Chương 8


Hắn thực sự mỗi ngày tới nhà cô, ăn cơm của cô, chiếm dụng phòng tắm của cô, thậm chí thoải mái chiếm dụng cái giường duy nhất của cô, sau đó còn không cho phép cô ngủ dưới đất, bá đạo đem cô tha lên giường ngủ!

Không cần nghĩ nhiều lắm, thực sự chỉ là "Ngủ" Mà thôi, không có hàm nghĩa xa xôi gì.

Cùng một người đàn ông trên người chỉ quấn một cái khăn lông đồng giường cộng chẩm?

Cô không cho đây là chủ ý hay.

"Tôi quen ngủ trần truồng." Hắn đáp đúng lý hợp tình.

Vấn đề là, tôi không quen cùng một người đàn ông trần truồng ngủ, còn là đàn ông đã có vị hôn thê!

Mỗi lần cô đều nói với chính mình, nhất định phải quyết tâm đuổi hắn trở về, nhưng mỗi một lần, hắn đều là tha thân thể mệt mỏi tới, nhìn hắn mệt mỏi mệt đến nàng cái gì cũng nói không được.

Ít nhất, ở thời điểm hắn mệt nhất, muốn tới tìm cô, phảng phất xem nhà của cô là nơi an tâm nghỉ ngơi, biết cô sẽ thu dụng hắn một thân mệt mỏi, như vậy đương nhiên ỷ lại !

Mãi cho đến về sau, đứt quãng hiểu biết tình huống gia đình của hắn, cô cuối cùng hiểu được vì sao lúc trung học, hắn thích đoạt cơm hộp của cô. Lại vì sao nói cơm hộp tinh xảo kia "Rất lạnh".

Món ăn gia đình bình thường, làm cho hắn có được hạnh phúc bình thường, ấm áp bình thường, mà cơm hộp đạt tiêu chuẩn năm sao, chính là xây dựng từ tiền tài, thiếu tình thân ấm áp nguyên thủy nhất.

Đau lòng hắn lòng lạnh như băng không có người cho ấm áp, đau lòng hắn cước bộ trầm trọng không có người thu lưu, cô không có biện pháp cự tuyệt hắn, không đành lòng lại đuổi hắn về căn phòng vắng lặng, đành phải mặc hắn hàng đêm ngủ lại.

Có một lần, cô tò mò hỏi hắn:"Sao cậu biết chỗ ở của tôi?"

Hắn cư nhiên liếc nhìn cô, đáp thật sự đùa cợt."Phiền toái cô hỏi vấn đề cao siêu một chút không được? Trả lời loại vấn đề này thật sự rất ủy khuất chỉ số thông minh của tôi."

Về sau cô mới nhớ tới, ngày đó bọn họ gặp lại, trên người cô đang mặc đồng phục công ty Bùi thị, hắn chỉ cần tùy tiện tra tư liệu nhân viên một chút là ra, khó trách ngày đó hắn vứt bỏ cô đi được tiêu sái như vậy, không phải không để ý, mà hắn có nắm chắc mười phần tìm được cô.

Có khi cô nhịn không được sẽ nghĩ, hắn mỗi ngày ở chỗ cô ăn cơm, ngủ, vậy vị hôn thê của hắn làm sao bây giờ? Thiên kim Đỗ gia cùng hắn môn đăng hộ đối kia sẽ không nói cái gì sao? Hay căn bản là không biết?

Trước cuối tuần, hắn quấn cô cả một ngày, muốn ăn món pizza trong truyền thuyết.

"Món đó rất tốn thời gian, phải nhồi bột, tay tôi sẽ mỏi." Cô ngại phiền toái, quay về giường dùng gối đầu che mặt, giả chết không để ý tới hắn.

"Tôi giúp cô xoa bóp."

"Còn phải mua một đống nguyên liệu......"

"Tôi giúp cô xách." Dám kéo gối đầu, đem cô kéo lên."Đi, đi !"

Cứ như vậy, bọn họ đến siêu thị dạo một vòng, khi trở về, gặp gỡ chủ nhà tiểu thư ở đối diện!! Ách, là chủ nhà "Lão" Tiểu thư, ánh mắt nhìn bọn họ, như đang nhìn gian phu dâm phụ.

Cái này phải bổ sung một chút. Chủ nhà lão tiểu thư của nàng năm nay xuân xanh ba mươi tám, đến nay vẫn là khuê nữ, bởi vì không có người muốn...... Khụ khụ, bởi vì ánh mắt rất cao, không thể chọn được người cô ấy muốn, cho nên đâu, cô ấy cũng thực không quen nhìn mấy cô gái lỗ mãng tùy tiện, động bất động liền mang đàn ông về nhà, lúc trước khi cho thuê phòng đã nói rõ, phòng ở cho cô thuê giá rẻ không thành vấn đề, nhưng cô phải giữ mình trong sạch, không thể ở nhà cô ấy làm chuyện dơ bẩn, bằng không cô lập tức chuyển ra ngoài......

Nói trắng ra một chút, lão chủ nhà xử nữ cho chút...... Bệnh khiết phích.

Ngày đó nhìn biểu cảm chủ nhà tiểu thư , cô chỉ biết đại sự không ổn, hạ quyết tâm bất luận như thế nào phải kiên quyết đuổi hắn ra cửa, bằng không cô ở đâu kiếm được phòng ở giá rẻ như vậy? Cô phải ăn ngủ đầu đường a!

Nghĩ tới nghĩ lui, mỗi lần chỉ cần nghe hắn nói:"Tôi thật đói!" Cô liền ngoan ngoãn mở cửa, tự động tự phát chuẩn bị đồ ăn, sau đó nhìn chăm chú cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy bên trong, trong lòng rủa thầm:"Diệp Tâm Lê, mày thật vô dụng!"

Lại sau đó, chuyện cứ như vậy đã xảy ra!

Tiếng chuông cửa đem cô từ trong ảo não kéo về, cô nhìn về phía phòng tắm, đứng dậy đi mở cửa.

"Chu, Chu tiểu thư......" Thảm, là chủ nhà lão tiểu thư.

"Chị hôm nay...... Thế nào...... Thế nào rảnh đến?" Nhớ tới Bùi Vũ Cành còn trong tắm, cái này "Bắt gian tại giường" !

Cô cố gắng che ở cửa muốn ngăn cản chủ nhà tiến vào, ý đồ cảnh thái bình giả tạo.

"Diệp tiểu thư, lúc trước khi cho cô thuê phòng, tôi từng nói với cô cái gì, cô hẳn là còn nhớ rõ đi?"

"Nhớ, nhớ a!" Xong đời, cảnh cáo đến.

"Đừng tưởng rằng tôi không biết, cô thường xuyên mang một người đàn ông trở về qua đêm, có chuyện này đi?"

"Tôi, tôi...... Cái kia...... Không có, không có, tuyệt đối không có chuyện này, hắn chỉ là đồng sự của ta, bọn tôi đang thảo luận việc chung, tuyệt đối không có xằng bậy......"

Nói còn chưa hết –

"Thân ái, em nói chuyện vơi ai vậy?" Bùi Vũ Canh lau tóc ướt sũng đi ra, nửa người dưới không có ngoài ý muốn, vẫn chỉ vây một cái khăn lông.

"A!" Lão gà mái the thé vang lên, Chu tiểu thư giấu miệng, giống như bị thiên đại đả kích.

Diệp Tâm Lê nhắm mắt, âm thầm kêu thảm."Không, không phải như thế, hắn, nhà hắn bị cúp nước, cho nên, cho nên mượn phòng tắm nhà tôi......"

Bùi Vũ Canh như là ý định muốn phá hư."Thân ái, lần trước không phải anh đã nhắc nhở em không có mũ sao? Sao em còn chưa có đi mua, buổi tối chúng ta phải dùng như thế nào?"

"Cô, cô......" Chu tiểu thư run ngón tay, tới tới lui lui chỉ bọn họ.

"Không phải, không phải! Hắn nói bậy, hắn thích nhất là nói đùa." Biết rõ ngựa chết chữa không sống, cô vẫn giãy dụa trong tuyệt vọng, ý đồ ngăn cơn sóng dữ.

"Thân ái, em cần gì sợ chị ta như vậy chúng ta nam chưa hôn nữ chưa gả, đang lúc lui tới lại không phạm pháp."

"Cậu đừng nói hươu nói vượn !" Thật muốn hại cô ăn ngủ đầu đường sao .

"Anh nói hươu nói vượn? Bằng không hôm qua khi ngủ âi bị anh ép tới kêu cứu hả, chẳng lẽ là anh bịa đặt sao?"

Đó là bởi vì tay cô bị hắn đè tê rần!

Làm sao có thể càng tô càng đen, Diệp Tâm Lê cơ hồ muốn hét lên."Bùi Vũ Canh, cậu muốn gây khó dễ cho tôi phải không."

"Được được được, không cần kích động, em nói là đồng sự thì là đồng sự, anh cái gì cũng nghe em." Bùi Vũ Canh trấn an tiến lên ôm cô.

"Cậu tránh ra!" Cô khó thở đẩy hắn ra. Ai là thân ái của hắn a, hắn cả đời cũng không dùng âm thanh ngọt ngấy như vậy kêu cô, đột nhiên trong lúc mấu chốt này kêu, nói rõ hãm hại cô!

Trong lúc đẩy đẩy kéo kéo, khăn lông không cẩn thận thoát khỏi nơi ban đầu, tìm nơi nương tựa tự do –

"A!" Gò má cô hồng thấu, quay mặt.

"Ái – tiếng kêu sợ hãi này càng thêm kinh thiên địa, quỷ thần khiếp! Chu tiểu thư chịu kích thích lớn đến cơ hồ trúng gió, chỉ hắn kích động không thôi."Các người không biết liêm sỉ, phương hại phong hoá............"

Nên xem thì không xem, không nên xem người càng nhìn chăm chú không tha.

Bùi Vũ Canh tức giận liếc mắt trợn trắng, nhặt khăn lông lên quấn lại thắt lưng."Này, lão xử nữ, nói chuyện cẩn thận một chút nha, tôi chỉ là ở trong phòng ăn mặc thanh lương một chút, cũng không phải trần truồng ngoài đường. Tôi cũng không mời cô tới xem."

"Hai người! Cư nhiên ở trong phòng của tôi làm loại chuyện không biết nhục nhã này!"

"Cô mới là không có đàn ông muốn, đè nén đến tâm lý vặn vẹo biến thái a!" Hắn là ai vậy? Hắn là Bùi Vũ Canh nha, hướng đến chỉ có hắn chế giễu người khác, nào có đạo lý chịu người khác nhục nhã, với công phu độc miệng ai có thể sánh bằng hắn?

Chu tiểu thư tức giận đến sắp trúng gió."Cút đi! Các người cút ra ngoài cho tôi, phòng của tôi không cho cô thuê nữa !"

"Chờ một chút, tất cả đều là hiểu lầm, có chuyện gì từ từ nói!" Diệp Tâm Lê vội vàng muốn cứu vãn tình thế.

"Cút thì cút, hiếm lạ à? Cùng lắm thì chuyển qua nhà anh ở, nơi đó không gian rất lớn." Hắn lạnh lạnh tiếp lời.

"Cô cô cô! Ngày mai liền cút cho tôi, tiền thuê nhà tháng này tôi cũng không cần!" Cơ hồ chảy máu não nói, Chu tiểu thư căm giận mà đi.

"Đợi chút!" Phanh! Nghênh môn cô là tiếng đóng cửa cái ầm, cơ hồ đập vào mũi.

"Này!" Hắn vừa mới tới gần, còn chưa có mở miệng, đã bị cô dùng sức hắt ra.

"Cút ngay!" Cô ngồi xổm xuống, chán nản đầu chôn giữa gối.

"Làm chi nha? Cũng không phải tận thế." Hắn buồn cười ngồi xuống, giơ tay ôm cô, cô đẩy ra, hắn lại ôm; cô đẩy ra, hắn vẫn ôm, mặt dày mày dạn, không nề hà dây dưa, cô chống đẩy đến cơn tức cũng tới, nắm tay đấm mạnh vào ngực hắn."Đều là do cậu, đều là do cậu, đều là cậu làm hại!"

"Làm ơn, lão xử nữ kia gả không được có liên quan gì tới anh? Nam Kinh đại tàn sát có cần đổ lên đầu anh luôn không?" Hắn mới ủy khuất được không? Cơ hồ bị lão xử nữ biến thái kia xem hết. Hắn bị thị giác cường tổn thất tính thế nào đây?

"Cậu còn dám nói!" Bị tính xấu không thay đổi của hắn chọc giận."Tôi chỉ biết gặp gỡ cậu không có chuyện tốt, trước kia bắt nạt tôi, chọc tôi khóc, hiện tại lại làm hại tôi không còn chỗ ở, tôi rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với cậu, cậu muốn tôi sống không nổi hả!" Cái gì bạch mã vương tử giải cứu cô trong dầu sôi lửa bỏng, căn bản chính là hắc mã sát tinh, muốn đẩy cô vào dầu sôi lửa bỏng! Từ trước kia đến bây giờ, mỗi lần đụng tới hắn liền bắt đầu số con rệp!

Chậc, lời này có phần quá đáng rồi nha.

Bùi Vũ Canh mím mím môi, nể tình cảm xúc cô bất ổn, khoan hồng độ lượng không so đo với cô.

"Nén bi thương thuận theo thay đổi!" Vỗ vỗ đầu cô như dỗ con chó nhỏ, tạm thời biểu lộ tâm ý.

"Cậu tránh ra ! To không muốn nhìn thấy cậu." Cô nhụt chí muốn khóc.

"Em đuổi anh?"

Đó là biểu cảm gì a! Cũng không phải cô đuổi hắn đi lưu lạc đầu đường, chính hắn còn có chỗ ở, làm chi một bộ nàng vô tình vô nghĩa trừng cô.

"Đuổi cậu chính là đuổi cậu, dù sao cậu đừng ở gần tôi nữa!"

Cô gái nhỏ này giận lên cũng rất quật nha! Bùi Vũ Canh thở dài."Em rốt cuộc đang giận cái gì, chuyển đến ở với anh khó chấp nhận như vậy sao?"

Nước mắt treo ở hốc phút chốc quên rơi xuống."Chuyển, chuyển đến ở với cậu?"

"Vô nghĩa, không phải anh vừa nói sao."

"Không có việc gì kêu con gái người ta đến ở với cậu, ai biết cậu muốn làm gì?" lòng Tư Mã Chiêu khó mà đoán.

Bùi Vũ Canh xuy hừ."Em nghĩ nhiều quá, em muốn 'Làm gì', không cần em chuyển qua." Đối phó cô còn không dễ dàng? Hắn đại gia là thủ hạ lưu tình được không? Không biết cảm ơn còn nghĩ xấu!

"Cậu cậu cậu –" Người này thực tà ác!

"Không tin?" Bùi Vũ Canh tương đối vui vẻ thực nghiệm, thuận tay kéo khăn lông vứt bỏ, dưới sự kinh ngạc của cô một phen ôm cô đi vào phòng, thuận tay ném lên giường, cô bắn hai cái, đầu óc rối mù, hắn bừa bãi hôn nồng nhiệt lên, cô mắt choáng váng. Cùng nụ hôn đùa giỡn năm đó bất đồng, cái hôn môi này, là thuần nam tính, mang tính chinh phục, lấy khí thế lửa cháy lan ra đồng cỏ quét tới cô.

Cô hoảng sợ luống cuống, ngây ngốc mặc hắn hôn, làm cho hắn ăn hết đậu hủ.

Xem đi, đã nói là cô ngốc! Bùi Vũ Canh thiện tâm quá ngắn ngủi thu tay lại, làm cho cô phản ứng lại.

Cô thở phì phò, trừng hắn gần trong gang tấc."Cậu! Muốn làm gì?"

"Không sai, chính là 'Làm gì'!" Không phải chất vấn động cơ của hắn sao? Hắn sẽ hướng cô chứng minh, không cần dụ dỗ cô về ở cùng hắn cũng có thể "Làm gì" đó!
"A?" Cô kinh ngạc há mồm, hắn trực tiếp xem như mời gọi, thiếp đi lên, nghỉ ngơi giữa trận xong, lần thứ hai thứ ba, triển khai!

Không có một lưu ý, nửa người trên gần như bị cỡi sạch, đầu óc cô loạn thành một đoàn."Vũ, Vũ Canh......"

"Hiện tại em chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, gọi điện thoại báo nguy, nói có tên biến thái tình dục muốn cường bạo em; Thứ hai, giúp anh cởi cái váy này, nó chết tiệt khó cỡi." Hắn oán giận nói.

"Vì, vì, vì...... Cái gì?" Không phải còn đang thảo luận lão xử nữ chủ nhà, Nam Kinh đại tàn sát có liên quan gì tới hắn sao? Sao có thể diễn đến đoạn này rồi?

"Em không biết rất oan à? Dù sao đã bị lão xử nữ chủ nhà hiểu lầm, không làm sẽ uổng phí." Không trông cậy vào cô giúp đỡ, hắn tự lực tiêu diệt chướng ngại vật, chồng lên thân thể mềm mại bóng loáng, ma xát từng tấc.

"A?" Có cách nói này sao?

Bị hành động tán tỉnh của hắn khiến cả người tê dại, đầu óc đần độn đã vô pháp suy xét càng nhiều.

Cái hôn tinh tế, lướt qua mỗi một tấc da thịt non mềm, quấn mút trên đôi môi, ôm lấy cái lưỡi thơm tho, true chọc quấn sâu.

Không nghĩ qua là, hoàn toàn bị xem sạch còn bị sờ, tổn thất thảm trọng!

"Nghĩ kỹ chưa?" Hắn đột nhiên toát ra một câu."Em còn có ba giây suy xét, ba, hai, một, đã hết giờ! Cần anh giúp em gọi điện thoại không?" Giơ tay cầm lấy điện thoại không dây ở đầu giường, thật đúng là bắt đầu quay số.

"Không cần!" Không kịp từ trong ý loạn tình mê hoàn hồn, cô kinh hách ngăn cản, hắn điên rồi sao?

"Hiểu biết!" Hắn gật đầu, ném điện thoại qua bên."Em có thể mở chân ra không?"

"Anh, anh, anh muốn–" Hắn thực sự?

"Anh muốn làm gì?" Hắn nhíu mày, rất thuận theo tiếp lời."Ok, anh muốn làm tình, lên giường, sex! Như vậy có đủ rõ ràng chưa?"

"A?" Cô lại há hốc mồm, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rát lửa hồng."Anh nói như thế nào ...... trực tiếp như vậy......"

Ngại hắn trực tiếp? Hắn gật đầu, thương lượng phối hợp."Vậy ôn tồn triền miên, da thịt chi thân, phiên vân phúc vũ, cá nước thân mật, đôn luân chi nhạc, chu công chi lễ, vụng trộm trái cấm...... Em thích loại nào?" Cho cô chọn.

"Vẫn là thực......" Vấn đề không ở chỗ đó a, mà là bọn họ......

"Em phiền toái đủ đi?" Hắn khó chịu."Anh hiện tại trịnh trọng cảnh cáo em, em vô cùng có khả năng trở thành người đầu tiên trong cuộc đời Bùi Vũ Canh anh cường bạo, nếu em hại nhân cách hoàn mỹ của anh bịt kín tầng bóng ma này, anh thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho em!"

Cuối cùng vừa dứt chữ "Em" , hắn động thân, xâm nhập vùng cấm mềm mại.

"A!" Cô kinh hô ra tiếng. Cảm giác tầng lá mỏng co dãn cách trở, hắn hơi lui, lại gọn gàng xuyên thấu, tràn đầy trong cô.

"A!" Cô hô lên, rưng rưng nước mắt.

"Gọi hồn hả?" Bùi Vũ Canh tức giận liếc cô một cái.

"Người ta đau thôi." Cúi mắt, đáng thương hề hề.

"Câm miệng, lại kêu anh đánh em!" Miệng không kiên nhẫn, động tác lại càng thêm dè dặt cẩn trọng.

"Vũ Canh......"

"Em tốt nhất không cần mở miệng." Cô mà nói, bình thường chỉ biết trở thành động cơ hắn giết người.

"Nhưng mà Vũ Canh......"

"Không có nhưng mà." Chẳng lẽ lại muốn cùng hắn thảo luận quy củ cái gì? Ở trường học giảng giáo quy, trên đường muốn hắn tuân thủ giao thông, trên giường ai còn để ý cô?

Cô nhợt nhạt thở gấp, ôm lấy cổ hắn, ghé vào tai hắn thì thầm:"Em chỉ muốn nói với anh, em thật cao hứng anh là người đàn ông đầu tiên của em, thực sự."

"Đó còn phải nói!" Hắn đương nhiên hừ nhẹ, lực đạo ôm cô rất chặt, rất chặt!

Sự thật chứng minh, cô quả nhiên nghĩ nhiều lắm.

Cô vốn kiên quyết cho rằng, đàn ông chưa có gia đình nghĩ mọi biện pháp dụ dỗ phụ nữ về nhà, sẽ không có chuyện tốt gì, đừng nói hắn là người có vị hôn thê, coi như cá tính cô bảo thủ, cũng không thể tiếp nhận hành vi ở chung, tuy rằng hơi sớm phía trước, hắn mỗi ngày ở chỗ cô ăn ngủ đã chẳng khác nào ở chung, nhưng vẫn không được.

Mấy năm trước, cha mẹ chuyển về Vân Lâm, cô vì Bùi Vũ Canh, không muốn bỏ công việc ở Bùi thị, kiên quyết ở lại Đài Bắc, đành phải tự mình thuê nhà bên ngoài, cha mẹ bởi vì tín nhiệm phẩm hạnh cô mới chịu đáp ứng, có thể nào làm cho bọn họ thất vọng?

Cô vốn định tìm chỗ khác ở, nhưng nghĩ cũng biết, Bùi Vũ Canh cố gắng phá hư như vậy, thế nào cho phép cố gắng của mình không chiếm được thành quả?

Nói thật ra, cô cũng không hiểu được cuối cùng sự tình diễn biến thế nào, dù sao cách một ngày, tất cả vật dụng đồ dùng của cô đều xuất hiện trong nhà Bùi Vũ Canh, cô còn mơ mơ màng màng, phản ứng không kịp!!

Lại sau đó, hắn từ việc chọn người hầu, quản lý gia vụ, bố trí phòng ở, chuẩn bị ba bữa tất cả đều quăng cho cô quyết định, sau đó mỗi đêm bám lấy cô ngủ, ngẫu nhiên hôn cô đến thở không nổi, cứ như vậy.

Trừ bỏ đêm hôm đó, hắn không còn làm loại chuyện khiến người mặt đỏ tim đập kia nữa.

Thật là cô suy nghĩ nhiều quá.

Càng hiểu được nói, cô hoài nghi mục đích của hắn căn bản chính là muốn một ôsin miễn phí giúp hắn sửa sang lại phòng ở, chuẩn bị ba bữa!

Rất tà ác không đúng? Rất đáng xấu hổ đúng không? Nhưng khi cô làm việc này, không có một tia bất mãn, ngược lại có cổ cảm giác...... Nói không nên lời, ấm áp.

Cũng tốt, cứ như vậy nhìn hắn, giặt quần áo của hắn, chiếu cố sinh hoạt của hắn , khi hắn cô đơn ở bên hắn, thẳng đến có một ngày hắn không cần nữa, cô sẽ cười cười nói tạm biệt, hơn nữa thật tình chúc phúc hắn cùng với thiên kim Đỗ gia.

Một ngày này, cô thu dọn này nọ chuẩn bị tan tầm, mấy đồng sự trong công ty bắt đầu tụ tập bàn bát quái, cô vốn không để ý lắm, thẳng đến lơ đãng nghe thấy Bùi Vũ Canh vừa rồi ở phòng hội nghị phát giận thật lớn, đối tượng là tổng giám đốc tiền nhiệm.

Hắn phát giận? Vì sao?

Đôi cha con này không hợp, đã sớm không phải chuyện một sớm một chiều, nếu ở chín năm trước, hắn sẽ cùng cha mình tiếng lớn tiếng nhỏ, đó tuyệt không ngoài ý muốn, nhưng chín năm sau thay đổi lớn nhất của hắn chính là biết kìm chế cảm xúc, mặc kệ phẫn nộ đều sẽ che giấu bản tính chân thật nhất, tiếu lí tàng đao, lãnh độc phản kích trở về.

Là chuyện gì khiến hắn ngay cả cảm xúc đều không khống chế được? Không thể không thừa nhận, cô thực lo lắng.

Thừa dịp đồng sự không lưu ý, cô lặng lẽ lưu đi đến góc gọi điện thoại. Di động vang vài tiếng liền kết nối, cô vừa định mở miệng, một tiếng thô rống mang theo cơn tức mười phần vang lên:"Mặc kệ bất luận kẻ nào, con mẹ nó cút xa một chút, đừng tới làm phiền tao!"

Cô sửng sốt, đối với tiếng đô đô trong điện thoại ngẩn người.

Về nhà, nấu cơm chiều, hắn không trở về.

Cô để lại ngọn đèn nhỏ, ở trong phòng chờ hắn, không tự giác ngủ, thẳng đến hơn mười giờ, cô bị một trận tiếng lách ca lách cách làm bừng tỉnh, theo tiếng tìm được thư phòng, một đống hỗn độn thiếu chút dọa cô.

"Vũ Canh, anh làm gì vậy!" Cô kinh hô, chạy nhanh đến ngăn cản hắn phá hư càng nhiều đồ đạc.

"Tránh ra!" Bùi Vũ Canh nhìn cũng không thèm nhìn cô, quét vật phẩm trên bàn xuống, một quyền lại một quyền, lửa giận mênh mông đấm xuống mặt bàn."Mẹ nó, ông già chết tiệt! Bùi Vũ Canh tôi khi đầu thai mắt mù mới có thể làm con ông!"

"Đừng như vậy, Vũ Canh!" Cô không để ý nguy hiểm tới gần hắn, cố sức bám vào người hắn, ôm chặt lấy Hắn, không cho hắn khi cảm xúc không khống chế được làm chuyện thương tổn chính mìn.

"Em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng em sẽ luôn luôn đứng ở bên anh, anh nghe thấy không?"

Có lẽ một cái ôm này phát huy tác dụng, hắn không hành vi cuồng bạo gì, chính là ở trong lòng cô nhẹ nhàng run run."Ai hiếm lạ cái công ty tệ hại đó, phá gia sản? Ông ta xem anh trở thành cái gì ? Lợi dụng anh làm trâu làm ngựa, còn một bên phòng anh đoạt quyền, sợ con trai bảo bối Bùi Quý Vân của ông ta sẽ hai bàn tay trắng, này còn chưa tính, hiện tại lại ngay cả hạnh phúc chung thân của anh cũng muốn bán đứng, ông già này rốt cuộc có nhân tính hay không!"

Từ nhỏ đến lớn, ông ta đã làm gì được cho hắn? Tình thương của cha? Quan tâm? Hay là gia đình ấm áp? Không có, cái gì cũng không có, chỉ có khi cần, lợi dụng hắn triệt để, hồi nhỏ lợi dụng hắn chiếu cố Bùi Quý Vân, về sau lợi dụng hắn quản lý công ty, lợi dụng hắn mở rộng sự nghiệp!

Thậm chí năm đó hắn vừa tiếp nhận sự nghiệp Bùi gia, cố ý muốn phát triển trong giới quần áo trang sức, khi đó đứng đầu trong giới thiết kế là Đỗ Nhược Thường, bằng nhiều năm giao tình, không nói hai lời đem uỷ quyền cho cô, không nói chuyện điều kiện, bất luận kẻ nào ra giá trên trời, cô cũng bất vi sở động.

Ngoại giới tò mò giao tình của cô và Bùi gia, ông già gian thương này dứt khoát mượn nước đẩy thuyền, thả ra tiếng gió nói bọn họ "Giao tình không phải là ít" , ngày gần đây sẽ có tin tức tốt truyền ra. Dưới thời thế bắt buộc, muốn hắn đáp ứng phối hợp giả đính hôn, hắn cũng làm theo, tổ hợp thành "Tài tử giai nhân" , nhưng lại cũng truyền thành giai thoại một thời, hơn nữa cũng vì Bùi thị tiếng vào giới trang sức đánh ra gậy thành công thứ nhất.

Không nghĩ tới ông già cư nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước, kêu hắn cùng Đỗ Nhược Thường kết hôn, này có thể hơi quá đáng không? Hắn làm còn chưa đủ nhiều sao? Ông rốt cuộc còn muốn hắn phải như thế nào? Ngày này đến ngày khác giúp Bùi Quý Vân tạo giang sơn, đem chính mình mệt mỏi như con chó, việc gì phải làm khổ mình như vậy? Hắn cũng không trông cậy vào ông già có thể khẳng định trả giá của hắn, nhưng ít ra, đừng đạp hư hắn như vậy được không?

Cho dù không xứng là con ông, nể tình hắn đối với công ty hiến dâng, hắn luôn luôn có quyền muốn một câu cảm tạ đi? Cho dù muốn hắn hai tay dâng công ty, hắn cũng tuyệt không hai lời.

Nhưng ông già này không có, ông ấy chỉ muốn hắn vô chỉ vô tận hiến dâng, ngay cả hạnh phúc cả đời cũng bồi theo, hoàn toàn mặc kệ sống chết của hắn......

"Vũ Canh, anh đang khóc sao?" Trước ngực có nhàn nhạt ẩm ướt, Diệp Tâm Lê ôm hắn càng chặt, đau lòng không thôi."Không có sao, toàn thế giới không để ý anh, em để ý là được rồi."

Hắn nhắm mắt."Nếu có một ngày anh hai bàn tay trắng, em còn có thể ở bên anh không?" Giống như bây giờ ôm hắn?

"Anh sẽ không hai bàn tay trắng, anh còn có em."

Hắn còn có cô!

Chính là những lời này, ở trong lòng âm u mờ mịt của hắn rót vào một dòng nước ấm. Bất luận ai đối đãi hắn thế nào mặc kệ, bởi vì hắn còn có cô!

Bùi Vũ Canh rung động hồi lâu, liều lĩnh hôn cô, bức thiết mà cơ khát, phảng phất muốn chứng minh cái gì, lại như muốn bắt lấy tia nắng ấm duy nhất trong sinh mệnh, cuồng nhiệt cùng cô dây dưa, gần như thô bạo lột bỏ quần áo, thế tới rào rạt nhiệt tình làm cô choáng váng mắt hoa, cơ hồ chống đỡ không nổi.

Hắn lấy không hề báo trước giữ lấy nàng, cuồng mãnh xâm lược làm cô không khoẻ khẽ mày, nhưng cô không có cự tuyệt, bao dung ôm hắn, thu dụng bất lực của hắn, làm càn của hắn, cùng với tình dục bừa bãi của hắn.

Hắn hoàn toàn mất tự chế, mang nhiệt tình gần như cắn nuốt cô, kịch liệt cùng cô hoan ái, phong phú lấp đầy cô, đốt cháy cô, cuồng dã luật động đánh sâu vào trong, chờ đợi cực hạn đến, ở trong cơ thể cô run run, giống như muốn đem cô vo vê nhập vào trong cơ thể mình, cùng cô mật mật ôm nhau!

Đêm càng sâu , hắn dĩ nhiên bình tĩnh trở lại.

Diệp Tâm Lê mệt muốn chết , ở trong lòng hắn nặng nề ngủ.

Hắn đắp chăn xong, chuyển hạ thân thể, làm cho cô có thể ngủ càng thoải mái, nghiêng người nhìn khuông mặt ngủ say của cô.

Hắn nhớ tới thời điểm vừa quen biết cô, bộ dạng đáng yêu sợ hãi, giống đoá hoa nhỏ tinh thuần, không kiều diễm, ở trong góc yên lặng phát ra mùi hương tươi mát thanh nhã, sẽ không chọc người chú ý.

Nhưng hắn chú ý tới.

Bọn họ có cảnh ngộ tương tự, nội tâm khát cầu đều từng bị người nhà vô tâm bỏ qua, nhưng cô lại có thể làm cho chính mình sống thản nhiên tự tại, dùng một tấm lòng rộng lớn bao dung hết thảy, so với hắn kỳ quái, cô phối hợp vô cùng tốt, đó là thứ hắn không bằng.

Cô nói. So đo sẽ không làm cho chính mình càng vui vẻ.

Cô nói, người nhà của mình, vì sao không thể càng khoan dung đối đãi?

Hắn nhìn như kiên cường, kỳ thực nội tâm cực độ cô độc yếu ớt, mà cô, một cô gái bé bỏng không hề có lực sát thương, đã có lực ảnh hưởng cường đại, làm cho hắn cảm xúc luống cuống, nháy mắt bị hơi thở thơm mát của cô vuốt lên.

Có lẽ, chính là bởi vì cỗ khí chất độc đáo này, hấp dẫn hắn không thể không tới gần, chỉ cần nhìn sẽ nhớ tới nụ cười thản nhiên yếu ớt, có thể làm cho lòng hắn bình tĩnh.

Tựa như ngôi sao nhỏ phương xa lóe sáng nho nhỏ, không có ánh sáng cực nóng, lại chiếu sáng thế giới âm u hoang vắng trong hắn.

Nhiều năm cô đơn, bất lực, mâu thuẫn, dưới tươi cười nhu ấm của nàng, tìm được nơi gửi gắm.

Năm đó rời đi, một nửa nguyên nhân là vì Bùi Quý Vân, ai kêu tiểu tử kia thoạt nhìn chính là một bộ dạng đoản mệnh sắp chết, hắn phải nhặt xác; Một nửa kia cũng là vì cô.

Hắn tinh tường biết, đương thời hắn không xứng với cô, liền bởi vì cô nói. Cô không cần một bạn trai làm xằng làm bậy, vì thế hắn rời đi, cố gắng vươn lên, làm cho chính mình có tư cách lại một lần nữa đứng trước mặt cô, tranh đoạt cô.

Từ mười bảy đến hai mươi bảy tuổi, thủy chung không thay đổi, chỉ có đôi tay nhỏ bé non mịn của cô mới có thể nắm lấy hắn, cho hắn ấm áp, cô tốt nhất nhanh chút nhận mệnh, bởi vì cả đời này, hắn đã không dự tính buông tha cô. Báo lỗi chương Bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top