thuần

khiết bị mất.

Suy nghĩ nghĩa là  đem

quá khứ của bạn vào hiện tại.

Chứng kiến nghĩa là không

quá khứ, chỉ hiện tại - không

đem quá khứ vào.

Chứng kiến mang tính

thụ động. Bạn không đang làm cái gì cả - bạn hiện hữu!

Đơn giản, bạn có đó. Chỉ bạn hiện hữu. Bông hoa hiện

diện, bạn hiện diện - thế thì có mối quan hệ của việc

chứng kiến. Khi bông hoa hiện diện và toàn thể quá

khứ của bạn hiện diện, không phải bạn, thế thì  đó là

mối quan hệ của suy nghĩ.

Suy nghĩ nghĩa là

đem quá khứ của

bạn vào hiện tại.

Chứng kiến nghĩa

là không quá khứ,

chỉ hiện tại -

không đem quá

khứ vào. |

113   01/03/2010 - 1/ 57  114

Cho nên bắt đầu từ suy nghĩ. Suy nghĩ là gì? Nó là

việc bắc cầu của tâm trí vào hiện tại. Vậy thì bạn đã bỏ

lỡ hiện tại rồi - bạn đã bỏ lỡ nó toàn bộ! Khoảnh khắc

quá khứ thấm vào trong hiện tại, bạn đã bỏ lỡ nó. Khi

bạn nói, "Bông hoa này đẹp," thực sự nó đã trở thành

quá khứ rồi. Khi bạn nói, "Bông hoa này  đẹp," nó là

kinh nghiệm quá khứ. Bạn đã biết, bạn đã phán xét.

Khi bông hoa có đó và bạn có đó, ngay cả nói rằng

bông hoa này đẹp cũng là không thể được. Bạn không

thể khẳng định bất kì phán xét nào trong hiện tại. Bất kì

phán xét nào, bất kì khẳng định nào, đều thuộc vào quá

khứ. Nếu tôi nói, "Tôi yêu bạn," nó  đã trở thành một

thứ của quá khứ. Nếu tôi nói, "Bông hoa này đẹp," tôi

đã cảm thấy, tôi đã phán xét rồi - nó đã trở thành quá

khứ.

Chứng kiến bao giờ cũng là hiện tại, không bao

giờ là quá khứ. Suy nghĩ bao giờ cũng là quá khứ. Suy

nghĩ là chết, chứng kiến là sống. Cho nên phân biệt

tiếp... Thứ nhất, suy nghĩ là tích cực, là làm cái gì đó.

Chứng kiến là thụ động, không làm, chỉ hiện hữu. Suy

nghĩ bao giờ cũng là quá khứ, cái chết, cái đã qua rồi,

cái không còn nữa. Chứng kiến bao giờ cũng là hiện tại

- cái đang đó.

Cho nên nếu bạn cứ nghĩ, bạn không bao giờ có

thể biết được chứng kiến là gì. Dừng lại, chấm dứt suy

nghĩ, trở thành  điểm bắt  đầu trong chứng kiến. Dừng

suy nghĩ là chứng kiến.

Vậy phải làm gì? - bởi vì suy nghĩ là thói quen lâu

dài với chúng ta. Nó trở thành giống như rô bốt, thứ

máy móc. Không phải là bạn nghĩ đâu; không phải là

quyết  định của bạn bây giờ  đâu, nó là thói quen máy

móc  đấy - bạn không thể làm gì khác  được. Khoảnh

khắc bông hoa có đó, suy nghĩ đã bắt đầu rồi. Chúng ta

không có kinh nghiệm vô lời; chỉ trẻ nhỏ mới có. Kinh

nghiệm vô lời mới thực sự là kinh nghiệm. Nói ra lời là

thoát khỏi kinh nghiệm.

Khi tôi nói, "Bông hoa đẹp," bông hoa đã tan biến

khỏi tôi rồi. Bây giờ chính là tâm trí tôi, không phải

bông hoa, mà tôi đang quan tâm tới. Bây giờ nó là hình

ảnh của bông hoa trong tâm trí tôi, không phải là bản

thân bông hoa. Bây giờ bản thân bông hoa là bức tranh

trong tâm trí, một ý nghĩ trong tâm trí, và bây giờ tôi có

thể so sánh với kinh nghiệm quá khứ của mình và phán

xét. Nhưng bông hoa không còn đó nữa.

Khi bạn nói ra lời, bạn bị khép lại với kinh

nghiệm. Khi bạn nhận biết vô lời, bạn mở, mong manh.

Chứng kiến nghĩa là việc mở thường xuyên cho kinh

nghiệm, không đóng.

Phải làm gì? Thói quen máy móc này của cái gọi là

suy nghĩ phải bị phá vỡ ở đâu đó. Cho nên bất kì điều

gì bạn đang làm, cố gắng làm nó một cách vô lời. Điều

đó là khó, gian nan, và ngay lúc đầu điều đó dường như

tuyệt đối không thể được, nhưng nó không phải vậy. Nó

không phải là điều không thể được - nó khó. Bạn đang

bước đi trên phố - bước đi một cách vô lời. Chỉ bước,

thậm chí trong vài giây thôi, và bạn sẽ có thoáng nhìn

về một thế giới khác - thế giới vô lời, thế giới thực,

không phải là thế giới của tâm trí mà con người đã tạo

ra trong bản thân mình.

Bạn  đang  ăn -  ăn một cách vô lời. Ai  đó hỏi

Bokuju - Bokuju là một Thiền sư lớn - "Con đường của

ông là gì, đạo của ông là gì?" |

115   01/03/2010 - 1/ 58  116

Thế là Bokuju nói, "Đạo của ta rất đơn giản: khi ta

đói, ta ăn; khi ta buồn ngủ, ta ngủ - và có vậy thôi."

Người này đâm ra phân vân. Người đó nói, "Ông

nói gì vậy? Tôi cũng ăn và tôi cũng ngủ, và mọi người

đều làm cùng việc đó. Vậy cái gì có trong đó mà ông

gọi nó là đạo?"

Bokuju nói, "Khi ông ăn, ông đang làm nhiều điều,

không chỉ  ăn. Và khi ông ngủ, ông làm mọi thứ khác

ngoại trừ việc ngủ. Nhưng khi ta ăn, ta đơn giản ăn; khi

ta ngủ, ta đơn giản ngủ. Mọi hành động đều toàn bộ."

Mọi hành động trở thành toàn bộ nếu bạn vô lời.

Cho nên thử  ăn mà không nói lời nào trong tâm trí,

không suy nghĩ trong tâm trí. Chỉ  ăn thôi, và thế thì

việc ăn trở thành thiền - bởi vì nếu bạn không nói, bạn

sẽ trở thành nhân chứng.

Nếu bạn nói, bạn sẽ trở thành nhà tư tưởng. Nếu

bạn không nói, bạn không thể làm gì về nó được, bạn

không thể giúp nó  được - bạn sẽ là nhân chứng, một

cách tự  động. Cho nên cố gắng làm bất kì cái gì một

cách vô lời: đi, ăn, tắm, hay chỉ ngồi im lặng. Thế rồi

ngồi - thế rồi là "việc ngồi." Đừng nghĩ. Thế thì chỉ

việc ngồi thôi cũng có thể trở thành thiền; chỉ việc bước

cũng có thể trở thành thiền.

Ai đó khác hỏi Bokuju, "Xin thầy cho tôi kĩ thuật

thiền nào đó."

Bokuju nói, "Ta có thể cho ông một kĩ thuật,

nhưng ông sẽ không có khả năng thiền đâu - bởi vì ông

có thể công phu kĩ thuật với tâm trí cứ nói hoài." Ngón

tay bạn có thể lần tràng hạt và bạn có thể cứ nghĩ. Nếu

ngón tay bạn chỉ chuyển trên tràng hạt mà không suy

nghĩ,  điều  đó trở thành thiền. Thế thì, thực sự, chẳng

cần tới kĩ thuật nào cả. Toàn thể cuộc sống là kĩ thuật

rồi. Cho nên Bokuju nói, "Sẽ tốt hơn nếu ông có thể

sống cùng ta và quan sát ta. Đừng hỏi về phương pháp,

quan sát ta và ông sẽ đi tới biết."

Anh chàng đáng thương này đã quan sát trong bẩy

ngày. Anh ta bắt đầu bị lẫn lộn hơn. Sau bẩy ngày anh

ta nói, "Khi tôi tới, tôi còn ít

lẫn lộn. Bây giờ tôi bị lẫn lộn

hơn. Tôi  đã quan sát thầy

trong bẩy ngày liên tục - cái gì

có đó để mà được quan sát?"

Bokuju nói, "Thế thì ông

đã không quan sát rồi. Khi ta

bước, ông có thấy không? - ta

đơn giản bước. Khi ông  đem

trà tới vào buổi sáng cho ta,

ông có quan sát không? - ta

đơn giản nhận trà và uống nó -

chỉ việc uống. Không có

Bokuju - chỉ có việc uống.

Không Bokuju nào cả - chỉ là

việc uống trà. Ông có quan sát

không? Nếu ông  đã quan sát,

thế thì ông phải  đã cảm thấy

rằng Bokuju không còn nữa."

Đây là điểm tinh tế - bởi

vì nếu người nghĩ có  đó, thế

thì có bản ngã; thế thì bạn là

Bokuju hay ai đó khác. Nhưng nếu chỉ hành động có đó

mà không nói ra lời, không suy nghĩ, thì không có bản

Ngôn ngữ được

cần tới để trao đổi

với người khác;

nó không được

cần tới để trao đổi

với bản thân

người ta. Nó là

công cụ có ích -

còn hơn thế, nó là

công cụ có ích

nhất. Con người

có thể tạo ra xã

hội, thế giới, chỉ

bởi vì ngôn ngữ.

Nhưng bởi vì

ngôn ngữ, con

người đã quên

mất bản thân

mình. |

117   01/03/2010 - 1/ 59  118

ngã. Cho nên Bokuju nói, "Ông có thực sự quan sát

không? Thế thì không có Bokuju đâu - chỉ có việc uống

trà, đi dạo trong vườn, đào hố dưới đất."

Phật, bởi vì  điều này,  đã nói không có linh hồn.

Bởi vì bạn đã không quan sát, bạn cứ liên tục nghĩ rằng

bạn có linh hồn. Bạn không có đâu! Nếu bạn là nhân

chứng, thế thì bạn không có. Cái "tôi" tạo nên bản thân

nó qua ý nghĩ.

Cho nên một điều thêm nữa: ý nghĩ tích luỹ, kí ức

chồng chất, tạo ra cảm giác về bản ngã, rằng bạn  có

đấy.

Thử thực nghiệm này: cắt bỏ toàn thể quá khứ của

bạn khỏi bạn đi - không kí ức. Bạn không biết cha mẹ

mình là ai, bạn không biết mình thuộc về ai - vào nước

nào, vào tôn giáo nào, vào giống nòi nào. Bạn không

biết bạn đã được giáo dục ở đâu, liệu bạn có được giáo

dục hay không. Cắt đi toàn bộ quá khứ - và nhớ bạn là

ai.

Bạn không thể nhớ được bạn là ai! Hiển nhiên bạn

hiện hữu. Bạn có đấy, nhưng bạn là ai? Trong khoảnh

khắc này, bạn không thể cảm thấy cái "tôi".

Bản ngã chỉ là quá khứ được tích luỹ. Bản ngã là ý

nghĩ của bạn được cô đọng, được kết tinh.

Cho nên Bokuju nói, "Nếu ông đã quan sát ta, ta

không có. Có việc uống trà, nhưng không có người

uống. Việc bước đi có đó trong vườn, nhưng không có

người bước. Hành động có đó, nhưng không có người

hành động."

Trong chứng kiến, không có cảm giác về "tôi" -

trong suy nghĩ thì có. Cho nên nếu cái gọi là nhà tư

tưởng được bắt rễ sâu thế trong bản ngã của họ, điều đó

không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nghệ sĩ, nhà tư

tưởng, triết gia, những người có học - nếu họ có bản

ngã thế, điều đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Bạn càng có nhiều ý nghĩ, bạn càng có bản ngã mạnh

hơn.

Trong chứng kiến không có bản ngã - nhưng điều

này tới chỉ nếu bạn có thể siêu việt trên ngôn ngữ.

Ngôn ngữ là rào chắn. Ngôn ngữ được cần tới để trao

đổi với người khác; nó không được cần tới để trao đổi

với bản thân người ta. Nó là công cụ có ích - còn hơn

thế, nó là công cụ có ích nhất. Con người có thể tạo ra

xã hội, thế giới, chỉ bởi vì ngôn ngữ. Nhưng bởi vì

ngôn ngữ, con người đã quên mất bản thân mình.

Ngôn ngữ là thế giới của chúng ta. Nếu trong một

khoảnh khắc thôi con người quên mất ngôn ngữ, thế thì

cái gì còn lại? Văn hoá, xã hội, Hindu giáo, Ki tô giáo,

cộng sản - cái gì còn lại? Chẳng cái gì còn lại cả. Nếu

duy nhất ngôn ngữ được lấy ra khỏi sự tồn tại, toàn thể

nhân loại với văn hoá, văn minh, khoa học, tôn giáo,

triết học, biến mất.

Ngôn ngữ là việc trao  đổi với người khác; nó là

việc trao  đổi duy nhất. Nó hữu dụng, nhưng nó nguy

hiểm - và bất kì khi nào công cụ nào đó hữu dụng, nó

đều có cùng tỉ lệ nguy hiểm nữa. Nguy hiểm là thế này,

rằng tâm trí càng đi vào trong ngôn ngữ, nó càng đi xa

hơn khỏi trung tâm. Cho nên người ta cần cân bằng tinh

tế và làm chủ tinh tế để có khả năng đi vào trong ngôn |

119   01/03/2010 - 1/ 60  120

ngữ và cũng có khả năng bỏ lại ngôn ngữ,  đi ra khỏi

ngôn ngữ.

Chứng kiến nghĩa là đi ra khỏi ngôn ngữ, việc nói,

tâm trí.

Chứng kiến nghĩa là trạng thái của vô trí, vô suy

nghĩ.

Cho nên cố gắng điều đó đi! Nó là nỗ lực lâu dài,

và không gì dự đoán được cả - nhưng cố gắng, và nỗ

lực sẽ cho bạn những khoảnh khắc nào  đó khi bỗng

nhiên ngôn ngữ biến mất. Và thế thì một chiều hướng

mới mở ra. Bạn trở nên nhận biết về một thế giới khác -

thế giới của sự đồng thời, thế giới của ở đây và bây giờ,

thế giới của vô trí, thế giới của thực tại.

Ngôn ngữ phải bay hơi. Cho nên cố gắng làm

những hành  động bình thường, các chuyển  động thân

thể, không ngôn ngữ. Phật đã dùng kĩ thuật này để quan

sát hơi thở. Ông ấy sẽ nói với các đệ tử, "Cứ quan sát

hơi thở. Đừng làm điều gì cả: chỉ quan sát hơi thở đi

vào, hơi thở  đi ra, hơi thở  đi vào, hơi thở  đi ra." Nó

không nên được nói như thế này, nó nên được cảm thấy

- hơi thở đi vào, không lời. Cảm thấy hơi thở đi vào, đi

cùng hơi thở này, để cho tâm thức của bạn đi sâu với

hơi thở này. Thế rồi để nó đi ra. Cứ đi cùng hơi thở của

bạn. Tỉnh táo!

Phật tương truyền  đã nói, "Đừng bỏ lỡ thậm chí

một hơi thở. Nếu một hơi thở bị bỏ lỡ về mặt sinh lí,

ông sẽ chết, và nếu một hơi thở bị bỏ lỡ trong nhận biết,

ông sẽ bỏ lỡ trung tâm, ông sẽ chết bên trong." Cho nên

Phật nói, "Hơi thở là bản chất cho cuộc sống của thân

thể, và nhận biết về hơi thở là bản chất cho cuộc sống

của trung tâm bên trong."

Thở, nhận biết đi. Và nếu bạn cố gắng để nhận biết

về hơi thở của mình, bạn

không thể nghĩ  được, bởi vì

tâm trí không thể làm hai điều

đồng thời - suy nghĩ và chứng

kiến. Chính hiện tượng chứng

kiến là tuyệt  đối  đối lập với

suy nghĩ, cho nên bạn không

thể làm  được cả hai. Cũng

như bạn không thể là cả hai

sống và chết, như bạn không

thể là cả hai suy nghĩ và

chứng kiến. Chứng kiến bất kì

cái gì, và suy nghĩ sẽ dừng lại.

Suy nghĩ bước vào, và chứng

kiến biến mất.

Chứng kiến là nhận biết

thụ  động, không hành  động bên trong. Bản thân nhận

biết không phải là hành động.

Một hôm Mulla Nasruddin lo lắng rất nhiều, suy

nghĩ  ủ ê sâu sắc. Bất kì ai nhìn mặt anh ta  đều

cảm thấy rằng anh ta đã lạc đi đâu đó trong các ý

nghĩ, rất căng thẳng, trong khổ não. Vợ anh ta trở

nên hoảng sợ. Cô  ấy hỏi, "Anh làm gì thế,

Nasruddin? Anh nghĩ gì vậy? Vấn  đề là gì, sao

anh lo lắng thế?"

Cũng như bạn

không thể là cả

hai sống và chết,

như bạn không

thể là cả hai suy

nghĩ và chứng

kiến. Chứng kiến

bất kì cái gì, và

suy nghĩ sẽ dừng

lại. Suy nghĩ bước

vào, và chứng

kiến biến mất. |

121   01/03/2010 - 1/ 61  122

Mulla mở mắt ra và nói, "Đây là vấn  đề tối

thượng. Anh đang nghĩ về làm sao người ta biết

khi nào người ta chết. Làm sao người ta biết rằng

người ta chết? Nếu anh mà chết, làm sao anh sẽ

nhận ra rằng anh chết? - bởi vì anh đã không biết

tới cái chết. Nhận ra nghĩa là em đã biết cái gì đó

trước đó.

"Anh thấy em và nhận ra rằng em là A, hay B hay

C, bởi vì anh đã biết em. Cái chết anh đã không

biết," Mulla nói. "Và khi nó tới, làm sao anh nhận

ra nó? Đó mới là vấn đề, và anh lo lắm. Và khi

anh chết, anh không thể hỏi bất kì ai khác, cho

nên cánh cửa đó cũng bị đóng lại. Anh không thể

tham khảo kinh sách nào  đó, chẳng thầy nào có

thể giúp gì."

Cô vợ cười và nói, "Anh lo không cần thiết. Khi

cái chết tới, người ta biết ngay lập tức. Khi cái

chết tới với anh, anh sẽ biết bởi vì anh sẽ trở nên

lạnh, lạnh như băng." Mulla được nhẹ bớt - một

dấu hiệu chắc chắn, chìa khoá,  đã trong tay anh

ta.

Sau hai hay ba tháng anh ta chặt củi trong rừng.

Lúc  đó là sáng mùa  đông và mọi thứ  đều lạnh.

Bỗng nhiên anh ta nhớ ra, và anh ta cảm thấy tay

mình - chúng lạnh. Anh ta nói, "Được rồi! Bây

giờ cái chết đang tới, và mình ở xa nhà tới mức

mình thậm chí không thể thông báo được cho ai

cả. Bây giờ mình sẽ làm gì đây? Mình quên mất

không hỏi vợ. Cô  ấy bảo mình cách người ta sẽ

cảm thấy, nhưng người ta làm gì khi cái chết tới?

Bây giờ chẳng ai ở  đây cả, và mọi thứ sắp lạnh

cóng cả rồi."

Thế rồi anh ta nhớ ra. Anh ta đã thấy nhiều người

chết, cho nên anh ta nghĩ, "Nằm ra là tốt." Đó là

tất cả những gì anh ta đã thấy người chết làm, thế

là anh ta nằm ra. Tất nhiên, anh ta trở nên lạnh

hơn, anh ta cảm thấy lạnh hơn - cái chết đang trên

anh ta. Con lừa của anh ta đang nghỉ cạnh anh ta

dưới cái cây. Hai con sói, cứ tưởng rằng Mulla

chết rồi, tấn công con lừa của anh ta. Mulla mở

mắt ra và thấy, và anh ta nghĩ, "Người chết không

thể làm  được gì cả. Giá mà mình còn sống, này

sói, mày không thể được tự do thế với lừa của tao

đâu. Nhưng bây giờ mình không thể làm gì được

cả. Chưa bao giờ có chuyện người chết làm cái gì

cả. Mình chỉ có thể là nhân chứng."

Nếu bạn trở nên chết với quá khứ của mình, chết

toàn bộ, thế thì bạn chỉ có thể chứng kiến thôi. Bạn còn

có thể làm cái gì khác được? Chứng kiến nghĩa là trở

thành chết với quá khứ của bạn - kí ức, ý nghĩ, mọi thứ.

Thế thì trong khoảnh khắc hiện tại, bạn có thể làm gì?

Bạn chỉ có thể chứng kiến. Không phán xét nào là có

thể - phán xét là có thể chỉ trong so sánh với kinh

nghiệm quá khứ. Không đánh giá nào là có thể - đánh

giá là có thể chỉ trong so sánh với  đánh giá quá khứ.

Không suy nghĩ nào là có thể - suy nghĩ là có thể chỉ

nếu quá khứ có đó, được đem vào hiện tại. Cho nên bạn

có thể làm được gì? Bạn có thể chứng kiến.

Trong văn đàn chữ Phạn cổ, thầy giáo được định

nghĩa là cái chết -  acharya mrityuh. Trong Katha |

123   01/03/2010 - 1/ 62  124

Upanishad, Nachiketa được gửi tới Yama, thần chết, để

được dạy. Và khi Yama, thần chết, đưa ra nhiều, nhiều

cám dỗ cho Nachiketa - "Lấy cái này  đi, lấy vương

quốc, lấy nhiều của cải, nhiều ngựa vào, nhiều voi, cái

này và cái này," một danh sách dài các thứ - Nachiketa

nói, "Tôi đã tới đây để học cái chết là gì, bởi vì chừng

nào tôi còn chưa biết cái chết là gì, tôi không thể biết

cuộc sống là gì."

Cho nên thầy giáo  được biết tới vào thời xưa là

người có thể trở thành cái chết cho đệ tử - người có thể

giúp bạn chết  đi  để bạn có thể  được tái sinh.

Nicodemus  đã hỏi Jesus, "Làm sao tôi có thể  đạt tới

vương quốc của Thượng  đế?" Jesus nói, "Chừng nào

ông còn chưa chết đi trước hết, chẳng cái gì có thể được

đạt tới. Chừng nào ông còn chưa được tái sinh, chẳng

cái gì có thể được đạt tới."

Và việc tái sinh này không phải là biến cố, nó là

quá trình liên tục. Người ta phải  được tái sinh mọi

khoảnh khắc. Không phải là bạn được tái sinh một lần

và thế thì nó là được và kết thúc. Cuộc sống là việc sinh

liên tục, và cái chết cũng là liên tục. Bạn phải chết đi

một lần bởi vì bạn  đã không sống chút nào. Nếu bạn

sống, thế thì bạn sẽ phải chết đi từng khoảnh khắc. Chết

đi mọi khoảnh khắc cho quá khứ bất kì cái gì nó  đã

từng là, thiên đường hay địa ngục. Bất kì cái gì - chết

nó đi, và tươi tắn và trẻ trung và tái sinh trong khoảnh

khắc. Chứng kiến bây giờ - và bạn chỉ có thể chứng

kiến bây giờ nếu bạn tươi tắn.

Căng thẳng và thảnh thơi

Bây giờ một  điều phải  được hiểu. Nhà thôi miên

đã phát hiện ra luật nền tảng; họ gọi nó là luật của hiệu

quả ngược. Nếu bạn cố gắng vất vả để làm điều gì đó

mà không hiểu điều nền tảng, chính cái đối lập sẽ là kết

quả.

Cũng giống khi bạn học đạp xe. Bạn đang trên con

đường tĩnh lặng, không có giao thông, vào sáng sớm,

và bạn thấy cột cây số  đỏ  đứng  đó bên cạnh  đường.

Đường rộng mét tám và chỉ một cột cây số nhỏ, và bạn

trở nên sợ: bạn có thể đi tới cột cây số và bạn có thể

đâm vào nó. Bây giờ bạn quên mất con đường rộng mét

tám. Thực tế, cho dù bạn bịt mắt, cũng chẳng có nhiều

cơ may cho bạn lao vào cột cây số, đâm vào nó, nhưng

với mắt mở bây giờ cả con đường bị quên mất; bạn đã

trở nên bị hội tụ. Ngay chỗ đầu tiên, mầu đỏ đó đã rất

hội tụ rồi. Và bạn sợ nhiều thế! - bạn muốn tránh nó.

Bạn đã quên rằng bạn đang đi xe đạp, bạn đã quên hết

mọi thứ. Bây giờ vấn đề duy nhất với bạn là làm sao

tránh được hòn đá này; bằng không bạn có thể tự làm

hại mình, bạn có thể đâm vào nó.

Bây giờ việc đâm vào là tuyệt đối không thể tránh

khỏi; bạn nhất định đâm vào cột đá này. Và thế rồi bạn

sẽ ngạc nhiên: "Mình đã cố gắng vất vả để không đâm

vào nó." Thực tế chính bởi vì bạn đã cố gắng vất vả tới

mức bạn  đâm thẳng vào cột  đá  đó. Bạn càng tới gần

hơn, bạn càng cố gắng vất vả hơn để tránh nó; nhưng

bạn càng cố gắng vất vả hơn để tránh nó, bạn càng trở |

125   01/03/2010 - 1/ 63  126

nên hội tụ hơn vào nó. Nó trở thành lực thôi miên; nó

thôi miên bạn. Nó trở thành như nam châm.

Đó là luật nền tảng trong cuộc sống. Nhiều người

cố gắng tránh nhiều thứ và họ rơi vào cùng những thứ

đó. Cố gắng tránh bất kì cái gì bằng nỗ lực lớn lao và

bạn nhất  định rơi vào cùng hố. Bạn không thể tránh

được nó; đó không phải là cách tránh nó.

Thảnh thơi. Đừng cố gắng vất vả, bởi vì chính qua

thảnh thơi mà bạn có thể trở nên nhận biết, không phải

bằng việc cố gắng vất vả. Bình thản, yên tĩnh, im lặng.

Căng thẳng của bạn là

gì? Sự đồng nhất của bạn với

đủ mọi loại ý nghĩ, sợ hãi -

cái chết, phá sản, đồng đô la

mất giá,  đủ mọi loại sợ hãi

có  đó.  Đây là những căng

thẳng của bạn và chúng  ảnh

hưởng tới thân thể bạn nữa.

Thân thể bạn cũng trở nên

căng thẳng, bởi vì thân thể và

tâm trí không phải là các

thực thể tách biệt. Thân tâm

là một hệ thống, cho nên khi

tân trí trở nên căng thẳng,

thân thể trở nên căng thẳng.

Bạn có thể bắt  đầu với

nhận biết; thế thì nhận biết đem bạn xa khỏi tâm trí và

sự đồng nhất với tâm trí. Một cách tự nhiên, thân thể

bắt đầu thảnh thơi. Bạn không còn bị gắn bó, và căng

thẳng không thể tồn tại trong ánh sáng của nhận biết.

Bạn có thể bắt đầu từ đầu

bên kia nữa. Thảnh thơi, vứt

bỏ mọi căng thẳng... và khi

bạn thảnh thơi bạn sẽ ngạc

nhiên rằng nhận biết nào  đó

đang nảy sinh trong bạn.

Chúng là không tách rời.

Nhưng bắt đầu từ nhận biết là

dễ dàng hơn; bắt  đầu với

thảnh thơi có chút ít khó hơn,

bởi vì ngay cả nỗ lực để thảnh

thơi cũng tạo nên căng thẳng

nào đó.

Có một cuốn sách Mĩ -

và nếu bạn muốn phát hiện ra

đủ loại sách ngu xuẩn, thì Mĩ

là chỗ  đó. Khoảnh khắc tôi

thấy tựa  đề cuốn sách, tôi

không thể nào tin được nó. Tựa đề là Bạn phải thảnh

thơi. Bây giờ nếu  phải mà có  đó, làm sao bạn có thể

thảnh thơi  được?  Phải sẽ làm cho bạn căng thẳng;

chính từ này lập tức tạo ra căng thẳng. Phải tới như một

mệnh lệnh từ Thượng  đế. Có lẽ người viết cuốn sách

này chẳng biết gì về thảnh thơi và chẳng biết gì về phức

tạp của thảnh thơi.

Ở phương  Đông chúng ta chưa bao giờ bắt  đầu

thiền từ thảnh thơi; chúng ta đã bắt đầu thiền từ nhận

biết. Thế rồi thảnh thơi tới theo cách riêng của nó, bạn

không phải đem nó tới. Nếu bạn phải đem nó tới, sẽ có

Căng thẳng của

bạn là gì? Sự

đồng nhất của bạn

với đủ mọi loại ý

nghĩ, sợ hãi - cái

chết, phá sản,

đồng đô la mất

giá, đủ mọi loại sợ

hãi có đó. Đây là

những căng thẳng

của bạn và chúng

ảnh hưởng tới

thân thể bạn nữa.

Khi bạn thảnh thơi

bạn sẽ ngạc nhiên

rằng nhận biết nào

đó đang nảy sinh

trong bạn. Chúng

là không tách rời.

Nhưng bắt đầu từ

nhận biết là dễ

dàng hơn; bắt đầu

với thảnh thơi có

chút ít khó hơn,

bởi vì ngay cả nỗ

lực để thảnh thơi

cũng tạo nên căng

thẳng nào đó. |

127   01/03/2010 - 1/ 64  128

căng thẳng nào đó. Nó sẽ tới theo cách riêng của nó; chỉ

thế thì nó mới là thảnh thơi thuần khiết. Và nó tới...

Nếu bạn muốn, bạn có thể cố gắng từ thảnh thơi,

nhưng không theo các cố vấn Mĩ. Theo nghĩa của kinh

nghiệm về thế giới bên trong, Mĩ là nơi trẻ con nhất

trên trái  đất. Châu Âu có chút ít già hơn - nhưng

phương Đông đã sống hàng nghìn năm trong tìm kiếm

cái ta bên trong của nó.

Mĩ mới chỉ có ba trăm năm tuổi - trong cuộc sống

của một quốc gia ba trăm năm chưa là cái gì - do đó,

Mĩ là mối nguy lớn nhất cho thế giới. Vũ khí hạt nhân

trong tay của trẻ con... Nước Nga sẽ hành xử một cách

hợp lí hơn; nó là mảnh đất già và cổ đại và có mọi kinh

nghiệm của lịch sử dài. Ở Mĩ không có lịch sử. Mọi

người đều biết tên cha mình, tên ông mình, và có vậy

thôi. Ở đó cây gia đình của bạn chấm dứt.

Nước Mĩ mới chỉ là  đứa trẻ nhỏ - hay thậm chí

không là trẻ nhỏ, vẫn trong bụng mẹ. Được so với các

xã hội như Ấn Độ và Trung Quốc, nó mới chỉ như được

thụ thai. Cho các dân tộc này vũ khí hạt nhân là điều

nguy hiểm.

Có các vấn đề chính trị, tôn giáo, xã hội, kinh tế,

mọi thứ  đều hành hạ bạn. Bắt  đầu bằng thảnh thơi là

khó: do đó, ở phương Đông chúng ta chưa bao giờ bắt

đầu từ thảnh thơi cả. Nhưng nếu bạn muốn, tôi có ý

tưởng chắc chắn về cách bạn nên bắt đầu. Tôi đã làm

việc với những người phương Tây và tôi  đã trở nên

nhận biết rằng họ không thuộc vào phương Đông và họ

không biết luồng tâm thức phương Đông; họ tới từ một

truyền thống khác chưa bao giờ biết tới bất kì nhận biết

nào.

Đặc biệt với người phương Tây, tôi đã tạo ra thiền

như Thiền Động*

. Trong khi tôi tiến hành các trại cho

các thiền nhân, tôi dùng thiền nói lảm nhảm và Thiền

Kundalini. Nếu bạn muốn bắt đầu từ thảnh thơi, thế thì

những cách thiền này phải được thực hiện trước. Chúng

sẽ lôi ra mọi căng thẳng khỏi tâm trí và thân thể bạn, và

thế thì thảnh thơi là dễ dàng. Bạn không biết mình đang

giữ bao nhiêu căng thẳng, và rằng đây là nguyên nhân

của căng thẳng.

Khi tôi cho phép thiền nói lảm nhảm trong trại trên

núi... Khó mà cho phép điều đó trong thành phố bởi vì

những người hàng xóm bắt đầu phát điên. Họ bắt đầu

gọi điện thoại cho cảnh sát và nói, "Toàn thể cuộc sống

của chúng tôi  đang bị phá hoại!" Họ không biết rằng

nếu họ cũng thực hành trong nhà riêng của họ, cuộc

sống của họ sẽ thoát ra khỏi cái điên khùng mà họ đang

sống. Nhưng họ thậm chí không nhận biết về tính điên

khùng của mình.

Thiền nói lảm nhảm là ở chỗ mọi người đều được

phép nói to bất kì cái gì tới trong tâm trí họ. Và niềm

vui là ở việc nghe điều mọi người nói, không liên quan,

ngớ ngẩn - bởi vì tôi là nhân chứng duy nhất. Mọi

người làm mọi thứ, và điều kiện duy nhất là bạn không

nên động chạm tới bất kì ai khác. Bạn có thể làm bất kì

cái gì bạn muốn... Ai đó đứng trên đầu mình, ai đó cởi

quần áo ra và trở nên khoả thân, chạy quanh - cả một

giờ.

Một người hay ngồi mọi ngày trước tôi - anh  ấy

phải  đã là người môi giới hay cái gì  đó - và khi việc

*

 Xem Thiền: Tự do đầu tiên và cuối cùng |

129   01/03/2010 - 1/ 65  130

thiền bắt  đầu, trước tiên anh  ấy sẽ mỉm cười, vào ý

tưởng về điều anh ấy định làm. Thế rồi anh ấy nói điện

thoại: "Alô, alô..." Từ khoé mắt mình anh  ấy cứ luôn

nhìn vào tôi. Tôi tránh nhìn anh ấy để không làm quấy

rối việc thiền của anh  ấy. Anh  ấy  đang bán, mua cổ

phiếu... cả một giờ anh ấy nói trên điện thoại.

Mọi người đều làm những điều kì lạ, cái vẫn kìm

giữ họ lại. Khi việc thiền chấm dứt, có mười phút cho

thảnh thơi, và bạn có thể thấy rằng trong mười phút đó

mọi người ngã lăn ra - không nỗ lực nào, nhưng bởi vì

họ đã mệt rã rời. Tất cả những rác rưởi đã được ném ra,

cho nên họ  được dọn sạch nào  đó, và họ thảnh thơi.

Hàng nghìn người... và bạn thậm chí không thể nào

nghĩ được rằng đã có hàng nghìn người.

Mọi người hay tới tôi và nói, "Xin kéo dài mười

phút này ra, bởi vì trong cả  đời mình chúng tôi chưa

bao giờ thấy thảnh thơi thế, vui thế. Chúng tôi chưa bao

giờ nghĩ chúng tôi sẽ hiểu nhận biết là gì, nhưng chúng

tôi đã cảm thấy nó tới."

Cho nên nếu bạn muốn bắt  đầu bằng thảnh thơi,

trước hết bạn phải trải qua quá trình thanh tâm - Thiền

Động, Thiền Kudalini, hay nói lảm nhảm.

Bạn có thể không biết từ nói lảm nhảm - gibberish

này bắt nguồn từ đâu; nó bắt nguồn từ nhà huyền môn

Sufi có tên là Jabbar - và đó là cách thiền duy nhất của

ông ấy. Bất kì ai tới, ông ấy đều nói, "Ngồi xuống và

bắt đầu" - và mọi người biết ông ấy ngụ ý gì. Ông ấy

chưa bao giờ nói, ông  ấy chưa bao giờ cho bất kì bài

nói nào; ông ấy đơn giản dạy mọi người nói lảm nhảm.

Chẳng hạn, thỉnh thoảng ông ấy sẽ cho mọi người

việc trình diễn. Trong nửa giờ ông ấy sẽ nói đủ mọi loại

vô nghĩa mà chẳng ai biết ngôn ngữ gì. Nó cũng chẳng

phải là ngôn ngữ nữa; ông ấy sẽ cứ dạy mọi người chỉ

bất kì cái gì tới trong tâm trí ông ấy. Đó là giáo huấn

duy nhất của ông ấy - và với những người hiểu nó, ông

ấy đơn giản nói, "Ngồi xuống và bắt đầu."

Nhưng Jabbar  đã giúp nhiều người trở nên hoàn

toàn im lặng. Bạn có thể tiếp tục được bao lâu? - tâm trí

trở nên trống rỗng. Dần dần, cái không sâu sắc... và

trong cái không đó là ngọn lửa của nhận biết. Nó bao

giờ cũng hiện diện,  được bao quanh bởi việc nói lảm

nhảm của bạn. Việc nói lảm nhảm phải được lôi ra; đó

là chất độc của bạn.

Cùng  điều  đó cũng  đúng

về thân thể - thân thể bạn có

căng thẳng. Bắt đầu làm bất kì

chuyển động nào mà thân thể

muốn làm. Bạn không nên

thao túng nó. Nếu nó muốn

nhảy múa, nó muốn chạy lùi,

nó muốn chạy, nó muốn lăn

lộn trên  đất - bạn không nên

làm nó, bạn đơn giản nên cho

phép nó. Bảo thân thể, "Bạn

được tự do, làm bất kì cái gì

bạn muốn" - và bạn sẽ ngạc

nhiên: "Trời đất! Tất cả những

điều này thân thể muốn làm

nhưng mình kìm nó lại, và đó

là căng thẳng."

Có hai loại căng

thẳng, căng thẳng

thân thể và căng

thẳng tâm trí. Cả

hai phải được xả

ra trước khi bạn

có thể bắt đầu

thảnh thơi, cái sẽ

đem cho bạn nhận

biết. Nhưng bắt

đầu từ nhận biết

thì dễ hơn nhiều,

và đặc biệt cho

những người có

thể hiểu quá trình

của nhận biết. |

131   01/03/2010 - 1/ 66  132

Cho nên có hai loại căng thẳng, căng thẳng thân

thể và căng thẳng tâm trí. Cả hai phải được xả ra trước

khi bạn có thể bắt đầu thảnh thơi, cái sẽ đem cho bạn

nhận biết.

Nhưng bắt  đầu từ nhận biết thì dễ hơn nhiều, và

đặc biệt cho những người có thể hiểu quá trình của

nhận biết, điều đơn giản. Cả ngày bạn dùng nó với mọi

thứ - ô tô, trong giao thông - ngay cả trong giao thông

đô thị bạn vẫn sống sót! Và  điều  đó tuyệt  đối  điên

khùng.

Mới vài ngày trước  đây tôi  đã  đọc về Athens.

Chính phủ đã tổ chức cuộc thi bẩy ngày đối với các tài

xế taxi, và họ đã treo cúp vàng cho ba tài xế giỏi nhất

tuân theo các qui tắc giao thông. Nhưng trong toàn bộ

thành Athens họ không thể tìm ra một người! Cảnh sát

lo lắng; thời hạn sắp hết rồi, và vào ngày cuối cùng họ

muốn tìm ra ba tài xế bằng cách nào  đó - họ có thể

không hoàn hảo, nhưng những giải thưởng  đó phải

được phân phát.

Họ tìm  được một người  đã tuân theo các qui tắc

giao thông  đích xác, cho nên họ sung sướng lắm. Họ

chạy tới anh ta với chiếc cúp, nhưng khi thấy cảnh sát

tới, anh ta lại vượt đèn đỏ! Ai muốn nhận những rắc rối

không cần thiết? Cảnh sát hô lên, "Đợi  đã!" - nhưng

anh ta không nghe, anh ta lập tức chạy đi, bất chấp đèn

hiệu. Họ thử với hai người khác, nhưng chẳng ai dừng

lại, khi thấy cảnh sát. Cho nên sau nỗ lực suốt bẩy

ngày, ba giải thưởng đó vẫn để ở tổng hành dinh cảnh

sát, và Athens vẫn diễn ra vui sướng như mọi khi...

Bạn  đang dùng nhận biết mà không nhận biết về

nó, nhưng chỉ về những thứ bên ngoài.

Chính cùng nhận biết đó phải được dùng cho lưu

thông bên trong. Khi bạn nhắm mắt lại, có lưu thông

của ý nghĩ, xúc động, mơ mộng, tưởng tượng. Đủ mọi

loại thứ bắt đầu nhoáng lên. Điều bạn đã làm ở thế giới

bên ngoài, làm đích xác cùng điều đó với thế giới bên

trong, và bạn sẽ trở thành nhân chứng. Và một khi đã

được nếm trải rồi, niềm vui của việc là nhân chứng lớn

lao, mang tính thế giới khác tới mức bạn sẽ muốn  đi

vào ngày một nhiều hơn. Bất kì khi nào bạn có thời

gian, bạn đều muốn đi vào trong nhiều hơn.

Vấn  đề không phải là tư thế nào; vấn  đề không

phải là đền chùa nào, nhà thờ hay giáo đường nào. Ngồi

trong xe bus công cộng hay

trên tàu hoả, khi bạn không có

gì để làm, nhắm mắt lại. Điều

đó sẽ tiết kiệm cho mắt bạn

khỏi mệt mỏi với việc nhìn ra

ngoài, và nó sẽ cho bạn  đủ

thời gian để quan sát bản thân

mình. Những khoảnh khắc đó

sẽ trở thành những khoảnh

khắc kinh nghiệm đẹp nhất.

Và dần dần, nhận biết

phát triển, toàn thể cá tính của

bạn bắt  đầu thay  đổi. Từ vô

nhận biết tới nhận biết là bước

nhảy lượng tử.

Ngồi trong xe bus

công cộng hay

trên tàu hoả, khi

bạn không có gì

để làm, nhắm mắt

lại. Điều đó sẽ tiết

kiệm cho mắt bạn

khỏi mệt mỏi với

việc nhìn ra ngoài,

và nó sẽ cho bạn

đủ thời gian để

quan sát bản thân

mình. |

133   01/03/2010 - 1/ 67  134

Tâm trí và thiền

Khi tâm trí không có ý nghĩ, nó là thiền.

Tâm trí là không ý nghĩ trong hai trạng thái - hoặc

trong giấc ngủ say hoặc trong thiền. Nếu bạn nhận biết

và ý nghĩ biến mất, nó là thiền. Nếu ý nghĩ biến mất và

bạn trở nên không nhận biết, nó là ngủ say.

Ngủ say và thiền có cái

gì  đó tương tự và cái gì  đó

khác biệt. Một điều là tương

tự - trong cả hai, suy nghĩ

biến mất. Một  điều là khác

biệt - trong ngủ say, nhận

biết cũng biến mất, nhưng

trong thiền nó còn lại. Cho

nên thiền là tương đương với

ngủ say cộng với nhận biết.

Bạn  được thảnh thơi, như

trong ngủ say, và vậy mà vẫn

nhận biết, đầy thức tỉnh - và

điều đó đem bạn tới cánh cửa

của điều huyền bí.

Trong ngủ say bạn  đi

vào trong vô trí, nhưng vô nhận biết. Bạn không biết

mình được đưa tới đâu, mặc dầu vào buổi sáng bạn sẽ

cảm thấy tác động và hiệu quả. Nếu nó đã là giấc ngủ

say, thực sự đẹp, không giấc mơ quấy rối bạn, vào buổi

sáng bạn sẽ cảm thấy tươi tắn, sảng khoái, sống động,

lại trẻ trung, lại  đầy say mê và tinh tuý. Nhưng bạn

không biết nó đã xảy ra thế nào, bạn đã đi đâu. Bạn đã

được mang vào một loại hôn mê sâu, cứ dường như bạn

được cho thuốc mê mào đó và thế rồi bạn được đưa tới

bình diện khác, nơi bạn  đã  đi tới tươi tắn, trẻ trung,

sảng khoái.

Trong thiền điều đó xảy ra mà không có thuốc mê.

Cho nên, thiền nghĩa là

vẫn còn thảnh thơi khi bạn

trong giấc ngủ say và vậy mà

vẫn tỉnh táo. Giữ nhận biết  ở

đó -  để ý nghĩ biến mất,

nhưng nhận biết phải  được

duy trì. Và  điều này không

khó, chỉ có  điều chúng ta  đã

không thử nó, có vậy thôi. Nó

giống như việc bơi: nếu bạn

không thử nó, nó có vẻ khó.

Nó có vẻ nguy hiểm nữa, và

bạn không thể tin  được làm

sao mọi người có thể bơi bởi

vì bạn đơn giản chìm! Nhưng

một khi bạn  đã thử nó một

chút ít, nó lại thành dễ dàng;

nó rất tự nhiên.

Bây giờ một nhà khoa học ở Nhật đã chứng minh

điều đó bằng thực nghiệm rằng đứa trẻ sáu tháng tuổi

có khả năng bơi; chỉ cần cho nó cơ hội. Ông ấy đã dạy

nhiều  đứa trẻ sáu tháng tuổi bơi; ông  ấy  đã làm phép

màu! Ông  ấy nói ông  ấy sẽ thử với  đứa trẻ nhỏ hơn

nữa. Cứ dường như nghệ thuật bơi là sẵn có; chúng ta

chỉ phải cho nó cơ hội và nó bắt đầu vận hành. Đó là lí

do tại sao, một khi bạn đã học bơi, bạn không bao giờ

Ngủ say và thiền

có cái gì đó tương

tự và cái gì đó

khác biệt. Một

điều là tương tự -

trong cả hai, suy

nghĩ biến mất. Một

điều là khác biệt -

trong ngủ say,

nhận biết cũng

biến mất, nhưng

trong thiền nó còn

lại.

Thiền nghĩa là vẫn

còn thảnh thơi khi

bạn ở trong giấc

ngủ say và vậy mà

vẫn tỉnh táo. Giữ

nhận biết ở đó -

để ý nghĩ biến

mất, nhưng nhận

biết phải được

duy trì. Và điều

này không khó,

chỉ có điều chúng

ta đã không thử

nó, có vậy thôi. |

135   01/03/2010 - 1/ 68  136

quên  được nó. Bạn có thể không bơi trong bốn mươi

năm, năm mươi năm, nhưng bạn không thể quên được

nó. Nó không phải là cái gì đó ngẫu nhiên, nó là cái gì

đó tự nhiên; đó là lí do tại sao bạn không thể quên được

nó.

Thiền cũng tương tự; nó

là cái gì  đó sẵn có. Bạn chỉ

phải tạo ra không gian cho

nó vận hành; chỉ cho nó cơ

hội thôi.

Tâm trí là gì? Tâm trí

không phải là vật, mà là

biến cố. Vật có chất liệu

trong nó, biến cố chỉ là quá trình. Vật giống như tảng

đá, biến cố giống như sóng - nó tồn tại, nhưng không có

chất liệu. Nó hệt như biến cố giữa gió và  đại dương,

một quá trình, một hiện tượng.

Đây là điều đầu tiên cần được hiểu, rằng tâm trí là

quá trình giống như sóng hay giống như dòng sông,

nhưng nó không có chất liệu trong nó. Nếu nó có chất

liệu, thế thì nó không thể bị tan biến đi. Nếu nó không

có chất liệu, nó có thể biến mất không  để lại dấu vết

đằng sau.

Khi sóng biến mất trong đại dương, cái gì còn lại

đằng sau? Chẳng cái gì cả, thậm chí không một dấu vết.

Cho nên những người đã biết, họ nói tâm trí giống như

con chim bay trong bầu trời - không dấu chân  để lại

sau, thậm chí không một dấu vết. Con chim bay nhưng

không để lại con đường nào, không dấu chân.

Tâm trí là quá trình. Thực tế, tâm trí không tồn tại

- chỉ ý nghĩ, ý nghĩ di chuyển nhanh tới mức bạn nghĩ

và cảm thấy rằng cái gì đó tồn tại ở đó liên tục. Ý nghĩ

này tới, ý nghĩ khác tới, ý nghĩ khác nữa, và chúng cứ

tiếp diễn... lỗ hổng nhỏ thế

bạn không thể thấy  được

khoảng giữa ý nghĩ này và ý

nghĩ khác. Cho nên hai ý nghĩ

trở nên được nối lại, chúng trở

thành sự liên tục, và bởi vì sự

liên tục  đó mà bạn nghĩ có

tâm trí.

Có ý nghĩ - không có

"tâm trí." Cũng như có điện tử

- không có "vật chất." Ý nghĩ

là  điện tử của tâm trí. Cũng

như đám đông... đám đông tồn tại theo một nghĩa nào

đó, không tồn tại theo nghĩa khác. Chỉ cá nhân mới tồn

tại, nhưng nhiều cá nhân tụ lại cho cảm giác cứ dường

như họ là một. Quốc gia tồn

tại và không tồn tại - chỉ cá

nhân có đó. Cá nhân là điện tử

của quốc gia, của sự liên tục,

của đám đông.

Ý nghĩ tồn tại - tâm trí

không tồn tại; tâm trí chỉ là

dáng vẻ bề ngoài. Và khi bạn

nhìn sâu hơn vào trong tâm

trí, nó biến mất. Thế thì có ý

nghĩ, nhưng khi "tâm trí"  đã

biến mất và chỉ từng ý nghĩ tồn tại, nhiều điều lập tức

được giải quyết. Điều thứ nhất là  ở chỗ ngay lập tức

Thiền là cái gì đó

sẵn có. Bạn chỉ

phải tạo ra không

gian cho nó vận

hành; chỉ cho nó

cơ hội thôi.

Tâm trí là quá

trình. Thực tế, tâm

trí không tồn tại -

chỉ ý nghĩ, ý nghĩ

di chuyển nhanh

tới mức bạn nghĩ

và cảm thấy rằng

cái gì đó tồn tại ở

đó liên tục.

Có ý nghĩ - không

có "tâm trí." Cũng

như có điện tử -

không có "vật

chất." Ý nghĩ là

điện tử của tâm

trí. |

137   01/03/2010 - 1/ 69  138

bạn đi tới biết rằng ý nghĩ giống như mây - chúng tới

rồi đi, và bạn là bầu trời. Khi

không có tâm trí, ngay lập

tức cảm nhận  đi tới là bạn

không còn dính líu vào ý

nghĩ - ý nghĩ có  đó,  đi qua

bạn như mây trôi qua bầu

trời, hay gió thổi qua rặng

cây. Ý nghĩ  đi qua bạn, và

chúng có thể  đi qua bởi vì

bạn là cái trống rỗng bao la.

Không có cản trở, không có

chướng ngại. Không bức

tường nào tồn tại  để ngăn

cản chúng; bạn không phải là

hiện tượng bức tường. Bầu

trời của bạn là mở vô hạn; ý

nghĩ tới và đi. Và một khi bạn bắt đầu cảm thấy rằng ý

nghĩ tới và  đi, và bạn là người quan sát, nhân chứng,

việc làm chủ tâm trí được đạt tới.

Tâm trí không thể bị kiểm soát theo nghĩa bình

thường. Ngay chỗ đầu tiên, bởi vì nó không có, làm sao

bạn có thể kiểm soát được nó? Chỗ thứ hai, ai sẽ kiểm

soát tâm trí? Bởi vì không ai tồn tại bên ngoài tâm trí và

khi tôi nói không ai tồn tại, tôi ngụ ý rằng không người

nào tồn tại bên ngoài tâm trí, cái không. Ai sẽ kiểm soát

tâm trí? Nếu ai đó đang kiểm soát tâm trí, thế thì nó sẽ

chỉ là một phần, một đoạn của tâm trí đang kiểm soát

đoạn khác của tâm trí. Đó chính là điều bản ngã là gì.

Tâm trí không thể bị kiểm soát theo cách đó. Nó

không có, và không có ai  để kiểm soát nó. Cái trống

rỗng bên trong có thể thấy nhưng không thể kiểm soát

được. Nó có thể nhìn nhưng không thể kiểm soát -

nhưng chính cái nhìn là  việc kiểm soát, chính hiện

tượng quan sát, chứng kiến, trở thành việc làm chủ bởi

vì tâm trí biến mất.

Cũng như là trong đêm tối bạn chạy nhanh bởi vì

bạn trở nên sợ hãi ai đó đuổi theo bạn. Và ai đó chẳng

là gì ngoài cái bóng riêng của bạn, và bạn càng chạy

nhanh, cái bóng lại càng gần bạn hơn. Bạn chạy nhanh

bao nhiêu cũng chẳng tạo ra khác biệt gì; cái bóng có

đó. Bất kì khi nào bạn nhìn lại, cái bóng đều có đó. Đó

không phải là cách trốn khỏi nó, và  đó không phải là

cách kiểm soát nó. Bạn sẽ phải nhìn sâu vào trong cái

bóng. Đứng tĩnh lặng và nhìn sâu vào trong cái bóng và

cái bóng biến mất bởi vì cái bóng không có; nó chỉ là

việc thiếu vắng ánh sáng.

Tâm trí không là gì ngoài

việc thiếu vắng sự hiện diện

của bạn. Khi bạn ngồi im

lặng, khi bạn nhìn sâu vào

trong tâm trí, tâm trí đơn giản

biến mất. Ý nghĩ sẽ còn lại,

chúng mang tính tồn tại,

nhưng tâm trí sẽ không  được

tìm thấy.

Nhưng khi tâm trí qua đi,

thế thì cảm nhận thứ hai trở

thành có thể: bạn có thể thấy

rằng ý nghĩ không phải là của

bạn. Tất nhiên chúng tới, và

đôi khi chúng nghỉ lại một

chút trong bạn, và thế rồi chúng đi. Bạn có thể là chỗ

Khi bạn nhìn sâu

hơn vào trong tâm

trí, nó biến mất.

Thế thì có ý nghĩ,

nhưng khi "tâm

trí" đã biến mất và

chỉ từng ý nghĩ

tồn tại, bạn đi tới

biết rằng ý nghĩ

giống như mây -

chúng tới rồi đi,

và bạn là bầu trời.

Tâm trí không là gì

ngoài việc thiếu

vắng sự hiện diện

của bạn. Khi bạn

ngồi im lặng, khi

bạn nhìn sâu vào

trong tâm trí, tâm

trí đơn giản biến

mất. Ý nghĩ sẽ còn

lại, chúng mang

tính tồn tại, nhưng

tâm trí sẽ không

được tìm thấy. |

139   01/03/2010 - 1/ 70  140

nghỉ ngơi, nhưng chúng không bắt nguồn trong bạn.

Bạn  đã bao giờ  để ý rằng

thậm chí không một ý nghĩ

nào  đã nảy sinh ra từ bạn

không? Không một ý nghĩ

nào  đã tới qua bản thể bạn;

chúng bao giờ cũng tới từ

bên ngoài. Chúng không

thuộc vào bạn - vô gốc gác,

vô gia cư, chúng lơ lửng.

Thỉnh thoảng chúng nghỉ lại

trong bạn, có vậy thôi, giống

như  đám mây nghỉ lại trên

đỉnh núi. Thế rồi chúng sẽ đi

trên con  đường riêng của

chúng; bạn không cần làm gì

cả. Nếu bạn  đơn giản quan

sát, việc kiểm soát  được  đạt

tới.

Từ kiểm soát không hay

lắm, bởi vì từ không thể nào

hay lắm được. Từ thuộc vào

tâm trí, thuộc vào thế giới của ý nghĩ. Từ không thể rất,

rất xuyên thấu; chúng nông cạn. Từ  kiểm soát không

hay bởi vì không có ai để kiểm soát và không có ai để

bị kiểm soát cả. Nhưng về chủ định, nó giúp việc hiểu

điều nào  đó xảy ra: khi bạn nhìn sâu, tâm trí bị kiểm

soát - bỗng nhiên bạn đã trở thành người chủ. Ý nghĩ có

đó, nhưng chúng không còn làm chủ bạn nữa. Chúng

không thể làm gì với bạn được, chúng đơn giản tới và

đi; bạn vẫn còn không bị  đụng chạm tới giống như

bông sen trong màn mưa. Giọt nước rơi lên cánh hoa

nhưng chúng cứ tuột  đi, chúng thậm chí không chạm

tới. Hoa sen vẫn còn không bị chạm tới.

Đó là lí do tại sao  ở phương  Đông hoa sen trở

thành có ý nghĩa thế, trở thành biểu tượng thế. Biểu

tượng lớn nhất  đã bắt nguồn từ phương Đông là hoa

sen. Nó mang toàn thể nghĩa của tâm thức phương

Đông. Nó nói, "Giống hoa sen, có vậy thôi. Vẫn còn

không bị động chạm và bạn đang trong kiểm soát. Vẫn

còn không bị động chạm và bạn là người chủ."

Cho nên từ một quan  điểm nào  đó, tâm trí giống

như sóng - sự rối loạn. Khi đại dương êm đềm và yên

tĩnh, không rối loạn, sóng không có đó. Khi đại dương

bị khuấy  động trong triều cường hay gió mạnh, khi

sóng lớn nảy sinh và toàn thể bề mặt chỉ là hỗn  độn,

tâm trí tồn tại theo một quan điểm nào đó. Đây là tất cả

những biểu dụ chỉ để giúp bạn hiểu phẩm chất nào đó ở

bên trong, cái không thể được nói qua lời. Những biểu

dụ này mang tính thơ ca. Nếu bạn cố gắng hiểu chúng

với sự thông cảm, bạn sẽ đạt tới hiểu biết, nhưng nếu

bạn cố gắng hiểu chúng theo logic, bạn sẽ bỏ lỡ vấn đề.

Chúng là các biểu dụ.

Tâm trí là rối loạn của tâm thức, cũng như sóng là

rối loạn của đại dương. Cái gì đó bên ngoài đã đi vào -

gió. Cái gì  đó từ bên ngoài  đã xảy ra cho  đại dương,

hay cho tâm thức - gió, hay ý nghĩ, và có hỗn  độn.

Nhưng hỗn độn bao giờ cũng trên bề mặt. Sóng bao giờ

cũng trên bề mặt. Không có sóng ở dưới sâu - không

thể có được, bởi vì ở dưới sâu gió không thể vào được.

Cho nên mọi thứ đều chỉ ở trên bề mặt. Nếu bạn đi vào

bên trong, kiểm soát được đạt tới. Nếu bạn đi vào bên

Bạn đã bao giờ để

ý rằng thậm chí

không một ý nghĩ

nào đã nảy sinh ra

từ bạn không?

Không một ý nghĩ

nào đã tới qua bản

thể bạn; chúng

bao giờ cũng tới

từ bên ngoài.

Chúng không

thuộc vào bạn - vô

gốc gác, vô gia

cư, chúng lơ lửng.

Thỉnh thoảng

chúng nghỉ lại

trong bạn, có vậy

thôi. |

141   01/03/2010 - 1/ 71  142

trong từ bề mặt bạn đi tới trung tâm - bỗng nhiên, bề

mặt có thể vẫn bị rối loạn nhưng bạn không bị rối loạn.

Toàn thể khoa học về

thiền không là gì ngoài việc

định tâm,  đi vào trung tâm,

bắt rễ ở đó, trú ngụ ở đó. Và

từ đó toàn thể cảnh quan thay

đổi. Bây giờ sóng có thể vẫn

có  đó, nhưng chúng không

với tới bạn được. Và bây giờ

bạn có thể thấy chúng không

thuộc vào bạn, đó chỉ là xung

đột trên bề mặt với cái gì đó

bên ngoài.

Và từ trung tâm, khi bạn

nhìn, từ từ xung đột dừng lại. Từ từ bạn thảnh thơi. Từ

từ bạn chấp nhận rằng tất nhiên có gió mạnh và sóng sẽ

nảy sinh, nhưng bạn không lo lắng, và khi bạn không lo

lắng, thậm chí sóng cũng có thể được tận hưởng. Chẳng

cái gì sai trong chúng.

Vấn đề nảy sinh khi bạn cũng ở trên bề mặt. Bạn

đang trong con thuyền nhỏ trên bề mặt, và gió mạnh tới

và con sóng triều cao và toàn thể đại dương nổi điên -

tất nhiên, bạn lo lắng, bạn sợ chết! Bạn đang bị nguy

hiểm; bất kì khoảnh khắc nào sóng cũng có thể lật con

thuyền nhỏ của bạn; bất kì khoảnh khắc nào cái chết

cũng có thể xuất hiện. Bạn có thể làm gì với con thuyền

nhỏ của mình? Làm sao bạn có thể kiểm soát được cái

gì? Nếu bạn bắt đầu tranh đấu với sóng, bạn sẽ bị thất

bại. Tranh  đấu chẳng ích gì; bạn sẽ phải chấp nhận

sóng. Thực tế, nếu bạn có thể chấp nhận sóng và để con

thuyền của mình, dù nhỏ,  đi theo chúng và không

chống lại chúng, thế thì không có nguy hiểm. Sóng có

đó; bạn đơn giản cho phép. Bạn đơn giản cho phép bản

thân mình đi cùng với chúng, không chống lại chúng.

Bạn trở thành một phần của chúng. Thế thì hạnh phúc

vô biên nảy sinh.

Đó là toàn thể nghệ thuật lướt sóng - đi cùng sóng,

không chống lại chúng. Cùng chúng - nhiều tới mức

bạn không khác gì chúng. Việc lướt sóng có thể trở

thành việc thiền lớn lao. Nó có thể cho bạn thoáng nhìn

về cõi bên trong bởi vì nó không phải là tranh đấu, nó

là buông bỏ. Một khi bạn biết rằng, ngay cả sóng cũng

có thể được tận hưởng... và điều đó có thể được biết tới

khi bạn nhìn vào toàn thể hiện tượng từ trung tâm.

Cũng như nếu bạn là lữ khách trong rừng và mây

đã tụ tập, và có nhiều sét, và bạn đã lạc đường và bạn

cố gắng vội vã về nhà. Đây là điều đang xảy ra trên bề

mặt - lữ khách lạc đường, nhiều mây, nhiều sét; chẳng

mấy chốc sẽ có cơn mưa cực to. Bạn đang tìm nhà, sự

an toàn của nhà - thế rồi bỗng nhiên bạn đạt tới đó. Bây

giờ bạn ngồi bên trong, bây giờ bạn chờ đợi mưa - bây

giờ bạn có thể tận hưởng. Bây giờ sét có cái  đẹp của

riêng nó. Nó không đẹp vậy khi bạn đang ở ngoài, bị

lạc trong rừng, nhưng bây giờ, ngồi trong nhà, toàn thể

hiện tượng này cực kì hay. Bây giờ mưa tới và bạn tận

hưởng. Bây giờ sét có  đó và bạn tận hưởng, và sấm

chớp  ầm  ầm trong mây, và bạn tận hưởng bởi vì bây

giờ bạn an toàn bên trong.

Một khi bạn  đạt tới trung tâm, bạn bắt  đầu tận

hưởng bất kì cái gì xảy ra trên bề mặt. Cho nên toàn thể

sự việc là không tranh đấu trên bề mặt, mà thay vì thế

Toàn thể khoa học

về thiền không là

gì ngoài việc định

tâm, đi vào trung

tâm, bắt rễ ở đó,

trú ngụ ở đó. Và

từ đó toàn thể

cảnh quan thay

đổi. |

143   01/03/2010 - 1/ 72  144

lẩn vào trung tâm. Thế thì có việc làm chủ, và không

kiểm soát nào  đã bị áp  đặt, việc làm chủ xảy ra một

cách tự phát khi bạn được định tâm.

Định tâm trong tâm thức là làm chủ tâm trí.

Cho nên đừng cố gắng "kiểm soát tâm trí" - ngôn

ngữ có thể dẫn bạn đi sai. Không ai có thể kiểm soát

được, và những người cố gắng kiểm soát sẽ phát điên;

họ đơn giản sẽ thần kinh, bởi vì cố gắng kiểm soát tâm

trí không là gì ngoài một phần của tâm trí cố gắng kiểm

soát phần khác của tâm trí.

Bạn là ai, người  đang cố gắng kiểm soát? Bạn

cũng là sóng - tất nhiên sóng tôn giáo, cố gắng kiểm

soát tâm trí. Và có sóng phi tôn giáo nữa - có dục và có

giận dữ và có ghen tị và sở hữu và hận thù, và cả triệu

con sóng phi tôn giáo. Và thế rồi có các con sóng tôn

giáo - thiền, tình yêu, từ bi. Nhưng đây tất cả đều trên

bề mặt, của bề mặt, và trên bề mặt. Tôn giáo hay phi

tôn giáo cũng chẳng khác biệt gì.

Tôn giáo thực là ở trung tâm, và ở trong cảnh quan

xảy ra qua trung tâm. Ngồi trong nhà, bạn nhìn vào bề

mặt riêng của mình - mọi thứ thay đổi bởi vì cảnh quan

của bạn là mới. Bỗng nhiên bạn là người chủ. Thực tế,

bạn kiểm soát nhiều tới mức bạn có thể để cho bề mặt

không được kiểm soát. Điều này là tinh tế - bạn trong

kiểm soát thế, được bắt rễ thế, không lo lắng về bề mặt,

tới mức trong thực tế bạn có thể tận hưởng sóng và

triều và bão. Nó là đẹp, nó cho năng lượng, nó cho sức

mạnh - không có gì phải lo nghĩ về nó. Chỉ người yếu

mới lo nghĩ về ý nghĩ. Chỉ người yếu mới lo nghĩ về

tâm trí. Người mạnh hơn đơn giản hấp thu cái toàn thể,

và họ giầu có hơn vì nó. Người mạnh hơn  đơn giản

không bao giờ bác bỏ cái gì.

Bác bỏ là do yếu đuối - bạn sợ. Người mạnh hơn

thích hấp thu mọi thứ mà cuộc sống cho. Tôn giáo, phi

tôn giáo,  đạo  đức, vô  đạo  đức, thiêng liêng, gian tà -

chẳng tạo ra khác biệt gì; người mạnh hơn hấp thu mọi

thứ. Và người đó giầu có vì điều đó. Người đó có chiều

sâu khác biệt toàn bộ mà người tôn giáo thường không

thể có được; họ là nghèo nàn và hời hợt.

Quan sát người tôn giáo thường đi tới đền chùa và

tới tu viện và tới nhà thờ mà xem. Bạn bao giờ cũng

thấy những người rất, rất nông cạn không có chiều sâu.

Bởi vì họ đã bác bỏ các bộ phận của chính mình, họ đã

trở nên què quặt. Họ theo một cách nào đó bị tê liệt.

Chẳng cái gì sai trong tâm trí, chẳng cái gì sai

trong ý nghĩ. Nếu bất kì cái gì cũng sai, nó vẫn còn trên

bề mặt - bởi vì thế thì bạn không biết cái toàn thể và

chịu đựng không cần thiết bởi vì bộ phận cảm nhận bộ

phận. Cảm nhận toàn thể là cần có, và đó là khả năng

duy nhất từ trung tâm - bởi vì từ trung tâm bạn có thể

nhìn tất cả xung quanh theo mọi chiều, mọi hướng, vào

toàn thể ngoại vi của bản thể bạn. Và nó là bao la. Thực

tế, nó cũng là ngoại vi của sự tồn tại. Một khi bạn được

định tâm, dần dần bạn trở nên ngày một rộng hơn, ngày

một lớn hơn, và bạn chấm dứt với việc là cái toàn thể,

không ít hơn thế.

Từ quan điểm khác, tâm trí giống như bụi tích tụ

trên quần áo của lữ khách. Và bạn  đã du hành và du

hành và du hành trong hàng triệu kiếp, và chưa bao giờ

tắm cả. Nhiều bụi đã tụ lại, một cách tự nhiên - chẳng

có gì sai trong nó cả; nó phải như vậy - nhiều tầng bụi |

145   01/03/2010 - 1/ 73  146

và bạn nghĩ những tầng này là cá tính của bạn. Bạn đã

trở nên bị  đồng nhất thế với chúng, bạn  đã sống với

những tầng bụi này lâu tới mức chúng giống như da

bạn. Bạn đã trở nên bị đồng nhất.

Tâm trí là quá khứ, kí

ức, bụi bặm. Mọi người  đều

tích tụ nó - nếu bạn du hành,

bạn sẽ tích bụi. Nhưng không

cần bị  đồng nhất với nó,

không cần trở thành một với

nó, bởi vì nếu bạn trở thành

một với nó, thế thì bạn sẽ

trong rắc rối bởi vì bạn

không phải là bụi, bạn là tâm

thức. Omar Khayyams nói,

"Bụi về với bụi." Khi một

người chết, điều gì xảy ra? -

bụi trở về với bụi. Nếu bạn chỉ là bụi, thế thì mọi thứ sẽ

trở về với bụi; chẳng cái gì sẽ còn lại đằng sau. Nhưng

bạn chỉ là bụi, các tầng bụi, hay là cái gì đó bên trong

bạn mà không phải là bụi chút nào, không phải là đất

chút nào?

Đó là tâm thức của bạn, nhận biết của bạn. Nhận

biết là bản thể bạn, tâm thức là bản thể bạn, còn bụi mà

nhận biết thu thập quanh nó là tâm trí bạn.

Có hai cách xử trí với bụi này. Cách "tôn giáo"

thông thường là lau sạch quần áo, kì cọ thân thể bạn

thật kĩ. Nhưng các phương pháp  đó không thể có ích

nhiều. Dù bạn lau sạch quần áo tới đâu, quần áo cũng

đã trở nên bẩn tới mức chúng vô phương cứu chữa. Bạn

không thể lau sạch chúng được; ngược lại, bất kì cái gì

bạn làm cũng có thể làm cho chúng bẩn hơn.

Chuyện xảy ra:

Mulla Nasruddin có lần tới tôi, và anh ấy là người

say. Tay anh ấy run bần bật - ăn, uống trà, mọi thứ

đều rớt lên quần áo anh ấy, cho nên mọi quần áo

anh ấy đều lem nhem với trà và thức ăn và thế này

thế nọ. Thế là tôi bảo Nasruddin, "Sao anh không

tới nhà hoá học và tìm cái gì đó? Có giải pháp và

những vết lem này có thể được tẩy đi."

Anh ta đi. Sau bẩy ngày anh ta quay lại; quần áo

anh ta ở tình trạng còn tệ hơn, xấu hơn trước. Tôi

hỏi, "Có chuyện gì vậy? Anh không tới nhà hoá

học sao?" Anh ta nói, "Tôi tới rồi. Và giải pháp

hoá chất đó thật tuyệt vời - nó có tác dụng. Mọi vết

nhơ của trà và thức ăn đều hết. Bây giờ tôi cần giải

pháp khác, bởi vì giải pháp  đó  đã  để lại vết nhơ

riêng của nó."

Người tôn giáo cung cấp cho bạn xà phòng và giải

pháp hoá chất, những chỉ dẫn về cách tẩy vết bẩn,

nhưng thế rồi những giải pháp  đó  để lại vết nhơ của

riêng chúng. Đó là lí do tại sao người vô đạo đức có thể

trở thành  đạo  đức nhưng vẫn còn bẩn - bây giờ theo

cách  đạo  đức, nhưng người  đó vẫn còn bẩn. Thỉnh

thoảng tình huống lại còn tồi tệ hơn trước.

Người vô đạo đức theo nhiều cách là hồn nhiên, ít

bản ngã. Người đạo đức có tất cả những cái vô đạo bên

Tâm trí giống như

bụi tích tụ lại  trên

quần áo của lữ

khách. Và bạn đã

du hành và du

hành và du hành

trong hàng triệu

kiếp, và chưa bao

giờ tắm cả.  |

147   01/03/2010 - 1/ 74  148

trong tâm trí, và người đó đã thu thập những thứ mới -

đó là người  đạo  đức, người nghiêm khắc về luân lí,

những thái  độ bản ngã. Người  đó cảm thấy cao siêu;

người đó cảm thấy mình là người được chọn. Và mọi

người khác  đều bị kết án  đoạ  địa ngục; chỉ người  đó

mới lên thiên  đường. Và tất cả những cái vô  đạo vẫn

còn ở bên trong, bởi vì bạn không thể kiểm soát được

tâm trí từ bề mặt; không có cách nào. Nó  đơn giản

không xảy ra theo cách đó. Chỉ một kiểm soát tồn tại,

và đó là cảm nhận từ trung tâm.

Tâm trí giống như bụi tích tụ qua hàng triệu cuộc

hành trình. Quan  điểm tôn giáo thực, quan  điểm tôn

giáo triệt  để ngược lại với quan  điểm bình thường, là

đơn giản vứt quần áo đi. Đừng bận tâm giặt tẩy chúng,

chúng không thể giặt được. Đơn giản làm như con rắn

thoát ra khỏi bộ da cũ của nó và thậm chí không nhìn

lại.

Từ quan điểm khác, tâm trí là quá khứ, kí ức, mọi

kinh nghiệm được tích luỹ, theo một nghĩa nào đó. Tất

cả những  điều bạn  đã làm, tất cả những  điều bạn  đã

nghĩ, tất cả những điều bạn đã ham muốn, tất cả những

điều bạn đã mơ - mọi thứ, toàn bộ quá khứ của bạn, kí

ức của bạn - kí  ức là tâm trí. Và chừng nào bạn còn

chưa gạt bỏ kí ức, bạn sẽ không có khả năng làm chủ

tâm trí.

Làm sao gạt bỏ được kí ức? Nó bao giờ cũng có

đó, theo bạn. Thực tế, bạn là kí ức, cho nên làm sao gạt

bỏ nó được? Bạn là ai ngoại trừ kí ức của mình? Khi tôi

hỏi, "Bạn là ai?" bạn nói cho tôi tên bạn - đó là kí ức

của bạn. Cha mẹ bạn đã cho bạn cái tên đó ở thời gian

nào đó trước đây. Tôi hỏi bạn, "Bạn là ai?" và bạn nói

về gia đình bạn, cha bạn, mẹ bạn - đó là kí ức. Tôi hỏi

bạn, "Bạn là ai?" và bạn nói cho tôi về giáo dục của

bạn, bằng cấp của bạn, rằng bạn có bằng thạc sĩ nghệ

thuật, hay bạn có bằng tiến sĩ, hay bạn là kĩ sư hay kiến

trúc sư. Đó là kí ức.

Khi tôi hỏi bạn, "Bạn là ai?" nếu thực sự bạn nhìn

vào bên trong, câu trả lời duy nhất của bạn có thể là "tôi

không biết." Bất kì cái gì bạn sẽ nói  đều sẽ là kí  ức,

không phải bạn. Câu trả lời thực duy nhất, đích thực có

thể là "tôi không biết," bởi vì biết bản thân mình là điều

cuối cùng. Tôi có thể trả lời tôi là ai, nhưng tôi sẽ

không trả lời. Bạn không thể trả lời  được bạn là ai,

nhưng bạn lại sẵn sàng với câu trả lời. Những người

biết, họ giữ im lặng về điều này. Bởi vì nếu tất cả kí ức

đều bị bỏ đi, và mọi ngôn ngữ bị bỏ đi, thế thì tôi là ai

không thể được nói ra. Tôi có thể nhìn vào bạn, tôi có

thể cho bạn một cử chỉ; tôi có thể sống cùng bạn, với

toàn thể bản thể của tôi -  đó là câu trả lời của tôi.

Nhưng câu trả lời không thể được cho trong lời bởi vì

bất kì điều gì được cho trong lời đều sẽ là một phần của

kí ức, một phần của tâm trí, không phải là của tâm thức.

Làm sao loại bỏ kí ức này? Quan sát chúng, chứng

kiến chúng. Và bao giờ cũng nhớ lấy, "Điều này đã xảy

ra cho mình, nhưng điều này không phải là mình." Tất

nhiên bạn đã được sinh ra trong gia đình nào đó, nhưng

điều này không phải là bạn; nó đã xảy ra cho bạn, một

biến cố bên ngoài bạn. Tất nhiên ai đó đã cho bạn cái

tên; nó có tiện dụng của nó, nhưng cái tên không phải

là bạn. Tất nhiên bạn có hình dạng, nhưng hình dạng

không phải là bạn; hình dạng chỉ là ngôi nhà bạn ngẫu

nhiên  ở trong  đó. Hình dạng chỉ là thân thể mà bạn

ngẫu nhiên ở trong đó. Và thân thể được trao cho bạn |

149   01/03/2010 - 1/ 75  150

bởi cha mẹ bạn - nó là món quà, nhưng nó không phải

là bạn.

Quan sát và khu biệt.

Đây là  điều  ở phương

Đông gọi là vivek, khu biệt

- bạn khu biệt liên tục. Cứ

giữ khu biệt - một khoảnh

khắc tới khi bạn đã khử bỏ

tất cả mọi cái không là bạn.

Bỗng nhiên, trong trạng

thái đó, bạn lần đầu tiên đối

diện với bản thân mình,

bạn đương đầu với bản thể

riêng của mình. Cứ cắt bỏ

đi mọi  đồng nhất mà bạn

không là - gia  đình, thân

thể, tâm trí. Trong cái trống

rỗng đó, khi mọi thứ không

phải là bạn  đã bị vứt  đi,

bỗng nhiên bản thể bạn lộ

ra. Lần đầu tiên bạn đương

đầu với bản thân mình, và

việc  đương  đầu  đó trở

thành việc làm chủ.

Suy nghĩ không thể bị dừng lại - không phải là

nó không dừng, nhưng nó không thể bị dừng lại. Nó

dừng theo cách riêng của nó. Sự phân biệt này phải

được hiểu; bằng không bạn có thể phát điên đi săn đuổi

tâm trí mình.

Vô trí không nảy sinh bởi việc dừng suy nghĩ. Khi

suy nghĩ không còn nữa, vô trí hiện hữu. Chính nỗ lực

dừng lại sẽ tạo ra nhiều lo lắng hơn, nó sẽ tạo ra xung

đột, nó sẽ làm cho bạn chia chẻ. Bạn sẽ trong rối loạn

thường xuyên bên trong. Điều này sẽ không ích gì cả.

Và cho dù bạn thành

công trong việc dừng nó lại

một cách cưỡng bức trong

vài khoảnh khắc, nó không

phải là thành tựu chút nào -

bởi vì vài khoảnh khắc đó sẽ

gần như chết, chúng sẽ

không sống  động. Bạn có

thể cảm thấy một loại tĩnh

lặng... nhưng không im lặng.

Bởi vì tĩnh lặng bó buộc

không phải là im lặng. Bên

dưới nó, sâu trong vô thức,

tâm trí bị kìm nén cứ làm

việc.

Cho nên, không có cách

nào dừng tâm trí lại cả.

Nhưng tâm trí dừng lại - đó

là chắc chắn. Nó dừng theo

cách riêng của nó.

Vậy phải làm gì? - câu hỏi này là có liên quan.

Quan sát. Đừng cố gắng dừng lại. Không có nhu cầu

làm hành  động nào chống lại tâm trí. Ngay chỗ  đầu

tiên, ai sẽ làm nó? Đó sẽ là tâm trí tranh đấu với bản

thân tâm trí mà thôi; bạn sẽ phân chia tâm trí mình

thành hai: một đang cố gắng làm người chủ, đầu chó,

Bạn đã được sinh

ra trong gia đình

nào đó, nhưng

điều này không

phải là bạn; nó đã

xảy ra cho bạn.

Tất nhiên ai đó đã

cho bạn cái tên;

nó có tiện dụng

của nó, nhưng cái

tên không phải là

bạn. Tất nhiên bạn

có hình dạng,

nhưng hình dạng

không phải là bạn;

hình dạng chỉ là

ngôi nhà bạn ngẫu

nhiên ở trong đó.

Cứ cắt bỏ đi mọi

đồng nhất mà bạn

không là - gia

đình, thân thể, tâm

trí. Trong cái trống

rỗng đó, khi mọi

thứ không phải là

bạn đã bị vứt đi,

bỗng nhiên bản

thể bạn lộ ra. Lần

đầu tiên bạn

đương đầu với

bản thân mình, và

việc đương đầu

đó trở thành việc

làm chủ. |

151   01/03/2010 - 1/ 76  152

cố gắng giết chết phần bên kia của bản thân nó - chính

là  điều ngớ ngẩn. Đó là trò chơi ngu xuẩn, nó có thể

làm cho bạn phát rồ. Đừng cố gắng dừng tâm trí hay

suy nghĩ - chỉ quan sát nó,

cho phép nó. Cho phép nó tự

do toàn bộ. Cứ  để nó chạy

nhanh như nó muốn; bạn

không cố gắng theo bất kì

cách nào  để kiểm soát nó.

Bạn chỉ là nhân chứng.

Nó là  đẹp! Tâm trí là

một trong những cái máy đẹp

nhất. Khoa học còn chưa có

khả năng tạo ra cái gì sánh

bằng tâm trí. Tâm trí vẫn còn

là kiệt tác, phức tạp thế, cực

kì mạnh mẽ thế, với biết bao

nhiêu tiềm năng. Quan sát

nó! Tận hưởng nó!

Và đừng quan sát như kẻ thù, bởi vì nếu bạn nhìn

vào tâm trí như kẻ thù, bạn không thể quan sát được.

Bạn đã mang định kiến rồi, bạn đã chống đối. Bạn đã

quyết định rằng cái gì đó là sai với tâm trí - bạn đã kết

luận. Và bất kì khi nào bạn nhìn vào ai đó như kẻ thù,

bạn không bao giờ nhìn sâu, bạn chưa bao giờ nhìn vào

mắt; bạn né tránh.

Quan sát tâm trí nghĩa là nhìn vào nó với tình yêu

sâu sắc, với sự kính trọng sâu sắc, sự tôn kính - nó là

món quà của Thượng đế cho bạn. Chẳng cái gì sai trong

bản thân tâm trí. Chẳng cái gì sai trong bản thân việc

suy nghĩ. Nó là quá trình đẹp, như các quá trình khác

cũng  đẹp. Mây bay trên trời là  đẹp - sao ý nghĩ di

chuyển trong bầu trời bên trong lại không đẹp? Hoa tới

trên cây là đẹp - sao ý nghĩ nở hoa trong bản thể bạn lại

không đẹp? Dòng sông chảy ra đại dương là đẹp - sao

dòng suối ý nghĩ chảy  ở  đâu  đó tới một  định mệnh

không biết là không đẹp? Nó không đẹp sao? Nhìn với

sự tôn kính sâu sắc đi. Đừng là chiến sĩ, là người yêu

đi.

Quan sát sắc thái tinh tế

của tâm trí, chỗ rẽ bất thần,

chỗ ngoặt  đẹp. Cú nhảy xa

và cao bất thần, những trò

chơi mà tâm trí cứ chơi;

những giấc mơ nó dệt lên -

tưởng tượng, kí ức, cả nghìn

lẻ một phóng chiếu nó tạo ra

- quan sát! Đứng đó tách rời,

xa cách, không tham gia,

dần dần bạn sẽ bắt đầu cảm

thấy... Tính quan sát của bạn

càng trở nên sâu sắc hơn,

nhận biết của bạn càng trở

nên sâu sắc hơn, lỗ hổng bắt

đầu nảy sinh, những khoảng

hở. Ý nghĩ này đi và ý nghĩ

khác còn chưa tới, và có lỗ

hổng. Đám mây này  đã bay qua,  đám mây khác đang

tới, và có lỗ hổng.

Trong những lỗ hổng  đó, lần  đầu tiên bạn sẽ có

những thoáng nhìn về vô trí. Bạn sẽ có hương vị của vô

trí - gọi nó là hương vị của Thiền, của Đạo, của Yoga.

Trong những khoảnh hở nhỏ bé đó, bỗng nhiên bầu trời

Suy nghĩ không

thể bị dừng lại -

không phải là nó

không dừng,

nhưng nó không

thể bị dừng lại. Nó

dừng theo cách

riêng của nó. Sự

phân biệt này phải

được hiểu; bằng

không bạn có thể

phát điên đi săn

đuổi tâm trí mình.

Tâm trí là một

trong những cái

máy đẹp nhất.

Khoa học còn

chưa có khả năng

tạo ra cái gì song

song với tâm trí.

Tâm trí vẫn còn là

kiệt tác, phức tạp

thế, cực kì mạnh

mẽ thế, với biết

bao nhiêu tiềm

năng. Quan sát

nó! Tận hưởng

nó! |

153   01/03/2010 - 1/ 77  154

trong trẻo và mặt trời chiếu sáng. Bỗng nhiên thế giới

đầy huyền bí, bởi vì tất cả rào chắn đều bị loại bỏ; màn

che trên mắt bạn không còn đó nữa. Bạn thấy rõ ràng,

bạn thấy xuyên thấu. Toàn thể sự tồn tại trở thành trong

suốt.

Lúc ban đầu, những điều này sẽ là những khoảnh

khắc hiếm hoi, thưa thớt và xa ở giữa. Nhưng chúng sẽ

cho bạn những thoáng nhìn

về điều samadhi là gì. Những

vũng im lặng nhỏ bé - chúng

sẽ tới và chúng sẽ biến mất,

nhưng bây giờ bạn biết rằng

bạn  đang trên  đường  đúng.

Bạn lại bắt đầu quan sát. Khi

ý nghĩ trôi qua, bạn quan sát

nó; khi khoảng hở trôi qua,

bạn quan sát nó. Mây cũng

đẹp; ánh mặt trời cũng  đẹp.

Bây giờ bạn không là người

chọn lựa. Bây giờ bạn không

có tâm trí cố  định. Bạn

không nói, "Tôi sẽ chỉ là

khoảng hở." Điều  đó là ngu

xuẩn, bởi vì một khi bạn trở nên bị gắn bó với  ước

muốn chỉ khoảng hở thôi, bạn đã quyết định chống lại

suy nghĩ rồi. Và thế thì những khoảng hở  đó sẽ biến

mất. Chúng xảy ra chỉ khi bạn  ở tách rời xa xăm.

Chúng xảy ra, chúng không thể  được  đem tới. Chúng

xảy ra, bạn không thể buộc chúng xảy ra được. Chúng

là việc xảy ra tự phát.

Cứ tiếp tục quan sát. Cứ để các ý nghĩ tới và đi -

bất kì chỗ nào chúng muốn tới. Chẳng cái gì sai cả!

Đừng cố gắng thao túng và đừng cố gắng chỉ đạo. Cứ

để ý nghĩ di chuyển trong tự do toàn bộ. Và thế thì

những khoảng hở lớn hơn sẽ tới. Bạn sẽ được ân huệ

với những tỏ ngộ (satoris) nhỏ. Đôi khi nhiều phút sẽ

trôi qua và không ý nghĩ nào sẽ có đó; sẽ không có lưu

thông - im lặng toàn bộ, không rối loạn.

Khi những lỗ hổng lớn hơn tới, bạn sẽ có sáng tỏ

mới nảy sinh. Bạn sẽ không chỉ có sáng tỏ để nhìn ra

thế giới, bạn sẽ có khả năng nhìn vào thế giới bên

trong. Với những lỗ hổng đầu tiên bạn sẽ nhìn vào thế

giới - cây sẽ xanh hơn chúng trông như bây giờ, bạn sẽ

được bao quanh bởi âm nhạc vô hạn, âm nhạc tinh tú.

Bạn bỗng nhiên sẽ trong hiện diện của tính thượng đế -

không thể tả được, huyền bí. Có liên quan tới bạn, mặc

dầu bạn không thể hiểu thấu được nó. Ở bên trong bạn

đạt tới vậy mà vẫn ngoài nó. Với những lỗ hổng lớn

hơn, cùng  điều  đó sẽ xảy ra bên trong. Thượng  đế sẽ

không chỉ ở bên ngoài, bạn bỗng nhiên sẽ ngạc nhiên -

ngài cũng ở bên trong. Ngài không chỉ trong cái được

thấy, ngài cũng ở bên trong người thấy - bên trong và

bên ngoài. Dần dần...

Nhưng đừng bị gắn bó với điều đó nữa. Gắn bó là

thức ăn cho tâm trí tiếp tục. Chứng kiến không gắn bó

là cách tận hưởng những khoảnh khắc phúc lạc đó, khả

năng của bạn duy trì chúng cho những thời kì lâu hơn

nảy sinh. Chung cuộc, cuối cùng, một ngày nào đó bạn

trở thành người chủ. Thế thì, khi bạn muốn nghĩ, bạn

nghĩ; nếu ý nghĩ được cần tới, bạn dùng nó. Nếu ý nghĩ

không được cần tới, bạn cho phép nó nghỉ ngơi. Không

phải là tâm trí đơn giản không còn đó - tâm trí có đó,

nhưng bạn có thể dùng nó hay không dùng nó. Bây giờ

đó là quyết định của bạn, cũng giống như chân: nếu bạn

Khi ý nghĩ trôi

qua, bạn quan sát

nó; khi khoảng hở

trôi qua, bạn quan

sát nó. Mây cũng

đẹp; ánh mặt trời

cũng đẹp. Bây giờ

bạn không là

người chọn lựa.

Bây giờ bạn

không có tâm trí

cố định. |

155   01/03/2010 - 1/ 78  156

muốn chạy bạn dùng chúng; nếu bạn không muốn chạy,

bạn  đơn giản nghỉ. Chân có  đó. Theo cùng cách này,

tâm trí bao giờ cũng có đó.

Khi tôi nói với bạn, tôi dùng tâm trí - không có

cách khác  để nói. Khi tôi trả lời câu hỏi của bạn, tôi

dùng tâm trí - không có cách khác. Tôi phải đáp ứng và

kể lể, và tâm trí là cái máy tốt. Khi tôi không nói với

bạn và tôi một mình, không có tâm trí - bởi vì nó là

trung gian để kể lại. Khi tôi ngồi một mình, nó không

được cần tới.

Bạn đã không cho nó nghỉ ngơi; do đó, tâm trí trở

thành tầm thường. Liên tục bị dùng, bị mệt mỏi, điều

đó cứ diễn ra mãi diễn ra mãi. Ngày nó làm việc, đêm

nó làm việc - ban ngày bạn nghĩ, ban đêm bạn mơ. Hết

ngày nọ tới ngày kia, nó cứ làm việc mãi. Nếu bạn sống

bẩy mươi hay tám mươi năm, nó sẽ liên tục làm việc.

Nhìn vào tinh tế và bền bỉ của tâm trí - tinh tế thế!

Trong cái đầu nhỏ đó chứa được tất cả các thư viện của

thế giới đấy; tất cả những gì đã từng được viết ra đều có

thể được chứa trong một tâm trí. Khả năng của tâm trí

thật vô cùng - và trong không gian nhỏ bé thế! và chẳng

gây ra tiếng động nào. Nếu các nhà khoa học một ngày

nào  đó trở nên có khả năng tạo ra máy tính tương

đương với tâm trí... máy tính có đó, nhưng chúng chưa

được bằng tâm trí đâu. Chúng vẫn là máy móc, chúng

không có đơn vị hữu cơ; chúng còn chưa có trung tâm

nào. Nếu một ngày nào đó điều đó trở thành có thể - và

có thể là các nhà khoa học một ngày nào đó có thể có

khả năng tạo ra tâm trí - thế thì bạn sẽ biết máy tính đó

sẽ chiếm bao nhiêu không gian, và nó sẽ gây tiếng ồn

như thế nào!

Tâm trí gần như không gây ra tiếng động nào; nó

cứ làm việc im lặng. Và là một kẻ phục vụ đến thế đấy!

trong bẩy mươi năm, tám mươi năm. Và thế nữa, khi

bạn chết, thân thể bạn có thể già nhưng tâm trí vẫn còn

trẻ. Khả năng của nó vẫn còn như cũ. Thỉnh thoảng,

nếu bạn đã dùng nó đúng đắn, nó thậm chí còn tăng lên

theo tuổi của bạn - bởi vì bạn càng biết nhiều, bạn càng

hiểu nhiều. Bạn càng kinh nghiệm và sống nhiều hơn,

tâm trí bạn càng trở nên có khả năng hơn. Khi bạn chết

đi, mọi thứ trong thân thể bạn sẵn sàng chết - ngoại trừ

tâm trí.

Đó là lí do tại sao  ở phương Đông chúng ta nói

tâm trí rời khỏi thân thể và đi vào bụng mẹ khác, bởi vì

nó còn chưa sẵn sàng chết. Việc tái sinh là của tâm trí.

Và một khi bạn đã đạt tới trạng thái của vô trí, thế thì sẽ

không có tái sinh. Thế thì bạn sẽ đơn giản chết đi. Và

với việc chết của bạn, mọi thứ sẽ được tan biến - thân

thể bạn, tâm trí bạn - chỉ việc chứng kiến của bạn sẽ

còn lại. Đó là bên ngoài thời gian và không gian. Thế

thì bạn trở thành một với sự tồn tại, thế thì bạn không

còn tách rời khỏi nó nữa. Việc tách rời tới từ tâm trí.

Nhưng không có cách nào dừng nó lại một cách ép

buộc cả -  đừng bạo hành. Di chuyển một cách  đáng

yêu, với sự tôn kính sâu sắc, và nó sẽ bắt  đầu xảy ra

theo cách riêng của nó. Bạn chỉ quan sát, và không vội

vàng. |

157   01/03/2010 - 1/ 79  158

Tâm trí hiện đại là trong vội vàng nhiều lắm. Nó

muốn các phương pháp tức

khắc mì ăn liền để dừng tâm

trí. Do  đó, thuốc có sự hấp

dẫn. Bạn có thể ép buộc tâm

trí dừng lại bằng việc dùng

hoá chất, thuốc, nhưng bạn

lại  đang bạo hành với cái

máy này.  Điều  đó là không

tốt, nó mang tính huỷ hoại.

Theo cách này bạn sẽ không

trở thành người chủ. Bạn có

thể có khả năng dừng tâm trí

lại qua thuốc, nhưng thế thì

thuốc sẽ trở thành chủ của

bạn - bạn sẽ không trở thành

người chủ. Bạn  đã  đơn giản

thay  đổi chủ của mình, và

bạn  đã thay  đổi sang cái tồi

hơn. Bây giờ thuốc sẽ nắm

quyền với bạn, chúng sẽ sở

hữu bạn; không có chúng

bạn sẽ chẳng ở đâu cả.

Thiền không phải là nỗ

lực chống lại tâm trí, nó là cách hiểu tâm trí. Nó là cách

đáng yêu chứng kiến tâm trí - nhưng tất nhiên, người ta

phải kiên nhẫn. Tâm trí này mà bạn đang mang trong

đầu mình đã nảy sinh qua nhiều thế kỉ, hàng nghìn năm.

Tâm trí nhỏ bé của bạn mang toàn thể kinh nghiệm của

nhân loại. Và không chỉ của nhân loại - của con vật, của

chim chóc, của thực vật, của tảng đá; bạn đã trải qua tất

cả những kinh nghiệm đó. Tất cả những điều đã xảy ra

cho tới giờ đều đã xảy ra trong bạn nữa.

Trong một bình chứa nhỏ, bạn mang toàn thể kinh

nghiệm của sự tồn tại. Đó là điều tâm trí đang là. Thực

tế, nói nó là của bạn cũng không đúng. Nó mang tính

tập thể; nó thuộc vào tất cả chúng ta. Tâm lí học hiện

đại đã tiếp cận tới nó, đặc biệt là phân tích của trường

phái Jung đã tiếp cận tới nó, và họ đã bắt đầu cảm thấy

cái gì đó giống như vô thức tập thể. Tâm trí bạn không

phải là của bạn - nó thuộc vào tất cả chúng ta. Thân thể

chúng ta là rất tách biệt; tâm trí chúng ta không tách

biệt thế. Thân thể chúng ta rõ

ràng tách biệt, tâm trí chúng ta

chờm lấp nhau - và linh hồn

chúng ta là một.

Thân thể là tách rời, tâm

trí chờm lấp, và linh hồn là

một. Tôi không có linh hồn

khác và bạn không có linh hồn

khác. Tại chính trung tâm của

sự tồn tại chúng ta gặp gỡ và

là một.  Đó là  điều "Thượng

đế" là gì  đấy -  điểm gặp gỡ

của tất cả. Giữa Thượng đế và

thế giới - "thế giới" nghĩa là

thân thể - là tâm trí.

Tâm trí là cây cầu, cây

cầu giữa thân thể và linh hồn,

giữa thế giới và Thượng đế. Đừng cố gắng phá huỷ nó.

Tâm trí hiện đại là

trong vội vàng

nhiều lắm. Nó

muốn các phương

pháp tức khắc mì

ăn liền để dừng

tâm trí. Do đó,

thuốc có sự hấp

dẫn. Bạn có thể ép

buộc tâm trí dừng

lại bằng việc dùng

hoá chất, thuốc,

nhưng bạn lại

đang bạo hành với

cái máy này. Điều

đó mang tính huỷ

hoại. Theo cách

này bạn sẽ không

trở thành người

chủ.

Thân thể là tách

rời, tâm trí chờm

lấp, và linh hồn là

một. Tôi không có

linh hồn khác và

bạn không có linh

hồn khác. Tại

chính trung tâm

của sự tồn tại

chúng ta gặp gỡ

và là một. Đó là

điều "Thượng đế"

là đấy - điểm gặp

gỡ của tất cả. |

159   01/03/2010 - 1/ 80  160

Nhiều người đã cố gắng phá huỷ nó qua Yoga. Đó

là dùng sai Yoga. Nhiều người đã cố gắng phá huỷ nó

qua tư thế thân thể, qua việc thở - điều đó nữa đem tới

thay đổi hoá chất tinh tế bên trong. Chẳng hạn, nếu bạn

đứng lộn đầu kiểu trồng cây chuối trong thế shirshasan,

bạn có thể phá huỷ tâm trí rất dễ dàng. Bởi vì khi máu

xô lên quá nhiều, giống như ngập lụt, vào đầu... khi bạn

đứng lộn ngược đầu, đó là điều bạn đang cố làm. Cái

máy não là tinh tế. Bạn làm ngập lụt nó bằng máu,

những sợi tinh tế sẽ chết. Đó là lí do tại sao bạn chưa

bao giờ bắt gặp nhà yoga thông minh. Không - nhà

yoga ít nhiều đều ngu. Thân thể họ mạnh khoẻ, điều đó

đúng, mạnh mẽ - nhưng tâm trí họ chết. Bạn sẽ không

thấy tia sáng le lói của thông minh. Bạn sẽ thấy thân thể

rất cường tráng, như con vật, nhưng bằng cách nào đó

con người đã biến mất.

Đứng trên đầu mình, bạn buộc máu chảy vào trong

đầu bằng trọng lực. Đầu cần máu, nhưng với lượng nhỏ

thôi; và chảy chậm, không như ngập lụt. Ngược với

trọng lực, ít máu lên được tới đầu, và thế nữa cũng theo

cách im lặng. Nếu quá nhiều máu vào trong  đầu, nó

mang tính huỷ hoại.

Yoga đã được dùng để giết chết tâm trí. Việc thở

có thể được dùng để giết chết tâm trí - có nhịp điệu của

hơi thở, rung  động tinh tế của hơi thở,  điều có thể là

mạnh mẽ với tâm trí tinh tế. tâm trí có thể bị phá huỷ

qua chúng. Đây là những thủ đoạn cũ. Bây giờ những

thủ  đoạn mới nhất  được khoa học cung cấp: LSD,

marijuana, và những chất khác; những thuốc ngày một

phức tạp sẽ sẵn có chẳng chóng thì chầy.

Tôi không thiên về việc dừng tâm trí. Tôi thiên về

việc quan sát nó. Nó dừng lại theo cách riêng của nó -

và thế thì nó là đẹp. Khi cái gì đó xảy ra mà không có

bạo hành nào, nó có cái đẹp của riêng nó; nó có sự phát

triển tự nhiên. Bạn có thể ép buộc bông hoa và cho nó

nở ra bằng vũ lực, bạn có thể kéo cánh của nụ ra và mở

nó ra bằng vũ lực, nhưng bạn đã phá huỷ cái đẹp của

bông hoa này. Bây giờ nó gần như chết. Nó không thể

trụ lại được với sự bạo hành của bạn. Cánh hoa sẽ treo

đó xìu ra, ủ rũ, chết đi. Khi nụ nở ra bằng năng lượng

riêng của nó, khi nó mở theo cách riêng của nó, thế thì

những cánh hoa đó sống động.

Tâm trí là việc nở hoa của bạn - đừng ép buộc nó

theo bất kì cách nào. Tôi chống lại mọi vũ lực và chống

lại mọi bạo hành, và  đặc biệt

là bạo hành hướng về bản

thân bạn.

Quan sát - trong lời cầu

nguyện, tình yêu, sự kính

trọng sâu sắc - và xem  điều

xảy ra. Phép màu xảy ra theo

cách riêng của nó. Không có

nhu cầu kéo và đẩy.

Làm sao dừng suy nghĩ?

Tôi nói quan sát, tỉnh táo. Và

vứt bỏ ý tưởng này về việc

dừng lại, bằng không nó sẽ

dừng sự biến đổi tự nhiên của

tâm trí. Vứt bỏ ý tưởng này về

việc dừng lại đi! Bạn là ai mà

dừng lại?

Ngay cả những ý

nghĩ vô đạo, cái

gọi là ý nghĩ vô

đạo, đi qua tâm trí

bạn, thì cứ để

chúng qua. Chẳng

cái gì sai. Bạn vẫn

còn tách rời,

chẳng cái hại gì

được thực hiện.

Nó chỉ là hư cấu,

bạn đang xem bộ

phim bên trong. |

161   01/03/2010 - 1/ 81  162

Nhiều nhất, tận hưởng. Và chẳng cái gì sai cả -

ngay cả những ý nghĩ vô đạo, cái gọi là ý nghĩ vô đạo,

đi qua tâm trí bạn, thì cứ để chúng qua. Chẳng cái gì

sai. Bạn vẫn còn tách rời, chẳng cái hại gì  được thực

hiện. Nó chỉ là hư cấu, bạn  đang xem bộ phim bên

trong. Cho phép nó theo cách riêng của nó và nó sẽ dẫn

bạn đi, dần dần, tới trạng thái của vô trí. Việc quan sát

chung cuộc lên đỉnh cao ở vô trí.

Vô trí không chống lại tâm trí; vô trí là bên ngoài

tâm trí. Vô trí không tới bằng việc giết chết và phá huỷ

tâm trí; vô trí tới khi bạn  đã hiểu tâm trí toàn bộ tới

mức suy nghĩ không còn được cần tới - việc hiểu của

bạn đã thay thế nó.

Lối mòn và bánh xe

Con người có vẻ là trong hiện tại, nhưng đó chỉ là

có vẻ thôi. Con người sống trong quá khứ. Con người

trải qua hiện tại, nhưng con người vẫn còn bắt rễ trong

quá khứ. Hiện tại không thực là thời gian cho tâm thức

bình thường - với tâm thức bình thường, quá khứ là thời

gian thực, hiện tại chỉ là bước chuyển từ quá khứ sang

tương lai, chỉ là bước chuyển tạm thời. Quá khứ là thực

và tương lai cũng thế, nhưng hiện tại là không thực cho

tâm thức bình thường.

Tương lai không là gì ngoài quá khứ được kéo dài.

Tương lai không là gì ngoài quá khứ được phóng chiếu

lặp đi lặp lại. Hiện tại dường như là không tồn tại. Nếu

bạn nghĩ về hiện tại, bạn sẽ không tìm thấy nó chút nào

- bởi vì khoảnh khắc bạn tìm nó, nó  đã trôi qua rồi.

Ngay khoảnh khắc trước, khi bạn đã không tìm nó, nó

đã trong tương lai.

Với tâm thức phật, với người đã thức tỉnh, chỉ hiện

tại là tồn tại. Với tâm thức bình thường, vô nhận biết,

ngủ như người mộng du, quá khứ và tương lai là thực

còn hiện tại là không thực. Chỉ khi người ta thức dậy

thì hiện tại mới là thực, còn quá khứ và tương lai trở

thành không thực.

Tại sao  điều này lại như vậy? Tại sao bạn sống

trong quá khứ? - bởi vì tâm trí không là gì ngoài việc

tích luỹ của quá khứ. Tâm trí là kí  ức - tất cả những

điều bạn  đã làm, tất cả những  điều bạn  đã mơ, tất cả

những điều bạn đã muốn làm và không thể làm được,

tất cả những  điều bạn  đã tưởng tượng trong quá khứ,

đều là tâm trí của bạn. Tâm trí là thực thể chết. Nếu bạn

nhìn qua tâm trí, bạn sẽ không bao giờ tìm thấy hiện tại

bởi vì hiện tại là cuộc sống, và cuộc sống không bao

giờ có thể được tiếp cận tới qua trung gian chết. Tâm trí

là chết.

Tâm trí giống như bụi tụ lại trên tấm gương. Bụi

càng tụ lại nhiều, gương càng ít giống gương. Và nếu

các tầng bụi mà dầy, như nó tụ lên bạn, thế thì tấm

gương không phản xạ chút nào.

Mọi người đều tích tụ bụi - không chỉ bạn tích tụ,

bạn còn níu bám lấy nó; bạn nghĩ nó là kho báu. Quá

khứ  đã qua rồi - sao bạn còn níu bám lấy nó? Bạn

không thể làm gì được về nó cả, bạn không thể quay lại

được, bạn không thể hoàn tác  được nó - sao bạn níu |

163   01/03/2010 - 1/ 82  164

bám lấy nó? Nó không phải là kho báu. Và nếu bạn níu

bám lấy quá khứ và bạn nghĩ nó là kho báu, tất nhiên

tâm trí bạn sẽ muốn sống nó lần nữa và lần nữa trong

tương lai. Tương lai của bạn

không thể là cái gì ngoài quá

khứ  được sửa  đổi của bạn -

có chút ít tinh luyện hơn,

chút ít được trang điểm hơn,

nhưng nó sẽ là cùng cái cũ

bởi vì tâm trí không thể nghĩ

về cái không biết được. Tâm

trí chỉ có thể phóng chiếu cái

biết, cái bạn biết rồi.

 Bạn rơi vào tình yêu

với người  đàn bà và người

đàn bà này chết. Bây giờ bạn

sẽ  đi tìm người  đàn bà khác

thế nào? Người  đàn bà khác

sẽ là dạng  được sửa  đổi của

người vợ đã chết của bạn; đó

là cách duy nhất bạn biết.

Bất kì cái gì bạn làm trong

tương lai sẽ không là gì ngoài sự liên tục của quá khứ.

Bạn có thể thay đổi chút ít - miếng vá chỗ này, miếng

vá chỗ kia, nhưng phần chính sẽ còn lại như cũ.

Ai  đó hỏi Mulla Nasruddin khi ông ta nằm trên

giường chết, "Nếu ông lại được trao cho cuộc sống, ông

sẽ sống nó thế nào, Nasruddin? Ông có làm thay  đổi

nào không?" Nasruddin  đắn  đo với mắt nhắm, nghĩ

ngợi, suy tư, thế rồi mở mắt ra nói, "Có chứ, nếu tôi mà

được cho cuộc sống lần nữa, tôi sẽ chẻ đôi sợi tóc của

tôi ở chính giữa. Điều đó bao giờ cũng là ước ao của

tôi, nhưng cha tôi bao giờ cũng nhấn mạnh rằng tôi

không được làm nó. Và khi cha tôi chết, tóc đã trở nên

được ước định tới mức nó không thể bị chẻ ra ở giữa."

Đừng cười! Nếu bạn  được hỏi bạn sẽ làm gì với

cuộc sống của mình, bạn sẽ làm hơi thay đổi giống thế

này thôi. Chồng với cái mũi hơi khác, vợ với nước da

hơi khác, ngôi nhà lớn hơn hay nhỏ hơn - nhưng chúng

không là gì nhiều hơn việc chẻ sợi tóc của bạn ra  ở

giữa, tầm thường, không bản chất. Cuộc sống bản chất

của bạn sẽ vẫn còn như cũ. Bạn đã làm nó nhiều, nhiều

lần rồi; cuộc sống bản chất

của bạn vẫn còn như cũ.

Nhiều lần bạn  đã  được cho

cuộc sống. Bạn đã sống nhiều

lần rồi; bạn rất, rất cổ đại. Bạn

không phải là mới trên trái đất

này, bạn còn già hơn trái  đất

bởi vì bạn đã sống trên cái trái

đất khác nữa, trên các hành

tinh khác. Bạn già như sự tồn

tại - đây là cách nó phải là vậy

bởi vì bạn là một phần của nó.

Bạn cổ  đại, nhưng cứ lặp  đi

lặp lại cùng hình mẫu mãi. Đó

là lí do tại sao người Hindu

gọi nó là cái bánh xe của sống và chết - bánh xe bởi vì

nó cứ lặp lại bản thân nó. Nó là việc lặp lại: cùng cái

nan hoa cứ đi lên và đi xuống, đi xuống và đi lên.

Tâm trí phóng chiếu bản thân nó và tâm trí là quá

khứ, cho nên tương lai của bạn sẽ không là gì khác hơn

quá khứ. Và quá khứ là gì? Bạn  đã làm gì trong quá

khứ? Bất kì điều gì bạn đã làm - tốt, xấu, thế này thế nọ

Nếu bạn níu bám

lấy quá khứ và

bạn nghĩ nó là kho

báu, tất nhiên tâm

trí bạn sẽ muốn

sống nó lần nữa

và lần nữa trong

tương lai. Tương

lai của bạn không

thể là cái gì ngoài

quá khứ được sửa

đổi của bạn - có

chút ít tinh luyện

hơn, chút ít được

trang điểm hơn.

Bạn đã sống nhiều

lần rồi; bạn rất, rất

cổ đại. Bạn cổ đại,

nhưng cứ lặp đi

lặp lại cùng hình

mẫu mãi. Đó là lí

do tại sao người

Hindu gọi nó là cái

bánh xe của sống

và chết - bánh xe

bởi vì nó cứ lặp lại

bản thân nó. |

165   01/03/2010 - 1/ 83  166

- bất kì điều gì bạn làm đều tạo ra việc lặp lại của riêng

nó. Đó là lí thuyết về nghiệp. Nếu bạn giận dữ vào ngày

hôm kìa, bạn đã tạo ra tiềm năng nào đó để lại giận dữ

ngày hôm qua. Thế rồi bạn lặp lại nó, bạn cho giận dữ

nhiều năng lượng hơn. Tâm trạng giận dữ - bạn đã bắt

rễ vào nó nhiều hơn, bạn đã tưới nước cho nó; bây giờ

hôm nay bạn sẽ lặp lại nó với nhiều lực hơn, với nhiều

năng lượng hơn. Và thế rồi ngày mai bạn sẽ lại là nạn

nhân của hôm nay.

Mỗi hành động bạn làm,

hay thậm chí nghĩ tới hành

động,  đều có cách riêng của

nó để cứ còn dai dẳng lặp đi

lặp lại, bởi vì nó tạo ra một

kênh trong bản thể bạn. Nó

bắt  đầu hấp thu năng lượng

từ bạn. Bạn giận dữ, thế thì

tâm trạng này diễn ra và bạn

nghĩ rằng bạn không giận

nữa - thế là bạn bỏ lỡ vấn đề.

Khi tâm trạng này đã qua đi,

chẳng cái gì xảy ra cả; chỉ

bánh xe đã chuyển đi và nan

hoa  đã  đi lên nay  đi xuống.

Cơn giận  đã có  đó trên bề

mặt vào phút trước; cơn giận

bây giờ  đã  đi xuống vào

trong vô thức, vào trong

chiều sâu của bản thể bạn. Nó sẽ đợi cho thời gian của

nó lại tới. Nếu bạn hành  động theo nó, bạn  đã làm

mạnh cho nó. Thế thì bạn đã lại tiếp sức cho cuộc sống

của nó. Bạn lại  đã cho nó sức mạnh, năng lượng. Nó

đang đập như hạt mầm dưới đất, đợi cho đúng cơ hội và

mùa vụ, thế rồi nó sẽ mọc lên.

Mọi hành động đều tự duy trì, mọi ý nghĩ đều tự

duy trì. Một khi bạn hợp tác với nó, bạn đang cho nó

năng lượng. Chẳng chóng thì chầy nó sẽ trở thành thói

quen. Bạn sẽ làm nó và bạn sẽ không là người làm; bạn

sẽ làm nó chỉ bởi vì lực của thói quen. Mọi người nói

rằng thói quen là bản tính thứ hai -  điều này cũng

không phải là quá  đáng. Ngược lại,  đây là nói giảm

nhẹ! Thực tế, thói quen chung cuộc trở thành bản tính

thứ nhất và bản tính trở thành thứ hai. Bản tính trở

thành chỉ giống như phụ lục hay chú thích trong cuốn

sách, và thói quen trở thành thân chính của cuốn sách.

Bạn sống qua thói quen -  điều  đó nghĩa là thói

quen về căn bản sống qua bạn. Bản thân thói quen cứ

dai dẳng, nó có năng lượng của riêng nó. Tất nhiên nó

lấy năng lượng từ bạn, nhưng bạn đã hợp tác trong quá

khứ và bạn đang hợp tác trong hiện tại. Dần dần, thói

quen sẽ trở thành người chủ và bạn sẽ chỉ là người hầu,

cái bóng. Thói quen sẽ cho chỉ thị, mệnh lệnh, và bạn

sẽ chỉ là kẻ hầu vâng lời. Bạn sẽ phải theo nó.

Chuyện xảy ra là một nhà huyền môn Hindu,

Eknath, đi hành hương. Cuộc hành hương sẽ kéo dài ít

nhất một năm bởi vì ông ấy phải đi thăm tất cả những

nơi linh thiêng của đất nước. Tất nhiên, đó là cuộc hành

hương đi cùng với Eknath, cho nên hàng nghìn người

cũng đi cùng ông ấy. Kẻ trộm của thị trấn cũng tới và

nói, "Tôi biết rằng tôi là kẻ trộm và không  đủ xứng

đáng để là thành viên trong nhóm của thầy, nhưng xin

cho tôi một cơ hội. Tôi muốn tới để hành hương."

Mọi hành động

đều tự duy trì, mọi

ý nghĩ đều tự duy

trì. Một khi bạn

hợp tác với nó,

bạn đang cho nó

năng lượng.

Chẳng chóng thì

chầy nó sẽ trở

thành thói quen.

Bạn sẽ làm nó và

bạn sẽ không là

người làm; bạn sẽ

làm nó chỉ bởi vì

lực của thói quen. |

167   01/03/2010 - 1/ 84  168

Eknath nói, "Điều đó khó đấy, bởi vì một năm là

thời gian dài và ông có thể bắt đầu đánh cắp các thứ của

mọi người. Ông có thể gây ra rắc rối. Xin bỏ ý tưởng

này đi." Nhưng tên trộm vẫn cứ khăng khăng. Nó nói,

"Trong một năm tôi sẽ vứt bỏ việc  ăn cắp, nhưng tôi

phải tới. Và tôi hứa với thầy rằng trong một năm tôi sẽ

không ăn cắp một thứ gì từ bất kì ai." Eknath đồng ý.

Nhưng trong vòng vài tuần rắc rối bắt đầu, và rắc

rối là thế này: các thứ bắt đầu biến mất khỏi hành lí của

mọi người. Và điều thậm chí còn thách đố hơn là không

ai  ăn cắp chúng - mọi thứ sẽ biến mất từ túi ai  đó,

chúng sẽ được tìm thấy trong túi của ai đó khác sau vài

ngày. Người có túi mà đồ đạc đó được tìm thấy sẽ nói,

"Tôi đã không làm cái gì cả, tôi thực sự không biết làm

sao những thứ này đã chui vào túi tôi."

Eknath nghi ngờ, cho nên một  đêm ông giả vờ

ngủ, nhưng ông  ấy vẫn thức và ông  ấy quan sát. Tên

trộm xuất hiện gần nửa đêm, vào giữa đêm, và nó bắt

đầu thay đổi mọi thứ từ hành lí người nọ sang hàng lí

người khác. Eknath bắt quả tang anh ta và nói, "Ông

đang làm gì vậy? Và ông đã hứa rồi!"

Tên trộm nói, "Tôi vẫn giữ lời hứa đấy chứ. Tôi đã

không đánh cắp một thứ nào. Nhưng đây là thói quen

cũ của tôi... vào nửa  đêm nếu tôi không làm  điều tai

quái nào  đó, tôi không thể ngủ  được. Và trong một

năm, không ngủ sao? Thầy là con người của từ bi. Thầy

nên từ bi với tôi. Và tôi không  ăn cắp! Mọi thứ  đều

được tìm thấy lặp đi lặp lại; chúng chẳng đi đâu cả mà

chỉ đổi từ người này sang người khác. Và hơn nữa, sau

một năm tôi phải bắt đầu lại việc ăn cắp của mình, cho

nên nó cũng là việc thực hành tốt nữa."

Thói quen buộc bạn làm những điều nào đó; bạn là

nạn nhân. Người Hindu gọi nó là lí thuyết về nghiệp.

Từng hành động mà bạn lặp lại, từng ý nghĩ - bởi vì ý

nghĩ cũng là hành động tinh tế trong tâm trí - trở thành

ngày một mạnh hơn. Thế thì bạn ở trong nắm giữ của

nó. Thế thì bạn bị cầm tù trong thói quen. Thế thì bạn

sống cuộc sống của người bị giam cầm, của nô lệ. Và

việc giam cầm là tinh tế; nhà tù được tạo ra từ thói quen

của bạn và ước định và những hành động bạn đã làm.

Nó tất cả bao quanh thân thể bạn và bạn bị mắc vào

trong nó, nhưng bạn cứ nghĩ và tự lừa mình rằng bạn

đang làm nó.

Khi bạn giận dữ, bạn nghĩ bạn đang làm nó. Bạn

hợp lí hoá nó và bạn nói rằng tình huống đã yêu cầu nó:

"Mình phải giận, bằng không đứa trẻ sẽ đi lạc lối. Nếu

mình không giận, thế thì mọi sự sẽ đi sai, thế thì văn

phòng sẽ trong hỗn độn. Người phục vụ sẽ không chịu

nghe; mình phải giận để điều khiển mọi thứ. Để đưa vợ

về chỗ đúng mình phải giận." Đây là những hợp lí hoá -

đó là cách bản ngã của bạn cứ nghĩ rằng bạn vẫn là ông

chủ. Nhưng bạn không thế.

Giận dữ tới từ những hình mẫu cũ, từ quá khứ. Và

khi giận dữ tới, bạn cố gắng tìm ra cái cớ cho nó. Các

nhà tâm lí  đã từng thực nghiệm và  đã  đi tới cùng kết

luận như tâm lí bí truyền phương Đông: con người là

nạn nhân, không phải là người chủ. Các nhà tâm lí đã

đưa con người vào chỗ cô lập toàn bộ, với mọi tiện nghi

có thể. Bất kì cái gì  được cần tới cũng đều được trao

cho họ, nhưng họ không có bất kì tiếp xúc nào với

những người khác. Họ sống cô lập trong các phòng có

điều hoà - không công việc, không rắc rối, không vấn

đề, nhưng cùng thói quen vẫn tiếp tục. Một sáng, bây |

169   01/03/2010 - 1/ 85  170

giờ chẳng có lí do gì - bởi vì mọi tiện nghi đều được

đáp ứng, không có lo nghĩ, không có cớ gì để giận dữ -

người này bỗng nhiên thấy rằng giận dữ nảy sinh.

Nó ở bên trong bạn. Thỉnh thoảng, bỗng nhiên nỗi

buồn tới chẳng có lí do rõ ràng nào cả. Và  đôi khi

người ta cảm thấy sung sướng,  đôi khi người ta cảm

thấy phởn phơ, cực lạc. Một người bị thiếu thốn mọi

quan hệ xã hội, bị cô lập trong tiện nghi toàn bộ, được

cung cấp cho mọi yêu cầu,

chuyển qua mọi trạng thái

mà bạn chuyển qua trong

quan hệ. Điều đó nghĩa là cái

gì đó tới từ bên trong, và bạn

treo nó lên ai đó khác. Đó chỉ

là việc hợp lí hoá.

Bạn cảm thấy tốt, bạn

cảm thấy xấu, và những cảm

giác này  đang sôi lên từ vô

thức riêng của bạn, từ quá

khứ riêng của bạn. Không ai

chịu trách nhiệm ngoài bạn.

Không ai có thể làm bạn giận

được, và không ai có thể làm

cho bạn hạnh phúc  được.

Bạn trở nên hạnh phúc theo

cách riêng của mình, bạn trở

nên giận dữ theo cách riêng của mình, và bạn trở nên

buồn bã theo cách riêng của mình. Chừng nào bạn còn

chưa nhận ra điều này, bạn bao giờ cũng vẫn còn là nô

lệ.

Việc làm chủ cái ta của người ta tới khi người ta

nhận ra, "Mình tuyệt  đối chịu trách nhiệm cho bất kì

điều gì xảy ra với mình. Bất kì điều gì xảy ra, vô điều

kiện - mình tuyệt đối chịu trách nhiệm."

Lúc ban đầu điều đó sẽ làm cho bạn buồn và chán

nản, bởi vì nếu bạn có thể  đổ trách nhiệm lên người

khác, bạn cảm thấy tốt là bạn không bị sai. Bạn có thể

làm gì khi vợ cư xử một cách khó chịu thế? Bạn phải

giận. Nhưng nhớ lấy rõ, vợ cư xử khó chịu bởi vì cơ

chế bên trong riêng của cô  ấy. Cô  ấy không khó chịu

với bạn. Nếu bạn không có đó, cô  ấy sẽ khó chịu với

con. Nếu con không có đó, cô  ấy có thể khó chịu với

bát đĩa; cô ấy sẽ ném chúng xuống sàn. Cô ấy sẽ đập vỡ

radio. Cô ấy phải làm cái gì đó; khó chịu đang lên. Chỉ

là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà cô ấy thấy bạn đang đọc

báo và cô ấy trở nên khó chịu với bạn. Đó chỉ là trùng

hợp ngẫu nhiên: bạn sẵn có vào khoảnh khắc sai.

Bạn giận dữ, không phải bởi vì vợ khó chịu - cô ấy

có thể đã cung cấp tình huống, có vậy thôi. Cô  ấy có

thể đã cho bạn một khả năng để giận dữ, cái cớ để giận

dữ, nhưng giận dữ đang sôi lên. Nếu vợ mà không có

đó, bạn vẫn giận dữ như thế - với ai  đó khác, với ý

tưởng nào đó, nhưng giận dữ phải có đó. Nó là cái gì đó

đã tới trong vô thức riêng của bạn.

Mọi người  đều có trách nhiệm, trách nhiệm toàn

bộ, về bản thể và hành vi riêng của mình. Lúc ban đầu

nó sẽ làm cho bạn chán nản rằng bạn chịu trách nhiệm,

bởi vì bạn bao giờ cũng nghĩ rằng bạn muốn hạnh phúc

- cho nên làm sao bạn có thể chịu trách nhiệm cho bất

hạnh của mình được? Bạn bao giờ cũng muốn phúc lạc,

cho nên làm sao bạn có thể giận dữ theo cách riêng của

Bạn cảm thấy tốt,

bạn cảm thấy xấu,

và những cảm

giác này đang sôi

lên từ vô thức

riêng của bạn, từ

quá khứ riêng của

bạn. Không ai chịu

trách nhiệm ngoài

bạn. Không ai có

thể làm bạn giận

được, và không ai

có thể làm cho

bạn hạnh phúc

được. |

171   01/03/2010 - 1/ 86  172

mình được? Và bởi vì điều này bạn đổ trách nhiệm lên

người khác.

Nếu bạn cứ  đổ trách

nhiệm lên người khác, nhớ

rằng bạn bao giờ cũng vẫn

còn là nô lệ bởi vì không ai

có thể thay  đổi  được người

khác. Làm sao bạn có thể

thay  đổi  được người khác?

Có người nào  đã bao giờ

thay  đổi  được người khác

không? Một trong những ước

muốn không  được hoàn

thành nhất trên thế giới là

thay  đổi người khác. Không

ai đã bao giờ làm được điều

đó,  điều  đó là không thể

được bởi vì người khác tồn

tại theo quyền riêng của

người  đó - bạn không thể

thay đổi được người đó. Bạn

cứ đổ trách nhiệm lên người khác, nhưng bạn không thể

thay đổi được người khác. Và bởi vì bạn đổ trách nhiệm

lên người khác, bạn sẽ không bao giờ thấy rằng trách

nhiệm cơ bản là của bạn. Thay đổi cơ bản là cần thiết ở

đó bên trong bạn.

Đây là cách bạn bị mắc bẫy: nếu bạn bắt đầu nghĩ

rằng bạn chịu trách nhiệm cho tất cả mọi hành động của

mình, cho tất cả tâm trạng của mình, lúc ban  đầu sự

chán nản sẽ nắm quyền. Nhưng nếu bạn có thể vượt qua

sự chán nản đó, chẳng mấy chốc bạn sẽ cảm thấy nhẹ

nhàng bởi vì bây giờ bạn được tự do với người khác.

Bây giờ bạn có thể làm việc theo cách riêng của mình.

Bạn có thể tự do, bạn có thể hạnh phúc. Cho dù cả thế

giới bất hạnh và không tự do, điều đó cũng không tạo ra

khác biệt gì. Và tự do  đầu tiên là dừng việc  đổ trách

nhiệm lên người khác, tự do đầu tiên là biết rằng bạn

chịu trách nhiệm. Thế thì nhiều điều lập tức trở thành

có thể.

Nếu bạn cứ  đổ trách nhiệm lên người khác, nhớ

rằng bạn bao giờ cũng vẫn còn là nô lệ bởi vì không ai

có thể thay đổi được người khác. Làm sao bạn có thể

thay  đổi  được người khác? Đã bao giờ có ai thay  đổi

được người khác chưa? Bất kì điều gì xảy ra cho bạn -

bạn cảm thấy buồn, nhắm mắt lại và quan sát nỗi buồn

của mình - theo dõi xem nó dẫn tới đâu, đi sâu hơn vào

trong nó. Chẳng mấy chốc bạn sẽ đi tới nguyên nhân.

Có thể bạn sẽ phải đi lâu, bởi vì toàn thể cuộc sống này

đều có tham dự; và không chỉ cuộc sống này mà nhiều

kiếp sống khác cũng có tham dự. Bạn sẽ tìm thấy nhiều

vết thương trong mình, cái gây tổn thương, và bởi vì

những vết thương đó mà bạn cảm thấy buồn - chúng là

buồn; những vết thương  đó vẫn còn chưa khô, chúng

vẫn sống. Phương pháp quay lại cội nguồn, từ hậu quả

tới nguyên nhân, sẽ chữa lành chúng. Làm sao nó lại

chữa lành  được? Tại sao nó chữa lành? Hiện tượng

được ngụ ý trong nó là gì?

Bất kì khi nào bạn quay lại sau, điều đầu tiên bạn

vứt bỏ là vứt việc đổ trách nhiệm lên người khác, bởi vì

nếu bạn đổ trách nhiệm lên người khác, bạn đi ra ngoài.

Thế thì toàn thể quá trình này là sai, bạn cố gắng tìm

nguyên nhân ở người khác: "Tại sao vợ lại khó chịu?"

Thế thì "tại sao" cứ thấm vào cách cư xử của vợ. Bạn

Nếu bạn cứ đổ

trách nhiệm lên

người khác, nhớ

lấy rằng bạn bao

giờ cũng vẫn còn

là nô lệ bởi vì

không ai có thể

thay đổi được

người khác. Làm

sao bạn có thể

thay đổi được

người khác? Có

người nào đã bao

giờ thay đổi được

người khác

không? |

173   01/03/2010 - 1/ 87  174

đã bỏ lỡ bước đầu tiên và thế rồi toàn thể quá trình này

sẽ sai.

"Sao mình lại bất hạnh? Sao mình lại giận?" -

nhắm mắt lại và  để cho nó là việc thiền sâu. Nằm ra

trên sàn, nhắm mắt lại, thảnh thơi thân thể, và cảm thấy

tại sao bạn giận. Quên vợ đi; đó là cái cớ thôi - A, B, C,

D, bất kì cái gì, quên cái cớ đi. Đi sâu vào trong bản

thân mình, thấm vào cơn giận. Dùng bản thân cơn giận

như dòng sông; trong giận dữ bạn tuôn chảy và giận dữ

sẽ đưa bạn vào nội tâm. Bạn sẽ thấy vết thương tinh tế

trong mình, cái gì đó gây tổn thương. Bạn bao giờ cũng

nghĩ rằng bạn không  đẹp, mặt bạn xấu, và có vết

thương bên trong. Khi vợ khó chịu, cô  ấy sẽ làm cho

bạn nhận biết về khuôn mặt của mình. Cô ấy sẽ nói, "Đi

mà nhìn vào gương!" - cái gì đó gây tổn thương. Bạn đã

không chung thuỷ với vợ, và khi cô ấy muốn khó chịu,

cô  ấy sẽ  đem  điều  đó lại: "Tại sao anh lại cười với

người đàn bà đó? Sao anh lại ngồi với người đàn bà đó

hạnh phúc thế?" - vết thương bị chạm nọc. Bạn  đã

không chung thuỷ, bạn cảm thấy mặc cảm; vết thương

đang sống.

Bạn nhắm mắt lại, cảm thấy cơn giận,  để nó nảy

sinh trong tính toàn bộ của nó để cho bạn có thể thấy nó

một cách đầy đủ, nó là gì. Thế rồi để cho năng lượng đó

giúp bạn  đi vào quá khứ, bởi vì cơn giận  đang tới từ

quá khứ. Nó không thể tới từ tương lai được, tất nhiên.

Tương lai còn chưa đi vào hiện hữu. Nó không tới từ

hiện tại. Đây là toàn thể quan điểm về nghiệp: nó không

thể tới từ tương lai được bởi vì tương lai còn chưa có;

nó không thể tới từ hiện tại được bởi vì bạn không biết

chút nào hiện tại là gì. Hiện tại được biết chỉ bởi người

đã thức tỉnh. Bạn chỉ sống trong quá khứ, cho nên nó

phải tới từ  đâu  đó khác trong quá khứ của bạn. Vết

thương phải ở đâu đó trong kí ức của bạn. Quay lại. Có

thể không phải là một vết thương, có thể có nhiều - lớn

có nhỏ có. Đi sâu hơn và tìm vết thương đầu tiên, cội

nguồn nguyên thuỷ của mọi giận dữ. Bạn sẽ có khả

năng tìm thấy nó nếu bạn thử, bởi vì nó đã có đó rồi.

Nó có đó; tất cả quá khứ của bạn vẫn còn đó. Nó giống

như cuốn phim, cuộn lại và chờ đợi bên trong. Bạn gỡ

nó ra, bạn bắt đầu xem lại cuốn phim. Đây là quá trình

đi ngược lại về nguyên nhân gốc rễ. Và đây là cái đẹp

của quá trình này: nếu bạn có thể đi ngược lại một cách

có ý thức, nếu bạn có thể cảm thấy vết thương một cách

có ý thức, vết thương lập tức được chữa lành.

Tại sao nó  được chữa lành? - bởi vì vết thương

được tạo ra bởi vô ý thức, vô nhận biết. Vết thương là

một phần của dốt nát, giấc ngủ. Khi bạn có ý thức đi

ngược lại và nhìn vào vết thương, ý thức là lực chữa

lành. Trong quá khứ, khi vết thương xảy ra, nó đã xảy

ra trong vô ý thức. Bạn đã giận dữ, bạn đã bị cơn giận

chiếm giữ, bạn đã làm điều gì đó. Bạn đã giết người và

bạn đã che giấu sự kiện này với thế giới. Bạn có thể che

giấu nó với cảnh sát, bạn có thể che giấu nó với toà án

và luật pháp, nhưng làm sao bạn có thể che giấu nó với

bản thân mình? - bạn biết, điều đó gây tổn thương. Và

bất kì khi nào ai đó cho bạn cơ hội để giận dữ, bạn trở

nên sợ bởi vì nó có thể lại xảy ra, bạn có thể giết vợ.

Quay lại, bởi vì vào khoảnh khắc đó khi bạn giết người

hay bạn cư xử theo cách giận dữ và điên khùng, bạn đã

vô ý thức. Trong vô ý thức những vết thương  đó  đã

được gìn giữ. Bây giờ trải qua một cách có ý thức đi. |

175   01/03/2010 - 1/ 88  176

Đi ngược lại nghĩa là  đi một cách có ý thức với

mọi sự mà bạn đã làm trong vô ý thức. Đi ngược lại -

chính ánh sáng của tâm thức chữa lành; nó là lực chữa

lành. Bất kì  điều gì bạn có thể làm có ý thức  đều sẽ

được chữa lành, và thế thì nó sẽ không gây tổn thương

nữa.

Người đi ngược lại xả ra

quá khứ. Thế thì quá khứ

không còn vận hành nữa, thế

thì quá khứ không còn nắm

giữ người  đó và quá khứ

được kết thúc. Quá khứ

không có chỗ trong bản thể

người  đó. Và khi quá khứ

không có chỗ trong bản thể

bạn, bạn sẵn có cho hiện tại,

chưa bao giờ trước đó.

Bạn cần không gian -

quá khứ chiếm bên trong quá

nhiều, chỗ  để  đồ  đồng nát

những thứ  đã chết, không

còn chỗ cho hiện tại  đi vào.

Chỗ  để  đồng nát  đó cứ mơ

mộng về tương lai, cho nên

một nửa chỗ đó chất đầy với

cái không còn nữa và một

nửa chỗ  đó chất  đầy với

những cái còn chưa có. Và

hiện tại thì sao? - nó đơn giản chờ đợi ngoài cửa. Đó là

lí do tại sao hiện tại không là gì ngoài bước chuyển,

bước chuyển từ quá khứ sang tương lai, chỉ là bước

chuyển tạm thời. 

Được kết thúc với quá khứ đi - chừng nào bạn còn

chưa  được kết thúc với quá khứ, bạn còn sống cuộc

sống ma. Cuộc sống của bạn không thực, nó không

mang tính tồn tại. Quá khứ sống qua bạn, cái chết cứ

ám ảnh bạn. Đi ngược lại đi - bất kì khi nào bạn có cơ

hội, bất kì khi nào cái gì  đó xảy ra trong bạn. Hạnh

phúc, bất hạnh, buồn tủi, giận

dữ, ghen tị - nhắm mắt lại và

đi ngược lại. Chẳng mấy chốc

bạn sẽ trở nên hiệu quả trong

việc du hành ngược lại. Chẳng

mấy chốc bạn sẽ có khả năng

đi ngược lại, và thế thì nhiều

vết thương sẽ mở ra. Khi

những vết thương  đó mở ra

bên trong bạn,  đừng bắt  đầu

làm gì cả. Không có nhu cầu

làm. Bạn  đơn giản quan sát,

nhìn, theo dõi. Vết thương có

đó - bạn  đơn giản quan sát,

cho việc quan sát của bạn

năng lượng đi tới vết thương,

nhìn vào nó. Nhìn vào nó mà

không phán xét gì - bởi vì nếu

bạn phán xét, nếu bạn nói,

"Điều này là xấu,  điều này

không nên như vậy," thì vết

thương sẽ đóng lại. Thế thì nó

sẽ phải che giấu. Bất kì khi nào bạn kết án, thế thì tâm

trí cố gắng che giấu mọi thứ. Đó là cách ý thức và vô ý

thức được tạo ra. Bằng không, tâm trí là một; không có

nhu cầu cho bất kì phân chia nào. Nhưng bạn kết án -

Bạn cần không

gian - quá khứ

chiếm bên trong

quá nhiều, chỗ để

đồ đồng nát

những thứ đã

chết, không còn

chỗ cho hiện tại đi

vào. Chỗ để đồng

nát đó cứ mơ

mộng về tương

lai, cho nên một

nửa chỗ đó chất

đầy với cái không

còn nữa và một

nửa chỗ đó chất

đầy với những cái

còn chưa có. Và

hiện tại thì sao? -

nó đơn giản chờ

đợi ngoài cửa.

Bất kì khi nào bạn

kết án, thế thì tâm

trí cố gắng che

giấu mọi thứ. Đó

là cách ý thức và

vô ý thức được

tạo ra. Bằng

không, tâm trí là

một; không có

nhu cầu cho bất kì

phân chia nào.

Nhưng bạn kết án

- thế thì tâm trí

phải phân chia và

để các thứ vào

bóng tối, vào tầng

ngầm, để cho bạn

không thể thấy

được chúng. |

177   01/03/2010 - 1/ 89  178

thế thì tâm trí phải phân chia và để các thứ vào bóng

tối, vào tầng ngầm,  để cho bạn không thể thấy  được

chúng và thế thì không có nhu cầu kết án.

Đừng kết án, đừng ca ngợi. Bạn đơn giản là nhân

chứng, người quan sát không gắn bó. Đừng phủ nhận.

Đừng nói, "Cái này không tốt," bởi vì đó là phủ nhận và

bạn đã bắt đầu kìm nén.

Tách rời. Chỉ quan sát và nhìn. Nhìn với từ bi và

việc chữa lành sẽ xảy ra.

Đừng hỏi tôi tại sao nó xảy ra, bởi vì nó là hiện

tượng tự nhiên - nó hệt như tại một trăm độ, nước sôi.

Bạn không bao giờ hỏi, "Sao không ở chín mươi chín

độ nhỉ?" Không ai có thể trả lời được điều đó. Việc đơn

giản xảy ra là tại một trăm độ nước sôi. Không có câu

hỏi, và câu hỏi là không liên quan. Nếu nó sôi ở chín

mươi chín  độ, bạn sẽ hỏi tại sao. Nếu nó sôi  ở chín

mươi tám độ, bạn sẽ hỏi tại sao. Điều đơn giản tự nhiên

là tại một trăm độ nước sôi.

Cùng  điều  đó  đúng cho bản tính bên trong. Khi

tâm thức tách rời, từ bi  đi tới vết thương, vết thương

biến mất - bay hơi. Không có tại sao cho nó. Điều đó

đơn giản là tự nhiên, đó là cách nó vậy, đó là cách nó

xảy ra. Khi tôi nói điều này, tôi nói nó từ kinh nghiệm.

Thử nó và kinh nghiệm này là có thể cho bạn nữa. Đây

là cách thức.

179   01/03/2010 - 1/ 90  180

Nhận biết trong hành động

Người ngủ không thể toàn bộ trong bất kì cái gì.

Bạn đang ăn, bạn không hiện hữu toàn bộ ở đó;

bạn đang nghĩ cả nghìn lẻ một thứ, bạn đang mơ

cả nghìn lẻ một giấc mơ, bạn  đang tọng vào

mình một cách máy móc. Bạn có thể làm tình với

người  đàn bà hay với người  đàn ông, và bạn

không toàn bộ ở  đó. Bạn có thể nghĩ tới người

đàn bà khác,  đang làm tình với vợ và nghĩ về

người đàn bà khác nào đó. Hay bạn có thể nghĩ

về chợ, hay về giá của các thứ bạn muốn mua,

hay về chiếc xe hơi, hay về ngôi nhà, hay về cả

nghìn lẻ một thứ - và bạn  đang làm tình một

cách máy móc.

 Toàn bộ trong hành động của mình, và nếu bạn

toàn bộ, bạn phải nhận biết; không ai có thể

toàn bộ mà không nhận biết. Toàn bộ nghĩa là

không suy nghĩ khác. Nếu bạn đang ăn, bạn đơn

giản ăn; bạn toàn bộ ở đây bây giờ. Việc ăn là

tất cả: bạn không tọng vào bản thân mình, bạn

tận hưởng nó. Thân thể, tâm trí, linh hồn, tất cả

đều hoà  điệu trong khi bạn  ăn và có hài hoà,

nhịp điệu sâu sắc, trong cả ba tầng của bản thể

bạn. Thế thì việc ăn trở thành thiền, việc bước đi

trở thành thiền, việc chẻ củi trở thành thiền, việc

gánh nước từ giếng trở thành thiền, việc nấu ăn

trở thành thiền. Những việc nhỏ bé  được biến

đổi: chúng trở thành hành động chói sáng.

Bắt đầu từ trung tâm

Một  điều cần  được hiểu

là ở chỗ im lặng không phải là

một phần của tâm trí. Cho nên

bất kì khi nào chúng ta nói,

"Anh  ấy có tâm trí im lặng,"

điều  đó là vô nghĩa. Tâm trí

không bao giờ có thể im lặng

được. Chính việc là tâm trí là

phản im lặng rồi. Tâm trí là

âm thanh, không im lặng. Nếu

một người thực sự im lặng,

thế thì chúng ta phải nói rằng

người đó không có tâm trí.

"Tâm trí im lặng" là mâu

thuẫn trong thuật ngữ này.

Nếu tâm trí có  đó, nó không

thể im lặng  được; và nếu nó

im lặng, nó không còn nữa.

Đó là lí do tại sao các Thiền

sư dùng thuật ngữ vô trí, chưa bao giờ dùng tâm trí im

Bất kì khi nào

chúng ta nói, "Anh

ấy có tâm trí im

lặng," điều đó là

vô nghĩa. Tâm trí

không bao giờ có

thể im lặng được.

Chính việc là tâm

trí là phản im lặng

rồi. Tâm trí là âm

thanh, không im

lặng. Nếu một

người thực sự im

lặng, thế thì chúng

ta phải nói rằng

người đó không

có tâm trí. |

181   01/03/2010 - 1/ 91  182

lặng. Vô trí là im lặng - và khoảnh khắc có vô trí bạn

không thể cảm thấy thân thể mình được, bởi vì tâm trí

là bước chuyển qua đó thân thể được cảm thấy. Nếu có

vô trí, bạn không thể cảm thấy rằng bạn là thân thể;

thân thể biến mất khỏi tâm thức. Không có tâm trí lẫn

thân thể - chỉ sự tồn tại thuần khiết. Sự tồn tại thuần

khiết đó được chỉ dẫn bởi im lặng.

Làm sao đạt tới im lặng này? Làm sao ở trong im

lặng này? Bất kì  điều gì bạn có thể làm cũng sẽ vô

dụng;  đó là vấn  đề lớn nhất. Với người tìm kiếm im

lặng,  đây là vấn  đề lớn nhất

bởi vì bất kì  điều gì bạn có

thể làm cũng sẽ chẳng dẫn

tới  đâu cả - bởi vì việc làm

không liên quan. Bạn có thể

ngồi theo tư thế đặc biệt - đó

là việc làm của bạn. Bạn phải

đã thấy tư thế của Phật; bạn

có thể ngồi theo tư thế của

Phật - điều đó sẽ là việc làm.

Với bản thân Phật tư thế này

xảy ra. Nó không phải là

nguyên nhân cho im lặng của

ông ấy; thay vì thế, nó là sản

phẩm phụ.

Khi tâm trí không có,

khi bản thể trong im lặng

toàn bộ, thân thể tuân theo

như cái bóng. Thân thể lấy tư

thế đặc biệt - thảnh thơi nhất

có thể  được, thụ  động nhất

có thể  được. Nhưng bạn không thể làm nó theo cách

vòng vo. Bạn không thể lấy tư thế trước và thế rồi làm

cho im lặng theo sau. Bởi vì chúng ta thấy Phật ngồi

theo tư thế đặc biệt, chúng ta nghĩ rằng nếu tuân theo tư

thế này, thế thì im lặng bên trong sẽ đi theo. Đây là hệ

quả sai. Với Phật hiện tượng bên trong xảy ra trước hết,

và thế rồi tư thế này theo sau.

Nhìn vào nó qua kinh nghiệm riêng của bạn: khi

bạn giận dữ, thân thể lấy một tư thế đặc biệt. Mắt bạn

trở nên  đỏ máu, mặt bạn lấy cách diễn  đạt  đặc biệt.

Giận dữ  ở bên trong và thế rồi thân thể tuân theo -

không chỉ ở bên ngoài, cả ở bên trong nữa, toàn thể hệ

thống hoá chất thân thể thay đổi. Máu bạn chảy nhanh

hơn, hơi thở của bạn theo cách khác, bạn sẵn sàng đánh

nhau hay lao vào  đánh nhau. Nhưng giận dữ xảy ra

trước, thế rồi thân thể theo sau.

Bắt đầu từ cực khác: làm cho mắt bạn đỏ lên, tạo

ra việc thở nhanh, làm bất kì cái gì bạn cảm thấy được

thân thể làm khi giận dữ có đó. Bạn có thể hành động,

nhưng bạn không thể tạo ra  được giận dữ bên trong.

Diễn viên đang làm cùng hành động mọi khoảnh khắc.

Khi người đó đóng vai yêu, người đó đang làm bất kì

điều gì được thân thể làm khi tình yêu xảy ra bên trong,

nhưng không có tình yêu. Diễn viên có thể đóng tốt hơn

bạn, nhưng tình yêu sẽ không đi theo. Người đó sẽ có

vẻ giận dữ hơn bạn trong cơn giận thực, nhưng đó chỉ

là giả. Chẳng cái gì xảy ra bên trong cả.

Bất kì khi nào bạn bắt đầu từ bên ngoài, bạn sẽ tạo

ra trạng thái giả. Cái thực bao giờ cũng xảy ra trước hết

ở trung tâm, và thế rồi sóng đạt tới ngoại vi.

Trung tâm bên trong nhất là trong im lặng. Bắt đầu

từ đó.

Khi tâm trí không

có, khi bản thể

trong im lặng toàn

bộ, thân thể tuân

theo như cái

bóng. Thân thể lấy

một tư thế đặc

biệt - thảnh thơi

nhất có thể được,

thụ động nhất có

thể được. Nhưng

bạn không thể làm

nó theo cách đi

vòng. Bạn không

thể lấy tư thế

trước và thế rồi

làm cho im lặng

theo sau. |

183   01/03/2010 - 1/ 92  184

Chính chỉ từ im lặng mà hành  động mới nảy

sinh. Nếu bạn không im lặng - nếu bạn không biết cách

ngồi im lặng, hay đứng im lặng trong thiền sâu - bất kì

cái gì bạn làm  đều là  phản  ứng, không phải là hành

động. Bạn phản  ứng. Ai  đó

xúc phạm bạn, nhấn nút, và

bạn phản ứng. Bạn giận, bạn

nhảy lên người  đó - và bạn

gọi nó là hành động sao? Nó

không phải là hành động, lưu

ý, nó là phản ứng. Người đó

là người thao túng còn bạn là

kẻ bị thao túng. Người đó đã

nhấn một nút và bạn  đã vận

hành như cái máy. Cũng như

bạn nhấn nút và đèn bật lên,

và bạn nhấn nút và đèn tắt đi

- đó chính là điều mọi người

đang làm với bạn. Họ bật bạn

lên, họ tắt bạn đi.

Ai đó tới và ca ngợi bạn

và thổi phồng bản ngã của bạn, và bạn cảm thấy phổng

mũi thế. Và thế rồi ai đó tới và chỉ trích bạn, và bạn đơn

giản xì hơi bẹp dí trên đất. Bạn không phải là người chủ

của riêng mình. Bất kì ai cũng có thể xúc phạm bạn và

làm bạn buồn, giận, cáu bẳn, bực mình, bạo hành, điên

khùng. Và bất kì ai cũng có thể ca ngợi bạn và làm cho

bạn cảm thấy ở cao thế, có thể làm cho bạn cảm thấy

rằng bạn là người vĩ  đại nhất, rằng Alexandre Đại  đế

cũng chẳng là gì khi so với bạn. Và bạn hành động theo

sự thao túng của người khác. Đây không phải là hành

động thực.

Phật đã đi qua một làng và mọi người tới và họ xúc

phạm ông ấy. Và họ dùng tất cả những lời xấc xược mà

họ có thể dùng - tất cả những lời tục tĩu mà họ biết.

Phật đứng đó, nghe một cách im lặng, chăm chú, và rồi

nói, "Cám ơn các ông đã tới với ta, nhưng ta đang vội.

Ta phải sang làng bên, mọi người đang đợi ta ở đấy. Ta

không thể dành thêm thời gian cho các ông hôm nay

được, nhưng ngày mai, khi quay lại, ta sẽ có nhiều thời

gian hơn. Các ông có thể họp lại, và ngày mai nếu cái

gì đó còn lại mà các ông muốn nói và còn chưa có khả

năng nói, các ông có thể nói với ta. Nhưng hôm nay, ta

xin lỗi."

Những người  đó không thể nào tin  được vào tai

mình, mắt mình: con người này đã vẫn còn hoàn toàn

không bị ảnh hưởng, không bị phân tán. Một trong số

họ hỏi, "Ông không nghe chúng  tôi sao? Chúng tôi đã

lăng mạ ông như bất kì cái gì, còn ông thậm chí  đã

không trả lời!"

Phật nói, "Nếu các ông muốn câu trả lời, thế thì

các ông tới quá trễ rồi. Các ông đáng phải tới từ mười

năm trước  đây, thế thì ta  đã trả lời các ông. Nhưng

trong mười năm qua ta đã dừng việc bị người khác thao

túng rồi. Ta không còn là nô lệ nữa, ta là người chủ

riêng của mình. Ta hành động theo bản thân ta, không

theo bất kì ai khác. Ta hành  động theo nhu cầu bên

trong của ta. Các ông không thể buộc ta làm gì được.

Điều đó hoàn toàn tốt - các ông muốn lăng mạ ta, các

ông đã lăng mạ ta. Cảm thấy được hoàn thành đi; các

ông đã làm việc của các ông hoàn toàn tốt. Nhưng khi

Nếu bạn không im

lặng - nếu bạn

không biết cách

ngồi im lặng, hay

đứng im lặng

trong thiền sâu -

bất kì cái gì bạn

làm đều là phản

ứng, không phải là

hành động. Bạn

phản ứng. Ai đó

xúc phạm bạn,

nhấn nút, và bạn

phản ứng. |

185   01/03/2010 - 1/ 93  186

có liên quan tới ta, ta không nhận những xúc phạm của

các ông, và chừng nào ta không nhận chúng, chúng là

vô nghĩa."

Khi ai đó xúc phạm bạn,

bạn phải trở thành người

nhận; bạn phải chấp nhận

điều người đó nói, chỉ thế thì

bạn mới có thể phản  ứng.

Nhưng nếu bạn không chấp

nhận, nếu bạn  đơn giản vẫn

còn tách rời, nếu bạn giữ

khoảng cách, nếu bạn vẫn

còn bình thản, người  đó có

thể làm được gì?

Phật nói, "Ai  đó có thể

ném bó đuốc cháy vào dòng

sông. Nó sẽ vẫn còn sáng

cho tới khi nó tới dòng sông.

Khoảnh khắc nó rơi vào

trong dòng sông, tất cả lửa

đều tắt ngấm - dòng sông

làm mát nó lại. Ta  đã trở

thành dòng sông. Các ông ném lời lăng mạ vào ta -

chúng là lửa khi các ông ném chúng ra, nhưng khoảnh

khắc chúng đạt tới ta, trong cái mát mẻ của ta ngọn lửa

của chúng bị mất. Chúng không còn gây tổn thương

được. Các ông ném gai - rơi vào trong im lặng của ta,

chúng trở thành hoa. Ta hành  động từ bản tính bên

trong riêng của ta.

Đây là tự phát.

Con người của nhận biết, hiểu biết, hành  động.

Người vô nhận biết, vô ý thức, máy móc, như rô bốt,

phản ứng.

Và không phải là con người của nhận biết đơn giản

quan sát - quan sát là một khía cạnh của bản thể người

đó. Người  đó không hành  động mà không quan sát.

Nhưng đừng hiểu lầm - chẳng hạn, toàn thể Ấn Độ đã

hiểu lầm những người như

Phật; do đó toàn thể đất nước

này đã trở nên trơ ì. Cứ tưởng

rằng tất cả các bậc thầy vĩ đại

đều nói, "Ngồi im lặng," cả

đất nước trở nên lười biếng, tệ

hại.  Đất nước mất  đi năng

lượng, sinh khí, cuộc sống.

Nó trở thành hoàn toàn  đờ

đẫn, không thông minh, bởi vì

thông minh trở nên sắc bén

chỉ khi bạn hành động.

Và khi bạn hành động từ

khoảnh khắc sang khoảnh

khắc từ nhận biết và quan sát

của mình, thông minh lớn nảy

sinh. Bạn bắt  đầu sáng lên,

rực rỡ, bạn trở nên chói sáng.

Nhưng điều đó xảy ra qua hai

điều: quan sát, và hành  động

từ việc quan sát đó. Nếu quan

sát trở thành trơ ì, bạn đang tự tử đấy.

Quan sát nên dẫn bạn vào hành  động, một loại

hành  động mới. Một phẩm chất mới  được mang vào

Khi ai đó xúc

phạm bạn, bạn

phải trở thành

người nhận; bạn

phải chấp nhận

điều người đó nói,

chỉ thế thì bạn mới

có thể phản ứng.

Nhưng nếu bạn

không chấp nhận,

nếu bạn đơn giản

vẫn còn tách rời,

nếu bạn giữ

khoảng cách, nếu

bạn vẫn còn bình

thản, người đó có

thể làm được gì?

Quan sát nên dẫn

bạn vào hành

động, một loại

hành động mới.

Một phẩm chất

mới được mang

vào hành động.

Bạn quan sát, bạn

hoàn toàn yên tĩnh

và im lặng. Bạn

thấy tình huống là

gì, và từ việc thấy

đó bạn đáp ứng.

Con người của

nhận biết đáp

ứng, người đó

mang tính đáp

ứng - theo nghĩa

đen! |

187   01/03/2010 - 1/ 94  188

hành động. Bạn quan sát, bạn hoàn toàn yên tĩnh và im

lặng. Bạn thấy tình huống là gì, và từ việc thấy đó bạn

đáp ứng. Con người của nhận biết  đáp ứng, người  đó

mang  tính  đáp ứng - theo nghĩa  đen! Người  đó mang

tính đáp ứng, người đó không phản ứng. Hành động của

người đó được sinh ra từ nhận biết của người đó, không

từ thao túng của bạn; đó là sự khác biệt. Do đó, không

có gì không tương hợp giữa quan sát và tự phát. Quan

sát là chỗ bắt đầu của tự phát; tự phát là sự hoàn thành

của quan sát.

Con người thực của hiểu biết thì hành động - hành

động vô cùng, hành động toàn bộ, nhưng người đó hành

động trong khoảnh khắc  đó, từ tâm thức của mình.

Người đó giống như tấm gương. Người thường, người

vô ý thức, không giống tấm gương, người đó giống như

phim chụp. Sự khác biệt giữa tấm gương và phim chụp

là gì? Phim chụp, một khi bị lộ sáng, trở nên vô dụng.

Nó nhận dấu ấn, trở nên được in dấu bởi điều đó - nó

mang hình ảnh. Nhưng nhớ lấy, bức ảnh không phải là

thực tại - thực tại cứ phát triển. Bạn có thể đi vào trong

vườn và bạn có thể chụp ảnh bụi hồng. Ngày mai bức

ảnh sẽ vẫn như vậy, ngày kia bức ảnh cũng sẽ vẫn như

vậy. Lại tới và xem bụi hồng - nó không còn như cũ

nữa. Hoa hồng đã qua đi, hay hoa hồng mới đã tới. Cả

nghìn lẻ một điều đã xảy ra.

Cuộc sống chưa bao giờ tĩnh tại, nó cứ thay  đổi.

Tâm trí bạn vận hành như máy chụp ảnh, nó cứ thu thập

các bức ảnh - nó là quyển an bum. Và thế rồi từ những

bức ảnh đó bạn cứ phản ứng. Do đó, bạn chưa bao giờ

thực với cuộc sống, bởi vì bất kì điều gì bạn làm cũng

đều sai. Bất kì điều gì bạn làm, tôi nói vậy, cũng đều

sai. Nó chưa bao giờ khớp cả.

Một người đàn bà chỉ cho đứa con mình xem tập

ảnh gia đình, và họ bắt gặp một bức ảnh một người

đàn ông  đẹp - tóc râu rậm rạp, rất trẻ, rất sống

động.  Đứa bé hỏi, "Mẹ  ơi,

người này là ai thế?"

Người  đàn bà nói, "Con

không nhận  được ra ai à? Bố

con đấy!"

Đứa trẻ trông phân vân và nói,

"Nếu ông ấy là bố con thì ai là

người hói sống cùng chúng

ta?"

Bức tranh tĩnh tại. Nó

vẫn còn như nó vậy, nó không

bao giờ thay đổi.

Tâm trí vô thức vận hành

như máy chụp  ảnh, nó vận

hành như phim chụp. Tâm trí

quan sát, tâm trí thiền, vận

hành như tấm gương. Nó

không bắt giữ dấu vết nào; nó vẫn còn hoàn toàn trống

rống, bao giờ cũng trống rỗng. Cho nên bất kì cái gì tới

trước tấm gương  đều  được phản xạ. Nếu bạn  đứng

trước tấm gương, nó phản xạ bạn. Nếu bạn  đi khỏi,

đừng nói tấm gương phản bội bạn. Tấm gương  đơn

giản là tấm gương. Khi bạn đi rồi, nó không còn phản

xạ bạn nữa; nó không có nghĩa vụ phải phản xạ bạn

thêm nữa. Bây giờ ai đó khác đối diện với nó - nó phản

Tâm trí vô thức

vận hành như máy

chụp ảnh, nó vận

hành như phim

chụp. Tâm trí quan

sát, tâm trí thiền,

vận hành như tấm

gương. Nó không

bắt giữ dấu vết

nào; nó vẫn còn

hoàn toàn trống

rống, bao giờ

cũng trống rỗng.

Cho nên bất kì cái

gì tới trước tấm

gương, nó đều

được phản xạ. |

189   01/03/2010 - 1/ 95  190

xạ ai  đó khác. Nếu không có ai ở  đó, nó phản xạ cái

không. Nó bao giờ cũng thực với cuộc sống.

Phim chụp không bao giờ  đúng với cuộc sống.

Cho dù ảnh của bạn được chụp ngay bây giờ, vào lúc

thợ ảnh lấy nó ra khỏi máy chụp ảnh, bạn không còn là

người lúc chụp đó nữa! Nhiều nước đã trôi xuôi sông

Hằng rồi. Bạn đã phát triển, thay đổi, bạn đã trở nên già

hơn. Có thể chỉ một phút trôi qua thôi, nhưng một phút

có thể là một  điều lớn lao - bạn có thể chết chứ! Chỉ

một phút trước đó, bạn còn sống; sau một phút, bạn có

thể chết. Bức ảnh sẽ không bao giờ chết.

Nhưng trong tấm gương, nếu bạn sống, thì bạn

sống; nếu bạn chết, thì bạn chết.

Học ngồi im lặng đi - trở thành tấm gương đi. Im

lặng làm ra tấm gương từ tâm thức của bạn, và thế thì

bạn vận hành từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc. Bạn

phản xạ cuộc sống. Bạn không mang cuốn an bum bên

trong  đầu mình. Thế thì mắt bạn trong trẻo và hồn

nhiên, bạn có sáng tỏ, bạn có tầm nhìn, và bạn chưa bao

giờ không thật với cuộc sống.

Đây là sống đích thực.

Tự phát

Khi bạn hành động, bạn bao giờ cũng hành động

qua quá khứ. Bạn hành động từ kinh nghiệm mà bạn đã

tích luỹ, bạn hành động từ kết luận mà bạn đã đạt tới

trong quá khứ - làm sao bạn có thể tự phát được?

Quá khứ chi phối, và bởi

vì quá khứ bạn thậm chí

không thể thấy được hiện tại.

Mắt bạn  đầy những quá khứ,

làm sương khói của quá khứ

lớn tới mức việc thấy là không

thể được. Bạn không thể thấy

được! Bạn gần như hoàn toàn

mù - mù bởi vì khói, mù bởi

vì những kết luận quá khứ, mù

bởi vì tri thức.

Người thông thái là

người mù nhất trên thế giới.

Bởi vì người  đó vận hành từ

tri thức của mình, người  đó

không thấy nguyên nhân là gì.

Người  đó  đơn giản cứ vận

hành một cách máy móc.

Người đó đã học cái gì đó; nó

đã trở thành cơ cấu làm sẵn

bên trong người  đó và người

đó hành động từ nó.

Có câu chuyện nổi tiếng:

Người thông thái

là người mù nhất

trên thế giới. Bởi

vì người đó vận

hành từ tri thức

của mình, người

đó không thấy

nguyên nhân là gì.

Người đó đơn

giản cứ vận hành

một cách máy

móc. Người đó đã

học cái gì đó; nó

đã trở thành cơ

cấu làm sẵn bên

trong người đó và

người đó hành

động từ nó. |

191   01/03/2010 - 1/ 96  192

Có hai ngôi chùa ở Nhật Bản, cả hai đều là kẻ thù

của nhau, như các đền chùa bao giờ cũng thế qua nhiều

thời đại. Các tu sĩ đối kháng nhau tới mức họ thậm chí

đã thôi không thèm nhìn nhau nữa. Nếu họ bắt gặp

nhau trên  đường, họ sẽ không nhìn nhau. Nếu họ bắt

gặp nhau trên đường, họ thôi không nói; trong nhiều thế

kỉ hai ngôi chùa này và các tu sĩ của họ đã không nói

chuyện.

Nhưng mỗi tu sĩ đều có một chú tiểu, một cậu bé -

để phục vụ ông ta, chỉ để sai vặt. Cả hai tu sĩ đều sợ

rằng sau rốt trẻ con sẽ vẫn là trẻ con, và chúng có thể

bắt đầu trở thành bạn bè với nhau.

Một tu sĩ nói với chú tiểu của mình, "Nhớ  đấy,

ngôi chùa kia là kẻ thù của chúng ta. Đừng bao giờ nói

với đứa trẻ của ngôi chùa kia. Họ là những người nguy

hiểm - tránh họ như tránh bệnh tật. Như người ta tránh

dịch, tránh họ ra!"

Đứa trẻ đâm ra quan tâm... bởi vì nó phát mệt khi

nghe các buổi giảng  đạo lớn lao. Nó không thể hiểu

được những buổi giảng này. Các kinh sách kì lạ  đã

được đọc, nó không thể hiểu nổi ngôn ngữ; những vấn

đề vĩ đại, tối thượng đã được thảo luận. Chẳng có ai để

chơi, thậm chí chẳng có ai để nói. Và khi nó được bảo,

"Đừng nói chuyện với đứa trẻ ở chùa bên kia," một cám

dỗ lớn nảy sinh trong nó. Đó là cách cám dỗ nảy sinh.

Hôm đó nó không thể tránh được việc nói với đứa trẻ

kia. Khi nó thấy đứa kia đang trên đường, nói hỏi đứa

kia, "Đằng ấy đi đâu đấy?"

Đứa trẻ kia có chút ít tính triết lí; nghe những triết

lí lớn lao nó đã trở nên mang tính triết lí. Nó nói, "Đi

đâu á? Chẳng có ai tới và đi cả! Điều đó xảy ra - tới bất

kì chỗ nào gió đưa tớ tới." Nó đã nghe thầy nói nhiều

lần rằng đó là cách vị phật sống, giống như lá khô, tới

bất kì chỗ nào gió đưa nó tới, nó đi. Cho nên đứa trẻ

này nói, "Tớ không có đâu! Không có người làm, cho

nên làm sao tớ có thể đi được? Đằng ấy đang nói điều

vô nghĩa gì vậy? Tớ là chiếc lá khô. Tới bất kì chỗ nào

gió đưa tớ tới..."

Đứa trẻ kia bị câm tịt. Nó thậm chí không thể trả

lời được. Nó không thể tìm thấy cái gì để nói. Nó thực

sự lúng túng, xấu hổ, và cảm thấy, "Thầy mình là đúng

khi không nói với những người này -  đây là những

người nguy hiểm. Đây là kiểu nói gì vậy? Mình hỏi mỗi

một câu đơn giản: "Đằng ấy đi đâu đấy?" Thực tế mình

đã biết nó đi đâu rồi, bởi vì cả hai chúng ta đều đi mua

rau ở chợ. Một câu trả lời đơn giản đáng phải nói chứ."

Đứa trẻ này quay về, nói với thầy nó, "Con rất tiếc,

con xin lỗi. Thầy  đã cấm con, nhưng con  đã không

nghe lời thầy. Thực tế, bởi vì thầy cấm nên con đã bị

cám dỗ. Đây là lần đầu tiên con đã nói với những người

nguy hiểm đó. Con chỉ hỏi một câu hỏi đơn giản thôi,

"Đằng ấy đi đâu thế?" và nó bắt đầu nói những điều kì

lạ: "Không có đi, không có đến. Ai đến? Ai đi? Ta hoàn

toàn trống rỗng,' nó nói, 'chỉ là lá khô theo gió. Và tới

bất kì đâu gió đưa ta tới...'"

Thầy nói, "Ta đã bảo con rồi! Bây giờ, ngày mai

lại đứng ở cùng chỗ đó, và khi nó tới, lại hỏi nó, 'Đằng

ấy đi đâu thế?" Và khi nó nói những điều này, con đơn

giản nói, 'Điều đó đúng. Vâng, đằng ấy là chiếc lá khô, |

193   01/03/2010 - 1/ 97  194

tớ cũng vậy. Nhưng khi gió không thổi, đằng ấy đi đâu?

Thế thì đằng ấy có thể đi đâu được?' Chỉ nói điều đó, và

điều đó sẽ làm nó bối rối - và nó phải bị bối rối chứ, nó

phải bị thua. Chúng ta  đã thường xuyên cãi nhau, và

những người đó đã không thể nào đánh bại được chúng

ta trong bất kì tranh cãi nào. Cho nên ngày mai điều đó

phải được thực hiện!"

Đứa trẻ dậy sớm, chuẩn bị câu trả lời của mình, lặp

lại nó nhiều lần trước khi đi. Thế rồi nó đứng ở chỗ mà

đứa trẻ kia sẽ vượt qua  đường, cứ lẩm nhẩm mãi, tự

chuẩn bị cho mình, và thế rồi nó thấy đứa trẻ kia tới.

Nó nói, "Được rồi, bây giờ đây!"

Đứa trẻ kia tới. Đứa thứ nhất nói, "Đằng ấy đi đâu

thế?" Và nó hi vọng rằng bây giờ cơ hội sẽ tới.

Nhưng đứa trẻ kia lại nói, "Tới bất kì chỗ nào chân

đưa tớ tới." Chẳng nhắc gì tới gió, chẳng nói gì tới cái

không, không vấn đề gì về là người không làm... Bây

giờ làm gì đây? Toàn thể câu trả lời làm sẵn của nó có

vẻ ngớ ngẩn. Bây giờ nói về gió sẽ chẳng liên quan gì

cả. Lại tiu nghỉu, bây giờ thực sự xấu hổ rằng mình đơn

giản ngu xuẩn, cứ nghĩ, "Đứa trẻ này chắc chắn biết

điều kì lạ nào đó. Bây giờ nó nói, 'Bất kì chỗ nào chân

đưa tớ tới.'"

Đứa trẻ này quay về với thầy. Thầy nói, "Ta đã bảo

con  đừng nói với những người  đó mà! Họ là nguy

hiểm, đây là kinh nghiệm dài hàng thế kỉ của chúng ta.

Nhưng bây giờ cái gì đó phải được làm. Cho nên ngày

mai con lại hỏi, 'Đằng  ấy  đi  đâu thế?' và khi nó nói,

"Tới bất kì chỗ nào chân đưa tớ tới,' bảo nó, 'Nếu đằng

ấy không có chân, thì ...?' Nó phải im lặng theo cách

này cách khác chứ."

Thế là ngày hôm sau đứa trẻ này lại hỏi, "Đằng ấy

đi đâu thế?" và chờ đợi.

Và đứa trẻ kia nói, "Tớ đi ra chợ mua rau."

Con người thông thường vận hành từ quá khứ -

còn cuộc sống cứ thay đổi. Cuộc sống không có nghĩa

vụ nào phải khớp với những kết luận của bạn. Đó là lí

do tại sao cuộc sống lại lẫn lộn - lẫn lộn cho người

thông thái. Người  đó có tất cả những câu trả lời làm

sẵn, Bhagavad Gita, Koran linh thiêng, Kinh Thánh,

Veda. Người đó có mọi thứ được nhồi nhét, người đó

biết tất cả các câu trả lời. Nhưng cuộc sống không bao

giờ nêu ra cùng câu hỏi lần nữa; do đó người thông thái

bao giờ cũng không tới đích.

Tính quyết định

Tâm trí không bao giờ mang tính quyết định. Vấn

đề không phải là tâm trí của người này hay người khác;

tâm trí là không quyết định. Vận hành của tâm trí là vẩn

vơ giữa hai cực  đối lập và cố gắng tìm ra cái nào là

đúng. Cứ dường như bằng việc nhắm mắt lại bạn đang

cố gắng tìm ra cánh cửa. Chắc chắn bạn sẽ cảm thấy

bản thân mình bị treo giữa hai điều - đi theo cách này

hay cách kia; bạn bao giờ cũng trong hoàn cảnh hoặc

cái này hoặc cái nọ. Đó là bản chất của tâm trí. |

195   01/03/2010 - 1/ 98  196

Một trong những triết gia  Đan Mạch vĩ  đại là

Søren Kierkegaard. Ông  ấy  đã viết cuốn sách,  Hoặc

này nọ. Đó là kinh nghiệm của cuộc sống riêng của ông

ấy - ông ấy không bao giờ có thể quyết định được cái

gì! Mọi thứ bao giờ cũng ở tình trạng nếu ông ấy quyết

định theo cách  này, thế thì cách  kia dường như đúng.

Nếu ông  ấy quyết  định cách  kia, thì cách  này dường

như đúng. Ông ấy vẫn còn không lấy vợ, mặc dầu một

người  đàn bà rất yêu ông  ấy và  đã hỏi ông  ấy làm

chồng. Nhưng ông ấy nói, "Tôi sẽ phải nghĩ về điều đó

- hôn nhân là vấn đề lớn, và tôi không thể nói có hay

không ngay lập tức được." Và ông ấy chết với câu hỏi

này, mà không lấy vợ.

Ông ấy đã sống bốn mươi hai năm, và ông ấy liên

tục biện minh, thảo luận, nhưng ông ấy chẳng tìm thấy

câu trả lời mà có thể được nói là câu trả lời tối thượng,

không có cái  đối lập tương  đương của nó. Ông  ấy

không bao giờ có thể trở thành giáo sư. Ông ấy đã điền

vào đơn xin, ông ấy có tất cả những phẩm chất tốt nhất

có thể có - ông  ấy có nhiều cuốn sách tính vào công

trạng mình, có tầm quan trọng mênh mông tới mức

thậm chí sau một thế kỉ chúng vẫn còn  đương  đại,

không cũ đi, không lạc hậu. Ông ấy đã điền vào đơn xin

nhưng lại không thể kí được vào nó - bởi vì "hoặc này

nọ"... liệu có tham gia cùng đại học hay không? Người

ta tìm thấy  đơn xin này khi ông  ấy chết, trong căn

phòng nhỏ nơi ông ấy đã sống.

Ông ấy sẽ dừng lại ở ngã tư đường để quyết định

đi theo lối này hay đi theo lối khác, trong hàng giờ...!

Cả thành Copenhagen trở nên nhận biết về cái kì lạ của

con người này, và trẻ con lấy ông ấy làm tên hiệu Hoặc

này nọ, cho nên lũ oắt con sẽ đi theo ông  ấy, kêu lên

"Hoặc này nọ!" bất kì chỗ nào ông  ấy  đi. Thấy tình

huống này, cha ông ấy đóng cửa mọi việc kinh doanh

trước khi ông ấy chết, thu lấy mọi tiền bạc, đặt nó vào

trong tài khoản, và thu xếp rằng mọi tháng vào ngày

đầu tiên của tháng, Kierkegaard sẽ nhận  được nhiều

tiền. Cho nên cả cuộc đời mình ông ấy ít nhất cũng có

thể sống sót... và bạn sẽ ngạc nhiên: cái ngày ông ấy về

nhà, sau khi lấy ra phần trả tiền cuối cùng vào ngày đầu

tiên của tháng - tiền đã hết - ông ấy ngã ra trên phố và

chết. Với khoản tiền cuối cùng!  Đó là  điều  đúng  để

làm. Còn làm gì khác được? - bởi vì sau tháng này, ông

ấy có thể làm được gì?

Ông ấy đã viết sách nhưng đã không quyết định về

liệu có xuất bản chúng hay không; ông  ấy  đã  để lại

nhiều cuốn sách của mình chưa xuất bản. Chúng cực kì

có giá trị. Từng cuốn sách đều có hiểu biết xuyên thấu

vào trong mọi việc. Về từng chủ đề ông ấy đã viết, ông

ấy đã đi tới chính gốc rễ, tới từng chi tiết chi li... một

thiên tài, nhưng thiên tài của tâm trí.

Với tâm trí, đó là vấn đề - và bạn càng có tâm trí

tốt, sẽ càng có nhiều vấn đề hơn. Các tâm trí kém hơn

không bắt gặp vấn đề đó nhiều thế. Chính tâm trí của

các thiên tài mới bị mắc kẹt giữa hai cực và không thể

chọn được. Và thế rồi ông ấy cảm thấy trong tình trạng

lấp lửng.

Điều tôi vừa kể cho các bạn là  ở chỗ chính bản

chất của tâm trí là  ở trong tình trạng lấp lửng. Chính

bản chất của tâm trí là ở giữa các cực đối lập. Chừng

nào bạn còn chưa ra khỏi tâm trí và trở thành nhân

chứng với mọi trò chơi của tâm trí, bạn sẽ không bao

giờ mang tính quyết định cả. Cho dù thỉnh thoảng bạn |

197   01/03/2010 - 1/ 99  198

có quyết định - mặc cho tâm trí - bạn sẽ ăn năn, bởi vì

nửa kia mà bạn đã không quyết định cho nó vẫn đang

ám ảnh bạn: có lẽ điều đó là đúng và điều bạn đã chọn

là sai. Và bây giờ không có cách nào  để biết. Có lẽ

chọn lựa bạn đã gạt sang bên

là tốt hơn. Nhưng cho dù bạn

đã chọn nó, tình huống sẽ

không khác  đi. Thế thì việc

chọn này, cái  đã bị gạt sang

bên, sẽ ám ảnh bạn.

Tâm trí về căn bản là bắt

đầu của  điên khùng. Và nếu

bạn quá nhiều trong nó, nó sẽ

làm cho bạn phát điên.

Ở trong làng tôi thường

sống  đối diện với một thợ

kim hoàn. Tôi hay ngồi ngay

trước nhà ông  ấy, và tôi trở

nên nhận biết rằng ông ấy có

thói quen kì dị: ông ấy sẽ khoá cửa hiệu lại, thế rồi kéo

khoá hai, ba lần để xem nó có thực được khoá không.

Một hôm tôi đi về từ sông và ông ấy đã khoá cửa hiệu

lại và đang về nhà. Tôi nói, "Nhưng bác còn chưa kiểm

tra!"

Ông ấy nói, "Cái gì?"

Tôi nói, "Bác chưa kiểm tra chiếc khoá!" Ông  ấy

kiểm tra lại nó - tôi  đã thấy ông  ấy kéo nó ba lần,

nhưng bây giờ tôi đã tạo ra nghi ngờ, và tâm trí bao giờ

cũng sẵn sàng...

Thế là ông  ấy nói với tôi, "Có lẽ bác quên - bác

phải quay lại." Ông ấy quay lại và kiểm tra chiếc khoá

lần nữa. Điều đó trở thành thích thú của tôi - bất kì khi

nào ông ấy đi... trong chợ ông ấy sẽ mua rau, và tôi sẽ

tới đó và nói, "Bác làm gì ở đây thế? Bác đã bỏ khoá

không được kiểm tra!"

Ông ấy sẽ bỏ rau lại và nói, "Tôi sẽ quay lại; trước

hết tôi phải đi và kiểm tra chiếc khoá đã." Ngay cả tại

ga tầu hoả - ông ấy đang mua vé đi đâu đó, và tôi tới và

bảo ông ấy, "Bác đi đâu thế? Chiếc khoá!"

Ông ấy nói, "Trời đất, bác không kiểm tra nó sao?"

Tôi nói, "Không!"

Ông ấy nói, "Bây giờ thì không thể đi được." Ông

ấy trả lại vé, về nhà, và kiểm tra khoá. Nhưng thế thì

quá trễ để ra ga - tầu đã chạy rồi. Và ông ấy tin cậy tôi

bởi vì tôi bao giờ cũng ngồi trước nhà ông ấy.

Dần dần mọi người trở nên biết điều đó, cho nên

bất kì khi nào ông  ấy đi, mọi người đều nói, "Ông đi

đâu thế? Ông đã kiểm tra khoá chưa?"

Cuối cùng ông  ấy trở nên giận tôi. Ông  ấy nói,

"Cháu đã loan truyền điều đó, bởi vì bất kì chỗ nào bác

đi mọi người đều nói về chiếc khoá."

Tôi nói, "Thế thì đừng nghe họ. Cứ để họ nói bất

kì điều gì họ muốn đi."

Ông  ấy nói, "Cháu ngụ ý gì,  đừng nghe họ sao!

Nếu họ đúng, thì bác mất mãi mãi. Bác không thể nhận

cơ hội đó được. Cho nên dù biết mười mươi rằng người

này có thể nói dối, bác vẫn phải quay lại để bắt buộc

Chính bản chất

của tâm trí là ở

giữa các đối lập

cực. Chừng nào

bạn còn chưa đi

khỏi tâm trí và trở

thành nhân chứng

với mọi trò chơi

của tâm trí, bạn sẽ

không bao giờ

mang tính quyết

định cả. |

199   01/03/2010 - 1/ 100  200

kiểm tra chiếc khoá. Bác biết  ở  đâu  đó rằng bác  đã

kiểm tra rồi, nhưng ai có thể chắc chắn được?"

Tâm trí chẳng có chắc chắn nào về mọi thứ.

Nếu bạn ở giữa hai cực của tâm trí, ở trạng thái lấp

lửng - bao giờ cũng làm hay không làm, bạn sẽ phát

điên. Bạn là việc điên đó! Trước khi nó xảy ra, nhảy ra

và nhìn từ bên ngoài vào tâm trí.

Nhận biết về tâm trí -

bên sáng của nó, bên tối của

nó, cái  đúng của nó, cái sai

của nó. Dù nó đang ở bất kì

cực nào, bạn nhận biết về nó.

Hai  điều sẽ tới từ nhận biết

đó: thứ nhất, bạn không là

tâm trí, và thứ hai, nhận biết

có tính quyết định mà tâm trí

không bao giờ có. 

Tâm trí về căn bản

không có tính quyết định, và

nhận biết về căn bản có tính

quyết  định. Cho nên bất kì

hành  động nào từ nhận biết

đều toàn bộ,  đầy  đủ, không

có hối hận.

Tôi chưa bao giờ nghĩ

lại về mọi thứ trong cuộc đời mình, dù cái gì đó khác sẽ

tốt hơn. Tôi chưa bao giờ ăn năn. Tôi chưa bao giờ nghĩ

rằng tôi đã phạm phải sai lầm nào, bởi vì không có ai

khác  đã còn lại  để nói những  điều này. Tôi  đã từng

hành động từ nhận biết của mình - đó là toàn thể bản

thể tôi. Bây giờ bất kì cái gì xảy ra đều là tất cả những

cái có thể. Thiên hạ có thể gọi nó là đúng hay sai, đó là

việc của họ, nhưng đó không phải là vấn đề của tôi.

Cho nên nhận biết sẽ đem bạn ra khỏi sự lấp lửng.

Thay vì treo giữa hai cực này của tâm trí, bạn sẽ nhảy

ra ngoài cả hai, và bạn sẽ có khả năng thấy rằng các cực

này đều là cực chỉ nếu bạn đang trong tâm trí. Nếu bạn

ở ngoài nó, bạn sẽ ngạc nhiên rằng chúng là hai mặt của

cùng một đồng tiền - không có vấn đề về quyết định.

Với nhận biết bạn có sự sáng tỏ, tính toàn bộ, sự

buông bỏ - sự tồn tại quyết  định bên trong bạn. Bạn

không phải nghĩ về điều gì đúng và sai. Sự tồn tại nắm

tay bạn trong tay nó, và bạn đi theo cách thảnh thơi. Đó

là cách duy nhất, cách  đúng. Và  đó là cách duy nhất

bạn có thể lành mạnh; bằng không bạn sẽ vẫn còn bị

lộn xộn.

Bây giờ, Søren Kierkegaard là một tâm trí vĩ đại,

nhưng là một người Ki tô giáo, ông ấy không có khái

niệm về nhận biết. Ông ấy có thể nghĩ, và nghĩ rất sâu,

nhưng ông ấy không thể chỉ im lặng và quan sát. Con

người đáng thương đó chưa bao giờ nghe nói về cái gì

như quan sát, chứng kiến, nhận biết. Suy nghĩ là tất cả

những điều ông ấy đã nghe nói, và ông ấy đã để toàn

thể thiên tài của mình vào suy nghĩ. Ông ấy đã tạo ra

những cuốn sách vĩ đại, nhưng ông ấy đã không thể tạo

ra được cuộc sống vĩ đại cho bản thân mình. Ông ấy đã

sống trong khốn khổ hoàn toàn.

Nhận biết về tâm

trí đi - bên sáng

của nó, bên tối

của nó, cái đúng

của nó, cái sai của

nó. Dù nó đang ở

bất kì cực nào,

nhận biết về nó.

Hai điều sẽ tới từ

nhận biết đó: thứ

nhất, bạn không là

tâm trí, và thứ hai,

nhận biết có tính

quyết định mà tâm

trí không bao giờ

có. |

201   01/03/2010 - 1/ 101  202

Trọn vẹn từng khoảnh khắc

Tại sao việc mơ lại được cần tới? Bạn muốn giết ai

đó và bạn  đã không giết - bạn sẽ giết người  đó trong

giấc mơ của mình. Điều đó sẽ làm thảnh thơi cho tâm

trí bạn.  Đến sáng bạn sẽ tươi tắn - bạn  đã giết. Tôi

không nói đi và giết để cho bạn sẽ không cần giấc mơ

nào! Nhưng nhớ  điều này: nếu bạn muốn giết ai  đó,

đóng phòng mình lại, thiền về việc giết, và giết người

đó một cách có ý thức. Khi tôi nói, "giết người đó," tôi

ngụ ý giết cái gối; làm ra

hình nộm và giết nó. Nỗ lực

có ý thức đó, việc thiền có ý

thức  đó, sẽ cho bạn nhiều

sáng suốt về bản thân mình.

Nhớ một  điều: làm mọi

khoảnh khắc trọn vẹn. Sống

mọi khoảnh khắc cứ dường

như không có khoảng khắc

nào khác tới. Chỉ thế thì bạn

mới làm trọn vẹn nó. Biết cái

chết có thể xuất hiện vào bất

kì khoảnh khắc nào. Khoảnh

khắc này có thể là cuối cùng.

Cảm thấy, "nếu mình phải

làm cái gì đó, mình phải làm

nó  ở  đây và bây giờ, một

cách trọn vẹn!"

Tôi đã nghe câu chuyện

về một vị tướng Hi Lạp. Nhà

vua bằng cách nào đó chống lại ông ấy. Có âm mưu của

triều đình, và đó là ngày sinh của vị tướng này. Ông ấy

tổ chức lễ mừng nó cùng bạn bè. Bỗng nhiên, vào buổi

chiều, người quản lí của nhà vua tới và nói với vị tướng

này, "Tôi xin lỗi, thật khó cho tôi phải nói với ông,

nhưng nhà vua đã quyết định rằng tối nay trước sáu giờ

ông sẽ bị treo cổ. Cho nên sẵn sàng trước sáu giờ đi."

Bạn bè có đó; âm nhạc đang chơi. Có uống, ăn và

nhảy múa. Đó là ngày sinh của ông ấy. Thông điệp này

làm thay đổi toàn thể bầu không khí. Mọi người trở nên

buồn. Nhưng vị tướng nói, "Bây giờ đừng buồn, bởi vì

đây đang là phần cuối của cuộc đời tôi. Cho nên chúng

ta làm trọn vẹn điệu vũ chúng ta đang nhảy và chúng ta

làm trọn vẹn bữa tiệc chúng ta đang ăn. Tôi không có

khả năng nào bây giờ, cho nên chúng ta không thể làm

nó  được trọn vẹn trong tương lai. Và  đừng tiễn tôi  đi

trong bầu không khí buồn bã này; bằng không tâm trí

tôi sẽ còn khao khát cuộc sống lặp đi lặp lại, và việc âm

nhạc bị dừng lại và bữa tiệc bị hoãn lại sẽ trở thành đè

nặng lên tâm trí tôi. Cho nên chúng ta làm trọn vẹn nó

đi. Bây giờ không phải là lúc để dừng nó."

Vì ông  ấy họ nhảy múa, nhưng  điều  đó là khó.

Ông ấy một mình nhảy múa sôi nổi; ông ấy một mình

trở nên vui nhộn hơn - nhưng cả nhóm đơn giản không

có  đó. Vợ ông  ấy khóc nhưng ông  ấy tiếp tục nhảy

múa, ông ấy tiếp tục nói chuyện với bạn bè. Và ông ấy

hạnh phúc tới mức viên sứ giả quay về với nhà vua và

nói, "Người  đó thật hiếm hoi. Ông  ấy  đã nghe thông

điệp này nhưng ông ấy không buồn. Và ông ấy đã nhận

nó theo một cách rất khác lạ - tuyệt đối không thể hình

dung  được. Ông  ấy cười và nhảy múa và ông  ấy vui

nhộn, và ông ấy nói rằng bởi vì những khoảnh khắc này

là khoảnh khắc cuối cùng của ông ấy và bây giờ không

Nhớ lấy một điều:

làm mọi khoảnh

khắc trọn vẹn đi.

Sống mọi khoảnh

khắc cứ dường

như không có

khoảng khắc nào

khác tới. Chỉ thế

thì bạn mới làm

trọn vẹn nó. Biết

rằng cái chết có

thể xuất hiện vào

bất kì khoảnh

khắc nào. Khoảnh

khắc này có thể là

cuối cùng. |

203   01/03/2010 - 1/ 102  204

có tương lai, ông  ấy không thể làm phí hoài chúng -

ông ấy phải sống chúng."

Bản thân nhà vua tới

xem  điều  đang xảy ra  ở  đó.

Mọi người  đều buồn, khóc.

Chỉ mỗi viên tướng  đang

nhảy múa, uống rượu, ca hát.

Nhà vua hỏi, "Ông đang làm

gì thế?"

Vị tướng nói, "Đây  đã

từng là nguyên tắc của sống

của tôi - nhận biết liên tục

rằng cái chết là có thể vào

bất kì khoảnh khắc nào. Bởi

vì nguyên tắc này tôi đã sống

mọi khoảnh khắc nhiều nhất

có thể được. Nhưng tất nhiên

bệ hạ  đã làm  điều  đó thành

rõ ràng thế cho ngày hôm

nay. Tôi biết  ơn bởi vì cho

tới giờ tôi chỉ  nghĩ rằng cái chết là có thể vào mọi

khoảnh khắc. Đó mới chỉ là việc suy nghĩ. Ở đâu đó, ẩn

nấp đằng sau, là ý nghĩ rằng nó sẽ không phải là ngay

khoảnh khắc tiếp. Nhưng bệ hạ  đã vứt bỏ tương lai

hoàn toàn cho tôi. Tối nay là tối cuối cùng. Cuộc sống

bây giờ ngắn thế, tôi không thể trì hoãn nó được."

Nhà vua hạnh phúc thế, ông ta trở thành đệ tử của

người này. Ông ta nói, "Dạy cho tôi đi! Đây là giả kim

thuật. Đây là cách cuộc sống đáng phải được sống; đây

là nghệ thuật. Tôi sẽ không treo cổ ông, nhưng ông là

thầy của tôi. Dạy cho tôi sống trong khoảnh khắc."

Chúng ta  đang trì hoãn.

Việc trì hoãn đó trở thành đối

thoại bên trong, độc thoại bên

trong.  Đừng trì hoãn. Sống

ngay ở đây và bây giờ. Và bạn

càng sống nhiều trong hiện

tại, bạn sẽ càng ít cần tới "tâm

trí" thường xuyên này, suy

nghĩ thường xuyên này. Bạn

sẽ càng ít cần tới nó! Nó có đó

bởi vì việc trì hoãn, và chúng

ta cứ trì hoãn mọi thứ. Chúng

ta bao giờ cũng sống trong

ngày mai, cái chưa bao giờ tới

và cái không thể tới  được;

điều  đó là không thể  được.

Cái mà tới bao giờ cũng là

hôm nay, và chúng ta cứ hi

sinh hôm nay vì ngày mai, cái

không ở đâu cả. Thế thì tâm trí cứ nghĩ về quá khứ, cái

bạn đã phá huỷ đi rồi, cái bạn đã hi sinh vì cái gì đó còn

chưa tới. Và thế thì nó cứ trì hoãn cho những ngày mai

xa hơn.

Cái mà bạn đã bỏ lỡ, bạn cứ nghĩ bạn sẽ bắt lấy ở

đâu đó trong tương lai. Bạn sẽ không bắt được nó đâu!

Sự căng thẳng thường xuyên này giữa quá khứ và

tương lai, việc bỏ lỡ thường xuyên hiện tại này, là tiếng

ồn bên trong. Chừng nào nó còn chưa dừng lại, bạn

không thể rơi vào trong im lặng  được. Cho nên  điều

đầu tiên: cố gắng toàn bộ trong mọi khoảnh khắc.

Điều thứ hai: tâm trí bạn ồn ào thế bởi vì bạn bao

giờ cũng nghĩ rằng người khác đang tạo ra nó, rằng bạn

Việc trì hoãn đó

trở thành đối thoại

bên trong, độc

thoại bên trong.

Đừng trì hoãn.

Sống ngay ở đây

và bây giờ đi. Và

bạn càng sống

nhiều trong hiện

tại, bạn sẽ càng ít

cần tới "tâm trí"

thường xuyên

này, suy nghĩ

thường xuyên

này.

Cái mà bạn đã bỏ

lỡ, bạn cứ nghĩ

bạn sẽ bắt lấy ở

đâu đó trong

tương lai. Bạn sẽ

không bắt được

nó đâu! Sự căng

thẳng thường

xuyên này giữa

quá khứ và tương

lai, việc bỏ lỡ

thường xuyên

hiện tại này, là

tiếng ồn bên

trong. |

205   01/03/2010 - 1/ 103  206

không chịu trách nhiệm. Cho nên bạn cứ nghĩ rằng

trong một thế giới tốt hơn - với vợ tốt hơn, với chồng

tốt hơn, với con tốt hơn, với nhà tốt hơn, ở vị trí tốt hơn

- mọi thứ sẽ tốt và bạn sẽ im lặng. Bạn nghĩ bạn không

im lặng bởi vì mọi thứ xung quanh là sai, cho nên làm

sao bạn có thể im lặng được?

Nếu bạn nghĩ theo cách này, nếu đây là logic của

bạn, thế thì thế giới tốt hơn đó chẳng bao giờ sẽ tới đâu.

Mọi nơi đây đều là thế giới, mọi nơi đây đều là hàng

xóm, và mọi nơi đây đều là vợ và đây là chồng và đây

là con. Bạn có thể tạo ra ảo tưởng rằng ở đâu đó cõi trời

tồn tại, nhưng ở mọi nơi nó đều là địa ngục. Với kiểu

tâm trí này, mọi nơi đều là địa ngục. Tâm trí này là địa

ngục.

Một hôm Mulla Nasruddin và vợ về nhà muộn

trong đêm. Ngôi nhà đã bị trộm vào, thế là cô vợ

bắt đầu kêu khóc. Thế rồi cô ấy nói với Mulla, "Lỗi

ở anh! Sao anh không kiểm tra khoá trước khi

chúng ta đi?"

Lúc  đó toàn thể hàng xóm  đều kéo tới. Đó là tin

gây xúc động thế - nhà của Mulla đã bị trộm vào!

Mọi người  đều tiếp lời. Một hàng xóm nói, "Tôi

bao giờ cũng nghĩ tới điều đó. Sao anh không nghĩ

tới điều đó trước? Anh bất cẩn thế!" Người thứ hai

nói, "Cửa sổ nhà anh mở tung. Sao anh không

đóng chúng trước khi anh rời nhà?" Người thứ ba

nói, "Khoá của anh dường như không tốt. Sao anh

không thay chúng đi?" Và mọi người đều đổ lỗi lên

đầu Mulla Nasruddin.

Thế rồi anh ta nói, "Tôi xin một phút! Tôi không

có lỗi."

Thế là toàn thể hàng xóm đều đồng thanh nói, "Thế

thì anh nghĩ lỗi thuộc phần ai nếu anh không có

lỗi?"

Mulla nói, "Thế về tên trộm thì sao?"

Tâm trí cứ đổ oán trách lên ai đó khác. Vợ đổ nó

lên Mulla Nasruddin, toàn thể hàng xóm  đổ lên  đầu

Mulla Nasruddin, và anh chàng đáng thương này không

thể đổ nó lên bất kì ai khác hiện có, cho nên anh ta nói,

"Thế về tên trộm thì sao?"

Chúng ta cứ đổ oán trách lên người khác. Điều này

cho bạn cảm giác ảo tưởng rằng bạn không sai. Ai đó

khác ở đâu đó mới sai -X-Y-Z. Và thái độ này là một

trong những thái độ căn bản của tâm trí chúng ta. Trong

mọi thứ ai đó khác sai, và bất kì khi nào chúng ta có thể

tìm ra người chịu báng, chúng ta thấy thoải mái; thế thì

gánh nặng được ném đi.

Với người tìm kiếm, tâm trí này chẳng ích gì; nó là

cản trở. Tâm trí này là cản trở. Chúng ta phải nhận ra

rằng dù tình huống là bất kì điều gì, dù hoàn cảnh là bất

kì cái gì với bạn, bạn chịu trách nhiệm chứ không phải

ai khác. Nếu bạn chịu trách nhiệm, thế thì cái gì đó là

có thể. Nếu ai đó khác chịu trách nhiệm, thế thì không

cái gì là có thể. |

207   01/03/2010 - 1/ 104  208

Đây là xung đột căn bản giữa tâm trí tôn giáo và

tâm trí phi tôn giáo. Tâm trí phi tôn giáo bao giờ cũng

nghĩ rằng cái gì đó khác chịu trách nhiệm - thay đổi xã

hội, thay đổi hoàn cảnh, thay đổi điều kiện kinh tế, thay

đổi tình huống chính trị, thay đổi cái gì đó, và mọi sự

sẽ tốt. Chúng ta đã thay đổi mọi thứ nhiều lần thế, mà

chẳng cái gì tốt cả. Tâm trí tôn giáo nói rằng dù tình

huống là bất kì cái gì, nếu đây là tâm trí bạn, thế thì bạn

sẽ trong địa ngục, bạn sẽ trong khốn khổ. Bạn sẽ không

có khả năng đạt tới im lặng.

Đặt trách nhiệm lên bản thân mình đi. Chịu trách

nhiệm đi bởi vì thế thì cái gì đó có thể được làm. Bạn

chỉ có thể làm cái gì đó với bản thân mình. Bạn không

thể thay đổi được bất kì ai khác trên thế giới này, bạn

chỉ có thể thay  đổi  được bản thân mình.  Đó là cuộc

cách mạng duy nhất có thể được. Biến đổi duy nhất có

thể có là của riêng người ta. Nhưng điều đó có thể được

xét tới chỉ khi chúng ta cảm thấy rằng chúng ta chịu

trách nhiệm.

Dừng cố gắng là tốt

Tội lỗi duy nhất là vô nhận biết, và đức hạnh duy

nhất là nhận biết. Điều được thực hiện với vô nhận biết

là tội lỗi.  Điều  được thực hiện qua nhận biết là  đức

hạnh. Không thể nào giết người  được nếu bạn nhận

biết; không thể nào bạo hành chút nào được - nếu bạn

nhận biết. Không thể nào cưỡng hiếp, ăn cắp, hành hạ -

đây là những điều không thể được nếu nhận biết có đấy.

Chỉ khi vô nhận biết chiếm ưu thế, trong bóng tối của

vô nhận biết, đủ mọi loại kẻ thù đi vào bạn.

Phật  đã nói: Nếu  đèn trong nhà  được bật lên, kẻ

cắp lẩn tránh nó; và nếu người gác đang thức, kẻ cắp

thậm chí sẽ không vào. Và nếu mọi người đang đi lại và

nói bên trong, và ngôi nhà còn chưa rơi vào giấc ngủ,

không có khả năng nào cho kẻ

cắp vào hay thậm chí nghĩ tới

điều đó.

Đích xác cùng điều đó là

trường hợp cho bạn: bạn là

ngôi nhà không  đèn. Trạng

thái bình thường của con

người là trạng thái của vận

hành máy móc:  Homo

mechanicus người máy. Chỉ

trong cái tên bạn mới là người

- ngoài ra, chỉ là cái máy được

huấn luyện, có kĩ năng, và bất

kì điều gì bạn làm cũng đều sẽ

sai. Và nhớ lấy, tôi  đang nói

bất kì điều gì bạn làm - ngay

cả  đức hạnh của bạn cũng sẽ

không là đức hạnh nếu bạn vô

nhận biết. Đằng sau đức hạnh

của bạn sẽ là bản ngã khổng

lồ, to lớn đi tới - nó nhất định

là như vậy.

Làm sao bạn có

thể đức hạnh khi

bạn vô nhận biết.

Đằng sau đức

hạnh của bạn sẽ là

bản ngã khổng lồ,

to lớn đi tới - nó

nhất định là như

vậy. Ngay cả tính

thánh nhân của

bạn, được thực

hành, được trau

dồi với lao động

và nỗ lực lớn lao,

cũng vô tích sự.

Bởi vì nó sẽ

không đem lại tính

đơn giản và nó sẽ

không đem lại sự

khiêm tốn. |

209   01/03/2010 - 1/ 105  210

Ngay cả tính thánh nhân của bạn, được thực hành,

được trau dồi với lao động và nỗ lực lớn lao, cũng vô

tích sự. Bởi vì nó sẽ không đem lại tính đơn giản và nó

sẽ không đem lại sự khiêm tốn, và nó sẽ không đem lại

kinh nghiệm lớn lao về điều thiêng liêng, điều chỉ xảy

ra khi bản ngã đã biến mất. Bạn sẽ sống cuộc sống đáng

kính như thánh nhân, nhưng nghèo nàn như mọi người

khác - mục nát bên trong, bên trong là sự tồn tại vô

nghĩa. Nó không phải là cuộc sống, nó chỉ là sống vô

vị. Tội lỗi của bạn sẽ là tội lỗi, đức hạnh của bạn cũng

sẽ là tội lỗi, đạo đức của bạn cũng sẽ là vô đạo.

Tôi không dạy đạo đức,

và tôi không dạy đức hạnh -

bởi vì tôi biết rằng không có

nhận biết chúng chỉ là giả vờ,

đạo đức giả. Chúng làm cho

bạn thành rởm. Chúng không

giải thoát bạn, chúng không

thể giải thoát bạn  được.

Ngược lại, chúng cầm tù bạn.

Chỉ một điều là đủ: nhận

biết là chìa khoá chủ. Nó mở

mọi cái khoá của sự tồn tại.

Nhận biết nghĩa là bạn sống

khoảnh khắc sang khoảnh

khắc, tỉnh táo, ý thức về bản

thân mình và ý thức về tất cả

những  điều  đang xảy ra

quanh bạn trong sự đáp ứng khoảnh khắc sang khoảnh

khắc. Bạn giống như tấm gương, bạn phản xạ - và bạn

phản xạ toàn bộ tới mức từ sự phản xạ đó bất kì hành

động nào được sinh ra cũng đều đúng bởi vì nó khớp,

nó hài hoà với sự tồn tại. Nó không thực nảy sinh trong

bạn - bạn không phải là  người làm nó. Nó nảy sinh

trong hoàn cảnh toàn bộ - tình huống, bạn và tất cả đều

tham gia vào trong nó. Từ tính toàn thể đó hành động

được sinh ra - nó không phải là hành động của bạn, bạn

đã không quyết  định làm nó theo cách  đó. Nó không

phải là quyết định của bạn, nó không phải là ý nghĩ của

bạn, nó không phải là cá tính của bạn. Bạn không làm

nó, bạn chỉ cho phép nó xảy ra.

Điều  đó cũng hệt như bạn  đi dạo sáng sớm, mặt

trời còn chưa lên, và bạn bắt gặp con rắn trên đường -

không có thời gian  để nghĩ. Bạn chỉ có thể phản xạ -

không có thời gian để quyết định phải làm gì và không

làm gì - bạn lập tức nhảy ra! Chú ý tới từ lập tức - thậm

chí không một khoảnh khắc bị mất; bạn lập tức nhảy ra

khỏi đường. Về sau bạn có thể ngồi dưới cây và nghĩ về

nó, điều đã xảy ra, cách bạn đã làm nó, và bạn có thể tự

khen mình đã làm đúng. Nhưng thực tế bạn đã không

làm điều đó - nó xảy ra. Nó xảy ra từ hoàn cảnh toàn

bộ. Bạn, con rắn, mối nguy chết người, nỗ lực của cuộc

sống để tự bảo vệ... và cả nghìn lẻ một điều khác tham

gia vào trong nó. Tình huống toàn bộ gây ra hành động

này. Bạn chỉ là trung gian.

Bây giờ, hành động này khớp. Bạn không là người

làm của nó. Theo cách tôn giáo chúng ta có thể nói

Thượng đế đã làm nó qua bạn. Đó chỉ là cách nói tôn

giáo, có vậy thôi. Cái toàn thể đã hành động qua cái bộ

phận.

Đây là đức hạnh. Bạn sẽ không bao giờ ăn năn vì

nó. Và đây thực sự là hành động tự do. Một khi nó đã

xảy ra, nó được kết thúc. Bạn lại tự do hành động; bạn

Tôi không dạy đạo

đức, và tôi không

dạy đức hạnh -

bởi vì tôi biết rằng

không có nhận

biết chúng chỉ là

giả vờ, đạo đức

giả. Chúng làm

cho bạn thành

rởm. Chúng

không giải thoát

bạn, chúng không

thể giải thoát bạn

được. Ngược lại,

chúng cầm tù bạn. |

211   01/03/2010 - 1/ 106  212

sẽ không mang hành động này vào trong đầu mình. Nó

sẽ không trở thành một phần của kí ức tâm lí của bạn;

nó sẽ không để lại vết thương nào trong bạn. Nó tự phát

tới mức nó sẽ không để lại dấu vết nào. Hành động này

sẽ không bao giờ trở thành nghiệp. Hành động này sẽ

không bao giờ để lại vết xước nào trên bạn. Hành động

mà trở thành nghiệp là hành  động không thực sự là

hành động mà là phản ứng - cái tới từ quá khứ, từ kí ức,

từ suy nghĩ. Bạn là người quyết định, người chọn lựa.

Nó không là từ nhận biết mà từ vô nhận biết. Thế thì nó

tất cả là tội lỗi.

Toàn thể thông  điệp

của tôi là  ở chỗ bạn cần

tâm thức không cần cá

tính. Tâm thức là cái thực,

cá tính là thực thể giả. Cá

tính  được cần tới bởi những

người không có tâm thức.

Nếu bạn có mắt, bạn không

cần gậy dò  đường  để tìm

đường, để dò dẫm con đường

xung quanh. Nếu bạn có thể

thấy  được, bạn không hỏi

người khác, "Cửa ở đâu?"

Cá tính được cần tới bởi

vì mọi người vô ý thức. Cá

tính chỉ là chất bôi trơn; nó

giúp bạn vận hành cuộc sống của mình một cách êm ả.

George Gurdjieff thường nói cá tính giống như bộ đệm.

Bộ đệm được dùng ở tầu hoả; giữa hai toa có bộ đệm.

Nếu cái gì đó xảy ra, những bộ đệm này ngăn các toa

không va chạm vào nhau. Hay nó giống như nhíp xe: ô

tô có nhíp xe để cho bạn có thể di chuyển uyển chuyển.

Nhíp xe hấp thu những cú xóc; chúng được gọi là cái

hấp thu xóc. Đó chính là cá tính là gì: nó là cái hấp thu

xóc.

Mọi người được bảo phải khiêm tốn. Nếu bạn học

cách khiêm tốn, nó là cái hấp thu xóc - bằng việc học

cách khiêm tốn bạn sẽ có khả năng tự bảo vệ mình

chống lại bản ngã của những người khác. Họ sẽ không

làm tổn thương bạn nhiều thế; bạn là người khiêm tốn

mà. Nếu bạn là người bản ngã, bạn nhất  định bị tổn

thương đi tổn thương lại - bản ngã rất nhạy cảm - cho

nên bạn che phủ bản ngã của mình bằng cái chăn khiêm

tốn. Nó giúp  đỡ, nó cho bạn một loại uyển chuyển.

Nhưng nó không biến đổi bạn.

Công việc của tôi bao gồm biến đổi. Đây là trường

học giả kim thuật; tôi muốn bạn được biến đổi từ vô ý

thức sang có ý thức, từ bóng tối sang ánh sáng. Tôi

không thể cho bạn cá tính được; tôi chỉ có thể cho bạn

sự sáng suốt, nhận biết. Tôi muốn bạn sống từ khoảnh

khắc sang khoảnh khắc, không theo hình mẫu đã lập do

tôi trao hay do xã hội, nhà thờ, quốc gia trao. Tôi muốn

bạn sống theo ánh sáng nhận biết nhỏ bé của riêng bạn,

sống theo tâm thức riêng của bạn.

Mang tính đáp ứng cho từng khoảnh khắc. Cá tính

có nghĩa là bạn có câu trả lời làm sẵn nào đó cho tất cả

các câu hỏi của cuộc sống, cho nên bất kì khi nào tình

huống nảy sinh, bạn đáp ứng theo hình mẫu đã lập. Bởi

vì bạn đáp ứng theo câu trả lời làm sẵn, nó không phải

là việc  đáp ứng  đúng, nó chỉ là phản ứng. Con người

Cá tính được cần

tới bởi những

người không có

tâm thức. Nếu bạn

có mắt, bạn không

cần gậy dò đường

để tìm đường, để

dò dẫm con

đường xung

quanh. Nếu bạn có

thể thấy được,

bạn không hỏi

người khác, "Cửa

ở đâu?" |

213   01/03/2010 - 1/ 107  214

của cá tính phản ứng, con người của tâm thức đáp ứng:

người đó nhận tình huống vào, người đó phản xạ thực

tại như nó đang vậy, và từ phản xạ này người đó hành

động. Con người của cá tính phản ứng, con người của

tâm thức hành động. Con người của cá tính mang tính

máy móc; người đó vận hành

tựa rô bốt. Người đó có máy

tính trong tâm trí mình,  đầy

thông tin; cứ hỏi người  đó

bất kì cái gì và câu trả lời sẵn

có tuôn ra từ máy tính.

Con người của tâm thức

đơn giản hành  động trong

khoảnh khắc, không từ quá

khứ và từ kí ức. Đáp ứng của

người  đó có cái  đẹp, tính tự

nhiên, và đáp ứng của người

đó là  đúng cho tình huống.

Con người của cá tính bao

giờ cũng không tới đích, bởi

vì cuộc sống liên tục thay

đổi; nó không bao giờ như

cũ. Và câu trả lời của bạn

bao giờ cũng như cũ, chúng

không bao giờ phát triển - chúng không thể phát triển

được, chúng chết.

Bạn đã được bảo về những điều nào đó trong thời

thơ ấu của mình; nó vẫn còn đó. Bạn đã lớn, cuộc sống

đã thay đổi, nhưng câu trả lời đó đã được cha mẹ hay

thầy giáo hay các tu sĩ trao cho bạn vẫn còn đó. Và nếu

cái gì  đó xảy ra, bạn sẽ vận hành theo câu trả lời  đã

được trao cho bạn năm mươi năm trước đây. Và trong

năm mươi năm đó nhiều nước đã chảy qua sông Hằng

rồi; nó là cuộc sống hoàn toàn khác rồi.

Heraclitus nói: Ông không thể bước vào cùng dòng

sông hai lần. Và tôi nói với bạn: Bạn không thể nào

bước vào cùng dòng sông ngay cả một lần, dòng sông

chảy nhanh thế.

Cá tính mang tính tù đọng; nó là vũng nước bẩn.

Tâm thức là dòng sông.

Đó là lí do tại sao tôi không cho người của tôi bộ

luật ứng xử nào. Tôi cho họ con mắt để nhìn, tâm thức

để phản xạ, bản thể tựa tấm gương để có khả năng đáp

ứng với bất kì tình huống nào

nảy sinh. Tôi không cho họ

thông tin chi tiết về cái gì làm

và cái gì không làm; tôi không

cho họ mười điều răn. Và nếu

bạn bắt đầu cho họ những lời

răn, thế thì bạn không thể

dừng tại mười  được, bởi vì

cuộc sống còn phức tạp hơn

nhiều.

Trong kinh sách Phật

giáo có ba mươi ba nghìn qui

tắc cho sư Phật giáo. Ba mươi

ba nghìn qui tắc! Với mọi tình

huống có thể nảy sinh, họ đều

cho một câu trả lời làm sẵn.

Nhưng làm sao bạn nhớ được

ba mươi ba nghìn qui tắc ứng

xử? Và người đủ tinh ranh để

nhớ ba mươi ba nghìn qui tắc ứng xử này sẽ đủ láu lỉnh

Cá tính có nghĩa là

bạn có câu trả lời

làm sẵn nào đó

cho tất cả các câu

hỏi của cuộc

sống, cho nên bất

kì khi nào tình

huống nảy sinh,

bạn đáp ứng theo

hình mẫu đã lập.

Bởi vì bạn đáp

ứng theo câu trả

lời làm sẵn, nó

không phải là việc

đáp ứng đúng, nó

chỉ là phản ứng.

Người đủ tinh

ranh để nhớ ba

mươi ba nghìn qui

tắc ứng xử này sẽ

đủ láu lỉnh để tìm

được cách thoát

ra, bao giờ cũng

thế; nếu người đó

không muốn làm

điều gì đó, người

đó sẽ tìm ra cách

thoát. Nếu người

đó muốn làm điều

gì đó, người đó sẽ

tìm được cách

thoát ra. |

215   01/03/2010 - 1/ 108  216

để tìm được cách thoát ra, bao giờ cũng thế; nếu người

đó không muốn làm điều gì đó, người đó sẽ tìm ra cách

thoát. Nếu người đó muốn làm điều gì đó, người đó sẽ

tìm được cách thoát ra.

Tôi  đã nghe nói về một thánh Ki tô giáo: ai  đó

đánh vào mặt ông ta, bởi vì ngay hôm đó trong bài nói

buổi sáng ông ấy đã nói, "Jesus nói nếu ai đó tát vào má

này của ông, chìa má kia ra cho người đó." Và người

này muốn thử điều đó, cho nên người này đánh ông ta,

đánh thực sự mạnh vào một má. Và thánh nhân này

thực sự đúng, đúng theo lời của ông ấy: ông ấy chìa má

kia ra cho anh ta. Nhưng người này cũng là cái gì đó:

anh ta thậm chí đánh mạnh hơn vào má kia. Thế rồi anh

ta ngạc nhiên: vị thánh này nhảy lên người đó, đấm đá

túi bụi anh ta mạnh tới mức anh ta nói, "Ông làm gì

thế? Ông là thánh nhân, và chỉ vừa mới sáng nay ông

đã nói rằng nếu ai đó đánh vào má này của ông, chìa

má kia ra cho người đó."

Thánh nhân này nói, "Đúng - nhưng ta không có

má thứ ba đâu. Và Jesus cũng dừng lại ở đó. Bây giờ ta

tự do; bây giờ ta sẽ làm điều ta muốn làm. Jesus không

có thêm thông tin về điều đó."

Điều đó đã xảy ra đích xác giống như trong cuộc

đời của Jesus nữa. Có lần ông  ấy nói với các  đệ tử,

"Tha thứ bẩy lần." Đệ tử này nói, "Được." Cách anh ta

nói "Được," Jesus trở nên nghi ngờ; ông ấy nói, "Bẩy

mươi bẩy lần ta nói vậy."

Đệ tử này có chút ít bối rối, nhưng anh nói, "Thôi

được, bởi vì con số không chấm dứt ở bẩy mươi bẩy.

Thế bẩy mươi tám thì sao? Thế thì tôi được tự do, thế

thì tôi có thể làm điều tôi muốn làm!"

Bạn có thể làm  được bao nhiêu qui tắc cho mọi

người? Điều đó là ngu xuẩn, vô nghĩa. Đó là cách mọi

người mang tính tôn giáo, và dầu vậy họ vẫn không

mang tính tôn giáo: họ bao giờ cũng tìm ra cách  để

thoát ra khỏi những qui tắc ứng xử và lời răn  đó. Họ

bao giờ cũng có thể tìm ra cách đi qua cửa sau. Và cá

tính nhiều nhất có thể chỉ cho bạn mặt nạ giả, hời hợt -

thậm chí không sâu hơn làn da: chỉ cào nhẹ thánh nhân

của bạn chút ít và bạn sẽ thấy con vật ẩn đằng sau. Trên

bề mặt họ trông đẹp, nhưng chỉ trên bề mặt thôi.

Tôi không muốn bạn ở bề mặt; tôi muốn bạn thực

sự thay đổi. Nhưng thay đổi thực xảy ra qua trung tâm

của bản thể bạn, không qua chu vi. Cá tính đang sơn vẽ

cho chu vi, tâm thức là việc biến đổi của trung tâm.

Khoảnh khắc bạn bắt  đầu thấy lỗi lầm của

mình, chúng bắt đầu rơi rụng đi như lá khô. Thế thì

chẳng cái gì khác phải được làm cả. Thấy chúng là đủ.

Chỉ nhận biết về lỗi lầm của bạn là tất cả mọi điều được

cần tới. Trong nhận biết  đó chúng bắt  đầu biến mất,

chúng bay hơi.

Người ta có thể cứ phạm phải sai lỗi chỉ nếu người

ta vẫn còn vô ý thức về nó. Vô ý thức là điều phải có để

cứ phạm cùng sai lỗi, và cho dù bạn cố gắng thay đổi,

bạn sẽ phạm phải cùng sai lỗi đó dưới dạng khác, trong

hình thức khác. Chúng tới theo đủ mọi kích cỡ và mọi

hình dạng! Bạn sẽ thay đổi, bạn sẽ thay thế, nhưng bạn

không thể vứt bỏ nó đi được bởi vì sâu bên dưới bạn

không thấy rằng nó là lỗi. Người khác có thể bảo bạn

bởi vì họ có thể thấy... |

217   01/03/2010 - 1/ 109  218

Đó là lí do tại sao mọi người lại nghĩ bản thân

mình đẹp thế, thông minh thế, đức hạnh thế, thánh thiện

thế - và chẳng ai  đồng ý với người  đó! Lí do là  đơn

giản: bạn nhìn vào người khác, bạn thấy thực tại của

họ, còn về bản thân mình bạn

mang hư cấu, hư cấu  đẹp.

Mọi  điều bạn biết về bản

thân mình đều ít nhiều hoang

đường; nó chẳng liên quan gì

tới thực tại.

Khoảnh khắc người ta

thấy ra lỗi của mình, thay đổi

triệt để bắt đầu. Do đó tất cả

chư phật trong nhiều thời đại

đã từng thuyết giảng chỉ một

điều thôi - nhận biết. Họ

không dạy bạn cá tính - cá

tính  được dạy bởi các tu sĩ,

chính khách, nhưng không

bởi chư phật. Chư phật dạy

bạn  tâm thức chứ không

lương tâm.

Lương tâm là thủ  đoạn

người khác chơi trên bạn -

người khác bảo bạn cái gì là

đúng và cái gì là sai. Họ

đang áp đặt ý tưởng của họ vào bạn, và họ áp đặt chúng

từ chính thời thơ  ấu của bạn. Khi bạn còn hồn nhiên,

mong manh, tinh tế tới mức có khả năng gây ấn tượng

lên bạn, tạo dấu  ấn lên bạn, họ  đã  ước  định bạn - từ

chính lúc bắt đầu. Việc ước định đó được gọi là lương

tâm, và lương tâm đó chi phối cả đời bạn. Lương tâm là

chiến lược của xã hội để làm bạn thành nô lệ.

Chư phật dạy tâm thức. Tâm thức nghĩa là bạn

không học từ người khác điều gì là đúng và điều gì là

sai. Không có nhu cầu học từ bất kì ai, bạn  đơn giản

phải  đi vào trong. Chỉ cuộc

hành trình nội tâm là đủ - bạn

càng  đi sâu hơn, tâm thức

càng  được thoát ra. Khi bạn

đạt tới trung tâm, bạn tràn đầy

ánh sáng tới mức bóng tối

biến mất.

Khi bạn  đem ánh sáng

vào phòng mình, bạn không

phải đẩy bóng tối ra. Sự hiện

diện của ánh sáng là đủ bởi vì

bóng tối chỉ là thiếu ánh sáng.

Tất cả những cái không lành

mạnh,  điên khùng của bạn

cũng như vậy.

Một người  ăn vận như Adolf Hitler tới nhà tâm

thần.

"Ông có thể thấy tôi không có vấn đề nào," anh ta

nói. "Tôi có quân  đội lớn nhất thế giới, mọi tiền

bạc tôi cần, và mọi  đồ xa xỉ mà ông có thể hình

dung ra được."

"Thế thì điều gì dường như là vấn đề của ông?" bác

sĩ hỏi.

Khoảnh khắc

người ta thấy ra

lỗi của mình, sự

thay đổi triệt để

bắt đầu. Do đó tất

cả chư phật trong

nhiều thời đại đã

từng thuyết giảng

chỉ một điều thôi -

nhận biết. Họ

không dạy bạn cá

tính - cá tính được

dạy bởi các tu sĩ,

chính khách,

nhưng không bởi

chư phật. Chư

phật dạy bạn tâm

thức chứ không

lương tâm.

Khi bạn đem ánh

sáng vào phòng

mình, bạn không

phải đẩy bóng tối

ra. Sự hiện diện

của ánh sáng là

đủ bởi vì bóng tối

chỉ là việc thiếu

ánh sáng. Tất cả

những cái không

lành mạnh, điên

khùng của bạn

cũng như vậy. |

219   01/03/2010 - 1/ 110  220

"Đó là vợ tôi," người này nói, "Cô ấy nghĩ cô ấy là

bà Weaver."

Đừng cười anh chàng đáng thương này. Đấy không

là ai khác ngoài bạn đâu.

Một người đi vào cửa hàng may và thấy một người

đang treo lơ lửng bằng một tay từ giữa trần.

"Anh ta làm gì ở đó thế?" người này hỏi thợ may.

"Ồ, đừng chú ý," thợ may nói, "anh ta nghĩ anh ta

là bóng đèn đấy."

"Này, sao ông không bảo anh ta là  anh ta không

phải vậy?" khách hàng hoảng hốt hỏi.

"Cái gì?" thợ may đáp, "Và làm việc trong bóng tối

sao?"

Khoảnh khắc bạn biết mình  điên, bạn không còn

điên nữa. Đó là tiêu chí duy nhất về lành mạnh. Khoảnh

khắc bạn biết bạn là người dốt nát, bạn đã trở nên trí

huệ.

Nhà tiên tri tại Delphi  đã tuyên bố Socrates là

người trí huệ nhất trên trái đất. Vài người chạy xô

về Socrates và bảo ông  ấy, "Ông vui mừng, hân

hoan đi! Nhà tiên tri ở Delphi đã tuyên bố ông là

người trí huệ nhất trên thế giới."

Socrates nói, "Điều đó tất cả đều vô nghĩa. Tôi chỉ

biết một điều thôi: tôi chẳng biết gì."

Mọi người đâm ra phân vân và lẫn lộn. Họ quay lại

ngôi  đền, họ nói cho nhà tiên tri, "Ông nói rằng

Socrates là người trí huệ nhất trên thế giới, nhưng

bản thân ông  ấy lại phủ nhận điều đó. Ngược lại,

ông  ấy nói ông  ấy hoàn toàn dốt nát. Ông  ấy nói

ông  ấy chỉ biết mỗi một  điều thôi,  đó là ông  ấy

chẳng biết gì cả."

Nhà tiên tri cười ngất và nói, "Đó là lí do tại sao ta

đã tuyên bố ông  ấy là người trí huệ nhất trên thế

giới. Đó là lí do tại sao - chính xác bởi vì ông ấy

biết rằng mình là người dốt nát."

Người dốt nát tin họ là trí huệ. Người không lành

mạnh tin họ là người lành mạnh nhất.

Và nó là một phần của bản tính người mà chúng ta

cứ nhìn ra bên ngoài.  Chúng ta quan sát mọi người

ngoại trừ bản thân mình; do đó chúng ta biết nhiều về

người khác hơn là bản thân mình. Chúng ta chẳng biết

gì về bản thân mình. Chúng ta không phải là nhân

chứng cho sự vận hành riêng của tâm trí chúng ta,

chúng ta không mang tính quan sát bên trong.

Bạn cần quay 180 độ - đó là điều thiền tất cả là gì.

Bạn phải nhắm mắt lại và bắt đầu quan sát. Lúc ban đầu

bạn sẽ thấy chỉ bóng tối và không cái gì khác. Và nhiều

người trở nên hoảng sợ và chạy ra, bởi vì bên ngoài có

ánh sáng. |

221   01/03/2010 - 1/ 111  222

Vâng, có ánh sáng bên ngoài, nhưng ánh sáng đó

sẽ không làm sáng bạn, ánh sáng đó sẽ không giúp cho

bạn chút nào. Bạn cần ánh sáng bên trong, ánh sáng có

cội nguồn trong chính bản thể bạn, ánh sáng không thể

bị dập tắt ngay cả bởi cái chết, ánh sáng vĩnh hằng. Và

bạn có nó, tiềm năng có đó! Bạn được sinh ra với nó,

nhưng bạn  đang giữ nó  đằng sau mình; bạn chưa bao

giờ nhìn vào nó.

Và bởi vì trong hàng thế kỉ, trong nhiều kiếp sống,

bạn  đã nhìn ra ngoài, nó  đã trở thành thói quen máy

móc. Ngay cả khi bạn ngủ, bạn cũng nhìn vào giấc mơ -

mơ nghĩa là phản xạ của thế giới bên ngoài. Khi bạn

nhắm mắt lại, bạn lại bắt  đầu mơ ngày hay suy nghĩ;

điều  đó nghĩa là bạn lại trở nên quan tâm tới người

khác. Điều này đã trở thành thói quen kinh niên tới mức

thậm chí không có những khoảng hở nhỏ, những cửa sổ

nhỏ mở vào trong bản thể riêng của bạn nơi bạn có thể

có thoáng nhìn về mình là ai.

Lúc ban đầu đó là cuộc vật lộn gay go, nó là gian

nan. Nó là khó - nhưng không phải là không thể được.

Nếu bạn mang tính quyết  định, nếu bạn cam kết với

cuộc thám hiểm bên trong, thế thì chẳng chóng thì chầy

nó xảy ra. Bạn phải  đào xuống, bạn phải vật lộn với

bóng tối. Chẳng mấy chốc bạn sẽ  đi qua bóng tối và

bạn sẽ đi vào cõi ánh sáng. Và ánh sáng đó là ánh sáng

đúng, còn  đúng hơn ánh sáng của mặt trời hay mặt

trăng bởi vì tất cả mọi ánh sáng ở bên ngoài đều tạm

thời; chúng chỉ có cho thời gian hiện hữu. Ngay cả mặt

trời cũng sẽ chết đi một ngày nào đó. Không chỉ những

ngọn đèn nhỏ mới cạn kiệt tài nguyên của nó và chết đi

trong buổi sáng, ngay cả mặt trời với nguồn tài nguyên

mênh mông như thế cũng  đang chết  đi mọi ngày.

Chẳng chóng thì chầy nó sẽ trở thành lỗ đen; nó sẽ chết

đi và không ánh sáng nào sẽ tới từ nó. Dù nó sống lâu

thế nào, nó cũng không vĩnh hằng. Ánh sáng bên trong

là vĩnh hằng; nó không có thuỷ, không có chung.

Tôi không quan tâm tới việc bảo bạn vứt bỏ lỗi

lầm của mình, làm cho bản thân mình thành tốt, cải

thiện cá tính của mình - không, không chút nào. Tôi

không quan tâm tới cá tính của bạn chút nào; tôi chỉ

quan tâm tới tâm thức của bạn.

Trở nên tỉnh táo hơn, ý thức hơn đi. Đi ngày một

sâu hơn vào bản thân mình cho tới khi bạn tìm thấy

trung tâm của bản thể mình. Bạn đang sống ở ngoại vi,

và ở ngoại vi bao giờ cũng có rối loạn. Bạn càng đi sâu

hơn, im lặng càng lan rộng hơn. Và trong những kinh

nghiệm đó về im lặng, ánh sáng, niềm vui, cuộc sống

của bạn bắt đầu đi vào trong một chiều hướng khác. Sai

sót, lỗi lầm, bắt đầu biến mất.

Cho nên  đừng lo lắng về sai sót và lỗi lầm và

khuyết  điểm.  Định tâm vào một  điều thôi, một hiện

tượng. Đặt toàn bộ năng lượng của bạn vào một mục

đích, và  đó là làm sao có ý thức nhiều hơn, làm sao

thức tỉnh nhiều hơn. Nếu bạn  đặt toàn bộ năng lượng

của mình vào trong nó, nó sẽ xảy ra, điều đó là không

tránh khỏi. Nó là quyền tập ấn của bạn.

Đạo  đức có liên quan tới tính tốt và tính xấu.

Người tốt - theo đạo đức - là người lương thiện, chân

thực, đích thực, đáng tin cậy.

Con người của nhận biết không chỉ là người tốt,

người đó còn nhiều hơn thế. Với người tốt, lòng tốt là |

223   01/03/2010 - 1/ 112  224

tất cả; với người của nhận biết, lòng tốt chỉ là sản phẩm

phụ. Khoảnh khắc bạn ý thức tới bản thể riêng của

mình, lòng tốt đi theo bạn như cái bóng. Thế thì không

có nhu cầu về nỗ lực nào để là tốt; lòng tốt trở thành

bản tính của bạn. Cũng như cây xanh, bạn tốt.

Nhưng "người tốt" không nhất thiết nhận biết.

Lòng tốt của người  đó là từ nỗ lực lớn lao, người  đó

tranh đấu với tính xấu - dối trá hay ăn cắp, giả dối, bất

lương, bạo hành. Chúng có trong người tốt nhưng bị

kìm nén, chúng có thể bùng phát vào bất kì khoảnh

khắc nào.

Người tốt có thể  đổi

thành người xấu một cách dễ

dàng, chẳng cần nỗ lực nào -

bởi vì tất cả những tính xấu

đó  đều có  đó, chỉ  đang ngủ,

bị kìm nén bởi nỗ lực. Nếu

người  đó bỏ  đi nỗ lực này,

chúng sẽ lập tức bùng phát

trong cuộc sống người  đó.

Và tính tốt chỉ từ trau dồi, thì

không phải là tự nhiên.

Người  đó  đã cố gắng vất vả

để lương thiện,  để chân

thành, không dối trá - nhưng

nó đã là nỗ lực, nó đã là mệt

mỏi.

Người tốt bao giờ cũng

nghiêm chỉnh, bởi vì người đó sợ tất cả những tính xấu

người đó đã kìm nén. Và người đó nghiêm chỉnh bởi vì

sâu bên dưới người đó ham muốn được tôn kính vì lòng

tốt của người  đó,  được  đền  ơn. Niềm khao khát của

người đó là được kính trọng. Cái gọi là thánh nhân của

bạn phần lớn chỉ là "người tốt."

Chỉ có một cách để siêu việt lên trên "người tốt" và

đó là bằng cách đem nhiều nhận biết vào bản thể bạn.

Nhận biết không phải là cái gì đó được trau dồi; nó đã

có  đó rồi, nó chỉ phải  được thức tỉnh. Khi bạn  được

thức tỉnh toàn bộ, bất kì điều gì bạn làm đều tốt, và bất

kì điều gì bạn không làm đều xấu.

Người tốt phải làm nỗ lực rất lớn để làm điều tốt

và tránh điều xấu; cái xấu là cám dỗ thường xuyên với

người đó. Đó là chọn lựa: mọi khoảnh khắc người đó

phải chọn cái tốt, và không chọn cái xấu. Chẳng hạn,

một người như Mahatma Gandhi - ông ấy là người tốt;

ông ấy đã cố gắng vất vả cả đời mình để ở bên phía tốt.

Nhưng cho dù vào  độ tuổi bẩy mươi ông  ấy vẫn còn

giấc mơ dục, và ông ấy rất khổ sở: "Khi có liên quan tới

giờ thức của tôi, tôi có thể giữ cho bản thân mình hoàn

toàn tự do với dục. Nhưng tôi có thể làm gì trong giấc

ngủ? Mọi thứ tôi kìm nén ban ngày lại tới vào ban

đêm."

Điều đó chỉ ra một điều, rằng nó đã không đi đâu

cả; nó  đã  ở bên trong bạn, chỉ chờ  đợi. Khoảnh khắc

bạn thảnh thơi, khoảnh khắc bạn vứt bỏ nỗ lực - và ngủ

thì ít nhất bạn phải thảnh thơi và vứt bỏ nỗ lực là người

tốt - tất cả những tính xấu đã từng bị kìm nén sẽ bắt đầu

trở thành giấc mơ của bạn. Giấc mơ của bạn là ham

muốn bị kìm nén của bạn.

Người tốt là trong xung  đột liên tục. Cuộc sống

của người  đó không phải là cuộc sống của niềm vui;

người đó không thể cười toàn tâm, người đó không thể

Người tốt có thể

đổi thành người

xấu một cách dễ

dàng, chẳng cần

nỗ lực nào - bởi vì

tất cả những tính

xấu đó đều có đó,

chỉ đang ngủ, bị

kìm nén bởi nỗ

lực. Nếu người đó

bỏ đi nỗ lực này,

chúng sẽ lập tức

bùng phát trong

cuộc sống người

đó. |

225   01/03/2010 - 1/ 113  226

hát, người  đó không thể nhảy múa. Trong mọi thứ

người đó liên tục đưa ra phán xét. Tâm trí người đó đầy

những kết án và phán xét - và bởi vì bản thân người đó

đang cố gắng vất vả để là tốt, người đó phán xét người

khác cũng theo cùng tiêu chí này. Người đó không thể

chấp nhận bạn như bạn đang vậy; người đó có thể chấp

nhận bạn chỉ nếu bạn hoàn thành yêu cầu của người đó

về việc là tốt. Và bởi vì người đó không thể chấp nhận

được mọi người như họ đang vậy, người đó kết án họ.

Tất cả các thánh nhân đều đầy những kết án mọi người;

theo họ thì các bạn tất cả đều là tội đồ.

Đây không phải là phẩm chất của người tôn giáo

đích thực. Người tôn giáo đích thực không có phán xét,

không có kết án. Người đó biết một điều, rằng không

hành động nào là tốt và không hành động nào là xấu -

nhận biết là tốt và vô nhận biết là xấu. Bạn thậm chí có

thể làm cái gì đó, trong vô nhận biết, điều đó có vẻ tốt

cho toàn thế giới, nhưng với người tôn giáo  điều  đó

không tốt. Và bạn có thể làm điều gì đó xấu, và bạn sẽ

bị kết án bởi mọi người trừ người tôn giáo. Người đó

không thể kết án bạn được - bởi vì bạn vô ý thức; bạn

cần từ bi, không phán xét. Không kết án - bạn không

đáng xuống địa ngục, không ai đáng xuống địa ngục.

Đi tới điểm nhận biết toàn bộ, không có vấn đề về

chọn lựa - bạn đơn giản làm bất kì điều gì cũng là tốt.

Bạn làm nó một cách hồn nhiên, cũng như cái bóng đi

theo bạn, không nỗ lực gì. Nếu bạn chạy, cái bóng

chạy; nếu bạn dừng, cái bóng dừng - nhưng không có

nỗ lực về phần cái bóng.

Con người của nhận biết không thể bị coi là đồng

nghĩa với người tốt. Người  đó tốt - nhưng theo cách

khác, từ góc độ khác. Người đó tốt không phải bởi vì

người đó cố gắng là tốt; người đó tốt bởi vì người đó

nhận biết. Và trong nhận biết, xấu, ác, tất cả những từ

kết án  đó, biến mất như bóng tối biến mất trong ánh

sáng.

Các tôn giáo  đã quyết

định vẫn còn chỉ  đạo  đức.

Chúng là luật luân lí; chúng

hữu dụng cho xã hội, nhưng

không hữu dụng cho bạn,

không hữu dụng cho cá nhân.

Chúng là tiện nghi do xã hội

tạo ra. Một cách tự nhiên, nếu

mọi người bắt  đầu  ăn cắp,

cuộc sống sẽ thành không thể

được; nếu mọi người bắt  đầu

nói dối, cuộc sống sẽ thành

không thể  được; nếu mọi

người bất lương, bạn không

thể tồn tại được chút nào. Cho

nên  ở mức  độ thấp nhất, xã

hội cần tới đạo đức; nó là tiện dụng của xã hội, nhưng

nó không phải là cách mạng tôn giáo.

Đừng được thoả mãn chỉ bởi việc là tốt.

Nhớ lấy, bạn phải đi tới điểm mà bạn không cần

ngay cả việc nghĩ về cái gì là tốt và cái gì là xấu. Chính

nhận biết của bạn, chính tâm thức của bạn,  đơn giản

đưa bạn tới cái là tốt - không có kìm nén. Tôi sẽ không

gọi Mahatma Gandhi là con người của nhận biết, chỉ là

người tốt thôi - và ông ấy đã cố gắng thực sự vất vả để

Đi tới điểm của

nhận biết toàn bộ,

không có vấn đề

về chọn lựa - bạn

đơn giản làm bất

kì điều gì cũng là

tốt. Bạn làm nó

một cách hồn

nhiên, cũng như

cái bóng đi theo

bạn, không nỗ lực

gì. |

227   01/03/2010 - 1/ 114  228

là tốt. Tôi không nghi ngờ ý  định của ông  ấy, nhưng

ông ấy bị ám ảnh bởi lòng tốt.

Con người của nhận biết không bị ám ảnh bởi cái

gì - người  đó không có ám  ảnh. Người  đó chỉ thảnh

thơi, bình thản và yên tĩnh, im lặng và chân thành. Từ

im lặng của người đó bất kì cái gì nở hoa cũng tốt. Nó

bao giờ cũng tốt - người  đó sống trong nhận biết vô

chọn lựa.

Cho nên vượt ra ngoài khái niệm thông thường của

người tốt đi. Bạn sẽ không là tốt, bạn sẽ không là xấu.

Bạn sẽ đơn giản tỉnh táo, ý thức, nhận biết, và thế thì

bất kì cái gì đi theo cũng sẽ là tốt. Theo một cách khác

tôi có thể nói rằng trong nhận biết toàn bộ của mình bạn

đạt tới phẩm chất của tính thượng đế - và tốt chỉ là một

sản phầm phụ nhỏ của tính thượng đế.

Tôn giáo đã từng dạy bạn là tốt, để cho một ngày

nào  đó bạn có thể tìm thấy Thượng  đế.  Điều  đó là

không thể được - không người tốt nào đã từng tìm thấy

tính thượng đế. Tôi đang dạy chính điều ngược lại: tìm

tính thượng đế, và cái tốt sẽ tới theo cách riêng của nó.

Và khi cái tốt tới theo cách riêng của nó, nó có cái đẹp,

cái duyên dáng, sự đơn giản, sự khiêm tốn. Nó không

yêu cầu bất kì phần thưởng nào ở đây hay ở sau đây.

Nó là phần thưởng riêng của nó.

229   01/03/2010 - 1/ 115  230

Thực nghiệm trong quan sát

Mọi người chỉ quan sát người khác; họ chưa bao

giờ bận tâm quan sát bản thân mình. Mọi người

đều quan sát - đó là quan sát hời hợt nhất - điều

người khác  đang làm,  điều người khác  đang

mặc, cách người đó nhìn... Mọi người đều quan

sát; quan sát không phải là cái gì đó mới được

đưa vào trong cuộc sống của bạn. Nó chỉ phải

được làm sâu sắc thêm, không nhắm vào người

khác, và hướng mũi tên vào cảm giác, ý nghĩ,

tâm trạng bên trong riêng của bạn - và chung

cuộc, vào bản thân người quan sát.

Một người Do Thái ngồi trên tầu hoả  đối diện

với một tu sĩ. "Thưa tôn ông," người Do Thái

hỏi, "sao ông lại mặc cổ cồn đen ra phía trước?"

"Bởi vì ta là cha," tu sĩ trả lời.

"Tôi cũng là cha, và tôi không mặc cổ cồn như

thế."

"Ồ," tu sĩ nói, "nhưng ta là cha cho hàng nghìn

người."

"Thế thì có thể," người Do Thái  đáp, "chính

quần của ông, ông nên mặc mầu  đen ra phía

trước."

Mọi người đều rất quan sát về mọi người khác.

Hai anh chàng đi dạo; bỗng nhiên trời bắt đầu

mưa.

"Nhanh lên," một người nói, "mở ô của anh ra

đi."

"Chẳng ích gì đâu," anh bạn anh ta nói, "ô của

tôi đầy lỗ thủng."

"Thế sao anh lại mang nó đi ngay chỗ đầu tiên?"

"Tôi đâu có nghĩ trời sẽ mưa."

Bạn có thể cười dễ dàng về hành  động lố bịch

của người khác, nhưng bạn đã bao giờ cười về

bản thân mình chưa? Bạn đã bao giờ bắt được

bản thân mình  đang làm  điều gì  đó lố bịch

không? Không, bạn giữ cho bản thân mình hoàn

toàn không bị quan sát. Toàn thể quan sát của

bạn là về người khác, và điều đó chẳng có ích gì

cả.

231   01/03/2010 - 1/ 116  232

Điều chỉnh bản thân bạn vào vô thời gian

Nếu bạn đặt chiếc đồng hồ có kim giây trước mình

và giữ cho mắt bạn nhìn vào kim giây, bạn sẽ ngạc

nhiên - bạn không thể liên tục nhớ được ngay cả trong

một phút trọn vẹn. Có lẽ mười lăm giây, hai mươi giây,

nhiều nhất ba mươi giây, và bạn sẽ quên. Bạn sẽ lạc

vào trong ý tưởng khác nào đó - và thế rồi bỗng nhiên

bạn sẽ nhớ rằng bạn  đã cố gắng nhớ. Ngay cả để giữ

nhận biết liên tục trong một phút cũng là khó, cho nên

người ta phải nhận biết rằng  đó không phải là trò trẻ

con. Khi bạn đang cố gắng để nhận biết về những điều

nhỏ bé của cuộc sống, bạn phải nhớ rằng nhiều lần bạn

sẽ quên. Bạn sẽ đi xa vào cái gì đó khác. Khoảnh khắc

bạn nhớ ra, đừng cảm thấy mặc cảm - đó là một trong

những cái bẫy.

Nếu bạn bắt  đầu cảm thấy mặc cảm, thế thì bạn

không thể quay lại với nhận biết rằng bạn  đang thực

hành. Không có nhu cầu để cảm thấy mặc cảm, điều đó

là tự nhiên. Đừng cảm thấy ăn năn - điều đó là tự nhiên,

và nó xảy ra cho mọi người tìm kiếm. Chấp nhận nó là

tự nhiên; bằng không bạn sẽ bị mắc vào trong ăn năn,

trong cảm giác mặc cảm rằng bạn không thể nhớ được

ngay cả trong vài khoảnh khắc và bạn cứ quên hoài.

Bậc thầy Jaina Mahavira là người  đầu tiên trong

lịch sử  đã thực tế vạch ra rằng nếu con người có thể

nhớ  được, có thể nhận biết, trong bốn mươi tám phút

liên tục, vậy là  đủ - người  đó sẽ trở nên chứng ngộ,

không ai có thể ngăn cản được người đó. Chỉ bốn mươi

tám phút - nhưng điều đó là khó ngay cả cho bốn mươi

tám giây! Nhiều phân tán thế...

Không mặc cảm, không ăn năn - khoảnh khắc bạn

nhớ rằng bạn đã quên mất mình đang làm gì, đơn giản

quay lại.  Đơn giản quay lại và bắt  đầu làm việc lại.

Đừng khóc lóc than vãn vì vì sữa  đổ tràn,  điều  đó là

ngu xuẩn.

Sẽ mất thời gian, nhưng dần dần bạn sẽ trở nên

nhận biết rằng bạn đang duy trì tỉnh táo ngày một nhiều

hơn, có lẽ trong cả một phút, có lẽ trong hai phút. Và

đó là niềm vui tới mức bạn đã nhận biết được trong hai

phút - nhưng đừng bị mắc vào niềm vui này, đừng nghĩ

rằng bạn đã đạt được cái gì đó. Điều đó sẽ trở thành rào

chắn. Đây là những hình mẫu mà người ta bị lạc - chỉ

thu được chút ít và người ta nghĩ người ta đã về nhà rồi.

Cứ làm việc dần dần, kiên nhẫn. Không vội gì -

bạn có vĩnh hằng để sử dụng. Đừng cố gắng tăng tốc.

Việc thiếu kiên nhẫn  đó sẽ không ích gì. Nhận biết

không giống như hoa theo mùa vụ mà phát triển trong

thời gian sáu tháng và thế rồi qua đi. Nhận biết giống

như cây tuyết tùng Li Băng, phải mất hàng trăm năm để

trưởng thành nhưng chúng vẫn còn lại cả nghìn năm và

vươn cao tới năm mươi, sáu mươi mét trên trời.

Nhận biết phát triển dần, nhưng nó phát triển.

Người ta chỉ phải kiên nhẫn.

Khi nó phát triển, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy nhiều

điều mà bạn chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Chẳng

hạn, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng bạn đang mang nhiều

căng thẳng trong thân thể mình, điều bạn chưa bao giờ

nhận biết tới bởi vì chúng là những căng thẳng tinh vi. |

233   01/03/2010 - 1/ 117  234

Bây giờ nhận biết của bạn có đó, bạn có thể cảm thấy

những căng thẳng tinh tế, tinh vi này. Cho nên bất kì

khi nào bạn cảm thấy bất kì căng thẳng nào trong thân

thể, thảnh thơi phần đó. Nếu toàn thể thân thể bạn được

thảnh thơi, nhận biết của bạn sẽ phát triển nhanh hơn

bởi vì những căng thẳng đó là cản trở.

Khi nhận biết của bạn phát triển thêm nữa, bạn sẽ

ngạc nhiên mà biết rằng bạn không mơ chỉ trong giấc

ngủ: có luồng chảy ngầm của mơ ngay cả khi bạn đang

thức. Nó chảy bên dưới việc thức của bạn - nhắm mắt

lại bất kì khoảnh khắc nào và bạn có thể thấy mơ nào

đó trôi qua như mây trên bầu trời. Nhưng chỉ khi bạn

trở nên nhận biết thêm chút ít mới có khả năng thấy

rằng việc thức của bạn không thực là thức tỉnh. Mơ

đang trôi nổi ở đó - mọi người gọi nó là mơ ngày. Nếu

họ thảnh thơi trong ghế ngồi một khoảnh khắc và nhắm

mắt lại, lập tức mơ chiếm lĩnh. Họ bắt đầu nghĩ rằng họ

đã trở thành tổng thống của đất nước, hay họ đang làm

những điều lớn lao - hay bất kì cái gì, điều họ biết vào

chính khoảnh khắc họ đang mơ là tất cả đều vô nghĩa.

Bạn không phải là tổng thống của đất nước nhưng dầu

vậy giấc mơ vẫn có cái gì đó trong nó tới mức nó tiếp

diễn mặc bạn. Nhận biết sẽ làm cho bạn nhận biết về

các tầng của mơ trong trạng thái thức của bạn. Và

chúng sẽ bắt  đầu tản mác  đi, cũng như bạn  đem ánh

sáng vào phòng tối và bóng tối bắt đầu tản mác đi.

Cái chạm vô hình

Bất kì  điều gì bạn  đang làm - bước  đi, ngồi,  ăn,

hay nếu bạn không làm gì cả, chỉ thở, nghỉ ngơi, thảnh

thơi trên bãi cỏ - đừng bao giờ quên rằng bạn là người

quan sát.

Bạn sẽ quên điều đó lặp đi lặp lại. Bạn sẽ tham dự

vào ý nghĩ nào đó, cảm giác nào đó, xúc động nào đó,

tình cảm nào đó - bất kì cái gì cũng sẽ làm bạn sao lãng

khỏi người quan sát. Nhớ lấy, và chạy lại trung tâm

quan sát của mình.

Làm nó thành quá trình bên trong, liên tục... Bạn

sẽ ngạc nhiên về cách cuộc sống thay đổi toàn bộ phẩm

chất của nó. Tôi có thể đưa tay lên mà không có tính

quan sát nào, và tôi cũng có thể đưa tay lên với quan sát

tuyệt  đối từ bên trong về toàn thể chuyển  động này.

Những chuyển động này là khác toàn bộ. Chuyển động

thứ nhất là chuyển động rô bốt, máy móc. Chuyển động

thứ hai là chuyển động có ý thức. Và khi bạn có ý thức,

bạn cảm thấy cánh tay đó ở bên trong; khi bạn không

có ý thức, bạn chỉ biết cánh tay từ bên ngoài.

Bạn đã biết khuôn mặt mình chỉ trong tấm gương,

từ bên ngoài, bởi vì bạn không là người quan sát. Nếu

bạn bắt đầu quan sát, bạn sẽ cảm thấy khuôn mặt mình

từ bên trong - và điều đó là kinh nghiệm lớn, quan sát

bản thân mình từ bên trong. Thế rồi dần dần, những

điều kì lạ bắt  đầu xảy ra. Ý nghĩ biến mất, cảm giác

biến mất, xúc động biến mất, và có im lặng bao quanh

bạn. Bạn giống như hòn đảo ở giữa đại dương im lặng...

chỉ là người quan sát, dường như ngọn lửa của ánh sáng |

235   01/03/2010 - 1/ 118  236

ở tại trung tâm của bản thể bạn, đang làm rạng lên toàn

thể bản thể bạn.

Lúc ban  đầu  điều  đó sẽ chỉ là kinh nghiệm bên

trong. Dần dần bạn sẽ thấy rằng việc rạng ngời đó lan

ra thân thể bạn, những tia sáng đó đạt tới những người

khác. Bạn sẽ ngạc nhiên và bị choáng rằng những

người khác, nếu họ có chút ít nhạy cảm, sẽ lập tức trở

nên nhận biết rằng cái gì đó đã chạm tới họ, mà không

phải là hữu hình. Chẳng hạn, nếu bạn quan sát bản thân

mình, chỉ bước  đi  đằng sau ai  đó, quan sát bản thân

bạn, và gần như chắc chắn người đó sẽ quay lại và đột

nhiên nhìn lại sau, chẳng có lí do gì cả. Khi bạn đang

quan sát bản thân mình, tính quan sát của bạn bắt đầu

toả sáng, và nó nhất định chạm tới người đi trước bạn.

Và nếu người đó bị chạm bởi cái gì đó vô hình, người

đó sẽ quay lại: "Có chuyện gì thế nhỉ?" Và bạn ở xa tới

mức bạn không thể chạm vào người đó bằng tay được.

Bạn có thể thử một thực nghiệm: ai đó đang ngủ và

bạn có thể ngồi bên cạnh họ, rồi quan sát bản thân

mình, và người đó bỗng nhiên thức dậy, mở mắt ra, và

nhìn quanh cứ dường như ai đó đã chạm vào người đó.

Dần dần bạn cũng sẽ trở nên có khả năng cảm thấy

cái chạm qua tia sáng. Đó là điều được gọi là rung cảm.

Nó không phải là thứ không tồn tại  đâu. Người khác

cảm thấy nó; bạn cũng sẽ cảm thấy rằng bạn đã chạm

vào người khác.

Thuật ngữ tiếng Anh, bị chạm, được dùng rất có ý

nghĩa. Bạn có thể dùng nó mà không hiểu nó ngụ ý gì

khi bạn nói, "tôi bị chạm" bởi người này. Người đó có

thể đã không nói một lời nào với bạn., Người đó có thể

chỉ đi qua. Người đó có thể chỉ nhìn mỗi một lần vào

mắt bạn, và bạn cảm thấy "bị chạm" bởi người này. Nó

không chỉ là từ ngữ - nó thực tế xảy ra. Và thế thì

những tia sáng đó cứ toả ra tới mọi người, tới con vật,

tới cây cối, tới tảng  đá... và một ngày nào  đó bạn sẽ

thấy, bạn đang chạm tới toàn thể vũ trụ từ bên trong.

Vipassana

Cách thức của Phật là vipassana - vipassana nghĩa

là chứng kiến. Và ông  ấy  đã tìm ra một trong những

phương cách vĩ đại nhất, phương cách quan sát hơi thở

của bạn - chỉ quan sát hơi thở của bạn. Việc thở là hiện

tượng đơn giản và tự nhiên thế, và nó có đó hai mươi

bốn tiếng một ngày. Bạn không cần làm nỗ lực nào cả.

Nếu bạn nhẩm mật chú, thế thì bạn sẽ phải làm nỗ lực,

bạn sẽ phải ép buộc bản thân mình. Nếu bạn nói, "Ram,

Ram, Ram," bạn sẽ phải liên tục làm căng bản thân

mình. Và bạn nhất định quên đi nhiều lần. Hơn nữa, từ

Ram lại là cái gì đó của tâm trí, và bất kì cái gì của tâm

trí cũng không bao giờ có thể đưa bạn ra ngoài tâm trí.

Phật đã khám phá ra một góc độ hoàn toàn khác.

Chỉ quan sát hơi thở của bạn thôi - hơi thở đi vào, hơi

thở đi ra.

Có bốn điểm cần được quan sát. Ngồi im lặng, bắt

đầu thấy hơi thở, cảm thấy hơi thở. Hơi thở đi vào là

điểm thứ nhất. Thế rồi một khoảnh khắc khi hơi thở ở

trong, nó dừng lại - nó là một khoảnh khắc nhỏ, trong |

237   01/03/2010 - 1/ 119  238

một phần giây nó dừng lại; đó là điểm thứ hai để quan

sát. Thế rồi hơi thở quay chiều và đi ra; đây là điểm thứ

ba để quan sát. Thế rồi lần nữa, khi hơi thở hoàn toàn đi

ra, trong một phần giây nó dừng lại. Đó là điểm thứ tư

để quan sát. Thế rồi hơi thở bắt đầu lại đi vào... đây là

chu kì thở. Nếu bạn có thể quan sát tất cả bốn điểm này,

bạn sẽ ngạc nhiên, kinh ngạc, vào phép mầu của quá

trình đơn giản thế - bởi vì tâm trí không tham gia vào.

Quan sát không phải là tính chất của tâm trí; quan

sát là tính chất của linh hồn, của tâm thức. Quan sát

không phải là quá trình tâm trí chút nào. Khi bạn quan

sát, tâm trí dừng lại, dừng hiện hữu. Vâng, lúc ban đầu

nhiều lần bạn sẽ quên và tâm trí sẽ tới và bắt đầu chơi

trò chơi cũ của nó. Nhưng bất kì khi nào bạn nhớ rằng

bạn đã quên mất, không cần cảm thấy ăn năn, mặc cảm

- quay lại quan sát, quay đi quay lại việc quan sát hơi

thở của mình. Dần dần, tâm trí ngày càng ít can thiệp

hơn.

Và khi bạn có thể quan sát hơi thở của mình trong

bốn mươi tám phút, liên tục, bạn sẽ trở nên chứng ngộ.

Bạn sẽ ngạc nhiên - chỉ bốn mươi tám phút thôi sao?

Bởi vì bạn sẽ nghĩ rằng điều đó chẳng khó gì mấy... chỉ

bốn mươi tám phút thôi! Nó là rất khó đấy. Bốn mươi

tám giây và bạn sẽ rơi thành nạn nhân của tâm trí nhiều

lần! Thử nó với chiếc đồng hồ ở trước bạn mà xem; lúc

ban đầu bạn không thể có tính quan sát trong sáu mươi

giây. Trong chỉ sáu mươi giây thôi, đó là một phút, bạn

sẽ rơi vào giấc ngủ nhiều lần. Bạn sẽ quên hết về quan

sát - đồng hồ và việc quan sát cả hai sẽ bị quên đi. Ý

tưởng nào  đó sẽ  đem bạn  đi xa, xa xôi; thế rồi bỗng

nhiên bạn sẽ nhận ra... bạn sẽ nhìn vào  đồng hồ và

mười giây  đã trôi qua rồi. Trong mười giây bạn  đã

không quan sát.

Nhưng dần dần, dần dần - đó là cái mẹo; nó không

phải là việc thực hành, nó là mẹo - dần dần, dần dần

bạn tiêm nhiễm nó. Bởi vì vài khoảnh khắc đó khi bạn

mang tính quan sát có sự đẹp đẽ trang nhã thế, có niềm

vui vô cùng tới mức một khi bạn  đã nếm trải vài

khoảnh khắc đó, bạn sẽ muốn quay lại nữa lặp đi lặp lại

- không vì  động cơ nào khác, chỉ vì niềm vui cực kì,

của việc hiện hữu ở đó, hiện diện với hơi thở.

Nhớ lấy, đó không phải là cùng quá trình như được

thực hiện trong Yoga. Trong Yoga quá trình này được

gọi là pranayam; nó là quá trình hoàn toàn khác, thực tế

chính là cái  đối lập với  điều Phật gọi là  vipassana.

Trong pranayam bạn lấy hơi thở sâu, bạn chất đầy ngực

mình với ngày một nhiều không khí, ngày một nhiều ô

xi; thế rồi bạn làm trống rỗng ngực mình với các bô níc,

toàn bộ nhất có thể  được. Đó là bài tập thể chất - tốt

cho thân thể, nhưng nó chẳng liên quan gì tới vipassana

cả.

Trong  vipassana bạn không thay  đổi nhịp  độ hơi

thở tự nhiên của mình. Bạn không lấy hơi thở sâu, dài,

bạn không thở ra theo bất kì cách nào khác hơn bạn vẫn

thường thở.  Để nó là tuyệt  đối thông thường và tự

nhiên. Toàn thể tâm thức của bạn phải ở vào một điểm,

quan sát.

Và nếu bạn có thể quan sát hơi thở của mình, thế

thì bạn có thể bắt  đầu quan sát những  điều khác nữa.

Bước  đi, bạn có thể quan sát rằng bạn  đang bước,  ăn

bạn có thể quan sát rằng bạn đang ăn. Và chung cuộc,

cuối cùng, bạn có thể quan sát rằng bạn đang ngủ. Cái |

239   01/03/2010 - 1/ 120  240

ngày bạn có thể quan sát rằng bạn đang ngủ, bạn được

chuyển vào một thế giới khác. Thân thể cứ ngủ, và bên

trong ngọn  đèn cứ cháy sáng. Việc quan sát của bạn

vẫn còn không bị xáo động. Thế thì hai mươi bốn giờ

một ngày  đều có dòng chảy ngầm của việc quan sát.

Bạn cứ làm mọi thứ... với thế giới bên ngoài chẳng cái

gì đã thay đổi, nhưng với bạn mọi thứ đã thay đổi rồi.

Một Thiền sư  đang  đi gánh nước giếng, và một

người thành tâm, đã nghe nói về ông ấy và đã du hành

từ xa tới thăm ông ấy, hỏi, "Tôi có thể gặp ông vậy-và-

vậy  ở  đâu, thầy của tu viện này?" Ông ta nghĩ người

này phải là người phục vụ, gánh nước giếng - bạn

không thể tìm được vị phật gánh nước giếng, bạn không

thể tìm vị phật đang lau sàn.

Thầy cười và nói, "Ta là người ông tìm đây."

Người thành tâm không thể nào tin được vào điều

đó. "Tôi  đã nghe nhiều về thầy, nhưng tôi không thể

quan niệm nổi thầy đang gánh nước giếng."

Thầy nói, "Nhưng đó là điều ta thường làm trước

khi ta trở nên chứng ngộ. Gánh nước giếng, chẻ củi - đó

là điều ta thường làm trước đây, và đó là điều ta tiếp tục

làm. Ta rất thiện nghệ trong hai việc này: gánh nước

giếng và chẻ củi. Lại đây với ta - việc tiếp của ta sẽ là

chẻ củi, quan sát ta đi!"

"Nhưng thế thì khác biệt là gì? Trước khi chứng

ngộ thầy vẫn làm hai việc này, sau chứng ngộ thầy

đang làm cùng hai việc này - thế thì sự khác biệt là gì?"

Thầy cười ngất. "Sự khác biệt là  ở bên trong.

Trước đây, ta đã làm mọi thứ trong ngủ; bây giờ ta làm

mọi thứ một cách có ý thức, đó là sự khác biệt. Hoạt

động thì vẫn như cũ, nhưng ta không còn như cũ nữa.

Thế giới vẫn như cũ, nhưng ta không còn như cũ. Và

bởi vì ta không còn như cũ, với ta thế giới cũng không

còn như cũ."

Biến  đổi phải là cái bên trong. Đây mới là từ bỏ

thực: thế giới cũ mất rồi bởi vì con người cũ mất rồi.

Dịch chuyển đêm

Hiện tượng mơ và tính quan sát và những  điều

khác nhau toàn bộ. Thử một điều này: mọi đêm, khi đi

ngủ, trong khi bạn đang nửa thức nửa ngủ, dần dần đi

sâu hơn vào giấc ngủ, lặp lại với bản thân mình, "Mình

sẽ có khả năng nhớ rằng nó là giấc mơ."

Cứ lặp lại điều đó cho tới khi bạn rơi vào giấc ngủ.

Sẽ phải mất vài ngày, nhưng một ngày nào đó bạn sẽ

ngạc nhiên: một khi ý tưởng này chìm sâu vào trong vô

thức, bạn có thể quan sát giấc mơ như giấc mơ. Thế thì

nó không nắm giữ bạn. Thế thì dần dần, khi tính quan

sát của bạn trở nên sắc bén, mơ sẽ biến mất. Chúng rất

nhát; chúng không muốn bị quan sát. Chúng tồn tại chỉ

trong bóng tối của vô thức. Khi tính quan sát đem ánh

sáng vào, chúng bắt đầu biến mất. |

241   01/03/2010 - 1/ 121  242

Cho nên cứ làm cùng việc luyện tập này, và bạn có

thể gạt bỏ giấc mơ. Và bạn sẽ ngạc nhiên: việc gạt bỏ

giấc mơ có nhiều ngụ ý. Nếu giấc mơ biến mất, thế thì

vào thời gian ban ngày việc huyên thuyên của tâm trí

bạn sẽ không nhiều như nó thường thế. Thứ hai, bạn sẽ

ở trong khoảnh khắc này nhiều hơn - không trong

tương lai, không trong quá khứ. Thứ ba, sự mãnh liệt

của bạn, tính toàn bộ trong hành động của bạn, sẽ tăng

lên.

Mơ là bệnh tật. Nó được cần tới bởi vì con người

ốm. Nhưng nếu mơ có thể bị vứt bỏ hoàn toàn, bạn sẽ

đạt tới một loại mạnh khoẻ mới, một tầm nhìn mới. Và

phần tâm trí vô thức của bạn sẽ trở nên có ý thức, cho

nên bạn sẽ có tính cá nhân mạnh hơn. Bất kì điều gì bạn

làm, bạn sẽ không bao giờ ăn năn, bởi vì bạn đã làm nó

với ý thức tới mức việc ăn năn chẳng còn liên quan.

Tính quan sát là phép màu lớn lao nhất mà người

ta có thể học, bởi vì nó có thể bắt đầu biến đổi toàn thể

con người ta.

Khi bạn bắt  đầu quan sát giấc mơ của mình,

bạn sẽ thấy năm kiểu mơ xảy ra. Kiểu mơ thứ nhất

chỉ là rác rưởi - và nhiều nghìn nhà phân tâm hiện đang

làm việc trên mớ rác rưởi đó. Nó đơn giản là vô dụng.

Nó xảy ra bởi vì trong cả ngày, làm việc cả ngày, bạn

thu thập nhiều rác rưởi. Cũng như thân thể thu thập bụi

và bạn cần tắm, bạn cần lau rửa sạch, theo cùng cách đó

tâm trí thu thập bụi. Và không có cách nào để tắm cho

tâm trí, cho nên tâm trí có cơ chế tự động để tống đi tất

cả bụi bặm và rác rưởi. Mơ không là gì ngoài việc tung

lên bụi mà tâm trí đang ném ra - kiểu mơ thứ nhất - và

đây là phần mơ lớn nhất, gần 90 phần trăm. Gần 90

phần trăm mơ đơn giản là bụi bị ném tung lên. Đừng

chú ý nhiều tới chúng. Và dần dần, khi nhận biết của

bạn phát triển, bạn sẽ có khả năng thấy bụi là gì.

Kiểu mơ thứ hai là loại hoàn thành ước muốn. Có

nhiều nhu cầu, nhu cầu tự nhiên, nhưng các tu sĩ và cái

gọi là thầy tôn giáo đã đầu độc tâm trí bạn. Họ thậm chí

sẽ không cho phép bạn thoả mãn các nhu cầu cơ bản

của mình. Họ đã kết án chúng hoàn toàn, và việc kết án

này đã đi vào bạn. Cho nên bạn bỏ đói nhiều nhu cầu

của mình - những nhu cầu  đói  đó  đòi hỏi  được thoả

mãn, và kiểu mơ thứ hai không là gì ngoài ước muốn

thoả mãn. Bất kì cái gì bạn đã phủ nhận cho con người

mình bởi vì các tu sĩ và kẻ đầu độc, tâm trí đều cố gắng

hoàn thành nó trong mơ, theo cách này cách khác.

Nhưng người ta phải nhìn vào nhu cầu, không vào

nghĩa. Nghĩa là của tâm trí có ý thức, nhu cầu là của vô

thức - và đó là cách kiểu mơ thứ hai đi vào sự tồn tại.

Bạn cứ cắt bỏ nhu cầu của mình, thế thì tâm trí hoàn

thành chúng trong mơ. Bạn đã đọc những cuốn sách vĩ

đại, và bạn bị các nhà tư tưởng đầu độc, và họ đã tạo

khuôn tâm trí bạn theo những hình mẫu nào  đó. Bạn

không còn mở với bản thân sự tồn tại; các triết lí đã làm

bạn mù - thế thì bạn sẽ bắt  đầu cắt bỏ nhu cầu của

mình. Thế rồi những nhu cầu  đó sẽ bùng ra, trồi lên

trong giấc mơ, bởi vì vô thức không biết tới triết lí. Vô

thức không biết tới nghĩa, tới mục  đích. Vô thức chỉ

biết một  điều: cái gì  được cần cho con người bạn thì

phải  được  đáp  ứng. Thế thì vô thức áp  đặt việc mơ

riêng của nó. Đây là kiểu mơ thứ hai; rất có nghĩa để

hiểu nó và thiền về nó. Bởi vì vô thức  đang cố gắng

trao đổi với bạn, "Đừng có là kẻ ngu! Mình sẽ khổ sở vì |

243   01/03/2010 - 1/ 122  244

nó. Và đừng có bỏ đói con người mình. Đừng tự tử, và

đừng cứ phạm tự tử dần bằng việc giết chết các nhu cầu

của mình."

Nhớ lấy: ham muốn là của tâm trí có ý thức, nhu

cầu là của vô thức. Và sự phân biệt là rất, rất có nghĩa,

rất có ý nghĩa để được hiểu.

Ham muốn là của tâm trí có ý thức - vô thức không

biết gì tới ham muốn, vô thức không lo gì tới ham

muốn. Ham muốn là gì? Ham muốn bắt nguồn từ suy

nghĩ, huấn luyện, ước định của bạn. Bạn muốn là tổng

thống của đất nước - vô thức không bận tâm về điều đó.

Vô thức không quan tâm tới việc là tổng thống của đất

nước, vô thức chỉ quan tâm tới làm sao là một đơn vị

hữu cơ, được hoàn thành. Nhưng tâm trí có ý thức nói,

"Trở thành tổng thống đi, và nếu trong việc trở thành

tổng thống mà mình có phải hi sinh tình yêu của mình,

thì hi sinh đi. Nếu mình phải hi sinh thân thể mình - hi

sinh đi. Nếu mình phải hi sinh nghỉ ngơi - hi sinh đi.

Trước hết trở thành tổng thống của đất nước đã." Hay

thu thập quá nhiều của cải - đó là của tâm trí có ý thức.

Vô thức không biết tới của cải, vô thức chỉ biết tới tự

nhiên. Nó không bị xã hội động tới; nó giống như con

vật hay chim chóc, hay giống như cây cối. Vô thức đã

không bị ước định bởi xã hội, bởi chính khách. Nó vẫn

còn thuần khiết.

Nghe kiểu mơ thứ hai và thiền về nó, và nó sẽ trao

đổi với bạn cái là nhu cầu của bạn. Hoàn thành các nhu

cầu này và đừng bận tâm về ham muốn. Nếu bạn thực

sự muốn  được phúc lạc, hoàn thành các nhu cầu và

đừng bận tâm về ham muốn. Nếu bạn muốn khổ sở, cắt

bỏ nhu cầu và đi theo ham muốn.

Đó là cách bạn đã trở nên khổ sở. Nó là hiện tượng

đơn giản, dù bạn khổ sở hay phúc lạc - hiện tượng này

rất  đơn giản. Người nghe nhu cầu của mình và tuân

theo chúng, cũng giống như dòng sông chảy ra  đại

dương vậy. Dòng sông không nói liệu nó chảy sang

đông hay sang tây, nó đơn giản tìm đường. Đông hay

tây cũng chẳng tạo ra khác biệt gì. Dòng sông chảy ra

đại dương không biết tới ham muốn; nó chỉ biết nhu

cầu của nó. Đó là lí do tại sao con vật trông hạnh phúc -

chẳng có gì, và hạnh phúc thế? Còn bạn có bao nhiêu

thứ và khổ sở thế? Ngay cả con vật cũng vượt qua bạn

trong cái  đẹp của chúng, trong phúc lạc của chúng.

Điều gì xảy ra? Con vật không có tâm trí có ý thức để

kiểm soát và thao túng vô thức; chúng vẫn còn không

bị phân chia.

Kiểu mơ thứ hai có nhiều  điều  để lộ ra cho bạn.

Với kiểu thứ hai bạn bắt đầu thay đổi tâm thức mình,

bạn bắt đầu thay đổi hành vi của mình, bạn bắt đầu thay

đổi hình mẫu sống của mình. Nghe nhu cầu của bạn,

bất kì cái gì vô thức nói.

Bao giờ cũng nhớ lấy: vô thức là đúng, bởi vì nó

có trí huệ của thời đại. Hàng triệu kiếp bạn đã tồn tại; ý

thức thuộc vào kiếp này. Nó đã được huấn luyện trong

trường phổ thông và đại học, và bởi gia đình và xã hội

mà bạn được sinh ra trong đó - ngẫu nhiên được sinh ra.

Nhưng vô thức mang tất cả những kinh nghiệm của mọi

kiếp của bạn. Nó mang kinh nghiệm khi bạn còn là tảng

đá, nó mang kinh nghiệm khi bạn còn là cây, nó mang

kinh nghiệm khi bạn là con vật - nó mang tất cả, toàn

thể quá khứ. Vô thức cực kì trí huệ, còn ý thức cực kì

ngu xuẩn - phải như vậy, bởi vì ý thức chỉ là của cuộc |

245   01/03/2010 - 1/ 123  246

đời này, rất nhỏ, không có kinh nghiệm nào. Nó mang

tính trẻ con. Vô thức là trí huệ vĩnh hằng. Nghe nó đi.

Bây giờ toàn thể phân tâm ở phương Tây đang chỉ

làm điều này chứ không cái gì khác: nghe kiểu mơ thứ

hai và thay đổi hình mẫu sống của bạn tương ứng. Và

phân tâm  đã giúp cho nhiều người. Nó có những giới

hạn riêng của nó, nhưng nó  đã giúp  đỡ bởi vì ít nhất

phần này, việc nghe kiểu mơ thứ hai, làm cho cuộc

sống của bạn thảnh thơi hơn, bớt căng thẳng hơn.

Thế rồi có kiểu mơ thứ ba. Kiểu mơ thứ ba này là

việc trao đổi từ siêu thức. Kiểu mơ thứ hai là trao đổi từ

vô thức. Kiểu mơ thứ ba là hiếm, bởi vì chúng ta đã mất

mọi tiếp xúc với siêu thức. Nhưng nó vẫn tới, bởi vì

siêu thức là của bạn. Có thể nó đã trở thành mây và đi

vào trong bầu trời, đã bay hơi, có thể khoảng cách là rất

xa, nhưng nó vẫn được bỏ neo trong bạn.

Trao đổi từ siêu thức là hiếm hoi. Khi bạn trở nên

rất, rất tỉnh táo, chỉ thế thì bạn mới bắt đầu cảm thấy

nó. Bằng không, nó sẽ bị mất hút trong bụi mà tâm trí

ném vào mơ, và việc hoàn thành ước muốn mà tâm trí

cứ mơ tới - mọi thứ chưa được trọn vẹn, bị kìm nén. Nó

sẽ bị mất hút. Nhưng khi bạn trở nên nhận biết, nó cũng

giống như viên kim cương chói sáng - tuyệt  đối khác

với tất cả những hòn đá xung quanh.

Khi bạn có thể cảm thấy và tìm thấy một giấc mơ

đang tới từ siêu thức, quan sát nó. Thiền về nó, bởi vì

điều đó sẽ trở thành hướng dẫn của bạn, điều đó sẽ dẫn

tới thầy của bạn. Điều đó sẽ dẫn bạn tới con đường của

cuộc sống mà có thể phù hợp với bạn, điều đó sẽ dẫn

bạn tới kỉ luật  đúng. Giấc mơ  đó sẽ trở thành hướng

dẫn sâu sắc bên trong. Với ý thức bạn có thể tìm thấy

thầy, nhưng thầy sẽ không gì nhiều hơn thầy giáo. Với

vô thức bạn có thể tìm thấy thầy, nhưng thầy sẽ không

nhiều hơn người yêu - bạn sẽ rơi vào tình yêu với cá

tính nào đó, với kiểu người nào đó. Nhưng chỉ siêu thức

mới có thể đưa bạn tới thầy đúng. Thế thì thầy không

phải là thầy giáo; bạn không bị mê đắm bởi điều thầy

nói, bạn không bị mê đắm bởi điều thầy là. Thay vì thế,

ngược lại, bạn được hướng dẫn bởi siêu thức của mình

rằng người này sẽ phù hợp với bạn, rằng người này sẽ

tạo ra khả năng đúng cho bạn trưởng thành, rằng người

này có thể trở thành mảnh đất của bạn.

Thế rồi có kiểu mơ thứ tư, cái bắt nguồn từ các

kiếp quá khứ. Không hiếm - nhiều lần nó tới rồi. Nhưng

mọi thứ đều lộn xộn bên trong bạn; bạn không thể phân

biệt được. Bạn không có đó để làm việc phân biệt.

Ở phương Đông chúng ta đã làm việc vất vả trên

kiểu mơ thứ tư này. Bởi vì kiểu mơ này chúng ta loạng

choạng trên hiện tượng hoá thân, từ kiểu mơ này bạn

trở nên, dần dần, nhận biết về các kiếp sống quá khứ

của mình - bạn đi ngược lại, ngược lại theo thời gian.

Thế thì nhiều điều bắt đầu thay đổi trong bạn - bởi vì

nếu bạn có thể nhớ  được, cho dù trong mơ, bạn là ai

trong kiếp sống quá khứ của mình, nhiều  điều sẽ trở

thành vô nghĩa và nhiều điều mới sẽ trở thành có nghĩa.

Toàn thể hình mẫu sẽ thay  đổi,  động thái của bạn sẽ

thay đổi.

Bởi vì bạn đã tích luỹ quá nhiều của cải trong kiếp

quá khứ, bạn chết đi là người giầu nhất nước và sâu bên

dưới là kẻ  ăn xin - và bạn lại làm cùng điều đó trong

cuộc sống này. Bỗng nhiên động thái sẽ thay đổi. Nếu

bạn có thể nhớ được điều bạn đã làm và cách nó tất cả |

247   01/03/2010 - 1/ 124  248

đi tới cái không - nếu bạn có thể nhớ nhiều kiếp sống,

nhiều lần bạn đã từng làm cùng việc lặp đi lặp lại; bạn

giống như chiếc máy hát kẹt lại một rãnh, cái vòng luẩn

quẩn, bạn lại bắt  đầu cùng  điều và bạn kết thúc cùng

điều - nếu bạn có thể nhớ vài kiếp sống của mình, bạn

bỗng nhiên sẽ ngạc nhiên là bạn chưa bao giờ làm một

việc gì mới. Lặp đi lặp lại bạn cứ tích luỹ của cải; lặp đi

lặp lại bạn đã cố gắng có quyền lực chính trị; lặp đi lặp

lại cùng khổ sở mà tình yêu đem tới... khi bạn thấy sự

lặp lại này, làm sao bạn có thể vẫn còn như cũ được?

Thế thì cuộc sống này bỗng nhiên  được biến hoá  đi.

Bạn không thể vẫn còn trong cùng con  đường mòn

thêm nữa.

Đó là lí do tại sao ở phương Đông, mọi người đã

từng hỏi từ hàng nghìn năm, "Làm sao thoát ra khỏi

bánh xe này của sống và chết?" Điều đó dường như là

cùng cái bánh xe,  điều  đó dường như là cùng câu

chuyện cứ lặp đi lặp lại mãi - sự lặp lại. Nếu bạn không

biết nó, thế thì bạn nghĩ bạn đang làm những điều mới,

và bạn kích  động thế. Và tôi có thể thấy bạn  đã từng

làm cùng những điều này lặp đi lặp lại.

Chẳng cái gì mới trong cuộc sống; nó là cái bánh

xe. Nó chuyển động trên cùng một đường. Bởi vì bạn

cứ quên về quá khứ,  đó là lí do tại sao bạn cảm thấy

nhiều kích  động thế. Một khi bạn nhớ ra, toàn thể sự

kích  động bị vứt bỏ. Trong việc nhớ lại  đó tính chất

sannyas xảy ra.

Sannyas là nỗ lực để thoát ra khỏi lối mòn, nó là

nỗ lực để nhảy ra khỏi bánh xe. Nó là việc tự nói với

bản thân bạn, "Thế là đủ rồi! Bây giờ mình không tham

gia thêm nữa vào cùng thứ vô nghĩa cũ. Mình thoát ra

khỏi nó." Sannyas là việc vứt bỏ hoàn toàn cái bánh xe

- không phải là vứt bỏ xã hội, mà vứt bỏ bánh xe sinh

và tử bên trong riêng của bạn.

Đây là kiểu mơ thứ tư.

Và thế rồi có kiểu mơ thứ năm, và là kiểu cuối

cùng - kiểu thứ tư là đi ngược vào trong quá khứ của

bạn, kiểu thứ năm là  đi tới vào tương lai. Hiếm, rất

hiếm - nó chỉ thỉnh thoảng mới xảy ra; khi bạn rất, rất

mong manh, cởi mở, linh động. Quá khứ cho cái bóng

và tương lai cho cái bóng, nó phản xạ trong bạn. Nếu

bạn có thể trở nên nhận biết về giấc mơ của mình, một

ngày nào đó bạn sẽ trở nên nhận biết về khả năng này

nữa - rằng tương lai nhìn vào trong bạn. Bỗng nhiên

cánh cửa mở ra và tương lai có trao đổi với bạn.

Đây là năm kiểu mơ. Tâm lí học hiện đại chỉ hiểu

kiểu thứ hai và thường lẫn lộn nó với kiểu thứ nhất. Ba

kiểu kia gần như không được biết tới.

Nếu bạn thiền và trở nên nhận biết về bản thể bên

trong của mình trong giấc mơ, nhiều điều hơn sẽ xảy ra.

Điều thứ nhất - dần dần, bạn càng trở nên nhận biết hơn

về giấc mơ của mình, bạn sẽ càng ít bị thuyết phục về

thực tại của những giờ thức của mình. Do  đó, người

Hindu nói rằng thế giới là giống như giấc mơ.

Ngay bây giờ cái đối lập lại mới là hoàn cảnh. Bởi

vì bạn bị thuyết phục thế về thực tại của thế giới trong

những giờ thức của mình, bạn nghĩ trong khi bạn mơ

rằng những giấc mơ  đó cũng là thực. Không ai cảm

thấy trong khi mơ rằng giấc mơ là không thực - trong

khi mơ, nó có vẻ hoàn hảo, nó có vẻ tuyệt  đối thực.

Đến sáng tất nhiên bạn có thể nói nó chỉ là giấc mơ thôi |

249   01/03/2010 - 1/ 125  250

- nhưng điều đó không phải là vấn đề, bởi vì bây giờ

tâm trí khác đang vận hành. Tâm trí này không phải là

nhân chứng chút nào; tâm trí này chỉ nghe tin đồn. Tâm

trí có ý thức này mà thức vào buổi sáng và nói đó tất cả

đều là mơ - tâm trí này đã không phải là nhân chứng

chút nào, cho nên làm  sao tâm trí này nói gì  được?

Người đó đơn giản nghe tin đồn.

Cứ dường như là bạn ngủ và hai người  đang nói

chuyện, và bạn - trong giấc ngủ của mình, bởi vì họ nói

to quá - chỉ nghe vài lời đây đó, và dấu ấn láo nháo còn

lại. Điều này đang xảy ra - trong khi vô thức tạo ra giấc

mơ, và hoạt động vô cùng diễn ra, ý thức đang ngủ và

chỉ nghe lơ mơ tin đồn và đến sáng nó nói, "Điều đó là

giả. Nó chỉ là giấc mơ."

Ngay bây giờ, bất kì khi nào bạn mơ, bạn đều cảm

thấy nó tuyệt đối thực. Ngay cả những điều ngớ ngẩn

cũng có vẻ thực,  điều phi logic có vẻ thực, bởi vì vô

thức không biết tới logic. Bạn đang bước đi trên đường

trong mơ, bạn thấy con ngựa tới, và bỗng nhiên con

ngựa không còn là ngựa, ngựa đã trở thành vợ bạn. Và

chẳng cái gì xảy ra cho tâm trí bạn,  để hỏi "Làm sao

điều đó là có thể được? Ngựa bỗng nhiên đã biến thành

vợ mình?" Không vấn đề nào nảy sinh, không hoài nghi

nào nảy sinh. Vô thức không biết tới hoài nghi. Cho dù

một hiện tượng vô lí cũng tin được; bạn bị thuyết phục

về thực tại.

Chính điều đối lập xảy ra khi bạn trở nên nhận biết

về giấc mơ và bạn cảm thấy chúng thực sự là mơ -

chẳng cái gì là thực, chỉ vở kịch tâm trí, vở kịch tâm lí.

Bạn ở trên sân khấu, và bạn là diễn viên, và bạn là kịch

gia. Bạn là đạo diễn, và bạn là nhà sản xuất, và bạn là

khán giả - không ai khác ở đó, đó chỉ là sáng tạo tâm

trí. Khi bạn trở nên nhận biết về điều này, thế thì toàn

thể thế giới đang tồn tại trong khi bạn thức sẽ thay đổi

tính chất của nó. Thế thì bạn sẽ thấy rằng ở đây nữa,

cùng điều đó là trường hợp - trên sân khấu rộng hơn,

nhưng giấc mơ là một.

Người Hindu cũng gọi thế giới là maya - ảo tưởng,

tựa giấc mơ, chất liệu tâm trí. Họ ngụ ý gì? Họ có ngụ ý

rằng nó là không thật không? Không, nó không phải là

không thật - nhưng khi tâm trí bạn bị trộn lẫn vào trong

nó, bạn tạo ra thế giới không thật của riêng mình.

Chúng ta không sống trong cùng thế giới; mọi người

đều sống trong thế giới riêng của mình. Có nhiều thế

giới như có chừng ấy tâm trí. Khi người Hindu nói rằng

các thế giới này là maya, họ ngụ ý thực tại cộng với

tâm trí là maya. Thực tại, cái đang đó, chúng ta không

biết. Thực tại cộng với tâm trí là ảo tưởng, maya.

Khi ai đó trở nên thức tỉnh toàn bộ, vị phật, thế thì

người đó biết thực tại trừ đi tâm trí. Thế thì đó là chân

lí, brahman, điều tối thượng. Cộng với tâm trí, và mọi

thứ trở thành mơ, bởi vì tâm trí là chất liệu tạo nên mơ.

Trừ đi tâm trí, chẳng cái gì có thể là mơ; chỉ thực tại

còn lại, trong sự thuần khiết kết tinh của nó.

Tâm trí giống như tấm gương. Trong tấm gương,

thế giới được phản xạ. Sự phản xạ đó không thể là thực,

sự phản xạ đó chỉ là phản xạ. Khi tấm gương không có

đó, sự phản xạ biến mất - bây giờ bạn có thể thấy cái

thực.  Đêm trăng tròn, và chiếc hồ im lặng và trăng

được phản xạ trong hồ và bạn cố gắng bắt lấy trăng.

Đây là tất cả mọi  điều mọi người  đã từng làm trong

nhiều kiếp - cố gắng bắt trăng trong tấm gương của hồ. |

251   01/03/2010 - 1/ 126  252

Và tất nhiên bạn không bao giờ thành công - bạn không

thể thành công được, điều đó là không thể được. Người

ta phải quên cái hồ và nhìn đích xác vào hướng đối lập.

Có trăng. Tâm trí là cái hồ mà trong  đó thế giới trở

thành ảo tưởng. Dù bạn mơ với mắt nhắm hay bạn mơ

với mắt mở thì cũng chẳng tạo ra khác biệt - nếu tâm trí

có đó, tất cả mọi sự xảy ra đều là mơ.

Đây sẽ là việc nhận ra  đầu tiên nếu bạn thiền về

mơ.

Và việc nhận ra thứ hai sẽ là  ở chỗ bạn là nhân

chứng: mơ có  đó nhưng bạn không phải là một phần

của nó. Bạn không phải là một phần của tâm trí mình,

bạn là  điều siêu việt. Bạn  ở trong tâm trí nhưng bạn

không phải là tâm trí. Bạn nhìn qua tâm trí nhưng bạn

không là tâm trí. Bạn dùng tâm trí nhưng bạn không là

tâm trí. Bỗng nhiên bạn là nhân chứng - không còn là

tâm trí.

Và việc chứng kiến này là điều chung kết, là điều

tối thượng, là việc nhận ra. Thế thì, dù mơ xảy ra trong

khi ngủ hay mơ xảy ra trong khi thức cũng chẳng tạo ra

khác biệt gì - bạn vẫn còn là nhân chứng. Bạn vẫn còn

trong thế giới, nhưng thế giới không thể  đi vào trong

bạn thêm nữa. Mọi sự vật có đó nhưng tâm trí không ở

trong các sự vật, và các sự vật không ở trong tâm trí.

Bỗng nhiên nhân chứng bước vào và mọi thứ thay đổi.

Điều đó là đơn giản nếu bạn biết mẹo về nó. Bằng

không, nó có vẻ khó, gần như không thể được - làm sao

thức tỉnh trong khi mơ? Điều đó có vẻ không thể được

nhưng nó không phải vậy. Sẽ phải mất ba tới chín

tháng, nếu mọi  đêm khi bạn  đi ngủ, khi rơi vào giấc

ngủ, bạn cố gắng tỉnh táo và quan sát nó.

Nhưng nhớ, đừng cố gắng tỉnh táo trong cảm giác

tích cực; bằng không bạn sẽ không có khả năng rơi vào

giấc ngủ. Tỉnh táo thụ  động - chùng lỏng, tự nhiên,

thảnh thơi, chỉ nhìn vào khoé mắt của mình. Không quá

tích cực về nó - chỉ nhận biết thụ động, không quá quan

tâm. Ngồi bên bờ, và dòng sông chảy qua và bạn chỉ

quan sát. Điều này mất ba tới chín tháng. Thế rồi một

ngày nào đó, bỗng nhiên giấc ngủ đang rơi xuống bạn

như tấm màn tối, như cái mành tối - cứ dường như mặt

trời  đã lặn và  đêm buông xuống. Nó trùm lên khắp

xung quanh bạn, nhưng sâu bên trong ngọn lửa cứ

cháy. Bạn  đang quan sát - im lặng, thụ  động. Thế rồi

thế giới của mơ bắt đầu. Thế rồi nhiều vở kịch xảy ra,

nhiều vở kịch tâm lí, và bạn cứ quan sát. Dần dần, sự

phân biệt đi vào sự tồn tại - bây giờ bạn có thể thấy nó

là kiểu giấc mơ gì. Thế rồi bỗng nhiên, một ngày nào

đó bạn nhận ra rằng đây là cùng một điều như khi thức.

Không có khác biệt về chất. Toàn thế giới đã trở thành

ảo tưởng. Và khi thế giới là ảo tưởng, chỉ nhân chứng là

thực.

253   01/03/2010 - 1/ 127  254

Lời bạt

Treo trên đầu sợi chỉ

Có một câu chuyện cổ ở Ấn Độ:

Một hiền nhân vĩ đại phái đệ tử của mình tới triều

đình của Vua Janak để học cái gì đó bị thiếu trong

thanh niên này.

Anh thanh niên nói, "Nếu thầy không thể dạy được

con, làm sao ông Janak này dạy được điều đó cho

con? Thầy là hiền nhân vĩ đại, ông ấy chỉ là vua.

Ông ấy biết gì về thiền và nhận biết?"

Hiền nhân vĩ  đại nói, "Con  đơn giản cứ theo chỉ

dẫn của ta đi. Tới ông ấy đi, cúi lạy ông ấy; đừng

bản ngã thế, cứ tưởng rằng con là  sannyasin còn

ông ấy chỉ là người chủ gia đình thường, rằng ông

ấy sống trong thế giới, ông  ấy là phàm nhân còn

con là tâm linh. Quên tất cả về điều đó đi. Ta phái

con tới ông  ấy  để học  điều gì  đó, cho nên với

khoảnh khắc này, ông  ấy là thầy của con. Và ta

biết, ta  đã thử  ở  đây, nhưng con không thể hiểu

được bởi vì con cần một hoàn cảnh khác  để hiểu

nó. Triều đình của Janak và cung điện của ông ấy

sẽ cho con hoàn cảnh đúng. Con đơn giản cứ đi đi,

cúi lạy ông ấy. Trong vài ngày này, ông ấy sẽ đại

diện cho ta."

Ngần ngại, chàng thanh niên lên đường. Anh ta là

người Brahmin,  đẳng cấp cao. Và cái ông Janak

này là gì? Ông ta giầu có, ông ta có vương quốc

lớn, nhưng ông ta có thể dạy gì cho một Brahmin?

Brahmin bao giờ cũng nghĩ rằng họ có thể dạy

được cho mọi người. Và Janak lại không là

Brahmin, ông ta là Kshatriya, đẳng cấp chiến binh

ở  Ấn  Độ. Họ  được coi là  đẳng cấp thứ hai sau

Brahmin; Brahmin là  đẳng cấp thứ nhất, tiên

phong, đẳng cấp cao nhất. Cúi lạy con người này

sao?  Điều này chưa bao giờ  được làm cả! Một

Brahmin mà đi cúi lạy một Kshatriya là ngược với

tâm trí Ấn Độ.

Nhưng thầy  đã nói  điều  đó rồi, cho nên nó phải

được thực hiện. Ngần ngại chàng thanh niên đi, và

anh ta ngần ngại cúi lạy. Và khi anh ta cúi lạy, anh

ta thực sự cảm thấy giận thầy mình bởi vì phải lạy

Janak là xấu thế trong con mắt anh ta. Một người

đàn bà  đẹp  đang nhảy múa trong triều, và mọi

người  đều uống rượu, và Janak  đang ngồi trong

nhóm này. Anh thanh niên  đã có sự kết án thế -

nhưng dẫu sao, anh ta đã cúi lạy. |

255   01/03/2010 - 1/ 128  256

Janak cười và nói, "Anh không cần cúi lạy ta khi

anh mang sự kết án thế trong mình. Và  đừng có

định kiến thế trước khi anh trải nghiệm về ta. Thầy

anh biết ta rõ lắm, đó là lí do tại sao ông ấy đã phái

anh tới đây. Ông ấy đã phái anh tới để học cái gì

đó, nhưng đây không phải là cách để học."

Chàng thanh niên nói, "Tôi không quan tâm. Thầy

đã phái tôi đi, tôi phải tới, nhưng đến sáng tôi sẽ

trở về bởi vì tôi không thể thấy  được rằng tôi có

thể học cái gì ở đây. Thực tế, nếu tôi học cái gì từ

ông, cả đời tôi sẽ bị phí hoài! Tôi đã không tới để

học uống rượu và xem đàn bà đẹp nhảy múa, và tất

cả những điều này đều là mê đắm."

Janak vẫn mỉm cười và nói, "Anh có thể  đi vào

sáng mai. Nhưng vì anh  đã tới và anh mệt mỏi

thế... ít nhất thì cũng nghỉ ngơi qua  đêm và  đến

sáng anh có thể đi. Và ai mà biết được - đêm có thể

trở thành hoàn cảnh  để học  điều mà thầy anh  đã

phái anh tới ta."

Bây giờ, điều này là huyền bí. Làm sao đêm có thể

dạy cho anh ta được cái gì? Nhưng thôi được, anh

ta phải ở đây qua đêm chứ, cho nên chẳng cần làm

nhặng sị lên về điều đó làm gì. Anh ta ở lại. Nhà

vua thu xếp cho anh ta ở căn phòng đẹp nhất trong

cung  điện, xa hoa nhất. Nhà vua tới với chàng

thanh niên, làm mọi việc chăm sóc thức ăn cho anh

ta, giấc ngủ của anh ta, và khi anh ta đã lên giường,

Janak rời đi.

Nhưng anh thanh niên này không thể nào ngủ được

cả  đêm bởi vì khi anh ta nhìn lên, anh ta có thể

thấy thanh kiếm tuốt trần  đang treo bằng sợi chỉ

mảnh ngay trên đầu mình. Bây giờ, điều nguy hiểm

là bất kì khoảnh khắc nào chiếc kiếm cũng có thể

rơi xuống và giết chết chàng thanh niên. Cho nên

anh ta vẫn còn thức cả đêm, quan sát, để cho anh ta

có thể tránh  được thảm hoạ nếu nó xảy ra.  Đến

sáng nhà vua hỏi, "Giường có thoải mái không,

phòng có thoải mái không?"

Anh thanh niên nói, "Thoải mái! Mọi thứ đều thoải

mái - nhưng chiếc kiếm thì sao? Sao ông lại giở

thủ đoạn đó? Nó độc ác thế! Tôi mệt mỏi, tôi đã đi

bộ từ đạo tràng xa xôi của thầy tôi trong rừng, và

ông chơi trò đùa độc ác thế. Đây là cái kiểu gì vậy,

treo chiếc kiếm trần bằng sợi dây chỉ mảnh tới mức

tôi sợ rằng chỉ một làn gió nhẹ và tôi  đi  đời, kết

thúc. Tôi đã không tới đây để tự tử."

Nhà vua nói, "Ta muốn hỏi chỉ một điều thôi. Anh

mệt mỏi thế, anh có thể  đã rơi vào giấc ngủ dễ

dàng, nhưng anh lại không thể rơi vào giấc ngủ

được. Điều gì đã xảy ra? Nguy hiểm là lớn, nó là

vấn đề sống và chết. Do đó anh đã nhận biết, tỉnh

táo. Đây là giáo huấn của ta nữa. Anh có thể  đi.

Hay nếu anh muốn, anh có thể ở lại thêm vài ngày

nữa để quan sát ta.

"Mặc dầu ta ngồi  đó trong triều, nơi  đàn bà  đẹp

đang nhảy múa, ta vẫn tỉnh táo với lưỡi kiếm trần

trên đầu ta. Nó là vô hình; tên của nó là cái chết.

Ta không nhìn vào người  đàn bà  đẹp. Cũng như

anh không thể tận hưởng được sự xa hoa của căn

phòng, ta không uống rượu. Ta chỉ nhận biết về cái

chết, cái có thể tới vào bất kì lúc nào. Ta thường

xuyên nhận biết về cái chết; do  đó ta sống trong |

257   01/03/2010 - 1/ 129  258

cung điện và vậy mà ta là người ẩn dật. Thầy anh

biết ta và hiểu ta. Ông ấy hiểu việc biết của ta nữa.

Đó là lí do tại sao ông ấy đã phái anh tới đây. Nếu

anh sống ở đây trong vài ngày, anh có thể quan sát

theo cách riêng của anh."

Bạn muốn biết làm sao

để trở nên nhận biết hơn sao?

Trở nên nhận biết hơn về

tính mong manh của cuộc

sống  đi. Cái chết có thể xảy

ra vào bất kì khoảnh khắc

nào - khoảnh khắp tiếp nó có

thể gõ cửa nhà bạn. Bạn có

thể vẫn còn không nhận biết

nếu bạn nghĩ bạn sẽ sống mãi

mãi - làm sao bạn có thể

sống vô nhận biết về cái chết

nếu nó bao giờ cũng  ở cận

kề? Không thể  được! Nếu

cuộc sống là tạm thời, như

bọt xà phòng, chỉ một cú

châm kim và nó mất  đi mãi

mãi... làm sao bạn có thể vẫn còn không nhận biết

được?

Đem nhận biết vào từng hành động đi.

Có hai bình diện trong bạn: bình diện của tâm

trí, và bình diện của vô trí. Hay,  để tôi nói  điều  đó

theo cách này: bình diện khi bạn ở ngoại vi của bản thể

mình và bình diện khi bạn  ở trung tâm của bản thể

mình.

Mọi đường tròn đều có tâm - bạn có thể biết điều

đó, bạn có thể không biết điều đó. Bạn thậm chí có thể

không nghi ngờ rằng có tâm, nhưng phải có chứ. Bạn là

ngoại vi, bạn là đường tròn - có trung tâm. Không có

trung tâm bạn không thể hiện hữu  được; có hạt nhân

của bản thể bạn.

Tại trung tâm  đó bạn  đã

là vị phật, người đã về tới nhà.

Ở ngoại vi, bạn đang trong thế

giới - trong tâm trí, trong mơ,

trong ham muốn, trong lo âu,

trong cả nghìn lẻ một trò chơi.

Và bạn là cả hai.

Nhất  định có những

khoảnh khắc mà bạn sẽ thấy

rằng trong vài khoảnh khắc

bạn đã từng giống như vị phật

- cùng sự duyên dáng  đó,

cùng nhận biết  đó, cùng im

lặng đó; cùng thế giới của cái

đẹp, của ân huệ, của phúc

lành. Sẽ có những khoảnh khắc, những thoáng nhìn về

trung tâm riêng của bạn - chúng không thể là thường

hằng; bạn sẽ bị ném đi ném lại về ngoại vi. Và bạn sẽ

cảm thấy ngu xuẩn, buồn bã, thất vọng; thiếu nghĩa

cuộc sống - bởi vì bạn tồn tại ở hai bình diện, bình diện

của ngoại vi và bình diện của trung tâm.

Nhưng dần dần, bạn sẽ trở nên có khả năng đi từ

ngoại vi tới trung tâm và từ trung tâm ra ngoại vi rất

Bạn muốn biết làm

sao để trở nên

nhận biết hơn

sao? Trở nên

nhận biết hơn về

tính mong manh

của cuộc sống đi.

Cái chết có thể

xảy ra vào bất kì

khoảnh khắc nào -

khoảnh khắp tiếp

nó có thể gõ cửa

nhà bạn.

Tại trung tâm đó

bạn đã là vị phật,

người đã về tới

nhà. Ở ngoại vi,

bạn đang trong

thế giới - trong

tâm trí, trong mơ,

trong ham muốn,

trong lo âu, trong

cả nghìn lẻ một trò

chơi. Và bạn là cả

hai. |

259   01/03/2010 - 1/ 130  260

xuôn xẻ - cũng như bạn bước vào nhà và bước ra nhà.

Bạn không tạo ra sự phân biệt nào. Bạn không nói, "Tôi

ở ngoài nhà cho nên làm sao tôi có thể đi vào bên trong

nhà được?" Bạn không nói, "Tôi đang ở trong nhà cho

nên làm sao tôi có thể đi ra ngoài nhà được?" Trời nắng

ở bên ngoài, trời  ấm, dễ chịu - bạn ngồi bên ngoài

vườn. Thế rồi trời trở nên ngày một nóng hơn, và bạn

bắt đầu vã mồ hôi. Bây giờ trời không còn dễ chịu nữa,

trời đang trở nên không thuận tiện - bạn đơn giản đứng

dậy và đi vào bên trong nhà.

Tại  đó trời mát mẻ; tại  đó

không có gì là không thoải

mái. Bây giờ, chính  ở trong

nhà mới dễ chịu. Bạn cứ  đi

vào đi ra.

Theo cùng cách đó, con

người của nhận biết và hiểu

biết đi từ ngoại vi vào trung

tâm, từ trung tâm ra ngoại vi.

Người đó chưa bao giờ bị cố

định vào bất kì chỗ nào. Từ

bãi chợ cho tới tu viện, từ

hướng ngoại cho tới hướng

nội - người đó cứ liên tục di

chuyển bởi vì hai điều này là

đôi cánh của người  đó.

Chúng không chống lại nhau.

Chúng có thể được cân bằng

theo các hướng  đối lập -

chúng phải là vậy; nếu cả hai

cánh  đều  ở một phía, con

chim không thể bay  được trong bầu trời. Chúng phải

cân bằng, chúng phải  ở các chiều  đối lập, nhưng dầu

vậy chúng vẫn thuộc vào cùng một con chim, và chúng

phục vụ cho cùng một con chim. Bên trong và bên

ngoài của bạn là đôi cánh của bạn.

Điều này phải được ghi nhớ rất sâu sắc, bởi vì có

khả năng... tâm trí có xu hướng cố  định. Có những

người bị gắn chặt với bãi chợ; họ nói họ không có thời

gian cho thiền; họ nói ngay cả nếu có thời gian, họ cũng

không biết cách thiền và không tin rằng họ có thể thiền

được. Họ nói họ là người trần tục - làm sao họ có thể

thiền  được? Họ là người duy vật - làm sao họ có thể

thiền  được? Họ nói, "Không may chúng tôi là người

hướng ngoại - làm sao chúng tôi có thể  đi vào trong

được?" Họ đã chọn chỉ một cánh. Và tất nhiên, nếu thất

vọng tới từ nó, điều đó là tự nhiên. Với một cánh thất

vọng nhất định tới.

Thế rồi có những người trở nên chán ngán với thế

giới và trốn khỏi thế giới,  đi lên các tu viện và

Himalaya, trở thành  sannyasin, sư, bắt  đầu sống một

mình, áp đặt cuộc sống hướng nội lên bản thân mình.

Họ nhắm mắt lại, họ đóng mọi cánh cửa và cửa sổ của

mình, họ trở thành giống như  đơn tử của Leibniz -

không cửa sổ - thế rồi họ bị chán.

Ở bãi chợ họ  đã chán ngán, họ  đã mệt mỏi, thất

vọng. Nó ngày một giống nhà thương  điên hơn; họ

không thể tìm được sự nghỉ ngơi. Có quá nhiều quan hệ

và không đủ ngày nghỉ, không đủ không gian cho bản

thân họ. Họ  đã rơi vào trong mọi thứ, mất  đi bản thể

mình; họ đã trở nên ngày một nhiều vật chất và ngày

một ít tâm linh. Họ  đánh mất chiều hướng của mình.

Họ đánh mất chính tâm thức mà họ đang là. Họ trốn đi.

Con người của

nhận biết và hiểu

biết đi từ ngoại vi

vào trung tâm, từ

trung tâm ra ngoại

vi. Người đó chưa

bao giờ bị cố định

vào bất kì chỗ

nào. Từ bãi chợ

cho tới tu viện, từ

hướng ngoại cho

tới hướng nội -

người đó cứ liên

tục di chuyển bởi

vì hai điều này là

đôi cánh của

người đó. Chúng

không chống lại

nhau. |

261   01/03/2010 - 1/ 131  262

Chán ngán, thất vọng, họ trốn đi. Bây giờ họ đang cố

gắng sống một mình, cuộc sống hướng nội - chẳng

chóng thì chầy họ cũng lại bị chán. Họ lại đã chọn cánh

khác, nhưng lại chỉ một cánh. Đây là cách cuộc sống bị

thiên lệch. Họ đã lại rơi vào trong cùng ảo tưởng về cực

đối lập.

Tôi không thiên về cái này không thiên về cái kia.

Tôi muốn bạn trở nên có khả năng là bạn có thể vẫn

còn ở bãi chợ và vậy mà mang tính thiền. Tôi muốn bạn

quan hệ với mọi người, để yêu, để đi theo cả triệu mối

quan hệ, bởi vì chúng làm

giàu cho bạn - và vậy mà vẫn

còn có khả năng  đóng cửa

của mình và đôi khi có ngày

nghỉ khỏi mọi quan hệ...  để

cho bạn có thể quan hệ với

bản thể riêng của mình nữa.

Quan hệ với người khác,

nhưng quan hệ với bản thân

bạn nữa. Yêu người khác,

nhưng yêu bản thân bạn nữa.

Đi ra! - thế giới là đẹp, mang

tính phiêu lưu; nó là thách

thức, nó giầu có. Đừng đánh

mất cơ hội đó - bất kì khi nào

thế giới gõ cửa nhà bạn và

gọi bạn, đi ra. Đi ra một cách

bạo dạn - chẳng có gì để mất

cả, có mọi thứ để được. Nhưng đừng bị lạc. Đừng cứ đi

mãi và bị lạc; thỉnh thoảng quay về nhà. Thỉnh thoảng

quên thế giới đi - đấy là những khoảnh khắc cho thiền.

Mỗi ngày, nếu bạn muốn trở nên  được cân bằng, bạn

nên làm cân bằng bên ngoài và bên trong. Chúng nên

mang cùng trọng lượng,  để cho bên trong bạn không

bao giờ bị thiên lệch.

Đây là nghĩa khi Thiền sư nói, "Đi vào sông,

nhưng không cho phép nước chạm chân ông." Ở trong

thế giới, nhưng đừng là của thế giới. Ở trong thế giới,

nhưng đừng cho phép thế giới ở trong bạn. Khi bạn về

nhà, bạn về nhà - cứ dường như cả thế giới đã biến mất.

Hotei, một Thiền sư,  đi qua một làng. Ông  ấy là

một trong những người đẹp nhất đã từng bước đi trên

trái đất. Ông ấy được mọi người biết tới như Phật Cười

- ông ấy hay cười mọi lúc. Nhưng thỉnh thoảng ông ấy

sẽ ngồi dưới gốc cây - trong làng này ông ấy đang ngổi

dưới gốc cây với mắt nhắm - không cười, thậm chí

không mỉm cười, hoàn toàn bình thản và bình tĩnh. Ai

đó hỏi, "Ông không cười à, Hotei?"

Ông ấy mở mắt ra và nói, "Tôi đang chuẩn bị đây."

Người hỏi không thể hiểu được, "Ông ngụ ý gì bởi

việc 'chuẩn bị'?"

Hotei nói, "Tôi phải chuẩn bị bản thân tôi cho

tiếng cười chứ. Tôi  đã cho bản thân mình việc nghỉ

ngơi. Tôi phải đi vào, tôi phải quên đi toàn thế giới để

cho tôi có thể quay lại  được tươi trẻ và tôi có thể lại

cười."

Nếu bạn thực sự muốn cười, bạn sẽ phải học cách

khóc. Nếu bạn không thể khóc và nếu bạn không có khả

năng của nước mắt, bạn sẽ trở nên không có khả năng

Mỗi ngày, nếu bạn

muốn trở nên

được cân bằng,

bạn nên làm cân

bằng bên ngoài và

bên trong. Chúng

nên mang cùng

trọng lượng, để

cho bên trong bạn

không bao giờ bị

thiên lệch. Đây là

nghĩa khi Thiền sư

nói, "Đi vào sông,

nhưng không cho

phép nước chạm

chân ông." |

263   01/03/2010 - 1/ 132  264

của tiếng cười. Con người của tiếng cười cũng là con

người của nước mắt - thế thì con người được cân bằng.

Con người của phúc lạc cũng là con người của im lặng.

Người cực lạc cũng là người được định tâm. Họ cả hai

đi cùng nhau. Và từ sự cùng nhau này của các cực, con

người cân bằng được sinh ra. Và đó là điều mục đích là

gì.

265   01/03/2010 - 1/ 133  266

Để biết thêm thông tin, xin ghé thăm: 

http://www.OSHO.com 

một trang web  đa ngôn ngữ phong phú bao gồm

tạp chí, sách OSHO, bài nói của OSHO trong dạng thức

âm thanh và video, bản lưu trữ văn bản Thư viện

OSHO trong tiếng Anh và Hindu và thông tin mở rộng

về nơi thiền OSHO. Bạn cũng sẽ thấy lịch chương trình

của Đa đại học OSHO và thông tin về Nơi nghỉ dưỡng

thiền quốc tế OSHO. 

Để liên hệ với OSHO International Foundation

mời bạn vào: www.osho.com/oshointernational 

Về tác giả 

Giáo huấn của Osho thách thức việc phân loại, bao

quát mọi thứ từ cuộc truy tìm cá nhân về ý nghĩa của

những vấn đề xã hội khẩn thiết nhất ngày nay. Sách của

người không được viết ra mà được chuyển từ băng âm

thanh và video những bài nói tuỳ hứng cho khán giả

quốc tế trong khoảng thời gian 35 năm. Osho đã được

tờ Thời báo chủ nhật  ở London mô tả là một trong

“1000 người làm ra thế kỉ 20” và được tác giả người Mĩ

Tom Robbins mô tả là “con người nguy hiểm nhất kể từ

Jesus Christ.” 

Về sách riêng của mình Osho  đã nói rằng người

đang giúp tạo ra những hoàn cảnh cho việc sinh thành

ra loại con người mới. Người thường  đặc trưng con

người mới này là "Zorba Phật" - có khả năng tận hưởng

vui thú trần gian của Zorba người Hi Lạp và im lặng

chân thành của Phật Gautam. Xuyên suốt như sợi chỉ

qua mọi khía cạnh của công trình của Osho là tầm nhìn

bao quát cả trí huệ vô thời gian của phương Đông và

tiềm năng khoa học và công nghệ cao nhất của phương

Tây. 

Osho cũng được biết tới về những đóng góp cách

mạng của người cho khoa học về biến  đổi bên trong,

với cách tiếp cận tới thiền thừa nhận nhịp độ đang tăng

tốc của cuộc sống  đương  đại. "Thiền Động" duy nhất

của người  được thiết kế  để  đầu tiên xả ra những dồn

nén bị tích luỹ của thân thể và tâm trí, để dễ dàng hơn

trong việc kinh nghiệm trạng thái vô ý nghĩ và thảnh

thơi của thiền. 

Hai công trình tiểu sử của tác giả cũng sẵn có: 

Tự tiểu sử của Nhà huyền môn bị hiểu sai về tâm

linh, Những thoáng nhìn về thời niên thiếu vàng son. |

267   01/03/2010 - 1/ 134  268

Nơi nghỉ dưỡng thiền quốc tế Osho

Nơi nghỉ dưỡng thiền quốc tế OSHO là một nơi vĩ

đại cho nghỉ ngơi và và nơi mọi người có thể có kinh

nghiệm cá nhân trực tiếp về cách sống mới với nhiều

tỉnh táo hơn, thảnh thơi và vui  đùa. Nằm  ở cách 100

dặm phía nam của Mumbai tại Pune, Ấn Độ, khu nghỉ

dưỡng cung cấp đa dạng chương trình cho hàng nghìn

người từ hơn 100 nước trên khắp thế giới tới thăm mỗi

năm. Khởi thuỷ được phát triển như một nơi ẩn cư mùa

hè cho những người Maharajas và những kẻ chiếm

thuộc địa giầu có người Anh, Pune bây giờ là một thành

phố hiện đại phát đạt, nơi nhiều đại học và công nghiệp

công nghệ cao trú ngụ. Nơi nghỉ dưỡng Thiền trải rộng

trên 40 a  đất  ở vùng ngoại ô cây cối  được biết tới là

Công viên Koregaon. Khu nghỉ dưỡng cung cấp chỗ ăn

ở nghỉ ngơi cho một số giới hạn khách thăm, trong 'Nhà

khách' mới và có rất nhiều khách sạn lân cận và các căn

hộ tư để nghỉ vài ngày cho tới vài tháng. 

Chương trình nghỉ dưỡng Thiền tất cả đều dựa trên

tầm nhìn của Osho về loại con người mới về chất,

người có khả năng vừa tham dự một cách sáng tạo vào

cuộc sống mọi ngày và vào việc thảnh thơi trong im

lặng và thiền. Phần lớn các chương trình  đều xảy ra

trong các tiện nghi hiện đại, có điều hoà nhiệt độ và bao

gồm đa dạng các phiên cá nhân, các bài học và hội thảo

bao quát đủ mọi vấn đề từ nghệ thuật sáng tạo cho tới

cách trị liệu y tế toàn thể, biến đổi cá nhân và liệu pháp,

khoa học bí truyền, cách tiếp cận "Thiền" tới thể thao

và giải trí, vấn đề quan hệ, và cuộc sống có ý nghĩa cho

đàn ông và đàn bà. Các phiên cá nhân và hội thảo nhóm

được mở ra quanh năm, cùng với lịch thiền cả ngày.

Những quán cà phê và tiệm  ăn ngoài ở bên trong khu

nghỉ dưỡng phục vụ theo giá bình dân Ấn Độ truyền

thống và các chọn lựa món ăn quốc tế, tất cả đều được

thực hiện bằng món chay  được trồng nguyên gốc từ

trang trại riêng của khu nghỉ dưỡng. Khu nghỉ có nguồn

cung cấp nước lọc an toàn riêng. www.osho.com/resort.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hoc